Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 189-190
hương 189: Đêm động phòng
Trăng sáng treo trong đêm tối, chiếu lên những bóng đen ở bên khu lều trại gần thần miếu Đan Chu
Tư Mã Xương và tùy tùng của hắn đứng ở trong góc bí ẩn ở khu lều của mình mà hạ giọng sai bảo hạ nhân làm những chuyện này. Hắn dùng ánh mắt âm lệ cảnh giác nhìn quanh không không hề phát hiện chủ tớ Tạ Đình Quân nín thở đứng ở góc tối không xa
-   Nghe nói bọn họ còn ở lại xem thi đấu võ, phải mấy ngày nữa mới rời đi. Ngươi phải lợi dụng mấy ngày này mà làm chuyện này cho thỏa đáng
-    Tiểu nhân hiểu
-   Đi thôi, chuyện này rất trọng yếu, ngươi nhất định phải cẩn thận, làm cho sạch sẽ. Không được để lại dấu vết gì có biết chưa?
-   Công tử yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ làm thỏa đáng việc này
Dặn dò xong, Tư Mã Xương nhìn quanh rồi cùng tùy tùng một trước một sau rời đi.
Chờ khi chắc chắn rằng bọn họ đã đi xa, Tạ Đình Quân mới kéo Lâm Vĩnh lén lút rời đi, đến khi vào trại của mình thì Tạ Đình Quân mới thở ra một hơi.
-   Công tử, đám người Trường Hưng Hành này thật bỉ ổi, làm ăn thua thì lại dùng thù đoạn độc ác này
Vốn Tạ Đình Quân ở cùng lều với Trang Tín Ngạn nhưng vì Trang Tín Ngạn giờ ở bên kia nên đây thành lều chuyên dụng của Tạ Đình Quân. Giờ trong lều không có ai ngoài hai chủ tớ
-   Bọn họ đã trả giá rất nhiều, cũng rất kì vọng, giờ hoàn toàn thất bại nên mới chó cùng rứt giậu! Tạ Đình Quân lạnh lùng nói.
-   Công tử, giờ chúng ta nên làm gì? Có nên mau chóng báo cho Nhị lão gia và Trang công tử? Lâm Vĩnh hỏi
Làm sao bây giờ?
Tạ Đình Quân chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, cúi đầu mím môi, ánh mắt thâm thúy không ngừng lưu chuyển.
Bỗng nhiên, hắn dừng bước, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt anh vĩ bình tĩnh như nước, lạnh lùng như băng.
-   Lâm Vĩnh, những lời đêm nay nghe được không được phép nói cho bất kì ai, kể cả Nhị thúc ta.
Giọng nói sắc lạnh như đao
-   Vì sao? Lâm Vĩnh ngạc nhiên.
Tạ Đình Quân chậm rãi xoay người, lạnh băng nhìn hắn, cả người tản ra hơi thở lạnh buốt:
-   Vì sao? Lâm Vĩnh, ngươi học được thói hỏi “vì sao?” từ bao giờ? Hắn nhìn Lâm Vĩnh, lạnh lùng nói
Dưới lực uy hiếp mạnh mẽ của hắn, Lâm Vĩnh lạnh người, vội lùi hai bước, cúi đầu hoảng sợ đáp:
-   Vâng!
-   Đi xuống đi.
Lâm Vĩnh xoay người đi ra lều trại, ngoài cửa một trận gió lạnh thổi qua, Lâm Vĩnh không nhịn được mà rùng mình. Lúc này mới phát hiện, chỉ thoáng chốc đó thôi mà cả người toát mồ hôi lạnh. Hắn hít sâu vài lần, đi về lều trại của mình
Bên kia, trong lều của khách quý.
Gió lạnh thổi bay một góc rèm cửa, ngọn nến một bên bị gió thổi mà lay động, cuối cùng vẫn dập tắt. Làn khói tản ra như một tiếng thở dài của nó
Bên trong tối đi một phần
Tần Thiên cùng Trang Tín Ngạn vẫn đang ngồi ở bên trường kỉ. Trang Tín Ngạn nắm tay nàng, hai người cứ ngồi như vậy, hồi lâu không nói gì.
Bên trong vô cùng tĩnh lặng, đến độ có thể nghe được tiếng tim đập của nhau
Tần Thiên cảm giác được tay hắn rất nóng, trong lòng bàn tay toát mồ hôi dấp dính, rõ ràng là cảm giác không thoải mái nhưng lại khiến thần trí nàng phiêu diêu
Trong lòng nàng có chút buồn bực: “Đồ ngốc này, còn chờ cái gì? Không thể bắt nàng chủ động được chứ.” Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, chuyện này nàng lần đầu tiên nếm thử, nàng thực sự có chút ngượng ngùng… Hai lần trước, lúc nàng không muốn thì hắn như sói đói. Giờ nàng nguyện ý… hắn lại giả bộ cừu non ngây thơ… Thế này là thế nào đây. Tần Thiên nào biết lúc này lòng Trang Tín Ngạn vô cùng rối rắm
Hai lần trước là hắn nhất thời xúc động, cho nên cũng không có cẩn thận nghĩ. Nhưng giờ hắn biết đêm nay có thể động phòng, trong lòng ngoài kích động hưng phấn lại càng lo lắng. Sao có thể không lo lắng? Hắn không có chút kinh nghiệm gì, đến ngay cả thân thể nữ nhân cũng chưa nhìn hết, chút nữa… chút nữa, hắn có thể làm được không?
Nghĩ vậy, hắn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, tim đập loạn. Bên cạnh, Tần Thiên thỉnh thoảng liếc nhìn hắn đầy u oán khiến lòng hắn ngứa ngáy khó chịu, cũng càng khiến hắn thêm khẩn trương.
Hắn bắt đầu cố nhớ lại nội dung trong Xuân cung đồ nhưng vì trước đó Tần Thiên tỏ ý không muốn viên phòng với hắn, vì mình không chịu được kích thích mà nửa năm rồi không chạm đến sách này. Vốn lúc trước đã xem không nhiều, một số tư thế nhớ được giờ cũng mơ hồ… Người chưa nếm thử nên sẽ không biết rằng có một số việc cứ làm thì sẽ biết… Nhưng giờ Trang Tín Ngạn vì quá lo lắng, sợ làm không tốt sẽ khiến Tần Thiên không vui, vô hình trung tự gây áp lực ình
Nam nhân mà, luôn không muốn tỏ vẻ yếu đuối trước mặt nữ nhi…. Đợi nửa ngày không thấy đối phương có phản ứng, Tần Thiên tức giận.
Không làm thì thôi, coi như xong
Nàng có chút dỗi, rút tay về, nhìn hắn nói:
-   Muộn rồi, ngủ đi, ngày mai còn phải đi xem thi đấu
Nói xong đứng lên định lên giường nằm. Nàng tự cởi xiêm y, chui vào chăn, quay lưng về phía hắn nằm xuống. Trong lòng tuy rằng tức giận nhưng còn có chút chờ mong. Nàng vểnh tai nghe động tĩnh phía sau, một hồi trôi qua cũng chẳng thấy gì
Tần Thiên muốn chết, khóc không ra nước mắt: “đồ ngốc, thật vất vả mới có cơ hội này, ngươi rốt cuộc định làm gì…” Thật sự nhịn không được, nàng lại xoay người ngồi dậy,  thấy Trang Tín Ngạn vẫn ngẩn ngơ ngồi đó thì cả giận:
-   Ngươi còn ngồi đó làm gì, còn không đi ngủ
Nhìn thấy nàng nói những lời này, Trang Tín Ngạn như là giật mình tỉnh giấc, hắn như là không biết làm sao mà cuối cùng nằm xuống trường kỉ
Tần Thiên trợn tròn mắt, trong lòng tức giận vô cùng… Nàng cầm lấy gối đầu, dùng hết sức ném về phía Trang Tín Ngạn, vừa vặn nện trúng đầu hắn. Trang Tín Ngạn kêu đau, ngẩng đầu vô tội nhìn nàng:
-   Ngươi ngủ ở đó làm gì, ngủ trên giường đi.
Tần Thiên xấu hổ, giận dữ quát
Thế này có phải nàng quá vội vàng rồi không… Trang Tín Ngạn đáng chết, ép nàng đến nước này… Tần Thiên bưng mặt, hận không thể khóc òa
Bên kia, Trang Tín Ngạn thấy những lời này thì ngẩn người, bỗng nhiên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc tươi cười. Hắn đứng dậy, đi đến bên giường, nhanh chóng cởi áo rồi cũng chui vào trong
Thấy hắn tiến vào, Tần Thiên cũng không biết là thẹn thùng hay lo lắng mà quay lưng về phía hắn. Lại cảm nhận sau lưng có tiếng sột soạt, sau đó thân thể nóng bỏng dán lại, khiến người nàng kề sát vòm ngực săn chắc
Cảm giác ấm áp này khiến Tần Thiên cảm thấy như đây là nơi an toàn, ấm áp nhất trên đời, cho dù có vô cùng tủi hờn, vô cùng rắc rối cùng đều có người chia sẻ với nàng. Lòng Tần Thiên dâng lên cảm giác ngọt ngào, khóe miệng cong cong, bất giác tươi cười
Cảm giác được tay hắn dùng sức, Tần Thiên cũng thuận thế quay người đối mặt với hắn. Lúc này nàng mới mới phát hiện, hắn đã cởi hết quần áo, thân thể trần trụi. Mặt nàng nóng lên, lòng có chút lo lắng, cũng có chút vui mừng.
Nàng nhìn hắn, lúc này hắn nằm nghiêng đối mặt với nàng, chăn kéo đến ngực, để lộ ra cơ ngực rắn chắc, bả rai rộng lớn và cánh tay vững chãi.
Mỗi đường cong đều hoàn mỹ như vậy khiến nàng nhớ tới người mẫu nam hàng top thế giới đã từng thấy trên áp phích quảng cáo, dáng người hắn chẳng thua kém người mẫu nam kia là mấy
Làn da tinh tế khiến tay nàng ngứa ngáy, không nhịn được mà muốn kiểm tra
-   Hì…
Bỗng nhiên nghe được một tiếng cười khẽ.
Tần Thiên nhìn về phía mặt hắn, hắn một tay chống đầu, cánh tay vì quá dùng sức mà lộ ra cơ bắp, như là một quả núi nhỏ. Hắn nhìn nàng không chớp mắt, đôi mắt sâu thẳm như đêm, giống như cơn lốc xoáy, như có ma lực yêu dị, như lúc nào cũng có thể hút linh hồn người khác
Hắn bỗng nhiên nhướng mày, như là vô cùng vui vẻ khóe miệng khẽ cong lên hiện ra nụ cười mê hoặc. Nụ cười này khiến dung nhan tuyệt thế của hắn càng như ánh trăng Trung thu, đóa hoa buổi sớm. Tần Thiên chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía như tiêu tán. Yêu nghiệt a yêu nghiệt… Đang cảm thán, hắn bỗng nhiên vươn người tới, hôn lên hai má nàng
Nhìn đôi mắt thâm thúy như đêm của hắn, Tần Thiên cảm thấy tim như ngừng đập
-   Đẹp… nàng… thật đẹp
Hắn khàn khàn nói, giọng nói trong thời khắc này trở nên gợi cảm chết người
Như là có đôi bàn tay vô hình vuốt ve lòng nàng, Tần Thiên chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, kìm lòng không đậu, nàng lén lút đến gần hắn, gắn gao dán vào ngực hắn. Lồng ngực nóng bỏng, nhịp tim mạnh mẽ, nụ cười mị hoặc, ánh mắt chân tình. Tất cả, tất cả khiến cho nàng mê muội.
Nàng kìm lòng không đậu ngẩng đầu, khẽ hôn lên bờ môi hắn, vừa chạm vào lại rời đi, nhìn hắn mỉm cười, lại nhịn không được mà vươn lên lại hôn hắn. Nhẹ nhàng hôn lên nụ cười càng lúc càng sâu của hắn. Ánh mắt hắn nhìn nàng như tối lại, như có gì đó đang chờ mà phát động
Nàng nhìn hắn, như có ma chú mà lại vươn người hôn hắn. Ngay lúc nàng chuẩn bị rời khỏi hắn thì bỗng nhiên đôi tay rắn chắc của hắn gắt gao ôm chặt nàng lại, dùng sức ôm nàng kề sát với hắn, đồng thời hôn nàng thật sâu
Giống như núi lửa ngàn năm bỗng nhiên phun trào, lửa nóng này không thể hình dung. Hắn công thành đoạt đất, như muốn phá hủy nàng hoặc như muốn nuốt nàng vào lòng. Cả người nàng mềm nhũn không thể khống chế. Dưới lửa nóng của hắn mà trầm luân, trầm luân, cho dù là vạn kiếp bất phục, nàng cũng không thể kháng cự. Như đã qua một thế kỷ mà cũng như chỉ trong chớp mắt, đến khi nàng sắp không hít thở được thì hắn mới buông nàng ra. Bọn họ thở nặng nề, hổn hển, ánh mắt giằng co, hơi thở dây dưa. Hắn bắt đầu vươn tay tháo nút thắt trung y của nàng. Nàng khẽ run lên, quay đầu qua một bên, nhắm mắt lại. Nàng cảm giác được hai tay hắn run run cởi trung y nàng. Sau đó là đến chiếc yếm và tiết khố. Cả người đột nhiên lõa lồ trong không khí mà hơi lành lạnh. Cả người nàng như nổi gai ốc. Nàng nhắm chặt mắt, hai tay bất giác nắm chặt chiếc chăn, cả người khẽ run run
P/s: Tần [đen mặt, e lệ]: Đừng, các nàng ấy đang rình xem chúng ta… ta không muốn biểu diễn trước mặt các nàng
Trang [khẩn trương, mặt đỏ]: Nàng đừng như vậy, nàng như vậy khiến ta cũng xấu hổ. Đây là lần đầu tiên của ta, vạn nhất biểu diễn không tốt thì mất mặt lắm.
Chương 190 Khoái hoạt vô tận
Ánh nến ảm đạm nhuộm khắp trong lều một tầng sắc thái ám muội, mông lung, cũng nhuộm da thịt Tần Thiên thành màu phấn hồng xinh đẹp.
Nàng cảm nhận được bàn tay hắn chạy loạn trên người nàng, mang theo ý thăm dò, dịu dàng mà thật cẩn thận. Sự ngây ngô đó cũng đã là sự khiêu khích cực hạn. Tay hắn như có lửa, chạm đến đâu là châm lửa đến đó, nháy mắt đã khiến toàn thân nàng như bốc cháy
Sau đó, nàng cảm giác được tay hắn vờn bên eo nàng, nhẹ nhàng vuốt qua bụng nàng, vô cùng ngứa ngáy. Nàng khó chịu mà vặn vẹo người, cũng không dám mở mắt.
Sau đó, tay hắn lại đi xuống, xuống chút nữa, tay hắn càng lúc càng run, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự lo lắng và hưng phấn của hắn.
Theo động tác của hắn mà tim nàng như treo lên cuống họng…
Bỗng nhiên, tay hắn chạm đến giữa hai chân nàng, tách hai chân nàng ra, nơi riêng tư hiện rõ.
Cũng không biết là thẹn thùng hay là khẩn trương, Tần Thiên “A” một tiếng, lấy tay che lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Vừa nhìn, nhất thời lại choáng váng.
Chỉ thấy thân mình hắn trần trụi, hai chân tách ra mà quỳ gối trên người nàng. Vai rộng, ngực săn chắc, lưng thẳng, cơ bắp cả người hiện rõ, da thịt bóng loáng phủ lớp mồ hôi tinh tế. Dưới ánh nến mà chiếu ra ánh sáng lóng lánh.
Vô cùng gợi cảm, vô cùng quyến rũ.
Tần Thiên chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về giữa hai chân.
Giữa hai chân… Giữa hai chân…
Vật thể đó dựng thẳng, cực kì to lớn như một vị tướng quân khí phách, oai vệ chiến thắng trở về
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ…. Quả nhiên đồng nghiệp kia nói đúng…
Như là cảm giác được ánh mắt nàng mà vật thể kia thẹn thùng khẽ động đậy. Tần Thiên chỉ cảm thấy ầm một tiếng, máu dồn lên mặt. Trong nháy mắt này, cả người như bị rút hết sức lực, nàng vô lực ngã xuống giường
Tay che chỗ bí mật lại bị hắn tách ra.
- Đừng… Đừng nhìn nơi đó…
.Tần Thiên vừa thẹn vừa vội, giọng như muỗi kêu
Thân là nữ tử, ai trong lần đầu tiên có thể thoải mái, tự nhiên? Đều là lo lắng, tò mò, ngượng ngùng, thậm chí là sợ hãi mà đi qua
- Ta xem… một chút.
Bên tai truyền đến giọng nói cũng ngượng ngùng, lo lắng của hắn
Tần Thiên nhớ tới mình là nữ tử đầu tiên hắn thân mật như vậy, vì có chỗ khiếm khuyết mà có lẽ càng tò mò. Vừa nghĩ vậy, lòng nàng lại dâng lên sự thương tiếc, cũng không từ chối, bụm mặt, để mặc hắn nhìn
Cảm giác được hắn cúi người, nằm sát giữa hai chân nàng, ngón tay sờ tới sờ lui nơi đó, hơi thở nóng rực phun lên người nàng khiến hai chân nàng run rẩy
Tần Thiên vừa thẹn lại vừa đen mặt
- Hồng nhạt …… Giống như hoa..  Tần Thiên nghe được hắn nói.
Tần Thiên kéo qua chăn trùm đầu, mặt đen không thể đen hơn
Ta biết ngươi chưa từng thấy, tự nhủ trong lòng là được rồi, không cần thiết phải nói ra chứ. Còn nữa, ngươi đã nghiên cứu xong chưa…
Có phải ai động phòng cũng đáng chết như vậy không…
Đến lúc nàng rối rắm nhất thì Trang Tín Ngạn cũng không nhẫn nại nổi nữa
Trước kia xem trong sách thấy nam nhân đè lên người nữ nhân nhưng thao tác cụ thể thế nào lại không vẽ rõ nên hắn mới nhìn thật cẩn thận
Nhưng vừa nhìn thì mới biết nơi riêng tư của nữ nhân đúng là nơi kì diệu, hình dáng xinh đẹp, màu sắc đáng yêu, hương thơm thản nhiên (tả gì vầy nè =.=”). Hắn vốn đã sưng đỏ khó nhịn rốt cuộc không nhịn được nữa, theo như sách mà đè lên người nàng. Đồng thời cầm lấy bộ vị sưng to của mình mà định tiến vào. Có thể vì quá lo lắng, cũng có thể vì không quen mà nhất thời không tìm được chỗ vào. Lúc nóng vội không khỏi bối rối mà khiến Tần Thiên hơi đau
Tần Thiên sớm biết lần đầu tiên sẽ rất đau, trong lòng có chuẩn bị, nghĩ chuyện này chỉ là bình thường. Cho nên cũng chỉ ôm chặt hắn, cắn chặt răng để mặc hắn làm
Toát mồ hôi, Trang Tín Ngạn vất vả lắm mới tìm đúng chỗ, thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức dùng sức tiến vào.
Một khắc đó, Tần Thiên chỉ cảm thấy như có người cầm đao đâm vào cơ thể mình khiến cả người đau đớn. Nàng rốt cuộc không chịu được mà đau đớn kêu lên. Tuy không nghe được nàng kêu nhưng Trang Tín Ngạn cảm giác được sự bất ổn của nàng. Ngẩng đầu thấy nàng toát mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, giống như đang chịu đau vậy. Trang Tín Ngạn hoảng sợ, nghĩ là mình làm tổn thương nàng mà vội vàng rời khỏi
Hoảng sợ như vậy khiến dục vọng dần giảm bớt
Trang Tín Ngạn chỉ cảm thấy bụng dưới sưng đau nhưng hắn không quản được, vội ôm lấy Tần Thiên, vuốt ve lưng nàng, không ngừng trấn an, vẻ mặt tự trách.
Đau đớn dần tiêu tan theo cách hắn rời đi, tuy rằng chưa từng trải nhưng Tần Thiên cũng biết, nam nhân phải bỏ dở giữa chừng là chuyện vô cùng khó chịu nhưng vì để tâm đến cảm nhận của nàng mà lại tình nguyện để chính mình bị tổn thương. Trang Tín Ngạn như vậy thật sự khiến nàng rất cảm động.
- Ta không sao, ta không sao.
Tần Thiên ôm hắn cổ, nhìn hắn nhỏ giọng nói. Tiếp theo lại hôn hắn vài cái.
- Là ta không tốt….
Với sự thất bại này, Trang Tín Ngạn cảm thất rất mất mặt, hắn cảm thấy nhất định là hắn làm không tốt nên mới khiến nàng đau như vậy.
- Ta làm đau nàng.
Hắn ôm chặt nàng, vẻ mặt tự trách.
- Ta không tốt.
Hắn cảm thấy mình thật vô dụng. Hắn cúi đầu, ngượng ngùng nhìn nàng. Tóc đen như mực rơi xuống, che khuất mặt hắn. Hắn như muốn trốn đi. Nhìn Trang Tín Ngạn như vậy, Tần Thiên chỉ cảm thấy đau lòng.
Thấy hắn không chịu ngẩng đầu, Tần Thiên lấy sổ, viết lên đó: “Đồ ngốc, không phải lỗi của ngươi” rồi đưa cho hắn xem.
Hắn vẫn không có ngẩng đầu.
“Lần đầu tiên của nữ tử đều đau, ai cũng vậy, nhưng chỉ cần qua lúc này thì sau này sẽ không đau nữa”
Thật đúng là, vì sao nàng còn phải phổ cập giáo dục giới tính cho hắn…
Nhưng trong lòng lại chỉ có sự ngọt ngào. Về sau hắn là của riêng nàng. Lần đầu tiên của hắn là của nàng. Hắn chỉ có nàng, nàng cũng chỉ có hắn……
Thật tốt…… Tần Thiên không nhịn được muốn cười.
Nhìn thấy vậy hắn mới ngẩng đầu lên, cũng không thể trách hắn không biết chuyện này. Phụ thân sớm qua đời, mẫu thân cũng không tiện nói chuyện này với hắn. Hắn câm điếc nên ít tiếp xúc với người, hơn nữa tính cách hắn lãnh đạm, vẫn không thích nữ sắc. Chút kiến thức đều nhờ quyển Xuân cung đồ kia. Nhưng trên đó cũng không nói với hắn rằng lần đầu tiên của nữ nhân sẽ rất đau
Tần Thiên ngẩng đầu hôn hắn, bờ môi dán sát, liều chết triền miên.
Phu quân quá thanh thuần, không có cách nào, chỉ đành bắt nàng chủ động một chút… So với hắn, nàng tốt xấu cũng đã từng xem AV…
Nụ hôn nồng nhiệt qua đi, Tần Thiên lặng lẽ nhìn chỗ đó của hắn, lại là tinh thần chiến đấu sục sôi …
- Tín Ngạn, ta muốn thành thê tử của ngươi, ta muốn sinh con cho ngươi…
Tần Thiên mỉm cười nhìn hắn. Hai mắt nàng trong veo như nước, má đỏ bừng, quyến rũ mê người. Nàng nhắm mắt lại, ưỡn người, dâng bộ ngực đầy đặn tới trước mặt hắn. Giây sau, nàng đã cảm nhận được hắn đang vội vã hôn lên ngực nàng, khát khao, cuồng nhiệt. Tần Thiên ngẩng đầu lên, tóc dài phân tán.
Khi hắn lại tiến vào nàng, hai người đều cùng rên rỉ như đau khổ mà cũng như thỏa mãn
Sau đó, mọi chuyện đều theo bản năng nguyên thủy của con người. Lúc này Trang Tín Ngạn mới biết, thì ra trên đời lại có chuyện tuyệt vời như thế. Hắn cảm thấy mình như hòa tan trên thân thể mềm mại, không xương của nàng. Một khắc này, hắn có được sự khoái hoạt cực hạn mà trước nay chưa từng có. Bảo hắn sống hắn được sống, để hắn chết sẽ chết, mạng sống, linh hồn của hắn đều không thuộc sự khống chế của hắn. Sau khi kết thúc, hắn run run ôm nàng, mồ hôi thấm ướt người, ngửi thấy hương thơm nồng đậm của nàng. Hắn cảm thấy lúc này, dù chết hắn cũng thỏa mãn.
Ngày hôm sau lúc Tần Thiên tỉnh lại trời đã sáng rỡ
Mở to mắt, nhìn thấy lồng ngực lõa lồ của Trang Tín Ngạn, vẫn còn ngửi thấy hơi thở hoan ái của hai người
Tần Thiên khẽ cắn lên điểm hồng trước ngực hắn, hắn hét lên rồi tỉnh lại. Tần Thiên vội vàng nhắm mắt lại.
Nghe được hắn khẽ cười một tiếng. Tiếp theo hắn cúi đầu, trêu đùa bộ ngực đầy đặn của nàng khiến nàng thở gấp không ngừng thì mới ngừng lại
Hắn nằm ở trên người nàng, hôn mũi nàng rồi lại hôn môi nàng, vô cùng sủng ái.
- Còn đau không? Hắn hỏi.
Tần Thiên nhỏ giọng nói:
- Còn chút chút, còn ngươi, ngươi có đau không?
Mặt hắn đỏ lên, nhẹ giọng nói:
- Cũng có chút.
Tiếp theo không biết là nghĩ tới cái gì, lại nhịn không được mà cười.
Nhìn thấy hắn cười, nàng cũng cười theo, hai người nhìn nhau, không nói gì nhưng cảm giác ngọt ngào dâng đầy
Bên ngoài vang lên tiếng Thu Lan. Lúc này hai người mới dậy. Tần Thiên mặc đồ xong đi ra ngoài, qua rèm gọi Thu Lan bưng nước vào. Một lát sau, Thanh Liễu, Thu Lan cùng bưng một chậu nước lớn vào. Vừa vào đã ngửi thấy mùi hương đặc biệt, hai người hiểu rõ, không hẹn mà cùng đỏ mặt
Hai người không dám cúi đầu, đặt chậu nước xuống thì vội lui ra ngoài.
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn rửa dáy một hồi. Tần Thiên lại hầu hạ hắn mặc quần áo. Tay nàng vừa sờ đến người hắn thì hắn còn có chút không thành thật. Lúc thì nắm chặt tay nàng không buông, lúc thì lại thình lình ôm lấy nàng vào lòng mà dây dưa. Ước chừng mất một khắc mới mặc quần áo xong cho hắn.
Hôm nay là lễ hội thi đấu ở thảo nguyên. Hai người được an bài ngồi cùng quý tộc người Khương. Điều này với Hán thương mà nói là sự vinh quang chưa từng có, khiến rất nhiều người nhìn với ánh mắt hâm mộ, ghen tỵ. Tư Mã Xương chen chúc trong đám người Khương, nhìn hai người Tần Thiên vinh quang như vậy mà ánh mắt trở nên cực kì ngoan độc
Người Khương khỏe mạnh, hầu như ai cũng đều biết cưỡi ngựa bắn tên, đấu vật. Mỗi một hạng mục đều khiến người ta xem mà khí huyết sôi trào. Tiếng hoan hô, tiếng quát tháo, không dứt bên tai. Hai người ngồi bên nhau mà xem náo nhiệt mà rất hưng phấn.
Vì quan hệ tiến lên một bước mà hai người cũng thân mật hơn nhiều. Bọn họ thường sẽ nhìn nhau. Có đôi khi Tần Thiên sẽ lặng lẽ nói gì đó với Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn thường xuyên viết lên giấy đáp lời nàng. Hai người sẽ cùng cúi đầu, lén lút cười
Tất cả những điều này đương nhiên đều bị người có lòng nhìn thấy. Tạ Đình Quân nhìn mà lòng càng lúc càng âm lạnh.
Qua buổi trưa, Giang đội trưởng tìm Tần Thiên, nói là vì bên Quy Phục còn có nhiệm vụ mà xin đi trước. Giang đội trưởng là người Lâm tướng quân phái tới hộ tống bọn họ qua đây.
Bởi vì Tần Thiên được mời nên nhất thời mới quyết định ở thêm đây mấy ngày, ngày về có thay đổi. Nay bọn họ đi trước cũng không phải không có đạo lý.
Giang đội trưởng nói:
- Tần đương gia đừng lo, hiện tại không phải lúc buôn bán, mã tặc sẽ không xuất hiện, hơn nữa các ngươi đi về không mang theo tài vật gì, mã tặc cũng sẽ không có hứng thú.
Tạ Đình Quân ở bên thấy nàng lo lắng thì nói:
- Hộ vệ của Tạ gia chúng ta đều là cao thủ, cũng có chút mặt mũi trên thảo nguyên, bình thường không có chuyện gì đâu
Tần Thiên thấy hắn nói như thế, cũng không tiện nói gì nữa. Dù sao cũng là tự mình thay ngày về, không thể làm nhỡ việc của người khác
Sau đó, Tạ Đình Quân lại nhờ Giang đội trưởng hộ tống Nhị thúc Tạ Văn Tuyển và muội muội Tạ Uyển Quân về. Mình vì muốn bàn chuyện buôn bán thịt bò mà ở lại. Tạ Văn Tuyển lớn tuổi, đi đường mệt nhọc cũng đồng ý về trước. Nhưng Tạ Uyển Quân lại sống chết không chịu. Tạ Đình Quân vô cùng tức giận nhưng sợ quá ép nàng thì sẽ khiến người khác hoài nghi, chỉ có thể để cho nàng ở lại. Hắn ngầm dặn Lâm Vĩnh, lúc xảy ra chuyện thì phải bảo vệ Tạ Uyển Quân.
Chờ mọi chuyện quyết định xong, Tạ Đình Quân lại làm bộ như nói chuyện phiếm, lơ đãng đem chuyện Giang đội trưởng rời đi trước mà để cho Tư Mã Xương “nghe lén” được.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân