Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Anh
Thể loại: Tùy Bút
Biên tập: Quoc Anh Le
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-04-25 21:15:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ính gửi Ông X,
Tôi đã định không viết gì, nhưng nghĩ im lặng thì không phải với ông, người đã bỏ ra thời gian để viết nhận xét, có gắn tên tôi. Theo văn hóa Việt Nam, khi nhận được gì từ người hơn tuổi thì cũng phải có đôi lời đáp lễ, như thế mới thể hiện được sự tôn trọng, có trước có sau. Dù chúng ta đều sống ở Pháp, nhưng lại đang giao tiếp với nhau bằng tiếng Việt, nên tôi mạo muội vẫn coi ông là người Việt.
Chỉ vài dòng nông nổi của tôi thôi, mà ông đã cho tôi được ngang hàng với những người trong ban Tuyên Giáo. Quả là cái ân huệ lớn quá, tôi không dám nhận. Tại sao ư? Những người trong ban tuyên giáo họ được học hành, đào tạo bài bản, là những người viết lách, lý luận chuyên nghiệp. Còn tôi chỉ là một lập trình viên, chưa từng làm ngoài chuyên môn. Thế mà chỉ vài dòng nêu suy nghĩ của mình đã được ông nâng cao tôi lên ngang với họ. Thử hỏi làm sao tôi dám nhận?
Ông là người hay chữ, thích tranh luận. Tôi nhớ có lần ông phê phán thói tranh luận của người Việt, rằng: không chú ý tới nội dung tranh luận, mà lại đi công kích con người. Phải, chính ông đấy ạ. Nếu tôi nhớ không nhầm, ông còn viện dẫn cả câu danh ngôn: "Tôi có thể không đồng ý những điều anh nói, nhưng tôi có thể chết để bảo vệ quyền anh được nói những điều đó". Vậy mà lần này chỉ một dòng viết ra ông đã nhắm ngay vào cá nhân tôi? Bảo tôi là dùng luận điệu tuyên giáo, là nhai lại? Tôi không phải là con bò, thưa ông.
Trước đây, tôi đã từng rất khâm phục những người như ông, luôn đấu tranh vì tự do ngôn luận cho Việt Nam, cho người Việt, trong đó có tôi, được công khai bày tỏ chính kiến của mình. Vậy mà hôm nay chỉ vì suy nghĩ của tôi trái với quan điểm của ông mà ông đã vội mạt sát tôi. Tôi đồ rằng hôm nay ông không còn là ông nữa. Hoặc có lẽ ông đã tuổi cao sức yếu mà quên mất mình đã từng đấu tranh vì lý tưởng gì. Hoặc đơn giản là trong lúc ông nóng giận vì những câu non dạ của tôi mà đâm ra viết những lời nhận xét có phần hấp tấp, vội vàng chăng?
Tôi tự hỏi nếu ông có quyền lực trong tay, liệu hôm nay ông có tống tôi vào tù vì tội bất đồng chính kiến không?
Để trả lời chính thức cho sự chụp mũ của ông cho tôi, quy cho tôi là nhai lại luận điệu của tuyên giáo, mà có lẽ ông luôn chụp mũ cho tất cả những người dám phát biểu trái với quan điểm của ông, thưa ông, tôi không phải con bò đi nhai lại, tôi cũng không phải con cừu phải đi theo lề trái hay lề phải. Tôi là người tự do. Còn ông đang bám lấy cái lề của ông mà quy chụp cho người khác thế nào thì tôi không dám phán xét!
Ông đã đọc đến đây. Có nghĩa là ông đã bỏ thêm vài giây quý giá trong phần đời còn lại của mình cho tôi. Tôi xin chân thành cảm ơn và chúc ông mạnh khỏe, luôn minh mẫn.
Kính thư!
Thư Ngỏ Thư Ngỏ - Lê Anh