The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 247-248
hương 247 Nàng đừng hận ta nữa….
Ầm Ầm!
Ánh chớp trong đêm đen lóe lên không ngừng như phân tách bầu trời, mưa xối xả như trút nước, cây cối ngả nghiêng ngoài cửa sổ liên tục phát ra những tiếng xào xạc. Nước mưa trên nóc cửa sổ nhỏ xuống, tựa như một tấm rèm mỏng, phản xạ ánh nến, tản ra ánh sáng.
Trang Minh Hỉ ngồi bên bàn tròn cạnh cửa sổ, nhìn chén thuốc đen như mực trên bàn mà ngẩn người, theo hơi nóng bốc lên, mùi thuốc gay mũi từ từ tản ra.
Một tia chớp phá tầng không, cả vùng trời đen tối trong giây lát sáng rỡ như ban ngày, đồng thời cũng khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng càng trở nên rõ ràng.
Nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm chén thuốc, trong ánh mắt lóe lên sự kiên quyết, nàng đưa tay định bưng chén thuốc lên, nhưng một giây kế tiếp, lại có chút do dự rút tay về, một bàn tay khác không tự kiềm chế mà vuốt bụng, nàng cúi đầu, đôi môi run run.
Chợt ngoài cửa sổ truyền đến tiếng ồn ào, ngay sau đó, Hỉ Thước hoảng sợ xông vào.
-         Không xong rồi, tiểu thư, quan binh xông vào, bảo là muốn bắt tiểu thư
-         Bắt ta? Quan binh sao lại muốn bắt ta?
Trang Minh Hỉ cả kinh
-         Bọn họ nói tiểu thư câu kết với đám buôn muối tư muốn trị tội tiểu thư.
Ngoài cửa sổ chợt vang lên một tiếng sấm, Trang Minh Hỉ run lên, ngã phịch xuống ghế. Trên mặt vô cùng kinh hoảng, nàng che mặt
-         Xong rồi, hết rồi, tất cả hết rồi...
Nàng lẩm bẩm, cả người run lên từng đợt
Theo tiếng kêu gào, tiếng bước chân của quan binh càng ngày càng gần, Trang Minh Hỉ chợt lấy lại tinh thần, đứng lên:
-         Ta không thể ngồi chờ chết, ta không thể bị quan binh bắt đi
Nói xong, nàng vọt tới hộc tủ bên cạnh, lấy ra tất cả ngân phiếu, hỗn loạn mà nhét vào ngực, lại nhét mấy tờ ngân phiếu khác vào tay Hỉ Thước, nói với nàng:
-         Tai bay vạ gió, bắt đầu từ bây giờ, bản thân ngươi được tự do, về sau ngươi tự chăm sóc bản thân mình đi.
Nói xong, ném cây nến bên cạnh lên giường, lập tức đốt cháy màn lụa, lửa nhanh chóng lan ra xung quanh, ngay sau đó cả chiếc giường cũng chìm trong biển lửa.
Trang Minh Hỉ xoay người lao ra cửa phòng.
Mới ra cửa đã thấy quan binh tay cầm đuốc đã vọt vào trong viện, nàng vội vã trốn, theo một con đường khác ra khỏi viện, bọn quan binh để ý tới hỏa hoạn, cũng không ai chú ý tới chủ tớ Trang Minh Hỉ biến mất ở trong bóng tối.
Ra khỏi viện, Trang Minh Hỉ chạy như điên, đi tới cửa, lại phát hiện cửa sau đã bị quan binh khống chế. Đang lo lắng, nghe thấy sau lưng vang lên những tiếng bước chân hỗn độn, Trang Minh Hỉ kinh hoàng quay đầu lại, thấy người chạy tới là Hỉ Thước.
Trang Minh Hỉ ôm ngực ổn định nhịp tim, kéo Hỉ Thước đến một chỗ ẩn náu:
-         Ngươi còn chưa đi?
Hỉ Thước lắc đầu:
-         Hỉ Thước  là người tứ cố vô thân, trừ tiểu thư ra, Hỉ Thước không biết có thể tin tưởng người nào, trời đất bao la không có chỗ để Hỉ Thước dung thân, tiểu thư cho Hỉ Thước đi theo tiểu thư đi, bất kể là sống hay chết, Hỉ Thước cũng không hề oán trách.
Nguy hiểm trước mắt, còn có người không nỡ rời xa nàng, lòng Trang Minh Hỉ vô cùng cảm động, nắm tay Hỉ Thước, nhất thời không biết nói gì. Nàng nhìn về phía cửa sau buồn bã nói:
-         Cho dù là ta muốn dẫn ngươi đi, cũng không được nữa rồi, ngoài cửa có quan binh canh giữ, chúng ta ai cũng không đi được.
Hỉ Thước lại nói:
-         Tiểu thư, ta biết còn có một nơi có thể ra ngoài, chẳng qua là tiểu thư phải chịu uất ức...
Sau một hồi vất vả, Trang Minh Hỉ và Hỉ Thước chui ra khỏi một cái lỗ chó từ một nơi khác trong phủ, hai người tay cầm tay chạy như điên, nước mưa vô tình quất vào người, trong thời gian ngắn đã khiến hai người ướt đẫm. Trên đỉnh đầu từng trận sét đánh, trong lòng hai người sợ hãi, trên mặt nước chảy xuống cũng không biết là nước mắt hay là mưa.
Lúc chạy qua cổng lớn, hai người định thừa dịp đêm đen lặng lẽ lẻn đi, thật không nghĩ đến ông trời cũng không cho nàng thỏa ước nguyện, một tia chớp lóe lên khiến hai người bại lộ, bị quan binh phát hiện. Quan binh hét lớn, lập tức đuổi theo.
Hai chủ tớ tay nắm tay nhanh chân chạy như điên. Mắt thấy quan binh càng ngày càng gần, hai chủ tớ càng khẩn trương. Đúng lúc Trang Minh Hỉ cho rằng lần này quả thật chạy trời không khỏi nắng, chợt một người cưỡi ngựa xuyên qua màn mưa nặng nề, xông về phía họ, một tia chớp chiếu sáng lên mặt hắn, chính là Kiều Đại vốn đã chết trong tay quan binh.
Lúc Trang Minh Hỉ đang khiếp sợ, Kiều Đại đã giục ngựa chạy vội tới bên cạnh nàng, khom lưng ôm Trang Minh Hỉ lên ngựa.
-         Tiểu thư, tiểu thư
Hỉ Thước đuổi theo ở phía sau hô to.
Trang Minh Hỉ quay đầu nói với Kiều Đại:
-         Còn có Hỉ Thước, mang Hỉ Thước cùng đi.
Giọng Kiều Đại lộ ra sự mệt mỏi:
-         Con ngựa không chở được ba người
-         Không thể bỏ rơi Hỉ Thước, nếu không ta cũng không đi. Trang Minh Hỉ hô to.
Thấy vẻ mặt nàng kiên quyết, Kiều Đại không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là lại giục ngựa chạy trở về, đến bên cạnh Hỉ Thước, xuống ngựa sau đó đỡ nàng lên. Bản thân thì thi triển khinh công, đuổi theo phía sau.
-         Bắn tên, bắn tên, không thể để cho bọn họ chạy thoát
Sau lưng, bọn quan binh kêu to.
Tiếp đó, chỉ nghe thanh âm vút vút không ngừng, vô số mũi tên nhọn bắn về phía ba người. Kiều Đại vừa đem hết toàn lực đối phó với mưa tên, vừa dùng miệng huýt sáo chỉ huy ngựa chạy vào hẻm nhỏ tránh né quan binh, vòng qua vòng lại, cuối cùng cũng cắt được đuôi.
Ba người đi tới một ngôi miếu đổ nát tạm thời tránh né, Kiều Đại lại đuổi con ngựa đi xa để dẫn dụ quan binh đi theo hướng khác.
Hỉ Thước đỡ Trang Minh Hỉ đi vào ngôi miếu đổ nát, không bao lâu sau, xử lý tốt mọi thứ thì Kiều Đại cũng theo vào.
Kiều Đại đem một hộp đen giao vào tay Trang Minh Hỉ.
Trang Minh Hỉ nhận lấy, ngẩng đầu lên nghi ngờ nhìn Kiều Đại, trong bóng tối, mơ hồ nhìn thấy ánh sáng trong mắt hắn.
-         Đây là cái gì?
Giọng Kiều Đại có chút gấp rút, lại có chút suy yếu:
-         Đây là tiền ta tích cóp nhiều năm qua, tổng cộng có 20 vạn lượng, ta vẫn phòng bị cho ngày hôm nay, vì vậy số bạc này đều lấy danh nghĩa người khác gởi tại ngân hàng tư nhân, quan phủ không tra ra được. Ta không có thân nhân, tất cả đều cho nàng.
Tiếp, lại đưa cho nàng một nửa mảnh ngọc bội:
-         Có cái này, nàng có thể tìm thấy một chiếc thuyền nhỏ dừng sát ở bến tàu Đại Vận Hà, chiếc thuyền kia bọn quan binh không thể biết, là tấm bùa cuối cùng để ta giữ lại tính mạng, đợi quan binh đi khỏi, nàng hãy mang theo Hỉ Thước cầm số bạc này rời đi, về sau tìm một chỗ thật tốt sống qua ngày, cả đời cũng không cần vất vả, cũng coi như là một phần tâm ý của ta đối với nàng.
Nghe thấy trong giọng nói của hắn có ý giống như để lại di ngôn, Trang Minh Hỉ không biết vì sao trong lòng rét run:
-         Vậy còn ngươi? Ngươi không đi cùng chúng ta sao?
Vừa dứt lời, người Kiều Đại thoáng lảo đảo rồi ngã xuống, Trang Minh Hỉ lòng căng thẳng, vọt tới bên cạnh hắn, lắc lắc hắn:
-         Kiều Đại, ngươi làm sao vậy?
Hỉ Thước thấy vậy, chạy vội tới một bên Kiều Đại, nàng lấy ra hộp quẹt, hộp quẹt dùng giấy dầu không thấm nước bao lại, vì vậy vẫn có thể dùng được. Nàng đốt một cành khô, nương theo ánh lửa, vừa nhìn thấy liền kêu lên thất thanh:
-         Tiểu thư, Kiều bang chủ trúng tên rồi, trên người hắn còn có vết đao. Đều đang chảy máu
-         A!
Trang Minh Hỉ luống cuống, trong lòng có cảm giác không nói nên lời, nàng nhìn hắn, thấp giọng:
-         Ngươi không chết, tại sao không ngồi thuyền rời đi? Nếu như ngươi đi rồi, hiện tại cũng sẽ không biến thành như vậy.
Kiều Đại nằm trên mặt đất, người hơi lắc lư như muốn đứng dậy nhưng dù thế nào cũng không thể gượng dậy nổi. Trang Minh Hỉ vẫn luôn hận hắn, muốn hắn chết đi, hận không thể uống máu của hắn, ăn thịt của hắn, mong một ngày có thể báo thù hắn nhưng hôm nay thấy hắn sẽ chết ngay trước mắt, không biết vì sao, nàng không hề cảm thấy vui mừng
-         Hỉ Thước, chúng ta dìu hắn vào nằm nghỉ. Trang Minh Hỉ nghẹn ngào nói
Hai người cùng nhau cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, Trang Minh Hỉ hoảng sợ phát hiện trên người hắn khắp nơi đều là vết chém, sâu nhất có một vết đao chém ở ngực, cơ hồ lộ cả xương. Trang Minh Hỉ sợ tới mức trào nước mắt.
-         Chuyện lần này đều là do Tạ Đình Quân giở trò quỷ…
Kiều Đại nhìn Trang Minh Hỉ suy yếu nói:
-         Ta biết rõ hắn sẽ không bỏ qua ta, cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, ta không thể yên lòng nếu cứ như vậy mà đi, ta ở ngay bên ngoài phủ canh giữ nửa tháng, quả nhiên trông thấy quan binh tìm tới cửa. Bình thường những quan binh kia không phải là đối thủ của ta, đáng hận là ta lại bị thương...
Trang Minh Hỉ nhớ tới Kiều Đại ở trong mưa dùng sức chạy như điên, có thể vì vậy nên vết thương của hắn càng trở nên nghiêm trọng hơn, chỉ bởi vì yêu cầu của nàng, hắn thậm chí ngay cả tính mạng của mình cũng không để ý...
Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Kiều Đại nhìn thấy, đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, Trang Minh Hỉ định tránh ra, nhưng cuối cùng lại để mặc bàn tay hắn từ từ lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Dưới ánh lửa hắn sắc mặt tái nhợt, so với bình thường càng thêm xấu xí, trên người hắn toàn mùi hôi thối, nhưng lần này Trang Minh Hỉ cũng không hề cảm thấy chán ghét.
-         Nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất mà ta từng gặp, lần đầu tiên thấy nàng ta cảm thấy giống như mình đã gặp được thiên tiên. Nàng biết viết chữ, vẽ tranh, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, rất có cá tính, ta đã nghĩ, ta nhất định phải cưới nữ nhân này làm vợ…
Hắn nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ dịu dàng. Nước mắt Trang Minh Hỉ lại trào ra
-         Nhưng ta biết rõ nàng không thể chấp nhận ta, ghét bỏ ta, ta là người thô tục, trừ vung đao múa kiếm, cái gì cũng không biết, mua cây trâm cũng không đúng ý nàng, lại có xấu xí như này, cũng khó trách nàng không thể yêu thích ta. Ta biết nàng chỉ dối xử có lệ với ta cũng chưa từng muốn gả cho ta, nhưng không sao, ta nguyện ý đối tốt với nàng, ta nguyện ý bảo vệ nàng…
-         Kiều Đại... Trang Minh Hỉ khóc thành tiếng.
Kiều Đại khẽ mỉm cười, khuôn mặt càng trở nên dữ tợn nhưng Trang Minh Hỉ vẫn nhìn không dời mắt.
-         Minh Hỉ, ta không chịu được nữa rồi... Sau khi ta chết, nàng đừng hận ta...
Kiều Đại ánh mắt hơi nhòe đi, tay vuốt mặt nàng dần dần buông xuống.
Trang Minh Hỉ lòng đau đớn, cầm lấy tay hắn gào khóc:
-         Kiều Đại, ta có con với ngươi rồi, không phải ngươi vẫn luôn muốn ta sinh con cho ngươi sao? Ta gả cho ngươi, sinh con cho ngươi, ngươi đừng chết…. Kiều Đại, Kiều Đại... Đừng bỏ lại mẹ con ta... Ta không hận ngươi, ta không hận ngươi đâu…
Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn, sấm chớp ầm ầm không ngừng, trong đất trời nơi nơi hỗn độn, tất cả bi hoan ly hợp cũng chất chứa trong màn đêm hỗn độn này...
Bởi vì mưa to, hỏa hoạn trong Trang phủ rất nhanh được dập tắt nhưng kể từ sau đêm đó, Trang Minh Hỉ giống như bốc hơi khỏi chốn nhân gian, không người nào biết tin tức của nàng. Lý di nương biết được chuyện này tới khóc trước cửa nhà của Trang Minh Hỉ đến hôn mê bất tỉnh, mà Trang Tin Xuyên lại nhân cơ hội chiếm đoạt tòa nhà lớn kia cùng với Thái Bình Trà Hành về tay.
Đáng tiếc, không có Hồ Tri phủ làm hậu thuẫn, hơn nữa trước đó Trang Minh Hỉ lừa gạt đắc tội với quá nhiều người, Trang Tín Xuyên bản thân cũng không có bản lãnh, Trà Hành rất nhanh lâm vào cảnh khốn cùng, Trang Tín Xuyên nóng lòng làm ăn lại bị lừa gạt, đành phải đem Trà Hành, phủ trạch cùng với tiền riêng của Lý di nương đền nợ. Mẹ con hai người không có đồng nào bị đuổi ra đường cái.
Trang Tín Xuyên tức giận đánh vợ để hả giận. Lưu Bích Quân cùng hắn đánh nhau, kêu la ầm ỹ, đem chuyện Trang Tín Xuyên bị bất lực nói ra, thì ra là đêm đó hắn và Linh Nhi lúc bị bắt quả tang quá mức kinh sợ, kể từ ngày đó trở đi, hắn căn bản cũng bất lực với chuyện phòng the. Lưu Bích Quân ngượng ngùng, vẫn luôn giấu giếm, hiện tại Trang Tín Xuyên hai bàn tay trắng, Lưu Bích Quân cũng không còn nhẫn nại, không bao lâu liền chạy theo một khách thương tới từ phương Bắc.
Mà Trang phủ bên này, thu đi đông đến, Tần Thiên cảm thấy thân thể khó chịu, gọi Chu đại phu đến bắt mạch, hóa ra là mạch hỉ, nàng đã có thai.
Chương 248: Bị điên
Lúc này Lý chưởng quầy cùng Phạm Thiên đã lo xong việc ổn định ở đại mạc, mọi chuyện đều thuận lợi, phía nam bởi vì Hồ Tri phủ rớt đài, Trang Minh Hỉ cũng không còn lộ diện, mọi thứ lại trở nên bình tĩnh như nước. Trong Trà Hành mọi người đều làm công việc của riêng mình rất thuận lợi, gió êm sóng lặng. Vì thế, Đại phu nhân liền bảo hai huynh đệ Trang Tín Ngạn và Trang Tín Trung tạm thời quản lý Trà Hành, nếu có tình huống hai người đều không xử lý được mới để Tần Thiên phải ra mặt.
Tần Thiên mỗi ngày đều ở trong phủ ngắm hoa, tản bộ, cùng Đại phu nhân, Phương Nghiên Hạnh nói chuyện phiếm hoặc là hẹn nhau ra ngoài dạo phố, nghiễm nhiên sống một cuộc sống nhàn nhã bình thường của một vị phu nhân, không bao lâu, trở nên đầy đặn, càng mặn mà thành thục giống như đào mật, khiến Trang Tín Ngạn càng thêm yêu thích, nếu không phải cố kỵ nàng đang có bầu thì đúng là hận không thể yêu nàng. Nhưng giờ hắn cũng không thể làm gì, mỗi ngày buổi tối ôm nàng chỉ có thể nhìn, không thể ăn, vô cùng vất vả. Mãi cho đến ba tháng sau, thai nhi ổn định, Trang Tín Ngạn lúc này mới được đền bù mong muốn nhưng cũng không thể quá phóng túng như trước, mọi động tác đều phải thật cẩn thận. Tần Thiên hoàn toàn có thể cảm nhận được sự che chở cùng quan tâm của hắn.
Tháng năm, Đại phu nhân mang theo Tần Thiên đến miếu dâng hương cầu phúc, lúc trên đường trở về, thấy bên ngoài xe có người kêu to hét lớn trên đường cái.
-         Ta là thiếu gia Trang phủ, ta là đương gia Thịnh Thế! Các ngươi đều phải nghe lệnh của ta, ta là đương gia Thịnh Thế!
Người nọ vừa kêu vừa cười, tiếng gào vô cùng quái dị.
Đại phu nhân ở bên trong xe nhíu mày:
-         Giọng sao quen vậy?
Nói xong sai dừng xe, để Nguyệt Nương ra xem.
Một bên Tần Thiên thoáng vén rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, thấy một nam tử quần áo tả tơi tóc tai hỗn độn đứng ở trên đường cái vừa nói vừa cười trông như bị điên. Tần Thiên thấy rõ khuôn mặt hắn thì không khỏi giật mình.
Có người đi qua châm biếm hắn, hắn sẽ nổi cơn điên định nhào tới nhưng vừa đi hai bước, sẽ bị dây thừng buộc trên lưng giữ lại
Nhìn theo hướng dây thừng, Tần Thiên nhìn thấy một vị phụ nhân đầu tóc bạc trắng, dung nhan tiều tụy. Bà vẻ mặt sầu khổ, mộc mạc, không nhìn mọi người đang chỉ trỏ, châm biếm chỉ kéo chặt lấy dây thừng trong tay, nhìn thấy nam tử làm càn lại kéo hắn trở về. Nhìn thấy vậy, Tần Thiên rốt cuộc không nhịn được, “A” một tiếng.
Bên người Đại phu nhân nghe được, vội hỏi:
-         Tần Thiên, sao thế?
-         Mẫu thân, là Lý di nương và Nhị thiếu gia
Tần Thiên nói, nàng nhìn nam tử bị điên đứng bên ngoài kia, thở dài một tiếng:
-         Nhị thiếu gia có vẻ như bị điên rồi.
Lúc này, Nguyệt Nương cũng trở về đáp lời, đáp án cũng giống như lời Tần Thiên vừa nói.
Đại phu nhân sợ run lên, bỗng nhiên thở dài
-         Không nghĩ tới bọn họ lại rơi vào tình cảnh như vậy…
Bà suy nghĩ một lúc bỗng nhiên vươn tay nắm tay Tần Thiên, nói
-         Tần Thiên, bọn họ tuy có chỗ không phải, nhưng cũng không phải kẻ đại gian đại ác. Tín Xuyên rốt cuộc vẫn là cốt nhục Trang phủ, ta nghĩ nên đón bọn họ trở về, tìm đại phu chữa trị cho hắn, không nên để bọn họ lưu lạc, coi như là tích phúc cho đứa cháu trong bụng ngươi nữa.
Tần Thiên từng chịu không ít đau khổ vì người của nhị phòng, nay Đại phu nhân cảm thấy cần phải hỏi ý kiến của nàng.
Thấy thần sắc của Đại phu nhân, Tần Thiên làm sao không biết tâm ý của bà. Tuy rằng nàng cảm thấy nhị phòng bị trừng phạt là đúng tội nhưng Đại phu nhân luôn đối tốt với nàng, mặc dù vì muốn để nàng an tâm nên hỏi vậy nhưng nàng cũng không nên phản đối việc này, lập tức, Tần Thiên cầm tay Đại phu nhân cười nói:
-         Mọi chuyện đều nghe mẫu thân
Đại phu nhân cười cười, sau đó sai hạ nhân đưa bọn họ về
Bên kia Lý di nương nghe thấy Đại phu nhân muốn thu nhận lại bọn họ. Đầu tiên bà ngây người, tiếp theo bỗng nhiên òa lên khóc rống,, quỳ xuống không ngừng dập đầu, vừa khóc vừa kêu:
-         Đại tỷ, Tú Mai xin lỗi ngươi, Tú Mai xin lỗi ngươi
Trang Tín Xuyên lại ngây ngô cười, vung tay tiếp tục kêu la:
-         Ta là đương gia Thịnh Thế, ta là đương gia Thịnh Thế.
Lý di nương nhìn thấy bộ dạng này của con, tim như bị đao cắt, khóc òa:
-         Báo ứng, đều là báo ứng của ta cả…
Tần Thiên nhìn, nghĩ đến phòng nhị trước đây, trong lòng vô cùng cảm khái
Sau đó, Đại phu nhân an bài bọn họ ở biệt viện, về chuyện ăn mặc không hề bạc đãi, còn tìm đại phu trị liệu cho Trang Tín Xuyên. Nhưng bệnh điên của Trang Tín Xuyên lúc tốt lúc xấu, chung quy vẫn không có biến chuyển tốt. Lý di nương nản lòng thoái chí bắt đầu ăn chay niệm Phật cho đến khi chết già.
Mới vừa vào đông, Trà Hành đã xảy ra chuyện lớn, chính là Tạ gia yêu cầu ngừng việc hợp tác. Song phương rất nhanh mà thương nghị xong. Về phương diện tiền bạc Tạ gia không hề gây khó dễ, như là muốn mau chóng xử lý xong việc này. Sau khi xong xuôi mọi việc, Tạ gia giống như lúc trước bỗng nhiên xuất hiện ở Dương Thành, nay lại bỗng nhiên biến mất, sau đó không còn tin tức của bọn họ.
Đến năm thứ hai, lúc vào hạ, Tần Thiên thuận lợi sinh ra một cậu nhóc mập mạp trắng trẻo. Đại phu nhân cao hứng mở tiệc chúc mừng, tiệc rượu mười ngày liên tiếp, Đại phu nhân còn mời học sĩ nổi danh Dương Thành đặt tên cho cháu yêu, đặt là Trang Thế Tu.
Thời gian qua mau, năm tháng như thoi đưa, nhoáng một cái ba năm đã trôi qua
Trang phủ ở Dương Thành.
Một cậu nhóc mặc áo khoác da sói, khoẻ mạnh kháu khỉnh tay cầm một chiếc bút lông dính đầy mực, cười khanh khách lao ra Thanh Tùng viện, một đường chạy về phía Thanh Âm viện. Cánh tay nhỏ khi chạy lắc qua lắc lại trông như cánh chim cánh cụt, trông vừa ngộ nghĩnh lại vô cùng đáng yêu.
Không lâu sau, liền có một nữ tử dáng người yểu điệu, gương mặt tú lệ chạy ra từ trong viện đuổi theo vừa đi vừa gọi:
-         Tu Nhi, Tu Nhi, tiểu tử nhà ngươi, hôm nay mẫu thân nhất định phải dạy dỗ ngươi!
Cậu nhóc tên là Tu Nhi nghe thấy giọng của mẫu thân thì vội trốn sau cây cột màu đỏ thẫm, cây cột cao to vừa vặn che lấp thân hình nho nhỏ của nó. Nó lén lút ló ra, chớp đôi mắt to nhìn nữ tử thở hổn hển cách đó không xa, che miệng cười trộm.
Nhưng đề phòng phía trước, lại không đề phòng phía sau. Bỗng nhiên, nó cảm thấy người nhẹ bỗng, ngay sau đó liền rơi vào một vòm ngực rộng rãi rắn chắc. Cậu nhóc giãy dụa, tay nhỏ bé quơ quơ vài cái, thấy phản kháng cũng vô dụng, liền thành thành thật thật, hắn xoay người, nhìn nam tử dung nhan tuấn mỹ. Lúc này, nam tử kia nhìn nó cười ôn nhu, trong ánh mắt ẩn chứa một chút trách cứ.
Cậu nhóc thấy tình thế không ổn, cười khanh khách, dụi đầu vào trong ngực nam tử, ôm nam tử thân thiết gọi:
-         Phụ thân, phụ thân.
Tiếng gọi này khiến nàng cũng phát hiện ra bọn họ, nữ tử cười cười, bên má lộ ra lúm đồng tiền, nàng đi về phía bọn họ.
-         Tu Nhi, đứa nhóc nghịch ngợm này, xem ngươi vẽ loạn lên sổ sách của mẫu thân thành cái gì đây. Hôm nay thế nào mẫu thân cũng phải dạy bảo ngươi mới được
Tu Nhi vội vàng lùi vào trong lòng phụ nhân, mềm nhũn gọi một tiếng
-         Phụ thân
Nam tử vội vàng ôm chặt cậu nhóc, nhìn nữ tử lấy lòng nói
-         Thôi bỏ đi, trẻ con thôi mà
Cậu nhóc đắc ý nhìn nữ tử le lưỡi.
Nữ tử thấy bọn họ cha con một lòng, sẵng giọng
-         Được rồi, các ngươi liên hợp với nhau, ta không để ý tới các ngươi nữa!
Nói xong, làm bộ như tức giận, xoay người bước đi.
Cậu nhóc thấy nàng tức giận, vội vàng giãy khỏi vòng ôm của phụ thân chạy tới ôm lấy nữ tử nói
-         Mẫu thân đừng giận, Tu Nhi sai rồi.
Nữ tử vẻ mặt tươi cười rồi xoay người ôm lấy cậu bé, thơm chụt lên hai má phúng phính của nó. Nam tử thấy vậy, trong lòng vui mừng, tiến lên kéo hai người lại gần.
Đang lúc một nhà ba người cười nói vui vẻ, bỗng nhiên có một phụ nhân tiến vào nhìn tới ba người hành lễ nói
-         Đại thiếu gia, Đại thiếu phu nhân, Giang tri phủ giờ đang ở đại sảnh, nói là có việc gấp muốn gặp các người.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân