I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 094-095
ói xong xoay người rời đi.
“Tốt lắm, mọi người đều đi làm việc đi!” Quản sự kho hàng thét to vài tiếng, tiếp theo lại nói với Trang Tín Ngạn: “Đại thiếu gia, nhờ người trở về nói cho Đại phu nhân, bảo bà cứ việc an tâm dưỡng bệnh, Trà Hành đã có chúng ta, tuyệt đối sẽ không loạn!”
Tần Thiên viết cho hắn xem, Trang Tín Ngạn vỗ vỗ bả vai quản sự, cười cười.
Quản sự hướng về Trang Tín Ngạn thi lễ, sau đó cũng rời khỏi.
Trang Tín Ngạn xoay người, lại nhìn thấy Tần Thiên phía sau hai mắt sáng lên, khóe miệng mỉm cười, bộ dáng kia, giống như đang cao hứng vì bỗng nhiên nhặt được bảo bối gì đó.
“Thiếu gia, chúng ta trở về đi, ta có chuyện muốn bàn với thiếu gia và Đại phu nhân. Ta nghĩ ta đã tìm biện pháp có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt của Trà Hành!”
Tần Thiên viết xong, ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn cười rạng rỡ, lúm đồng tiền hai bên má giống như đóa hoa nở rộ, tươi đẹp khiến hai mắt Trang Tín Ngạn như bị lóa.
Chương 95: Minh sửa sạn đạo, ám độ trần thương
Trang Tín Ngạn đứng lên thi lễ với Tạ Đình Quân, hắn quay đầu nhìn Hải Phú liếc mắt một cái, Hải Phú hiểu ý tiến lên từng bước, chắp tay nói: “Tiểu nhân Hải Phú kính chào Tạ công tử, chúc Tạ công tử năm mới tốt lành.”
Tạ Đình Quân chỉ vào hắn ha ha nở nụ cười hai tiếng, ánh mắt ngạo khí: “Lời này, ta thật sự thích!”
Hải Phú vừa cười vừa nói: “Công tử nhà ta hôm nay đăng môn bái phỏng, thứ nhất là muốn chúc mừng năm mới Tạ công tử, thứ nhì là có chuyện muốn thỉnh giáo Tạ công tử.”
“Chuyện gì a?” Tạ Đình Quân cười cười, lại hướng Trang Tín Ngạn ra hiệu mời, “Trang công tử mời ngồi mời ngồi.”
“Trang” công tử… Dòng họ này thật sự rất thích hợp với vị Đại thiếu gia này a …
Tần Thiên mím miệng cười trộm, lại nghe thấy Tạ công tử nói: “Tần Thiên, lại gặp mặt rồi, lần trước thương thế ngươi có vấn đề gì không?”
Tần Thiên vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tạ Đình Quân đang ngồi ở đối diện nhìn mình cười, hai mắt thâm thúy, như nước giếng, sâu không lường được.
Tuy rằng biết rõ không thể cùng hắn quá mức tiếp cận, nhưng đối phương chủ động hỏi, không trả lời có vẻ không lễ phép, Tần Thiên đành phải tiến lên một bước, vén áo thi lễ, cười nói: “Đa tạ Tạ công tử quan tâm, thương thế của Tần Thiên đã bình phục.”
“Vậy là tốt rồi.” Tạ Đình Quân đứng lên, đến gần hai bước, từ trong lòng lấy ra hai cái hồng bao, “Hôm nay còn chưa đến mười lăm, ta cũng không thể không phát hồng bao a.” Nói xong đi trước đến bên cạnh Hải Phú, đưa cho Hải Phú một cái, Hải Phú cười nhận lấy, nói cảm tạ. Tạ Đình Quân lại xoay người đưa một cái cho Tần Thiên, Tần Thiên thấy Hải Phú nhận, cũng cầm lấy, “Đa tạ Tạ công tử.”
“Tần Thiên cần gì khách khí với ta?” Tạ công tử đứng cách Tần Thiên không xa, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, thanh âm hùng hậu trầm thấp.
Tần Thiên chỉ cảm thấy da đầu run lên, vội vàng xoay người, lui về, đã thấy Trang Tín Ngạn sắc mặt bình tĩnh đang uống trà, Tần Thiên đi đến đứng phía sau hắn.
Tạ công tử một lần nữa trở lại chỗ ngồi, cười nói: “Không biết Trang công tử hôm nay đến có gì chỉ giáo?”
“Tạ công tử, là như vậy, công tử nhà ta muốn hỏi Tạ công tử, lần trước Tạ công tử mang bằng hữu đến Trà Hành chúng ta sao chế trà, bằng hữu của ngươi tìm được lá trà này từ nơi nào vậy?”
Bởi vì không biết địa điểm cụ thể, cho nên Trang Tín Ngạn hôm nay mới đăng môn bái phỏng thăm hỏi, cũng là có việc cầu người, đương nhiên nên đích thân tiến đến mới đúng cấp bậc lễ nghĩa.
“Lá trà lần đó ư?” Tạ công tử nghĩ nghĩ, trả lời: “Bằng hữu ta tìm thấy ở Minh Kính hồ…” Nói tới đây, Tạ công tử bỗng nhiên ngừng lại, ánh mắt liếc trên người Tần Thiên.
Mặc kệ lúc nào khi nhìn thấy nàng, lúc nào nàng cũng có vẻ trắng trong thuần khiết, các nha hoàn bình thường đều cài trâm hoa, đánh phấn điểm son, nhưng trên người nàng cho tới bây giờ đều không dùng những thứ này, tựa như hôm nay nàng cũng chỉ là mặc một kiện viên lĩnh xanh nhạt, trong trắng tú lệ giống như một gốc cây mơn mởn nghênh đón mùa xuân. Mái tóc vấn hai bên đơn giản, không búi cao, đến gần thân thể của nàng cũng không ngửi thấy mùi hương trần tục làm người khác ngấy sợ, chỉ có một mùi hương thơm mát, hơn nữa nàng ánh mắt sáng ngời, tươi cười sáng lạn, tính tình thông minh lanh lẹ, đủ để khiến kẻ phong hoa tuyết nguyệt như hắn động tâm.
Tạ công tử thoáng thay đổi thế ngồi, khớp xương ngón tay vô ý thức vuốt cằm, hắn hơi nhíu mày, nhìn Trang Tín Ngạn nói: “Nhất thời Tạ mỗ cũng không nhớ nổi địa điểm cụ thể, bất quá Tạ mỗ còn mơ hồ nhớ rõ nên đi đến đó như thế nào, như vậy đi…” Hắn hé miệng nói “Trang công tử chuẩn bị khi nào thì đến đó?”
Hải Phú ở bên cạnh viết xuống những lời này, Trang Tín Ngạn không cần nghĩ ngợi, lập tức viết xuống: “Bởi vì nghe quý hữu nói là trà đó hái vào mùa xuân là tốt nhất, cho nên quyết định tháng tư sẽ xuất phát.”
Tạ công tử cười nói: “Tạ mỗ cùng Trang công tử coi như  nhất kiến như cố, tháng tư Tạ mỗ cũng rảnh, Tạ mỗ có thể mang Trang công tử đến đó, đi tới đó Tạ mỗ nhất định có thể nhớ ra địa điểm cụ thể.”
Trang Tín Ngạn vẻ mặt cảm kích: “Tạ công tử là quý nhân sao dám làm phiền công tử?”
“Không có gì, không có gì, mọi người là bằng hữu thôi, Tạ mỗ thích nhất giao kết bằng hữu, chỉ cần Tạ mỗ có thể làm, Tạ mỗ tất nhiên sẽ cố hết sức!” Những lời này Tạ Đình Quân nói vô cùng hào khí!
“Vậy phiền toái Tạ công tử!” Trang Tín Ngạn viết xong, đứng lên chắp tay.
Chờ Trang Tín Ngạn đi rồi, Tạ Đình Quân phân phó tả hữu, “Các ngươi nhớ kỹ cho ta, tháng tư ta đã có việc bận, ta muốn xuất môn một chuyến. Có chuyện gì thì an bài vào trước tháng tư, hoặc là chờ ta trở lại sau đó!”
“Vâng, công tử.” Bên cạnh tùy tùng Lâm Vĩnh trả lời, “Nhưng công tử, năm sau vốn nhiều việc, nếu vậy thời gian này công tử sẽ rất vất vả!”
“Sống không phong lưu uổng thiếu niên, vì có thể cùng mỹ nhân thân cận, vất vả một thời gian cũng không sao?” Nói xong, Tạ Đình Quân chắp hai tay sau lưng ngẩng đầu lên ha ha cười, nghênh ngang đi vào nội đường.
Lâm Vĩnh đi theo phía sau nói thầm: “Mỹ nhân? Khẩu vị công tử chuyển biến thật nhanh!” Nói xong cười lắc đầu.
Bên này, Trang Tín Ngạn bình tĩnh trở lại phủ, sau đó phân phó Hải Phú, “Lập tức đến Minh Kính hồ quanh đó hỏi thăm một chút, chỗ nào có cây trà trồng xen kẽ với cây ăn quả, tuy rằng sẽ tốn thời gian, nhưng ta không tin không tìm được chút tin tức gì, phải nhanh một chút, tranh thủ trước tháng ba phải có tin tức, trước hoặc sau tháng ba chúng ta sẽ lên đường, thuận lợi thì tháng tư có thể trở về.”
Tần Thiên ở một bên nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “Thiếu gia, không phải nói tháng tư mới xuất phát sao?”
Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sắc mặt thật không tốt, “Ngươi muốn đi cùng Tạ Đình Quân đến vậy sao?” Nói xong quăng bút đi, xoay người vào phòng.
“Ai muốn đi cùng Tạ Đình Quân chứ …” Tần Thiên nhìn bóng dáng của hắn lầm bầm, “Ta không phải chỉ hỏi thôi sao?”
“Hắc hắc, thiếu gia chiêu này cao siêu a!” Hải Phú một bên thu dọn một bên cười: “Minh sửa sạn đạo, ám độ trần thương, khiến Tạ công tử không kịp trở tay a! Tạ công tử kia lấm la lấm lét, vừa thấy đã biết không phải người tốt, Tần Thiên, ngươi hiện tại là nữ nhân của Đại thiếu gia, ngươi nên cẩn thận đừng tiếp cận hắn!” Nói xong lại cười, “Đại thiếu gia tuy rằng nhìn như đối với cái gì cũng đều bất cần, nhưng cho tới nay đối với những gì của mình sẽ bảo vệ đến cùng, tật xấu này có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng!” Nói xong ôm giấy bút cười đi ra ngoài.
Tần Thiên nhìn bóng dáng hắn, bĩu môi: “Ai là gì đó của hắn chứ! Không bao lâu sau, ta nhất định có thể làm chủ bản thân, ta muốn gả cho ai thì gả cho người đó, muốn thích ai thì thích người đó, ai cũng không có quyền xen vào!”
Rất nhanh đã đến tháng ba, Hải Phú đã muốn nghe được tin tức về vị trí đại khái của “Dọa sát nhân hương”. Trang Tín Ngạn vì vậy cũng bắt đầu chuẩn bị ra đi, bởi vì không muốn rêu rao quá mức, đồng hành chỉ có Hải Phú và nha hoàn bên người Tần Thiên.
Trước khi đi, Đại phu nhân gọi Trang Tín Ngạn qua, nói với hắn: “Có chuyện trong lòng ta đã nghĩ thật lâu, nhưng vẫn chưa nghĩ cho thoả đáng, nên chưa định nói với con, nhưng mà hiện tại cũng là thời điểm nên nói cho con biết …” Nói xong bà lôi kéo con ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn hắn ôn nhu nói: “Tín Ngạn, con thành thật nói cho nương, con có thích Tần Thiên ở lại bên cạnh hay không?”
Lúc này, bởi vì Đại phu nhân muốn nói chuyện riêng với Trang Tín Ngạn, nên không lưu lại ai trong phòng, ngay cả Nguyệt Nương cũng đi ra ngoài.
“Cái nha đầu kia tính tình không dịu ngoan, lại không hiểu quy củ, nói nàng hai câu, nàng sẽ không để ý, còn thường xuyên thích tranh luận!” Trang Tín Ngạn mặt bình tĩnh, mím miệng dùng sức viết xuống những lời này, như rất bất mãn.
Sau khi Đại phu nhân xem xong, “Nga” một tiếng, “Xem ra con không thích, quên đi, coi như nương sai, nương sẽ đem nàng trở về bên người, mất một thời gian ta đã tìm được người xứng đôi với nàng, ở Trà Hành có rất nhiều tiểu tử rất được!”
Trang Tín Ngạn vừa nghe lời này, lập tức ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân, trong ánh mắt rõ ràng lo lắng, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt bỡn cợt của mẫu thân, lại cúi đầu, một lát sau, mới viết nói: “Kỳ thật, nàng cũng có rất nhiều ưu việt, nàng vì ta học viết chữ, nàng vì ta làm vở và bút than, thường thường ở chỗ nhà bếp than củi ngẩn ngơ mất một hai canh giờ, cũng không ngại toàn thân ô bẩn, tìm được than củi thích hợp cao hứng giống như bắt được vàng vậy.”
Hắn viết đến đây, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh, nàng cầm một khúc than củi đèn thùi đưa cho hắn xem, cười vô cùng vui vẻ, “Thiếu gia, người xem, chính là loại than củi này, ta còn tưởng rằng đã không còn, không nghĩ tới ta đã tìm được rồi, thật sự là không dễ dàng a!” Lúc ấy mặt của nàng đen nhẻm, trên người cũng đen nhẻm nhưng hắn lại cảm thấy khi đó nàng cũng rất dễ nhìn.
Nghĩ đến đó, Trang Tín Ngạn kìm lòng không được bật cười, lúc hạ bút cũng nhu hòa hơn: “Nếu điều nàng đi, người khác còn tưởng rằng nàng làm việc không tốt, đối với nàng cũng không có lợi, nếu là nha đầu được yêu thích, không nên ép buộc, để nàng ở lại bên kia đi.”
Đại phu nhân xem xong, buồn cười.
“Tín Ngạn, ta đem nàng cho con, cũng không phải thật sự để nàng trở thành nha hoàn thông phòng, như vậy sẽ mai một tài năng của nàng! Ta nói với con, những lời ta nói kế tiếp con nhất định phải hiểu kỹ …”
Đại phu nhân lôi kéo tay Trang Tín Ngạn, gằn từng tiếng rành mạch đem ý tứ của mình nói ra.
Sau khi nói xong với Trang Tín Ngạn, Đại phu nhân lại gọi Tần Thiên tiến vào.
Tần Thiên tiến vào, nhìn kỹ sắc mặt Đại phu nhân, thấy bà tuy rằng vẫn gầy yếu, nhưng khí sắc rõ ràng tốt hơn nhiều.
“Phu nhân tuy rằng đã khỏe hơn nhưng vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện ở Trà Hành để mấy người Từ chưởng quỹ quan tâm đi.” Tần Thiên cười nói với Đại phu nhân.
“Trà Hành hiện tại cũng không có việc gì, trà xuân cùng trà dẫn cũng chưa quyết định được.” Đại phu nhân thản nhiên cười nói.
“Phu nhân đừng lo lắng, đợi Đại thiếu gia nghiên cứu cách sao chế giống trà mới, mọi việc sẽ có biến chuyển tốt.”
Đại phu nhân lôi kéo tay nàng, cười nói: “Tần Thiên, lần này đi, ngươi phải chiếu cố Đại thiếu gia thật tốt. Nếu Tín Ngạn thật sự thành công, phu nhân sẽ coi như ngươi có công lớn nhất, đến lúc đó sẽ thưởng lớn!” Đại phu nhân nhìn nàng ý vị thâm trường nói.
Tần Thiên nhãn tình sáng lên, tận dụng thời cơ.
“Phu nhân, phần thưởng này bản thân Tần Thiên có thể nói ra ý muốn không?”
Đại phu nhân giật mình, cười nói: “Ngươi muốn thưởng gì?”
Tần Thiên nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên chờ sự việc thành công rồi nói sau có vẻ sẽ tốt hơn, “Chờ sự thành rồi Tần Thiên sẽ nói sau, Tần Thiên cũng không phải người có lòng tham!” Nàng sẽ không dùng công phu sư tử ngoạm, để Đại phu nhân yên tâm.
“Tốt lắm, đến lúc đó nói sau, tóm lại, phu nhân tuyệt không bạc đãi ngươi.” Đại phu nhân cũng không để ở trong lòng, bởi vì bà cảm thấy, bà thưởng cho Tần Thiên, nhất định so với suy nghĩ của Tần Thiên sẽ còn lớn hơn, nhiều hơn, hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của nàng.
Đợi cho Tần Thiên sau khi rời khỏi, Nguyệt Nương đi đến, thật cẩn thận nâng Đại phu nhân dậy: “Phu nhân, chuyện về mắt thật sự không nói với Đại thiếu gia bọn họ?”
“Có gì đâu mà nói, ” Đại phu nhân sắc mặt bình tĩnh, “Ta cũng không mù. Không chỉ bọn hắn, ai cũng đều không thể nói. Phải cố gắng chờ đến khi Tín Ngạn thắng lợi trở về. Lần này mà không được, có lẽ thật sự chỉ có thể chấm dứt Trà Hành …”
Đại phu nhân cười nhẹ.
Chương 94: Giác ngộ
Hai người trở lại Thanh Âm viện, vừa mới đến cửa, Lam Sơn đã tiến ra nghênh đón: “Hôm nay sao hai người trở về sớm vậy?”
Tần Thiên cười nói: “Chúng ta có chuyện muốn bàn với phu nhân, phu nhân đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi, Từ chưởng quỹ, Vương chưởng quỹ và Giang quản sự cũng vừa mới đến, hiện tại đang cùng Đại phu nhân nói chuyện.” Lam Sơn vừa nói vừa vén rèm cửa lên.
Tần Thiên vừa theo Trang Tín Ngạn đi vào, thì cả người cảm nhận được sự ấm áp, trong không khí mùi đan hương và mùi thuốc trộn lẫn pha tạp. Tiến vào giữa phòng, liền thấy Đại phu nhân đang ngồi dựa vào đầu giường, Từ chưởng quỹ, Vương chưởng quỹ và Giang quản sự ngồi ở một bên, trong phòng có đặt một ấm lô bát bảo kim liên, bên trong thỉnh thoảng phát ra tia sáng loe lóe.
Nguyệt Nương thấy bọn họ tiến vào, vội vàng sai nha hoàn lấy ghế để Trang Tín Ngạn ngồi xuống. Lại bảo người đưa trà nóng lên cho bọn họ uống cho ấm người.
“Các ngươi lúc này sao lại đến đây?” Đại phu nhân tựa vào đầu giường hữu khí vô lực nói. Trong khoảng thời gian này sức khỏe bà không được tốt lắm, mặt gầy đi nhiều, hai mắt cũng không còn thần thái tinh anh như mọi khi. Bất quá cũng may Chu đại phu đã nói, bệnh của Đại phu nhân cũng không có gì trở ngại, chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏe lại.
Bên cạnh Từ chưởng quỹ, Vương chưởng quỹ và Giang quản sự có lẽ vì tình hình của Trà Hành nên cũng không có tinh thần.
“Phu nhân, ta bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp có thể giải quyết khốn cục trước mắt, cho nên mới đến đây bàn với người.” Tần Thiên nhìn phu nhân nhẹ giọng nói.
Đại phu nhân cùng Từ chưởng quỹ, Vương chưởng quỹ và Giang quản sự nghe được lời này lập tức khởi sắc, Đại phu nhân ngồi thẳng thân mình, nói: “Ta vừa mới nghe Từ chưởng quỹ nói lại có kiện hàng vận chuyển trở về, đang lo lắng, ngươi mau nói, ngươi có biện pháp gì giải quyết?”
Tần Thiên không chỉ một lần đưa ra đề nghị hay, lại biết nàng xưa nay ổn trọng, nếu không nắm chắc tuyệt sẽ không nói ra, Đại phu nhân rất chờ mong nàng có thể nghĩ ra biện pháp thật tốt.
Trang Tín Ngạn ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn Tần Thiên, rất ngạc nhiên khi thấy cái đầu nhỏ kia của nàng rốt cục đã nghĩ ra ý kiến gì hay ho.
“Phu nhân, mùa đông đúng là mùa uống trà, hiện tại đem bán đều là trà mùa hạ và mùa thu, Thịnh Thế chúng ta ở toàn bộ khu vực phía nam cũng được cho là đại thương gia trong việc chế trà. Vậy ở Trà Hành, số lượng lá trà được lưu trữ hẳn cũng khá nhiều!” Tần Thiên nhìn Đại phu nhân chậm rãi nói.
Trang Tín Ngạn nghe đến đó, lập tức hiểu được ý tứ của nàng, rồi chợt có cảm giác giác ngộ, lúc trước mọi người, bao gồm bản thân đều chui vào một cái ngõ cụt! Kỳ thật rất nhiều việc cũng không phải chỉ cần một loại phương pháp giải quyết.
“Đại phu nhân, hàng năm cả nước chế trà số lượng có hạn, trong đó Thịnh Thế chúng ta chiếm số lượng không nhỏ, nay lá trà của chúng ta vận chuyển không được, chẳng phải rất nhiều thương gia địa phương sẽ thiếu hàng hóa? Nếu phái người đi ra ngoài hỏi thăm một chút, nói không chừng hiện tại lá trà đều đang tăng giá!”
Đại phu nhân cùng Từ chưởng quỹ hai mắt sáng ngời, đã hiểu ra một chút.
Tần Thiên tiếp tục cười nói: “Chúng ta đang buồn rầu vì lá trà không được vận chuyển đi, nói không chừng Trà Hành khác cũng đang phát rầu vì không có lá trà để bán, cũng sẽ không kiếm được bao nhiêu bạc! Bọn họ không có lá trà nhưng chúng ta có, chúng ta không có trà dẫn bọn họ lại có, chẳng phải đôi bên đều có thể hợp tác hay sao!”
“Tiểu cô nương rất thông minh!” Từ chưởng quỹ cười to hai tiếng, kích động đứng lên, “Không sai, không sai, chúng ta có thể đem lá trà ở kho hàng bán cho các Trà Hành khác, có thể trước đó ký hiệp nghị với bọn họ, trước hết phải bán cho thương gia đã ước định với chúng ta, tuy rằng sẽ có chút tổn thất, nhưng so với việc thất tín với khách nhân vẫn tốt hơn rất nhiều!”
Vương chưởng quỹ cũng cười nói: “Chỉ cần đem các khoản tính toán rõ ràng, cũng chưa chắc sẽ có tổn thất, cùng lắm thì kiếm ít bạc đi một chút thôi!”
“Không sai, đó là một biện pháp hay! Tối thiểu có thể giải quyết vấn đề trước mắt!” Nói xong, bà ngẩng đầu nhìn Trang Tín Ngạn, hỏi: “Tín Ngạn, con thấy thế nào?”
Bên kia Hải Phú đã hầu hạ thu xếp giấy bút, Trang Tín Ngạn trên giấy viết xuống: “Con cho rằng biện pháp này rất tốt!” Viết xong, ngẩng đầu nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, Tần Thiên tiếp xúc với ánh mắt hắn thì cười cười. Không thể tưởng được Trang Tín Ngạn thế lại phá lệ cũng đối với nàng cười cười, khiến Tần Thiên luôn luôn bị vắng vẻ bỗng có cảm giác “Thụ sủng nhược kinh”.
Đại phu nhân lúc này trên mặt cũng khôi phục chút thần thái, cười nói: “Tốt, tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy, mọi người nên nhanh chân nhanh tay giải quyết, ta cũng không tin ông trời thật sự khiến Trang phủ chúng ta lâm vao tuyệt lộ!”
Các chưởng quỹ cùng Giang quản sự lĩnh mệnh kích động rời khỏi. Chờ bọn hắn đi rồi, Nguyệt Nương đi đến bên cạnh Đại phu nhân, nhìn Tần Thiên cười nói: “Lại nói tiếp, Tần Thiên thật đúng là phúc tinh của Trang phủ chúng ta! Mấy chuyện gian nan dường như chỉ cần có nàng đều có thể chuyển biến!”
Tần Thiên ngượng ngùng cười cười: “Nguyệt Nương quá khen nô tỳ rồi, nô tỳ thân là người Trang phủ, đương nhiên nên hết sức tận tâm vì Trang phủ, chỉ hy vọng biện pháp này thực sự hữu dụng.”
“Đúng, ngươi chính là người của Trang phủ chúng ta!” Đại phu nhân bắt lấy tay nàng, lực đạo hơi mạnh, thanh âm chân thành như đang phát ra lời thề, “Tần Thiên, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!” Nói xong, lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn ngồi một bên, trong lòng càng ngày càng cảm thấy quyết định của mình chính xác vô cùng.
Đại phu nhân nói không bạc đãi, Tần Thiên cũng hiểu được là có ý tứ gì, đại khái sau này sẽ cho nàng một danh phận thiếp thất, khiến nàng có thể sống yên vui thoải mái ở Trang phủ, điều này đối với một nha hoàn mà nói, thật sự đúng là có phúc khí.
Tần Thiên hé miệng cười cười, cũng không lên tiếng, trong lòng lại suy nghĩ, nếu biện pháp của mình thật sự có thể giải quyết vấn đề hiện tại của Trà Hành, có thể sẽ được xem là có công trạng lớn nhất? Đến lúc đó mình đưa ra yêu cầu chuộc thân hẳn cũng không tính là quá đáng đi! Tuy rằng thực cảm kích phu nhân đối với nàng rất tốt, nhưng nàng cũng không muốn trở thành tiểu lão bà của con bà a.
Đối với việc chuộc thân, đối với nguyện vọng được tự do, Tần Thiên chưa bao giờ thay đổi suy nghĩ.
Phía sau, Hải Phú bỗng nhiên đem lời của Trang Tín Ngạn viết xuống: “Đầu xuân sang năm, con muốn xuất môn một chuyến.”
“Xuất môn?” Đại phu nhân ngạc nhiên nói, “Đi nơi nào?” Nói xong lại nhìn về phía Tần Thiên.
Tần Thiên vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ nàng cũng không biết, Trang Tín Ngạn chưa bao giờ cùng nàng đề cập qua việc này.
“Con muốn đi đến một chỗ, nơi đó có giống trà con cảm thấy có hi vọng!”
Tần Thiên lập tức hiểu được ý tứ của hắn, “Đại thiếu gia nói chính là lá trà mà bằng hữu của Tạ công tử mang về, nhưng Phùng sư phó không phải đã nói, giống trà này cũng không thể thay thế trà Hổ Khâu sao?”
“Ta nhớ Chu công tử nói qua, lá trà này hái vào mùa xuân mới tốt nhất, ta muốn đầu xuân tự mình đến đó xem, ở lại địa phương đó một thời gian, cẩn thận nghiên cứu phương pháp sao chế”. Trang Tín Ngạn ngừng bút một chút, rồi lại viết nói: “Nếu có thể có tận mắt nhìn thấy lá trà có mùi hương hoa quả này, nhất định phải có biện pháp đem mùi hương hoa quả này được giữ lại trọn vẹn, phương pháp không phải không có, có điều chúng ta còn chưa tìm ra được thôi, chỉ cần có thể tìm được phương pháp sao chế chính xác, ta cảm thấy, lá trà này so với trà Hổ Khâu không hề thua kém!”
“Hơn nữa…” Trang Tín Ngạn ngưng thần tĩnh khí, hạ bút như bay, “Chúng ta hợp tác với các Trà Hành khác cũng sẽ không được lâu dài…”
“Không sai, ” Đại phu nhân gật đầu: “Không được bao lâu, Tri phủ đại nhân sẽ thu được tin tức, hắn chỉ cần thoáng nói một hai câu, gây khó khăn trong việc vận chuyển trà, sẽ không còn Trà Hành nào dám cùng ta hợp tác nữa…”
“Cho nên, có thể tìm được cống trà thay thế trà Hổ Khâu mới là mấu chốt, chỉ cần chúng ta có thể tìm ra giống trà này, lại nghĩ biện pháp ở thời điểm Hoàng Thượng đến Dương Thành dâng lên, đoạt lấy danh hiệu cống thương sẽ không hề khó khăn. Đến lúc đó, Tri phủ đại nhân muốn gây khó dễ cũng không được!” Viết đến đây, Trang Tín Ngạn ngẩng đầu nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, lại viết xuống: “Nếu thành công, những điều này đều hoàn toàn thuộc về chúng ta, không ai có thể chiếm đoạt!”
Việc cùng các Trà Hành khác hợp tác tiến hành thật sự thuận lợi. Từ chưởng quỹ thân là Thịnh Thế Đại chưởng quỹ, đối với các Trà Hành khác cũng có quan hệ, vì vậy việc liên lạc cũng không khó khăn. Đúng như lời Tần Thiên nói, bởi vì Thịnh Thế có một số lớn lá trà không thể vận chuyển ra ngoài, khiến thị trường thiếu thốn hàng hóa, lá trà bị tăng giá. Có Trà Hành còn không có trà để bán. Mà Thịnh Thế có một số lượng lớn lá trà chất lượng tốt hoàn toàn đáp ứng với nhu cầu cấp bách của các Trà Hành khác. Như thế đôi bên cùng có lợi, tất nhiên là hợp tác nhịp nhàng.
Tránh cho đêm dài lắm mộng, Từ chưởng quỹ lấy tốc độ nhanh nhất ký nên hiệp nghị, lại không muốn kinh động Nhị phòng, kinh động quan phủ, Từ chưởng quỹ chỉ dùng thời gian một buổi tối vụng trộm vận chuyển, đến lúc Nhị phòng biết được tin tức, hàng tồn trữ của Thịnh Thế đã bán đi hơn phân nửa, chẳng những đúng hạn giao cho khách nhân, bảo đảm danh dự, lại kiếm được bạc, công nhân cũng nhận được hồng bao mừng năm mới. Vì thế, cửa ải cuối năm này so với trong tưởng tượng càng náo nhiệt cùng khoái hoạt. Đại phu nhân cũng bởi vì tinh thần thoải mái hơn, thân thể cũng có chuyển biến tốt.
Đợi đến lúc Hồ đại nhân thu được tin tức, âm thầm cảnh cáo các Trà Hành khác trong Dương Thành không được cùng Thịnh Thế hợp tác đã là sau tết âm lịch. Sang đầu xuân, lại thu được trà mới, không cần quá lo lắng về vấn đề thiếu hàng, các Trà Hành trong Dương Thành tất nhiên sẽ không vì Thịnh Thế mà đắc tội với Hồ đại nhân.
Tuy rằng phương pháp này đã giải quyết được vấn đề, nhưng vẫn phải đi thu mua trà mới. Đại phu nhân phái quản sự thu trà liên lạc với các trà nông, để sớm thu được chè tươi, sau mới biết được, bởi vì quan trà bị hủy bỏ, thương trà phất lên, các trà thương vì cướp đoạt trà mới, đề cao giá, cạnh tranh lẫn nhau, giá của chè tươi vì vậy tăng lên ba lần. Ngay cả như vậy cạnh tranh vẫn rất kịch liệt. Cũng may Đại phu nhân luôn luôn lương thiện, trong lòng trà nông rất có phân lượng, rất nhiều trà nông đều lưu lá trà lại cho Đại phu nhân mà không muốn bán cho những người khác. Đại phu nhân cảm kích ý tốt của bọn họ, cũng chủ động cạnh trạnh như các Trà Hành khác, tăng giá lên ba lần, không để bọn họ chịu thiệt.
**
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân