Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 157-158
àng cố gắng làm ình có vẻ trấn định, thong dong, vừa đi vào, vừa hỏi Bích Liên:
-   Đại thiếu gia về từ khi nào?
-   Trưa nay đã về rồi.
Về từ trưa? Sớm như vậy?
-   Sao không cho người báo cho ta biết? Tần Thiên hỏi.
Bích Liên cười cười, vẻ mặt cũng vui mừng:
-   Nô tỳ vốn định gọi người báo cho thiếu phu nhân nhưng thiếu gia không cho. Hắn ở trong phòng cả buổi chiều cũng không cho chúng ta vào, mãi gần tối mới đi ra. Đi ra thì bảo nô tỳ ở đây chờ Đại thiếu phu nhân, mời Đại thiếu phu nhân về Thanh Tùng viện.
Kì quái vậy sao? Lòng hiếu kì của Tần Thiên lại bị Bích Liên xáo trộn, nàng bước đi càng lúc càng nhanh.
Đến Thanh Tùng viện đã thấy Hải Phú đứng đó nói chuyện với bọ Thanh Liễu, Thu Lan. Nhìn thấy Tần Thiên, Hải Phú chào gọi:
-   Đại thiếu phu nhân.
-   Thiếu gia đâu? Tần Thiên hỏi hắn.
Hải Phú chỉ vào phòng của bọn họ.
Tần Thiên quay đầu nhìn bên kia, tim đập loạn không thể khống chế. Nàng rốt cuộc không nhịn được, vội chạy về phòng, đẩy cửa ra đã bị cảnh trên trong làm cho hoảng sợ.
Chương 157 Niềm vui bất ngờ
Tần Thiên nghĩ, có lẽ cả đời này nàng sẽ không quên cảnh tượng ngày hôm nay.
Nàng chậm rãi đi vào phòng, hai mắt mở to, không hề chớp mắt, chỉ sợ vừa chớp thì cảnh trước mắt sẽ tan biến.
Nàng ôm ngực, nơi đó như muốn nổ tung, giống như nếu nàng không ôm ngực thì sẽ bị niềm vui này phá tung.
Sao có thể như vậy? Đều là cho nàng sao? Sao hắn có thể nghĩ ra?
Nụ cười bất tri bất giác hiện ra.
Nàng đi vào phòng, vui vẻ đi quanh phòng, nơi nào nhìn thấy đều là những bức tượng đất mà nàng rất thích. Chính là tượng đất ở trấn nhỏ dưới chân núi Động Đình mà nàng đã thấy.
Giờ, mỗi góc phòng, trên bàn, trong tủ, bên giường, thậm chí là trên ghế, phàm là chỗ nào có thể đặt thì đều có những bức tượng đất nhỏ. Thoáng nhìn qua, chỉ cảm thấy hoa cả mắt, không thể đếm được rằng có bao nhiêu.
Tần Thiên đến gần nhìn, đủ các nhân vật, động vật, thần tiên, quỷ quái, mấy chục bức tượng khác nhau, đều rất đặc biệt, tinh xảo. Tần Thiên cầm lấy mấy cái, cẩn thận nhìn xem, thấy tượng khéo léo, còn hơn cả bức tượng lần trước nàng đã từng thấy.
Đây là quà hắn mua về cho nàng?
Tần Thiên không khỏi nghĩ, vừa đến việc hắn ở bên ngoài làm chuyện quan trọng mà còn không quên mua đồ chơi cho nàng, trong lòng vui mừng không nói nên lời.
Nàng buông tay, lại cầm những bức tượng khác lên xem, càng xem càng thích, càng xem càng yêu thích không buông tay, vẻ mặt vẫn luôn tươi cười, nụ cười như từ đáy lòng tỏa ra.
Bỗng nhiên, nàng để ý đến mấy bức tượng đất đặt bên giường. Nàng đi qua, ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn kĩ, chỉ thấy những bức tượng đấy này đều khá giống nhau, đều là một thiếu nữ khoảng 16, 17 tuổi.
Nữ tử có hai búi tóc tròn, mặt trái xoan, lúc cười lên hai bên má có hai má lúm đồng tiền. Tần Thiên bất giác sờ lên mặt mình.
Sao nhìn quen vậy, không phải là ta chứ?
Trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Nàng cười nhìn hết một lượt, thấy tượng đất tuy cùng là bộ dáng một người nhưng vẻ mặt, quần áo khác nhau. Lúc vui vẻ thì má lúm như hoa nở rộ, lúc tức giận thì chu miệng, giận dỗi thì nhăn mũi, lúc đắc ý thì nhướng mày…
Bức tượng nào cũng đều rất sống động như một bản sao nhỏ của nàng vậy khiến Tần Thiên rất ngạc nhiên.
Nàng cẩm những bức tượng lên xem, bất giác lầu bầu:
-   Đây là làm sao mà có, người nặn tượng sao nặn ra bộ dạng của ta được? Lạ quá đi!
Lúc này, Tần Thiên bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng động khẽ như là có người đi đến. Tần Thiên chỉ cảm thấy tim đập loạn, nàng đứng lên, chậm rãi xoay người.
Lúc này đã là hoàng hôn, gốc cổ thụ như chiếc ô lớn chắn đi ánh sáng mùa hè khiến cho căn phòng có chút ảm đạm. Cũng vì thế mà thoáng chốc Tần Thiên mới nhìn thấy người đến.
Hắn mặc trường bào màu bạc, dáng người cao lớn anh tuấn, dung nhan tuấn mỹ. Nhìn hắn, Tần Thiên cảm thấy sự trống rỗng trong thời gian này như được cái gì đó lấp đầy.
Nhất thời, Tần Thiên như có rất nhiều lời muốn nói với hắn nhưng thấy hắn dần tới gần, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết càng lúc càng rõ ràng, nàng lại không biết nên nói cái gì.
Mãi cho đến lúc hắn đi đến trước mặt mình, mãi cho đến khi bóng dáng cao lớn của hắn gần như bao phủ lấy nàng, mãi cho đến khi hơi thở quen thuộc của hắn phả đến thì nàng mới lắp bắp nói:
-   Tín Ngạn, ngươi phơi nắng, đen đi nhiều…
Nói xong mặt tự giác đen lại, cái này thì tính gì là lời chào hỏi …
Nàng nhìn hắn một cái, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, ánh tịch dương cuối ngày màu da cam theo kẽ lá tiến vào, xuyên qua cửa sổ, vừa vặn chiếu lên mặt hắn khiến một bên mắt hắn như ngọc lưu ly sáng rỡ, mắt bên kia vì chìm trong bóng tối mà lại sâu thẳm như đêm đen.
Nửa sáng nửa tối này, bên sáng thì sáng rực rỡ, bên tối thì tối đến yêu dị, có ma lực mị hoặc lòng người vô cùng. Mà lúc này, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt này, tựa như chỉ có nàng mới khiến cho hắn để ý.
Bất tri bất giác, tim nàng như ngừng đập. Nàng không chịu được ánh mắt nóng bỏng này của hắn mà cúi đầu.
Lúc này, tâm tình Trang Tín Ngạn cũng vô cùng kích động, rời khỏi nàng mới biết mình nhớ nàng bao nhiêu. Nhiều đêm hắn thức trắng đêm, trằn trọc, chỉ có hắn mới hiểu. Nhìn đôi mắt sáng bừng của nàng, nụ cười ấm áp của nàng, hắn hận không thể ôm nàng vào lòng, nhưng nhớ nàng từng nói với hắn rằng không nên để chuyện như trước xảy ra thì mới áp chế sự xúc động này lại.
Hắn thở sâu, lấy sổ bên người ra, viết: “Thời gian này nàng có khỏe không?”.
