The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Ransom Riggs
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 12 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4781 / 181
Cập nhật: 2022-06-27 09:41:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
hông khí bên ngoài là một thứ xúp đặc quánh vàng ảnh trông có vẻ độc hại, tới mức tôi không thể đoan chắc được vị trí mặt trời, chỉ có thể đồ rằng lúc này trời chắc hẳn đã sắp tối, ánh sáng đang từ từ tắt dần. Chúng tôi bước đi cách sau Sharon vài bước, và cố bắt kịp ông ta mỗi khi ông ta thấy ai đó quen trên phố và dảo bước nhanh hơn để tránh phải trò chuyện. Người ta có vẻ quen biết không ta; ông ta có tiếng tăm, và tôi nghĩ ông ta lo chúng tôi có thể làm gì đó khiến nó bị hủy hoại.
Chúng tôi đi dọc Phố Ri Rỉ đang vui vẻ một cách lạ lùng, với những chậu hoa treo trên cửa sổ và những ngôi nhà sơn màu rực rỡ, rồi rẽ qua Phố Dừa Cạn, nơi vỉa hè lát tử tế nhường chỗ cho bùn, và những ngôi nhà khang trang nhường chỗ cho những khu căn hộ tồi tàn xập xệ. Những người đàn ông kéo sụp mũ xuống sát tận mắt đang xúm lại quanh gốc tận cùng của một đống ngách cụt xơ xác. Họ có vẻ đang canh gác cánh cửa mở vào một ngôi nhà có những khung cửa sổ tối om. Sharon bảo chúng tôi đứng yên một chỗ, và chúng tôi đợi trong khi ông ta tới nói chuyện với đám người.
Không khí thoang thoảng mùi xăng. Ở đằng xa những giọng cười nói ầm ĩ oang oang vang lên rồi lắng xuống, vang lên rồi lắng xuống. Đó là âm thanh của những người đàn ông ở trong một quán bar thể thao đang theo dõi một trận đấu - tuy nhiên không thể là vậy; đó là một âm thanh hoàn toàn hiện đại, và ở đây không hề có chiếc tivi nào.
Một người đàn ông quần dính đầy bùn từ trong nhà đi ra. Những giọng nói vang lên to hơn khi mở cửa rồi lắng xuống khi cửa lại đóng sập lại. Người đàn ông đi bộ băng qua đường, xách theo một cái xô. Chúng tôi quay lại, dõi theo trong khi anh ta đi về phía một thứ lúc trước tôi đã không để ý: một cặp gấu con bị xích vào một cây cột đèn bị cưa ngang ở vệ đường. Trông chúng buồn bã vô cùng, chỉ còn là những thân hình ủ rũ trong dây xích, và chúng ngồi trên mặt đất bùn lầy quan sát người đàn ông lại gần với thái độ dường như kinh hoàng, đôi tai lông lá của chúng cụp ra sau. Người đàn ông đổ thứ rác rưởi hôi hám nào đó từ các bàn ăn xuống trước mặt chúng tôi rời đi không nói một lời. Toàn bộ cảnh này làm tôi ngao ngán đến mức không thể tả bằng lời.
"Những người kia đang huấn luyện gấu xù." Sharon nói, chúng tôi quay lại thì thấy ông ta đứng sau. "Những cuộc đấu đổ máu là một ngành làm ăn lớn ở đây, và quyết đấu với một con gấu xù được coi là thử thách tối hậu. Các đấu sĩ trẻ cần được huấn luyện theo cách nào đó, vì thế họ bắt đầu bằng việc chiến đấu với những con gấu con.
"Thật ghê tởm." Tôi nói.
"Dẫu vậy, lũ gấu cũng được một ngày nghỉ ngơi nhớ con quái vật của cậu." Sharon chỉ vào ngôi nhà nhỏ. "Nó ở trong đó, phía sau nhà. Nhưng trước khi chúng ta vào trong, tôi cần cảnh cáo cô cậu: đây là một ổ mật thần thánh, và sẽ có những người đặc biệt trong đó đã bị mê hoặc đến mất lý trí. Đừng nói chuyện với họ, và dù làm gì, cũng đừng nhìn vào mắt họ. Tôi biết có những người vì thế mà bị mù đấy."
" Ý ông là sao, bị mù ư?" Tôi hỏi.
"Đúng như nghĩa đen của nó. Giờ theo tôi và đừng có hỏi thêm gì nữa. Các nô lệ không đặt câu hỏi cho chủ nhân của họ."
Tôi thấy Emma nghiến chặt răng lại. Chúng tôi tụt lại sau Sharon trong khi ông ta đi qua giữa đám người đang xúm lại quanh cửa ngôi nhà.
Sharon nói gì đó với đám người. Tôi cố căng tai nghe lỏm trong khi vẫn giữ đúng khoảng cách như một nô lệ và đưa mắt nhìn tránh đi. Một trong số họ nói với Sharon về " lệ phí vào cửa" gì đó, ông ta liền moi một đồng tiền từ trong áo khoác ra và trả phí. Một người khác hỏi về chúng tôi.
"Tôi vẫn chưa đặt tên cho chúng." Sharon nói. "Mới mua hôm qua. Chúng vẫn còn non choẹt tới mức tôi không dám để chúng lọt khỏi tầm mắt mình."
"Phải vậy không?" Người đàn ông vừa nói vừa áp sát chúng tôi. "Không có tên à?"
Tôi lắc đầu ra hiệu là không, cùng diễn vai câm với Emma. Người đàn ông nhìn chúng tôi từ đầu đến chân. Tôi chỉ muốn chui ra khỏi bộ da của mình. "Tao đã thấy mày ở đâu chưa nhỉ?" Hắn nói, cúi người lại gần hơn.
Tôi không nói gì.
"Có thể trong khung cửa trưng bày ở chỗ Lorraine." Sharon gợi ý.
"Không." Người đàn ông nói, rồi phẩy tay. "À, Tao tin chắc rồi tao sẽ nhớ ra."
Tôi chỉ dám nhìn thẳng về phía người đàn ông khi hắn đã quay đi. Nếu hắn đúng là một tay cướp ở Rạch thì cũng không phải là một trong những kẻ chúng tôi đã gặp phải. Hắn của một dải băng bó phía trên cằm, một dải băng khác trên trán. Vài người đàn ông khác cũng có băng bó như thế, và một người đeo băng bịt mắt. Tôi tự nhủ không biết có phải họ đã bị thương khi chiến đấu với gấu xù hay không.
Người đàn ông có tăng bịt mắt mở cửa cho chúng tôi. "Tận hưởng đi." Y nói. "Nhưng tôi sẽ không ném trúng vào chuồng hôm nay đâu, trừ phi ông sẵn sàng để chúng bị nhấc lên khỏi mặt đất."
"Chúng tôi chỉ tới đây quan sát và học hỏi thôi." Sharon nói.
"Một người khôn ngoan."
Chúng tôi được phẩy tay cho vào và hối hả bám sát gót Sharon, mong mỏi thoát khỏi ánh mắt săm soi của những kẻ rình rập ngoài cửa. Thân hình cao lớn hai mét mốt của Sharon buộc phải cúi gập xuống để đi lọt qua khung cửa, và ông ta cứ phải lom khom như thế suốt thời gian chúng tôi ở bên trong, vì trần nhà rất thấp. Căn phòng chúng tôi bước vào tối om và mù mịt khói, và cho tới khi mắt kịp thích nghi, tôi chỉ thấy những đốm sáng màu cam lấp lẽ đây đó. Dần dà, căn phòng hiện rõ dần lên, được chiếu sáng bởi những ngọn đèn dầu vặn nhỏ bấc xuống tới mức chẳng sáng hơn những que diêm là mấy. Căn phòng dài và hẹp, có những chiếc giường treo được gắn vào các bức tường như bạn có thể tìm thấy trong lòng khoan tối om có một con tàu viễn dương.
Tôi vấp phải thứ gì đó và thiếu chút nữa mất thăng bằng.
"Tại sao trong này tối thế?" Tôi hỏi, vậy là đã phá vỡ lời hứa không đưa ra câu hỏi.
"Mắt trở nên nhạy cảm sau khi tác dụng của mật thần thánh hết dần." Sharon giải. " Thậm chí ânh sáng ban ngày rất yếu cũng trở nên gần như không thể chịu nổi."
Cùng lúc đó tôi để ý thấy những người nằm trên những chiếc giường treo, một số nằm ườn ra ngủ, chỗ khác ngồi trên những đống chăn đệm nhàu nhĩ. Bọn họ quan sát chúng tôi, lờ đờ hút thuốc và thì thầm trò chuyện. Một số tự nói một mình, tuôn ra những tràng đọc thoại vô nghĩa. Vài người có khuôn mặt cuốn băng giống đám người ngoài cửa, hay đeo mặt nạ. Tôi muốn hỏi về những chiếc mặt nạ, nhưng tôi còn muốn giành lấy con hồn rỗng đó và rời khỏi nơi này hơn.
Chúng tôi lách qua một tấm rèm làm từ những chuỗi hạt cườm treo lơ lửng và đi vào một căn phòng ít nhiều sáng sủa hơn và đông người hơn hẳn so với căn phòng thứ nhất. Một người đàn ông vạm vỡ đứng trên một cái ghế ở bức tường đối diện, chỉ dẫn mọi người tới một trong hai cánh cửa. "Đấu sĩ sang trái, khán giả sang phải!" Ông ta hét to. "Đặt cược ngoài phòng khách!"
Tôi có thể nghe thấy những giọng nói đang la hét từ cách nơi này vài căn phòng, và một lát sau, đám đông tản ra để cho ba người đi qua, trong đó hai người đang kéo lê người thứ ba, người này bất tỉnh và đang chảy máu. Những tiếng huýt sáo và la ó vọng theo họ.
"Đó là bộ dạng của những kẻ thua cuộc!" Người đàn ông trên ghế lớn tiếng. "Còn kia." ông ta nói, chị sang một căn phòng ngách. " là bộ dạng của những kẻ hèn nhát."
Tôi ghé mắt nhìn vào căn phòng đó, hai người đàn ông bị canh giữ đang đứng cho tất cả nhìn, trông khổ sở. Cả người họ phủ kín toàn hắc ín và lông vũ.
"Hãy coi chúng là một lời nhắc nhở." Người đàn ông nói. "Tất cả các đấu sĩ phải trải qua tối thiểu hai phút trong lồng."
" Vậy cậu là ai?" Sharon hỏi tôi. "Đấu sĩ hay khán giả?"
Tôi cảm thấy lồng ngực thắt lại trong khi tôi cố mường tượng ra điều sắp xảy đến: tôi sẽ không chỉ phải thuần phục con hồn rỗng này, mà phải làm điều đó trước mặt một đám khán giả om sòm nhiều triển vọng sẽ tỏ ra thù địch - sau đó cố thoát ra. Tôi nhận ra mình đang hy vọng con quái vật này không bị thương quá nặng, vì tôi có linh cảm tôi sẽ cần tới sức mạnh của nó để mở đường ra cho chúng tôi. Đám người đặc biệt này sẽ không đời nào chịu từ bỏ món đồ chơi mới của bọn họ mà không đánh trả.
"Một đấu sĩ." Tôi nói. "Để thực sự kiểm soát được nó, tôi sẽ phải lại gần."
Emma gặp ánh mắt tôi và mỉm cười. Cậu có thể làm được. Nụ cười của cô nói vậy, và trong khoảnh khắc đó, tôi biết là tôi có thể. Tôi phải bước qua cánh cửa dành cho các đấu sĩ, đầy phấn chấm với niềm tin mới mẻ, Sharon và Emma theo sau tôi.
Niềm tin đó kéo dài xấp xỉ bốn giây, khoảng thời gian cần thiết để tôi bước vào căn phòng và trông thấy máu đọng thành vũng và dây tung té trên sàn cũng như các bức tường. Cả một dòng sông máu chảy xuống một hành lang tràn ngập ánh sáng và qua một cánh cửa để mở, từ cánh cửa đó tôi có thể thấy một đám đông nữa, và ngay phía sau họ là những song sắt có một cái lồng to.
Một tiếng gọi lanh lảnh từ bên ngoài. Người giao đấu tiếp theo đang được gọi.
Một người đàn ông đi ra từ một căn phòng tối đen bên phải chúng tôi. Anh ta cởi trần và đeo một chiếc mặt nạ trắng trơn. Anh ta đứng ở đầu hành lang một lát như để lấy dũng khí. Rồi anh ta ngửa đầu ra sau và giơ bàn tay lên cao. Tay anh ta cầm một cái lọ thủy tinh nhỏ.
"Đừng nhìn." Sharon nói, đẩy chúng tôi lùi áp lưng vào một bức tường. Nhưng tôi không thể đừng được.
Người đàn ông Từ tốn rót thứ chất lỏng màu đen vào từng hố mắt trên chiếc mặt nạ của mình. Rồi, anh ta ném cái lọ rỗng đi, cúi đầu xuống, bắt đầu rên rỉ. Trong vài giây, anh ta có vẻ như bị tê liệt, nhưng rồi cơ thể anh ta run rẩy và hai luồng sáng vụt chiếu ra từ hai hố mắt của chiếc mặt nạ anh ta đeo. Ngay cả trong căn phòng sáng trưng cũng có thể thấy rõ chúng.
Emma thảng thốt kêu khẽ. Người đàn ông, vốn tưởng anh ta chỉ có một mình, kinh ngạc quay sang chúng tôi. Hai luồng sáng từ mắt anh ta chiếu vòng cung trên đầu chúng tôi và phần tường phía trên chúng tôi phát ra tiếng xì xì.
"Chỉ đi ngang qua thôi!" Sharon nói, giọng cố bày tỏ đồng thời hai câu: Xin chào anh bạn! và Làm ơn đừng có giết chúng tôi bằng mấy thứ đó!
"Vậy đi đi." Người đàn ông hằm hè.
Đến lúc này, hai luồng sáng tới mắt anh ta đã bắt đầu nhạt dần, và đúng lúc anh ta quay người đi, chúng chập chờn và tắt hẳn. Anh ta đi xuôi xuống hành lang, ra khỏi cửa, để lại hai luồng khói lượn vòng sau lưng mình. Khi anh ta đã đi khỏi, tôi đánh bạo nhìn lên lớp giấy dán tường trên đầu chúng tôi. Hai vết cháy đen sì đánh dấu chỗ đường ánh mắt của anh ta xuyên qua tường. Ơn Chúa là anh ta đã không nhìn vào mắt tôi.
"Trước khi chúng ta đi thêm bước nữa." Tôi nói với Sharon. " Tôi nghĩ ông tốt hơn nên giải thích."
"Mật thần thánh." Sharon nói. "Các đấu sĩ dùng nó để tăng cường năng lực. Rắc rối ở chỗ tác dụng của thứ này không kéo dài, và khi tác dụng hết đi, cậu sẽ trở nên yếu hơn trước. Nếu thường xuyên dùng nó, năng lực của cậu sẽ giảm xuống gần như không còn gì - cho tới khi cậu dùng thêm nhiều mật hơn. Chẳng mấy chốc, cậu dùng nó không chỉ để giao chiến, mà còn để hoạt động được như một người đặc biệt. Cậu trở nên phụ thuộc vào kẻ bán thứ đó." Ông ta hất hàm về phía căn phòng bên phải chúng tôi, những giọng nói thì thào ở đó tạo ra một thứ đối âm kỳ lạ với những tiếng gân cổ la hét bên ngoài. "Sản xuất thứ đó là mánh khóe khôn ngoan nhất của đám xác sống từng tung ra. Ở đây sẽ không ai nghĩ đến chuyện phản bội chúng, chừng nào họ còn nghiện mật thần thánh."
Tôi ghé mắt nhìn vào căn phòng ngách để xem bộ dạng thực của một tay bán mật thần thánh đặc biệt là thế nào, và thoáng thấy bóng dáng một người đeo mặt nạ có râu kỳ quái, hai bên là hai người cầm súng đứng kèm sát.
" Chuyện gì đã xảy ra với mắt người đó vậy?" Emma hỏi.
"Quầng sáng bùng phát ra là một tác dụng phụ." Sharon nói. "Một tác dụng phụ khác là sau thời gian vài năm, mật thần thánh làm khuôn mặt người dùng chảy ra. Đó là dấu hiệu để nhận biết những kẻ nghiện lâu ngày - bọn họ đeo mặt nạ để che đi khuôn mặt bị hủy hoại."
Trong khi Emma và tôi đưa nước mắt nhìn nhau với vẻ ghê tởm, một giọng nói từ trong phòng vọng ra gọi chúng tôi. "Xin chào, mấy người ngoài kia." Kẻ bán mật thần thánh gọi. " Xin mời vào đây."
"Xin lỗi." Tôi nói. " Chúng tôi phải đi..."
Sharon chộp lấy vai tôi và khẽ rít lên. "Cậu là một nô lệ, nhớ không hả?"
"À, vâng, thưa ngài." Tôi nói, và đi tới cạnh cửa.
Người đàn ông đeo mặt nạ đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ trong một căn phòng tường vẽ bích họa. Y ngồi với bộ dạng lặng im bất động thật khiến người ta lo ngại, một cánh tay đặt trên cái bàn kê cạnh, hai chân bắt chéo. Hai tay súng của y đứng ở hai góc phòng, và ở một góc khác lù lù một cái rương gỗ có bánh xe.
"Đừng sợ." Tay bán mật thần thánh nói, vẫy tay ra hiệu bảo tôi vào. "Các bạn của cậu cũng có thể vào."
Tôi bước thêm vài bước vào trong phòng, Sharon và Emma ở ngay sau lưng tôi.
" Trước đây tôi chưa thấy cậu quanh nơi này." tay bán mật thần thánh nói.
" Tôi vừa mang cậu ta tới." Sharon nói. "Thậm chí cậu nhóc này còn chưa có cả..."
"Tao đang nói chuyện với mày hả?" Tay bán mật thần thánh xẵng giọng.
Sharon im bặt.
"Không, không phải." Tay bán mật thần thánh nói. Y xoa xoa bộ râu giả của mình và có vẻ đang săm soi tôi qua đôi hốc mắt trống rỗng của cái mặt nạ. Tôi tự hỏi đằng sau tấm mặt nạ đó trông y ra sao, và người ta phải rót bao nhiêu mật thần thánh lên mặt mình để đến nỗi nó chảy ra. Thế rồi tôi rùng mình và ước gì mình đừng thế.
"Cậu ở đây để chiến đấu." Y nói.
Tôi nói với y là đúng vậy.
"À, thế thì cậu gặp may đấy. Tôi vừa có một lô mặt thần thánh hảo hạng, vì thế cơ hội sống sót của cậu đã tăng vọt một cách ngoạn mục!"
" Tôi không cần đến nó, cảm ơn ông."
Y đưa mắt nhìn mấy tay súng của mình tìm kiếm một phản ứng - đám này vẫn vô cảm với khuôn mặt như tạc bằng đá - và rồi y cười phá lên. "Ngoài đó là một con hồn rỗng, cậu biết đấy. Cậu đang nghe nói về chúng chứ?"
Hồn rỗng là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ tới, đặc biệt là cái con ở bên ngoài. Tôi nóng lòng muốn được đi tiếp, Nhưng kẻ đáng sợ này rõ ràng đang kiểm soát này này, và làm y nổi cáu thì sẽ chuốc lấy nhiều rắc rối, mà chúng tôi thì không cần.
"Tôi đang nghe nói về chúng." Tôi nói.
"Và cậu nghĩ cậu sẽ làm thế nào chống lại một con như thế?"
" Tôi nghĩ tôi sẽ xoay xở được."
"Chỉ xoay sở được thôi à?" Gã đàn ông khoanh tay lại. "Điều tôi muốn biết là: tôi có nên đặt tiền vào cậu không? Cậu có thắng được không?"
Tôi nói với y câu trả lời y muốn nghe. "Có."
"Được, nếu tôi đặt tiền cho cậu, cậu sẽ cần chút trợ giúp." Y đứng dậy, tới chỗ tủ thuốc, và mở cửa tủ ra. Bên trong lấp lánh những chiếc thủy tinh - có đến hàng dãy cái lọ, tất cả đều được đầy chất lỏng sẫm màu, được nút lại bằng những cái nút nhỏ xíu. Y lấy một cái loại ra và cầm tới đưa cho tôi. "Cầm lấy cái này." Y nói, chìa cái lọ ra. " nó sẽ gom lại hết những năng lực xuất sắc nhất của cậu và nhân chúng em mười lần."
"Không, cảm ơn ông." Tôi nói. " Tôi không cần nó."
" Lúc đầu họ cũng nói hệt vậy. Sau đó, khi họ đã bị nện nhừ tử - nếu họ còn sống sót - tất cả đều dùng nó." Y xoay xoay cái gõ trên bàn tay và giơ nó lên trước luồng sáng yếu ớt. Thứ mặt thần thánh bên trong đầy những hạt nhỏ ánh bạc sáng lấp lánh nằm lơ lửng. Tôi không đừng được nhìn chằm chằm.
"Nó được làm từ cái gì vậy? Tôi hỏi.
Y bật cười. "Rùa non và sên non cùng đuôi chó con." Y cầm nó chìa về phía tôi lần nữa. "Miễn phí." Y nói.
"Cậu ta đã nói là không muốn gì cả." Sharon xẵng giọng nói.
Tôi nghĩ tay bán mật thần thánh sẽ quát lên với ông ta, nhưng thay vì thế, y hất hàm về phía Sharon và hỏi. " Tao có biết mày không nhỉ?"
" Tôi không nghĩ thế." Sharon nói.
" Chắc chắn là tao có biết." Tay bán mật thần thánh gật đầu nói. "Mày từng là một trong những khách hàng sộp nhất của tao. Chuyện gì đã xảy ra với mày vậy?"
"Tôi bỏ thói quen đó."
Tay bán mật thần thánh bước lại gần ông ta. "Xem ra mày đã đợi quá lâu." Y nói, và giật lấy mũ trùm đầu của Sharon với vẻ trêu cợt.
Sharon tóm lấy bàn tay y. Hai tên bảo vệ giơ súng lên.
"Cẩn thận đấy." Tay bán mật thần thánh nói.
Sharon giữ tay y thêm một lúc nữa, rồi buông ra.
"Bây giờ." Tay bán mật thần thánh quay sang tôi nói. "Cậu sẽ không từ chối một liều miễn phí chứ?"
Tôi thậm chí còn không có ý định mở cái nút ra, nhưng có vẻ như cách tốt nhất để kết thúc truyện này là nhận lấy nó. Vậy là tôi làm thế.
"Cậu bé ngoan." Tay bán mật thần thánh nói, và y đẩy chúng tôi ra khỏi phòng.
" Ông từng là một con nghiện sao?" Emma rít lên với Sharon. " Tại sao không nói cho chúng tôi biết?"
"Điều đó có thể tạo ra khác biệt gì đây?" Sharon nói. "Phải, tôi đã có những năm tệ hại. Sau đó Bentham đón nhận tôi và giúp tôi thoát khỏi thứ đó."
Tôi quay sang nhìn ông ta, có hình dung ra chuyện đó. "Bentham đã làm thế à?"
"Như tôi từng nói, tôi nợ ông ấy mạng sống."
Emma cầm lấy cái lọ và giơ lên. Trong ánh sáng mạnh hơn, những mảnh ánh bạc bên trong chất lỏng màu đen sáng lên như những vảy mặt trời nhỏ. Thứ này trông thật mê hoặc, và bất chấp những tác dụng phụ của nó, tôi vẫn không đừng được tự hỏi bằng cách nào mà vài giọt chất lỏng lại có thể tăng cường các năng lực của tôi. "Hắn đã không nói trong đó là thứ gì?"
"Chúng ta." Sharon nói. "Những mảnh nhỏ linh hồn bị đánh cắp của chúng ta, bị lũ xác sống nghiền nát và đưa lại cho chúng ta ăn. Tất cả những gì thuộc về những người đặc biệt chúng bắt cóc sẽ kết thúc trong một cái nó như thế này."
Emma kinh hoàng ném cái lọ đi, và Sharon cầm lấy nó rồi nhét vào trong áo choàng của ông ta. " Không biết chừng sẽ có lúc một cái lọ thế này lại hữu ích cũng nên." Ông ta nói.
"Khi đã biết nó được làm bằng gì." Tôi nói. "Tôi không tin nổi là ông từng dùng thứ này."
" Tôi chưa bao giờ nói là tôi tự hào về bản thân." Sharon nói.
Toàn bộ kế hoạch hiểm ác này thật hoàn hảo trong sự xấu xa của nó. Lũ xác sống đã biến những người đặc biệt ở Đồng Ma thành những kẻ ăn thịt đồng loại, thèm khát linh hồn của chính họ. Bằng việc họ thành những con nghiện mật chúng đã đảm bảo quyền kiểm soát của chúng và khống chế toàn bộ dân cư. Nếu chúng tôi không giải thoát các bạn mình sớm, linh hồn họ sẽ là thứ kế tiếp được rót đầy vào trong những cái lọ kia.
Tôi nghe thấy con hồi rỗng rống lên - nghe như tiếng reo vang chiến thắng - và người đàn ông dùng mật thần thánh chúng tôi vừa thấy trước đó một phút giờ bị lôi qua cửa, đi ngang qua chúng tôi xuống cuối hành lang, bất tiện và máu me bê bết.
Đến lượt mình. Tôi nghĩ, và một luồng adrenalin lan khắp người tôi.
* * *
Bên ngoài, phía sau ổ nghiện mật thần thánh là một khoảng sân có tường bao, ở chính giữa nó là một cái lồng đặt xuống đất, có diện tích chừng mười hai mét vuông, những chấn song kiên cố của nó, theo như tôi cảm nhận, có thể dễ dàng giam cầm một con hồn rỗng. Một đường kẻ đã được sơn trên đất cách cái lồng khoảng tầm những cái lưỡi của một con hồn rỗng có thể vươn tới, và đám đông, gồm khoảng bốn mươi người đặc biệt bộ dạng dữ tợn, đã khôn ngoan đứng phía sau đường kẻ đó. Các bức tường bao quanh khoảng sân xếp kín những cái lồng nhỏ hơn, bên trong mỗi chiếc lồng nhốt một con hổ, một con sói, và sinh vật trông giống như một con gấu xù trưởng thành - những động vật ít đáng quan tâm hơn, ít nhất là so với một con hồn rỗng - để dành cho cuộc đấu vào một ngày khác.
Có thể thấy trung tâm của sự chú ý đang đi đi lại lại bên trong cái lồng lớn, bị xích vào một cây cọc sắt nặng nề bằng một sợi xích tròng quanh cổ. Con quái vật đang ở trong trạng thái thảm hại tới mức tôi gần như thấy ái ngại cho nó. Con hồn rỗng đã bị hắt sơn trắng lên mình, rồi bị trát bùn lên ở một số chỗ để làm tất cả mọi người có thể thấy được nó, nhưng cũng làm nó trở nên có chút lố bịch, giống như một con chó đốm hay một gã hề. Nó tập tễnh khổ sở và để lại những vết máu đen bầm, và những cái lưỡi vạm vỡ của nó, bình thường đáng lẽ phải vung vẩy trong không khí trực chiến, thì giờ đây bị kéo Lê Vũ dưới đằng sau. Đau đớn và bị sỉ nhục, nó trông trái hẳn với hình ảnh ác mộng đã trở nên quen thuộc với tôi, nhưng đám đông, vốn cho bao giờ thấy qua một con hồn rỗng, có vẻ vẫn bị ấn tượng. Và cũng dễ hiểu thôi: thậm chí trong tình trạng suy yếu trầm trọng này, con hồn rỗng cũng đã đánh bại liền một loạt mấy đấu sĩ. Nó vẫn còn rất nguy hiểm, và rất khó lường. Tôi đoán đó là lý do những bảo vệ mang súng trường được bố trí quanh sân. Cẩn tắc vô ưu.
Tôi hội ý với Sharon và Emma về chiến lược hành động. Chúng tôi nhất trí rằng vấn đề không phải là đưa tôi vào trong lồng với con hồn rỗng. Thậm chí cũng không phải là việc khống chế nó - chúng tôi đang hành động dựa trên giả thiết là tôi có thể làm việc đó. Vấn đề sẽ là làm thế nào đưa được con hồn rỗng ra khỏi lồng và thoát khỏi đám người này.
"Cậu nghĩ vậy có thể làm chảy được sợi xích quanh cổ mó không?" Tôi hỏi Emma.
"Nếu tớ có hai ngày để làm thì được." Cô nói. "Tớ cho rằng chính ta không thích chỉ đơn giản giải thích với mọi người là chúng ta thực sự cần con hồn rỗng và sẽ màn nó trả lại sau khi đã dùng xong, phải không?"
"Vô còn chẳng nói hết câu đó đâu." Sharon nói, đưa mắt nhìn đám đông om sòm. "Đã nhiều năm rồi đám quậy phá này chưa có dịp hào hứng thế này. Không có cửa đâu."
"Đấu sĩ tiếp theo!" Một phụ nữ đứng xem từ cửa sổ trên lầu hai hét to.
Cách biệt khỏi đám đông, một đám người nhỏ đang tranh cãi xem ai trong số họ sẽ là người đấu tiếp theo. Đã có nhiều máu thấm đẫm mặt đất bên trong cái lồng, và không có đấu sĩ nào nóng lòng có vẻ muốn góp thêm nhiều. Họ đang rút thăm, và một người đàn ông vạm vỡ cởi trần vừa rút phải cây thăm ngắn.
"Không mặt nạ." Sharon nói, để ý thấy bộ râu rậm và khuôn mặt gần như không sẹo của người nọ. "Anh ta hẳn mới vào nghề."
Người đàn ông thu hết can đảm và khệnh khạng bước về phía đám đông. Cất cao giọng với khẩu âm Tây Ban Nha, anh ta nói với họ rằng mình chưa từng bại một trận đấu, và anh ta sẽ giết con hồn rỗng rồi giữ đầu nó lại làm chiến lợi phẩm, và năng lực đặc biệt của anh ta - phục hồi siêu nhanh - sẽ khiến con hồn rỗng không thể nào gây ra một vết thương chí mạng.
"Có nhìn thấy những dấu ấn đẹp đẽ này không?" Anh ta nói, quay lại để phô ra một loạt những vết sẹo kinh khủng cho vuốt cào lên lưng mình. "Một con gấu xù đã tặng tôi tuần trước đấy. Những vết cào này sau phải đến ba phân." Anh ta tuyên bố. "Và lành ngay trong ngày hôm đó!" Người đàn ông chỉ vào con hồn rỗng trong lồng. "Cái thứ nhăn nhúm già cỗi kia làm gì có cửa!"
"Giờ thì nó sẽ giết anh ta chắc luôn." Emma nói.
Người đàn ông rót một lọ mật thần thánh vào đôi mắt mình. Có thể anh ta cứng lại và những luồng sáng vụt ra từ hai đồng tử, để lại những vết lõm cháy đen trên mặt đất. Một khoảnh khắc sau, chúng tắt ngấm. Được tăng thêm lực như vậy, anh ta tự tin sải bước tới cửa lồng, một người đàn ông cầm một chùm chìa khóa to đứng đón anh ra để mở cửa.
" Hãy để mắt tới gã cầm chìa khóa." Tôi nói. " Có thể chúng ta sẽ cần đến chùm chìa khóa đó."
Sharon thò tay vào trong túi áo, tóm đuôi một con chuột cống đang vùng vẫy, lôi nó ra. "Mày nghe rồi chứ, Xavier?" Ông ta nói với con chuột. "Đi lấy chùm chìa khóa đó." Ông ta thả con vật gặm nhấm xuống đất, và nói hối hả lao đi.
Anh chàng đấu sĩ huênh hoang vào trong lòng và bắt đầu đối mặt với con hồn rỗng. Anh ta rút một con dao nhỏ từ thắt lưng da và chùng gối xuống thủ thế, nhưng ngoài ra, anh ta tỏ vẻ không ham chiến đấu cho lắm. Thay vì vậy, anh ta có vẻ đanh câu giờ bằng cách cho miệng hoạt động, tuôn ra một bài diễn thuyết với tất cả sự huênh hoang bốc đồng của một đô vật biểu diễn chuyên nghiệp.
"Lại gặp tao đi, đồ súc vật. Tao không sợ đâu! Tao sẽ chẻ những cái lưỡi của mày ra làm thành thắt lưng! Tao sẽ xỉa răng bằng móng chân mày và trưng đầu mày lên tường nhà!"
Con hồn rỗng quan sát anh ta với vẻ chán nản.
Tay đấu sĩ làm màu bằng cách lướt con dao cách lên cánh tay, và khi máu bắt đầu ứa ra, anh ta giơ vết thương lên. Nó lành lại và khép miệng khi chưa giọt máu nào kịp rơi xuống đất. "Tao vô đối!" Anh ta gào lên. "Tao không sợ!"
Đột nhiên, con hồn rỗng quay về phía anh ta và giẫm lên, khiến anh ta giật mình tới mức đánh rơi dao và đưa hai tay lên bắt chéo trước mặt. Có vẻ như con hồn rỗng đã phát chán anh ta.
Đám đông bật cười vang giễu cợt - và cả chúng tôi cũng vậy - con người đàn ông, đỏ mặt vì xấu hổ, cúi người xuống nhặt dao. Lúc này con hồn rỗng đang tiến lại chỗ anh ta, tiếng dây xích loảng xoảng vang lên khi nó di chuyển, những cái lưỡi vươn ra, uốn cong lại như những nắm đấm xiết chặt.
Người đàn ông hiểu anh ta cần chiến đấu với con quái vật nếu muốn cứu vãn thể hiện của mình, vậy là anh ta dè dặt tiến lên vài bước, vung dao. Con hồn rỗng phi một trong những cái lưỡi bị hất sơn của nó về phía anh ta. Người đàn ông dùng dao đâm mạnh vào cái lưỡi - và đâm trúng. Bị cắt phải, con hồn rỗng kêu ré lên, thu cái lưỡi về rồi rít lên phì phì với người đàn ông như một con mèo đang tức giận.
"Cho mày biết tấn công Don Fernando là như thế nào!" Người đàn ông hét to.
"Anh này không biết." Tôi nói. "Khiêu khích hồn rỗng là một ý tưởng tồi."
Anh ta có vẻ đã làm còn hồn rỗng phải tháo lui. Nó lùi lại trong khi người đàn ông áp sát, vẫn tiếp tục gầm gừ và vung vẩy con dao trong tay. Khi thấy con hồn rỗng không thể lùi xa hơn nữa, lưng nó đã chạm vào chấn song của cái lồng, người đàn ông vung con dao lên. "Chuẩn bị chết đi, đồ nói giống của quỷ!" Anh ta hét lớn, rồi xông tới.
Trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi liệu mình có phải xông vào để cứu con hồn rỗng hay không, nhưng chẳng mấy chốc đã rõ ràng là nó vừa giăng bẫy. Nằm chùng xuống ngoằn ngoèo bên dưới người đàn ông là sợi xích buộc con hồn rỗng, nó chộp lấy sợi xích rồi quét lại sang một bên, khiến Don Fernando bay đi đập đầu vào một cái cọc kim loại. Beng - và anh ta đã ngất xỉu, nằm bất động trên mặt đất. Thêm một cú đo ván nữa.
Anh ta đã chứng tỏ mình là một kẻ khoác lác không biết xấu hổ, nên giờ đám đông không khỏi hồ hởi reo liên hoan hô.
Một nhóm người cầm đèn và những cây gậy sốc điện chạy vào trong lồng, khống chế buộc con hồn rỗng tránh xa trong khi tay đấu sĩ bất tỉnh được lôi ra ngoài.
"Ai tiếp theo?" người phụ nữ làm trọng tài hô lớn.
Mấy đấu sĩ còn lại nhìn nhau e dè, rồi lại tranh cãi. Giờ thì không ai muốn bước vào trong lồng nữa.
Ngoại trừ tôi.
Màn trình diễn lố bịch của người đàn ông và trò ranh mãnh của con hồn rỗng đem đến cho tôi một ý tưởng. Đây không phải một kế hoạch chắc ăn, thậm chí còn chẳng phải là một kế hoạch tốt, song vẫn là một ý tưởng, và như thế còn tốt hơn không có gì. Chúng tôi - nghĩa là con hồn rỗng và tôi - sẽ vờ như nó chết.
* * *
Tôi lấy hết can đảm, và vẫn như thường xảy ra khi tôi làm gì đó tôi dũng cảm hoặc cực kỳ ngu ngốc, bộ óc tôi lại tách rời khỏi cơ thể. Tôi dường như đang quan sát chính mình từ xa trong lúc tôi giơ một cánh tay lên vẫy trọng tài và lớn tiếng. "Tôi tiếp theo!"
Trước lúc đó, chẳng ai để ý đến tôi; giờ đây, toàn bộ đám đông khán giả và các đấu sĩ đều quay lại nhìn tôi chằm chằm.
"Kế hoạch của cậu là gì?" Emma thì thầm với tôi.
Tôi đã có kế hoạch, song quá bận tâm với việc định hình nói tới mức không kịp chia sẻ để Emma hay Sharon được biết, và bây giờ thì không còn thời gian đâu để giải thích với họ. Như thế có khi lại hơn. Nếu nói lên thành lời, tôi sợ ý tưởng của mình nhé có thể lố bịch, hay tệ hơn thế, bất khả thi, Đến khi đó tôi sẽ mất hết tinh thần.
"Tớ nghĩ tốt hơn là tớ cứ thực hiện để hai người thấy luôn." Tôi nói. " Nhưng chắc chắn nó sẽ không thành công trừ phi chúng ta có được chùm chìa khóa đó."
"Đừng lo, Xavier đang vào việc." Sharon nói. Nghe thấy một tiếng chít, Chúng tôi nhìn xuống thì thấy con chuột cống vừa được nhắc tới đăng ngậm một miếng pho mát trong miệng. Sharon tóm nó lên và mắng. " Tao nói là chìa khóa, không phải pho mát*!"
*Chìa khóa là key, pho mát là cheese, nghe có phần giống nhau nên con chuột đã nhầm.
"Tớ sẽ lấy được chúng." Emma can đảm với tôi. "Chỉ cần cậu hứa sẽ trở lại nguyên vẹn."
Tôi hứa. Cô chúc tôi may mắn rồi hôn lên môi tôi. Sau đó, tôi nhìn sang Sharon, ông ta nghiêng đầu nhìn tôi như thể muốn nói. Tôi hi vọng cậu không trông đợi một cái hôn từ cả tôi nữa. Và tôi chỉ bật cười rồi bước về phía các đấu sĩ.
Họ đang nhìn tôi từ đầu đến chân. Tôi tin chắc họ nghĩ tôi bị điên, dẫu vậy không ai trong số họ tìm cách ngăn cản tôi. Nói cho cùng, nếu đứa trẻ không được chuẩn bị sẵn sàng này, kẻ Thậm chí còn chẳng buồn dùng một lọ mật thần thánh trước khi giao đấu, muốn xông vào con quái vật và làm nó mất thêm chút sức lực, thì đó là một món quà bọn họ sẵn lòng đón nhận. Còn nếu tôi chết trong lúc thử sức, dù sao tôi cũng chỉ là một nô lệ. Điều đó khiến tôi ghét họ, làm tôi nghĩ tới những người đặc biệt khốn khổ bị bắt cóc mà phần linh hồn bị rút ra đang bồng bềnh trong những cái lọ mà tất cả bọn họ đều giữ khư khư - điều này còn khiến tôi phẫn nộ hơn. Tôi cố hết sức để chuyển toàn bộ phần phẫn nộ đó thành quyết tâm không lay chuyển và sự tập trung, nhưng phần lớn chúng chỉ khiến tôi phân tâm.
Dẫu vậy, trong khi người đàn ông cầm chìa khóa đang loay hoay mở cửa lồng, tôi nhìn vào trong và nhận ra, trong sự ngạc nhiên và hân hoan của bản thân, là tôi không hề bị cuốn theo những nghi ngờ, không bị ám ảnh với hình ảnh cái chết sắp đến với mình, hay những cơn kinh hoàng dồn dập. Tôi đã gặp và kiểm soát được con hồn rỗng này trong hai lần trước đó; đây sẽ là lần thứ ba. Bất chấp cơn phẫn nộ của bản thân, tôi vẫn bình tĩnh và im lặng, và trong sự im lặng này tôi nhận ra những từ tôi cần đang chờ đợi tôi, sẵn sàng để được nói ra.
Người đàn ông mở cửa, và tôi bước vào trong lồng. Ông ta vừa đóng cửa lại thì con hồn rỗng bắt đầu tiến về phía tôi, khua loảng xoảng sợi xích của nó như một bóng ma giận dữ.
Lưỡi, đừng làm tao thất vọng lúc này.
Tôi giơ một bàn tay lên che miệng vào nói, bằng thứ tiếng hồn rỗng găn gắt:
Dừng lại.
Con hồn rỗng dừng lại.
Ngồi xuống. Tôi nói.
Nó ngồi xuống.
Một luồng cảm giác nhẹ nhõm lan đi trong tôi. Tôi không có gì phải lo ngại; việc tái lập mối quan hệ dễ dàng như cầm cương của một con ngựa cưỡi quen. Điều khiển con quái vật ít nhiều cũng giống như đánh vật với một người nhỏ con hơn tôi nhiều: nó bị ghì xuống, cố vùng vẫy để thoát ra, nhưng bị áp đảo trước sức mạnh của tôi tới mức chẳng thể gây ra nguy hiểm gì cho lắm. Song việc dễ dàng khống chế con hồn rỗng cũng gây ra một phiền toái riêng. Không thể có cách đơn giản nào thoát ra khỏi cái lồng trừ phi tất cả đều tin con quái vật đã chết và không còn là một mối đe dọa, và không thể có chuyện ai đó sẽ tin nó đã chết nếu chiến thắng của tôi tới quá dễ dàng. Tôi là một cậu nhóc khẳng khiu, không được tăng lực bằng mật thần thánh; tôi không chỉ tát nó và buộc nó quỳ xuống. Để bánh này thực sự thuyết phục, Tôi cần thể hiện một màn trình diễn.
Tôi cần phải "giết" nó thế nào đây? Chắc chắn không thể bằng hai bàn tay không. Nhìn quanh cái lồng tìm kiếm ý tưởng, đôi mắt tôi bắt gặp con dao của đấu sĩ trước, anh ta đánh rơi cạnh cái cọc kim loại. Con hồn rỗng đang ngồi cạnh cái cọc, đó là một rắc rối - vậy là tôi vơ lấy một nắm sỏi, bất ngờ lao về phía nó, và ném.
Vào góc lồng. Tôi nói, một lần nữa đưa tay lên che miệng. Con hồn rỗng giật mình lao vụt vào góc, trông có vẻ như nắm sỏi đã làm nó giật mình. Sau đó tôi không có chỗ cái cọc, vồ lấy con dao từ dưới đất, rồi rút lui, một chút can đảm đã giúp tôi giành được một tiếng huýt sáo tìm ai đó trong đám khán giả.
Tức giận đi. Tôi nói, và con hồn rỗng gầm lên, vung vẩy những cái lưỡi như thể nổi xung trước hành động táo tợn của tôi. Tôi liếc mắt ra sau lưng tìm kiếm Emma trong đám đông, và thấy cô lặng lẽ di chuyển về phía người đàn ông cầm chùm chìa khóa.
Tốt.
Tôi cần phải làm cho mọi thứ trở nên khó khăn hơn với mình. Xông tới chỗ tao. Tôi ra lệnh, và ngay lập tức con hồn rỗng lao một quãng về phía tôi. Tôi bảo nó phóng một cái lưỡi ra và tóm lấy chân tôi.
Nó làm theo, cái lưỡi chạm cưới kèm theo cảm giác như bị đốt và cuốn hai vòng quanh đùi tôi. Sau đó, tôi bảo con hồn rỗng cầm chân giật tôi ngã nhào và lôi tôi về phía nó trên mặt đất trong khi tôi làm bộ quờ quạng bấu tìm chỗ bám.
Khi bị lôi qua chỗ cái cọc kim loại, tôi quàng hai cánh tay bám lấy nó.
Kéo lên. Tôi nói. Nhẹ thôi.
Cho dù những lời tôi nói mô tả không rõ ràng lắm, con hồn rỗng giống như hiểu chính xác ý tôi muốn gì, như thể chỉ bằng việc hình dung ra một hành động trong đầu và nói to lên một hay hai tiếng, tôi có thể truyền tải lượng thông tin bằng cả một đoạn thoại. Vì thế trong khi tôi bám vào cái cọc, con hồn rỗng nâng tôi lên không trung, mọi thứ diễn ra đúng như tôi đã hình dung.
Tôi đang dần thạo việc này không, tôi nghĩ với chút hài lòng.
Tôi vật vã, la hét trong vài giây, hi vọng là tôi có thể diễn một tình trạng đau đớn thực sự, rôi buông cái cọc ra. Đám đông khán giả, trông đợi tôi sắp sửa bị giết trong trận đấu nhiều khả năng là ngắn nhất từ trước tới giờ, bắt đầu cười nhạo chế giễu và gọi tôi bằng đủ thứ tên nhạo báng.
Đó là lúc để tôi ra đòn quyết định.
Kéo.
Nó bắt đầu kéo tôi về phía nó trong khi tôi giãy đạp và vùng vẫy.
Miệng.
Nó há miệng ra như thế chực nuốt chửng tôi. Tôi nhanh nhẹn quay người lại và lướt tao vào cái lưỡi quấn quanh cổ chân mình. Tôi không thực sự cắt vào lưỡi nó, nhưng tôi bảo nó nhanh chóng buông ra và gào rít lên để trông có vẻ giống như tôi đã làm thế. Con hồn rỗng làm theo, kêu rít lên và thu những cái lưỡi vào trong miệng. Với tôi, tất cả diễn ra như một màn kịch câm tồi - có cả một giây trôi qua giữa mệnh lệnh của tôi và phản ứng của con hồn rỗng - song có vẻ đám đông đã tin là thật. Những tiếng chế giễu chuyển thành reo hò cổ vũ cho một trận đấu đang trở nên thú vị, với một kẻ thất thế nhưng nói cho cùng vẫn có một cơ hội chiến đấu.
Trong một diễn biến mà tôi hi vọng nom không giống một cảnh chiến đấu từ một bộ phim kinh phí hạn hẹp, con hồn rỗng và tôi thủ thế rồi đánh qua đánh lại vài đòn. Tôi xông tới nó và nó quật tôi xuống. Tôi chém vào nó và nó lùi lại. Nó rống lên và vung vẩy những cái lưỡi trên không trong khi chúng tôi quần vòng quanh nhau. Tôi Thậm chí còn trẻ nó dùng một cái lưỡi nhấc bổng tôi lên và nhắc tôi ( thật nhẹ), cho tới khi tôi (làm bộ) đâm vào cái lưỡi nó và nó lại thả rơi tôi xuống (có lẽ hơi nhẹ quá).
Tôi đánh liều liếc mắt lần nữa về phía Emma. Cô đang đứng giữa đám đấu sĩ, gần người đàn ông cầm chùm chìa khóa. Cô làm cử chỉ chém ngang họng với tôi.
Thôi diễn trò đi.
Phải. Đã đến lúc kết thúc việc này. Tôi hít một hơi thật sâu, viện hết can đảm và bắt tay vào màn kết vĩ đại.
Tôi vung con dao lên, lao về phía con hồn rỗng. Nó phóng một cái lưỡi nhầm vào chân tôi, tôi liền nhảy lên tránh khỏi, rồi một cái nữa nhắm vào đầu tôi, tôi lại cúi người xuống tránh.
Tất cả đúng như kế hoạch.
Theo dự kiến, tiếp theo tôi sẽ nhảy qua một cái lưỡi nhắm vào chân mình, rồi giả bộ đâm vào tim con hồn rỗng - nhưng thay vì thế cái lưỡi nện thẳng vào ngực tôi. Nó mang theo sức mạnh của một võ sĩ quyền Anh hạng nặng, quật tôi ngã ngửa ra và ép hết không khí ra khỏi lồng ngực tôi. Tôi nằm đó đờ đẫn, không thể thở nổi trong khi đám đông la ó chế giễu.
Lùi lại. Tôi cố nói, nhưng không ra hơi.
Và rồi nó đã ở trên người tôi, hàm ngoác rộng và gầm gừ đầy tức giận. Con hồn rỗng đã thoát khỏi cái ách khống chế của tôi, cho dù chỉ trong một giây, và nó không thấy vui vẻ. Tôi cần lấy lại quyền kiểm soát, và thật nhanh, song những cái lưỡi của nó đã ghì chặt lấy hai cánh tay và một chân tôi, và cả bộ răng sáng bóng của nó đang kề sát mặt tôi. Tôi chỉ vừa mới kịp hít vào - một buồng phổi đầy mùi xú uế của con hồn rỗng - thì đã ho sặc nghẹn thở, không mở lời nói nổi.
Lúc ấy có thể tôi đã xong đời nếu như không vì cấu trúc giải phẫu lạ lùng của hồn rỗng; thật may, nó không thể khép hàm lại ngoạm lấy đầu tôi trong khi những cái lưỡi đang thè ra. Nó buộc phải thả chân tay tôi ra rồi mới có thể cắt đứt đầu tôi, và ngay khoảnh khắc cảm thấy cái lưỡi của nó thả cánh tay tôi ra - tay vẫn đang cầm con dao - tôi làm điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới để cứu mình. Tôi vung con dao đâm lên.
Lưỡi dao cắm nhập vào trong cổ họng con hồn rỗng. Nó rú lên và lăn nhào đi, những cái lưỡi vung vẩy quằn quại và quắp lấy con dao.
Đám đông hóa điên vì phấn khích.
Cuối cùng, tôi đã có thể hít một hơi dài không khí trong lành, và tôi ngồi dậy để nhìn con hồn rỗng lăn lộn trên mặt đất cách đó vài mét, màu đen phun ra từ cái cổ bị thương của nó. Tôi nhận ra, và không hề có chút hài lòng nào như đáng lẽ tôi đã cảm thấy trong những hoàn cảnh khác, là nhiều khả năng tôi vừa giết nó. Thực sự giết nó, hành động chẳng có chút dính dáng đến kế hoạch của tôi. Từ khóe mắt tôi thấy Sharon đang phẩy hai bàn tay xòe rộng về phía tôi, Cậu chứ ai cũng hiểu để nói cậu vừa làm mọi thứ đổ bé rồi đấy.
Tôi đứng dậy, quyết tâm cứu vãn những gì có thể. Lại cố gắng sử dụng quyền kiểm soát của mình lên con hồn rỗng, tôi bảo nó thả lỏng. Rằng nó không cảm thấy đau chút nào. Dần dà nó không quằn quại nữa, những cái lưỡi dần hạ xuống đất. Rồi tôi bước tới chỗ nó, rút con dao đẫm máu của tôi ra khỏi cổ nó, và giơ lên để đám đông thấy. Bọn họ hò reo và hoan hô, và tôi gắng hết sức để tỏ vẻ đắc thắng trong khi tôi thực sự cảm thấy mình thất bại thê thảm. Tôi vô cùng sợ rằng tôi vừa là một cuộc giải cứu các bạn mình.
Người đàn ông cầm chìa khóa mở cửa lồng ra, và hai người đàn ông chạy vào để xem xét tình hình con hồn rỗng.
Không được nhúc nhích. Tôi thì thầm trong khi bọn họ kiểm tra nó, một người chĩa khẩu súng bắn đạn chì vào đầu nó trong khi người kia dùng một cây gậy chọc vào nó và giơ một bàn tay ra với hai lỗ mũi nó.
Cũng không được thở.
Nó không thở. Quả thực, con hồn đã vờ chết cực giỏi đến mức đáng lẽ cả tôi cũng bị thuyết phục nếu không có muốn kết nối vẫn tiếp tục duy trì giữa tôi và nó.
Mấy người nọ đã tin. Người kiểm tra ném cây gậy của y đi, giơ cánh tay tôi lên như người chiến thắng trong một trận đấu quyền Anh, bà tuyên bố tôi là người chiến thắng. Đám đông lại reo lên, và tôi có thể thấy tiền đổi tay, và những người thất vọng vì đã đặt cược tôi thua lầm bầm trong khi phải nhả tiền ra.
Chẳng mấy chốc sau đó, khán giả đã chui vào trong lồng bể nhìn kỹ hơn con hồn rỗng được coi là đã chết, trong đó có cả Emma và Sharon.
Emma quàng hai cánh tay ôm lấy tôi. "Không sao!" Cô nói. "Cậu không có lựa chọn."
"Nó chưa chết." Tôi thì thầm với cô. "Nhưng nó bị thương. Tớ không biết nó còn cầm cự được bao lâu. Chúng ta cần rời khỏi đây."
" Thế thì thật hay là tớ đã lấy được thứ này.." Cô nói, dúi một chùm chìa khóa vào túi áo tôi.
"A." Tôi nói. "Cậu đúng là thiên tài!"
Nhưng khi quay ra để mở khóa xích cho con hồn rỗng, tôi nhận ra mình bị cánt đường bởi một đám người ai cũng chen lấn muốn tới gần chỗ nó. Tất cả mọi người đều muốn nhìn rõ con quái vật, chạm vào nó, nhổ lấy một nắm lông của nó hay lấy một mẩu đất thấm máu về làm kỷ niệm. Tôi bắt đầu lách người chen qua, nhưng người ta liên tục chặn tôi lại để bắt tay vào vỗ lên lưng tôi.
" Thật không thể tin nổi!"
"Cậu may đấy, nhóc."
"Cậu có chắc là không dùng mật thần thánh chứ?"
Trong suốt thời gian đó, tôi không được khẽ lẩm bẩm nhắc nhở con hồn rỗng nằm im như chết, vì tôi có thể cảm thấy nó bắt đầu cựa quậy, như một đứa trẻ phải ngồi im quá lâu. Nó đang bất an và đau đớn, vậy là tôi phải rồi hết sự tập trung còn lại của mình để giữ nó gọi chồm dậy và cắn ngập hàm thịt của đám người đặc biệt đang bao quanh nó.
Cuối cùng, tôi vừa tới được chỗ sợi xích của con hỗn rỗng rộng và đang tìm cái khóa thì tay bán mật thần thánh tới gần tôi. Tôi quay lên và thấy cái mặt nạ gắn râu giả của hắn kề sát chỉ cách mặt tôi vài phân.
"Mày nghĩ tao không biết mày đang làm gì sao?" Y nói. Tháp tùng y là hai vệ sĩ cầm súng. "Mày nghĩ tao mù chắc?"
" Tôi không biết ông đang nói về cái gì." Tôi nói. Trong một cây bồn chồn đến buồn nôn, tôi nghĩ y đã theo dõi tôi và biết con hồn rỗng không phải thực sự đã chết. Nhưng người có y thậm chí còn không nhìn vào nó.
Y chộp lấy cổ áo khoác lôi tôi lên. "Không ai được phá bĩnh tao!" Y nói. "Đây là chỗ của tao!"
Đám người bắt đầu dạt ra xa. Gã này rõ ràng có tiếng tăm bất hảo.
"Không ai phá bĩnh ai cả." Tôi nghe thấy Sharon lên tiếng sau lưng tôi. "Cứ bình tĩnh đi đã."
"Mày không thể lừa một kẻ lõi đời đâu." gã bán mật thần thánh nói. "Mày tới đây khẳng định nó là dân mới toanh, trước đây thậm chí còn chưa bao giờ đấu qua với một con gấu xù con, và rồi thế này ư?" Y vung cánh tay chỉ về phía con hồn rỗng nằm gục. "Một triệu năm nữa cũng không thể xảy ra chuyện thế này!"
"Nó chết rồi." Tôi nói. "Ông cứ tự kiểm tra nếu ông muốn."
Tay bán mật thần thánh buông áo khoác tôi ra và thay vào đó chộp lấy cổ tôi.
"NÀY!" Tôi nghe thấy Emma nói.
Mấy gã vệ sĩ chĩa súng vào cô.
"Câu hỏi duy nhất của tao." Tay bán mật thần thánh nói. "Là mày đang bán cái gì?" Y bắt đầu siết lại.
"Bán ư?" Tôi khò khè.
Y thở dài, khó chịu khi buộc phải giải thích. "Mày đến chỗ của tao, giết con hồn rỗng của tao, và thuyết phục khách hàng của tao là họ không cần mua sản phẩm của tao ư?"
Y nghĩ tôi là một đối thủ cạnh tranh bán thuốc kích thích, tới đây cướp mối làm ăn của y. Thật điên rồ.
Y siết mạnh hơn.
"Bỏ thằng bé ra." Sharon nài nỉ.
"Nếu không phải mày dùng mật thần thánh, thì là thứ gì? Mày đang bán thứ gì hả?"
Tôi cố trả lời nhưng không thể. Tôi nhìn xuống hai bàn tay y. Y nhận ra ngụ ý của tôi và hơi nới tay.
"Nói." y nói ra vẻ hào hiệp.
Đối với tôi, những gì tôi nói tiếp theo nhiều khả năng nghe giống như một tràng ho sặc.
Gã bên trái. Tôi nói bằng tiếng hồn rỗng. Thế rồi con hồn rỗng ngồi dậy cứng đờ, thẳng người như con quái vật của Frankenstein sống dậy, và vài người đặc biệt vẫn còn ở gần liền la lên và bỏ chạy. Tay bán mật thần thánh quay sang nhìn và tôi đấm thẳng vào cái mặt nạ của y; hai gã vệ sĩ không biết nên bắn ai trước, tôi hay con hồn rỗng.
Khoảnh khắc lưỡng lự ngắn ngủi đó đã đem đến tai họa cho chúng. Trong thời gian cần thiết để chúng quay đầu, con hồn rỗng đã phóng cả ba cái lưỡi của nó vào gã vệ sĩ đứng gần nhất. Một cái lưỡi tước vũ khí của hắn, trong khi hai cái lưỡi còn lại quấn quanh hông hắn, nhấc bổng hắn lên, dùng hắn như một cây đầm để quật ngã tên còn lại.
Sau đó chỉ còn lại tay bán mật thần thánh và tôi. Dường như y đã vỡ lẽ ra rằng tôi chính là người đăng kiểm soát con hồn rỗng, y quỳ gối xuống và bắt đầu van xin.
"Nơi này có thể là chỗ của ông." Tôi nói. " Nhưng đó là con hồn rỗng của tôi."
Tôi ra lệnh cho nó quấn một cái lưỡi quanh cổ y. Tôi nói với y rằng chúng tôi sẽ rời đi cùng con hồn rỗng, và y chỉ có thể sống sót nếu chúng tôi được ra đi bình yên.
"Được, được." Y đồng ý, giọng run rẩy. "Được, tất nhiên rồi..."
Tôi mở khóa xích và giải thoát cho con hồn rỗng. Trong lúc đám đông dõi theo, Emma, Sharon và tôi dẫn theo con hồn rỗng tập tễnh về phía cửa lồng đang mở, tay bán mật thần thánh đi trước chúng tôi và khản cổ nói. "Đừng bắn! Không ai được bắn!" trong khi một cái lưỡi con hồn rỗng quấn quanh cổ y.
Chúng tôi khóa cái lồng lại sau lưng mình, phần lớn khán giả vẫn còn đang ở bên trong, rồi đi qua ổ nghiện mật, trở ra theo lối chúng tôi đi vào, rồi ra ngoài đường. Tôi bị thôi thúc muốn dừng lại để phá hủy kho dự trữ mật thần thánh của tay bán chúng nhưng rồi quyết định không đáng để mạo hiểm làm thế. Hãy để bọn họ bị hủy hoại vì nó. Bên cạnh đó, có khi tốt hơn là không nên lãng phí thứ thuốc này, nếu có một chút hi vọng, dù mong manh, rằng những linh hồn bị đánh cắp đến một ngày sẽ có thể tái hợp với chủ nhân của chúng.
Chúng tôi bỏ tay bán bật thần thánh phục bàn tay và đầu gối xuống bùn lầy, thở hổn hển lấy hơi, cái mặt nạ của y treo lủng lẳng xuống từ một bên tai. Chúng tôi sắp sửa bỏ toàn bộ cảnh tượng dơ dáy đó ở lại đằng sau thì tôi nghe thấy một tiếng gầm gừ khe khẽ và nhớ ra lũ gấu con.
Tôi ngoái lại nhìn chúng, không khỏi bị giày vò. Chúng đang vùng vẫy ở đầu một sợi xích có tìm cách đi cùng chúng tôi.
"Chúng ta không thể." Sharon nói, giục tôi đi tiếp.
Tôi có thể đã bỏ lại chúng nếu Emma không tìm gặp ánh mắt tôi. Làm đi. Cô mấp máy miệng.
"Chỉ mất một giây thôi." Tôi nói.
Cuối cùng phải mất mười lăm giây để con hồn rỗng nhổ bật cây cột lũ gấu con bị xích vào, và đến lúc đó đã có cả một băng nghiện giẫn dữ tụ tập lại bên ngoài ổ mật thần thánh. Dẫu vậy, dường như điều tôi làm cũng bõ công, chúng tôi rời đi với mấy con gấu con bám theo sau, xích và cây cột kéo lê đằng sau chúng - chậm chạp và vướng víu, cho tới khi con hồn rỗng của tôi, bằng một cử chỉ do chính nó quyết định, cắp chúng dưới cánh tay của nó và mang chúng theo.
* * *
Chẳng mấy chốc đã có thể thấy rõ là chúng tôi gặp phải một vấn đề. Chúng tôi mới đi qua được vài khối nhà, song dân cư trên phố đã để ý tới con hồn rỗng. Với bất cứ ai ngoài tôi, nó chỉ là một bộ sưu tập những chấm sơn chỉ có thể thấy loáng thoáng, song nói vẫn thu hút sự chú ý. Và bởi vì chúng tôi không muốn ai thấy mình đang đi đâu, chúng tôi cần nghĩ ra một cách kín đáo hơn để trở lại nhà Bentham.
Chúng tôi rẽ vào một con hẻm. Ngay khi tôi dừng thúc ép nó đi tiếp con hồn rỗng kiệt sức ngồi phịch xuống. Nom nó thật yếu ớt khi ngồi dưới đất, đầm đìa máu, co ro, những cái lưỡi thu vào trong miệng. Cảm nhận được sự cổ sở của nó, lũ gấu con jos vừa cứu thoát khụt khịt ghé sát những cái mũi ươn ướt vào nó ngửi hít, và con hồn rỗng phản ứng lại bằng một tiếng gừ khe khẽ gần như dịu dàng. Tôi không đừng được một cảm xúc trìu mến cho cả ba - kiểu như ba anh em lạ lùng.
"Tớ chẳng muốn nói ra chút nào, song cảnh này dễ thương kiểu gì ấy nhỉ." Emma nói.
Sharon khịt mũi. "Cứ việc diện một cái váy xòe màu hồng cho nó nếu cô thích. Nó vẫn là cái máy giết người."
Chúng tôi vắt óc tìm cách để tới nhà Bentham mà không làm đó chết dọc đường. "Tớ có thể làm vết thương trên cổ nó khép miệng." Emma nói, bàn tay đưa ra vừa bắt đầu rực đỏ.
"Mạo hiểm quá!" Tôi nói. " cơn đau có thể làm đó vuột khỏi sự kiểm soát của tớ."
"Người chữa bệnh của Bentham có thể sẽ giúp được." Sharon nói. "Chúng ta cần tới chỗ bà ấy thật nhanh."
Ý nghĩ đầu tiên của tôi là chạy qua các nóc nhà. Chỉ cần con hồn rỗng còn sức thôi, nó hẳn có thể mang chúng tôi trèo lên theo vách tường một mái nhà rồi nhảy tới chỗ Bentham mà chẳng ai nhìn thấy. Nhưng ngay lúc này đây thì tôi còn không chắc nó đi bộ được hay không. Thay vì thế, tôi đề xuất chúng tôi cần gột sạch lớp sơn trắng trên người con hồn rỗng để không ai thấy nó ngoài tôi.
"Nhất thiết không thể, không đời nào, không đâu thưa quý ngài." Sharon vừa nói vừa lắc đầu quầy quậy. " Tôi không tin con quái đó. Tôi muốn để mất tới nó."
"Tôi kiểm soát được nó rồi." Tôi nói, có chút tự ái.
"Cho tới giờ là như thế." Sharon đáp lại.
"Tớ đồng ý với Sharon." Emma nói. " Cậu đang làm rất tuyệt, nhưng sẽ thế nào khi cậu ở trong một căn phòng khác hay ngủ thiếp đi?"
"Tớ rời khỏi phòng làm gì chứ?"
"Để giải quyết nhu cầu chẳng hạn?" Sharon nói. "Cậu định mang con hồn rỗng cưng của cậu vào nhà cầu chắc?"
"À." Tôi nói. " Tôi đoán đến lúc đó tôi sẽ tìm được cách xoay sở, được chưa?"
"Lớp sơn sẽ ở nguyên đó." Sharon nói.
"Được thôi." tôi bực dọc nói. " Vậy chúng ta làm sao đây?"
Phía cuối hẻm, một cánh cửa mở tung ra và một đám hơi nước mù mịt phả ra ngoài. Một người đàn ông xuất hiện, đẩy một chiếc xe chở hàng, để nó ngoài hẻm đoạn trở vào trong.
Tôi chạy tới xem thử. Cánh cửa đó mở vào một xưởng giặt, và cái xe chất đầy đồ bẩn. Nó đủ lớn để mua một người nhỏ con - hay một con hồn rỗng thu mình cuộn lại.
Tôi phải thừa nhận điều này: tôi đã lấy cắp cái xe. Tôi đẩy nó lại chỗ mấy người kia, quăng đồ giặt xuống, rồi cho con hồn rỗng trèo lên xe. Sau đó, chúng tôi phủ đồ giặt bẩn lên trên, nhấc hai con gấu con lên, rồi đẩy tất cả xuống hẻm.
Không ai nhìn chúng tôi đến lần thứ hai."
Thư Viện Linh Hồn Thư Viện Linh Hồn - Ransom Riggs Thư Viện Linh Hồn