Thất bại lớn nhất là thất bại trong việc cố gắng.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: O. Henry
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 967 / 11
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
gười đưa thư nhún mình vào chiếc ghế với dáng vẻ như có ý xin lỗi, vì tia nhìn trịch thượng và khinh rẻ của ông thợ cắt tóc. Ông ta thật là dữ dằn, lạnh lùng và tự tin, lại còn nhìn thiên hạ bằng thái độ miệt thị. Tóc Người Đưa Thư đã được cắt ngắn bằng tông-đơ hôm trước. Ông thợ cắt tóc hỏi nhỏ nhưng với giọng đầy nguy hiểm:
- Cắt tóc hở?
- Cạo râu.
Ông thợ cắt tóc nhướng đôi lông mày, phóng một tia nhìn khinh rẻ về nạn nhân của ông, rồi quật chiếc ghế ngã nằm xuống sau âm thanh cót két rồi tiếng đánh ầm vang dội.
Ông ta với lấy chiếc lọ đựng kem và bàn chải, ném cho Người Đưa Thư tia nhìn khinh khi muôn thuở, rồi khịt mũi quay đi về hướng vòi nước. Rồi ông quay lại, trùm lên nạn nhân thụ động một tấm vải thùng thình, và với bàn tay không thương xót quệt một khối kem cạo râu có mùi ngọt ngọt lên miệng anh khách. Rồi ông bắt đầu kể chuyện, ông hỏi:
- Đã từng đến Seatle, lãnh địa Washington, chưa?
- Người Đưa Thư cố vùng vẫy trong đám kem:
- - Bơ lúp-a-lúp-bơ lúp.
Rồi anh lắc đầu một cách yếu ớt.
- Tôi cũng chưa. Nhưng một đứa em trai của tội tên Bill có một vườn cam, cách thành phố St. John của bang Florida chín dặm. Đấy chỉ là một sợi tóc chẻ trên cổ anh; nó mọc sai chỗ. Đôi lúc huýt-ky khiến tóc mọc như thế. Huýt-ky là thứ ghê gớm. Ông có uống Huýt-ky không?
Cả mặt Người Đưa Thư chỉ còn một con mắt là không bị kem phủ, nên anh cố gửi một tín hiệu nói “không” lên dây thần kinh thị giác ở đấy, nhưng ông thợ cắt tóc đã quá nhanh nhẹn khéo léo lấy bàn chải phết một nhát phủ xà phòng lên nốt con mắt ấy. Ông tiếp tục:
- Đứa em tôi hay nát rượu. Hắn uống huýt-ky nhiều hơn bất cứ ai ở Houston, nhưng không bao giờ say. Hắn có một ghế trong hiệu của tôi, nhưng tôi phải cho hắn đi. Bill có tính khí tuyệt vời. Khi hắn đã uống rượu đến mức không chịu thêm được nữa thì hắn ngừng uống. Chỉ hai con mắt của hắn biểu lộ cho thấy điều ấy. Đôi mắt dường như trở thành đùng đục, tanh tanh, và không còn xoay trở được trong cái đầu của hắn. Khi Bill muốn nhìn qua một bên, hắn thường dùng mấy ngón tay để xoay hai tròng mắt hắn một chút về hướng hắn muốn nhìn. Hai con mắt hắn y hệt như mấy cửa sổ tròn anh thấy trên nóc vòm nhà bưu điện. Anh có thể nghe Bill thở dốc bên kia đường khi bụng hắn đã đầy rượu. Hắn có thể cạo cho người ta khi say cũng tươm tất như khi tỉnh.- Dao cạo có làm ông đau không?
Người Đưa Thư cố đưa một tay khoác ra hiệu chối bỏ mọi cảm giác đau đớn, nhưng con mắt lanh lẹ của ông thợ cắt tóc đã bắt được cử động và ông lấy nguyên sức nặng của thân hình mình đè lên bàn tay ấy, ép dẹp nó xuống chiếc ghế. Ông ta tiếp tục:
- Tôi luôn để ý thấy rằng khách của Bill đông gấp 4 lần khách của tôi, ngay cả khi hắn lắm rượu như thế.Thiên hạ cứ đến 3, 4 lần mỗi ngày, ngồi chờ hắn để đến lượt mình trong khi ghế của tôi lại trống vắng. Tôi không hiểu nổi tại sao như thế. Bill có khách nườm nượp đến nỗi hắn không có thì giờ đi ra ngoại cửa hiệu, nhưng hắn giữ một hũ rượu to trong phòng sau, cứ cách vài phút là hắn chui vào đấy để làm một hớp.
“ Một ngày kia tôi để ý thấy một ông vừa ra khỏi ghế cắt tóc là có hành động khác thường, người lảo đảo khi bước ra ngoài. Một hai ngày sau, cửa hiệu đông khách từ sáng đến tối, và một ông khách trởlại 3 lần đòi cạo râu cho ông trong buổi xế chiều. Vài ngày kế tiếp, có cả một đám khách đầy trong cửa hiệu, rồi còn có cả một đám người xếp hàng theo hè phố dài ra cho đến hai ba nhà kế bên. Hôm ấy Bill kiếm được 9 đô. Tối ấy có ông cảnh sát đến dựng tôi dậy, bảo là tôi phạm tội mở quán rượu không giấy phép. Hình như hơi thở của Bill nồng nặc mùi huýt-ky đến nỗi mỗi ông khách sau khi được nó cạo trở nên hừng chí và giới thiệu bạn bè mình đến đấy để cạo râu. Tôi tốn mất 300 đô để thoát khỏi cái nạn ấy, rồi sau đấy không bao lâu tôi phải tống Bill đi Florida.
o O o
Ông thợ cắt tóc tóm lấy nạn nhân qua vành tai và tống cái đầu ngả qua bên kia. Ông tiếp tục:
- Có lần tôi được gọi đến đường Piney để cạo một người chết. Dân thợ cạo không thích việc này, tuy mỗi lần họ kiếm được 5 đến 10 đô. Đấy là số 1908 đường Piney. Tôi đi khoảng 11 giờ tối. Tôi tìm ra con đường, rồi bắt đầu đếm từ góc phố cho đến khi tôi tìm ra số 1908. Tôi có dao cạo, kem với chai lọ đựng trong một chiếc hộp dành cho công việc như thế. Tôi đến gõ cửa căn nhà. Một ông già mở cửa, mắt ông nhìn xuống chiếc hộp dụng cụ của tôi. Ông nói:" Ông đến đây rồi phải không? Thế thì mời ông lên lầu, ông ấy ở căn phòng bên tay phải. Không có ai ở với ông ấy cả.Ông không có bạn bè hoặc thân nhân nào trong thành phố; ông ấy chỉ mới đến thuê phòng ở đây khoảng 1 tuần nay.
Tôi hỏi:" Ông ấy... việc xảy ra đã bao lâu rồi?"
ông già đáp:" Tôi đoán chừng một giờ."
Tôi thấy nhẹ nhõm vì cạo cho xác chết luôn luôn dễ hơn là với xác đã chết lâu thành lạnh cứng. Tôi đi vào căn phòng, vặn ngọn đèn lên. Xác ngừoi đàn ông được đặt nằm trên giường. Ông ta vẫn còn ấm, bộ râu của ông ta đã mọc ra khoảng được 1 tuần. Toi bắt đầu làm việc, và trong nửa giờ đồng hồ tôi cạo sửa cho ông ấy sạch đẹp đến nỗi ông sẽ hài lòng hết mình nếu ông còn sống. Rồi tôi đi xuống dưới nhà và gặp lại ông già.
Ông già hỏi tôi:" Thành công thế nào?"
Tôi đáp:" Tốt.Ông ấy bây giờ trông được lắm.Ai trả tiền đây?"
Ông già đáp:" Hôm qua ông ấy đưa tôi 30 đô để gửi cho thân nhân của ông ấy ở Alabama. Tôi nghĩ tiền công của ông là lấy từ khoản tiền này."
Tôi nói:" Thù lao là 5 đô."
Ông già đưa tôi 5 dô. Tôi đi về nhà mà thấy hoàn toàn thoả mãn về công việc mình làm.
Đến đây, ông thợ cắt tóc chộp lấy chiếc ghế, ném nó dựng đứng lên, giật tấm vải choàng ra, vùi hai bàn tay trong mái tóc của Người Đưa Thư và nhổ ra một dúm, đấm đấm nện nện, lắc cái đầu qua lại dữ dội, rồi khẽ rít một cách mỉa mai:
- Dùng cồn nguyệt quế không?
Người Đưa Thư gật đầu một cách ngu xuẩn, nhắm hai mắt lại và cố nhớ ra, nhưng vô hiệu, một câu kinh cầu nguyện.
Ông thợ cắt tóc kể tiếp:
- Ngay hôm sau, tôi có nghe một tin.Dường như có một ông qua đời ở số 1908 đưòng Piney không lâu trước khi một ông ở nhà kế bên uống thuốc độc.Người ở nhà ông uống thuốc độc mời bác sĩ đến, còn thân nhân người chết trong nhà kia đi kêu thợ cạo. Điều nực cười là cả ông bác sĩ và tôi đều bị nhầm lẫn nên đi đến nhầm địa chỉ. Ông bác sĩ đi đến nhà người chết và gặp vị bác sĩ gia đình lúc ấy chuẩn bị ra về. Ông không bỏ phí thì giờ để hỏi han, mà lấy ra cái bơm dạ dày, nhét vào họng người chết rồi lo bơm chất độc ra. Trong lúc ấy tôi lại lo cạo cho người uống thuốc độc còn sống đang nằm chờ bác sĩ. Và đoạn chết cười nhất là sau khi ông bá sĩ đã bơm ra mọi thứ thuốc khỏi dạ dầy người chết mà ông bác sĩ gia đình nọ đã cho uống, người chết bỗng mở mắt, ngồi dậy rồi ăn bíp-tết với khoai tây.Việc này làm ông bác sĩ nổi xung lên, nên ông và ông bác sĩ có cái bơm dạ dầy xông vào đấm đá nhau, rồi cả hai cùng ngã lăn xuống cầu thang và làm cái giá treo mũ vỡ thành từng mảnh vụn.
Người Đưa Thư hỏi một cách e dè:
- Còn cái ông đã uống thuốc độc thì ra sao?
- Ông ấy à? Dĩ nhiên là ông ấy chết, nhưng chết với khuôn mặt cạo chỉnh tề đẹp trai không ai bằng.
Thợ Cắt Tóc Kể Chuyện Thợ Cắt Tóc Kể Chuyện - O. Henry