Tần Thiên nhìn xong, gật gật đầu:
-   Ta tốt lắm nhưng nhìn ngươi gầy đi đó. Ra ngoài hẳn rất vất vả.
Về phần thường xuyên nhớ tới hắn, cũng không hiểu vì sao mà không muốn nói cho hắn.
Xem ra, chỉ có hắn nghĩ rằng chia ly là buồn chán… Trang Tín Ngạn cúi đầu, trong lòng có chút thất vọng nhưng lại nhanh chóng thoải mái lại. Thấy nàng cẩm tượng đất thì cười viết: “Thế nào, thích không? Lần trước ta đập vỡ tượng đất của nàng, nàng vẫn chưa tìm được đồ gì thích, cái này xem như ta xin lỗi”.
Nhắc tới chuyện này, Tần Thiên lại cười, nàng giơ tượng đất trong tay, cười như hoa mùa xuân khiến Trang Tín Ngạn nhìn mà lóa mắt.
-   Ta rất thích, ngươi làm chính sự mà vẫn nhớ mua đồ về cho ta, cảm ơn ngươi!
Trang Tín Ngạn thấy má lúm của nàng luôn hiện hữu thì hiển nhiên là thực sự vui vẻ. Nhìn nàng như vậy, hắn cảm thấy thực sự thỏa mãn, mọi mệt nhọc đều biến mất.
-   Những bức tượng này là thế nào? Là theo bộ dáng của ta mà nặn đúng không, giống ta như vậy?
Tần Thiên lại hỏi:
-   Nhưng sao người nặn tượng lại biết ta thế nào?
Trang Tín Ngạn cười cười, thần bí hỏi lại: “Vậy nàng có thích không?”.
-   Thích chứ, chỉ là rất ngạc nhiên.
“Chỉ cần nàng thích là được”. Trang Tín Ngạn cũng không giải thích nhiều, chỉ nhìn nàng cười, ánh mắt dường như không rời khỏi nàng, lại không biết nên nói gì.
Tần Thiên cũng có cảm giác này, rõ ràng gặp lại hắn trong lòng rất vui mừng nhưng giữa hai người như có sự ngăn cách, có thể nhìn thấy đối phương nhưng không thể chạm vào, sự xa cách thản nhiên. Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ..
-   Chuyện thế nào rồi? Tần Thiên đành lấy việc công ra mà nói
Trang Tín Ngạn cười cười: “Mẫu thân đã phái người gọi chúng ta qua ăn cơm, chúng ta đến Thanh Âm viện rồi nói”.
Hai người đến Thanh Âm viện, Đại phu nhân thấy con về đương nhiên là vô cùng cao hứng, sai phòng bếp làm rất nhiều đồ ăn, đều là đồ Trang Tín Ngạn thích ăn. Bà không nhịn được, dặn dò Tần Thiên gắp đồ ăn cho Trang Tín Ngạn mà không biết bát của Tần Thiên đã sớm bị Trang Tín Ngạn gắp đồ ăn chất thành núi. Đều là đồ ăn nàng thích.
Bọn nha hoàn ở bên cạnh bưng miệng cười. Nguyệt Nương nói cho Đại phu nhân, Đại phu nhân cười lắc đầu:
-   Đứa nhỏ này…
Giọng nói đầy sự yêu chiều, vui vẻ.
Lòng Tần Thiên cũng rất ấm áp, thoải mái. Trang Tín Ngạn không giống người khác, hắn không biết dùng hoa ngôn xảo ngữ, mọi quan tâm đều bộc lộ qua hành động, như vậy còn khiến người ta cảm động hơn bất kì lời nói nào.
Nàng gắp một miếng cá chép cho hắn:
-   Ngươi cũng ăn đi. Nàng nhìn hắn cười.
Trang Tín Ngạn ăn miếng cá chép, cảm thấy cá chép hôm nay vô cùng ngọt ngào. Hắn cúi đầu, không nhịn được mà cười tươi.
Sau khi ăn xong, Trang Tín Ngạn viết ra thu hoạch của lần này: “Con đã mua hết những ngọn núi quanh Động Đình, có thể mở rộng việc trồng Bích Loa xuân. Đáng tiếc trong đó có một quả núi bị người khác nhanh chân mua được, sẽ có chút ảnh hượng với việc gieo trồng của chúng ta. Con đang nghĩ cách liên lạc mua lại, cho dù dùng bao nhiêu bạc cũng phải mua lại quả núi này”.
-   Biết là ai mua không? Đại phu nhân hỏi.
“Không rõ, nhưng nghe nói cũng là đại thương gia trong Dương thành, con đang sai người hỏi thăm”.
Đại phu nhân gật đầu:
-   Nếu là thương gia thành ta thì đều có chút giao tình, nếu cần thì để ta ra mặt, cái mặt già này hẳn vẫn có chỗ dùng.
-   Phu nhân, chỉ cần người chịu ra mặt, thương gia trong thành có ai dám không nể mặt người, còn chuyện gì mà không làm được?
Nguyệt Nương cười nói, Tần Thiên và Thúy Vi cũng phụ họa khiến Đại phu nhân thật vui vẻ.
-   Ngoài Bích loa xuân, các lá trà khác cũng cần phát triển, ngươi có mua đất để trồng các loại trà khác không?
Sau khi về Thanh Tùng viện, Tần Thiên lại bàn việc với Trang Tín Ngạn.
“Đương nhiên, ta đã mua chút đất trống ở ngoại ô, cũng phái người đến trấn lân cận hỏi xem có chỗ nào thích hợp để mua lại. Mặt khác, ta cũng đến chỗ một số nông dân trồng trà, muốn tìm một số người kí khế ước lâu dài, ước định trà bọn họ chỉ có thể bán cho chúng ta. Điều kiện là cho dù thiên tai thì chúng ta cũng cam đoan vẫn đảm bảo thu nhập của bọn họ”.
Trang Tín Ngạn lướt bút như bay, dưới ánh nến, ánh mắt hắn kiên định, vẻ mặt nghiêm túc. Nhìn Trang Tín Ngạn cơ trí, trầm ổn như vậy lại có mị lực mê lòng người khác.
Thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, Tần Thiên bảo hắn tắm rửa nghỉ ngơi. Trang Tín Ngạn tắm rửa xong đã thấy Tần Thiên dọn chăn màn gọn gàng. Mà nàng đamg cầm một chiếc hộp gỗ, cẩn thận thu dọn đám tượng đất lại. Động tác cẩn thận, vẻ mặt vui mừng, hiển nhiên là rất thích những món đồ chơi này. Nhất là mười bức tượng giống nàng kia, nàng càng nhìn càng thích, cuối cùng luyến tiếc cất đi, chỉ để một bức tượng ở trước bàn trang điểm.
Chỉ là chút đồ chơi bình thường mà đã khiến nàng vui vẻ như vậy…
Trang Tín Ngạn bỗng nhiên hối hận vì đã không sớm cho nàng niềm vui này.
Hai người cũng không tán gẫu gì, chia ra ngủ. Lúc Trang Tín Ngạn thổi tắt nến, Tần Thiên nhìn bóng dáng mơ hồ của hắn qua màn mà trong lòng có cảm giác bình yên.
-   Ngủ ngon, mơ đẹp.
Nàng nhẹ nhàng nói, cười cười rồi nhắm mắt lại.
Bên này, Trang Tín Ngạn nằm xuống rồi quay người nhìn về phía nàng, nhìn rèm trướng buông xuống mà cảm thấy vô cùng an tâm.
Cho dù chỉ nhìn nàng như vậy hắn cũng rất thỏa mãn. Nhưng dù vậy cũng chẳng được bao lâu.
Hắn xoay người, thở dài.
Đang lúc Trang Tín Ngạn hỏi thăm người mua thì không ngờ người mua tự mình đã tìm tới cửa.
Trang Tín Ngạn và Tần Thiên nhìn “người mua” đang tươi cười này mà trong lòng khó nói rõ được cảm giác.
Chương 158 Điều kiện
Từ sau khi Tần Thiên tiếp quản Trà Hành, Trang Tín Ngạn ngày ngày đều cùng Tần Thiên đến Trà Hành. Từ sau khi Trà Hành rơi vào cảnh khó khăn, Trang Tín Ngạn đã bắt đầu nhúng tay vào việc của Trà Hành cho nên sự xuất hiện của hắn sẽ không khiến ai thấy lạ. Làm thân nam nhân, hắn cảm thấy hắn không thể hoàn toàn phó mặc cho người khác, đem mọi trách nhiệm ột nữ nhân gánh vác. Dù sao đó cũng là trách nhiệm của Trang phủ, Tần Thiên giờ chỉ là tiếp quản thay, về sau dù bồi dưỡng Tín Trung hay tự hắn tiếp nhận thì hắn đều cần hiểu biết chuyện làm ăn của Trà Hành. Chỉ là rất nhiều chuyện vì hắn có thiếu sót mà không thể ra mặt, không thể xử lý kịp thời, cho nên đó là lúc đương gia Tần Thiên phát huy sức mạnh.
Phàm gặp những việc quan trọng, đều là Tần Thiên và Trang Tín Ngạn bàn bạc rồi xử lý. Một số việc khẩn cấp thì đều do Tần Thiên tự mình ra mặt. Sở dĩ Đại phu nhân coi trọng nàng là vì nàng dù gặp chuyện gì cũng luôn có thể bình tĩnh ứng phó, cũng có năng lực xử lý gọn gàng
Hôm sau, Trang Tín Ngạn và Tần Thiên cũng đến Trà Hành.
Trước đó, Tần Thiên đã đề cập tình hình gần đây của Trà Hành cho hắn
Bởi vì có danh hiệu cống trà, lại từng biểu diễn trước mặt hoàng thượng, sau đó được Tống Thái phó công khai ủng hộ mà Hồ tri phủ không dám làm khó bọn họ việc chuyển trà nữa. Trà xuân và trà mùa hạ bán ra đều rất được, hầu như là bán hết sạch. Giờ đã là tháng bảy, rất nhanh lại đến lúc tiến hành thu mua trà mùa thu
Trong ba mùa trà này, bán được nhiều nhất là trà xuân, trà mùa hạ tương đối ít hơn. Mỗi lần đến tháng Bảy sẽ thấy các thương gia cả nước đặt mua trà. Giờ đã có rất nhiều thương gia đến Dương thành, cùng các Trà Hành bàn bạc làm ăn.
Thịnh Thế Trà Hành có khách quen của mình, khi xưa, chỉ cần phái người đến bàn với khách quen này thì có thể bán thẳng đi được đến hơn nửa kho trà. Nhưng lần này, đám khách quen này đều tự mình đến Dương thành, cho dù không tự mình đến cũng phái người thân tín đến, đây là hiện tượng lạ
-   Ta đã phái người đi hỏi thăm, hẳn là có việc chúng ta không rõ đã xảy ra
Lúc ở trên xe ngựa, Tần Thiên nói với Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn nghĩ nghĩ, viết:“Phái người đi hỏi thăm tình hình các Trà Hành khác xem”
-   Ngươi cảm thấy là Trà Hành khác có vấn đề gì?
“Mấy tháng qua chúng ta cũng làm quá náo động, khó tránh khỏi có người đố kị. Nếu liên quan đến các Trà Hành khác thì cũng nên sớm tìm cách xử lý. Trang Tín Ngạn lại viết
-   Ngươi nói đúng, ta sẽ sai người xử lý việc này.
Tần Thiên cười, thầm khen tâm tư cẩn thận của Trang Tín Ngạn.
Sau khi tới Trà Hành, Hải Phú vén rèm xe, Trang Tín Ngạn xuống trước. Lúc Tần Thiên xuống xe, nghe Hải Phú á một tiếng, tỏ vẻ rất ngạc nhiên
Nàng nhìn theo mắt hắn, lại thấy hắn nhìn tượng đất nhỏ trong xe. Đó là sáng này Tần Thiên đặt vào xe, nàng dùng để trang trí, cảm thấy rất thú vị.
-   Làm sao vậy, Hải Phú? Tần Thiên kỳ quái hỏi.
-   Tượng đất kia sao giống của đại thiếu gia làm vậy…
Hải Phú chỉ vào bức tượng nói:
-   Lúc ta và thiếu gia ra ngoài, thiếu gia ngày nào cũng làm những tượng đất nhỏ đến khuya, nói là không ngủ được, tìm chút chuyện mà làm
Tần Thiên mở to hai mắt, quay đầu nhìn bức tượng đất nhỏ, trong lòng giống như có những con sóng vỗ, khó mà bình ổn lại
Đây đều là hắn tự làm? Hơn nữa đều là ngày nào cũng thức khuya mà làm?
Nhớ tới số lượng tượng đất tinh xảo, nhớ tới ban ngày hắn còn bao việc quan trọng phải làm, có thể nghĩ đến buổi tối hắn mất bao nhiêu tâm tư. Nàng còn đang lạ sao người nặn tượng có thể nặn ra những bức tượng giống nàng như vậy, thì ra là do hắn làm. Hắn thông minh như vậy, đương nhiên có thể làm được
-   Trời ạ, tối nào cũng khó ngủ sao? Tần Thiên nhẹ giọng hỏi.
-   Vâng, lần này xuất môn không hiểu sao, tối thiếu gia đều khó ngủ, có lẽ là lo lắng chuyện mua bán. Có lần lúc lên trấn, thiếu gia nhìn tượng đất này, mua mấy bức về, đến tối lúc không ngủ được thì nhìn theo đó mà nặn. thiếu gia là người thông minh, chỉ luyện mấy đêm mà nhìn sản phẩm không tồi chút nào. Hải Phú cười nói
Trang Tín Ngạn không thích biểu lộ tâm sự trước mặt người khác, dù là Hải Phú cũng không thể hiểu suy nghĩ thực sự trong lòng hắn
Nghe Hải Phú nói vậy, Tần Thiên cảm thấy tuy rằng tượng đất chỉ là Trang Tín Ngạn chơi giết thời gian nhưng cũng khiến nàng rất vui vẻ. Phần tâm ý này, nàng vẫn rất cảm kích
Phía trước, Trang Tín Ngạn đi đến cửa Trà Hành phát hiện Tần Thiên còn chưa đến, quay đầu nhìn lại. Hải Phú thấy thì nhắc:
-   Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia đang chờ ngươi.
Tần Thiên nghe vậy thì đi tới, thấy Trang Tín Ngạn đang đứng ở chân bậc thềm cẩm thạch, ánh mặt trời sáng sớm rơi trên người hắn, khiến cẩm bào màu thiên thanh của hắn càng trở nên sáng rỡ, hoa văn kim tuyến lóe ra ánh sáng rực rỡ, theo những động tác nhỏ của hắn  như ánh mặt trời trên mặt hồ. Mà trong ánh nắng sớm, hắn thản nhiên cười, tuấn mỹ cao quý như thiên tiên giáng phàm
Bất tri bất giác, lòng Tần Thiên cảm thấy ngọt ngào, nàng đi đến bên hắn, sóng vai bước vào Trà Hành.
Vào Trà Hành, Trang Tín Ngạn và Tần Thiên cùng đi kiểm tra một lượt. Bọn tiểu nhị thấy Trang Tín Ngạn thì đều rất vui, đến chỗ nào, các quản sự đều đưa ra những vấn đề trong thời gian này ra hỏi ý kiến hắn. Có một số quản sự còn nói:
-   Chuyện này tiểu nhân cảm thấy rất quan trọng, đại thiếu gia không bằng lúc về cùng đại phu nhân thương lượng một chút
Giờ, chuyện Trang Tín Ngạn biết đọc khẩu hình đã không còn là bí mật, mọi người đều có thể biểu đạt ý kiến thẳng thắn với hắn. Chỉ là khiến Trang Tín Ngạn vừa trở về có hơi phiền. Nhưng theo Tần Thiên thấy thì các quản sự cũng không phải là muốn Trang Tín Ngạn đáp lời, chỉ muốn Trang Tín Ngạn biết việc này rồi chuyển cho Đại phu nhân, xin ý kiến bà là được.
Mà việc này, bọn họ vẫn không đề cập với Tần Thiên, chờ Trang Tín Ngạn về mới nói. Vì sao? Tần Thiên tự hiểu
Tuy rằng Đại phu nhân tin tưởng nàng, giao vị trí đương gia cho nàng nhưng trước đó nàng chỉ là một nha hoàn, ở Trà Hành cũng chỉ là một tiểu nhị nho nhỏ, các quản sự cũng không cho rằng nàng thực sự có thể quản lý tốt Trà Hành. Bọn họ chỉ tin tưởng Đại phu nhân. Bọn họ chỉ cho rằng nàng là con rối Đại phu nhân điều khiển từ xa, mà Trang Tín Ngạn là giám sát của nàng. Sợ nàng lúc Trang Tín Ngạn không có mà mất khống chế mà làm hỏng chuyện Trà Hành.
Theo một góc nhìn khác, đây là trung thành với Đại phu nhân, trung thành với Trang phủ, là chuyện tốt.
Rất rõ ràng, Trang Tín Ngạn cũng nhìn ra điều này, hắn nhíu mày, khuôn mặt vốn bình tĩnh thoáng tức giận. Đang định sai Hải Phú chuẩn bị văn phòng tứ bảo thì Tần Thiên lại kéo tay hắn lại.
Trang Tín Ngạn quay đầu lại, thấy Tần Thiên nhìn hắn nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
“Bọn họ không tin tưởng nàng, cứ mãi vậy không được. Vừa rồi sao ngươi ngăn cản ta, ta sẽ cho bọn họ hiểu, giờ ngươi chính là chủ của Trà Hành”. Sau khi trở vào nội viện, Trang Tín Ngạn viết.
-   Tín Ngạn, bọn họ không tôn trọng ta, không tín nhiệm ta là bởi vì hiện tại ta còn chưa khiến bọn họ tin tưởng ta. Đó không phải là lỗi của bọn họ.
Tần Thiên mỉm cười nói:
-   Đại phu nhân được bọn họ tôn trọng cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Ngươi tin ta đi, nhất định sẽ có ngày, ta cho bọn họ hiểu, ta tuyệt đối là một đương gia đáng để bọn họ tin cậy
Tin tưởng và tôn trọng phải từ nội tâm, áp đặt, miễn cường đều vô dụng
Nàng hơi hơi cười, má lúm đồng tiền hiện rõ, ánh mắt tự tin, vô cùng động lòng người.
Đã từ rất lâu, Trang Tín Ngạn đã phát hiện, Tần Thiên như một viên dạ minh châu, ngày thường chỉ như hạt trân châu bình thường, đặt trong đống châu báu thì không chút nổi bật. Nhưng có những lúc, có những tình huống, nàng sẽ tỏa ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng đó khiến mọi thứ xung quanh lu mờ, khiến người ta kinh ngạc, tán tưởng, thậm chí cả đời cũng không thể quên
Đây là sức hút độc đáo của nàng, một viên dạ minh châu sáng ngời đó đáng được người tốt trân trọng. Mà hắn, có được nàng một thời gian như vậy cũng đã quá đủ, có đúng không?
Hắn nhẹ nhàng cười, trong lòng có sự ngọt ngào, cũng có sự chua xót.
Đang nghĩ thì thấy Tần Thiên đã nhìn về phía sau hắn, vẻ mặt chăm chú
Trang Tín Ngạn quay đầu nhìn lại, đã thấy Tạ Đình Quân đi đến, bên cạnh là Từ chưởng quỹ.
Ánh mắt Tạ Đình Quân dừng trên người Tần Thiên, vẻ mặt tán thưởng, vừa vỗ tay vừa nói:
-   Nói đúng lắm! Không ngờ đại thiếu phu nhân trí tuệ như vậy, đúng là nữ trung hào kiệt!
Nhìn thấy hắn, sắc mặt Trang Tín Ngạn lại trở nên lạnh lùng. Hắn cùng Tần Thiên đứng lên, nhìn về phía Từ chưởng quầy. Từ chưởng quầy đáp:
-   Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia, Tạ công tử là người mua ngọn núi kia
Tạ Đình Quân là người mua ngọn núi đó? Tần Thiên kinh ngạc nhưng vẻ mặt bình thản. Với người này, nàng luôn có lòng cảnh giác.
Người này như biển lớn bình tĩnh, nhìn qua thì vô cùng phóng khoáng, rộng rãi nhưng ẩn sâu bên trong lại là sự nguy hiểm vô cùng. Không ai có thể biết, giây sau đó hắn sẽ gây những sóng gió gì, không thể ngờ rằng hắn có thể cắn nuốt sạch sẽ mọi thứ.
Đương nhiên, đó chỉ là trực giác, nàng cũng không thể chắc chắn, dù sao bề ngoài hắn cũng không làm việc gì đại ác
-   Nghe nói Trang công tử đang hỏi thăm tại hạ. Tại hạ nhận được tin thì vội tới, không biết có thể giúp gì không? Đều là người một nhà, cần gì thì cứ nói
Tạ Đình Quân nhìn Trang Tín Ngạn cười, nụ cười chân thành, thân thiết, bất kể sự thân thiết, chân thành này là thật hay giả nhưng là một người làm ăn, công lực này của hắn đúng là quá giỏi
Trang Tín Ngạn cười cười, lễ độ mời hắn ngồi, lại sai người dâng trà, sau đó mới liếc mắt ra dấu cho Tần Thiên, ý bảo nàng nói
-   Nếu Tạ công tử đã nói thế thì chúng ta cũng sẽ không khách khí
Tần Thiên nhìn Tạ Đình Quân cười nói:
-   Không biết Tạ công tử có thể nhượng lại khối núi kia cho chúng ta? Nếu là người một nhà, giá cả cũng thoải mái, chúng ta tuyệt đối sẽ không để Tạ công tử chịu thiệt
Tạ Đình Quân trầm ngâm một hồi, khuôn mặt anh khí bừng bừng đầy vẻ trịnh trọng, một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Tần Thiên, đôi mắt tối lóe sáng:
-   Khối núi này ta vốn rất cần, nếu các ngươi cần, tại hạ sẽ giúp các ngươi nhưng Tạ mỗ là thương nhân, không ngại đại thiếu phu nhân chê cười, nói Tạ mỗ ham tiền cũng được. Tạ mỗ có thể giao ngọn núi này cho các ngươi…
Nói tới đây, hắn cười cười, bưng chung trà bên cạnh lên, dùng nắp chung gẩy gẩy lá trà, tư thái tự nhiên
Hắn nhướng mắt, nhìn Trang Tín Ngạn rồi lại quét qua Tần Thiên, khóe miệng cươi cười, đuôi mày khóe mắt đều lộ vẻ khôn khéo
-   Nhưng tại hạ có một điều kiện…
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân