A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 222-223
hương 222 Không biết xấu hổ
Đang lúc Tần Thiên nghĩ chuyện của Tạ Uyển Quân đã bình ổn lại thì trong thành lại có lời đồn khác về Tạ Uyển Quân truyền ra
Lời đồn này nhanh chóng thay thế lời đồn phía trước mà Tần Thiên đã truyền ra, trở thành đề tài của dân chúng trong lúc trà dư tửu hậu
Cứ như vậy, một thời gian ngắn, dù đi đến đâu cũng đều nghe thấy mọi người bàn tán việc này
-         Ngươi có nghe nói không? Thì ra chuyện trước kia Tạ tiểu thư cứu Trang công tử là tự nàng tung tin đồn
-         Có chuyện đó sao? Vì sao vậy?
-         Còn chẳng phải vì Trang đại công tử tuấn tú, Tạ gia cùng Trang phủ cùng đến Mạc Bắc, Tạ tiểu thư động tâm với Trang đại công tử. Lại không ngờ Trang đại công tử toàn tâm toàn ý với Trang thiếu phu nhân, sau đó gặp mã tặc, Tạ tiểu thư trùng hợp cứu Trang đại công tử, vừa khéo lấy cái này ra uy hiếp
-         Không thể nào, Trang đại công tử tuy rằng tuấn tú nhưng có ai không biết hắn là…
-         Hắn câm điếc thì sao? Nhưng người ta có năng lực, thông minh. Lúc trước chúng ta đều xem thường hắn rồi. Ngươi có biết Bích loa xuân rất được hoàng thượng yêu thích là do hắn chế ra không? Trong thiên hạ cũng chỉ có mình hắn biết cách chế tác. Càng đừng nói đến tướng mạo xuất chúng và của cải giàu có của hắn. Nay, Trang thiếu phu nhân thành đương gia, về sau Trà Hành chính là của đại phòng, làm bình thê cũng chẳng thiệt gì
-         Không thể nào, không phải ai cũng nói Tạ tiểu thư đoan trang biết lễ, huệ chất lan tâm? Làm sao có thể làm ra chuyện trơ trẽn như vậy
-         Giờ ai cũng nói thế. Tin đồn sao có thể là vô căn cứ chứ, việc này tám phần là thật! Hơn nữa các ngươi ngẫm lại xem, nếu Tạ tiểu thư không có tâm tư đó thì trước kia đã chẳng có lời đồn đại này truyền ra. Tạ tiểu thư không phải nói là cô nam quả nữ với Trang công tử? Chính là cô nam quả nữ, là không có người thứ ba ở đó, nếu nàng có lòng giấu diếm thì có ai biết được? Cũng đã chẳng ầm ĩ một thời gian dài như thế
-         Nói như vậy cũng có đạo lý thật. Ta khinh, lúc trước ai cũng khen nàng ta lên tận trời, thì ra đúng là như vậy, chẳng biết xấu hổ, so với nữ tử lầu xanh thì hơn được bao nhiêu? Buồn cười là giờ nàng đưa mình lên cửa người ta còn không thèm. Ta mà là nàng ta thì đã treo cổ tự tử rồi, sống làm gì cho xấu hổ
-         Đúng là không biết xấu hổ. Chỉ là lúc trước không phải nói nàng tốt lắm sao? Giờ sao lại thế này? Mỗi lần một kiểu, ta cũng không biết nên tin ai nữa
-         Lúc trước những lời tán thưởng đó nghe đồn hoàn toàn là chủ ý của Trang thiếu phu nhân. Trang thiếu phu nhân tuy rằng khôn khéo, có năng lực nhưng lại có khuyết điểm chính là ghen tuông. Nghe nói lần trước đồn đại Tạ tiểu thư cao thượng là kế Trang thiếu phu nhân nghĩ ra để ngăn Tạ tiểu thư vào cửa. Ta nói các ngươi nhé, nữ nhân nhà giàu không như các ngươi đâu, ai nấy đều có thể giết người trong chớp mắt đó
-         Trời ạ, một kẻ vô liêm sỉ, một người lợi hại gặp nhau, sau đó có trò hay gì chúng ta chỉ cần để ý xem náo nhiệt là được
Đến khi lời đồn đại này đến tai Tần Thiên, Tần Thiên biến sắc bởi vì lời đồn này không phải là vớ vẩn mà 8 phần là sự thật. Càng là sự thật càng dễ khiến người ta tin tưởng, đây cũng là nguyên nhân mà lời đồn này nhanh chóng truyền ra ngoài
-         Vô duyên vô cớ làm sao có thể có lời đồn này? Như thể có người chống đối chúng ta, nhất định là có người cố ý làm
Hôm nay, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn vào Thanh Âm viện cùng Đại phu nhân thương lượng việc này, ba người đều buồn bực, khó khăn lắm mới gây dựng cục diện hài hòa như vậy mà lại dễ dàng bị người phá hoại. Tạ Uyển Quân là ân nhân cứu mạng của Trang Tín Ngạn mà lại vì thế mà thanh danh có gì hao tổn, vận mệnh có gì bất trắc thì Trang phủ không thể thoát khỏi can hệ
Nếu nàng vì những lời đồn này mà hôn sự bị cản trở,kết quả chỉ e lại đến lượt Trang phủ giải quyết. Càng bất đắc dĩ là, giờ lại xây dựng hình tượng tốt cho nàng ta thì sợ cũng không có ai tin!
-         Ta cũng thấy việc này có chút kì quái, Tần Thiên, ngươi phái người đi thăm dò xem có thể tra được manh mối gì không, có lẽ có ích cho việc giải quyết. Đại phu nhân nói với Tần Thiên
-         Mẫu thân, ngươi yên tâm, con đã phái người đi thăm dò việc này…
Chỉ là lời đồn truyền rộng như vậy, khó mà tra được đến ngọn nguồn…
Tần Thiên khẽ thở dài, giây sau lại thấy Trang Tín Ngạn nắm tay mình, hơi ấm từ tay hắn truyền đến tận đáy lòng nàng. Tần Thiên ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sáng như có tầng băng mỏng của hắn, nơi đó đầy thân thiết như đang nói: “Đừng lo, ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi…”
Lòng Tần Thiên nóng lên, nhìn hắn cười, gắt gao nắm chặt tay hắn
Đến lúc này, Thúy Vi từ ngoài vội chạy vào, vẻ mặt kinh hoảng
-         Không hay rồi, Đại phu nhân, đại thiếu phu nhân, vừa rồi người của Tạ gia đến báo, Tạ tam tiểu thư…… Tạ tam tiểu thư…
Nghe được sự sợ hãi trong giọng nói của nàng, Tần Thiên lòng hoảng hốt, nàng buông tay Trang Tín Ngạn, đứng lên nhìn Thúy Vi, lòng trầm xuống:
-         Tạ tam tiểu thư làm sao?
Thúy Vi nhìn nàng, sắc mặt tái nhợt:
-         Tạ tam tiểu thư…… Treo cổ tự tử ….
-         Cái gì?
Tay Đại phu nhân khẽ lơi lỏng, chén trà rơi xuống đất mà vỡ tan
Mai Hương viên
Trang Minh Hỉ ngồi trước bàn trang điểm, đằng sau, Hỉ Thước cẩn thận chải đầu cho nàng.
Hỉ Thước nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Trang Minh Hỉ trong gương, cười nói:
-         Tần Thiên, Chuyện Tạ tiểu thư tự mình tung tin đồn ra ngoài sao ngươi biết?
-         Không, ta không biết, ta chỉ đoán mà thôi
Trang Minh Hỉ vuốt vuốt tóc, thản nhiên cười nói:
-         Có một số việc luôn luôn để lại dấu vết, chỉ dựa vào việc ngươi có đủ cẩn thận hay không mà thôi. Hơn nữa ta cũng không thể cam đoan ta đoán đúng, nhưng là tin đồn thôi, chỉ thế là đủ, ai thực sự quan tâm nó đúng hay sai? Giờ tất cả cố gắng của nha đầu kia đều chỉ là uống phí, ta muốn xem xem bọn họ sẽ làm gì với Tạ Uyển Quân?
Đang nói, một nha hoàn nhất đẳng khác của Trang Minh Hỉ là Liên Nhi tiến vào bẩm báo:
-         Tứ tiểu thư, đại phòng lại có chuyện vui rồi
-         Sao lại thế?
Hỉ Thước vội hỏi, Trang Minh Hỉ cũng nhìn nàng
Liên Nhi cười nói:
-         Vừa rồi ta nghe được tin Tạ tam tiểu thư treo cổ tự tử tự sát!
Tim Trang Minh Hỉ đập bàn, vội đứng lên, lo lắng hỏi:
-         Nàng chết rồi sao?
-         Không có, nghe nói sau khi tin đồn kia lan khắp, Tạ gia rất cẩn thận để ý đến nàng, nàng treo cổ không lâu sau thì được phát hiện, cứu lại nhưng sinh bệnh, đến giờ vẫn là hôn mê bất tỉnh!
Trang Minh Hỉ cúi đầu, trầm ngâm một hồi, sau đó vẫy tay bảo Liên Nhi ra ngoài
Nàng ngồi xuống, nhìn mình qua gương mà cười lạnh lùng, chuyện phát triển càng ngày càng thuận lợi! Tạ Uyển Quân vì việc này mà suýt mất mạng, tính Đại phu nhân như vậy….
Chờ Tạ Uyển Quân vào cửa, bạc của Tạ Đình Quân nàng cũng không coi là lấy không, sau đó…
Đằng sau, Hỉ Thước nhìn chủ nhân mình qua giương, thấy đôi mắt đẹp của Trang Minh Hỉ đảo tới đảo lui, khóe miệng cười âm hàn, lòng Hỉ Thước không khỏi lạnh toát
Tạ gia
Một người mặc quần áo nha hoàn mời Đại phu nhân và tiểu thư vào phòng Tạ phu nhân.
Tạ tiểu thư xảy ra chuyện này, về tình về lý các nàng hẳn là nên tới thăm
Khi vào, Tạ phu nhân ngồi trên chiếc ghế mun lớn khắc hoa, cầm khăn cúi đầu khóc nức nở, thấy hai người đi vào thì Tạ phu nhân lau nước mắt mà bước lên đón
Một đoạn thời gian trước, Tần Thiên hết sức lo lắng cho chuyện của Tạ Uyển Quân, Tạ phu nhân sao có thể thờ ơ? Với Trang phủ, bà đã không còn oán trách như trước, lần này Tạ Uyển Quân tuy rằng xảy ra chuyện như vậy nhưng sắc mặt Tạ phu nhân tốt hơn so với lần gặp Đại phu nhân trước nhiều
-         Làm phiền các ngươi đến thăm. Tạ phu nhân nghẹn ngào nói.
Đại phu nhân sờ soạng cầm tay bà, nói:
-         Tạ phu nhân nói gì vậy, nếu không có Tạ tiểu thư ta cũng đã mất con rồi, nàng như vậy chúng ta làm sao có thể bỏ mặc? Nếu tạ tiểu thư có chuyện gì, đời này ta chẳng thế an tâm
Những lời này khiến Tạ phu nhân lại đỏ hoe mắt:
-         Nữ nhi mệnh khổ của ta, chẳng biết kiếp trước ta gây nghiệp chướng gì mà kiếp này lại báo ứng lên nó, nếu nó có chuyện gì ta cũng chết theo nó
Nói xong lại khóc lớn, nha hoàn ở bên vội khuyên bảo
Đại phu nhân cũng rơi lệ
Tần Thiên lấy khăn lau nước mắt cho Đại phu nhân, quay đầu hỏi Tạ phu nhân:
-         Giờ Tạ tiểu thư thế nào rồi?
Tạ phu nhân được mọi người khuyên can mới dần ngừng khóc, bà ngẩng đầu, mắt đẫm lệ nhìn Tần Thiên nói:
-         Trang thiếu phu nhân tới xem thì biết
Nói xong, Tạ phu nhân mang theo nha hoàn dẫn Đại phu nhân cùng Tần Thiên đi về phía phòng Tạ Uyển Quân
Phòng Tạ Uyển Quân rất hoa mỹ, trong viện có đầy đủ các loại thực vật quý hiếm, hành lang đầy những chim quý hiếm
Một nha hoàn mặc áo màu vàng nhạt đi ra, Tần Thiên nhận ra đây chính là nha hoàn Điệp Nhi của Tạ Uyển Quân
-         Tiểu thư tỉnh chưa? Tạ phu nhân hỏi Điệp Nhi
Điệp Nhi nhìn Tần Thiên một cái, mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói:
-         Phu nhân, chưa tỉnh lại, vẫn sốt cao, còn mê sảng nữa
Vì sợ quấy nhiễu bệnh nhân, Tần Thiên bảo các nha hoàn đi theo ở ngoài, mình đỡ Đại phu nhân theo Tạ phu nhân vào phòng Tạ Uyển Quân
Vừa vào đã ngửi thấy mùi thuốc thản nhiên. Nha hoàn ở trong thấy bọn họ thì vội vàng hành lễ, Điệp Nhi đi theo nói:
-         Đại phu vừa xem qua, nói bệnh của tiểu thư là úc kết lâu ngày, bỗng nhiên bị kích thích, hơn nữa thời gian này khẩu vị không tốt, thân thể suy yếu nên bệnh mới nặng như vậy
Nói xong lại lau nước mắt
Tần Thiên đỡ Đại phu nhân đi tới, thấy Tạ Uyển Quân nằm trên chiếc giường khắc hoa, đắp chăn thêu hoa mai, tóc dài rối tung, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bình thường ửng hồng giờ trắng bệch, môi tím tái hơi hé mở, thở dồn dập
Ánh mắt nhìn phía cổ nàng, thấy nơi đó có vết tím không sâu, Tần Thiên chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu.
Lúc này, Tạ Uyển Quân lại bắt đầu mê sảng:
-         Ta không có, ta không có… ta không phải kẻ không biết xấu hổ, ta không phải như thế…
Nàng lắc đầu, hai mắt nhắm nghiền, mặt khó chịu và bất an, nói năng lộn xộn, vô nghĩa. Chương 223: Làm chủ
Thấy tình cảnh này, Tần Thiên lặng lẽ lui ra phía sau vài bước, Đại phu nhân đứng bên cạnh vươn tay sờ soạng trên trán của Tạ Uyển Quân, chỉ thấy nóng như lửa, bà vội thu tay về, vẻ mặt rầu rĩ, khẽ thở dài.
Tạ phu nhân bổ nhào tới trước giường Tạ Uyển Quân, khóc nói:
-         Con của ta, ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi muốn để mẫu thân  lo lắng tới khi nào đây, Uyển Quân, Uyển Quân, Tạ gia chúng ta rốt cuộc đã tạo nên tội nghiệt gì nữa!
Điệp Nhi cùng một nha hoàn khác tiến lên đỡ lấy Tạ phu nhân, khóc nói:
-         Phu nhân, người trăm ngàn lần nên tự giữ gìn, nếu tiểu thư tỉnh lại thấy người vì nàng mà đau lòng như vậy, nàng nhất định sẽ tự trách mình!
Nói xong, Điệp Nhi lại quỳ gối trước mặt Tạ Uyển Quân, lảo đảo ôm cánh tay của nàng khóc nói:
-         Tiểu thư, người nhất định phải khỏe lên, nếu không, chẳng những phu nhân sẽ đau lòng, Điệp Nhi cũng không sống nổi, tiểu thư, tiểu thư số khổ của ta ơi…
Điệp Nhi lại khóc lóc, khiến đám nha hoàn trong phòng cũng khóc theo.
Đại phu nhân lấy khăn tay lau lau khóe mắt, bàn tay nắm tay Tần Thiên hơi xiết chặt lại, Tần Thiên có thể cảm giác được sự run rẩy của bà. Sắc mặt Tần Thiên trở nên trắng bệch.
Mạng người quan trọng, Đại phu nhân luôn luôn từ bi sao có thể thờ ơ, ngay bản thân Tần Thiên cũng thấy rằng dấu bầm tím kia cũng quá chói mắt.
Từ đầu tới cuối, nàng chưa bao giờ muốn Tạ Uyển Quân rơi vào kết cục này. Nàng ta tuy rằng đáng giận, nhưng cuối cùng vẫn là cứu Tín Ngạn một mạng, cho nên nàng vẫn luôn muốn dùng biện pháp ôn hòa để giải quyết việc này, lại không nghĩ rằng Tạ Uyển Quân bởi vì việc này mà thiếu chút nữa bị mất mạng.
Chẳng qua chỉ là một cô nương mười sáu tuổi, cuộc sống vừa bắt đầu … Lại nói, nàng ta vốn là nữ nhân ở thời đại này, thích một người nam nhân, muốn gả cho hắn cũng không phải chuyện gì sai trái. Nếu nàng ta không gặp phải một người xuyên không, ai nói nàng không thể đạt được tâm nguyện?
Nhưng hiểu thì hiểu, thương thì thương nhưng bảo nàng vì nguyên nhân này mà thay đổi ước nguyện ban đầu, nhận nàng ta vào cửa thì tuyệt đối không thể nào.
Sự tình đã phát triển đến nước này, nên xử lý thế nào cho tốt đây?
Lòng Tần Thiên vô cùng rối loạn, nhất thời không thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ cảm thấy đây là nan đề khó giải quyết nhất mà nàng chưa từng gặp. Vấn đề nan giải này làm cho nàng có chút hoảng hốt.
Bên này, Tạ phu nhân được Đại phu nhân khuyên giải an ủi chậm rãi ngừng khóc, bà nắm tay Đại phu nhân, vừa lau nước mắt, vừa đau lòng nói:
-         Sau khi từ Mạc Bắc về, Uyển Quân nghe thấy những lời đồn đãi này, chưa từng vui vẻ nổi, ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên, sau cũng may được Trang thiếu phu nhân hỗ trợ, tâm trạng cũng tốt hơn một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Tạ phu nhân nói xong nói xong nước mắt lại rơi xuống:
-         Chúng ta sau khi nghe thấy lời đồn đại này đều vô cùng kinh sợ, cũng sai bọn nha hoàn giấu tin này, không cho nàng biết, thật không nghĩ tới, vẫn để cho nàng biết được, nàng trốn ở trong phòng khóc mấy ngày, cuối cùng nhân lúc đêm vắng người người ngủ say mà… Vẫn may mà ta vẫn sai người trông chừng nàng, vì vậy mới cứu được nàng, trong lúc đó nàng có tỉnh lại một lần, ngươi có biết nàng nói với ta điều gì không?
Nói tới đây, Tạ phu nhân bỗng nhiên nắm chặt tay Đại phu nhân, Đại phu nhân vỗ tay bà nhẹ giọng an ủi.
Tạ phu nhân cảm xúc kích động:
-         Nàng nói với ta, nói… mẫu thân, con thật sự không còn muốn sống nữa…
Nói tới đây, Tạ phu nhân như bị chạm đến chỗ đau trong lòng, ôm ngực gào khóc.
Cùng là người làm mẹ, Đại phu nhân tất nhiên hiểu được tâm tình của bà, cũng rơi không ít nước mắt.
-         Đại phu nhân, ngươi nói Uyển Quân về sau nên làm gì đây? Cũng không biết những người đó có phải cố ý muốn chống đối với Tạ gia chúng ta hay không mà lại truyền ra đồn đại như vậy, nữ nhi của ta thật là có oan mà không có chỗ kể. Lúc trước, tẩu tử của ta nói với ta, là hạ nhân nhà nàng nhất thời vô ý mới đem việc này truyền ra ngoài, không hề liên quan đến Uyển Quân mà! Những người đó cái gì cũng không biết đã nói ra lời ác độc kia. Cứ như vậy truyền ra ngoài, Uyển Quân về sau còn biết trông cậy vào đâu? Tính tình nàng lại như vậy, sống cũng có khác gì đã chết!
Lúc này đây, Đại phu nhân nửa câu cũng không thể nói nên lời, chỉ cầm tay bà nhẹ giọng an ủi. Tần Thiên luôn luôn đứng bên cạnh nhìn, trái tim càng lúc càng chìm xuống
Nay Tạ Uyển Quân trở thành thế này, tranh luận gì cũng đều là vô nghĩa, chẳng lẽ nàng còn có thể truy cứu rốt cuộc có phải Tạ Uyển Quân tự mình đem lời đồn đại truyền ra ngoài hay sao? Chỉ sợ ngay cả Đại phu nhân cũng sẽ không chịu cho truy xét
Cứ như vậy, Tạ Uyển Quân hoàn toàn trở thành vật hy sinh, bởi vì cứu Trang Tín Ngạn mà rơi vào tuyệt cảnh, lối thoát duy nhất chỉ có thể là Trang phủ.
Trên đường trở về, Tần Thiên cùng Đại phu nhân ngồi chung một chiếc xe ngựa, dọc đường đi Đại phu nhân đều chỉ chớp mắt nhìn xuống, vẻ mặt nghiêm túc, không nói một lời. Sau khi trở lại Trang phủ, Đại phu nhân liền lập tức về phòng mình, nói bà mệt mỏi, muốn yên lặng một lúc, sau đó dặn Nguyệt Nương, bất luận ai cũng không được đến quấy rầy.
Trang Tín Ngạn lo lắng chờ đợi tin tức, thấy Tần Thiên trở về, vội vàng nghênh đón hỏi han.
Hai người cho hạ nhân lui xuống, đóng cửa phòng lại. Tần Thiên cẩn thận kể lại mọi chuyện, về tình huống của Tạ Uyển Quân, cùng với mấy lời của Tạ phu nhân, tất cả đều nói ra.
Toàn bộ quá trình, Tần Thiên bề ngoài tuy rằng coi như bình tĩnh, nhưng sắc mặt đã có chút tái nhợt.
-         Tín Ngạn, ngươi thấy thế nào?
Tần Thiên hỏi hắn, nàng nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, không bỏ qua một chút thần sắc nào trên vẻ mặt hắn, nhìn trên mặt hắn có sự thương tiếc giống như Đại phu nhân không, nếu có, như vậy, cái gì cũng không cần phải nói nữa …
Rất nhiều việc đều bắt đầu từ sự thương tiếc, giống như tình yêu vậy.
Nhưng mà, Trang Tín Ngạn sắc mặt vẫn thản nhiên, dường như Tạ Uyển Quân sống chết thế nào cũng không hề liên quan tới hắn. Trong mắt hắn, nàng tuy rằng cứu hắn một mạng, nhưng bởi vậy mà khiến hắn mất đi thê tử, hắn thà rằng lúc trước chết trong tay mã tặc, như vậy ân cứu mạng của nàng cũng không còn ý nghĩa. Nay, sự tình rơi đến bước đường này, nàng cũng có trách nhiệm, nàng yếu đuối, nàng tự hủy hoại bản thân mình, vì sao hắn còn phải thương tiếc?
“Cái gì mà thấy thế nào? Ta vẫn giữ câu nói kia, ta chỉ muốn nàng!” Trang Tín viết lên giấy.
Tần Thiên hai mắt nóng lên, ngã vào vòng ôm của hắn. Hai người gắt gao ôm nhau, hết sức dịu dàng.
Đêm đó, Tạ Uyển Quân lặng lẽ tỉnh dậy. Sau khi tỉnh lại liền thấy mẫu thân ngồi ở bên người.
-         Đã tỉnh? Tạ phu nhân nhìn nàng ôn nhu nói.
-         Mẫu thân, vì sao phải cứu con, vì sao không để cho con chết …
Tạ Uyển Quân suy yếu mấp máy đôi môi:
-         Đều là con đã khiến mọi người hổ thẹn, làm cho phụ thân mẫu thân lo lắng!
Tạ phu nhân bảo Điệp Nhi đỡ Tạ Uyển Quân ngồi dậy, sau đó đón lấy chén thuốc trong tay nha hoàn, dùng muỗng nhỏ múc một ít đưa tới bên miệng Tạ Uyển Quân.
Tạ Uyển Quân quay đầu đi
-         Ta không uống, uống vào thì thế nào, dù sao về sau nữ nhi cũng không thể gặp người, giữ lại cái mạng này làm cái gì?
Nói xong nước mắt cứ thế rơi.
-         Ngươi không phải muốn gả cho Trang Tín Ngạn kia sao?
Tạ phu nhân bỗng nhiên lạnh giọng:
-         Không tự chăm sóc bản thân chu đáo, sao có thể ngồi kiệu hoa?
-         Mẫu thân! Tạ Uyển Quân vừa mừng vừa sợ.
-         Nếu ngươi thích hắn, một lòng muốn gả cho hắn, nay lại đã thành ra thế này, đã như vậy, mẫu thân nhất định tác thành tâm nguyện cho ngươi
Tạ phu nhân nói tiếp:
-         Có điều, ngươi phải nghe lời, phải nhanh chóng khỏe lên mới được
Hóa ra, sau khi Tạ phu nhân nghe được lời đồn đại, ra sức chất vấn Tạ Uyển Quân. Tạ Uyển Quân thấy không thể giấu giếm được nữa, cũng đem việc mình thích Trang Tín Ngạn, vì vậy cố ý truyền ra lời đồn để phụ thân mẫu thân đồng ý gả nàng cho hắn. Sau khi nói xong, còn quỳ gối trước mặt Tạ phu nhân, đau khổ cầu xin mẫu thân tác thành.
-         Mẫu thân, lúc trước thấy mẫu thân không muốn gả nữ nhi đi, lại thấy mẫu thân vì chuyện của nữ nhi mà vất vả tốn sức, nữ nhi thật sự nghĩ tới đành buông tha thôi, về sau hôn sự cứ để mẫu thân làm chủ. Nhưng chuyện bỗng nhiên biến thành như vậy, nữ nhi nên làm cái gì bây giờ, đừng nói lập gia đình, ngay cả xuất môn gặp người nữ nhi cũng không dám, mẫu thân, nữ nhi còn có thể làm gì bây giờ? Mẫu thân, người giúp nữ nhi được không?
Nghe những lời này, Tạ phu nhân tức giận đến cả người phát run, bà chỉ có một nữ nhi, từ nhỏ đều dựa theo tiêu chuẩn danh môn thục nữ mà tìm người tới dạy dỗ. Cho tới nay, vẫn luôn có thể kiêu ngạo vì nàng, lại không nghĩ rằng nữ nhi làm ra chuyện này sau lưng bà.
Lúc ấy Tạ phu nhân tức giận đến mức tát Tạ Uyển Quân hai cái, dưới cơn tức giận cũng không khỏi mắng mỏ:
-         Mẫu thân đã dạy ngươi như thế nào? Những người đó nói đúng, ngươi quả thật không biết xấu hổ!
Lại không nghĩ rằng lời này làm cho Tạ Uyển Quân không thể chấp nhận nổi, đêm đó treo cổ tự tử, may mà cứu kịp thời. Tạ phu nhân vừa đau lòng vừa hối hận, chỉ cần nữ nhi có thể sống, bà sao còn trách cứ nàng. Hơn nữa sự tình đến nước này, cũng chỉ có Trang phủ là đường lui, vì tiền đồ của nữ nhi, Tạ phu nhân cũng đành phải mưu tính kỹ càng.
Cho nên, bà ta cố ý thừa dịp thời điểm Tạ Uyển Quân bệnh nặng truyền tin đến Trang phủ. Biết Đại phu nhân thiện tâm, lại ở trước mặt bà khóc lóc kể lể một phen, lúc ra tiễn các nàng, Tạ phu nhân chú ý thần sắc của Đại phu nhân, biết việc này có hi vọng.
Về phần Tần Thiên, bà ta không hề lo lắng, nàng dù lợi hại cũng chẳng qua chỉ là con dâu, chỉ cần thu phục mẹ chồng của nàng, con dâu như nàng thì làm được gì? Không chỉ là con dâu, ngay cả con trai cũng không thể làm trái lời, nếu không chính là bất hiếu!
Nghĩ rằng Giang Hoa Anh bà ta thủ tiết nhiều năm nuôi nấng con trai hẳn sẽ không thể chống đối mẫu thân!
-         Ngươi chỉ cần chú ý chăm sóc bản thân cho tốt, mọi việc đều đã có mẫu thân lo liệu
Tạ phu nhân nhìn nữ nhi dần uống hết bát thuốc, khẽ cười mà đau lòng
***
Sáng sớm hôm sau, Đại phu nhân sai người mời Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đến Giọng nói viện.
Đại phu nhân cho hạ nhân lui xuống, chỉ để lại Nguyệt Nương cùng Hải Phú ở một bên hầu hạ.
Đại phu nhân ngồi trên giường, vươn tay về phía trước, sờ soạng nói:
-         Tần Thiên, đến bên cạnh mẫu thân.
Tần Thiên vội vàng cầm tay bà, ngồi xuống bên cạnh.
Nguyệt Nương lấy ra ghế dựa lớn mời Trang Tín Ngạn ngồi xuống bên kia Đại phu nhân.
-     Tần Thiên, ngươi nói xem, từ lúc ngươi vào cửa, mẫu thân đối với ngươi thế nào?
Đại phu nhân kéo tay nàng ôn nhu nói.
Lời dạo đầu như vậy khiến Tần Thiên trong lòng căng thẳng, nhưng nàng vẫn như cũ mà đáp:
-         Không chỉ từ khi vào cửa, lúc Tần Thiên vừa tới Thanh Âm viện, mẫu thân đối với vô cùng tốt, sau khi thành thân, mẫu thân lại coi con như con đẻ mà đối đãi, con đều biết!
Sắc mặt Đại phu nhân càng ôn nhu:
-         Tần Thiên, ngươi chẳng phải cũng toàn tâm toàn ý đối tốt với ta, đối tốt với Tín Ngạn, đối tốt với Trang phủ hay sao, tất cả những điều này ta cũng biết! Không sai, trong lòng ta, ngươi không chỉ là con dâu, mà cũng là con gái của ta, những lời tiếp theo, không chỉ là nói cho ngươi nghe với thân phận con dâu, cũng muốn nói cho ngươi nghe với thân phận nữ nhi! Ngươi nhất định phải hiểu được, vì mẫu thân thật sự không hề muốn làm khó ngươi
Nói đến đây, giọng Đại phu nhân đã có chút nghẹn ngào.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân