There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 131-132
hương 131: Đục nước béo cò
Xe ngựa chậm rãi quay về.
Tần Thiên quay đầu nhìn Trang Tín Ngạn ở bên một cái. Từ sau khi ra khỏi nha môn Tuần phủ, vẻ mặt hắn vẫn luôn nặng nề, cũng không vì được Tống Tuần phủ nhận lời giúp đỡ mà có chút vui mừng.
Sao lại đăm chiêu như vậy, chẳng lẽ trách nàng tự tiện làm chủ? Tần Thiên đảo mắt nghĩ nhưng nàng là vì Trà Hành còn gì? Chẳng lẽ trách nàng quá mạo hiểm?
Tần Thiên bĩu môi, tuy rằng trong lòng có chút không vui nhưng nghĩ hai người cùng hội cùng thuyền, căn cứ nguyên tắc ban đầu định ra là phải thấu hiểu nhau mà khẽ kéo tay áo Trang Tín Ngạn.
Trang Tín Ngạn quay đầu, khẽ cau mày.
Tần Thiên nhìn hắn cười nói:
-   Không cần lo lắng, ta sau khi trở về sẽ luyện tập thêm, nhất định sẽ không xảy ra sai sót, chỉ cần chúng ta chắc chắn thì nhất định có thể khiến Hách sát nhân hương trở thành trà tiến cống.
Trang Tín Ngạn tức giận nhìn nàng một cái, chẳng lẽ hắn không biết đây là một cơ hội tốt? Nhưng so với cơ hội này, hắn còn để ý đến an nguy của nàng hơn. Nếu để cho nàng mạo hiểm như thế mới có được cơ hội này thì hắn chẳng thà không cần. Nhưng nàng lại chẳng nghe lời hắn, chưa gì đã đồng ý.
Hắn vốn không biết cách biểu đạt, huống chi lại biết rõ đối phương không thích mình. Hắn rất muốn nói những lời này nhưng nào có mặt mũi mà nói.
Cuối cùng, lời viết trên sổ biến thành: “Chỉ sợ nàng sẽ gây họa cho Thịnh Thế, để tránh chuyện này xảy ra, ngày đó ta sẽ đi cùng nàng”. Có hậu quả gì, hắn sẽ cùng nàng gánh vác.
Tần Thiên nhìn thoáng qua, chu miệng.
Thì ra là sợ ta làm liên lụy Thịnh Thế…
Nhưng cũng đúng, nàng vốn là vì Thịnh Thế mới có thể thành Đại thiếu phu nhân, trong cảm nhận của bọn họ, Thịnh Thế đương nhiên là quan trọng nhất.
Tần Thiên vốn là không có kỳ vọng gì với Trang Tín Ngạn, đương nhiên cũng chẳng đặt nặng chuyện này trong lòng.
Nàng nhìn Trang Tín Ngạn cười hì hì nói:
-   Ngươi yên tâm, ta không phải loại người không biết nặng nhẹ.
Nhìn nàng cười vô tâm như vậy, Trang Tín Ngạn cảm thấy thật tức giận nhưng cũng chẳng có cách nào. Bị đè nén. Đành phải quay đầu nhìn ra ngoài như đang ngắm cảnh.
Tần Thiên cũng không để ý đến hắn, chuyên tâm nghĩ chuyện của mình.
Kiếp trước, nàng vì xã giao mà thường xuyên cùng khách hàng đến quán uống trà, thưởng thức nghệ nhân biểu diễn. Hôm nay nàng ngâm trà cho Tống Tuần phủ cũng là dựa theo cách biểu diễn của nghệ nhân mà ra. Chỉ là mình không được huấn luyện chuyên nghiệp, không thể bằng các nghệ nhân được.
Nhưng biểu diễn trước mặt hoàng thượng đương nhiên là càng cẩn thận càng tốt, Tần Thiên suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nàng cần học thêm những gì?
Ngay khi xe ngựa sắp tới Trang phủ, Tần Thiên nhìn qua cửa xe, thấy bên ngoài có một nam nhân mặc trường bào, lưng dắt ống sáo thì mắt sáng bừng, rốt cuộc nghĩ ra cần bổ sung điều gì.
Ngoài cửa Lưu gia.
Đám người Trương Toàn giữ ở ngoài Lưu gia gần một ngày một đêm, bởi vì không dám nghỉ ngơi, chú ý cao độ mà sớm mệt đến váng đầu hoa mắt, tinh thần uể oải.
-   Trương gia, chẳng lẽ Đại thiếu phu nhân và Đại thiếu gia không về, chúng ta cứ phải canh ở đây sao? Một kẻ mặt dài thườn thượt.
Trương Toàn lau mồ hôi, lại nhìn màn đêm mà hỏi:
-   Giờ nào rồi?
-   Giờ là giờ Tuất!
Trương Toàn nhìn về phía công lớn Lưu gia, cau mày lầm bầm:
-   Sao lâu vậy rồi còn chưa ra…
Sau đó lại lạnh lùng nhìn đám thủ hạ:
-   Lấy lại tinh thần cho ta, chủ nhân đã dặn, nếu có chút sai lầm nào thì chẳng ai tránh được đòn đâu.
Đám người khúm núm, không dám nói thêm gì.
Đang lúc mấy người hoa mắt bỗng nhiên có người chạy đến, nhìn Trương Toàn thở hổn hển nói:
-   Trương gia, Đại thiếu gia đã về.
-   Cái gì?
Trương Toàn kinh hãi, hắn nhìn cánh cổng lớn Lưu gia, gõ đầu, lòng đầy nghi hoặc:
-   Chẳng lẽ bọn họ bay ra ngoài?
Cùng lúc đó, tại Vọng Giang lâu.
Tạ Đình Quân và Trang Tín Xuyên ngồi bên bàn gần cửa sổ.
Trên bàn đầy đồ ăn tinh xảo, bình rượu bằng đá trắng tản ra hơi rượu mát lạnh, cũng chính là rượu hổ phách nức tiếng Dương thành.
Hai người ngồi đối diện nhau, Trang Tín Xuyên nhìn Tạ Đình Quân đang ngắm cảnh bên ngoài mà lòng bất an.
Tạ Đình Quân từ sau khi vào vẫn không nói chuyện, vẻ mặt thản nhiên. Trang Tín Xuyên biết là hắn để tâm chuyện Tần Thiên thành thân. Tuy rằng Tần Thiên đã thành thân nhưng việc hôn sự này không thể gạt bỏ.
Trang Tín Xuyên đứng lên, vẻ mặt tươi cười, cầm bầu rượu châm tửu cho Tạ Đình Quân. Hơi rượu nồng đậm tản ra.
Như là bị hương rượu dẫn dụ, Tạ Đình Quân quay đầu nhìn Trang Tín Xuyên, cười cười:
-   Tạ mỗ đi xa một chuyến, vốn nghĩ khi về sẽ nhận được tin tốt của Tín Xuyên, không ngờ… Hắn cười nhạt hai tiếng.
Chuyện vốn chắc chắn bỗng nhiên thành như vậy. Khi hắn trở về, biết được Tần Thiên đã gả cho Trang Tín Ngạn thì vô cùng kinh ngạc.
Dù Trang Tín Ngạn câm điếc cũng không cần thiết phải lấy một nha hoàn chứ. Nha hoàn chẳng qua chỉ là nô tài, chơi đùa là được, làm chính thất của mình, ghi tên vào gia phả lưu truyền nhiều đời thì chẳng phải quá nhục nhã.
Tạ Đình Quân không thể hiểu nổi.
Tay Trang Tín Xuyên khẽ run, rượu bắn ra ngoài. Tạ Đình Quân nhíu mày, đón lấy bầu rượu trong tay hắn, rót đầy chén cho Trang Tín Xuyên. Sau đó hắn buông bầu rượu, cầm chén của mình lên:
-   Cạn ly!
Nói xong ngửa đầu uống, chén rượu không còn một giọt rồi chăm chú nhìn Trang Tín Xuyên. Phải biết rằng, Hổ phách này là rượu mạnh có tiếng, uống như vậy, nếu là người thường thì sớm sẽ say túy lúy không nhận ra mẹ đẻ.
Nhưng giờ cũng chỉ đành cố uống một hơi cạn sạch.
Uống xong một ly, đầu óc choáng váng suýt ngất.
-   Đình Quân, chuyện này đúng là không thể trách ta, ai biết đại nương ta nổi điên mà lại bắt đại ca ta lấy Tần Thiên làm chính thất, còn định truyền vị trí đương gia cho nàng. Cứ như thế, ta căn bản không thể mở miệng.
Trang Tín Xuyên cười lấy lòng:
-   Nhưng ngươi yên tâm, Tần Thiên tuy rằng không thể thành nha hoàn hồi môn nhưng ta sẽ chọn mấy nha hoàn xinh đẹp, ngoan ngoãn, cam đoan còn hơn Tần Thiên nhiều.
Tạ Đình Quân đang rót rượu tỏ vẻ cả kinh dừng lại:
-   Để một nha hoàn thành đương gia?
Thành chính thất đã không thể tưởng tượng, còn làm đương gia Thịnh Thế Trà Hương. Đó là Trà Hành lừng lẫy phương nam đó.
-   Cũng không hẳn thế, một nha hoàn lừa đảo biết cái gì? Để nàng ta làm đương gia, đại nương ta quá hồ đồ.
Trang Tín Xuyên cũng kích động, vỗ bàn, tức phun mật vàng. Tạ Đình Quân rót đầy chén cho Trang Tín Xuyên, lại cùng hắn uống hai chén rồi mới nói:
-   Như vậy… Tín Xuyên chẳng phải vô duyên với vị trí đương gia?
Tuy rằng uống đến choáng váng nhưng Trang Tín Xuyên vẫn còn chút tỉnh táo, sợ hắn chê ghét mà chuyện hôn sự không thành, vội xua tay nói:
-   Ta sao có thể bại dưới tay một nha hoàn?
Nói xong dựa sát vào Tạ Đình Quân, thấp giọng nói:
-   Ta có dượng là Tri phủ đại nhân giúp đỡ, Tri phủ đại nhân lại có Tổng đốc đại nhân là chỗ dựa, vị trí đương gia sớm muộn gì cũng là của ta.
Nói xong kể qua chuyện tỷ thí với Tần Thiên.
Tạ Đình Quân lẳng lặng không nói nhưng ánh mắt lóe sáng, cười nói:
-   Thì ra Tín Xuyên có chỗ dựa vững vàng.
Nói xong lại kích hắn uống mấy chén.
Thêm vài chén, mặt Trang Tín Xuyên đỏ như Quan Công, ánh mắt cũng lờ đờ, hắn rung đùi đắc ý rất đắc ý:
-   Tạ huynh, ta nói cho ngươi, dượng ta là người rất có tiền đồ đó. Dượng ta luôn rất chăm sóc chúng ta, ta tuy không phải đích tôn của Trang thị nhưng còn khá hơn hắn… sau này…
Trang Tín Xuyên cao giọng:
-   Sau này ngươi kết duyên Tần Tấn với muội muội ta, chúng ta thành người một nhà, dượng của ta đương nhiên cũng là dượng của ngươi.
Tạ Đình Quân cũng tỏ vẻ say rượu, chỉ vào Trang Tín Xuyên cười:
-   Vậy đến lúc đó xin đại cữu gia chỉ bảo thêm.
Trang Tín Xuyên nghe được lời này, một lòng chắc chắn, cười lớn vỗ vai Tạ Đình Quân:
-   Đâu có, đâu có!
Bỗng nhiên nhớ tới lời dượng từng dặn, thấy đối phương có hơi say thì hỏi dò:
-   Tạ huynh có thể tham gia việc buôn muối ở Dương thành, hắn cũng có chỗ dựa…
-   Đó là…
Tạ Đình Quân cười như say:
-   Chúng ta là người một nhà, ta cũng không gạt ngươi, Tạ gia ta có quan hệ thân thích với Diêm vận sử đại nhân (Quan lo việc chuyển muối), nhiều năm qua nếu không phải chúng ta cố gắng làm ăn thì sao được như bây giờ.
Trang Tín Xuyên nghe được, hai mắt sáng lên, hưng phấn mà không ngừng mời rượu.
Rượu xong, Trang Tín Xuyên say bất tỉnh, được người đưa về. Mắt thấy xe ngựa của Trang Tín Xuyên đi xa, Tạ Đình Quân đột nhiên không còn vẻ gì là say, thần chí tỉnh táo, ánh mắt sắc bén.
Tùy tùng Lâm Vĩnh đi vào.
-   Công tử ngươi uống nhiều như vậy, không sao chứ?
Tạ Đình Quân cầm bình rượu vung vẩy, cười nói:
-   Chút rượu này có là gì, trước chúng ta ở Mạc Bắc uống rượu cùng người, toàn uống rượu bằng bát mà có bao giờ thua.
Nói xong, ngẩng đầu lên, cẩm bầu rượu tu, đầy vẻ cuồng ngạo.
Hắn uống mấy ngụm rồi đưa cho Lâm Vĩnh, Lâm Vĩnh cũng uống mấy ngụm rồi lấy tay áo lau miệng, khen:
-   Rượu ngon!
Tạ Đình Quân cười to vài tiếng, bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, hai mắt sáng bừng:
-   Lâm Vĩnh, ngươi điều tra cho ta, thời gian này Tần Thiên và đại công tử Trang phủ có động tĩnh gì. Thịnh Thế Trà Hành phải rơi vào tay Trang Tín Xuyên.
-   Vì sao? Lâm Vĩnh khó hiểu.
Tạ Đình Quân hừ lạnh một tiếng.
-   Trang Tín Xuyên ngu xuẩn này cũng không nghĩ lại xem vì sao Hồ tri phủ tận tâm giúp mình như vậy. Chẳng lẽ thực sự coi trọng muội tử này sao? Còn chẳng phải vì có ý đồ với Trà Hành. Nhưng chỉ có Trà Hành rơi vào tay Trang Tín Xuyên thì quan hệ của bọn họ với Hồ tri phủ càng thêm chặt chẽ, lúc đó chúng ta mới có cơ hội đục nước béo cò.
-   Vâng.
Tạ Đình Quân nghĩ rồi lại sai bảo:
-   Bọn họ muốn gặp hoàng thượng thì phải nghĩ cách. Tri phủ khẳng định không được, Tổng đốc cũng không… đến chỗ Tuần phủ, Chánh sứ, Án sát xem bọn họ có đến đó không.
-   Vâng.
Chương 132: Giúp đỡ
Lục Vu viện.
-   Ngươi nói muốn ta đánh đàn trước mặt hoàng thượng?
Phương Kiến Thụ kinh ngạc nhìn Tần Thiên trước mặt:
-   Không được đâu, ta chút tài hèn sao dám để lộ trước mặt hoàng thượng. Không được, không được.
Hai tay xua loạn.
-   Ta đã nghe ngươi đánh đàn vài lần rồi, rất hay. Ta ngâm trà cần có âm nhạc phối hợp, vốn không phải là chuyện lớn gì cả. Hơn nữa, ngoài ngươi chúng ta cũng không tin tưởng được ai. Ngươi cũng biết chuyện lần này với Trà Hành, với Đại phu nhân mà nói quan trọng cỡ nào. Không biết Phương công tử có thể giúp đỡ chúng ta…
Tần Thiên khẩn thiết nhìn Phương Kiến Thụ nói:
-   Nhưng cũng phải nói, chuyện lần này nhất định có nguy hiểm, trước mặt thiên tử, chỉ thoáng sơ suất sẽ liên lụy tính mạng người thân.
Tần Thiên cũng không muốn gây chú ý trước mặt hoàng thượng nhưng nếu đây là điều kiện Tống Tuần phủ muốn thì chỉ có nghĩ mọi cách mà làm cho tốt. So với lo lắng hoảng sợ thì đây mới là cách giải quyết vấn đề.
Phương Nghiên Hạnh cùng đi theo Tần Thiên nghe vậy thì cười nói với đệ đệ:
-   Kiến Thụ, chuyện khác ta không nói nhưng chuyện của phu nhân thì dù thế nào ngươi cũng không nên từ chối. Có thể làm chúng ta sẽ không từ nan, không thể làm cũng nghĩ mọi cách mà làm. Giờ nếu Tần Thiên muốn ngươi đi, ngươi cứ tự tin mà đi, đừng từ chối.
Tuy rằng Tần Thiên thành Đại thiếu phu nhân nhưng vì giao tình thâm hậu với Phương Nghiên Hạnh mà giữa hai người không có nghi thức xã giao gì, đều gọi thẳng tên.
Nghe tỷ tỷ nói như vậy, lại nghĩ tới ân đức mấy năm qua của Đại phu nhân, Phương Kiến Thụ chẳng do dự mà đồng ý.
Tần Thiên nhìn hắn cười nói:
-   Ta cũng biết Phương công tử vừa thi viện xong, đang chuẩn bị thi hương nhưng công tử yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không làm mất nhiều thời gian của công tử. Chỉ cần luyện tập vài lần, hợp tác ăn ý là được.
-   Ngươi cần gì nói khách khí như vậy.
Phương Nghiên Hạnh cầm tay Tần Thiên nói:
-   Kiến Thụ có thể thi qua kì thi viện chẳng phải là nhờ phu nhân lo lắng? Trong lòng chúng ta, Trang phủ chính là nhà chúng ta, chuyện của Trang phủ cũng là chuyện của chúng ta.
Sau đó lại nhìn Phương Kiến Thụ cười nói:
-   Hơn nữa việc này với Kiến Thụ mà nói cũng là một cơ hội, có thể bộc lộ chút tài năng trước mặt hoàng thượng, chỉ cần không sai sót thì sẽ có chỗ tốt.
Tần Thiên cho rằng Phương Nghiên Hạnh nghĩ rất thấu đáo.
Mọi chuyện cứ vậy mà làm.
Buổi tối, Tần Thiên đem chuyện này nói cho Trang Tín Ngạn.
-   Nam nữ thụ thụ bất thân, không khỏi khiến người nói xàm, ta hi vọng mỗi lần ta đi, ngươi có thể đi cùng.
Trang Tín Ngạn nhớ tới khuôn mặt thư sinh của Phương Kiến Thụ thì nhanh chóng đồng ý.
“Ngày nào cũng đi?”
-   Đã định là mỗi sáng mất 1 canh giờ. Bởi vì hắn còn chuẩn bị thi Hương nên không thể làm lỡ thời gian của hắn được.
Trang Tín Ngạn gật gật đầu, nằm xuống chăn nệm đã trải. Tần Thiên cũng lên giường, cài màn cần thận, giờ đã sang tháng năm, muỗi bắt đầu xuất hiện nhiều.
Nàng nằm xuống nhìn đỉnh màn, nghĩ đến chuyện biểu diễn trước mặt hoàng thượng mà vừa lo lắng, vừa hưng phấn.
Không thể nhịn được, lại vén một góc màn, vươn đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt đẹp của Trang Tín Ngạn, ánh mắt hắn chuyên chú khiến Tần Thiên như có ảo giác, dường như hắn luôn nhìn mình.
Nhưng sao thế được? Chắc là trùng hợp thôi.
Hắn có vẻ không ngờ nàng bỗng nhiên vươn đầu ra, hơi sửng sốt rồi vội quay đầu đi.
-   Ấy dà, đừng quay đi, ta đang muốn nói chuyện với ngươi mà.
Tần Thiên vươn tay kéo quần áo hắn.
Trang Tín Ngạn lại xoay người lại, ánh mắt dừng ở cổ tay trắng như tuyết của nàng, mặt hơi nóng lên, nhớ lại giờ ánh sáng ảm đạm, đối phương chắc chắn không nhìn rõ sắc mặt mình thì mới yên lòng.
-   Ngươi nói, nếu hoàng thượng vui vẻ thì có ban thưởng không?
Tần Thiên nhìn hắn cười khanh khách hỏi, má lúm đồng tiền lại hiện ra.
Trang Tín Ngạn cười, hắn dùng một tay chống đầu, tóc dài đen như mực xõa trên áo trắng như tuyết, màu sắc đối lập, dưới ánh đèn mờ mà trở nên mông lung, yêu dị.
Với cảnh tuyệt sắc này, tim Tần Thiên đập nhanh, cũng đã quen. Nàng cười cười, sóng mắt lưu chuyển, lại lạc quan ảo tưởng:
-   Hoàng thượng ban thưởng chắc chắn không bình thường, không biết hắn ban cho ta trang sức châu báu, ngọc ngà gì? Hay là đưa bạc?
Thấy nàng đến lúc này còn có tâm tình nghĩ chuyện này, Trang Tín Ngạn không thể không viết chữ “Phục” dành riêng cho nàng. Nhưng so với việc thấy nàng hoảng loạn, hắn càng thích tính cách lạc quan này của nàng hơn.
Hưng phấn, Trang Tín Ngạn cũng muốn nói đôi câu với Tần Thiên, lúc tìm sổ con mới nhớ lại quên không mang theo, vội đứng dậy tìm kiếm.
Tần Thiên đang nói đến cao trào, thấy Trang Tín Ngạn như vậy đương nhiên là hiểu ý. Trong lòng dâng lên cảm giác áy náy. Nàng chỉ nghĩ cảm xúc của mình mà quên đối phương bất tiện, đó, gây phiền phức cho người ta rồi…
Khi Trang Tín Ngạn tìm được sổ, cười quay lại thì đã thấy vẻ mặt Tần Thiên hối lỗi nói:
-   Xin lỗi, ta chỉ lo nói suy nghĩ của mình mà quên mất giờ đã khuya, quấy rầy ngươi rồi. Ngủ đi, ta cũng ngủ thôi.
Nói xong, lại chui vào màn, không lâu sau đã ngủ.
Trang Tín Ngạn định nói cái gì cũng đã không kịp. Hắn nắm chặt sổ trong tay, chưa bao giờ như lúc này, hắn ý thức mình là người không hoàn thiện.
Hắn chán nản buông sổ, thổi tắt nến, chậm rãi nằm xuống.
Sáng hôm sau, lúc Trang Tín Ngạn từ phòng luyện công về, Tần Thiên phát hiện mặt hắn có mấy vết hồng. Bởi vì da hắn trắng nên những nốt nhỏ như đầu hạt gạo đỏ trông rất rõ.
-   Bị muỗi cắn sao?
Tần Thiên bước qua dò xét. Nhưng bởi vì chỉ cao đến vai đối phương nên không thể không kiễng chân.
Nhìn thấy nàng bỗng nhiên tiến đến trước mặt mình, mở to mắt quan tâm, sự mất mát trong lòng Trang Tín Ngạn vì chuyện đêm qua biến mất. Hắn hơi cúi đầu cho nàng nhìn rõ. Cảm nhận đầu ngón tay ấm áp của nàng lướt qua da mình, trong lòng thoải mái.
Hắn quay đầu, vừa khéo nhìn thấy bóng bọn họ trong gương, bóng người bên nhau trông thật thân mật, đáy lòng cảm thấy thật ngọt ngào.
-   Không phải đã đốt nhang đuổi muỗi sao?
Tần Thiên vừa nói vừa nhìn về phía hắn lại phát hiện lúc này hai người dựa vào nhau thật gần, mà mặt hắn cơ hồ ngay trước mắt.
Người ta vẫn nói, mỹ nhân không thể tới gần, không thể nhìn kỹ. Nhưng câu này hoàn toàn không hợp với Trang Tín Ngạn. Cho dù là gần như vậy thì ngũ quan hắn vẫn rất hoàn mỹ. Nhất là đôi mắt hắn, cảm giác hơi lạnh lùng như phủ lớp băng mỏng, dưới ánh mặt trời lại thoáng chút sáng rỡ, như cảnh tượng thần bí, u tĩnh khiến ta trầm mê.
Nhìn bóng mình trong mắt hắn mà Tần Thiên như quên mất thực tại.
Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, thời gian như ngừng trôi…
Mãi đến khi Bích Liên ở ngoài gọi:
-   Đại thiếu phu nhân, chúng ta có thể vào không?
Tần Thiên lúc này như bừng tỉnh, vội lùi mấy bước. Nàng nhìn Trang Tín Ngạn trước mắt, bỗng có cảm giác bối rối khó nói. Nàng day thái dương, lại vuốt tóc, nàng cũng biết tóc mình rất gọn nhưng muốn tìm chuyện mà làm để mau chóng ổn định cảm xúc bản thân.
-   Chờ một chút.
Tần Thiên trả lời, sau đó lại nhẹ giọng nói với Trang Tín Ngạn:
-   Về sau ngươi lên giường ngủ đi, trên giường có màn, ngươi sẽ không bị muỗi cắn, ta ngủ bên ngoài không sao, chỉ cần đốt nhang là được.
Nói xong cười khẽ.
Có nhang trừ muội còn bị muỗi coi khinh thành thế này, Tần Thiên cảm thấy nhất định là máu của hắn rất hút muỗi nên cũng không thể để hắn làm thức ăn uỗi được.
Ai ngờ, Trang Tín Ngạn lại quả quyết lắc đầu, tiếp theo biểu hiện sự cương quyết. Lúc hắn quyết tâm, ai cũng không thể thay đổi.
Tần Thiên thở dài, nghĩ rằng, chỉ có thể nghĩ cách khác.
Nàng gọi đám Bích Liên vào hầu hạ, mà Trang Tín Ngạn được Hải Phú đỡ đi tắm.
Ăn sáng xong, hai người đến Lục Vu viện của Phương Kiến Thụ. Lúc đi qua hoa viên thì vừa vặn thấy Trang Minh Hỉ dẫn nha hoàn đi dạo.
Nhìn thấy Trang Tín Ngạn cùng Tần Thiên, Trang Minh Hỉ như đã quên chuyện không vui lúc trước, cười đi tới, thi lễ với hai người, ngọt ngào gọi:
-   Đại ca, đại tẩu.
Nếu để người ngoài nhìn thấy còn tưởng quan hệ của bọn họ tốt lắm. Tần Thiên cũng không ngây thơ như vậy. Vẻ mặt khi Trang Minh Hỉ tát nàng nàng còn nhớ rõ. Vẻ mặt đó khiến nàng nhớ tới Linh Nhi, đầy oán hận, ngoan độc.
Trang Tín Ngạn thản nhiên không tỏ vẻ gì. Tần Thiên khẽ cười coi như chào hỏi. Hai người đang chuẩn bị rời đi, Trang Minh Hỉ bỗng chỉ vào mặt Trang Tín Ngạn, cả kinh nói:
-   Ối chao, mặt ca ca sao vậy? Bị muỗi đốt sao?
Tần Thiên hơi hơi gật đầu một cái. Trang Tín Ngạn tuy đã bôi thuốc nhưng nốt hồng vẫn còn.
Trang Minh Hỉ lại nhìn nàng một cái rồi lại nhìn qua Trang Tín Ngạn, bỗng nhiên vỗ tay cười:
-   Cùng chung giường, sao muỗi chỉ cắn ca ca ta?
Tần Thiên và Trang Tín Ngạn đều rùng mình nhưng không tỏ vẻ gì. Tần Thiên cười nói:
-   Đúng vậy, muỗi nhất bên trọng, nhất bên khinh thật khiến ta đau lòng.
-   Đại tẩu nói chuyện thật thú vị.
Trang Minh Hỉ bưng miệng cười, ánh mắt lại đảo qua hai người.
Tần Thiên thấy vậy, xoay người nhìn Trang Tín Ngạn dịu dàng cười nói:
-   Tín Ngạn, tối nay ngươi phải để ý màn nhé, nếu không mọi người lại tưởng ta sơ sẩy.
Trang Tín Ngạn quay đầu khẽ nhéo mũi nàng rồi mỉm cười, vẻ mặt yêu chiều vô cùng. Tần Thiên thấy mà lông tơ dựng đứng, thầm bội phục khả năng diễn xuất của hắn.
Trang Minh Hỉ dần ngưng cười.
Hai người không để ý tới nàng, đi về phía Lục Vu viện, Trang Minh Hỉ đứng đó nhìn theo.
Nàng quay đầu hỏi Hỉ Thước bên cạnh:
-   Ngươi thấy quan hệ giữa Đại thiếu gia và Đại thiếu phu nhân thế nào?
-   Trông bọn họ thật ân ái. Hỉ Thước đáp.
-   Ân ái sao?
Trang Minh Hỉ nhíu mày, sự nghi hoặc trong lòng dập dềnh như sóng, nhưng lại nhớ tới trước kia Trang Tín Ngạn từng vì Tần Thiên mà tát mình thì cũng không dám chắc.
Nàng lắc đầu, mang theo nha hoàn xoay người rời đi.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân