Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 161-162
hương 161: Rung động
Lý chưởng quỹ  hơi biến sắc:
-   Lời này của đại thiếu phu nhân có ý gì?
Không chỉ là Lý chưởng quỹ, các quản sự khác cũng tỏ vẻ kinh ngạc, đến ngay cả Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn cũng trở nên ngưng trọng
Chuyện này Tần Thiên cũng là vừa mới nghe các quản sự thảo luận mà nghĩ tới cho nên Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn đều chưa từng nghe nàng nhắc tới.
Tần Thiên nhìn về phía Lý chưởng quỹ, trầm giọng hỏi:
-   Lý chưởng quỹ, ta hỏi ngươi trước, ngươi dựa vào đâu mà kết luận rằng thực lực của liên minh ngũ đại Trà Hành không bằng Thịnh Thế?
Có lẽ là vẻ mặt Tần Thiên quá mức thong dong, có lẽ là lúc trước lời nói kia của nàng khiến mọi người có cảm giác tốt nên lúc này, bất kể là Lý chưởng quầy hay quản sự khác đều không dám khinh thường, đều chú ý vào lời nói của Tần Thiên
Đến ngay cả Trang Tín Xuyên vốn chỉ rình tìm sơ hở của nàng cũng tò mò không biết Tần Thiên muốn nói gì
Vì để thể hiện sự kính trọng, Lý chưỡng quầy đứng lên nhìn Tần Thiên chậm rãi nói:
-   Mọi người đều biết, ngũ đại Trà Hành tuy rằng là mấy Trà Hành lớn nhất Dương thành sau Thịnh Thế nhưng bất luận về tài lực hay về kinh nghiệm cũng không bằng chúng ta, dù bọn họ liên hợp thì thực lực cũng không thể hơn Thịnh Thế. Huống hồ Thịnh Thế chúng ta còn có Bích Loa Xuân, chỉ riêng điểm này đủ để bọn họ phải cam bái hạ phong (chịu thua). Đợi mùa xuân sang năm, Bích Loa Xuân tung ra, khách thương còn chẳng phải chen nhau mà tới? Cho nên ta mới nói bọn họ công kích chúng ta nhưng không đủ để phải hoảng sợ.
Các quản sự khác đều gật đầu, rất đồng ý.
-   Nếu đối phương không phải như vậy thì sao?
Lời của Tần Thiên như sét đánh khiến bọn họ như chìm trong đất trời mây đen bủa vây, cảm giác rung động:
-   Có một số chuyện mọi người phải chú ý, nếu bọn họ đã liên hợp thì sẽ không làm những chuyện đơn giản đâu?
Mọi người lại khó hiểu, vì thế mà ánh mắt nhìn Tần Thiên càng chuyên chú, càng cẩn thận
-   Xin được nghe ý kiến
Từ chưởng quầy nói ra tiếng lòng của mọi người, các quản sự đều gật đầu.
Tần Thiên nhìn bọn họ, sắc mặt trầm tĩnh, ánh mắt sáng ngời, giọng nói lanh lảnh:
-   Mọi người nghĩ lại xem, nếu bọn họ không phải là đơn giản chỉ là giảm giá thành mà còn sát nhập các Trà Hành lại rồi phân công thì sao? Cứ như vậy, bọn họ sẽ hình thành một Trà Hành lớn tuyệt đối không thua kém Thịnh Thế Trà Hành của ta. Bất luận là nguyên liệu, nhân công, số thuyền vận chuyển đều tăng lên, phân công lẫn nhau thì có thể nắm chắc chắn phí tổn trong tay, dù là giảm đi ba phần giá thành cũng sẽ không thua lỗ
Đó là việc sáp nhập các xí nghiệp ở hiện đại. Nhưng thời đại này, việc buôn bán còn chưa hoàn toàn phát triển cho nên các thương gia cũng chưa có hiểu biết nên cho nên đến giờ phút này, Tần Thiên chưa hề thấy việc sáp nhập này
Tuy rằng không có hiểu biết này nhưng đạo lý trên thương trường các quản sự đều hiểu, bọn họ đều là người làm ăn, chỉ một chút là hiểu. Các quản sự không khỏi ngạc nhiên bừng tỉnh, bất tri bất giác nhìn Tần Thiên với sự kính nể
-   Còn nữa…
Tần Thiên tiếp tục nói:
-   Bích Loa Xuân sản lượng có hạn, căn bản không đủ để chống đỡ toàn bộ Thịnh Thế, nếu đối phương nhất định chống đối thì rất bất lợi cho chúng ta.
Nói xong, Tần Thiên lại nhìn về phía Giang quản sự hỏi:
-   Giang quản sự, chuyện tính toán không ai có thể bằng ngươi, mời ngươi nói ọi người biết, nếu theo lời ta nói, phí tổn của bọn họ có phải là có thể khống chế, hạ giá xuống ba phần sẽ không thua lỗ?
Mọi người vội vàng nhìn về phía Giang quản sự.
Lời hay ai cũng muốn nghe, huống chi Tần Thiên chắc chắn như vậy trước mặt mọi người, lúc này, Giang quản sự không còn chút khinh thường nào. Hắn trầm ngâm đứng lên, cung kính vái chào Tần Thiên rồi nói:
-   Đại thiếu phu nhân nói rất đúng, nếu tính như vậy, đối phương hoàn toàn có thể khổng chế được phí tổn. Nhưng tuy là không lỗ thì cũng sẽ không kiếm được nhiều lợi lộc
Được Giang quản sự khẳng định, mọi người lúc này mới hoàn toàn tin phục lời Tần Thiên, bất tri bất giác, mọi người đều đứng lên, tụ tập bên cạnh Tần Thiên, ánh mắt vẻ mặt đều cung kính. Sự cung kính này so ra tuy có kém Đại phu nhân nhung cũng đã chẳng ai còn dám nghĩ Tần Thiên chỉ là tiểu cô nương không biết gì. Trong mắt họ, giờ Tần Thiên có đủ tư cách để giải quyết mọi việc của Trà Hành.
-   Đại thiếu phu nhân, theo ngươi thì nên làm thế nào?
-   Nếu đối phương không phải là làm ăn lỗ vốn, án binh bất động thì chúng ta chịu thiệt, ngã giá theo thì cũng chẳng được lãi. Cứ như vậy sẽ vô cùng bất lợi cho Thịnh Thế chúng ta.
Một số quản sự bắt đầu mất kiên nhẫn
Đến ngay cả Trang Tín Xuyên cũng hận không thể hỏi Tần Thiên mấy câu.
Mọi người đều thấy Tần Thiên không hề bối rối, thần sắc tự nhiên, trấn định thong dong, khí độ này so với Đại phu nhân cũng không kém chút nào
Nàng nhìn mọi người mỉm cười, má lúm đồng tiền ẩn hiện, vẻ đáng yêu, trẻ con của tiểu cô nương hiện ra khiến bọn họ mới nhớ, nữ tử cơ trí, bình tĩnh này mới chỉ 15,16 tuổi mà thôi
Khuôn mặt đáng yêu thanh lệ, ánh mắt lạnh lùng cơ trí, Tần Thiên khiến mọi người đều bị mê hoặc
Trang Tín Xuyên ở bên nhìn mà trong lòng yêu hận lẫn lộn, khó có thể kiềm chế. Bên tai truyền dến giọng nói trong vắt mà trầm tĩnh của nàng:
-   Nếu hỏi ta, đáp án của ta chỉ có một
Tần Thiên hơi ngẩng cao đầu, cất cao giọng nói:
-   So với bị động ứng đối, không bằng chủ động công kích
Nàng gằn từng tiếng tựa như tiếng ngọc chạm nhau, trong khoảnh khắc rung động lòng người
Bên này, Đại phu nhân cười, quay đầu nói với Trang Tín Ngạn:
-   Có bản lĩnh thì cũng sẽ có được lòng chính trực, bất kể thế nào cũng sẽ được mọi người tôn kính. Tín Ngạn, Trang phủ ta thực sự quá may mắn, Tần Thiên như người do trời cao ban tặng cho chúng ta, giải quyết những khó khăn của chúng ta
Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên ở giữa sảnh, giờ nàng giống như viên minh châu tỏa sáng, ánh sáng không thể che giấu
Càng nhìn, lòng hắn bỗng nhiên dâng lên chút chua xót
Kết thúc buổi họp, Tần Thiên dặn dò Từ chưởng quầy, bảo hắn bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách hẹn ông chủ ngũ đại Trà Hành ra
-   Ngay trong đêm nay, việc này không thể kéo dài
Từ chưởng quầy hiểu, việc này chắc chắn có liên quan đến “chủ động công kích” mà nàng nói. Cũng muốn hỏi nhưng thấy Tần Thiên không chịu tiết lộ thì đành cố nhịn.
-   Đại thiếu phu nhân yên tâm, tiểu nhân sẽ không làm đại thiếu phu nhân thất vọng.
Nói xong hăng hái đi ra ngoài
Bên này, Tần Thiên và Trang Tín Ngạn cùng nhau đưa Đại phu nhân trở về, trên đường, Tần Thiên tóm tắt lại quyết định của mình cho hai người. Dù là Đại phu nhân và Trang Tín Ngạn kiến thức rộng rãi cũng đều há hốc mồm, Đại phu nhân nhịn không được nói:
-   Người ta thường nói có những thiên tài bẩm sinh, ta vốn không tin, nhưng Tần Thiên ngươi xuất thân nhà nông mà cũng có suy nghĩ này, không phải thiên tài thì là gì? Đúng là ta vẫn xem thường ngươi
Những lời nói này khiến Tần Thiên đỏ mặt lên, ngượng ngùng mà tiêu hóa hai chữ “thiên tài”. Sau lại thấy thần sắc ngưng trọng của Trang Tín Ngạn thì không nhịn được hỏi:
-   Tín Ngạn, có suy nghĩ gì?
Trang Tín Ngạn nhìn nàng viết lên giấy: “Ta chỉ cảm thấy lạ, chuyện nàng là nghĩa chất nữ của Tống Thái phó là chuyện không còn bí mật. Ngũ đại Trà Hành bọn họ cũng chỉ là thương gia bình thường, sao dám công nhiên đối nghịch với chúng ta?”
Tần Thiên giật mình, lập tức lấy lại tinh thần:
-   Ý ngươi nói là có người làm chỗ dựa cho bọn họ?
Trang Tín Ngạn gật đầu.
Nghĩ cẩn thận lại, Tần Thiên hiểu, trong Dương thành có thể khiến ngũ đại Trà Hành không chút kiêng kị thì ngoài Hồ tri phủ còn có ai? Thương gia tranh đấu, chỉ cần quan phủ không công nhiên nhúng tay, cho dù Thịnh Thế Trà Hành thua thì dựa vào tính cách của Tống bá bá cũng sẽ không can thiệp vào. Hồ tri phủ nhất định là biết rõ điều này nên mới dám làm như vậy.
-   Nhưng vì sao hắn phải làm vậy?
“Rất đơn giản…” Trang Tín Ngạn viết lên giấy: “Hắn muốn có được cái gì từ Thịnh Thế thì cũng muốn có được cái đó từ phía bọn họ”
Hắn buông bút, ngẩng đầu nhìn nàng, lúc này, rèm xe bị gió thổi khiến ột tia sáng màu vàng chiếu lên mặt hắn. Đôi mắt như phủ băng mỏng của hắn dưới ánh sáng mà lấp lánh lại thêm một tia khôn khéo, lợi hại bức người
Thiên tài? Thiên tài nàng chỉ là đồ giả nhưng Trang Tín Ngạn, trí tuệ của hắn mới không thẹn với hai chữ “thiên tài”
Hai mắt nàng sáng lên nhìn Trang Tín Ngạn hồi lâu cũng không chuyển mắt. Trang Tín Ngạn nhìn thấy, hơi quay đầu đi, ánh mặt trời chiếu lên mang tai đỏ hồng của hắn, sắc hồng đẹp tựa son.
Phản ứng này khiến Tần Thiên cũng xấu hổ, nàng nhìn về phía bức tượng đất tinh xảo, không nhịn được khẽ cười.
Bên trong xe lập tức rơi vào sự yên tĩnh.
Cúc Hương viện
Trang Tín Xuyên sau khi trở về liền kể lại chuyện vừa xảy ra ẫu thân và muội muội. Trang Tín Xuyên cũng có chút thông minh, trí nhớ tốt, thuật lại lời Tần Thiên không sai một chữ. Lý di nương và Trang Minh Hỉ nghe xong mà sắc mặt thay đổi mấy lần
-   Không ngờ nha đầu này còn có bản lĩnh đó…
Lý di nương cảm thán, lập tức tái mặt, nghiến răng nói:
-   Tần Thiên này còn ở lại Trang phủ một ngày thì chúng ta đừng hòng có cơ hội ngóc đầu lên
-   Nếu lúc trước ta có được nha đầu này…
Vẻ mặt Trang Tín Xuyên có chút si ngốc. Lưu Bích Quân bên cạnh cười lạnh:
-   Người ta chẳng thèm đến ngươi! Ngươi không nhớ rõ nàng nói thế nào sao? Đời này nàng nếu có quan hệ gì với kẻ ti bỉ, vô sỉ ngươi thì sẽ bị thiên lôi đánh, chết không tử tế
Trang Tín Xuyên giận đỏ mặt, vung tay lên định tát Lưu Bích Quân, nào ngờ Lưu Bích Quân đứng phắt dậy, đưa mặt đến sát mặt hắn, giọng chói tai:
-   Ngươi đánh đi, ngươi đánh đi, Trang Tín Xuyên, nếu ngươi còn dám động vào ta thì ta sẽ đi ngay
Nghe được lời này, mặt Trang Tín Xuyên từ hồng thành tím, cái tát này rốt cuộc không đánh được. Lưu Bích Quân đắc ý cười
Trang Tín Xuyên cũng cười, hắn quay đầu nhìn về phía mẫu thân:
-   Mẫu thân, Hồng Ngọc bên cạnh ngươi ta rất thích, cho ta làm tứ thiếp đi.
-   Trang Tín Xuyên!
Lưu Bích Quân hét lớn, nước mắt rơi xuống, nàng dùng sức đẩy Trang Tín Xuyên rồi chạy ra ngoài
-   Làm gì cãi cọ với nàng? Sau này có khi còn có lúc cần nàng.
Lý di nương trách cứ con. Mắt Trang Tín Xuyên hiện vẻ oán hận nhưng không nói gì. Lý di nương thở dài lại nhìn về phía Trang Minh Hỉ mắt đang lóe sáng ở bên người hỏi:
-   Minh Hỉ, việc này của Tần Thiên ngươi thấy thế nào?
-   Ca ca, Tần Thiên rốt cuộc có cách gì? Trang Minh Hỉ nhìn về phía ca ca hỏi
Trang Tín Xuyên không kiên nhẫn phẩy tay:
-   Nàng không nói. Nhưng nghe nói là nàng hẹn ông chủ của ngũ đại Trà Hành đêm nay đến Vọng Giang lâu gặp mặt
Nói xong, mắt hắn lóe sáng:
-   Tối nay chúng ta cũng đi xem, xem nàng định làm cái gì?
Mắt Trang Minh Hỉ sáng bừng lên nhưng bình tĩnh nói:
-   Ca ca cũng dẫn muội theo đi
Chương 162: Toàn lực ứng phó
Vọng Giang lâu tọa lạc tại nơi phồn hoa nhất Dương thành. Ngồi bên phía tây có thể thấy Thúy hồ nước xanh thẳm như phỉ thúy, ngồi phía đông thì có thể thấy Đại vận hà hùng vĩ. Tầm nhìn rất tốt (ý là view đẹp ấy), hơn nữa bài trí cao nhã, hoa lệ, phục vụ chu đáo, đồ ăn ngon nên có thể ngồi vững ở vị trí tửu lâu đệ nhất Dương thành
Hôm đó, mặt trời lặn về tây, lúc màn đêm buông xuống, ba cỗ xe ngựa hoa lệ theo thứ tự dừng trước cửa Vọng Giang lâu
Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên bước xuống từ cỗ xe đầu tiên, hai chưởng quầy và Trang Tín Trung bước xuống từ chiếc xe thứ hai. Trang Tín Xuyên ngồi một mình ở chiếc xe cuối cùng
Trang Tín Xuyên nhảy xuống xong, quay đầu thấp giọng nói với người ngồi trông giữ bên ngoài, mặc đồ tùy tùng, dáng người bé nhỏ:
-   Đợi chút nữa đi, ngươi là cô nương lại đi cải trang mà xuất đầu lộ diện, nếu để Tạ gia biết, bọn họ lại có cớ mà nói này nói nọ
Tùy tùng nhắm mắt đi theo hắn, cúi đầu nhẹ giọng nói:
-   Ca ca yên tâm, Minh Hỉ có chừng mực. Minh Hỉ cũng là muốn gặp nhiều chút cho quen, sau này gả đến Tạ gia là nhà làm ăn lớn như vậy mới có thể đứng vững. Cũng như đại nương ở Trang phủ vậy
Không sai, nếu không phải đại nương có chút kiến thức thì Trang phủ hôm nay sẽ không thế này.
Trang Tín Xuyên hừ một tiếng:
-   Nếu không vì ngươi nói có chút đạo lý thì ta cũng không mạo hiểm đưa ngươi ra ngoài
-   Đều là ca ca thương muội, về sau địa vị của muội ổn định rồi thì nhất định sẽ không quên ca ca.
Trang Tín Xuyên cười cười, trong lòng đắc ý. Hắn ngẩng đầu đi theo hai chưởng quầy vào Vọng Giang lâu
Phía sau, Trang Minh Hỉ nhìn theo bóng hắn mà trong mắt đầy ý trào phóng. Sau đó, mắt nàng lướt qua Trang Tín Xuyên mà dừng lại ở Tần Thiên.
Chỉ thấy nàng mặc đoan trang nhưng bất luận là vải vóc hay trang sức đều là vô cùng quý báu, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí thế của một đương gia.
Chưởng quầy Vọng Giang lâu đích thân nghênh đón, xoay người chắp tay, tươi cười, sự kính trọng Tần Thiên so ra còn hơn cả Trang Tín Ngạn. Bọn tiểu nhị cũng tươi cười nịnh hót nàng
Nhìn cảnh này, mặt Trang Minh Hỉ không ngừng lóe ra, nàng hiểu, những người này tôn trọng không phải là bản thân Tần Thiên mà là thân phận đương gia Thịnh Thế của Tần Thiên. Nếu đổi lại cho nàng vị trí đó thì thể diện này sẽ là của Trang Minh Hỉ nàng
So với làm chính thất hèn hạ, tủi nhục ở Tạ gia, so với tứ tiểu thư không có địa vị, quyền lực ở Trang phủ thì vị trí đương gia đó thực sự rất hấp dẫn.
Vị trí này vì sao không thể thuộc về nàng?
Thầy Tần Thiên vừa cười nói vừa quay đầu về phía này, Trang Minh Hỉ vội cúi đầu, ẩn mình sau mọi người không để cho bất kì ai chú ý đến mình
Hôm nay nàng đến đây là muốn xem tận mắt Tần Thiên làm gì để gỡ bỏ khốn cảnh này. Nếu nàng thực sự có năng lực đó thì Trang Minh Hỉ mình phải học tập mới được.
Bên này, Tần Thiên hỏi Vương chưởng quầy Vọng Giang lâu:
-   Năm vị lão bản khác đã tới chưa?
-   Năm vị lão bản đều vừa tới, đang ngồi trong nhã phòng (hiểu nôm na là phòng VIP) ở lầu ba chờ đại thiếu phu nhân. Vương chưởng quầy cung kính đáp
Tần Thiên cười cười, cùng Trang Tín Ngạn theo Vương chưởng quầy đi lên lầu ba. Nhã phòng ở lầu ba Vọng Giang lâu là nhã phòng xa hoa nhất ở đây. Vừa đến cửa đã nghe bên trong có tiếng truyền ra.
-   Không biết nữ nhân kia hẹn chúng ta đến đây có dụng ý gì?
-   Chắc không phải là đến cầu xin chứ? Biết sự lợi hại của chúng ta?
-   Vẫn là Âu Dương lão bản của chúng ta lợi hại nhất, nghĩ ra cách tuyệt diệu như vậy, đừng nói là tiểu cô nương miệng còn hôi sữa, cho dù là Đại phu nhân cũng khó mà ứng phó được.
-   Chỉ cần chỉnh được Thịnh Thế thì việc buôn bán trà ở phía Nam là thiên hạ của chúng ta
Một trận cười lớn truyền ra đầy ý cợt nhả mà đắc ý
Tần Thiên dứng bước, Trang Tín Ngạn ở bên thấy vậy cũng dừng theo. Hắn tuy không nghe được nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của mọi người thì biết trong phòng có chuyện. Hắn đi về phía trước, chắn nàng lại, đây là bản năng, dường như còn chưa nghĩ thì đã hành động.
Nhìn bóng người cao lớn trước mặt, Tần Thiên thoáng kinh ngạc. Nhưng lập tức, sự cảm động như dòng nước ấm lướt qua toàn thân khiến nàng thật thoải mái
Tuy rằng trước mặt mọi người nàng biểu hiện như đã có định liệu trước nhưng rốt cục có thành công hay không nàng cũng không chắc chắn. Đến lúc này, tâm tình nàng vẫn bất ổn, chỉ là cố không bộc lộ ra. Nàng biết chuyện lần này không xử lý tốt, chẳng những nàng khó mà được mọi người tin tưởng mà Trà Hành cũng sẽ gặp phải nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay
Hậu quả nghiêm trọng như vậy sao có thể không bị áp lực?
Nhưng giờ, thấy Trang Tín Ngạn bảo vệ ình như vậy khiến cho nàng cảm thấy mình không phải chiến đấu cô độc. Dù thất bại, dù tất cả mọi người khinh bỉ nàng thì người trước mặt này sẽ không bao giờ làm khó nàng.
Điều này khiến cho tâm tình nàng thoải mái không ít.
Cố gắng để ứng phó tốt nhất đi.
Nàng thở sâu, ra dấu với Vương chưởng quầy ở bên. Vương chưởng quầy vừa thông báo vừa mở cửa ra
Trong phòng lập tức an tĩnh lại, Tần Thiên vừa đi vào thì đã cảm nhận được năm ánh mắt sắc như đao bắn về phía mình. Mắt thấy Trang Tín Ngạn lại định che chắn ình, Tần Thiên vội kéo áo hắn, sau đó lướt qua hắn mà bước lên trước, ngẩng cao đầu đón nhận ánh mắt tò mò của bọn họ
Nếu là đương gia, nếu là người đứng đầu Thịnh Thế, bất luận là hoàn cảnh khó khăn, gian nguy cơ nào cũng phải đứng đầu sóng ngọn gió, vạn lần không thể tránh ở sau lưng người khác được.
Hai huynh đệ Trang Tín Xuyên, Trang Tín Trung và Từ đại chưởng quầy, Lý Nhị chưởng quầy đi theo Tần Thiên mà vào. Trang Minh Hỉ và người hầu khác đứng ở góc phòng. Nàng giả như người hầu bình thường mà cúi đầu đứng đó nhưng ánh mắt lại lén liếc vào trong. Đã thấy bên bàn tròn gỗ lim lớn có năm nam tử tuổi tác bất đồng. Lúc này, năm người đều tập trung sự chú ý về phía Tần Thiên đối diện.Trang Minh Hỉ  không dám nhìn nhiều, lại cúi đầu
Bên này, Tần Thiên đi đến bên bàn, ánh mắt lạnh lùng đảo qua năm người đối diện.
Đây vẫn là lần đầu tiên năm người này gặp Tần Thiên. Sớm nghe nói Đại phu nhân vì không muốn mất quyền lực mà giao vị trí đương gia cho con dâu vốn chỉ là nha hoàn 16,17 tuổi. Trong lòng bọn họ, nữ tử này dù không phải là hạ nhân đê tiện thì cũng là phụ nhân hẹp hòi. Lại không ngờ nha hoàn đương gia này lại thong dong bình tĩnh, hào phóng tiêu sái như vậy. Cả người nàng khí phái, tuyệt không thua bất kia ai trong bọn họ
Trong nhất thời, năm người đều có chút ngây ngẩn người.
Đến lúc này, Tần Thiên mỉm cười, tay chắp lại hành lễ với năm người. Đều tiên là người ngồi ngoài cùng bên trái, khoảng hơn 40 tuổi, khuôn mặt đen gầy, mũi chim ưng, Tần Thiên xưng hô thành thục:
-   Vị này hẳn là Hồ lão bản gây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng, lão bản của Niệm Hồ Trà Hành. Nghe nói Hồ lão bản có đôi tay thần, đôi mắt lửa, trà giả nào dù có làm tinh vi đến đâu cũng không lừa được ngài. Bản lĩnh này Tần Thiên rất bội phục
Tần Thiên nói trúng điểm đắc ý nhất đời Hồ lão bản, vừa gặp đã được đối phương tôn sùng như thế, sắc mặt hắn không khỏi hòa hoãn lại, hắn đừng lên ôm quyền đáp lời:
-   Tần đương gia quá lời rồi
Tần Thiên mỉm cười, ánh mắt chuyển về phía nam tử mặc trường bảo đỏ bên cạnh, cỡ trên 30 tuổi, mặt trắng:
-   Vị này nhất định là Lâm lão bản của Bích Thủy Trà Hành, nghe nói Lâm lão bản tuy là thừa kế nghiệp cha nhưng thanh xuất ư lam (trò giỏi hơn thầy, màu xanh (lá cây) từ màu lam mà ra nhưng còn đẹp, xanh hơn), Bích Thủy chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã được Lâm lão bản mở rộng gấp nhiều lần. Tần Thiên thực sự ngưỡng mộ
Lâm lão bản tuy rằng không lên tiếng nhưng ánh mắt vốn sắc bén cũng nhu hòa đi nhiều. Hắn ôm quyền nhìn Tần Thiên xem như chào hỏi
-   Vị này hẳn là Lưu lão bản của Lưu gia Trà Hành.
Tần Thiên lại nhìn về phía một nam tử béo ục ịch, mắt dài nhỏ mà cười nói:
-   Sớm nghe nói Lưu lão bản có kỹ thuật sao trà bậc nhất, ngày nào đó Tần Thiên xin được thỉnh giáo.
Lưu lão bản chắp tay, cười cười:
-   Đâu có, đâu có.
-   Đây hẳn là Dương lão bản của Thanh Tuyền Trà Hành đi. Trà hoa của quý Trà Hành thật nổi tiếng
Tần Thiên lại nhìn một nam tử cao lớn, khuôn mặt thô dã, tuổi khoảng hơn 50 mà cười nói. Nhưng nam tử đó lại rất thẳng tính, cũng không đứng lên, chỉ nhìn Tần Thiên khinh thường hừ lạnh:
-   Nữ tử xuất đầu lộ diện, còn ra thể thống gì!
Tần Thiên cười nhẹ, cũng không quá để ý lời chỉ trích của hắn. Nàng chuyển mắt nhìn người cuối cùng, ông ta mặc cẩm bào màu lam, hơn 50 tuổi, để râu thành chòm, vẻ mặt khôn khéo
Đối với người này, Tần Thiên nhìn kỹ mấy phần, chắp tay cười nói:
-   Âu Dương lão bản, lần trước Thịnh Thế gặp nguy cũng nhờ quý Trà Hành vươn tay giúp đỡ, Tần Thiên xin có lời cảm ơn
Lần trước, Thịnh Thế Trà Hành không lấy được phép chuyển trà, không thể vận chuyển trà ra ngoài, từng tìm đến Trà phường (tập hợp những thương nhân buôn trà) Dương thành bàn chuyện hợp tác. Dương Thành Trà Hành của Âu Dương này chính là bên hợp tác tích cực nhất
Nhưng khiến Tần Thiên chú ý đến người này nhất cũng là vì nguyên nhân này. Vừa rồi ở ngoài cửa nghe bọn họ nói, chuyện lần này là do một tay Âu Dương lão bản mà ra. Vị Âu Dương lão bản này, kiến thức và trí tuệ đều không thể khinh thường
-   Tần đương gia khách khí!
Âu Dương lão bản đứng dậy đáp lễ, đồng thời cũng thầm kinh ngạc. Bọn họ biết rất ít về Tần Thiên nhưng không ngờ Tần Thiên lại hiểu rõ bọn họ như vậy. Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, lại chỉ dựa vào tướng mạo mà có thể chỉ ra thân phận chính xác của từng người
Cái này chứng tỏ cho điều gì? Chứng tỏ rằng đối phương đã chuẩn bị rất kỹ càng cho lần gặp này, tuyệt đối là người vô cùng cẩn thận, trầm ổn
Năm người nhìn nhau, thấy được sự kinh ngạc trong mắt nhau, trong lòng đều có cảm giác như mình bị thất thế. Bởi vì ngay từ đầu bọn họ đã coi thường đối thủ. Đây là điều tối kị trên chốn thương trường
Nhưng năm người này chung quy cũng là người làm ăn già dặn, thoáng chốc đã bình tĩnh lại. Âu Dương lão bản mỉm cười, nhìn về phía Tần Thiên nói:
-   Không ngờ Tần đương gia tuổi còn trẻ đã có kiến thức như vậy, thật hiếm có
-   So với các vị tiền bối ngồi đây, Tần Thiên còn cần học tập nhiều.Tần Thiên cười nói.
Thấy đối phương rõ ràng chiếm thượng phong cũng không tỏ vẻ gì, còn có thể giữ vững thái độ khiêm tốn mà bọn họ đều rất kinh ngạc, cũng sinh hảo cảm.
Không khí nặng nề, giương cung bạt kiếm của căn phòng vì cách ứng xử khéo léo của Tần Thiên mà dịu đi rất nhiều. Đây chính là mục đích của Tần Thiên, hôm nay nàng hẹn bọn họ đến đây không phải là để cãi nhau kết thù!
Giới thiệu xong xuôi, Tần Thiên cũng không quên người khác. Nàng long trọng giới thiệu Trang Tín Ngạn với năm người. Thấy bọn họ không để ý Trang Tín Ngạn thì lòng không vui, lại bồi thêm câu:
-   Cống trà Bích Loa Xuân của Thịnh Thế chúng ta đều do một tay phu quân ta sao chế.
Lời vừa nói ra, cả năm người đều khiếp sợ, lúc này mới chăm chú nhìn Trang Tín Ngạn một lần. Thấy hắn tuấn tú lịch sự, nghĩ tới khiếm khuyết của hắn mà đều thấy tiếc thay.
Lại giới thiệu bốn người còn lại xong, Âu Dương lão bản mời Tần Thiên ngồi xuống. Tần Thiên ngồi xuống, thấy bên cạnh Âu Dương lão bản còn một ghế trống thì tò mò hỏi:
-   Còn ai chưa đến sao?
Vừa dứt lời, lại nghe đến ngoài cửa truyền đến tiếng cười hào sảng quen thuộc:
-   Tạ mỗ đến chậm để cho chư vị đợi lâu, chút nữa xin tự phạt ba chén để xin lỗi.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân