Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 511 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:35:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39-40
hương 39: Ba năm sau
“Nương, nương....... Nương, người mau tỉnh lại đi! Không nên ngủ nữa a!”
Một buổi sáng sớm, Lý Viên còn chưa mở mắt liền bị tiểu yêu tinh kia quấn lấy người không có biện pháp đối phó.
“Được rồi! Được rồi! Đừng lay nữa a!” Lý Viên bất đắc dĩ ngồi dậy, nhìn cái xú nha đầu luôn khiến cho nàng hao phí tâm lực này.
“Nương, mau mau, mặc quần áo” tiểu nha đầu mập không biết từ nơi nào lấy ra một cái quần màu xanh liều mạng hướng trong ngực Lý Viên nhét vào.
“Dung mama” Lý Viên đau đầu kêu lên: “Mau đưa người phiền phức này dẫn đi”.
“Châu Châu mới không phải là người phiền phức!” Tiểu cô nương đã ba tuổi bất mãn cong lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Phụ hoàng nói! Châu Châu là tiểu công chúa khả ái nhất trên thế giới này a!” nàng siêu cấp tin tưởng khoa trương nói.
“A a a.........” Lý Viên bộp một cái liền ngã xuống giường, đem đầu của mình vùi ở trên gối lụa hoa mềm màu hồng, người nào a! Ai tới cứu cứu ta, tại sao ta lại sinh ra một nha đầu tự luyến như thế này a!
“Ai u! Nương, làm sao người lại nằm xuống nữa rồi! Người thật là đại lười, đã dậy rồi, Châu Châu còn muốn đi phụ hoàng chọn vải dạ hoa.”
“Công chúa a!” Một bên Dung mama cười nói: “Nương nương còn phải rửa mặt trang điểm mà! Người đợi một chút, nếu không lão nô cùng người chơi bóng da trước nhé”.
Châu Châu vừa nghe, mắt to chớp chớp, miễn cưỡng lầm bầm: “Được rồi! Ngươi hãy theo ta chơi một lát! Nương——-” nàng vừa quay đầu vừa hướng Lý Viên quơ tay múa chân nói: “Người cũng phải nhanh một chút nga! Bằng không Châu Châu lại đi nói với phụ hoàng, nói người là nương nương ỷ lại làm biếng”.
“Cút đi!” Lý Viên giận giữ rống lên, nếu không phải tối qua vì tên phụ thân cầm thú của ngươi, đối với ta như vậy, ta sẽ ngay cả khí lực rời giường cũng không có sao?
Châu Châu bị mẫu thân làm nàng sợ hết hồn, méo méo cái miệng nhỏ nhắn ủy ủy khuất khuất đi ra.
“Nha đầu chết tiệt này cũng dám đem phụ thân nàng tới dọa ta”.
Cẩm Tú hé miệng cười một tiếng, đưa cho Lý Viên một cái quần sa tơ vàng thêu hoa, nói: “Công chúa cùng hoàng thượng phụ tử tình thâm mà!”
“Phải! Hai người bọn hắn là phụ tử tình thâm rồi! Ta thành mẹ kế nè!” Lý Viên ngồi trước bàn trang điểm khó chịu lầm bầm nói.
“Ngươi nói một chút a!” Lý Viên trên mặt căm phẫn trào dâng: “Xú nha đầu này hiện tại dạy bảo đều không được, ta vừa nói nàng, đảm bảo nàng sẽ len lén nói cho phụ thân nàng biết, ta một câu dạy dỗ nàng, nàng liền một tiếng phụ hoàng nói, phụ hoàng nói.......... Nói gì nữa? Phụ hoàng của nàng cũng bắt đầu nói ta!!”
Cẩm Tú nghe chủ tử nhà nàng cách một thời gian ngắn sẽ phát bực tức một trận, thì cười hì hì nói: “Công chúa ngọc tuyết khả ái lại thông tuệ, cũng chỉ có chủ tử người a! Mới bỏ tâm dạy dỗ được hài tử ngoan ngoãn như vậy”.
Lý Viên vừa nghe, giỏi a! Người này cũng là bè phái của Châu Châu.
Hừ! Phản đồ!
Lý Viên ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nếu không phải là có nàng một bên thỉnh thoảng sửa chữa uốn nắn tính tình của Châu Châu, chỉ sợ không đợi nàng lớn lên, liền biến thành một tiểu cô nương ngang ngược bốc đồng, duy ngã độc tôn.
Quá nhiều tôn vinh cùng sủng ái rất dễ khiến cho tiểu hài tử có tính cách lệch lạc.
“Đúng mà a! Chủ tử người chính là đã quá đa tâm rồi!” Công chúa bất quá mới là đứa bé ba tuổi, chính là thời điểm ngây thơ hồn nhiên, hơn nữa công chúa điện hạ lại là kim chi ngọc diệp, dù là ngang ngược một chút, đó cũng là khí độ hoàng gia a!”
Cùng các ngươi nói không thông a! Lý Viên bĩu môi.
“Thôi!” nàng thở dài: “Mau trang điểm một chút cho ta! Còn phải đến chỗ thái hậu nương nương thỉnh an đây!”
Lý Viên sau khi đã dùng xong tảo thiện, đem Châu Châu tới cẩn thận dặn dò một lần quy củ lúc thỉnh an.
Châu Châu miệng nhai đầy quế hoa cao, nghe vậy, trong lòng có chút không vui nói: “Châu Châu không muốn đi chỗ đó”.
Lý Viên trừng mắt, hù dọa nói: “Nương là như thế nào dạy con! Còn có chút quy củ hay không”.
“Bởi vì thái hậu nương nương không thích Châu Châu! Người thích Phong Nguyên Văn, nên đối với Châu Châu một chút cũng không tốt!”
Lý Viên trên mặt sửng sốt, nhưng ngay sau đó véo véo khuôn mặt nhỏ bé mập mạp của nàng: “Nguyên văn so với con còn nhỏ! Là tiểu đệ đệ, con hẳn là nên nhường cho hắn mới đúng!”
“Hừ.......” Châu Châu đảo đảo mắt: “Dù sao Châu Châu không thích thái hậu nương nương cũng không thích Phong Nguyên Văn, chính là không thích!”
“Nương bất kể con có thích hay không, nhưng ở bên ngoài nhất định phải giữ cho tốt quy củ, nếu không..........” Lý Viên vỗ hai tay, làm ra động tác giả vờ đánh.
Châu Châu co rụt đầu lại, gật đầu như gà con mổ thóc.
“Dung mama, ngươi trông coi Châu Châu cẩn thận, tuyệt đối không để cho nàng nghịch ngợm”.
“Nương nương yên tâm, lão nô nhất định trông coi công chúa cẩn thận”.
Lý Viên gật đầu, lúc này mới mang theo Châu Châu hướng tới Từ Ninh cung bên kia.
“Thần tần nương nương đến————– Minh Châu công chúa đến———-”
Bên ngoài cửa điện âm thanh chưởng sự thái giám truyền bẩm thật dài khiến cho bên trong nhà ánh mắt của mọi người đều hướng ra phía ngoài nhìn lại.
Chỉ thấy một lúc không lâu sau, một cô gái thoạt nhìn mười tám mười chín tuổi xuân dắt theo một tiểu nữ tử ba bốn tuổi cước bộ nhẹ nhàng tiêu sái đi vào.
“Ti thiếp tham kiến thái hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an”.
“Minh Châu thỉnh an hoàng tổ mẫu”.
“Ân! Đứng lên đi!” Thái hậu hơi nhấc tay lên, nụ cười hòa ái hướng Minh Châu vẫy vẫy tay, nói: “Đến chỗ tổ mẫu nào!”
Châu Châu ngẩng đầu nhìn Lý Viên một cái, Lý Viên khẽ gật đầu, lúc này mới nện bước chân ngắn hướng tới thái hậu bên kia.
Thái hậu ý bảo mama bên cạnh cầm mâm đựng trái cây đi ra, dùng mảnh tăm bằng trúc nhọn lấy miếng dưa Cáp Mật đút cho Minh Châu.
“Tạ ơn hoàng tổ mẫu” Châu Châu nói xong, chu cái miệng nhỏ ăn, thái hậu cười lớn nói: “Minh Châu công chúa củn chúng ta thật là đứa bé lanh lợi, chẳng trách phụ hoàng nàng sủng ái nàng như thế!”
Chúng phi tần phía dưới nghe xong, không khỏi đều nắm thật chặt khăn trong tay, dùng ánh mắt hâm mộ cùng ghen tỵ nhìn Lý Viên.
Tốt a! Lại bắt đầu làm cho ta thành mục tiêu oán hận rồi! Lão thái bà này một chiêu dùng hoài mà không thấy phiền sao, Lý Viên ở trong lòng dùng sức lầm bầm, nhưng trên mặt là một bộ dáng mềm mại cung kính.
“Minh Châu công chúa thông minh khả ái, thực giống như tiên đồng trên trời, đừng nói hoàng thượng cùng thái hậu chính là ti thiếp nhìn thấy cũng muốn yêu!” Lệ phi sáng lạn cười một tiếng, khóe mắt miêu tử lam thải ảnh khẽ nháy lên, một bộ dáng yêu thích không biết như thế nào cho tốt.
“Bổn cung cũng giống như Lệ phi muội muội vậy” Hiền phi khuôn mặt ôn nhu nhìn Châu Châu, thở dài nói: “Bất quá chớp mắt một cái thời gian, cái tiểu oa nhi còn trong tả lót cũng đã muốn chạy muốn nhảy, thật là thời gian thấm thoắt thoi đưa a!”
Hiện nay trong hậu cung, Lý Viên là đứng đầu thánh sủng, có thể nói là nhất chi độc tú, mọi người ngay cả có nhiều hơn nữa bất phục, nhiều hơn nữa phẫn hận, trên mặt cũng không dám hiển lộ một chút.
Lúc này Hiền, Lệ hai vị phi tử vừa cho Lý Viên phụ họa, mọi người đối với Châu Châu tránh không khỏi lại thêm một lần khen ngợi.
Thái hậu khóe miệng thâm thúy, dùng một ngụm trà xong, hướng chúng phi nói: “Ai gia nhìn tỷ muội các ngươi bộ dáng tương hợp, thật là cao hứng thay hoàng thượng, nói vậy, chờ tân tú nữ tiến cung, các ngươi có thể có thêm một vài tỷ muội tốt”.
Lời của thái hậu giống như một trái bom, đem Từ Ninh cung cười nói tự nhiên nổ sạch sẽ, chúng phi tần sắc mặt trắng bệch khẩn trương nhìn thái hậu.
Lý Viên trong tâm cũng là run lên, nàng không thể nói trong lòng là cái tư vị gì, chẳng qua là cảm thấy rất khó chịu, rất khó chịu.
Phá tan cục diện bế tắc này trước chính là Lệ phi, chỉ thấy nàng vội vàng nhìn thái hậu nương nương nói: “Thái hậu nương nương người nói là sự thật?”
“Ai gia sao lại nói lung tung, chuyện này đã cùng hoàng thượng thương lượng qua” Thái hậu đưa ánh mắt quét về phía Lý Viên cười rất có thâm ý nói.
Lý Viên thần sắc tự nhiên lắng nghe, phảng phất không có chút mảy may ảnh hưởng.
Các vị tần phi nghe thấy chuyện này đã định, mọi người miễn cưỡng cười vui làm ra bộ dạng cao hứng, mình vốn không được thánh sủng, nếu là đi vào một nhóm nhan sắc như hoa nữa, các nàng trong bụng buồn bã, chỉ sợ càng không có ngày mình xuất đầu.
Song cũng có người nhìn có chút hả hê, ngồi bên ngoài xem, các nàng phần lớn len lén liếc Lý Viên, thầm nghĩ: “Thần tần nương nương này độc sủng hậu cung đã ba năm rồi, sợ là sẽ bị người khác chiếm lấy vị trí thôi!”
Châu Châu còn nhỏ tất nhiên không biết những kẻ bề trên tâm địa gian giảo này, nàng ăn xong vài miếng dưa Cáp Mật cũng có chút ngồi không yên, tiểu thân thể quay một cái lại một cái muốn từ trên bảo tọa đi xuống.
Lý Viên nhìn thấy lặng lẽ trợn mắt nhìn nàng một cái, ý bảo nàng biết điều một chút đừng làm rộn.
Châu Châu thật ra là rất sợ mẫu thân đại nhân của nàng, nàng vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn thành thành thật thật không động.
Đang lúc mẫu tử hai người đang âm thầm phân cao thấp, lại có cung nhân đi vào bẩm: “Thuận vương phi cầu kiến, trắc phi Tiền thị cầu kiến”.
Thái hậu thân thể nghiêng về phía trước, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ tươi cười: “Mau, mau để cho nàng đi vào”.
“Thiến Nhi tham kiến mẫu hậu” không đợi Thuận vương phi hạ bái, thái hậu liền vội vã nói: “Lạy cái gì, ngươi bây giờ là phụ nữ có thai! Mọi lúc phải chú ý đến hài tử trong bụng”.
Thuận vương phi mím môi cười một tiếng, thân mật kéo cánh tay thái hậu cười nói: “Vậy cũng không thể vì hắn, liền thiếu đi quy củ a!”
“Hiện tại cái gì quy củ cũng không trọng yếu bằng kim tôn của ai gia!” Thái hậu ánh mắt nóng bỏng nhìn bụng Thuận vương phi còn chưa có nhô lên.
Thuận vương phi cười duyên lên tiếng, hai đầu lông mày có chút đắc ý không nói ra lời, nàng bỏ qua cô gái phía sau, hướng về đứa bé trong ngực nàng nói: “Nguyên Văn còn không qua đây cho Hoàng tổ mẫu thỉnh an”.
Bé trai tên Nguyên Văn này thoạt nhìn cùng tuổi với Châu Châu, lớn lên đầu vuông tai to, tiểu lông mày cùng đôi mắt ti hí, thật sự không thể nói hai chữ “đẹp mắt” này.
“Nguyên Văn thỉnh an hoàng tổ mẫu” tiểu bàn đôn hai đầu gối đều quỳ xuống, nãi thanh nãi khí nói.
“Mau đứng dậy đi!” Thái hậu vẻ mặt ôn hòa nói, nàng một tay ôm chầm lấy tiểu bàn đôn yêu thích ngắm nhìn, sau một lúc lâu, mới chỉ chỉ Châu Châu nói: “Đi theo Minh Châu tỷ tỷ của ngươi cùng chơi đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Châu Châu nhăn nhó, tràn đầy không tình nguyện cùng tiểu bàn tử này bị mama kéo ra ngoài đi chơi.
Lý Viên lo lắng nhìn tiểu nữ nhi một cái, nàng biết Châu Châu tính tình bá đạo, sợ nàng khi dễ tiểu bằng hữu.
“Ngươi nha! Ngươi phải hầu hạ chủ mẫu cho tốt!” thái hậu hướng về phía Tiền trắc phi phía sau Thuận vương phi nói.
“Ti thiếp cũng là cảm thấy tam sinh hữu hạnh!” Tiền trắc phi vóc người yểu điệu, khuôn mặt diễm lệ, cười nói: “Có thể hầu hạ vương gia cùng vương phi là phúc phận ti thiếp tích được từ kiếp trước, đừng nói chi là———” Tiền trắc phi đôi môi đỏ mọng bĩu một cái: “Ti thiếp còn vì vương gia sinh ra trưởng tử Bác Văn, thật sự là trời cao vô cùng ưu ái rồi!”
Thuận vương phi đôi mắt đẹp ngưng tụ, nhưng ngay sau đó vẻ mặt ôn nhu khoan dung gật đầu.
Chương 40: Đánh nhau
Editor: Khueloan
Lý Viên khẽ cúi đầu, nghe ba người này ngươi một câu ta một câu cười nói vui vẻ, nàng gảy gảy vòng dương chi bạch ngọc trên cổ tay, chỉ mong đợi thời gian thỉnh an nhàm chán này có thể kết thúc sớm một chút.
Đang trong lúc nàng không ngừng tiêu khiển, từng tiếng tiểu hài tử khóc lớn tê tâm phế liệt vang lên.
Lý Viên liền đứng lên, nhấc chân hướng phía ngoài đi tới.
Nàng vừa đi tới cửa liền thấy một đám thái giám cung nữ ôm lấy hai đứa bé hướng bên này đi tới, Lý Viên liếc mắt thấy Dung mama đỡ Châu Châu đang khóc trên vai.
“Châu Châu, đây là tại sao?” Nương ở chỗ này đây!” Lý Viên nhận lấy hài tử, thoáng cái đau lòng không thôi.
Châu Châu khuôn mặt nhỏ nhắn vì khóc nên đỏ rực, dùng sức ôm lấy cổ mẫu thân, một bộ dáng bị kinh sợ.
Lý Viên đánh giá Châu Châu trên người không có thương tích gì mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nàng dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Dung mama.
Dung mama lặng lẽ hướng ngón tay sang bên cạnh, Lý Viên lúc này mới nhìn rõ trưởng tử Phong Nguyên Văn của Thuận vương khuôn mặt đầy máu đang được cung nữ ôm trong ngực.
Trong lòng nàng nhất thời cả kinh, đây là chuyện gì xảy ra?
“Nguyên Văn! Nguyên Văn!” Người đầu tiên nhào lên chính là Tiền trắc phi, nàng một tay ôm nhi tử một bên kêu khóc thương nhi tử, khuôn mặt hoảng sợ hô to: “Ngự y, ngự y, mau truyền ngự y!”
Cả Từ Ninh cung nhất thời loạn thành một đống, thái y nhanh chóng chạy tới, xem xét thương thế của Nguyên Văn, trên cổ ghim mấy châm, vừa dán cao dược, tỉ mỉ băng bó vết thương.
“Nguyên Văn thế nào?” Thái hậu gấp giọng hỏi.
“Hồi bẩm thái hậu nương nương” thái y khom người nói: “Tiểu công tử sau ót bị vật cứng gây thương tích, vết thương dài ước chừng nửa tấc, bất quá cũng không có chạm đến huyệt đạo…, chẳng qua da đầu bị thương, ước chừng một tháng cũng đủ để hoàn toàn khôi phục”.
Thái hậu nghe xong vội vàng nhắm mắt lại chắp hai tay trước ngực niệm: “A di đà Phật”.
Lúc nữa tròng mắt mở ra, đã là hàn quang lẫm lẫm, nàng lớn tiếng quát lên: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nguyên Văn tại sao lại bị thương?”
Trong lòng mọi người đều rùng mình tất cả đều đưa ánh mắt đặt ở trên người Châu Châu trong ngực Lý Viên, người vừa mới cùng Nguyên Văn ở một chỗ không phải chính là Minh Châu công chúa sao?
Châu Châu tiểu thân thể không ngừng nhẹ run, gắt gao ôm cổ Lý Viên.
Lý Viên nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nữ nhi, đem đầu nhỏ nàng đặt ở cổ của mình, nàng mặt không chút thay đổi đón nhận ánh mắt mang theo các màu ý tứ hàm xúc của chúng tần phi, đột nhiên, khóe miệng nghiêm túc, cư cao lâm hạ nhìn các nàng.
Minh Châu công chúa là nữ nhi hoàng thượng cực kỳ sủng ái, trong lòng mọi người chuyển hóa trăm lần, cùng không hẹn mà dời đi ánh mắt đánh giá.
Chỉ thấy cung nữ kia vừa ôm Nguyên Văn tiến vào hai chân đều quỳ xuống, run rẩy nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, không trông coi kỹ tiểu công tử...... ”
Thái hậu liễu mày dựng lên, đang muốn giận tím mặt, nhưng Thuận vương phi ôn nhu mở miệng nói: “Diên Nhi không cần sợ, ngươi chỉ cần đem tình hình lúc đó nói ra là được”.
Cái cung nữ tên Diên Nhi âm thanh run rẩy nói: “Mới vừa rồi tiểu công tử cùng Minh Châu công chúa chơi ở phía trước vườn hoa, Minh Châu công chúa lấy ra bì cầu da hươu xinh xắn, tiểu công tử nhìn thấy muốn mượn bì cầu của công chúa để chơi, công chúa không chịu, tiểu công tử liền đưa tay, đưa tay đánh, Minh Châu công chúa dùng sức đẩy tiểu công tử bị đẩy ngã, cứ như vậy bị dập đầu!”
Diên Nhi lời nói vừa dứt, thái hậu cùng Tiền thị ánh mắt như lời kiếm giống nhau liền bắn về phía Châu Châu.
Lý Viên thế nhưng giờ phút này vô cùng trấn định, nàng vừa trấn an vỗ nhẹ nữ nhi, vừa hướng khuôn mặt xin lỗi Tiền thị nói: “Tiền trắc phi, thật là xin lỗi! Châu Châu còn nhỏ, trong lúc chơi đùa cũng không có chừng mực, ta đây làm mẫu phi của nàng hướng ngài bồi tội!” Nói xong liền đối với Tiền thị cúi người thi lễ.
“Một câu xin lỗi rồi xong sao?” Tiền trắc phi ở trong lòng phẫn hận kêu lên, lông mày thật dài của nàng chau lại một chỗ, đôi môi bắt đầu chuẩn bị muốn lên tiếng rống giận.
Không ngờ Lý Viên lại trước nàng một bước nghiêm nghị cả giận nói: “Dung mama, Tiểu Hỉ Tử, các ngươi…. Đám nô tài này, liền ngay cả chủ tử cũng chiếu cố không tốt, đây là có dụng ý gì, người đâu! Đem ra ngoài đánh mười trượng”.
“Nô tài/ lão nô biết tội” Dung mama cùng Tiểu Hỉ Tử khuôn mặt khiếp sợ dập đầu nói, không đợi người tới áp giải liền tự mình lui ra ngoài nhận gậy.
Lý Viên động tác quá nhanh, đánh lại là người của nàng, ai cũng không nói được lời nào.
Thái hậu lồng ngực phập phồng bất định, nàng nhìn Nguyên Văn trên giường lại nhìn Châu Châu trong ngực Lý Viên, sau một lúc lâu, cuối cùng lạnh lùng khẽ hừ, nói: “Nguyên Văn trước hết ở tại nơi này của ai gia, các ngươi đều lui hết ra đi!”
Lý Viên dưới ánh mắt xem náo nhiệt của các tần phi, vẻ mặt tự nhiên ôm Châu Châu ra khỏi Từ Ninh cung.
Sau khi trở lại Cam Tuyền cung, Lý Viên đầu tiên cho tất cả cung nhân lui xuống, thần sắc nhàn nhạt nhìn Châu Châu.
Châu Châu rũ đầu xuống, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt ở chéo áo.
Lý Viên khẽ thở dài xuống, hướng về phía Châu Châu ôn nhu nói: “Tới đây đến bên cạnh nương nào!”
Châu Châu hướng mắt lên cẩn thận nhìn Lý Viên một chút, nàng chuyển động thân thể một chút, liền một cái bổ nhào ngã xuống trên người Lý Viên, nàng đáng thương kêu khóc nói: “Châu Châu không phải cố ý, Châu Châu thật không phải cố ý, nương, nương,...... Châu Châu không phải hài tử xấu, nương người đừng không thích Châu Châu a! Châu Châu cũng không dám nữa!”
“Đứa ngốc này! Nương làm sao sẽ không thích Châu Châu đây!” Lý Viên cười nói.
Nàng xoa xoa nước mắt trên mặt Châu Châu ôn nhu nói: “Nương biết, Châu Châu là một hảo hài tử không muốn thương tổn người khác đúng không?”
Châu Châu vội vàng gật gật đầu nhỏ.
Lý Viên ôm thật chặt tiểu thân thể phấn nộn, nói: “Vậy có thể nói cho nương biết, tại sao Châu Châu muốn đẩy Nguyên Văn ra không?”
Châu Châu ủy ủy khuất khuất nói: “Là hắn muốn cướp cầu da của ta, còn, còn cắn ta!”
“Cắn?”
Châu Châu liền nhấc lên tiểu cánh tay.
Lý Viên đã nhìn thấy một loạt ấn răng nhỏ trên cánh tay kia.
Nàng đau lòng thay nữ nhi thổi thổi.
Châu Châu giống mèo con nức nở: “Là hắn cắn ta trước, Châu Châu đau, mới đẩy hắn ra” nói tới đây nàng lại một lần nữa nhấn mạnh nói: “Châu Châu không phải cố ý!”
Lý Viên ở trên dấu răng thoa nhẹ thuốc mỡ, nghe vậy sờ sờ đầu nàng nói: “Nương dĩ nhiên biết con không phải cố ý! Nhưng mà a! Con dù sao cũng là đẩy Nguyên Văn khiến hắn bị thương, Nguyên Văn là đệ đệ, so với con nhỏ hơn! Hôm nay đầu của hắn bị thương!Con nhìn hắn khóc thương tâm như vậy a!”
Châu Châu khổ sở vâng dạ nói: “Ta đi xin lỗi hắn, còn đem bì cầu ta thích nhất đưa cho hắn, được không?”
“Châu Châu, thật là một hảo hài tử biết sai nhận lỗi, con làm như vậy, Nguyên Văn hắn nhất định sẽ tha thứ cho ngươi!”
“Ân”. Châu Châu lấy tay dụi dụi ánh mắt hồng hồng, dùng sức gật đầu.
Trấn an tốt nữ nhi chịu đủ kinh sợ, Lý Viên triệu Cẩm Tú lại.
“Những thứ này là thuốc trị thương tốt nhất trong cung, ngươi đi đưa cho Tiểu Hỉ Tử cùng Dung mama”.
Cẩm Tú gật đầu đáp ứng: “Dạ”.
“A!” Lý Viên thở dài: “Lần này để cho bọn họ chịu khổ rồi! Dung mama lớn tuổi, lần này mười trượng đi xuống, nếu bị thế nào thì sao!”
“Khổ tâm của chủ tử, bọn họ nhất định sẽ hiểu được” Cẩm Tú an ủi nói.
Lý Viên gật đầu: “Ngươi mang nhiều thuốc bổ một chút đem qua đó đi!”
Trong khi hai người nàng đang nói chuyện, chợt nghe phía bên ngoài có thái giám truyền âm nói: “Hoàng thượng giá lâm——————”
“Nô tỳ cung nghênh hoàng thượng”.
“Châu Châu đâu?” Phong Thành Vũ vừa tới liền hỏi.
“Nô tỳ cho người dẫn nàng đi rửa mặt dùng bữa rồi!”
Phong Thành Vũ nghe vậy vẻ mặt hoài nghi nhìn Lý Viên: “Ngươi mắng Châu Châu rồi?”
Lý Viên >_<  ở trong lòng ngươi ta là một mẫu thân thô bạo như vậy sao?
Nàng nghiến nghiến hàm răng, trì hoãn một lúc rồi mới đem chuyện tình phát sinh ở Từ Ninh cung nói một lần.
“Lần này thật là xin lỗi đứa bé Nguyên Văn kia rồi!” Lý Viên xin lỗi nói.
Chẳng ngờ, Phong Thành Vũ khuôn mặt xem thường hừ lạnh nói: “Chê cười, nữ nhi của trẫm, tự nhiên muốn đánh người nào liền đánh, sao lại phải cho người khác nhận lỗi!”
Nói tới đây, hắn không biết nhớ ra một cái gì đó, trên mặt nhất thời kết lên một tầng hàn băng.
Lý Viên
~~ cũng là bởi vì có ngươi là phụ thân làm chỗ dựa, nha đầu kia lá gan càng lúc càng lớn a!
Đợi đến lúc Châu Châu rửa mặt xong, trở lại trong phòng nhìn thấy phụ thân nàng, lập tức nhảy vào lòng, ủy khuất liên tiếp kêu: “Phụ hoàng”.
Nàng dạt dào tình cảm một lần nữa giảng lại quá trình chuyện tình phát sinh, dĩ nhiên trọng điểm liền biến thành là Phong Nguyên Văn kiên quyết đoạt tiểu cầu của nàng, còn cắn nàng đau ơi là đau.
Sau cùng, nàng sợ hãi nhìn phụ thân nói: “Châu Châu sẽ đi xin lỗi Phong Nguyên Văn!”
“Không cần!” Phong Thành Vũ bàn tay to xoa đầu nhỏ của Châu Châu, cười nói: “Châu Châu không phải là thích cầu da sao? Phụ hoàng có một tấm da hổ xinh xắn dùng để may tiểu cầu, Châu Châu có muốn hay không a!”
“Muốn, muốn!” Châu Châu phấn khởi kêu lên.
Nàng hai tay ôm cổ Phong Thành Vũ, bẹp một cái hôn một ngụm trên gương mặt hắn.
“Phụ hoàng tốt nhất! Châu Châu thích phụ hoàng nhất!”
Thanh âm nữ nhi nịnh nọt, vô luận nghe bao nhiêu lần cũng khiến cho Phong Thành Vũ long tâm cực kỳ vui mừng, hắn ôm Châu Châu lên cười ha ha.
Một bên Lý Viên trợn tròn mắt! Này! Thay đổi như vậy cũng quá nhanh đi! Tiểu hài tử cũng có thể giáo dục như vậy sao? Nàng cảm thấy không được an ổn a!
Buổi tối, Phong Thành Vũ ngủ lại tại nơi ở của Lý Viên.
Đại khái chuyện hôm nay rốt cuộc có chút dọa Châu Châu, nàng phải cứ cùng phụ hoàng và mẫu phi ngủ cùng nhau.
Lý Viên không có biện pháp, liền đem cái tiểu yêu tinh này đặt giữa hai người.
“Nương, nương, Châu Châu muốn nghe chuyện xưa” tiểu yêu tinh yên tĩnh được trong chốc lát liền bắt đầu hành hạ mẫu thân nàng!
“Muốn nghe tiểu hồng mạo chuyện xưa”.
Phong Thành Vũ kinh ngạc nhìn Lý Viên: “Cái gì tiểu hồng mạo?”
Lý Viên lúng túng cười một tiếng, nói: “Là nô tỳ tự mình nghĩ ra chuyện xưa”.
“Nương, nương, người mau kể đi!” Châu Châu không nhịn được thúc giục.
“Xưa kia có một tiểu nữ nhi, bời vì nàng vốn mang trên đầu một cái mũ đỏ, cho nên tất cả mọi người đều gọi nàng là tiểu hồng mại..............”
Trong đêm khuya, nữ nhân thanh âm ấm áp, nàng nhìn tiểu hài tử bằng ánh mắt ôn nhu cả người làm mẫu thân.
Phong Thành Vũ nghiêng thân thể, lẳng lặng nhìn nàng.
Thật giống như rất nhiều rất nhiều năm về trước, khi hắn cũng là một hài tử, có một nữ nhân đã từng ôn nhu như thế kể cho hắn nghe chuyện xưa.
Thứ Nữ Sủng Phi Thứ Nữ Sủng Phi - Nhất Tiểu Bình Cái