"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 066-067
hương 66: Khoảng cách
Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa.
Ba vị thiếu gia Trang phủ cũng hưởng chung đãi ngộ giống các công nhân khác, đều dùng cơm ở nhà ăn của Trà Hành.
Thời điểm Tần Thiên và Trang Tín Ngạn, Trang Tín Trung bước ra khỏi phòng sao trà, vừa vặn nhìn thấy Trang Tín Xuyên ôm thắt lưng, chân bước tập tễnh, kêu “Ôi” liên tục đi vào trong viện.
Như Tần Thiên đã đoán trước, một thân áo bào thêu hoa văn trên vạt áo đã trở nên dơ bẩn không chịu nổi, tóc tai hỗn độn, ngọc trâm lệch sang một bên, trên tóc còn dính không ít lá chè tươi, mặt chỗ sạch chỗ bẩn, nhìn qua muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
Tần Thiên ở một bên nhìn đến nhịn không được “Xì” phát ra tiếng cười. Trang Tín Xuyên ở bên cạnh mắt lạnh nhìn, không có vẻ mặt gì đặc biệt, mà Trang Tín Trung vội tiến lên hỏi: “Nhị ca, huynh không sao chứ!”
Trang Tín Xuyên vốn thân thể cao quý, cơm bưng nước rót, làm sao từng phải chịu khổ thế này. Vốn hắn định ngồi nghỉ nhàn hạ, để gã sai vặt của mình đi chuyển, nhưng lão Phùng sư phó kia lại chạy tới trông coi, hắn rơi vào đường cùng, đành phải tự mình làm, toàn thân khắp nơi đều đau nhức, trong lòng cũng căm tức đến cực điểm.
“Lão sư phó chết tiệt kia, một ngày nào đó ta sẽ cho hắn biết sự lợi hại của ta!” Trang Tín Xuyên nhe răng trợn mắt.
Trang Tín Trung giúp đỡ hắn, nói: “Nhị ca, Phùng sư phó là người mà Đại nương tôn trọng, huynh cũng không thể nghĩ như vậy!”
Trang Tín Xuyên sai Đức Nghĩa đấm lưng cho hắn, sau đó tức giận liếc trắng mắt: “Hắn khiến ta ra nông nỗi này, mất hết cả cốt khí! Ngươi quên là ai đã đánh cho chúng ta không bước nổi xuống giường? Là ai khiến chúng ta đường đường là thiếu gia lại phải làm việc, sinh hoạt với mấy công nhân thô tiện ở đây?”
“Nhị ca huynh sao có thể nghĩ như vậy? Chúng ta đã làm sai, Đại nương cũng vì muốn tốt cho chúng ta thôi! Huống hồ Đại ca cũng cùng chúng ta tới mà, Đại nương rất công bằng.”
“Vì tốt cho chúng ta?” Trang Tín Xuyên hừ lạnh một tiếng, xoay mặt liếc Trang Tín Ngạn một cái, kỳ dị nói: “Còn không biết vì ai nữa đây, từ kẻ câm điếc đến nha hoàn hạ nhân đều có thể chạy tới Trà Hành, cũng không biết bà ta có chủ ý gì!”
Nói xong, lại trừng mắt nhìn Trang Tín Trung: “Cũng chỉ có ngươi tin tưởng bà ta, đồ ngốc!”
Trang Tín Ngạn ở một bên thấy rõ bọn họ nói chuyện, sắc mặt càng ngày càng lạnh.
Huynh đệ với nhau, ngay cả huynh đệ cũng nhục nhã mình, huống chi là người bên ngoài?
Bên kia, Trang Tín Xuyên cười lạnh hai tiếng, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Tần Thiên, khóe miệng lộ ra cười lạnh ý vị thâm trường, sau đó được Đức Nghĩa nâng đỡ, lầm lì đi vào bên trong.
“Hai vị thiếu gia, đến giờ ăn cơm rồi!” Tần Thiên ở bên cạnh kêu lên.
Trang Tín Trung xoay người đi vào, đi theo phía sau Trang Tín Ngạn, hai người cùng nhau hướng về phía nhà ăn.
Nhà ăn có đặt mười bàn dài bằng gỗ, mỗi một chiếc bàn có thể ngồi mười mấy người, phía trước nhà ăn có một cái bàn lớn, có vài bồn gỗ đặt lên trên bàn, bên trong đựng đồ ăn, có mấy thân ảnh sư phó đầu bếp đeo tạp dề đứng phía sau bàn, tay cầm khay đựng đồ ăn đưa cho công nhân đang xếp hàng theo thứ tự.
Làm việc ở Trang phủ đều là người thô tục, hoặc là gia nô Trang phủ, hoặc là bình dân từ bên ngoài chiêu nạp vào. Mỗi ngày mọi người đều chỉ có chút ít thời gian thanh nhàn, nên ai cũng ngồi cùng một chỗ nói giỡn, chửi má nó, không chút cố kỵ, ở nhà ăn huyên náo ầm ĩ.
Nhưng thời điểm Trang Tín Ngạn, Trang Tín Trung xuất hiện ở nhà ăn, mọi người đều cố kỵ, không hẹn mà cùng an tĩnh lại.
Trong lúc nhất thời, một trăm ánh mắt nhất tề xoát xoát nhìn hai vị thiếu gia tôn quý, có người đứng lên, có người ngẩn ngơ, có người đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, có chút không biết theo ai.
Trang Tín Trung mặc dù đã làm việc ở Trà Hành khá lâu, nhưng lúc trước đều dùng cơm trong phòng, chưa bao giờ tới nơi này, nhìn thấy công nhân mặc áo ngắn vải thô, sờ mũi sờ đầu, nhất thời cũng có chút không được tự nhiên.
Mà Trang Tín Ngạn nhíu nhíu mày, thản nhiên nhìn lướt qua toàn cảnh, vẫn là bộ dáng lạnh lùng, đừng có tới gần.
Tần Thiên thấy có một bàn dài trống mấy chỗ ngồi, vội vàng đi qua, lấy khăn giắt bên hông phủi phủi, sau đó nói với bọn họ: “Hai vị thiếu gia, ngồi bên này đi.”
Trang Tín Trung cũng Trang Tín Ngạn ngồi xuống, ngồi cùng bàn còn có năm công nhân khác, thấy bọn họ ngồi lại đây, nha nha kêu một tiếng “Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia.” Sau đó liền cúi đầu ăn cơm, cũng không dám nói thêm điều gì.
Trang Tín Ngạn sắc mặt thản nhiên, làm như người quanh mình không hề tồn tại, Trang Tín Trung đối mặt với công nhân đang bất an khẩn trương, mà với việc Đại ca không coi ai ra gì, cũng xấu hổ không thôi.
Tần Thiên cùng Hải Phú và Hoài An đi lấy cơm về, thấy một bàn công nhân đã ăn xong rồi rời đi, cũng không còn công nhân dám đến đây ngồi nữa, một bàn lớn có thể ngồi mười mấy người mà chỉ có hai người bọn họ, trống rỗng, những người xung quanh cũng không dám nói lời nào, trong nhà ăn im ắng, chỉ nghe thanh âm bát đũa, cùng vài tiếng ho khan.
Mà Trang Tín Trung có lẽ do áp lực quá lớn, cũng lặng lẽ cách Trang Tín Ngạn ra một khoảng. Trang Tín Ngạn thần sắc lãnh đạm, dường như không thèm quan tâm.
Tần Thiên nhận ra, Trang Tín Trung dường như với Trang Tín Xuyên còn thân mật hơn một chút. Đối với Đại ca, Trang Tín Trung kính sợ có thừa, cộng thêm cảm giác vô thố không biết nên tiếp cận thế nào.
Hải Phú cùng Hoài An đem hộp cơm tới đặt trước mặt chủ tử, sau đó tự đi lấy cơm, ba người bưng bát ăn bên cạnh bàn, không có đạo lý hạ nhân ngồi cùng bàn với chủ tử. Nhưng Tần Thiên lúc nãy làm việc, cánh tay trướng mỏi, bưng bát ăn cũng phải cố hết sức, liền ngồi xuống ở bàn bên cạnh, cùng các công nhân khác ngồi cùng một chỗ.
Trong đó có người quen biết Tần Thiên, nhỏ giọng hỏi: “Tần Thiên, ngươi nói phu nhân sao lại để mấy thiếu gia tới nơi hỗn độn này làm gì? Bọn họ thân thể khang quý, không thể so với mấy kẻ thô tục như chúng ta!”
“Đúng vậy, Nhị thiếu gia cùng Tam thiếu gia thì thôi không nói tới, nhưng Đại thiếu gia là người câm điếc, có khả năng giao tiếp sao?” Bên cạnh một người không nhịn được nói, lập tức liền có người lấy khuỷu tay thúc hắn một cái, người nọ ý thức được mình lỡ lời, che miệng, nhỏ giọng nói với Tần Thiên: “Tần Thiên, ta không cố ý nói như vậy, ngươi đừng nói với phu nhân!”
Tần Thiên cười cười, “Yên tâm.” Lại nói: “Phu nhân có đạo lý của bà, mọi người cũng đừng đa tâm, nên làm gì thì cứ làm đi.”
“Chỉ là bỗng nhiên có mấy vị công tử, chúng ta cả người không được tự nhiên, ngay cả ăn cơm dường như ăn cũng không ngon!” Mọi người ủ rũ.
Tần Thiên nhìn hướng về phía bàn bên kia, thấy Trang Tín Ngạn tay cầm chiếc đũa, chiếc đũa bằng gỗ mun đen, tô điểm ngón tay thon dài như ngọc của hắn trở nên trắng noãn, hắn cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén, chậm chạp không động đũa, hai hàng lông mày khinh túc, hiển nhiên không quen thức ăn nơi này. Trang Tín Trung hiển nhiên ăn cũng không thoải mái, hai huynh đệ trong lúc đó không có trao đổi gì cả. Trang Tín Trung thường xuyên nhìn về phía Trang Tín Ngạn, nhưng Trang Tín Ngạn lại dường như không để ý đến ý tứ của hắn, không nhanh không chậm chọn cơm ăn.
Tần Thiên cảm thấy, Trang Tín Ngạn người này hoàn toàn sống trong thế giới của mình, hắn không chịu bước ra khỏi thế giới đó, cũng không chịu để người khác đi vào. Đối với ngoại giới cảnh giác rất nặng, trừ bỏ một vài người, hắn rất hiếm khi cùng ngoại nhân trao đổi.
Thật đúng là tính tình quái dị, không thèm để mắt tới người khác! Tần Thiên bĩu môi, sau đó không hề để ý tới hắn, vui vẻ ăn cơm. Kỳ thật mà nói, cơm ở đây cũng không tệ lắm, ít nhất so với căn tin trong trường học ở kiếp trước của nàng còn ngon hơn nhiều!
Tần Thiên rất nhanh đã ăn xong, thấy Trang Tín Ngạn còn chưa xong, liền một mình chạy đến giếng nước hậu viện rửa mặt rửa tay.
Phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm: “Nghe nói ngươi đã trở thành nha hoàn bên người của đại ca ta?”
Tần Thiên quay đầu lại, thấyTrang Tín Xuyên đứng cách đó không xa, hắn vừa đổi qua trường bào màu tối, cũng chải vuốt lại tóc tai, nhìn qua tinh thần có vẻ đã khởi sắc hơn!
Tần Thiên nhìn quanh trái phải, giờ này nơi đây rất ít người đến, trong viện chỉ có hai người bọn họ.
Nàng không lên tiếng, cúi đầu định rời đi, nhưng thời điểm đi qua Trang Tín Xuyên, lại bị hắn giơ tay ngăn lại, ngực cơ hồ đụng tới ngực của nàng, Tần Thiên giận dữ, lui ra phía sau, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhị thiếu gia ngăn ta lại là muốn làm cái gì?” Bất quá nàng cũng không sợ, nơi này nhiều người như vậy, chắc hẳn hắn cũng không dám làm ra chuyện gì. Chỉ có điều nếu bị người khác thấy nàng cùng Nhị thiếu gia ở cùng một chỗ cũng không tốt. Cho nên Tần Thiên nóng vội muốn rời đi.
“Đi theo hắn còn không bằng đi theo ta, một kẻ câm điếc như hắn thì có tiền đồ gì? Chỉ cần ngươi theo bổn thiếu gia…” Trang Tín Xuyên tiến lên từng bước, cười cười, lộ ra gương mặt tuấn lãng, nhưng ở trong mắt Tần Thiên lại chỉ thấy chán ghét không nói nên lời. Hắn vươn tay sờ lên mặt Tần Thiên, Tần Thiên hung hăng hất ra, hắn cũng không thèm để ý, chỉ nhíu mày, cười nói: “Tần Thiên, trong phủ nha hoàn xinh đẹp không thiếu, nếu ta yêu thích, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nhưng mà ta thích ngươi thông minh linh hoạt, thú vị, gai góc, chỉ cần thật tình theo ta, về sau ngoại trừ chủ mẫu, ngươi sẽ là nữ nhân có địa vị trong Trang phủ! Hắn tuy rằng là con trai trưởng, nhưng ngươi hẳn cũng biết, cuối cùng người thắng sẽ chỉ là ta…”
“Ta đối với Nhị thiếu gia một chút suy nghĩ không an phận đều không có, Nhị thiếu gia về sau đừng nói với ta những lời này nữa, nếu không ta sẽ nói với phu nhân!” Tần Thiên cắn răng nói.
Trang Tín Xuyên cười lạnh: “Ngươi bất quá chỉ là một hạ nhân, ta cho dù cưỡng bức ngươi, Đại nương có thể xử lý ta sao?” Nói xong, hắn từ trong lòng lấy ra một chiếc vòng cổ, trân châu trên vòng hạt to đều đặn, trong suốt mượt mà, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ.
“Vòng này vốn mua cho Bích Quân, nhưng ta tặng cho ngươi, ngươi xem ta thương ngươi như vậy, Tần Thiên…” Hắn đến gần từng bước, bỗng nhiên thanh âm trở nên nhu hòa: “Đối với nữ nhân khác cho tới bây giờ ta cũng chưa làm như vậy, chỉ có đối với ngươi, chẳng lẽ kẻ điếc kia còn tốt hơn ta sao?”
“Người khác thì kệ họ, ta không cần!” Tần Thiên nhìn hắn âm thanh lạnh lùng nói, “Ta tuy rằng chỉ là hạ nhân, nhưng hiện tại cũng là người bên cạnh Đại thiếu gia. Phu nhân nếu biết người luôn dây dưa với người của Đại thiếu gia, không biết sẽ nghĩ như thế nào? Trang phủ tương lai là ai làm chủ còn chưa biết, nhưng rõ ràng, hiện tại vẫn là Đại phu nhân làm chủ, nếu không Nhị thiếu gia cũng không cần phải tới chỗ này!”
“Ngươi…” Trang Tín Xuyên sắc mặt trầm xuống, nắm chặt vòng cổ trong tay, “Khá lắm, nha đầu này thật biết cách mắng mỏ!”
“Tần Thiên còn muốn làm việc, Tần Thiên cáo lui!” Nói xong, liền lướt qua bên người hắn ra hậu viện, Trang Tín Xuyên muốn kéo nàng lại, nhưng rốt cục cũng cố kỵ phu nhân, hắn nhìn bóng dáng nàng, trong lòng vừa yêu vừa hận.
Tần Thiên vừa ra viện, đã thấy Linh Nhi cầm theo một hộp đứng ở ngoài cửa, cũng không biết đã đứng bao lâu. Nàng ta hôm nay mặc một kiện phấn hồng sam tử, gương mặt xinh đẹp đánh chút phấn, hiển nhiên đã trang điểm tỉ mỉ. Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lẽo. Tần Thiên lạnh lùng nhìn nàng ta, không thèm chào hỏi, đi lướt qua bên cạnh.
Linh Nhi nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, thấy Tần Thiên đi xa, mới xoay người đi vào trong viện.
Chờ Linh Nhi tiến vào, Tần Thiên đi ra xa bỗng nhiên vòng trở về, nấp ở ngoài cửa, vụng trộm nhìn ngó.
Chương 67: Chân tướng
Chuyện bị Nhị di thái thái sắp đặt âm mưu tuy rằng đã qua, nhưng có một việc Tần Thiên vẫn trăm tư không thể lý giải, đó chính là Linh Nhi đối với mình có hận ý không chút giấu giếm. Nhưng trong ấn tượng của Tần Thiên, ngoài vụ việc giặt quần áo hồi đó, Tần Thiên cùng nàng ta cũng không có tiếp xúc, chuyện lần đó kết thúc viên mãn, không thể nào khiến nàng ta sinh ra oán hận lớn như vậy, khẳng định còn có nguyên nhân gì đó mà mình không biết.
Có câu cửa miệng, không có tâm hại người, cũng phải có tâm phòng người, nàng nhất quyết phải làm rõ chân tướng chuyện này, nếu không… Tần Thiên có dự cảm, loại oán hận này nhất định sẽ gây ra phiền toái lớn hơn nữa.
Hôm nay Linh Nhi đứng bên ngoài nghe lén, hơn nữa bộ dáng kia, vẻ mặt kia, chẳng lẽ đúng là có liên quan đến Trang Tín Xuyên?
Tần Thiên giả bộ rời khỏi, chờ Linh Nhi không có đề phòng, lại lén lút quay trở về, nhằm thấu hiểu huyền cơ.
Tần Thiên nấp ở sau mấy bao trà ngoài viện, vừa không bị người ở bên trong phát giác, người bên ngoài cho dù đi qua không lưu ý cũng sẽ không phát hiện.
Nàng vụng trộm nhìn vào trong, thấy Linh Nhi đã thay đổi bộ dạng, ẩn chứa tình ý, khuôn mặt tươi cười, trong suốt đi đến bên cạnh Trang Tín Xuyên, dịu dàng nói “Thỉnh an Nhị thiếu gia.”
Trang Tín Xuyên thấy chung quanh không có người, liền vòng tay ôm nàng ta vào trong lòng, nâng cằm nàng ta lên, cười nói: “Linh Nhi, ngươi hôm nay sao lại đến đây, có phải nhớ ta không?”
“Biết còn hỏi!” Linh Nhi rúc vào trong lòng Trang Tín Xuyên, một bên lấy tay chỉ chỉ vào ngực hắn, một bên tung mị nhãn, dùng thanh âm ngấy chết người nói: “Nhị di thái thái sợ thiếu gia ở trong này ăn không ngon, sai người đưa cơm, người ta muốn gặp thiếu gia, cố ý đoạt lấy việc này, giữa trưa trời nắng như vậy, người ta một chút cũng không ngần ngại!”
Trang Tín Xuyên cúi đầu hôn lên miệng nàng ta vài cái, “Linh Nhi ngoan, đợi thiếu gia mua son phấn cho ngươi, cho ngươi trắng nõn trắng nà, xinh đẹp như hoa!”
Linh nhi tươi cười cứng đờ, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia rất bất công, Tần Thiên cái gì cũng chưa làm, người lại tặng nàng ta vòng cổ trân châu, Linh Nhi là thật tình, lại chỉ có son phấn!”
Trang Tín Xuyên mặt trầm xuống, đẩy nàng ta ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi đã nghe thấy hết.” Hắn vỗ vỗ quần áo trên người mình, “Đem thực hộp để đây, ngươi trở về đi!” Nói xong xoay người sang chỗ khác.
Linh Nhi khó chịu, tiến lên từng bước, “Thiếu gia, người đã nói với Nhị di thái thái muốn Linh Nhi chưa, Linh Nhi đã là người của thiếu gia, tuổi cũng không còn nhỏ, thiếu gia lại không mở miệng, Nhị di thái thái chỉ sợ sẽ tùy tiện gả Linh Nhi đi!”
“Chuyện này bổn thiếu gia đã có chủ trương!” Trang Tín Xuyên thanh âm lạnh hơn.
Linh Nhi thấy vậy, trong lòng bị kiềm hãm, thốt ra, “Thiếu gia có phải vì Tần Thiên hạ lưu, cho nên bây giờ không thích Linh Nhi nữa!”
Trang Tín Xuyên xoay người, giương tay tát một cái trên mặt Linh Nhi, “Hạ lưu gì đó, ngươi cũng không ngẫm lại thân phận, bất quá chỉ là một tiện tỳ, bổn thiếu gia muốn ngươi thì để mắt đến ngươi, bổn thiếu gia thích ai, không thích ai, ngươi quản được sao? Ngươi ngoan ngoãn câm miệng nghe lời, bổn thiếu gia có lẽ còn có thể cho ngươi trở thành nha hoàn thông phòng, nếu ngươi còn dám chít chít méo mó quản sự bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sẽ bán ngươi cho kỹ viện! Muốn nam nhân phải không, nơi đó có rất nhiều nam nhân đó! Nhìn cái gì!” Tiếp theo quát lên một tiếng lớn, “Còn không cút cho ta!”
Linh Nhi bụm mặt, nước mắt tràn mi, òa khóc chạy ra ngoài.
Trong viện Trang Tín Xuyên hừ lạnh một tiếng, nhấc thực hộp lên, cũng rời khỏi sân.
Mãi cho đến lúc hai người đều đi xa, Tần Thiên mới bước ra.
Hóa ra việc là như vậy, thật đúng là tai bay vạ gió.
Tiếp theo lại cắn răng, thầm hận, đều là do Trang Tín Xuyên khiến ta gặp phải phiền toái!
Xem ra mình về sau phải cẩn thận đến Linh Nhi mới được…
Kế tiếp lại làm việc tại phòng sao trà, Tần Thiên phát hiện, Trang Tín Ngạn tuy rằng không giao tiếp tốt, nhưng vẫn rất cố gắng làm việc. Toàn bộ buổi chiều đều liên tục sao trà, thủ pháp cũng dần dần linh hoạt hơn, người bên ngoài thấy hắn là một thiếu gia mà ra sức làm việc như vậy, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Trang Tín Trung thì hơi ngốc, hắn lúc trước chưa bao giờ tiếp xúc việc này, nên còn luống cuống tay chân, không chỉ lá trà bị hủy mà còn bị phỏng tay, cũng may bọn hắn luyện tập đều là một ít trà thô không đáng giá lắm, cũng không có tổn thất gì lớn. Mà Trang Tín Xuyên thì tiếp tục chuyển trà.
Mãi cho đến lúc mặt trời lặn xuống núi mới hoàn thành một ngày làm việc.
Ba vị thiếu gia đều có chút mệt mỏi không chịu nổi, đặc biệt là Trang Tín Xuyên, mệt rã rời, ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Trở lại Thanh Tùng viện, đã thấy Thu Lan cùng Thải Hà, Thanh Liễu mấy nhị đẳng nha đầu cùng vài tiểu nha đầu nói chuyện phiếm trong sân, dường như đang nói rất hăng say, thấy thiếu gia cùng Tần Thiên trở về thì vội vàng ngậm miệng.
Đại Nha hoàn Bích Liên gọi người múc nước pha trà.
Thải Hà cùng Thu Lan tiến vào pha trà, vài tiểu nha hoàn đi theo phía sau bưng chậu nước, vải bông.
Đại thiếu gia vào phòng, bởi vì Tần Thiên cũng muốn rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi, cho nên Bích Liên bưng trà đi vào. Lúc này, Thải Hà nhìn Thu Lan bên cạnh liếc mắt một cái, cười nói với Tần Thiên: “Tần Thiên, vừa rồi Thu Lan còn nói thiếu gia nhiều quy củ, lo lắng ngươi vừa tới chiếu cố thiếu gia không tốt!”
Thu Lan mặt lập tức đỏ bừng, nhìn Thải Hà cả giận: “Thải Hà, ngươi… Ngươi sao có thể nói ra!”
Bên cạnh vài tiểu nha hoàn hé miệng cười.
Thải Hà tiếp nhận chậu nước từ tay tiểu nha hoàn đặt lên bàn, cười tủm tỉm nhìn Thu Lan liếc mắt một cái, nói: “Sao không thể nói ra? Ngươi là người hầu hạ thiếu gia trước đó, kinh nghiệm rất phong phú, nói ra, để Tần Thiên hướng ngươi thỉnh giáo một chút, hầu hạ thiếu gia cho tốt a!”
Thải Hà này chính là nha hoàn Tần Thiên nhìn thấy lúc trước đã cùng Thu Lan không coi ai ra gì cãi nhau sau lưng Trang Tín Ngạn, xem ra hai người bất hòa cũng không phải ngày một ngày hai.
“Ta… Ta chỉ là… Tùy tiện nói thôi…” Thu Lan tối hôm qua mới nếm phải lợi hại của Tần Thiên, biết nàng không dễ chọc, nhưng vì trong lòng buồn giận mới quản không được miệng mình, không nghĩ tới lại biến thành kết quả này, lập tức nàng chột dạ nhìn Tần Thiên, sắc mặt thay phiên nhau trắng rồi đỏ.
Thải Hà nhìn Thu Lan lộ ra gương mặt kích động, hé miệng cười.
Nhìn thần sắc mọi người, Tần Thiên lập tức liền hiểu được là chuyện gì, đại khái Thu Lan bực tức đối với việc mình đoạt vị trí của nàng ta, tâm sinh khó chịu, ở trước mặt người khác oán giận, lỡ miệng, bị Thải Hà bán đứng. Mà Thải Hà muốn khơi mào bất hòa giữa mình và Thu Lan, mượn tay mình trừng trị Thu Lan, để nàng ta hả giận. Nàng ta biết mình hoàn toàn có năng lực này.
Có người tất có phân tranh, những lời này thật đúng là một chữ cũng không sai.
Bất quá nàng cũng không có hứng thú trừng trị người khác, lại càng không vì việc nhỏ không đáng để mắt này mà tranh chấp với người khác. Loại chuyện này hoàn toàn không đáng để dẫn đến lục đục nội bộ.
Đang lúc mọi người chờ xem kịch vui mà Thu Lan cũng hối hận không ngừng, Tần Thiên lại mỉm cười, đi đến trước mặt Thu Lan, nói: “Ngươi nói rất đúng, ngươi hầu hạ thiếu gia đã lâu, ta hẳn nên hướng ngươi thỉnh giáo, về sau ta có chỗ không rõ có thể tới hỏi ngươi không!”
“A?” Đang run sợ trong lòng Thu Lan thực sửng sốt, bên cạnh Thải Hà cùng mấy tiểu nha hoàn cũng lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.
Thu Lan nhìn Tần Thiên, không biết nàng là thật tâm hay giả ý.
Tần Thiên cũng lười giải thích, nàng dựa theo tâm ý nói chuyện làm việc, tin hay không tùy nàng ta.
Nàng lại quay đầu lại nhìn Thải Hà liếc mắt một cái, tựa tiếu phi tiếu.
Thải Hà trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác bị nhìn thấu, trong lòng cả kinh, vội cúi đầu xuống.
“Đều đứng ở chỗ này làm cái gì, hầu hạ thiếu gia rửa mặt, rồi cùng tới viện của Đại phu nhân!” Thanh âm Bích Liên bỗng nhiên truyền đến.
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy Bích Liên cùng đã đổi cho Trang Tín Ngạn một thân áo choàng màu trắng, hắn đang đứng ở cửa, cũng không biết đứng đã bao lâu.
Bất quá Trang Tín Ngạn nghe không thấy, mọi người trong lòng cũng không khẩn trương, lập tức xoay người làm việc.
Trang Tín Ngạn thản nhiên nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái
Hầu hạ hoàn Trang Tín Ngạn rửa mặt rửa tay xong, Tần Thiên cùng Hải Phú đi theo Trang Tín Ngạn đến Thanh Âm viện.
Trang Tín Ngạn cùng Đại phu nhân dùng cơm chiều, hai mẫu tử lại đóng cửa phòng trao đổi một hồi. Lúc chuẩn bị đi, Đại phu nhân lại gọi Tần Thiên vào, hỏi tình huống một ngày nay của Đại thiếu gia, Tần Thiên cũng nhất nhất trả lời.
“Phu nhân, có điều này nô tỳ không biết có nên nói hay không!” Tần Thiên nhìn thoáng qua Trang Tín Ngạn ngồi bên cạnh, vẻ mặt do dự nói với Đại phu nhân.
Đại phu nhân giật mình, buông chén trà xuống, “Chuyện gì, ngươi nói đi.”
Lúc này, Đại phu nhân cùng Trang Tín Ngạn ngồi cùng một chỗ, ở giữa là chiếc bàn có khắc hoa văn cúc mai.
Trang Tín Ngạn thấy thế, cũng nhìn Tần Thiên, thấy đôi mắt đen láy vòng vo chuyển, hai má lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, bộ dáng tinh linh, trong lòng tức khắc dâng lên dự cảm bất hảo.
Hắn mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Thiên.
Tần Thiên tuy rằng cảm giác được ánh mắt hắn, lại không để ý tới, nàng tiến lên từng bước đi đến bên cạnh Đại phu nhân, hơi hạ thắt lưng, ở bên tai bà nhẹ nhàng nói: “Đại phu nhân, hôm qua Đại thiếu gia đi tiểu đêm tới 8, 9 lần… Hồi trước ở nhà Đại bá, có người hàng xóm cũng bị như vậy, cả đêm đi tiểu rất nhiều lần, ban đầu cũng không chú ý, sau đó thỉnh đại phu khám mới biết được thận có vấn đề…”
Đại phu nhân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng, Tần Thiên vội vàng khẩn trương nói: “Phu nhân, ta cũng không có ý rủa thiếu gia, ta chỉ cảm thấy thiếu gia đi tiểu đêm nhiều quá, lo lắng có vấn đề gì…” Nói xong vẻ mặt chân thành nhìn Đại phu nhân.
Chê cười, nàng ban ngày mệt như vậy rồi, buổi tối lại bị hắn chỉnh, nàng sống sao nổi? Chịu thiệt một lần là được rồi, nhưng không có đạo lý chịu đựng mãi, nàng cũng không phải kẻ ngược cuồng!
Hiện tại nàng cũng không có nửa điểm oán giận, chỉ thật sự “Lo lắng” cho thân thể của chủ tử, đây không phải việc của một nha hoàn sao?
Bây giờ Đại phu nhân biết, xem hắn còn có dám làm vậy nữa hay không!
Đại phu nhân trong lòng cả kinh, tức khắc quay đầu nhìn về phía con, Trang Tín Ngạn tất nhiên thấy lời Tần Thiên nói, không muốn mẫu thân lo lắng, vội vàng khẽ lắc đầu phủ nhận.
Đồng thời, một cảm giác ức nghẹn xâm nhập vào đại não, làm cho hắn nhịn không được khí huyết bốc lên.
Nàng dám nói hắn thận không tốt? Tuy rằng chưa thành thân, nhưng đọc nhiều sách vở hắn vẫn hiểu được thận không tốt đối với một người nam nhân mà nói có ý nghĩa gì. Nàng dám nghĩ hắn như vậy, còn nói trước mặt mẫu thân…
Thật sự là… Đáng giận!
Nhưng có thể làm thế nào, trách cũng trách không được, bởi vì nàng có ý tốt.
Trang Tín Ngạn tay đặt ở trên đùi nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, chỉ cảm thấy nghẹn khuất trước nay chưa bao giờ có, hắn phải đem hết toàn lực mới miễn cưỡng có thể duy trì vẻ ngoài bình tĩnh.
Đại phu nhân nhìn con mặt xanh mét, lại nhìn Tần Thiên đang hé miệng cười, bỗng nhiên hiểu được là chuyện gì xảy ra, bà nghĩ nghĩ, nhịn không được cười rộ lên.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân