People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 117-118
hương 117. Muốn người
Trang Tín Ngạn kéo Tần Thiên vào phòng.
Đi vào, hắn buông tay Tần Thiên ra, đi quanh phòng một vòng, vẻ mặt lo lắng, xao động, qua một hồi mới tìm được quyển sổ nhỏ trên bàn sách.
Hắn cúi đầu, tay cầm bút than viết: “Ta không cố ý gạt ngươi, chỉ là người biết chuyện này vốn không nhiều, ngoài ta và mẫu thân cũng chỉ có Nguyệt Nương và Hải Phú. Trước ta không biết ngươi là người thế nào nên mới gạt ngươi. Ta cũng nghĩ sau khi thành thân sẽ nói cho ngươi.”
Viết xong sau, hắn đưa cho nàng xem. Tần Thiên đón lấy bút, vốn định viết nhưng nhớ lại giờ không cần nữa. Nàng đi đến bên bàn, đặt sổ lên bàn, xoay người nhìn Trang Tín Ngạn hỏi:“ có phải Đại thiếu gia đọc được khẩu ngữ”.
Trang Tín Ngạn gật đầu.
Tần Thiên có chút kinh ngạc, chuyện này chỉ thấy trong TV, nàng không ngờ có người điếc có thể học được khẩu ngữ, đúng là chuyện gian nan? Có thể thấy được sự thông minh và nghị lực của Trang Tín Ngạn.
Lúc trên núi Động Đình, Tần Thiên cũng đã cảm thấy kỳ quái, hắn rõ ràng không nghe được mình nói gì nhưng có thể căn cứ lời nói của nàng mà có phản ứng nhanh nhạy, chỉ là lúc đó nàng không nghĩ kĩ. Vừa rồi lúc ở trong phòng Đại phu nhân, hắn cũng không cần bất kì ai giúp vẫn hiểu ý của nàng, nhớ lại lần ở sơn động, Tần Thiên hiểu hết mọi chuyện.
Tần Thiên nhìn hắn, thong thả nói:“Có phải bởi vì sau khi thành thân sau, ta và ngươi lợi ích tương quan nên ngươi mới chịu tin tưởng ta.”
Trang Tín Ngạn giật mình, sau một lúc lâu không đáp lời, bởi vì tình hình thực tế quả thật là như thế, trên đời nào có sự tin tưởng không duyên cớ gì.
Tần Thiên cười cười, cảm giác trong lòng thật khó nói. Không thể nói hắn sai, ở lập trường của hắn, hắn hoàn toàn đúng nhưng vì sao nàng nhất định phải nhân nhượng hắn, nghĩ cho hắn? Dùng mọi thứ của nàng để đổi lấy sự tin tưởng của hắn? Bọn họ chưa từng hỏi nàng có đồng ý hay không, bọn họ cho rằng không cần thiết chỉ vì nàng là nô tỳ.
Nhưng là bọn họ không nghĩ rằng, nàng cũng không có tính cách phụ thuộc, nô lệ vào ai.
Nàng dám khẳng định, nếu lúc này, nàng thỏa hiệp, cam chịu để bọn họ sắp đặt thì không cần nói, chuyện tương tự sau này sẽ lại xảy ra. Bởi vì nàng tin rằng, bất kể là thời xưa hay thời nay, con người một khi xem nhẹ bản thân thì những người bên cạnh dù có quan tâm nàng nhưng cũng chẳng nể nang gì mà khinh thường nàng.
Cẩn thận nghĩ lại, đó cũng chẳng phải là lỗi của ai. Nàng vốn không nên mơ ước xa xôi sẽ có người vô duyên vô cớ tốt với mình. Nếu không phải nàng có nhiều giá trị lợi dụng, có lẽ căn bản chẳng có chút ưu ái nào. Trong mắt mọi người, nàng thực sự chỉ là một nha hoàn hèn mọn mà thôi, đó là sự thật không thể chối bỏ.
Tần Thiên dần dần bình tĩnh lại.
-   Đại thiếu gia, Tần Thiên rất cảm tạ ơn đức của Đại thiếu gia và Đại phu nhân, chỉ là Tần Thiên là người đơn giản, không thích hợp với cuộc sống phức tạp này. Không phải Đại thiếu gia không tốt, cũng không phải Đại thiếu gia có lỗi, chính là ta không phù hợp.
Tần Thiên nhìn hắn nhẹ giọng nói.
Lúc trước, Tần Thiên phẫn nộ, Trang Tín Ngạn tuy rằng lo lắng, tuy rằng khủng hoảng nhưng vẫn có chút hi vọng. Giờ nàng đột nhiên bình thản như vậy lại khiến hắn vô cùng thất thố, có phần không biết nên nói gì, cảm giác nói gì cũng không đúng.
Hắn không biết nàng nghĩ gì trong lòng, đôi mắt sáng của nàng như chất chứa rất nhiều tâm sự nhưng nàng lại chôn chúng vào nơi sâu kín, cách hắn thiên sơn vạn thủy, hắn không thể chạm đến.
Trong lòng nôn nóng càng lúc càng tăng, hắn dần không khống chế được cảm xúc này, không tự chủ mà bắt đầu suy nghĩ miên man. Hắn nghĩ, có phải rằng Tạ Đình Quân đã cho nàng cái gì? Ngày đó bọn họ mất tích lâu như vậy, nói những gì? Nhưng lập tức lại phủ định suy nghĩ này, Tạ Đình Quân không thể lấy Tần Thiên, Tần Thiên không muốn làm thiếp, bọn họ hẳn không có gì…
Chẳng lẽ… chẳng lẽ vì nàng ghét bỏ mình.
Nghĩ đến điều đó, vẻ mặt Trang Tín Ngạn trở nên ảm đạm, không nói gì thêm.
Nếu thật sự là như thế, hắn cũng không muốn bức nàng.
Tần Thiên nói xong những lời này cũng không định nói thêm gì. Nàng chẳng có cách nào để cho bọn họ hiểu suy nghĩ của mình, tư tưởng cách nhau ngàn năm nào có thể dùng đôi ba câu mà giải thích cho rõ. Nàng càng không thể nói những lời khiến hắn tổn thương cho nên nàng dùng lý do đơn giản nhất để nói. Sau đó, chỉ xem bọn họ xử lý chuyện này thế nào.
Dựa vào hiểu biết của Tần Thiên về Đại phu nhân, bà sẽ không thể vì chuyện này mà trách cứ nàng, nếu thực sự bà không dung được người hầu như vậy thì đã chẳng để mặc nhị phòng làm càn đến nước này. Càng không thể sử dụng thủ đoạn để bức nàng, vị trí đương gia không phải trò đùa, Đại phu nhân nhất định hiểu được đạo lý “dưa chín ép không ngon” nhưng mình khiến bà thất vọng, nhất định sẽ bị xử phạt. Nghĩ tới chuyện này, Tần Thiên cũng có chút khiếp đảm, nhưng đây là con đường nàng chọn, nàng sẽ chịu mọi trách nhiệm.
Tần Thiên xoay người thu dọn phòng. Sau đó, hai người cũng không nói gì, yên lặng qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Nương và Thúy Vi hầu hạ Đại phu nhân đến Trà Hành. Nguyệt Nương vừa chải đầu cho Đại phu nhân vừa thở dài:
-   Vốn tưởng chờ Đại thiếu gia về, phu nhân sẽ không cần cố gắng gượng, không ngờ…
Nhìn sắc mặt tiều tụy của Đại phu nhân, lòng Nguyệt Nương chua xót.
Đại phu nhân cười cười:
-   Nguyệt Nương, thời gian này vất vả cho ngươi rồi.
Không có Nguyệt Nương giúp che giấu, bà tuyệt không thể giấu diếm lâu như vậy.
-   Nô tỳ nào có vất vả gì, phu nhân mới vất vả.
Nguyệt Nương quay mặt đi, lau nước mắt:
-   Chu đại phu nói, phu nhân phải tĩnh dưỡng thời gian dài, dưỡng gan cho tốt thì mới có thể phục hồi thị lực. Nhưng giờ nên làm thế nào?
Đại phu nhân yên lặng hồi lâu, mới nói:
-   Giờ chỉ có thể bồi dưỡng Tín Trung cẩn thận, bảo hắn giúp đỡ Tín Ngạn.
-   Nhưng tính tình Tam thiếu gia như vậy, lại còn Trần di nương nữa, sao đỡ được nhị phòng.
-   Không gánh vác được cũng phải gánh vác, bức bách rồi sẽ thành.
Đại phu nhân trầm giọng nói:
-   Nguyệt Nương, bất kể thế nào chúng ta cũng phải chống đỡ đến khi hai đứa chúng nó có thể gánh vác được Trà Hành, không thể để lộ dấu vết gì.
-   Vâng!
Nguyệt Nương nhìn ánh mắt thất thần của Đại phu nhân mà vô cùng đau lòng.
Lúc này, nha hoàn Bích Ti bỗng nhiên tiến vào báo:
-   Phu nhân, Lý di nương có việc gấp cầu kiến.
Nguyệt Nương rùng mình, đáp:
- Cứ nói Đại phu nhân đã ra ngoài, có chuyện gì đợi về rồi nói.
Vì để che dấu sự thật rằng Đại phu nhân đã mù mà thời gian này, Đại phu nhân hủy bỏ việc thỉnh an, tận lực tránh gặp mặt bọn họ.
Lại không ngờ, Lý di nương đi thẳng vào, đứng ngoài cửa lớn tiếng nói:
-  Đại tỷ, ta thực sự có việc gấp muốn gặp ngươi, buổi tối ngươi luôn nói không thoải mái mà không chịu gặp chúng ta. Giờ lại không chịu gặp ta thì khi nào ta mới có thể gặp ngươi?
Bà đứng chắn ở cửa, như thể không gặp Đại phu nhân thì không bỏ qua vậy.
Đại phu nhân thấy không thể né được, càng né càng khiến đối phương nghi ngờ, bà nghĩ nghĩ rồi nắm chặt tay Nguyệt Nương, nhẹ giọng nói:
-   Đừng nóng vội, cứ theo bình thường mà làm.
Tay Nguyệt Nương lạnh toát, bà thở sâu, nắm chặt tay Đại phu nhân.
-   Mới sáng sớm, ầm ỹ cái gì. Tú Mai, ngươi xuất thân cũng là từ gia đình phú quý, sao càng ngày càng không có quy củ?
Đại phu nhân mắng một hơi, lớn tiếng mắng rồi để Nguyệt Nương đỡ mà chậm bước ra ngoài.
Sau khi đi ra, Nguyệt Nương liền thấy Lý di nương, bà đi đến gần mới hơi phúc thân gọi:
-   Lý di nương.
Đây là ngầm ám chỉ vị trí của Lý di nương cho Đại phu nhân. Đại phu nhân nhìn về phía Nguyệt Nương chỉ, không sai chút nào:
-   Đi thôi, vào đại sảnh ngồi.
Lý di nương không chút hoài nghi, cười đi theo sau Đại phu nhân.
Hai bên ngồi xuống, Thúy Vi dâng trà. Nguyệt Nương đưa trà đến tay Đại phu nhân, Đại phu nhân nhìn chung trà trong tay, chậm rãi nói:
-   Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lý di nương nhìn về phía Đại phu nhân, cười nói:
-   Đại tỷ, ta biết ngươi bận rộn, cũng không làm chậm việc của ngươi đâu. Ta nói thẳng luôn, ta muốn xin ngươi một người.
-   Đã xảy ra chuyện gì mà lại đến chỗ ta đòi người?
Đại phu nhân thoáng ngẩng đầu, nhìn về phía Lý di nương, khuôn mặt tươi cười.
-   Là thế này, lần trước Hồ đại nhân đến đây gặp Tần Thiên, rất có cảm tình, thích tính cách thông minh lanh lợi của nha đầu đó…
Nói tới đây, Lý di nương cười ái muội.
-   Ý Hồ đại nhân, chắc tỷ cũng hiểu chứ?
Lý di nương biết nếu nói thẳng rằng muốn Tần Thiên làm nha hoàn hồi môn thì Đại phu nhân chắc chắn không chịu, căn bản không thể thương lượng, cho nên chỉ đành mượn danh Hồ đại nhân. Chuyện này bà đã nói với Hồ đại nhân và tỷ tỷ mình, cũng được bọn họ đồng ý. Gần đây Hồ đại nhân đều luôn đồng ý dễ dàng mọi chuyện, hầu như là thuận buồm xuôi gió. Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lý di nương càng đắc ý.
Sắc mặt Đại phu nhân trầm xuống dưới:
-   Người khác thì thôi nhưng thân phận Tần Thiên thế nào chẳng lẽ ngươi còn không biết?
-   Ôi chao, đại tỷ của ta, không phải chỉ là thông phòng thôi sao? Có gì đâu.
Lý di nương dùng khăn che miệng cười:
-   Sau này nếu Tần Thiên được Hồ đại nhân ưa thích còn không phải công của ngươi. Chưa biết chừng chuyện vận chuyển trà sẽ có tin tức tốt.
Sau đó lại nghiêm mặt:
-   Tỷ cần gì phải tiếc một nô tài, không sợ đắc tội với tỷ phu ta sao?
Đại phu nhân uống mấy ngụm trà, một hồi sau nói:
-   Tú Mai, ngươi cũng không khéo rồi, nếu đến sớm vài ngày thì tốt. Tần Thiên lần này ra ngoài về đã xin ta chuộc thân, ta cũng đã đồng ý. Giờ thủ tục ở nha môn cũng đều đã làm rồi. Tần Thiên giờ không còn là người của Trang phủ nữa, không phải do ta làm chủ?
-   Chuộc thân?
Lý di nương sợ hãi kêu một tiếng, đứng dậy:
-   Nàng cũng là thông phòng của Đại thiếu gia, sao ngươi có thể cho nàng chuộc thân, ngươi đang lừa gạt ta sao?
-   Nếu ngươi không tin, cứ việc đến nha môn mà xem. Đại phu nhân thản nhiên cười.
Mặt Lý di nương tái nhợt, ngồi phịch xuống ghế.
Tần Thiên nếu đã chuộc thân thì chính là lương dân, nô tỳ có thể tùy ý chuyển giao nhưng lương dân thì không được. Nếu Tần Thiên không muốn, Hồ đại nhân tuyệt đối không dám làm chuyện cướp đoạt dân nữ. Bọn họ phải làm gì để nói lại với Tạ gia, hôn sự với Tạ gia có thể vì chuyện này mà bị hủy không?
Nhất thời, Lý di nương toát mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng tranh cãi ầm ỹ.
Tiếng gà gáy ầm ỹ, Nguyệt Nương nhíu nhíu mày, đi trước hai bước, lớn tiếng hỏi bên ngoài:
-   Có chuyện gì thế, sao lại tranh cãi ầm ỹ vậy?
Vừa dứt lời, đã thấy bẩy tám con gà béo ầm ỹ chạy vào, phía sau có mấy nha hoàn hổn hển đuổi theo, luôn miệng gọi gà. Nguyệt Nương nhận ra đó là người của phòng bếp.
Chương 118: Buông tha đi
Thanh Âm viện.
Đàn gà vào sân gây náo loạn xung quanh, con chạy con nhảy. Đám người làm trong phòng bếp cúi người, vươn tay vây lại. Đám nha hoàn sợ hãi kêu lớn, cũng giúp sức khiến đám gà hoảng sợ, bay loạn, làm đổ hết các đồ vật xung quanh, lông gà bay tán loạn.
Nguyệt Nương kinh hãi, vội cùng Thúy Vi đóng cửa lớn lại, nhưng vừa tới cửa đã có một con gà béo bay lọt vào trong, nhào về phía Thúy Vi. Thúy Vi hoảng sợ, kêu lớn, bỏ cửa theo bản năng trốn chạy. Con gà béo bay vào giữa sảnh, ngay sau đó là 4,5 con gà khác cũng vào theo.
Nguyệt Nương nóng nảy, vội chạy tới bên người Đại phu nhân, con gà này có lẽ tưởng bà tới bắt nó nên càng chạy nhanh. Mấy con chạy về phía Đại phu nhân, mấy con chạy về phía Lý di nương. Lý di nương sợ hãi, nhảy dựng lên, các nha hoàn bên cạnh đuổi gà giúp nàng. Lý di nương vừa ôm đầu chạy trốn, vừa nhìn về phía Đại phu nhân, muốn thấy vẻ chật vật của bà. Lại thấy con gà lớn không chút nể nang nhảy lên bàn trà bên cạnh Đại phu nhân, mổ mổ lên bàn.
Vẻ mặt Đại phu nhân hoảng loạn, bà đứng lên khua khua 2 tay, khẽ gọi:
-         Nguyệt Nương, Nguyệt Nương!
Thần sắc này, bộ dạng này khiến cho Lý di nương vốn đang hoảng sợ bỗng nhiên tỉnh táo lại. Hai mắt bà sáng bừng, nhìn chằm chằm vào Đại phu nhân, bỗng nhiên chỉ về phía bà kêu lớn:
-         Tỷ, một con chó vàng lớn đang xông về phía ngươi.
Đại phu nhân sợ chó là chuyện ai cũng biết.
Từ sau khi Đại phu nhân bị mù vẫn đều sinh hoạt trong bóng đêm. Bà không phải không sợ hãi, không hoảng hốt nhưng vì đại cục nên vẫn cố gắng chống đỡ. Bình thường không sao nhưng vừa rồi trong phòng ầm ĩ, bà lại chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy nơi này quát một tiếng, nơi kia hô một tiếng, bất tri bất giác cảm thấy căng thẳng. Bà muốn cầm tay Nguyệt Nương để có chút cảm giác an toàn. Nhưng câu nói của Lý di nương khiến sự căng thẳng trong lòng bà dâng cao. Trước kia bà từng bị chó vàng cắn, sợ nhất là chó. Vừa nghe có chó vàng chạy về phía mình thì lập tức hoảng loạn, vội lùi về phía sau 2 bước. Thế nhưng lại va phải chiếc ghế mà thiếu chút nữa té ngã, vẫn là Nguyệt Nương kịp thời đỡ lại.
-         Đại phu nhân đừng sợ, không có chó vàng, Lý di nương lừa người thôi.
Thấy tình hình như vậy, Lý di nương có gì mà không hiểu. Bà nhìn Đại phu nhân cười lanh lảnh hai tiếng. Sự bực dọc khi trước biến mất, dẫn theo đám nha hoàn rời khỏi Thanh Âm viện.
-         Đại phu nhân, làm sao bây giờ? Lý di nương dường như đã biết chuyện.
Nguyệt Nương vừa đỡ Đại phu nhân vừa lo lắng nói.
Vẻ mặt Đại phu nhân bình thản, trán toát mồ hôi lạnh. Bà ôm ngực nói:
-         Đừng vội, đừng sợ. Gọi Tín Trung và Trần di nương đến. Nhanh lên!
Nguyệt Nương vội vã gật đầu giao Đại phu nhân cho Thúy Vi. Chờ Nguyệt Nương đi rồi, đám nha hoàn cũng đã bắt lại được đám gà, trong đó có một nha hoàn già quỳ gối, co rúm người, dập đầu:
-         Phu nhân thứ tội, đều là nô tài vô dụng, làm ảnh hưởng đến phu nhân.
Thúy Vi lớn tiếng quát:
-         Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gà trong phòng bếp sao có thể chạy đến đây?
Nha hoàn kia nói:
-         Nông dân mang gà đến, không cẩn thận làm bung lồng. Tất cả gà đều chạy ra ngoài, phủ lớn như vậy gà cũng tinh ranh, nhất thời không giữ lại được. Đây chỉ là một số ít, một số khác còn chạy đến các viện khác nữa. Xin phu nhân thứ tội.
Nói xong liên tục dập đầu.
Thúy Vi giận đến tái mặt, chỉ vào bà nói:
-         Đều là các ngươi làm hỏng chuyện.
-         Thôi đi, Thúy Vi, cái này hẳn là do ông trời an bài, ngươi để các nàng lui xuống đi. Đại phu nhân thở dài một tiếng.
-         Tạ ơn phu nhân, tạ ơn phu nhân
Nha hoàn kia vội vàng đứng lên cùng những người khác mang gà lui xuống.
Chờ bọn họ đi rồi, bên Trần di nương đều đã đến, Đại phu nhân bình tĩnh nói với Thúy Vi:
-         Đỡ ta vào, gọi các nàng cũng vào đi.
Đêm đó, Trang Tín Ngạn sau khi rời khỏi chỗ Đại phu nhân bảo Hải Phú truyền lời đến Tân Thiên rằng Đại phu nhân gọi nàng qua đó.
Hải Phú đi theo Tần Thiên đến cổng viện, ngay khi Tần Thiên sắp ra ngoài bỗng nhiên nói với nàng:
-         Làm người phải có lương tâm, ngươi nghĩ lại xem, Đại phu nhân tốt với ngươi thế nào, Đại thiếu gia vì cứu ngươi mà ngay cả an nguy của mình cũng không màng. Chúng ta là nô tài, gặp được chủ nhân như thế chẳng lẽ không nên không tiếc thân mình mà báo đáp sao? Vậy mà ngươi còn dám cãi lời phu nhân.
Hải Phú tức giận, hoàn toàn không thể hiểu.
Tần Thiên quay đầu, nhìn hắn nói:
-         Hải Phú, ngươi thành thật trả lời ta một câu: Tới nay chả lẽ ta không tận tâm hết sức? Chẳng lẽ ta không trung thành với bọn họ? Ta chỉ là muốn chuộc thân, sao có thể nói là vô lương tâm? Lời chỉ trích của ngươi ta không nhận.
-         Ngươi…
Hải Phú chỉ vào nàng bỗng nhiên không nói được gì. Ngay tại lúc Tần Thiên xoay người định đi, Hải Phú ở đằng sau khóc nức nở nói:
-         Phu nhân bị mù rồi. Phu nhân không nhìn thấy gì nữa.
-         Ngươi nói cái gì? Tần Thiên kinh hãi quay đầu lại.
Hải Phú lau nước mắt nói.
-         Gan của phu nhân không tốt, ảnh hưởng đến mắt, giờ không nhìn thấy gì nữa. Thiếu gia vừa mới biết việc này, trong lòng khổ sở vô cùng. Phu nhân bảo chúng ta không cần nói với ngươi, nói vị trí đương gia vô cùng quan trọng, không thể miễn cưỡng.
Tần Thiên nhớ tới khi nãy Trang Tín Ngạn đi qua, vẻ mặt thực sự không ổn, mắt hơi đỏ. Lại nhớ tới khi trước Đại phu nhân ở trong phòng thì cảm thấy không thích hợp.
Đại phu nhân đã bị mù? Tần Thiên cảm thấy lòng nặng trĩu.
-          Giờ Lý di nương đã biết việc này, không biết sẽ bức bách Đại phu nhân đến như thế nào nữa? Hải Phú vừa phẫn nộ, vừa lo lắng.
-         Ta đi xem Đại phu nhân thế nào.
Tần Thiên xoay người vội bước về phía Thanh Âm viện.
Trong Thanh Âm viện, Nguyệt Nương đang giúp Đại phu nhân tháo trang sức. Đại phu nhân đối mặt với chiếc gương đồng, không chút cử động.
Tần Thiên vào phòng, hành lễ với bà rồi khẽ gọi:
-         Phu nhân.
Đại phu nhân chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía nàng nhưng hai mắt vô thần, không có tiêu cự.
-         Phu nhân, mắt của người…
Vành mắt Tần Thiên hơi nóng lên. Đại phu nhân khoát tay lắc lắc đầu nói:
-         Tạm thời không nói việc này …
Sau đó quay đầu gọi:
-         Nguyệt Nương, đem mấy thứ kia lại đây.
Tần Thiên nhìn về phía Nguyệt Nương, đã thấy sắc mặt bà tái nhợt, mắt đỏ hoe, hiển nhiên là vừa mới khóc. Nguyệt Nương oán trách nhìn Tần Thiên một cái, xoay người lấy trong tủ gỗ một tập giấy.
Nguyệt Nương đi dến trước mặt Tần Thiên, đưa tập giấy nhỏ cho nàng:
-         Cầm đi, đây là thứ ngươi muốn.
Tần Thiên đón lấy, mở ra xem thấy chính là khế ước bán mình của nàng. Tần Thiên nhìn mấy thứ này giật mình gọi:
-         Phu nhân.
Trên bàn trang điểm đặt một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, khiến nụ cười của Đại phu nhân trở nên vô cùng nhu hòa:
-         Thực ra trước khi ngươi trở về ta cũng đã chuẩn bị rồi. Ta vẫn nghĩ ngươi sẽ vui mừng. Không nhà ngươi lại không muốn. Thôi, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, không thể miễn cưỡng. Nếu ngươi còn muốn đi thì ngày mai hãy đi đi. Rời khỏi Trang phủ. Tri phủ Hồ đại nhân không có ý tốt với ngươi, tốt nhất là rời khỏi Dương thành đi.
-         Tần Thiên, ngươi xem Đại phu nhân thật tốt với ngươi.
Nguyệt Nương không nhịn được nói, bà rưng rưng nước mắt:
-         Hôm nay Lý di nương nói Hồ đại nhân muốn ngươi, chỉ cần giao ngươi ra thì có thể thương lượng chuyện vận chuyển trà. Nhưng dù là như thế, phu nhân cũng không làm vậy. Tần Thiên, sao ngươi lại khiến phu nhân thất vọng?
-         Nguyệt Nương, ngươi đừng nói ta tốt như vậy.
Đại phu nhân cười, nhưng hai mắt u buồn, không chút sáng rọi.
-         Tần Thiên không muốn làm thiếp, nếu ta đưa nàng qua, dựa vào tính tình này của nàng không khiến tri phủ đại nhân giận điên người mới là lạ. Đến lúc đó lại ghi hận lên đầu ta, chẳng bằng ta từ chối mà tránh hậu họa về sau.
-         Phu nhân…
Tần Thiên nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, hai tay nắm chặt khế ước bán mình, nắm chặt đến độ mấy tờ giấy bị vo lại nhưng cũng không biết nên nói gì.
-         Tần Thiên…Nguyệt Nương khẽ gọi nàng một tiếng, ánh mắt tha thiết.
Tần Thiên cúi đầu, né tránh ánh mắt của bà.
Trọng trách lớn như vậy, gánh trên vai là gánh cả đời, nàng thực sự không gánh vác được.
Giờ ta đã tự do…Tần Thiên nắm chặt khế ước bán mình trong tay, ngày mai chỉ cần ra khỏi Trang phủ, biển rộng trời uốn đi đâu cũng được. Cuộc sống đơn giản bình yên, đó là thứ ta cần. Thứ cần làm ta đã làm, Thịnh Thế không phải là trách nhiệm của ta, ta không có nghĩa vụ phải gánh vác mọi thứ. Ta không có nghĩa vụ phải ở lại trong phủ cả đời, vị trí đương gia không phải thứ ta muốn, Trang Tín Ngạn không phải người ta cần.
Tần Thiên gắt gao nắm chặt lấy khế ước bán mình, nắm thật chặt như thế đó là trái tim đang đập loạn của nàng, nếu nàng không nắm chặt thì sẽ không thể khống chế được cảm xúc của mình. Nàng không ngừng tự trấn an, tự thuyết phục mình.
-         Phu nhân, không chống được thì đừng khổ công cố gắng…
Tần Thiên nhìn Đại phu nhân nhẹ giọng nói:
-         Phu nhân đã làm rất nhiều rồi, cho dù Trang lão gia dưới suối vàng cũng không thể nói phu nhân có gì sai. Có đôi lúc, sức người có hạn, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể đạt được mục đích thì hãy buông tay đi. Đừng tự làm khó mình. Ta tin rằng, chấm dứt Trà hành, bất kể là Đại phu nhân hay thiếu gia đều sẽ sống rất tốt.
Nói xong, nàng dập đầu với Đại phu nhân:
-         Phu nhân, xin người bảo trọng, sau này Tần Thiên không thể ở bên hầu hạ phu nhân nữa…
Nói xong, Tần Thiên đứng lên, chậm rãi rời khỏi phòng. Phía sau loáng thoáng tiếng Nguyệt Nương oán trách:
-         Nha đầu nhẫn tâm, đúng là một nha đầu nhẫn tâm!
Nước mắt trào ra, Tần Thiên vội lau khô rồi rời khỏi Thanh Âm viện.
Trở lại Thanh Tùng viện, vào phòng Trang Tín Ngạn, đã thấy Đại thiếu gia ngồi bên cạnh bàn, trên bàn đặt một ngọn đèn khiến bóng hắn như tỏa hào quang. Nghĩ tới việc ngày mai sẽ rời khỏi Trang phủ, Tần Thiên bước qua nói lời tạm biệt với hắn:
-         Đại thiếu gia.
Trang Tín Ngạn cảm nhận được nàng đến, quay đầu lại đã thấy khế ước bán mình trong tay nàng. Hắn kinh ngạc nhìn một hồi, sau đó viết lên giấy: “Ngươi phải đi sao”
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân