Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 209 -210
hương 209: Ngươi đừng mơ
Đại sảnh Thanh Âm viện, Đại phu nhân ngồi chính vị, Trang Tín Xuyên và Trang Minh Hỉ đứng ở một bên, còn hai quản sự khác đứng một bên
Nhìn thấy hai người tiến vào, Trang Tín Xuyên nhướng mày cười lạnh. Mà Trang Minh Hỉ ở bên chỉ thản nhiên nhìn bọn họ một cái, cũng không có vẻ mặt gì khác lạ.
Thấy vậy, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn lại nhìn nhau một cái, biết là lại có phiền phức. Lập tức hai người bình tĩnh, không chút hoang mang tiến lên thỉnh an Đại phu nhân.
Thỉnh an xong, Đại phu nhân sai Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ngồi xuống bên cạnh. Nhìn huynh mội Trang Tín Xuyên đứng bên, Tần Thiên biết Đại phu nhân cũng không đồng ý với điều bọn họ nói
-   Được rồi, giờ đại ca đại tẩu các ngươi đều ở đây, Tín Xuyên, ngươi nói lại ý ngươi đi
Sắc mặt Đại phu nhân lạnh lùng
Trang Tín Xuyên nhìn Tần Thiên một cái, thấy Tần Thiên và Trang Tín Ngạn ánh mắt nhìn nhau đầy tình ý, trong lòng ghen ghét vô cùng
Bọn họ hạnh phúc lắm sao? Hắn phải tìm cách để bọn họ không được thoải mái
-   Đại nương, ta từ chỗ Giang quản sự biết được, đại tẩu lại giúp Lưu gia không ít bạc, giúp bọn họ khai trương quán trà một lần nữa, còn đồng ý sau khi khai trương, đến hết năm nay vẫn đều có thể cho bọn họ mua chịu
Trang Tín Xuyên hừ lạnh một tiếng, nhìn Tần Thiên nói:
-   Đại tẩu, ta hỏi ngươi, ngươi tính toán sao vậy, làm ăn cái nỗi gì. Ngươi cho là Trang phủ chúng ta mở nhà từ thiện sao? Hay là ngươi muốn dùng bạc của Trang phủ ta để lấy tiếng tốt? Ngươi cũng đừng quên ngươi chính là đương gia Trang phủ thì không có nghĩa mọi thứ Trang phủ đều thuộc về ngươi. Ngươi tự tiện quyết định thế là không coi đại nương ra gì đúng không?
Đại phu nhân buông chung trà trong tay, bình tĩnh nói:
-   Ai nói Tần Thiên không thương lượng với ta, chuyện này ta biết
Tần Thiên mỉm cười, ung dung nhìn Trang Tín Xuyên đang trợn mắt há mồm.
Không chỉ có Trang Tín Xuyên cảm thấy ngạc nhiên, đến ngay cả Trang Minh Hỉ ở bên cũng kinh ngạc:
-   Đại nương, thể là vì sao? Lưu gia tuy là khách quen của Thịnh Thế chúng ta nhưng so với các khách hàng khác căn bản chẳng tính là cái gì. Chúng ta cần gì phải tốn kém vì bọn họ như thế. Hơn nữa vì Lưu lão gia chết mà Thịnh Thế chúng ta cũng tốn không ít bạc, coi như là đã hết lòng giúp đỡ. Ai cũng không thể nói chúng ta không phải. Lúc trước đại nương cũng nói là ta xử lý tốt rồi, vì sao giờ lại làm chuyện thừa?
Trang Minh Hỉ rất khó hiểu
-   Lúc trước ta quả thực thấy ngươi xử lý không sai, mời đại phu cho Lưu lão gia, cũng miễn bạc cho Lưu gia, đại phu cũng nói, bệnh của Lưu lão đầu vốn cũng rất nghiêm trọng, cho dù không có chuyện này cũng không qua được ba nhiêu ngày. Theo đạo lý, Trang phủ chúng ta đã là hết lòng.
Đại phu nhân chậm rãi nói.
-   Vậy vì sao..
Trang Minh Hỉ hỏi. Nàng nhìn Tần Thiên một cái, trong lòng khó chịu, rõ ràng là chuyện mình xử lý tốt, ai cũng khen nàng làm khéo léo, không nói được gì. Nhưng nàng ta lại chen ngang, mọi thứ mình làm lúc trước đều bị nàng che lấp chẳng còn gì
Nàng cố ý? Há có thể để cho nàng toại nguyện?
-   Tần Thiên, ngươi nói cho nàng biết tại sao đi. Đại phu nhân nói
Tần Thiên mỉm cười, đứng lên, nhìn về phía Trang Minh Hỉ:
-   Theo đạo lý thì không có gì đáng trách nhưng theo tình người thì còn có chút không thông. Trang phủ chúng ta bao năm qua chẳng những là làm ăn mà cũng phải có tình người
-   Tình người?
Trang Minh Hỉ hừ lạnh:
-   Những gì làm trước đó đã là quá tình nghĩa
Tần Thiên lắc đầu:
-   Không nói chuyện lần này Lưu lão gia chết ai đúng ai sai, Trang phủ chúng ta rốt cuộc không thể tránh được trách nhiệm. Một mạng người dùng mấy lượng bạc để đổi lại sự hòa thuận giả tạo? Lưu Dần vì việc này mà gần như nhà tan cửa nát, tương lai nếu hắn sống không tốt, nhớ đến chuyện này chẳng lẽ không oán giận?
Trang Minh Hỉ phì cười:
-   Chẳng lẽ đại tẩu sợ Lưu Dần trả thù? Chỉ dựa vào hắn? Báo thù Trang phủ ta?
Hai huynh muội cười lạnh liên tục như thể Tần Thiên đang nói chuyện vô cùng nực cười
-   Không phải sợ hắn trả thù, chẳng qua oán hận như vậy chỉ khiến tổn hại phúc khí của Trang phủ. Hơn nữa thế sự khó lương, ai biết được chút oán hận này có thể mang đến tai họa gì cho Trang phủ? Tứ tiểu thư có dám cam đoan với ta là ta lo lắng vô cớ? Một khi Trang phủ xảy ra chuyện gì, tứ tiểu thư có dám hoàn toàn chịu trách nhiệm?
Tần Thiên nhìn Trang Minh Hỉ hỏi. Trang Minh Hỉ bị nàng dồn cho á khẩu
Thế sự khó lường, ai mà dám chắc
Tần Thiên lạnh lùng nhìn nàng một hồi, Trang Minh Hỉ không địch lại, cuối cùng cúi đầu. Tần Thiên mỉm cười, tiếp tục nói:
-   Đây là thứ nhất, thứ hai, Lưu gia từ khai trương đến nay vẫn là khách quen của chúng ta, tuy số lượng không lớn nhưng vẫn đều mua của Trà Hành ta, không đến Trà Hành nào khác. Người như vậy, đã không chỉ đơn giản là một khách nhân mà cũng là bằng hữu của Trang phủ ta. Nay bằng hữu gặp nạn, chẳng lẽ không vươn tay giúp đỡ? Giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây phương, cho người cá không bằng dạy người câu cá. Chúng ta giúp hắn khai trương lại, giúp hắn sống tốt, với hắn mà nói cũng là chuyện ảnh hưởng đến vận mệnh cả đời. Với chúng ta mà nói chỉ là chút chuyện nhỏ, vì sao phải so đo?
Trang Minh Hỉ không phục, định nói nhưng lại không biết nói gì
-   Về phần thứ ba, hoàn toàn là đứng ở góc độ người làm ăn mà nói.
Tần Thiên cười nói:
-   Lưu gia phá sản, tương đương với việc chúng ta mất đi một khách quen. Nhưng nếu chúng ta cho hắn vay tiền, giúp bọn họ khai trương, như vậy, chúng ta có thể giữ được khách hàng này. Sau này, nếu bọn họ kinh doanh càng ngày càng tốt, chuyện làm ăn của chúng ta cũng tốt theo. Mà quán trà khác thấy chúng ta chịu giúp người như vậy, sẽ chỉ càng thêm tin tưởng chúng ta, càng muốn làm ăn với Thịnh Thế.
Tần Thiên giơ ngón tay lên nói, hai mắt sáng bừng, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, vẻ mặt vừa tự tin mà lại đáng yêu. Nàng như vậy có một vẻ hấp dẫn đặc biệt khiến cho Trang Tín Xuyên đang nghiến răng nghiến lợi mà thần hồn điên đảo. Suy nghĩ càng lúc càng mơ hồ, thiếu chút nữa quên phương hướng.
-   Chúng ta chỉ bỏ ra cho người mượn chút bạc là có thể vừa giúp bằng hữu lại vừa có được thanh danh tốt, cớ sao lại không làm
Đại phu nhân ngồi ở chính vị liên tục gật đầu mỉm cười. Ánh mắt Trang Tín Ngạn không hề rời khỏi Tần Thiên, cảm thấy càng nhìn càng đáng yêu
Thấy Tần Thiên được Đại phu nhân đồng tình, Trang Minh Hỉ không cam lòng lại nói:
-   Đại tẩu có phải là quá lạc quan rồi không? Lưu Dần buôn bán chưa được bao lâu, cũng không thấy hắn có phát triển gì tốt, ngươi làm sao mà biết hắn nhất định có thể làm tốt? Nếu hắn làm ăn không tốt thì bạc của chúng ta tìm ai đòi? Tìm đại tẩu sao? Còn chẳng phải là lấy lông dê trên dê. Trang Minh Hỉ cười lạnh
-   Ai nói Lưu Dần nhất định không thể làm tốt? Ta nói hắn sẽ làm tốt được. Tần Thiên đầy tự tin nói
Thấy nàng đắc ý như vậy, Trang Minh Hỉ bực mình không khỏi nghĩ. Mẫu thân nói đúng, chỉ cần Tần Thiên còn tồn tại một ngày, bất luận là ca ca hay mình đều không thể ngóc đầu lên được
-   Có nghe không?
Đại phu nhân vẫn yên lặng đột nhiên nói:
-   Ta biết các ngươi vẫn luôn không phục, giờ cũng đã hiểu quyết định của ta chưa. Hôm nay ta chính là muốn cho các ngươi nhìn, các ngươi kém Tần Thiên như thế nào. Thịnh Thế cần chính là đương gia như Tần Thiên. Tín Xuyên, nếu ngươi còn muốn cả đời có việc mà làm thì hãy biết điều, bỏ ngay tính gian giảo của ngươi mà học tập Tần Thiên. Về phần Minh Hỉ…
Trang Minh Hỉ nghe thấy Đại phu nhân nhắc tới mình thì rùng mình, vội cúi đầu đáp
-   Vâng…
Đại phu nhân nhìn về phía nàng nói, chậm rãi nói:
-   Thật ra ngươi cũng không tệ, đại nương biết ngươi ham học hỏi nhưng nếu ngươi đã đính hôn với Tạ gia thì nên ngoan ngoãn ở nhà tu tâm dưỡng tính, an tâm chuẩn bị gả đi mới được. Về phần đến Tạ gia là thế nào thì phải nhìn vận mệnh của chính ngươi
Trang Minh Hỉ vui vẻ nói:
-   Minh Hỉ xin nghe lời đại nương dạy dỗ
Trên đường trở về, Trang Tín Xuyên nói với muội muội:
-   Ngươi bảo nàng ta là một nha hoàn sao có thể biết nhiều như vậy? Giọng nói như đang trong cơn mê
Trang Minh Hỉ không đáp, một trận gió lạnh thổi tới, nàng quay đầu nhìn cây cối run lên trong gió, lại nghĩ tới ước hẹn với Tạ Đình Quân.
***
Tạ Đình Quân mặc cẩm bào màu đen, quàng khăn màu nâu bằng da sóc, tay áo cũng đính lông sóc càng khiến thân hình cao lớn của hắn thêm vẻ cao quý
Chỉ là, ba ngón tay bằng sắt của hắn thật chói mắt, tất cả mọi người đều biết, đó là hắn vì Tần Thiên mà mạng cũng không tiếc.
Đang lúc cầm lòng không đậu lại nghe hắn nói:
-   Mấy tháng này, ngươi gia nhập việc buôn muối cũng kiếm được không ít, nếu đã cầm bạc thì cũng đến lúc làm chút chuyện đi
Nàng hỏi:
-   Ngươi muốn ta làm gì?
-   Hai chuyện
Hắn nhìn nàng, đôi mắt đen lạnh lùng nặng nề, không chút độ ấm:
-   Thứ nhất, nghĩ cách làm uội muội Tạ Uyển Quân của ta vào cửa. Thứ hai, nghĩ cách lợi dụng lời đồn đại của ta và nàng mà để Trang phủ hưu nàng đi
Nàng nói:
-   Chuyện thứ nhất còn thông nhưng chuyện thứ hai rất khó. Đại nương căn bản không để ý những lời đồn đại này
Lúc này, Tạ Đình Quân cười đầy ý vị:
-   Chỉ cần ngươi có thể làm tốt chuyện thứ nhất thì chuyện thứ hai cũng dễ giải quyết hơn nhiều
Nàng khó hiểu. Tạ Đình Quân lại nói:
-   Tần Thiên không thể dung người khác, chỉ cần Uyển Quân vào cửa, không cần chúng ta làm gì, chính nàng sẽ không ở lại
Gió lạnh thổi tới, Trang Minh Hỉ kéo chặt áo choàng màu hồng của mình, nàng cúi đầu, ánh mắt còn lạnh hơn gió
Tính nàng không thể dung người khác? Trang Minh Hỉ cười lạnh, nói cách khác, tương lai Tạ Đình Quân có được nàng thì sẽ chỉ có mình nàng là bảo bối sao?
Thật kì quái, chẳng qua chỉ là một nha hoàn mà ai cũng sủng ái, coi như bảo bối, sợ làm tổn thương đến nàng. Còn mình là tiểu thư nhưng ai cũng chê, ai cũng tránh, bất kể là ai cũng chẳng coi nàng ra gì
Bị Trang phủ hưu thì sao? Còn được Tạ gia thu nhận. Cũng vẫn là đương gia phu nhân, vẫn là cẩm y ngọc thực
Còn mình? Bị người từ hôn, để cả thành chê cười, vô cùng khó xử.
Tần Thiên ơi Tần Thiên…
Trang Minh Hỉ bất tri bất giác dừng bước, nàng nhìn phía trước, khóe miệng cười lạnh. Ta thực sự không muốn nhìn thấy ngươi hạnh phúc như thế. Vị trí đương gia Trang phủ ngươi phải trả cho ta nhưng vị trí chủ mẫu Tạ gia, ngươi cũng đừng mơ
Chương 210: Cho ngươi đẹp mặt!
Thật dài rất dài, phong thư này nàng gần như mất ba ngày mà viết xong, cũng phải đến hơn 20 trang giấy. Trang Tín Ngạn ở một bên cười nàng: “Nàng viết thư hay viết truyện vậy?”. Tần Thiên cười hì hì đáp lời:
-   Luôn cảm thấy có chuyện chưa viết đủ, chuyện nào cũng quan trọng, chuyện nào cũng muốn nói cho Tống bá bá biết, bất tri bất giác mà viết nhiều như vậy
Những người tốt với nàng nàng đều rất quý trọng, hận không thể moi gan mổ ruột vì đối phương mà (èo K)
Tống Bùi Thanh tuy không ở lâu cùng nàng nhưng rất quan tâm nàng, cũng vì sự ủng hộ của ông mà địa vị của nàng ở Trang phủ hay trên thương trường đều rất ổn định. Vì thế trong lòng nàng, Tống Bùi Thanh như thân nhân của nàng vậy, không nhịn được mà muốn chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống với ông
-   Ngươi xem, lúc trước có chuyện ngũ đại Trà Hành liên kết, sau thì có chuyện đến Mạc Bắc…
Tần Thiên mỉm cười đếm từng chuyện:
-   Chỉ là chuyện chúng ta gặp mã tặc thì không nói, tránh để người lo lắng
Nhìn nụ cười xinh đẹp của nàng, Trang Tín Ngạn thấy lòng ấm áp như nước mùa xuân, hắn đưa lò sưởi nhỏ trên tay cho nàng nói:
-   Làm ấm tay!
Tần Thiên đón lấy, đặt trong lòng tay một hồi, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Trang Tín Ngạn, lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn
Ấm áp, hoà thuận vui vẻ hạnh phúc …
Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tung cửa sổ, gió ùa vào thổi bay một trang giấy. Hai người vội xoay người tìm giấy. Nhặt lên ngẩng đầu nhìn mới phát hiện, bên ngoài tuyết đã rơi như trời rải lông ngỗng
Tần Thiên vui mừng kêu lên, hưng phấn vọt tới bên cửa sổ. Bên ngoài tuyết trắng se lạnh, tuyết như lông ngỗng nhuộm trắng đất trời. Trong tiếng tuyết rơi mà mọi thứ dần bị che phủ. Dưới ánh mặt trời trong suốt, rõ ràng chỉ là cảnh sắc tuyết trắng nhưng lại cảm giác như có ánh sao lấp lánh xinh đẹp, tựa như cảnh mơ kéo dài vô tận
Trang Tín Ngạn đi đến bên Tần Thiên, lấy chiếc áo choàng lông chim phủ lên người nàng. Nàng thuận thế mà dựa vào vòm ngực ấm áp của hắn
Hắn mỉm cười, ôm chặt nàng, cằm vuốt ve đỉnh đầu nàng. Hai tay nàng ôm lấy vòng eo săn chắc của nàng, chỉ cảm thấy sự ấm áp lặng lẽ truyền đến, nháy mắt đã xua tan đi cơn rét lạnh trong người
Tần Thiên mỉm cười, càng ôm chặt lấy hắn, hai người thân mật ngọt ngào ôm nhau, cùng lặng im ngắm nhìn cảnh tuyết rơi xinh đẹp bên ngoài
Hôm sau, Tần Thiên cho người gửi thư đến Kinh thành, đồng thời còn gửi cả trà Bích Loa Xuân đã cố ý giữ lại cho Tống Bùi Thanh, cả thịt bò khô và trường bào bằng da sói nàng mua ở Mạc Bắc. Nàng dặn dò ngươi đưa thư cẩn thận rồi mới để cho hắn rời đi
Phong thư này trước giao thừa đã được giao đến tay Tống Bùi Thanh. Tống Bùi Thanh phải mất đến 2 canh giờ mới đọc hết phong thư dài này. Từ đầu đến cuối đều mỉm cười, có vẻ rất vui mừng
Cảnh Nhân Đế nhìn thấy liền cười nói:
-   Chưa bao giờ thấy thư dài như vậy đâu, có phải nha đầu kia viết cả chuyện hôm nay ăn gì mặc gì vào không?
Tống Bùi Thanh cười nói:
-   Thật ra không có, chỉ là đem những chuyện đã gặp trong thời gian này viết vào, còn nữa…
Sau đó ông như hiến vật quý mà mang những đồ Tần Thiên tặng cho ông cho Cảnh Nhân Đế xem
-   Đây là thịt bò khô nàng tự làm, món ăn này còn có câu chuyện kì thú, nếu hoàng thượng có hứng thú, chốc nữa Bùi Thanh sẽ nói với ngươi. Còn nữa…
Nói xong, Tống Bùi Thanh lấy chiếc áo da sói Tần Thiên mua đưa cho Cảnh Nhân Đến nói:
-   Đây là áo choàng da sói nha đầu kia mua từ Mạc Bắc về cho hoàng thượng. Nha đầu viết trong thứ, nếu hoàng thượng không chê thì hãy nhận lấy nó. Nói thứ này tuy không đẹp nhưng mặc rất ấm
-   Trẫm cũng có?
Cảnh Nhân Đế vui mừng đón lấy. Ông hàng năm nhận được không biết bao nhiêu lễ vật, trân quý cỡ nào cũng có. So ra thì trường bào da sói này thực sự là có phần bủn xỉn. Nhưng không hiểu sao, Cảnh Nhân Đế lại rất vui bởi vì ông có cảm giác, nha đầu kia không phải là muốn lấy lòng hoàng thượng mà là vì mua trường bào cho bá bá mình rồi cũng mua cho ông một chiếc, chỉ đơn thuần là vãn bối có lòng hiếu kính với trưởng bối. Cái này so với vàng bạc, châu báu gì cũng đều khiến ông vui mừng hơn cả.
Cảnh Nhân Đế đón lấy, lập tức đưa cho thái giám vui vẻ mặc thử. Ông đứng trước gương lớn nhìn trái nhìn phải, cười nói:
-   Rất vừa vặn đó
Hai người nhìn nhau cười sảng khoái.
Lại nói chuyện Tần Thiên.
Bởi vì gần cuối năm, người trong tộc sẽ đến để nhận hoa hồng, đây cũng là lúc bọn họ vui vẻ nhất.
Lý di nương từ sau khi được Lưu Bích Quân nhắc nhở thì định nhân lúc người trong tộc đến lấy lợi tức mà định làm cho Tần Thiên đẹp mặt.
Có một số việc, Giang Hoa Anh ngươi chỉ ở trong nhà không thèm để ý, coi rằng không đáng lo nhưng người trong họ tộc sẽ hồ đồ như vậy? Không để ý đến sĩ diện như vậy? Vì thế, Lý di nương sôi sục khí thế mà tính kế hoạch
Kế hoạch của bà… đương nhiên sẽ không giấu nữ nhi Trang Minh Hỉ thông minh. Bà còn cần Trang Minh Hỉ cho ý kiến. Trang Minh Hỉ nhận mấy ngàn lạng bạc của Tạ Đình Quân, bắt người tay ngắn, đương nhiên phải làm việc cho hắn. Thấy kế hoạch của mẫu thân cùng mục đích với mình thì lấy tinh thần mà tham dự mưu kế này. Nhưng cũng chỉ là vạch đường chỉ lối chứ không đề đạt cụ thể
Nếu thành công đại phu nhân bọn họ dù không hưu Tần Thiên, thì địa vị của Tần Thiên ở Trang phủ cũng sẽ không thể bằng trước đó. Chỉ cần địa vị của Tần Thiên không ổn thì nhị phòng bọn họ mới có cơ hội xông lên. Trang Minh Hỉ nàng mới có cơ hội. Ca ca như bao cỏ nát kia sao đáng là đối thủ của nàng
Nếu thất bại cũng đã có mẫu thân chống đỡ, mình cơ bản cũng chẳng có tổn thất gì
Trung tuần tháng mười hai, tộc trưởng Trang Thành Chí dẫn theo người trong họ cùng với các quản sự đi tới Trang phủ.
Tộc trưởng đích thân đến, đại phu nhân đương nhiên sai chuẩn bị đồ ăn rượu ngon tiếp đón. Tộc trưởng Trang Thành Chí thuận tiện nhắc tới lời đồn đại của Tần Thiên.
-   Nghe nói, đại thiếu phu nhân cùng nam tử khác ở bên ngoài một mình qua mấy đêm liền? Đại phu nhân, rốt cuộc có chuyện này không?
Trang Thành Chí mắt lờ đờ mà hỏi
Trang phủ bình thường không tề tựu đông đủ, ngày lễ ngày tết đều cả nhà bên nhau, một nhà ba phòng chia theo thứ tự mà cùng ăn cơ, biểu hiện gia tộc thịnh vượng.
Lúc này, nghe được Trang Thành Chí chất vấn, Lý di nương, Trần di nương và Lưu Bích Quân, Trang Minh Hỉ, Trang Tín Xuyên đều mắt sáng bừng. Lúc nhìn Đại phu nhân lúc lại nhìn Tần Thiên, thấy hai người đều rất bình tĩnh thì không khỏi có chút thất vọng.
Đại phu nhân cười nói:
-   Chẳng qua chỉ là chút lời đồn mà thôi, chẳng có gì đáng nói
Nói xong lại nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài:
-   Lần này, Tần Thiên ở Mạc Bắc gây dựng được mối làm ăn lớn, về sau Thịnh Thế chúng ta tuyệt đối sẽ thành trà thương lớn nhất Mạc Bắc, chắc hẳn sang năm việc làm ăn cũng tốt lên nhiều, đến lúc đó hoa hồng chia cho các vị hẳn nhiều hơn năm nay nhiều
Dưới sức mạnh của bạc, Trang Thành Chí nhất thời quên chuyện đồn đại, đôi mắt đục ngầu lờ đờ sáng bừng lên
-   Thật sao?
Thấy Đại phu nhân gật đầu, quay đầu nhìn Tần Thiên cười nói:
-   Đã sớm nhìn ra đại thiếu phu nhân là người có năng lực, quả là không sai, nào uống rượu nào
Lời đồn kia nhẹ nhàng trôi qua
Lý di nương một bên lạnh lùng nhìn Trang Thành Chí, lòng cười lạnh: Đồ xanh vỏ đỏ lòng, có bạc thì giả bộ hồ đồ. Ta muốn xem xem ngày mai ngươi còn có thể giả bộ không?
Đêm đó, Tần Thiên thu xếp mọi người ngủ lại Trang phủ, hầu hạ chu đáo. Hôm sau mọi người cùng Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đến Trà Hành
Một hàng năm chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa lớn Trà Hành
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn bước xuống chiếc xe đầu tiên rồi vội vàng đến bên chiếc xe chu luân thứ hai, đỡ Trang Thành Chí xuống
Từ chưởng quầy sớm đã mang mọi người trong Trà Hành ra cửa lớn, thấy Trang Thành Chí xuống đều cúi người, nhịp nhàng gọi:
-   Trang lão gia
Điều này khiến Trang Thành Chí rất vừa lòng, ông vỗ về chòm râu dê, nhìn biển vàng của Thịnh Thế Trà Hành mà cười ha hả, thật giống như Thịnh Thế Trà Hành là của ông mở vậy, vô cùng đắc ý
Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn một trái một phải đỡ Trang Thành Chí, Tần Thiên cười nói:
-   Tam thúc công, nơi này lạnh, bên trong đã đốt lò sưởi ấm áp, chúng ta đi vào đi thôi
Trang Thành Chí gật đầu, ba người chuẩn bị nhấc chân đi vào, bỗng nhiên không biết từ đâu truyền đến giọng nói sắc nhọn:
-   Đó là nữ nhân ở chung với nam tử khác, danh tiết mất sạch? Thì ra đúng là người Trang phủ, thật lạ, đại gia tộc như Trang thị sao có thể cho phép người không trong sạch tồn tại, đổi là nhà ta sớm đã bị hưu rồi
Trong lúc mấu chốt, là ai gây rối? Tần Thiên nhướng mày, nhìn về phía giọng nói
Phía sau, cửa lớn không ít dân chúng vây xem, mà người nói là một phụ nhân quần áo mộc mạc, mặc áo vải hoa màu vàng đất
Những lời đồn này ngày nào cũng có, Tần Thiên vốn không định để ý đến bọn họ, cũng không muốn làm to chuyện, thấy sắc mặt Trang Thành Chí trầm xuống thì vội đỡ hắn đi:
-   Tam thúc công, cẩn thận bậc thang
Trang Tín Ngạn ở bên nhìn thần sắc Tần Thiên đã phát hiện có gì đó không ổn, nhưng nhất thời không rõ được là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng rõ ràng, tuy Tần Thiên không muốn so đo nhưng đối phương lại không chịu buông tha nàng, thấy bọn họ vẫn đi vào trong thì giọng nói sắc nhọn càng lớn:
-   Ở chung mấy ngày đêm mà còn có thể làm đương gia Thịnh Thế. Có thể thấy gia phong Thịnh Thế cũng chẳng ra sao, Trà Hành như vậy làm gì mà có trà tốt mà bán
Ưa chuyện thị phi vốn là tính người, nhất là thời đại công nghiệp giải trí còn chưa phát triển, chuyện thị phi đã thành một cách hữu hiệu để mọi người giết thời gian
Thấy phụ nhân kia có gan nói lớn, mọi người xung quanh đều tỏ ý ủng hộ, cũng lại có người nói đỡ
-   Vị tẩu tẩu này, lá trà của Thịnh Thế vẫn là tốt, đương gia không trong sạch thì liên quan gì đến lá trà, đúng là vớ vẩn
-   Ta nghe nói không chỉ vậy đâu, đại công tử Trang phủ hủy sự trong sạch của Tạ gia tiểu thư, vốn muốn kết thân với Tạ gia nhưng vị đại thiếu phu nhân này ghen tỵ mà ngăn cản không cho đối phương vào cửa đó!
Nghe đến đó, Trang Thành Chí không thể nhịn được mà dừng bước
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân