No entertainment is so cheap as reading, nor any pleasure so lasting.

Mary Wortley Montagu

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 203-204
hương 203 Sóng ngầm nổi lên
Cổng lớn Trang phủ, Nguyệt Nương đỡ Đại phu nhân đứng ở trước, bên trái theo thứ tự là Lý di nương, Lưu Bích Quân và Tạ Đình Quân. Bên phải là Phương Nghiên Hạnh và Trang Minh Lan. Phía sau các nàng là các nha hoàn trong viện, đứng chật kín cổng lớn
Lúc này, Trang Tín Ngạn cũng xuống xe, đi đến bên Đại phu nhân, cầm tay mẫu thân.
-   Phu nhân, là thiếu gia. Nguyệt Nương cười nói
Đại phu nhân cầm tay con, vẻ mặt vui mừng. Phương Nghiên Hạnh đứng bên bà cười nói:
-   Nhớ, sao lại không nhớ. Phu nhân nghe nói các ngươi đã về, cũng bất kể trời lạnh cỡ nào mà nhất định phải ra ngoài đón. Chúng ta khuyên thế nào cũng không nghe
-   Thậm chí là đến anh rể ta tự mình đến cũng không nhất định có thể được phu nhân tự mình đi ra nghênh đón
Giọng nói the thé đó là của Lý di nương. Tần Thiên nhìn về phía bà, thấy hôm nay bà mặc một chiếc váy dài màu đỏ tươi thêu hoa
Tần Thiên trong lòng kinh ngạc nhưng vẻ mặt cũng không thay đổi. Nàng đi đến bên Đại phu nhân, chú ý nhìn sắc mặt Đại phu nhân nhưng thấy thần sắc bà vẫn bình thường thì đỡ bà vào. Đoàn người cười nói đi vào Thanh Âm viện của Đại phu nhân, chia vị trí ngồi trong đại sảnh, sai nha hoàn dâng trà, mọi người uống trà rồi nhìn nhau
-   Đại thiếu phu nhân, nghe nói lần này các ngươi đi Mạc Bắc gặp mã tặc? Giờ thấy các ngươi bình an trở về, chúng ta đều yên tâm
Lý di nương bưng chung trà, liếc nhìn Tần Thiên, nói đầy ý vị
Lời vừa nói ra, ngoài Đại phu nhân, hầu như tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tần Thiên. Thấy vậy, lòng Tần Thiên hơi hoảng, không phải chứ, giờ thông tin cũng không phát triển. Sao có thể truyền nhanh như vậy
Trần di nương nghiêng người về phía trước, vẻ mặt tò mò:
-   Đại thiếu phu nhân, nghe nói Tạ gia công tử cứu ngươi? Hắn mang ngươi né tránh mã tặc ở thảo nguyên mấy đêm đúng không?
Lời vừa nói ra, đừng nói những người Lý di nương, Lưu Bích Quân vốn luôn sợ thiên hạ không loạn, đến cả Phương Nghiên Hạnh cũng mở to mắt nhìn Tần Thiên.
-   Các ngươi nghe ai nói?
Tần Thiên cố tỏ vẻ trấn tĩnh nhưng người như bị ai hắt nước đá mà lạnh toát
Nói nàng không lo lắng, không sợ hãi là giả, trước khi trở về nàng thực sự có hi vọng sẽ có may mắn, hi vọng mọi chuyện có thể chìm xuống, cũng không ngờ tin đồn lại nhanh như vậy truyền ra. Đúng là trong thiên hạ không có chuyện gì là bí mật
Ngay lúc Tần Thiên thầm lo lắng, bàn tay đặt trên bàn trà lại được Trang Tín Ngạn khẽ nắm lấy. Hơi ấm từ bàn tay hắn truyền đến dần đuổi đi sự lạnh lẽo trong lòng nàng. Hắn cầm tay nàng, trong động tác có sự an ủi vô cùng
Đúng vậy, nàng không  cô độc, có một người vĩnh viễn sẽ tin tưởng nàng, vĩnh viễn sẽ ủng hộ nàng, bất kể là trong hoàn cảnh nào, nàng có gì mà phải sợ? Nàng quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn một cái rồi mỉm cười.
-   Chỉ sợ mọi người trong toàn thành đều biết. Mấy ngày trước, đám thương nhân từ Quy Phục trở về kể vô cùng sinh động đó. Đúng rồi, còn nói cái gì ấy nhỉ?
Lý di nương nắm chặt khăn cười. Xoay người vỗ vai Lưu Bích Quân, ý bảo nàng nói tiếp
Lưu Bích Quân đảo đôi mắt đẹp, vẻ mặt như đang cố nhịn cười:
-   Còn nói… còn nói Tạ công tử vì bảo vệ đại thiếu phu nhân của chúng ta mà bị chặt đứt ba ngón tay đó
Nói xong, nàng liếc nhìn Trang Minh Hỉ đang chăm chú uống trà ở bên cạnh, vừa vặn thấy được tay Trang Minh Hỉ hơi run lên. Không khỏi vui mừng khi người gặp họa mà cười lạnh hai tiếng.
-   Vị Tạ công tử kia liều mạng vì đại thiếu phu nhân như thế? Trần di nương trợn tròn mắt
Trang Tín Trung đứng sau nàng biến sắc liếc nhìn Tần Thiên một cái rồi khẽ đẩy Trần di nương:
-   Di nương…
Ý bảo bà đừng nói thêm gì
-   Cái này cũng không phải là bí mật, chỉ sợ ngay cả nha hoàn giặt quần áo trong phủ cũng biết
Trần di nương lườm con rồi mắng, vẻ mặt không vui
-   Nói đúng đó…
Lý di nương nghiêng người nhìn Tần Thiên, cười khanh khách:
-   Đúng là kỳ quái!
-   Đủ rồi, đều câm miệng hết cho ta
Đại phu nhân bỗng nhiên đập bàn, cả giận quát. Lý di nương còn định đang nói thêm thì bị Đại phu nhân quát mà sợ tới run người, cũng không dám nói nhiều lời, chỉ nhìn Tần Thiên cười lạnh
Trang Minh Hỉ ở bên nhìn mẫu thân một cái, trong lòng vừa giận vừa đau. Mẫu thân chỉ muốn khiến đại thiếu phu nhân không thoải mái giúp ca ca mà lại quên Tạ Đình Quân vốn là hôn phu của ta, nàng vứt mặt mũi ta đi đâu?
Trong nhà này vốn không có ai thật lòng nghĩ cho ta…
Tay cầm chung trà nắm chặt lại
-   Chẳng qua chỉ là chút lời đồn, các ngươi dám đem tới trước mặt ta mà nói huyên thuyên. Là coi thường ta mắt mù, không làm gì được các ngươi có phải không? Đại phu nhân cả giận nói.
Lý di nương và Trần di nương đều im bặt. Lý di nương không phục trợn mắt cười lạnh. Đại phu nhân tức giận, không hề giảm uy thế, chỉ vào phía dưới lớn tiếng nói:
-   Sau này nếu ai còn không để ý mặt mũi Trang phủ mà dám nói luyên thuyên thì cũng đừng trách ta không nể tình, gia pháp không nghiêm
Dưới sự uy nghiêm của gia pháp, mọi người đều cúi đầu ngoan ngoãn nói:
-   Vâng
-   Tốt, lui cả đi, ta đau đầu
Đại phu nhân hạ lệnh tiễn khách, mọi người hành lễ rồi lui ra
Chờ bọn họ đi rồi. Đại phu nhân nói với phu thê Trang Tín Ngạn:
-   Các ngươi vào đây theo ta
Hai người đi theo Đại phu nhân vào trong, lúc này, Trang Tín Ngạn vẫn luôn nắm chặt tay Tần Thiên.
Đại phu nhân nhìn Nguyệt Nương ra dấu, Nguyệt Nương mang đám nha hoàn lui xuống rồi đứng ngoài canh cửa
-   Tốt lắm, nơi này đã không có ai, các ngươi kể hết chuyện từ đầu đến cuối cho ta nghe, đừng giấu diếm gì.
Đại phu nhân bình tĩnh nói.
Tần Thiên đương nhiên sẽ không giấu diếm Đại phu nhân, lập tức kể lại chuyện đi Mạc Bắc cho Đại phu nhân, bao gồm cả chuyện cùng Tạ Đình Quân ở chung mấy ngày cũng không giấu diếm.
Sau khi nói xong, Tần Thiên có chút lo lắng nhìn sắc mặt Đại phu nhân, lại thấy sắc mặt bà từ đầu đến cuối đều không thay đổi, giống như mặt hồ yên tĩnh, không chút gợn sóng.
-   Tần Thiên, ngươi có sợ không? Sợ những lời dèm pha này? Đại phu nhân đột nhiên hỏi
-   Mẫu thân, con không sợ những lời đồn đại đó
Nàng chỉ sợ những người nàng quan tâm hiểu nhầm. Đại phu nhân lại thở phào một hơi, nghiêm túc nói:
-   Không sai, nữ nhân chúng ta ra ngoài làm việc, những lời đồn đại nhiều lắm, nếu thực sự muốn để ý thì cũng sẽ không có Thịnh Thế bây giờ. Tần Thiên, ngươi phải nhớ kỹ, nếu ngươi không tự khiến mình phiền nào thì người khác vĩnh viễn không thể khiến ngươi phiền não được
Nghe xong này lời nói, Tần Thiên đầu tiên là ngẩn ra sau đó lại vui vẻ, nàng không nhịn được, cầm tay Đại phu nhân:
-   Mẫu thân, người tin tưởng con?
Đại phu nhân cúi đầu nhìn về phía nàng, vỗ vỗ tay nàng cười nói:
-   Con dâu ta tự mình chọn, đương nhiên ta tin. Chỉ cần ngươi nói không có thì ta sẽ coi những lời đồn này là rác rưởi, hôi thối không đáng nói
Tần Thiên cảm động phát khóc, nắm chặt tay Đại phu nhân, khẽ gọi một tiếng mẫu thân rồi không nói nên lời
-   Nha đầu ngốc, sau này ngươi còn phải đối mặt với nhiều chuyện lắm, kiên cường một chút, tóm lại ngươi phải nhớ kĩ, cho dù bọn họ không tin tưởng ngươi thì mẫu thân và Tín Ngạn vẫn luôn tin ngươi
-   Mẫu thân.
Tần Thiên ôm Đại phu nhân, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống
-   Tốt lắm, lần này thành công như vậy cũng là ngươi phải vất vả rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi
Từ lúc bàn chuyện thành công, Tần Thiên cũng đã sai người trở về báo tin vui cho nên Đại phu nhân nắm rõ kết quả chuyến đi lần này trong lòng bàn tay. Đây cũng là nguyên nhân Đại phu nhân tin tưởng Tần Thiên. Tần Thiên giờ đã gây dựng được uy tín ở Trà Hành, cũng có thực lực trong chốn thương trưởng, dù không cần dựa vào Giang Hoa Anh bà thì vẫn có thể thoải mái hành động. Nhưng Tần Thiên chưa bao giờ khinh thường bà, mặc kệ quyết định việc gì cũng đều thương lượng với bà, điều này khiến bà rất vừa lòng, càng cảm thấy mắt nhìn của mình không sai
Tần Thiên đứng lên. Lại nghe đại phu nhân nói:
-   Tín Ngạn, ngươi ở lại, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.
Trang Tín Ngạn đang định cùng Tần Thiên rời đi giật mình. Tần Thiên biết Đại phu nhân làm vậy là có dụng ý của bà, liền dùng ta ra hiệu bảo hắn ở lại rồi xoay người đi ra ngoài
Ra khỏi Thanh Âm viện, vừa đến Thanh Tùng viện thì Thu Lan đã bước lên đón:
-   Tam thiếu phu nhân đợi trong phòng đã lâu.
Tần Thiên vừa khéo có chuyện muốn hỏi Phương Nghiên Hạnh, vội đi vào phòng
Phương Nghiên Hạnh thấy nàng thì xấu hổ nói:
-   Tần Thiên, chuyện quản gia này ta thực sự không làm nổi nữa, ngươi vẫn nên tìm người khác đi
Chương 204: Bình thê
Lời này của Phương Nghiên Hạnh với Tần Thiên bây giờ mà nói không khác gì một đòn đánh vào người, giờ bên ngoài rối loạn, nàng rất cần người giúp nàng ổn định Trang phủ, không ngờ Phương Nghiên Hạnh lại nói vậy
Nhưng nàng cũng không giận, nàng biết Phương Nghiên Hạnh không phải là người mạnh mẽ, nàng nói như vậy nhất định là có nguyên nhân của nàng
Lập tức, Tần Thiên kéo Phương Nghiên Hạnh ngồi xuống bên bàn tròn, kiên nhẫn hỏi:
-   Tỷ tỷ, nhất định là đã xảy ra chuyện gì mới khiến ngươi nói ra những lời này. Có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?
Bị nàng hỏi như vậy, nháy mắt Phương Nghiên Hạnh mắt đã đỏ hoe, nàng cầm khăn nhẹ lau nước mắt:
-   Có một số việc ta cũng không tiện nói, ta bị kẹp ở giữa, rất khó xử…
Tần Thiên đảo mắt, hiểu được mấu chốt:
-   Là vì Trần di nương?
Ở Trang phủ, có thể khiến cho nàng khó xử như thế thì chỉ có Trần di nương
Thấy Tần Thiên nói toạc ra như vậy, lập tức, Phương Nghiên Hạnh cũng không giấu diếm, đem tiền căn hậu quả kể rõ ràng
Thì ra từ sau khi Tần Thiên rời đi, vì thân thể Đại phu nhân không khỏe mà vốn không quản chuyện gì cho nên Phương Nghiên Hạnh là lớn nhất trong phủ lại được Đại phu nhân tin tưởng, có thể toàn quyền quyết định
Thân là mẹ chồng, Trần di nương thấy vậy thì lòng tham nổi lên, luôn muốn này nọ. Nhưng các phòng đều có quy định rõ ràng, Phương Nghiên Hạnh đương nhiên không tiện vì Trần di nương mà có ngoại lệ nhưng Trần di nương không được thỏa mãn đương nhiên sẽ không từ bỏ ý định. Chẳng những mỗi ngày đều châm ngòi thị phi trước mặt Trang Tín Trung mà thậm chí còn lấy cớ Phương Nghiên Hạnh có thai mà muốn đưa nha hoàn cho Trang Tín Trung để ép nàng.
Trang Tín Trung đối mặt với hiềm khích của thê tử và mẫu thân, một hai lần còn có thể thông cảm với thê tử nhưng ngày nào cũng vậy thì rốt cuộc cũng khó chịu. Lúc phiền chán, tuy không đến mức mắng chửi Phương Nghiên Hạnh nhưng sắc mặt cũng rất khó coi, khiến nàng rất khó chịu.
-   Ta lại không dám đem việc này làm phiền Đại phu nhân. Nếu để Tín Trung biết ta bẩm báo sau lưng, ngoài miệng tuy không nói nhưng cũng sẽ luôn trách ta.
Phương Nghiên Hạnh vừa khóc vừa nói
-   Ta cũng chẳng có cách nào, đành thỏa mãn bà, trong lòng bất an. Bà ấy lòng tham vô đáy, thấy ta không dám tiết lộ ra, sau thì đúng là càng ngày càng quá đáng…
-   Ngươi không nói với Tín Trung?
-   Sao không nói, nhưng tính cách Tín Trung thế nào ngươi cũng biết đó. Mẫu thân khóc lóc trước mặt hắn, giả chết trước mặt hắn mấy lần thì hắn cũng bỏ qua, giờ thì căn bản là mặc kệ
Phương Nghiên Hạnh càng nghĩ càng đau lòng:
-   Mấy tháng này ta không có ai kể khổ, khó chịu vô cùng
Thấy sắc mặt Phương Nghiên Hạnh tái nhợt, hoàn toàn không giống người có thai được chăm lo tử tế, Tần Thiên cầm tay nàng nói:
-   Đúng là làm khó cho ngươi, nhưng ngươi có thai, đừng bực bội mới đúng, đừng mãi nghĩ đến chuyện không vui, nếu không sau này đứa trẻ ra đời cũng bị ảnh hưởng
-   Bà ấy là mẹ chồng mà chưa từng thông cảm ta mang thai cháu mình, luôn gây phiền phức cho ta, cũng chẳng biết có phải là bát tự chúng ta không hợp không nữa
Phương Nghiên Hạnh oán hận nói:
-   Lúc trước ta còn nghĩ mẹ chồng này dễ hầu, không ngờ uất ức mấy năm qua bà ấy hoàn toàn trút lên đầu ta
Nàng cầm tay Tần Thiên, hổ thẹn mà lại bất đắc dĩ nói:
-   Tần Thiên, ngươi thấy đó, không phải ta không muốn giúp ngươi nhưng một khi ta ở vị trí này thì bà sẽ không từ bỏ ý định. Cho dù giờ ngươi trở về làm chỗ dựa cho ta nhưng chỉ cần bà ấy uất ức thì sẽ gây phiền toái sau lưng. Ta có thể làm được gì, ai bảo đó là mẹ đẻ của phu quân ta?
Nghĩ vậy thì phiền chán, thương tâm, Phương Nghiên Hạnh lại khóc
Tần Thiên an ủi vài câu, trầm ngâm một hồi rồi nói:
-   Nói thực, tỷ tỷ, giờ ta thực sự cần ngươi giúp, thứ nhất ngươi đã quen chuyện trong phủ, nhất thời khó có thể tìm được ai thay thế. Thứ hai, ta quả thật cũng không tìm được ai khác. Ta biết ngươi vất vả, nay ta đã trở về nhất định sẽ san sẻ cùng ngươi. Tin tưởng ta đi, ta nhất định sẽ không khiến ngươi phải khó xử.
Nàng nhìn bụng Phương Nghiên Hạnh bắt đầu nổi, khóe miệng tươi cười dịu dàng:
-   Ta cũng biết ngươi vất vả, thế này đi, ta thấy Minh Lan theo ngươi học quản gia cũng rất được, trước khi nàng xuất giá, ta sẽ để nàng giúp đỡ ngươi, ngươi ở sau quyết định là được rồi, sẽ không cần vất vả như vậy, chuyện còn lại ngươi không cẩn phải xen vào, ta sẽ giải quyết.
Với người như Trần di nương, chỉ tránh né là không được. Ngươi càng tránh né thì bà sẽ càng kiêu ngạo. Về sau Phương Nghiên Hạnh sẽ chỉ càng khó sống, có đôi khi người như thế sẽ chỉ chịu được mềm mà không chịu được cứng rắn
Thấy Tần Thiên nói thế, Phương Nghiên Hạnh cũng không tiện từ chối thêm, đành phải chấp nhận. Nói xong chuyện chính, Tần Thiên lại bảo bọn Thu Lan vào, mang lễ vật từ Mạc Bắc về cho nàng. Nàng gỡ từng món ra nói:
-   Đây là chăn lông dê thượng hạng, về sau đứa nhỏ sinh ra cho nó dùng. Còn đây là bùa bình an của Ha Y Lạt Ma, giúp đứa bé khỏe mạnh chóng lớn, rất linh đó, giờ ngươi đeo đi, sau này lúc sinh cũng sẽ bình an
Sau đó lại lấy thêm mấy món đồ tặng cho tỷ đệ hai người
Phương Nghiên Hạnh thấy Tần Thiên có lòng như vậy thì rất cảm động, cũng thầm xấu hổ vì sự nhát gan của mình, âm thầm thề sau này sẽ giúp đỡ nàng thật tốt
-   À đúng rồi
Lúc thu dọn, Tần Thiên nhớ ra một chuyện, xoay người hỏi Phương Nghiên Hạnh:
-   Lúc ta đi, Tứ tiểu thư không phải ở nhà an tâm chờ lấy chồng sao? Sao lại đến Trà Hành?
Phương Nghiên Hạnh thấp giọng nói với Tần Thiên:
-   Tần Thiên, ngươi không biết, ngươi đi được mấy ngày thì Trà Hành xảy ra chuyện lớn, ít nhiều đều nhớ tứ tiểu thư
-   Xảy ra chuyện lớn? Chuyện lớn gì? Tần Thiên cả kinh.
-   Cụ thể ta cũng không quá rõ, hình như là thiếu chút nữa hại chết người gì gì đó, ngươi gọi Lý chưởng quầy đến hỏi thì rõ.
Bên kia, Trần di nương ngồi uống trà trong Cúc Hương viện với Lý di nương
Lý di nương nhìn vòng tay vàng của Trần di nương, luôn miệng khen:
-   Đẹp quá, đẹp quá, màu sắc trạm trổ đúng là làm ta lóa mắt
Từ trước tới giờ, Trần di nương luôn bị Lý di nương coi thường, giờ nhờ con dâu mà địa vị càng ngày càng tăng nên rất thoải mái
-   Ta đã nói rồi mà
Lý di nương cười cười:
-   Ngươi chỉ cần làm theo cách ta dạy, con dâu ngươi còn không ngoan ngoãn cúi đầu. Ngươi không để cho nàng biết ngươi lợi hại thì sao nàng coi ngươi ra gì
Trần di nương nhớ tới Phương Nghiên Hạnh thời gian này bị mình trị mà trong lòng sảng khoái. Bà xuất thân là thông phòng thì sao, bà là thiếp thì sao, nay bà cũng tương đương với quản gia Trang phủ, ông trời đối đãi với bà không bạc, cả nửa đời khổ sở của bà không phải là uổng phí
-   Chỉ là, nay nha đầu chết tiệt kia đã quay về, chỉ e sẽ có người làm chỗ dựa cho con dâu ngươi. Lý di nương cười nhàn nhạt
Trần di nương hừ một tiếng:
-   Ta tuy là thiếp thất, nhưng Tín Trung từ nhỏ một tay ta nuôi lớn, nay Phương Nghiên Hạnh kia không thể không nghe lời mẹ chồng này. Tần Thiên nàng tuy lợi hại nhưng cũng không thể quản nhiều chuyện như vậy được
-   Đúng thế, đúng thế! Chỉ cần ngươi dùng tuyệt chiêu, con dâu ngươi chẳng phải sẽ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời
Lý di nương liên tục cười phụ họa.
Trần di nương bưng chung trà lên đắc ý nhìn Lý di nương một cái. Lý di nương cúi đầu, khóe miệng cười lạnh. Gây sự đi, ước gì cho các ngươi gà bay chó sủa
Thanh Âm viện
Đại phu nhân kéo Trang Tín Ngạn ngồi xuống đối diện, lại gọi Nguyệt Nương và Hải Phú vào
Hải Phú chuẩn bị giấy bút xong, Đại phu nhân bảo Nguyệt Nương mang đến một phong thư đưa tới trước mặt Trang Tín Ngạn.
-   Đây là thư mấy ngày trước Tạ gia phu nhân phái người đưa đến, nói vậy, trên thư viết gì hẳn ngươi cũng rõ
Trang Tín Ngạn đón lấy rồi đọc một hồi
-   Trong đó viết chuyện của ngươi và Tạ tam tiểu thư là thật sao? Đại phu nhân lại hỏi.
Trang Tín Ngạn suy tư một hồi, sau đó viết: “Lúc ấy con vẫn hôn mê, nhưng Tạ tiểu thư nói vậy thì hẳn không sai
Nghe xong lời này, đại phu nhân thở dài một hơi:
-   Trong thành đã có những lời đồn liên quan đến các ngươi, nếu đây là thật, về tình về lý, chúng ta vạn vạn không thể liên lụy đến sự trong sạch của một nữ nhi. Tuy rằng ngươi hôn mê nhưng lời đồn gì cũng có, nói cũng không rõ được. Vì nghĩ cho thể diện đôi bên, cũng chỉ đành kết thân
Nguyệt Nương ở bên nói:
-   Nghe nói Tạ gia tiểu thư rất tốt, hơn nữa đoan trang hiền lương, sau này nhất định có thể chăm sóc thiếu gia chu đáo
Trong lòng Nguyệt Nương, chỉ có Trang Tín Ngạn bà tận mắt nhìn thấy lớn lên mới là quan trọng nhất, suy nghĩ của bà cũng là xuất phát từ lập trường của Trang Tín Ngạn.
-   Nếu thân phận của nàng thấp một chút thì tốt rồi.
Đại phu nhân rất khó xử:
-   Nàng là đích nữ Tạ gia, lại là ân nhân cứu mạng của ngươi, sao có thể để nàng làm thiếp, nói cũng không thông
-   Vậy thì làm bình thê là được, Tần Thiên và Tạ tiểu thư đều lớn như nhau, ai cũng không đè ép ai, một quản lý bên ngoài, một coi sóc bên trong, chẳng phải là vừa khéo?
-   Chính là Tạ gia sản nghiệp lớn, tương lai chuyện người thừa kế ta sợ Tần Thiên phải chịu thiệt thòi, ta đã nói rồi, người thừa kế Trang phủ phải là con của Tần Thiên
-   Như vậy cũng được, trước thế nào sau cứ thế, Tần Thiên vào cửa trước, có công lớn cho Trang phủ, yêu cầu này không hề quá đáng, hơn nữa giờ bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác
Đại phu nhân và Nguyệt Nương ngươi một câu, ta một câu mà bàn bạc
Bỗng nhiên, Hải Phú nói:
-   Phu nhân, thiếu gia nói, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không lấy Tạ tiểu thư.
Đại phu nhân và Nguyệt Nương đều sửng sốt
Nguyệt Nương nhìn Trang Tín Ngạn, kinh ngạc:
-   Thiếu gia, nhưng chuyện đã đến nước này
Lời đồn đã truyền khắp, Tạ gia tiểu thư không lấy Trang Tín Ngạn thì còn tìm được người tốt nào khác? Dù biết Tạ tiểu thư vẫn là hoàn bích nhưng lời đồn đã hủy hoại danh tiết của nàng, nhà có danh dự sao chịu lấy một nữ tử bị thị phi cuốn thân, không sợ người khác chê cười sao?
-   Thiếu gia nói, hắn đã đồng ý với đại thiếu phu nhân là sẽ không lấy ai, hắn đã hứa hẹn thì phải giữ lời hữa
-   Nhưng… Tạ gia tiểu thư tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, chúng ta sao có thể cứ thế mà bỏ qua… Đại phu nhân do dự
Đại phu nhân luôn lấy chữ “tín” hàng đầu, chính trực thuần lương, chưa từng làm chuyện gì đuối lý, cho tới giờ vẫn luôn khắc chế bản thân, suy nghĩ phóng khoáng. Hơn nữa, theo bà thấy, nam tử nạp thiếp vốn chỉ là để khai chi tán diệp, là chuyện bình thường. Nếu là chuyện bình thường, thấy phu thê bọn họ ân ái thì cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ
Chỉ là Tạ tiểu thư này không như bình thường, nếu thực sự bỏ mặc thì Trang phủ bọn là kẻ không ra gì
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân