Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 121-122
hương 121 Tranh giành vị trí đương gia 2
-   Ngươi buông di nương ta ra!
Trang Tín Trung thấy mẫu thân bị khi dễ thì vội chạy qua, đẩy Lý di nương ra.
Trang Tín Xuyên vội vàng tiến lên, đỡ lấy mẫu thân mình, xoay người chỉ vào Tín Trung, vẻ mặt hung ác:
-   Đúng là không lên tiếng sợ người khác nghĩ mình chết! Tín Trung, không ngờ ngươi bình thường không rên một tiếng, tỏ ra thành thật mà trong lòng lại có dã tâm này. Ngươi muốn tranh với ta? Ngươi phải hiểu cho rõ chứ, ngươi có khả năng sao? Đến lúc đó đừng có trách ca ca trở mặt!
-   Tín Trung, Tín Trung, chúng ta không làm đương gia!
Trần di nương nghe Trang Tín Xuyên uy hiếp, lại sợ hãi, mặt trắng bệch, nắm chặt hai tay con, run run, khóc sướt mướt:
-   Tín Trung, nghe lời di nương, đương gia không dễ làm, di nương không cầu ngươi đại phú đại quý, chỉ cần ngươi bình an là tốt rồi, Tín Trung, ngươi nghe lời di nương đi!
Người Trần di nương mềm nhũn ngã vào lòng Trang Tín Trung, khóc không thành tiếng.
Trang Tín Trung ôm lấy mẫu thân, vẻ mặt hoảng sợ, Lý di nương cùng Trang Tín Xuyên nhìn nhau, vẻ mặt nham hiểm, đắc ý.
-   Các ngươi đang làm cái gì, trong mắt các ngươi có còn phu nhân đương gia ta nữa không, còn các lão gia trong họ nữa không? Dám công khai uy hiếp trước mặt ta!
Đại phu nhân giận đến run người:
-   Lý Tú Mai, ngươi khinh ta không dám động đến ngươi sao!
Nói xong giương giọng:
-   Người đâu!
Đại phu nhân chỉ về phía Lý di nương, lớn tiếng quát:
-   Đánh kẻ điêu trá, trong mắt không có trên dưới này mười trượng cho ta!
Bọn gia đinh đi về phía Lý di nương, Lý di nương một tay chống nạnh, một tay chỉ vào đám gia đinh quát lớn:
-   Ai dám đụng đến ta? Mắt chó các ngươi mù rồi à. Ta là người các ngươi nói đánh là đánh? Ta nói cho các ngươi, mở to mắt chó của các ngươi mà xem giờ là tình cảnh gì. Hôm nay ai dám động đến một sợi tóc gáy của ta thì ngày sau ta sẽ trả lại gấp trăm lần.
Đại phu nhân bị bệnh, đám gia đinh ở ngoài đều nghe rõ. Nay Trần di nương nhát gan như vậy, về sau Trang phủ chẳng phải do nhị phòng làm chủ? Hôm nay thực sự  đánh Lý di nương, Lý di nương không phải người nhân từ như Đại phu nhân, sau này còn có thể toàn mạng?
Nghĩ đến đây, đám gia đinh đều do dự.
Tần Thiên nhìn thấy thì lo lắng nắm chặt mành. Nàng vô số lần muốn lao ra giúp Đại phu nhân khống chế Lý di nương nhưng nàng biết, chỉ cần nàng ra, nàng sẽ không thể thoát thân. Lý trí nói với nàng, giờ hẳn nên lập tức quay đầu, lập tức rời đi nhưng vừa nhớ tới ơn nghĩa của Đại phu nhân và Đại thiếu gia thì không thể nhấc chân, phải xem rõ kết quả thì mới có thể an tâm.
Nàng nhìn Đại phu nhân trong sảnh, thầm nói: phu nhân, buông tay đi, chấm dứt Trà Hành đi. Ngươi đã vì Trà Hành mà làm tổn hại bản thân, chẳng làm thất vọng ai hết. Giờ tam phòng không thế lực, rõ ràng không phải là đối thủ của nhị phòng, ngươi tội gì mà phải phiền muộn lao lực? Buông Trà Hành chẳng phải sẽ sống càng thoải mái, vì sao còn phải cố giữ không buông? Vì Trang lão gia sao? Vì đám tiểu nhị trong Trà Hành sao? Nhưng cuộc sống của người khác chẳng lẽ quan trọng hơn tính mạng của mình.
Trong sảnh, Đại phu nhân đương nhiên không nghe thấy tiếng lòng của Tần Thiên, bà không nhìn được cảnh trong sảnh, vẻ mặt mờ mịt. Nguyệt Nương ở bên thấy rõ, lập tức chỉ vào đám gia đinh, quát lớn:
-   Lũ cẩu nô tài này, ngay cả lời Đại phu nhân cũng không nghe sao!
-   Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngay cả người hầu cũng biết đạo lý này, Nguyệt Nương, cẩu nô tài ngươi câm mồm cho ta. Chủ nhân nói chuyện, làm gì có chỗ cho ngươi đớp lời. Lý di nương trừng mắt nhìn Nguyệt Nương, thần sắc âm hiểm.
Bọn gia đinh nhìn Đại phu nhân rồi lại nhìn Lý di nương, co rúm lại phía sau.
Đại phu nhân nghe thấy vậy sao còn không hiểu, chỉ cảm thấy luồng khí dâng thẳng lên não, nhất thời đầu váng mắt hoa.
-   Tam thúc công, chẳng lẽ các ngươi trơ mắt nhìn một tiểu thiếp kiêu ngạo, ngang ngược với chính thất như vậy?
Đại phu nhân nhìn về phía đám người Trang Thành Chí nói.
-   Đại tỷ, đừng áp đặt loạn tội danh cho ta, ta khi nào thì trong mắt không có người trên, ta bất kính với đại tỷ khi nào. Ta chẳng qua chỉ làm tròn bổn phận của một tỷ tỷ, dạy dỗ muội muội thôi, sao có thể nói là uy hiếp!
Nói rồi Lý di nương nhìn Trần di nương cười nhạt:
-   Xảo Vân, ta có uy hiếp ngươi sao?
-   Không có, không có!
Trần di nương nước mắt ngắn dài, vẻ mặt hoảng sợ, vội xua tay:
-   Tỷ không có uy hiếp ta, muội muội không hiểu chuyện, tỷ giáo huấn đúng lắm, muội biết sai rồi!
Lý di nương ngửa đầu cười to hai tiếng, sau đó nhìn về phía Đại phu nhân cười nói:
-   Có nghe hay không, đại tỷ, cho dù là đến quan phủ ta cũng không sợ!
Nay bà còn gì phải cố kỵ? Lúc trước, Đại phu nhân nắm quyền, bà còn nể địa vị đương gia, nay bà mù, vị trí đương gia dù không muốn cũng phải giao ra. Bà có tỷ phu là Tri phủ làm chỗ dựa, lại có con kế thừa vị trí đương gia, bà cần gì phải sợ Đại phu nhân. Giờ bà muốn dùng thân phận tiểu thiếp mà cưỡi lên đầu chính thất, thỏa mãn cơn tức bấy lâu nay. Bà muốn xem xem, giờ Giang Hoa Anh có thể làm gì mình.
Lý di nương xoay người đi đến bên Trang Thành Chí, phúc thân rồi thấp giọng nói:
-   Tú Mai có chút xúc động nhưng tuyệt đối không có ý bất kính với các lão gia, xin các vị lão gia thứ lỗi.
Bà đứng lên, lại nói:
-   Tin chắc các vị lão gia cũng thấy rõ ràng, tam phòng không có ý nhận vị trí chủ nhà, là vì đại phòng ép bức mới miễn cưỡng mà thôi. Người như vậy sao có thể làm được việc lớn? Hơn nữa….
Lý di nương xoay người chỉ vào Trang Tín Trung, giọng nói sắc bén:
-   Hắn có thể giải quyết được việc chuyển trà sao? Hắn có quan hệ tốt với quan phủ sao? Ai mới có thể làm được đương gia Trà Hành, tin rằng không cần ta nói, các vị lão gia trong lòng cũng đã có quyết định.
Trang Tín Trung bị bà liên tiếp chất vấn mà chột dạ cúi đầu. Bởi vì thân phận mẫu thân thấp kém mà từ khi ra đời hắn vốn chẳng có địa vị gì trong Trang phủ. Bình thường bị nhị phòng bức ép cũng không dám phản kháng. Giờ nhất thời bảo hắn chống đối nhị phòng hắn luôn có chút hoảng sợ.
Lý di nương nhìn hắn như vậy đắc ý, cười nhạt một tiếng rồi nói:
-   Đại tỷ bị bệnh đến hồ đồ mới có lựa chọn buồn cười như vậy. Chỉ vì trong tay bà có di ngôn của lão gia mà có thể bà hủy hoại cơ nghiệp của lão gia sao? Xin tam thúc công chủ trì công đạo cho chúng ta.
Những lời Lý di nương nói này chẳng đọng lại gì ngoài hai câu: “Hắn có thể giải quyết được việc chuyển trà sao? Hắn có quan hệ tốt với quan phủ sao?”. Hai câu này khiến Trang Thành Chí băn khoăn.
Trà Hành có thể tiếp tục hoạt động mới là quan trọng nhất! Bọn họ mới có bạc. Tuy rằng Trang Tín Xuyên không phải người có khả năng nhưng còn hơn Tín Trung. Chọn tới chọn lui, quả thực không có ai thích hợp hơn Trang Tín Xuyên.
Đang lúc Trang Thành Chí chuẩn bị quyết định thì bỗng nhiên nghe được Đại phu nhân nói:
-   Tín Trung, ngươi còn nhớ những lời đại nương nói với ngươi sao? Ngươi là con cháu Trang phủ, Thịnh Thế Trà Hành có trách nhiệm của ngươi. Nếu ngươi còn coi mình là con cháu Trang phủ, là con của người cha đã mất, nếu có tâm huyết của một nam tử hán thì đến trước mặt các vị lão gia, cho bọn họ thấy quyết tâm của ngươi, làm cho bọn họ tin rằng ngươi có khả năng ứng phó được mọi khó khăn.
Mỗi lời của Đại phu nhân như đánh vào ngực Trang Tín Trung, nhất thời, hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đúng, hắn là con cháu Trang phủ, hắn không thể khiếp đảm như vậy. Nghĩ vậy, hắn đứng thẳng người, đi về phía đám tộc trưởng nhưng mới đi được hai bước đột nhiên lại bị Trần di nương ngăn lại. Trần di nương khóc lóc:
-   Tín Trung, ngươi sao đấu được bọn họ, ngươi có cái gì đâu? Ngươi đừng làm di nương lo lắng được không?
Nói xong, bà lại nhào tới trước mặt Đại phu nhân, quỳ gối xuống, càng không ngừng dập đầu, khóc hô:
-   Phu nhân, ta dập đầu với ngươi, ta dập đầu với ngươi, ngươi đừng ép Tín Trung được không? Ta chỉ có một đứa con, chỉ mong nó mạnh khỏe. phu nhân, ngươi cũng là người làm mẹ, ngươi có thể ép Tín Ngạn tới bước khốn cùng sao? Phu nhân, ta van xin ngươi, ngươi tha cho Tín Trung đi!
-   Di nương, người đừng nói với phu nhân như vậy, phu nhân không ép con…
Tín Trung vội đi tới đỡ Trần di nương.
-   Tín Trung, ngươi muốn di nương sợ đến chết sao? Chỉ cần ngươi làm đương gia, di nương ngươi sẽ chẳng có ngày an ổn. Muội muội ngươi, thê tử ngươi cũng chẳng được bình an. Ngươi không nghĩ cho ngươi cũng phải nghĩ uội muội, thê tử của ngươi chứ? Tín Trung, di nương van xin ngươi được không, hay nương dập đầu với ngươi.
Nói xong, lại dập đầu với Trang Tín Trung.
Trang Tín Trung nào dám để mẫu thân quỳ lạy, vội vàng quỳ xuống ôm lấy mẫu thân, nước mắt trào ra:
-   Di nương, người đừng như vậy, sao con dám nhận?
Trang Tín Trung chậm rãi ngẩng đầu, vạn phần áy náy nhìn thoáng qua Đại phu nhân, nhẹ giọng nói:
-   Đại nương, xin lỗi, là Tín Trung vô dụng…
Trần di nương nghe được lời này, ôm hắn gào khóc. Trang Minh Lan và Phương Nghiên Hạnh đi tới, một người đỡ Trần di nương, một người đỡ Trang Tín Trung. Trang Tín Trung cúi đầu, không dám nhìn vào mắt thê tử.
Đại phu nhân nghe đến đó, sức lực toàn thân như bị hút hết, bước chân lảo đảo, sắc mặt trắng bệch trắng bệch. Tần Thiên nhìn Đại phu nhân như vậy, bất tri bất giác rơi nước mắt.
Phu nhân, đừng cố chấp, buông tay đi, buông tay đi…
Lúc này, nàng thấy Trang Tín Ngạn bước ra đỡ lấy Đại phu nhân. Vẻ mặt hắn ngoài lo lắng còn cả bất đắc dĩ, sự khát vọng mà không cách nào thực hiện được mà bất đắc dĩ. Khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy đau lòng.
Lý di nương bỗng nhiên cười lớn, bước tới gần Đại phu nhân, gắt gao nhìn thẳng khuôn mặt tái nhợt của Trần di nương, âm lãnh nói:
-   Đại tỷ, giờ Tín Trung đã không muốn vị trí này, ngươi còn chọn được ai? Tín Ngạn sao?
Lý di nương vỗ tay cười rộ lên, chỉ vào hai người bọn họ:
-   Các ngươi một kẻ điếc, một kẻ mù, không biết có phải đó là sự trừng phạt của ông trời không nữa. Ha ha ha ha…
Tiếng cười sắc bén kéo dài không dứt.
Đại phu nhân vốn nản lòng, nghe được những lời này thì chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng đáng sợ, vẻ mặt có sự kiên quyết như bất chấp tất cả.
Bà đi về phía Lý Tú Mai, gằn từng tiếng:
-   Lý Tú Mai, ngươi nghe cho kỹ, trên tay ta có di ngôn của lão gia, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không giao Trà Hành cho các ngươi. Giờ ta mù nhưng ta không chết. Ta sẽ không giao vị trí đương gia ra, ta dù mù cũng vẫn có thể quản lý tốt Trà Hành. Bất kể là ai cũng đừng mong lấy được chìa khóa, sổ sách Trà Hành trong tay ta. Ngươi không phục thì cứ đến quan phủ mà kiện, ta sẽ từ từ chơi đùa với ngươi!
Mặt Lý di nương đỏ lên, mỗi câu nói của Đại phu nhân khiến ánh mắt bà ta lạnh đi một phần, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống Đại phu nhân.
Sắc mặt Đại phu nhân lạnh lùng, bà nói:
-   Lý Tú Mai, ngươi muốn lấy được vị trí đương gia, trừ phi ta chết!
-   A! Giang Hoa Anh, ta liều mạng với ngươi!
Lý di nương bỗng nhiên quát to một tiếng, như là nổi cơn điên rồi xông về phía Đại phu nhân.
Đến lúc này, bỗng nhiên có người bước tới, bắt được tay Lý di nương, dùng sức đẩy bà ra.
Chương 122 Tranh giành vị trí đương gia 3
Trong đại sảnh.
Trang Minh Hỉ và Trang Tín Xuyên thấy mẫu thân bị Đại phu nhân kích thích đến mất trí vội tiến lên ngăn lại. Đám người trong họ tộc cũng đều cả kinh đứng dậy, nha hoàn bên người Đại phu nhân đều bị dọa tái mặt, ai nấy đều ngây dại.
Đến lúc này, một người bỗng nhiên vọt tới trước mặt Đại phu nhân, nắm lấy hai tay Lý di nương, dùng sức đẩy ra. Lý di nương bị đẩy lùi về sau mấy bước, được Trang Minh Hỉ và Trang Tín Xuyên chạy tới đỡ đứng vững lại. Bà ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một nha đầu mặc áo xanh biếc, hai búi tóc lanh lợi. Bà nhìn lại người nọ thì giận không có chỗ phát tiết, chỉ vào người đó mắng:
-   Tiện tì lại là ngươi!
Người đó ngẩng cao đầu, nhíu mày cười nói:
-   Lý di nương, miệng ngươi sạch sẽ chút đi, nay Tần Thiên không còn là nô tỳ Trang phủ các ngươi nữa, không tùy tiện cho ngươi nhục mạ được đâu!
Người tới chính là Tần Thiên!
-   Tần Thiên!
-   Tần Thiên!
Nguyệt Nương và Thúy Vi vui mừng gọi, Tần Thiên quay đầu nhìn các nàng cười cười.
-   Là Tần Thiên sao? Ngươi còn chưa đi?
Đại phu nhân vươn tay, đôi mắt ảm đạm có chút mong chờ.
Tần Thiên đi tới, cầm tay bà, nhẹ giọng nói:
-   Phu nhân, là ta, ta vốn định đi nhưng là nghe được chuyện này lại không nhịn được quay lại.
Đại phu nhân nhẹ nhàng cười, dịu dàng nói:
-   Nếu phải đi thì đừng nên quay lại, ngươi không buông tay được thì sao có thể đi cho nhẹ nhàng?
-   Cũng không hẳn thế. Phu nhân giờ ta mới phát hiện, thì ra mình chẳng phải là người thoải mái.Tần Thiên cười nói.
Nói xong, nàng lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn ở bên, hắn đang nhìn nàng, trong mắt có sự ngạc nhiên, vui mừng cũng có sự tha thiết. Tần Thiên nhìn hắn mỉm cười gọi:
-   Đại thiếu gia.
Từ sau khi nàng xuất hiện, lòng Trang Tín Ngạn kích động vô cùng. Lúc này thấy nàng dịu dàng gọi thì mắt nóng lên, khó có thể kiềm chế. Hắn vội quay đầu đi che dấu cảm xúc của mình.
-   Nếu đã không còn là người của Trang phủ sao còn ở đây?
Phía sau truyền đến tiếng Trang Minh Hỉ lạnh lùng nói:
-   Chúng ta đang bàn chuyện quan trọng, ngươi ra ngoài ngay lập tức!
Tần Thiên xoay người, nhìn Trang Minh Hỉ mỉm cười, nói:
-   Làm Trang tiểu thư thất vọng rồi, Tần Thiên tuy không phải nha hoàn của Trang phủ nữa nhưng việc hôm nay lại có liên quan đến ta.
Trang Minh Hỉ nghi ngờ, Trang Tín Xuyên lại lo lắng địa vị của mình, nói với Lý di nương:
-   Mẫu thân, dông dài với một nha hoàn làm gì? Chính sự mới quan trọng!
Nói xong nhìn về phía đám người trong họ tộc. Lúc này Lý di nương mới lấy lại tinh thần, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Thiên liếc cái sau, đi đến bên Trang Thành Chí nói:
-   Tam thúc công, ngươi nghe rồi đó, chẳng lẽ ngươi để đại tỷ làm loạn. Một người mù sao có thể quản lý Thịnh Thế cho tốt? Đó chẳng phải đem chuyện làm ăn ra làm trò đùa sao? Tam thúc công, ngươi phải làm chủ cho ta, làm chủ cho Trà Hành. Giờ đại tỷ không còn ai để chọn, chỉ có Tín Xuyên của chúng ta…
Đang nói thật hào hứng bỗng nhiên bị một giọng nói trong trẻo khác cắt lời:
-   Ai nói Đại phu nhân không còn ai để chọn?
Lý di nương bốc lửa giận, nhìn về phía Tần Thiên:
-   Nơi này làm gì có chỗ cho ngươi nói. Người đâu, kéo người này ra ngoài cho ta!
Có hai ma ma lên tiếng đáp lời, Tần Thiên chỉ vào bà ta, trừng mắt, lớn tiếng nói:
-   Phu nhân còn không có lên tiếng ai cho phép các ngươi làm càn. Các ngươi có gan to đến mấy mà không coi chủ nhân ra gì? Coi gia quy Trang phủ là cảnh thôi đúng không?
Hai bà vú bị nàng nói vậy mà khiếp đảm nhìn Đại phu nhân, nhất thời không dám tiến lên!
Nguyệt Nương, Thúy Vi cùng với Trang Tín Ngạn mắt sáng bừng mà nhìn Tần Thiên. Đại phu nhân tuy không thấy gì nhưng vẻ mặt cũng sáng lên. Phía kia, Trần di nương nghĩ bọn họ còn chưa hết hi vọng với Trang Tín Trung thì gắt gao giữ chặt hắn lại. Trang Tín Trung đầy áy náy, tự trách mà mặt lúc hồng lúc trắng.
Tần Thiên hạ quyết tâm, xoay người nắm chặt tay Đại phu nhân, nhẹ giọng nói:
-   Phu nhân quên người còn có Tần Thiên sao?
Đời người, có oán báo oán, có ân báo ân. Bất kể Đại phu nhân vì nguyên nhân gì nhưng không có bà thì nàng chỉ còn là tiểu nha hoàn giặt quần áo. Không có phu nhân bồi dưỡng nàng mãi mãi không thể tiếp xúc với chuyện trong Trà Hành, càng không thể học được tài nghệ để dù rời khỏi Trang phủ vẫn có thể làm ăn. Không có sự rộng lượng của phu nhân, nàng càng không thể rời đi thoải mái như vậy được. Nhưng giờ Tín Trung không thể gánh vác trọng trách, Đại phu nhân thà tự hủy hoại bản thân cũng không thể buông Trà Hành. Nàng không biết thì không sao nhưng đã biết thì sao có thể an tâm rời đi. Vạn nhất ngày nào đó nghe được tin Đại phu nhân không may thì cả đời sẽ lương tâm bất an.
Chỉ có báo đáp ân nghĩa của phu nhân với nàng thì mới có thể thoải mái mà đi, sống cho thư thái.
Sắc mặt Đại phu nhân đột nhiên sáng bừng lên, hoảng hốt nói:
-   Tần Thiên!
Nguyệt Nương và Thúy Vi biết rõ nội tình đều kích động, lau nước mắt.
Trang Tín Ngạn nhìn Tần Thiên, tim không chịu khống chế mà đập loạn.
-   Đây là ý gì, đương gia Trang phủ liên quan gì đến Tần Thiên? Lý di nương kinh ngạc.
Trang Minh Hỉ nhìn Tần Thiên lại nhìn vẻ mặt Trang Tín Ngạn lạ thường, trong lòng bỗng nhiên dâng lên ý nghĩ mơ hồ.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
Dần dần biến sắc.
Đại phu nhân nắm chặt tay Tần Thiên, hít sâu một hơi, áp chế sự kích động trong lòng, lớn tiếng nói:
-   Ta không chỉ có một người để chọn, người khác chính là…
Lúc này, Tần Thiên ngẩng cao đầu, mắt sáng bừng đầy kiên định.
Đại phu nhân bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tin tưởng, vẻ mặt tươi cười, bà nói chậm rãi:
-   Người khác chính là Tần Thiên, nếu Tín Trung không muốn thì Tần Thiên sẽ nhận vị trí đương gia này.
-   Đại tỷ, ngươi bị choáng à?
Lý di nương là người đầu tiên kêu lớn, bà chỉ vào Tần Thiên, vẻ mặt châm chọc:
-   Nàng ta, dựa vào một nha đầu như nàng, nàng ta có tư cách gì mà đảm nhiệm vị trí đương gia!
Đám người trong họ tộc cũng nhìn nhau lắc đầu, cảm thấy Đại phu nhân thật buồn cười.
Đại phu nhân không nhìn thấy những điều này, chỉ bình thản nói tiếp:
-   Chỉ dựa vào việc Tần Thiên là Đại thiếu phu nhân của Trang phủ chúng ta.
Bà nhấn mạnh từng chữ, tuy nhẹ nhàng nhưng lại như lôi đình, khiến mọi người chấn động.
Nhất thời, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ, mọi người ngây ngốc nhìn Tần Thiên đứng giữa đại sảnh, mỉm cười nhàn nhã.
Trang Minh Hỉ hoảng sợ vô cùng, cảm thấy có chút may mắn. Tần Thiên lấy Trang Tín Ngạn thì Tạ Đình Quân có muốn cỡ nào cũng không thể có ý nghĩ đó nữa. Trang Tín Xuyên tuy rằng biết không thể chiếm được Tần Thiên nhưng nghe tin tức này trong lòng vẫn dâng lên cảm giác mất mát vô cùng. Người tam phòng đều giật mình như là nhất thời không phản ứng kịp. Mà Nguyệt Nương, Thúy Vi và Hải Phú thì đều kích động. Hải Phú lén nhéo Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn quay lại gõ đầu hắn, tuy cố tỏ vẻ trấn định nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ nhếch môi cười.
Hồi lâu sau, Lý di nương mới lấy lại giọng nói của mình, bà lại dùng giọng nói sắc nhọn mà kích thích lỗ tai mọi người:
-   Đại tỷ, ngươi điên rồi sao? Nàng chỉ là một nha hoàn mà lại cho nàng làm Đại thiếu phu nhân, còn giao vị trí đương gia cho nàng?
-   Có gì không thể, con ta lấy thê tử, ta có thể toàn quyền làm chủ, ai có quyền xen vào?
Đại phu nhân như được tiếp thêm sức mạnh mà vô cùng thoải mái nói.
Đại phu nhân vươn tay với Tần Thiên, bảo Tần Thiên đỡ bà đi đến trước mặt đám người trong họ tộc.
-   Các vị thúc bá trưởng bối, chỉ cần Tần Thiên vào cửa Trang phủ ta thì chính là người của Trang phủ. Vị trí đương gia có thể giao cho nàng. Năm đó, lão gia có thể giao vị trí đương gia ột nữ nhân như ta, nay, ta có thể giao vị trí đương gia cho con dâu ta. Tin chắc các vị cũng tin vào mắt nhìn người của Giang Hoa Anh, phải biết rằng mọi thứ ta làm đều là vì nghĩ cho Trà Hành vì Trang phủ.
Những lời này của Đại phu nhân hùng hồn, đầy khí phách, hơn nữa vẻ mặt trấn đinh, kiên quyết và bản tính chính trực của bà khiến bọn họ không thể nghi ngờ.
Nói tới nói lui, với bọn họ mà nói, ai làm đương gia không quan trọng, quan trọng là Trà Hành có thể kinh doanh tốt, kiếm được nhiều bạc càng tốt, ai có năng lực thì bọn họ ủng hộ.
Đây cũng là mục đích trước kia Tần Thiên quyết định chia cổ phần danh nghĩa cho bọn họ. Bọn họ sẽ không để bất kì ai lợi dụng, dụ dỗ, chỉ kiên định chọn người tốt nhất cho Trà Hành, tương đương với cổ đông của thời hiện đại. Ai có thể kiếm tiền cho bọn họ thì bọn họ ủng hộ thôi.
Nhìn phản ứng của bọn họ, Lý di nương nóng nảy, vội bước tới kéo Tần Thiên qua, chỉ vào nàng lớn tiếng nói:
-   Tiện tỳ này có thể làm được sao? Ta phỉ nhổ!
Lý di nương trừng mắt nhìn nàng, hung tợn nói:
-   Nha đầu chết tiệt kia, ngươi có tư cách gì mà đòi làm đương gia Trà Hành, ngươi tính toán gì vậy, nghĩ mình được mấy cân lượng. Ngươi đừng tưởng bay lên cành cao thì thành phượng hoàng, cẩn thận bị lợi dụng, trèo cao thì ngã đau đó. Thức thời thì cầm khế ước bán mình của ngươi cút ra khỏi Trang phủ cho ta. Nếu ngươi cứ cố chống đối ta…
Lý di nương cười nhạt hai tiếng, ý uy hiếp rõ ràng, ai cũng hiểu.
So với vẻ nặng nề, âm độc của Lý di nương thì Tần Thiên chỉ thoải mái nhàn nhã. Nàng gạt tay Lý di nương chỉ vào mình cười nói:
-   Lý di nương, dù sao ngươi cũng xuất thân trong nhà quyền quý, sao hành động, lời ăn tiếng nói cứ như những nữ nhân chanh chua ngoài đường vậy? Thượng bất chính hạ tắc loạn, ngươi như thế khó trách mà dạy dỗ ra đứa con chẳng ra thể thống gì, Nếu con ngươi thực sự xuất chúng thì giờ ngươi cần gì phải liều mạng cướp đoạt như vậy?
-   Ngươi…
Những lời này đánh trúng điểm yếu của Lý di nương. Lý di nương tuy giận đến muốn giết người, lại nói không phản bác được nửa lời.
Trang Tín Xuyên ở bên thấy Tần Thiên coi thường mình như vậy thì vừa hận vừa chua chát.
Tần Thiên cũng không tha cho Lý di nương, nàng nhìn Lý di nương, bước tới, sắc mặt bình tĩnh nhưng chữ chữ lại nặng nề:
-   Lý di nương, ngươi cho rằng ai cũng là kẻ yếu đuối dễ khinh sao? Giờ ta nói rõ cho ngươi, ta không sợ ngươi!
Tần Thiên nay chẳng những thoát khỏi thân phận nô tỳ mà còn trở thành Đại thiếu phu nhân, không bị áp lực bởi thân phận, mà cảm giác thay đổi rất nhiều. Nói chuyện, hành động đều thoải mái khiến khí thế của nàng dâng lên, ép cho Lý di nương không thể chống đỡ.
Tần Thiên bước một bước, Lý di nương không tự chủ mà lùi một bước, nhất thời, dường như thở cũng không thoải mái.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân