If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 210 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 660 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:29:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 158: Xảy Ra Đại Sự
ổ lãnh đạo Tướng Quân Trà của huyện Nam Vân sau khi có Tăng Nghị gia nhập, rất nhanh hoạt động lại như bình thường.
Thừa dịp mùa đông cho đất nghỉ ngơi và chỉnh đốn lại, nhà máy Tướng Quân đem một số lượng tiền lớn cho nông dân trồng chè vay để cải tạo đồn điền trồng trà. Huyện Nam Vân cũng xuất ra một khoản tiền. Cùng lúc đó, hiệp hội trà nghiệp của huyện Nam Vân cũng được thành lập. Tăng Nghị là người làm nên dự án Tướng Quân Trà, cho nên được nhận chức Hội trưởng. Giám đốc nhà máy Tướng Quân đảm nhiệm chức Phó hội trưởng.
Tăng Nghị đi ô tô đến Tề Vân Sơn thì gặp phải cha của Dương Bảo Tài là Dương Phúc Tinh.
Dương Phúc Tinh là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi. Ban đầu ông chỉ là một người nông dân ở huyện Bắc Vân, sau đến thành phố làm công, trở thành một chủ thầu, dần dần có được cục diện như ngày hôm nay. Ở huyện Bắc Vân, Dương Phúc Tinh cũng được xem là một nhân vật nổi danh.
- Trưởng phòng Tăng, đã lâu không gặp.
Dương Phúc Tinh cười ha hả chào đón, đứng xuống bên cạnh xe để hỏi:
- Gần đây công việc sao rồi?
Tăng Nghị đẩy cửa bước xuống, cười nói:
- Tôi xin phép về quê quét dọn mồ mả cho ông nội. Tối hôm qua vừa mới trở lại Nam Vân.
Dương Phúc Tinh cười nói:
- Trưởng phòng Tăng thật là có hiếu.
Thời gian dần trôi, vậy là đã mùa xuân năm thứ hai. Cây cỏ trên núi đều tỏa ra một sức sống mới. Tăng Nghị mấy ngày nay xin nghỉ phép, cùng với sư ca Thiệu Hải Ba trở về nhà, quét dọn mồ mà cho ông nội. Sau khi trở lại Nam Vân, hắn lại đến Tề Vân Sơn để thị sát công trường bên này.
- Công trình gần đây tiến triển thuận lợi chứ?
Tăng Nghị hỏi.
- Thuận lợi, rất thuận lợi!
Dương Phúc Tinh không ngừng gật đầu.
- Các bộ môn có liên quan của huyện Nam Vân đều rất ủng hộ. Công trình tiến triển thật sự thuận lợi, phỏng chừng ba tháng nữa là có thể làm xong.
Tề Vân Sơn cách khu điều dưỡng không xa, cũng là một nơi non nước hữu tình, sương khói lượn lờ. Đổng Lực Dương và Cố Hiến Khôn đã nhìn trúng nơi phong cảnh sơn thủy này, đầu tư vào xây dựng một khách sạn.
Từ dưới chân núi nhìn lên, trên núi là một mảnh xanh um tươi tốt, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của khách sạn. Thời điểm trước khi đàm phán, Tăng Nghị đã đề nghị tuy xây dựng khách sạn nhưng không thể hủy hoại cây xanh trên rừng. Những người ở dưới Đổng Lực Dương toàn là những người tài giỏi, sau khi thăm dò thực địa đã xuất ra một phương án kiến tạo. Toàn bộ khách sạn giống như một ngôi chùa cổ đại. Cao nhất chỉ có ba tầng, thấp thoáng giữa non xanh nước biếc, cùng với Tề Vân Sơn hòa hợp làm một thể. Mặt khác còn có hơn mười ngôi biệt thự nhỏ có phong cách đặc biệt, phân tán bốn phía của khách sạn, và cũng thuộc sản nghiệp khách sạn.
Tăng Nghị vừa đi lên núi, vừa nói với Dương Phúc Tinh:
- Thi công trên núi, từ trên này xuống dưới phải chủ ý đến vấn đề an toàn.
Dương Phúc Tinh gật đầu:
- Điều này xin Trưởng phòng Tăng cứ yên tâm. Tôi làm cái này cũng đã ba mươi năm, chưa từng để xảy ra sự cố gì lớn.
Hai người lên đến công trường trên núi, có công nhân chạy ra tiếp đón:
- Xin chào Trưởng phòng Tăng, xin chào chú Lục.
Dương Phúc Tinh ở nhà đứng hàng thứ sáu. Những người làm công cho ông đa phần đều là bà con thân thích. Tất cả mọi người đều gọi ông là chú Lục. Dương Phúc Tinh người này danh tiếng không tồi. Đội ngũ công nhân của công trình nhìn qua nhìn lại đều là bà con của ông, nhưng ông cũng không hề đánh chửi, cũng chẳng nợ tiền lương. Cho nên, những người đồng hương hoặc bà con muốn tiến vào công trình của ông rất nhiều.
Bởi vì mối quan hệ với Dương Bảo Tài, Dương Phúc Tinh cả nửa năm qua nhận được công trình từ Tăng Nghị rất nhiều. Đội ngũ mở rộng ra nhiều lần. Nể mặt Tăng Nghị, chủ thầu cũng khoán trắng, không khất nợ phí dịch vụ cho Dương Phúc Tinh. Cho nên, ông ta gần đây phát triển rất nhanh chóng. Mấy hôm trước, khi trở về huyện Bắc Vân, lãnh đạo huyện đều chạy tới tìm ông ta, xem có thể mô phỏng huyện Nam Vân, ở Bắc Vân làm ra một căn cứ lao động.
Tăng Nghị dạo qua một vòng, không có phát hiện vấn đề gì. Hắn dặn dò thêm vài câu rồi chuẩn bị xuống núi.
Dương Phúc Tinh đi theo đằng sau, vẻ mặt vui mừng hỏi:
- Trưởng phòng Tăng, tôi nghe nói Đồng tổng và Cố tổng chuẩn bị dùng phương án xây dựng khách sạn để xin thưởng cái gì đó, không biết có đúng không?
Tăng Nghị trả lời:
- Có chuyện như vậy.
Dương Phúc Tinh liền cười rất vui vẻ:
- Tôi theo công trình nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ làm qua công trình được tặng thưởng.
Tăng Nghị cười nói:
- Cũng không phải vì xây dựng cái gì mà tặng thưởng. Là vì phong cách xây dựng của khách sạn cùng với diện mạo của núi rừng hòa hợp làm một thể, cùng sinh cùng đỡ. Cho nên bọn họ muốn xin một giải thưởng hài hòa cảnh quan gì đó. Cụ thể tên là gì thì tôi không rõ lắm.
Dương Phúc Tinh liền gật đầu, giơ ngón tay cái lên nói:
- Nhà thiết kế mà Đổng tổng, Cố tổng mời thật sự là một cao nhân. Trước kia tôi cùng với Bảo Tài đi du lịch đến một khu du lịch cấp quốc gia. Bên trên núi có một khách sạn tên là Shangri-La. Đúng là phong cách cái rắm! Hoàn toàn chỉ là một cột thu lôi cắm lên trên núi. Chẳng có cái gì có thể coi được. Một phong cảnh tốt như vậy, nhưng lại bị cái khách sạn kia phá hủy. Không giống như công trình này, trên núi cũng không chặt đi một cây nào, làm nổi bật được khách sạn. Hơn nữa trong ngoài khách sạn phong cảnh lại không giống nhau. Thật sự là khéo léo.
Tăng Nghị cũng có đồng cảm như vậy. Từ phương diện chuyên môn mà nói, người kiến trúc sư này là một người rất giỏi.
- Chú Lục, chú không cần đi nữa. Tôi còn phải đến xã Lão Hùng.
Tăng Nghị ngăn Dương Phúc Tinh lại:
- Chú đang còn bận. Công trình còn phải nhờ chú quan tâm. Có vấn đề gì thì chú phải liên hệ với tôi.
Dương Phúc Tinh khách khí vài câu, nhưng cũng không đi nữa, đứng đó nhìn Tăng Nghị xuống núi, trong lòng cảm thán nói: Con trai của mình đúng là mạnh hơn bố, không ngờ có thể quen biết được một quý nhân như vậy. Sau khi làm xong một vài công trình thì chính mình đã có thể yên tâm về hưu.
Sau khi đến xã Lão Hùng thì trời đã tối. Ngưu Vượng Sâm vẫn còn đang tiếp một vài lãnh đạo xã.
Nhìn thấy xe của Tăng Nghị, Ngưu Vượng Sâm bước ra tiếp đón, cười nói:
- Trưởng phòng Tăng, tối như vầy mà còn đến xã Lão Hùng chúng tôi kiểm tra công tác. Thật sự là vất vả cho cậu quá.
- Kế hoạch làm đường cho xã Lão Hùng sắp được triển khai rồi.
Ngưu Vượng Sâm cười đến không ngậm miệng được. Ở huyện đã quy hoạch xong, năm nay sẽ làm lại đường cho xã Lão Hùng. Vốn là năm trước sẽ trùng tu, nhưng tài chính của huyện lại dành cho dự án Tướng Quân Trà. Cho nên đành phải đợi đến năm nay.
- Hiện tại người của xã Lão Hùng không người nào là không cảm ơn Trưởng phòng Tăng. Nếu không có cậu tới giúp đỡ người nghèo thì xã Lão Hùng chúng tôi nào có hy vọng như thế này.
Một số lãnh đạo xã cũng tập thể phụ họa theo, nói Tăng Nghị thật là tốt.
Tăng Nghị cười xua tay:
- Bí thư Ngưu, có thể ăn cơm trước hay không? Anh sẽ không tiếc bữa cơm với tôi chứ? Tính dùng những lời này làm cho tôi no bụng à?
Ngưu Vượng Sâm cười to, vỗ trán:
- Cậu xem tôi đó, mải nói chuyện phiếm mà quên mất giờ cơm. Chúng ta hiện tại dùng cơm đi, mọi người vẫn chờ Trưởng phòng Tăng đến uống một ly đấy.
Có Ngưu Vượng Sâm đầu lĩnh, tất cả mọi người bước vào tiệm cơm đối diện. Ngưu Vượng Sâm hiện tại là Bí thư xã Lão Hùng. Phó chủ tịch xã Diêu Hòa Bình trước kia tiếp nhận chức vụ Chủ tịch xã.
Bí thư xã trước đây là Triệu Thành Trụ trước lúc diễn ra hoạt động thương mại đã được điều đến trạm khoa học kỹ thuật nông lâm nghiệp của huyện đảm nhiệm chức trạm trưởng, cũng là chức vụ trưởng phòng. Triệu Thành Trụ đối với con đường làm quan cũng không còn trông cậy gì, không nghĩ phút cuối cùng lại được triệu hồi về thị trấn, nên vô cùng cao hứng. Ai ngờ chưa đi được bao lâu, danh tiếng của Tướng Quân Trà bỗng nổi như cồn khiến Triệu Thành Trụ thiếu chút nữa là thổ huyết. Ông ta cảm thấy vận khí của mình thật là kém.
Tăng Nghị xem như là người quen của xã Lão Hùng. Trong bữa cơm mọi người vừa ăn cơm vừa uống rượu rất thân thiết.
Diêu Hòa Bình nói:
- Loại trà mà trước đây chẳng ai thèm uống. Sổ tay kỹ thuật về trồng trà phát ọi người bọn họ lại đem đi làm giấy vệ sinh thì nay là trở nên không đủ cung cấp. Ở xã một tuần chỉ làm có một kỳ, mà kỳ nào cũng không đủ cung cấp. Nhiều người không nhận được, đành phải tham khảo trong thư viện của xã.
Ngưu Vượng Sâm nhìn Tăng Nghị nói:
- Trưởng phòng Tăng còn nhớ em họ Ngưu Vượng Lâm của tôi trước kia không?
- Làm sao mà không nhớ chứ.
Tăng Nghị cười nói:
- Tôi lên núi xuống núi, toàn bộ là nhờ anh ấy.
- Nó nhận thầu hai ngọn núi, đem bán máy kéo của mình, vay thêm năm chục ngàn của nhà máy, toàn bộ mua giống trà thượng hạng để trồng.
Ngưu Vượng Sâm thở dài một tiếng:
- Khiến cho tôi muốn từ chức mà đi trồng trà.
Ông chủ tiệm lúc này bưng thức ăn lên nói:
- Trưởng phòng Tăng, Tướng Quân Trà năm nay có thể thua giá cao không?
Tăng Nghị gật đầu:
- Cao chứ không thấp đâu. Nhà máy trà đã nhận rất nhiều đơn đặt hàng. Nói không chừng thì năm nay giá thu mua trà còn cao hơn năm ngoái.
Chủ tiệm giật mình:
- Chứ không phải một cân trà xuân đều là sáu bảy trăm đồng chứ?
Mùa đông năm ngoái, ở huyện và nhà máy cho vay tiền, chủ tiệm cơm cũng muốn vay một ít tiền. Nhưng do không thể bỏ việc bán buôn của tiệm cơm. Ngoài ra sợ đến lúc đó không trả được khoản vay, nên không hạ quyết tâm. Hiện tại nghe Tăng Nghị nói như vậy, ông ta có chút hối hận.
Các lãnh đạo xã thì không nói nên lời. Một ngày hái trà cũng có thể hái được đại khái ba cân trà. Một cân bán được sáu bảy trăm thì chẳng phải bằng mình làm cả hai tháng trời sao? Không được, khi trở về phải dặn dò vợ của mình, nhất định phải chăm sóc vườn trà cho thật tốt. Đó chính là một chậu châu báu, cọ cọ bên ngoài cũng có thể nhả ra tiền.
Đang nói thì điện thoại của Tăng Nghị vang lên, là Thang Vệ Quốc gọi tới.
- Tăng Nghị, cậu đang ở đâu vậy?
Thang Vệ Quốc trong điện thoại cười nói:
- Tôi đang ở Nam Vân, muốn tìm cậu uống rượu. Mau tới đây đi, đồ ăn tôi đã chuẩn bị hết rồi.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Hôm nay sợ là không được. Em đang ở xã Lão Hùng, không quay về kịp. Ngày mai được không anh?
- Cậu sao lại đến xã Lão Hùng chứ?
Thang Vệ Quốc nghe xong rất thất vọng:
- Thôi đi, cậu không cần quay trở lại. Sáng mai tôi sẽ đến xã Lão Hùng tìm cậu.
- Ai bảo anh đến đây mà chẳng thông báo trước một tiếng.
Tăng Nghị cười:
- Vậy em ở xã Lão Hùng chờ anh.
- Cứ định như vậy đi. Thôi không nói chuyện với cậu nữa. Tôi đi uống với ông cụ hai ly rượu đây.
Thang Vệ Quốc cười ha hả rồi cúp điện thoại.
Ngưu Vượng Sâm lại hỏi:
- Là bạn của Trưởng phòng Tăng muốn tới xã Lão Hùng à?
Tăng Nghị cất điện thoại nói:
- Là anh của tôi.
- Anh của Trưởng phòng Tăng đến đây, chúng tôi nhất định phải chiêu đãi thật tốt.
Chủ tịch xã Diêu Hòa Bình nâng ly lên:
- Tuy nhiên, nhiệm vụ của ngày hôm nay là phải tiếp Trưởng phòng Tăng cho thật tốt.
- Uống rượu, uống rượu đi!
Ngưu Vượng Sâm cũng giơ cái ly lên:
- Trưởng phòng Tăng là khách quý của xã Lão Hùng chúng ta. Nếu chúng ta không tiếp đãi Trưởng phòng Tăng chu đáo thì bà con ở đây sẽ khiển trách chúng ta đấy.
Những cán bộ miền núi này tửu lượng rất cao. Một đám sau khi cơm nước no say thì Tăng Nghị cũng đã có một chút say. Sau khi về đến UBND xã thì vùi đầu ngủ ngay.
Ngày hôm sau, sau khi ăn xong điểm tâm, Thang Vệ Quốc liền lái một chiếc xe việt dã đến UBND xã Lão Hùng. Theo sau còn có một chiếc xe Jeep của quân đội.
- Tăng Nghị!
Thang Vệ Quốc vừa xuống xe thì liền hô to một tiếng, giống như sét đánh khiến cho các cán bộ xã phải giật nảy người.
Tăng Nghị không nghĩ tới Thang Vệ Quốc lại đến nhanh như vậy. Đến xã Lão Hùng bây giờ nhanh nhất phải mất ba giờ. Không biết là Thang Vệ Quốc đi lúc mấy giờ nữa:
- Anh làm sao mà đến nhanh như vậy?
- Nếu không phải là đường đang làm thì đã đến sớm hơn nữa rồi.
Thang Vệ Quốc cười ha hả:
- Tôi xin giới thiệu cho cậu biết, vị này là Trưởng ban Tống của Ban chỉ huy quân sự huyện Nam Vân.
Trưởng ban Tống bước xuống xe, vẫn còn chưa thích ứng. Vừa rồi y lái xe đằng sau Thang Vệ Quốc một đường chạy như điên, giống như là chạy trốn nên trong lòng run sợ, hai chân như nhũn ra. Y lấy lại bình tĩnh nói:
- Là đồng chí Tăng Nghị của phòng Xúc tiến đầu tư? Cậu là là người nổi tiếng ở huyện Nam Vân này đấy.
- Xin chào Trưởng ban Tống.
Tăng Nghị cười vươn tay:
- Trưởng ban Tống ngàn vạn lần đừng nói như vậy.
Thang Vệ Quốc hai tay chống nạnh nhìn tứ phía:
- Sớm biết rằng cậu ở xã Lão Hùng giúp đỡ người nghèo, nhưng vẫn không nghĩ tới sẽ có kết quả như ngày hôm nay.
Tăng Nghị liền giới thiệu cho Thang Vệ Quốc cán bộ của xã Lão Hùng.
Thang Vệ Quốc là người không chịu ngồi yên, liền reo lên:
- Thời tiết bây giờ rất thích hợp cho chúng ta đi dạo trên núi đấy.
Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Vậy thì chúng ta đến Tướng Quân Lĩnh đi. Bí thư Ngưu nếu không bận gì thì cũng cùng đi chung.
Ngưu Vượng Sâm liền nói:
- Vốn nên để tôi đảm đương việc dẫn đường.
Mọi người lại lái xe ra khỏi xã Lão Hùng, hướng Tướng Quân Lĩnh đi tới. Đi được mười km thì đường xe không qua được. Mọi người đành phải xuống xe, chuẩn bị đi bộ lên núi.
Trưởng ban Tống sau khi xuống xe liền từ trong thùng xe lấy ra hai cây súng săn, cười hỏi:
- Tôi nghe nói trên núi có lợn rừng hay báo gì đó phải không?
- Trưởng ban Tống suy nghĩ thật chu đáo.
Thang Vệ Quốc cười ha hả, tiếp nhận một cây, rồi đưa cho Tăng Nghị:
- Hôm nay Trưởng ban Tống đến đây, cậu cũng tham dự cho vui đi. Chúng ta chỉ săn bắn thỏ rừng thôi.
Tăng Nghị cười to. Hóa ra Thang Vệ Quốc đến xã Lão Hùng chỉ vì muốn săn thú.
Từ xưa Nam Vân đã có tập tục săn thú. Chỉ có điều, sau này săn bắn bị cấm nên tập tục này cũng bị xóa bỏ. Tuy nhiên, hàng năm, vào mùa này, người của vùng cũng có thể mang theo một ít công cụ săn bắt thú tự chế lên núi thử vậy may. Những năm gần đây, rừng được bảo vệ rất tốt, nên lợn rừng phát triển rất nhiều. Thường hay có cảnh lợn rừng xuống núi phá hủy mùa màng của bà con nông dân. Ở huyện hàng năm đều có danh ngạch săn bắt lợn rừng để khống chế số lượng của lợn rừng.
Thang Vệ Quốc và Trưởng ban Tống hứng trí rất cao, mang súng trên vai lên núi.
Tăng Nghị và Ngưu Vượng Sâm đi ở đằng sau nói:
- Bí thư Ngưu, ở huyện cố ý để cho xã Lão Hùng thành lập căn cứ cung cấp Tướng Quân Trà. Tôi lần này cũng là vì chuyện này.
Ngưu Vượng Sâm lại hỏi:
- Việc này phải làm như thế nào cho tốt? Đối với xã thì có điểm lợi nào?
- Xã Lão Hùng ở huyện Nam Vân là nơi cung cấp sản lượng Tướng Quân Trà nhiều nhất với chất lượng tốt nhất. Còn xã Lão Hùng thì có Tướng Quân Lĩnh là nơi cung cấp trà tốt nhất. Cho nên, ở huyện muốn thành lập một căn cứ, chuyên môn cung cấp Tướng Quân Trà với chất lượng cao nhất. Đến lúc đó sẽ có một nguồn tài chính về trợ giúp, còn có chuyên gia đến cung cấp kỹ thuật. Toàn bộ quy trình được theo dõi chặt chẽ, bảo đảm được chất lượng của Tướng Quân Trà.
Tăng Nghị cười:
- Ở huyện và nhà máy đã kết nối qua. Nếu căn cứ được thành lập, về sau tiền lời của căn cứ sẽ được phân phối cho xã Lão Hùng. Nếu có thể hoàn thành quy định chất lượng và số lượng thì còn được thưởng lớn.
Ngưu Vượng Sâm lập tức hai mắt sáng lên. Nếu có thể được trợ cấp thì đây chắc chắn sẽ không phải là con số nhỏ. Y vội vàng hỏi:
- Việc này định rồi sao?
- Trước mắt thì vẫn còn là ý tưởng, vẫn chưa được xác định cuối cùng. Nhưng hẳn là không có vấn đề gì.
Tăng Nghị nhìn Ngưu Vượng Sâm:
- Chuyện này tôi chỉ nói cho Bí thư Ngưu biết thôi. Sự việc còn chưa chính thức công bố thì mong anh hãy giữ bí mật.
Ngưu Vượng Sâm gật đầu:
- Đó là tất nhiên rồi. Nếu tin tức bị tiết lộ, cậu cứ tìm tôi tính sổ.
- Qua vài ngày nữa chuyên gia sẽ đến đây thăm dò thực địa. Ở xã cần làm chính là định ra quy tắc phân phối đồn điền trà thật tốt. Đến lúc đó không nên bởi vì sự kiện này mà xảy ra tranh chấp, đem chuyện tốt biến thành chuyện xấu.
Ngưu Vượng Sâm vỗ ngực tuyên bố:
- Cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ căn cứ vào tình huống thực tế, định ra một phương án công bằng nhất. Đến lúc đó sẽ báo huyện quyết định. Khi đến thời điểm phân phối sẽ mời huyện đến giám sát.
Thang Vệ Quốc đi đằng trước kêu lên:
- Hai người cứ nói chuyện phiếm với nhau. Tôi thấy hai chúng tôi hôm nay đến đây cũng chẳng được gì.
Tăng Nghị đành bất đắc dĩ lắc đầu cười, cùng với Ngưu Vượng Sâm đuổi kịp phía sau.
Trên ngọn Tướng Quân Lĩnh lẳng lặng có một vài nấm mồ nằm đó. Một ông cụ lớn tuổi đang đứng trước một nấm mồ, thật lâu vẫn không nói gì.
- Lão thủ trưởng, trên núi gió lớn, chúng ta nên trở về.
Trương Kiệt Hùng tiến lên vài bước, nhẹ giọng khuyên bảo,
Ông cụ buồn bã thở dài:
- Sáu mươi năm rồi mới quay lại xã Lão Hùng này.
Nói xong, ông cụ vẫy tay nói:
- Hạo Huy, con đến đây, bái lạy liệt tổ liệt tông của Địch gia chúng ta.
Một người trẻ tuổi thân hình gầy yếu được đỡ tới trước mộ phần, nhưng chỉ đứng ngây ở nơi đó, không quỳ không bái, vẻ mặt dại ra, ánh mắt nhìn chằm chằm xuống đất, miệng thì nói thầm thì cái gì đó không ngừng. Đáng tiếc là một câu cũng nghe không hiểu, hoàn toàn chỉ là những thứ linh tinh gì đó.
Ông cụ nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt sắt đá cũng hiện ra một tia ưu sắc.
- Lão thủ trưởng, hiện tại khoa học kỹ thuật tiến bộ như vậy. Hạo Huy sẽ sớm khôi phục khỏe mạnh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trương Kiệt Hùng trấn an.
Ông cụ khoát tay, xoay người rời khỏi phần mộ. Phía sau lập tức có người tiến lên đỡ lấy người tên Hạo Huy kia.
Trương Kiệt Hùng lẳng lặng đi theo phía sau ông cụ, ánh mắt sắc bén cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Hạo Huy chính là một trong những đứa cháu mà ông coi trọng nhất. Lần này hồi hương tế tổ, Địch lão cũng chỉ dẫn theo đứa cháu này bên người. Có thể thấy được ông rất thương yêu người cháu này. Nhưng đáng tiếc chính là, một năm trước Địch Hạo Huy đột nhiên bị một căn bệnh quái lạ, đến nay trở nên điên ngốc. Thậm chí ngay cả ông nội mình cũng không nhận ra.
Trương Kiệt Hùng trong lòng thở dài một tiếng. Tuy là quyền thế ngập trời nhưng đôi lúc cũng có những việc khó như ý nguyện.
Đoàng!
Xa xa trong rừng già đột nhiên vang lên một tiếng súng. Đàn chim trong núi lập tức sợ hãi bay lên cao.
- Bảo hộ thủ trưởng!
Trương Kiệt Hùng trước đứng chắn trước người ông cụ, đem Địch lão đứng ra đằng sau một cây cộ thủ. Cùng lúc đó, một cây súng xuất hiện trên tay của y. Một người đàn ông cường tráng đứng bên cạnh cũng gần như đồng thời đem ông cụ vây bên trong. Địch Hạo Huy lúc này cũng được người đỡ mình bảo vệ.
- Hoảng sợ cái gì?
Ông cụ nhướng mày, không sợ mà uy nói:
- Chỉ là một cuộc đi săn thôi mà. Tầm bắn của súng chỉ có tám mươi mét. Có gì đáng ngạc nhiên.
Trương Kiệt Hùng cũng nghe ra được tiếng súng đó chỉ là của súng săn bình thường. Nhưng tất cả lông tơ của y cũng dựng hẳn lên. Hai lỗ tai cũng tập trung lắng nghe động tĩnh xung quanh, thầm nghĩ lúc này có thể xảy ra chuyện lớn. Một thiên đại sự!
Thủ Tịch Ngự Y Thủ Tịch Ngự Y - Ngân Hà Cửu Thiên