The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 037-038
hương 37: Bị đùa giỡn
Hôm đó trên đường trở về, Đại phu nhân bảo Tần Thiên lên xe ngựa.
Trong xe ngựa, Đại phu nhân ngồi ở phía sau bàn nhỏ bằng gỗ, Nguyệt Nương quỳ gối ở đằng sau giúp bà xoa bóp bả vai. Tần Thiên ngồi ở phía bên kia.
Ánh sáng hoàng hôn theo khe hở trên màn trúc của xe ngựa chiếu vào trong, ánh bên trong xe một mảnh sặc sỡ.
Từ sau khi lên xe, Đại phu nhân vẫn nhắm mắt, dường như hết sức chăm chú hưởng thụ xoa bóp của Nguyệt nương, một câu cũng chưa nói. Tần Thiên cũng chỉ ngồi nghiêm chỉnh một chỗ, không nói một lời.
Cũng không biết qua bao lâu, Đại phu nhân mới mở mắt ra, nhìn Tần Thiên, chậm rãi nói: “Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, ngươi đã có thể tiến bộ như vậy, có thể thấy được ngươi dụng tâm không ít.”
Tần Thiên cười cười, “Đa tạ phu nhân đã cho nô tỳ cơ hội.”
“Cũng là do ngươi tự mình cố gắng, ” Nguyệt Nương một bên giúp Đại phu nhân xoa bóp, một bên cười nói với Đại phu nhân: “Phu nhân, ta nghe Trương ma ma nói, Tần Thiên mỗi đêm đều thức tới giờ tý, buổi sáng giờ mẹo (5h sáng ) đã thức dậy, nàng cũng thật có tâm!”
Đại phu nhân nhìn Tần Thiên, mỉm cười, trong ánh mắt tràn đầy khen ngợi.
“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần làm việc ở đại đường nữa. Ta sẽ an bài việc làm cho ngươi.” Đại phu nhân lại nói.
“Phu nhân, không cần Tần Thiên tiếp đón khách nhân sao?” Tần Thiên mở to hai mắt.
Đại phu nhân vốn là người nghiêm túc, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng Tần Thiên trừng mắt to, khuôn mặt trong trắng hồng hào, đôi mắt đen lúng liếng, lông mi thật dài, nhìn qua giống như một con mèo nhỏ đáng yêu, nhất thời nhịn không được cười rộ lên, “Như thế nào, ngươi muốn cả đời ở đại đường tiếp đón khách nhân?”
“Không phải ạ…” Tần Thiên híp mắt cười rộ lên, hai má lúm đồng tiền hiện ra ngọt ngào nhộn nhạo nói: “Phu nhân bảo Tần Thiên làm cái gì, Tần Thiên sẽ làm cái đó. Đi theo làm tùy tùng, cũng không dám chối từ!” Vừa nói, vừa vỗ bộ ngực, bộ dáng thập phần trêu chọc.
Cùng Đại phu nhân ở chung một thời gian, Tần Thiên đã biết, Đại phu nhân kỳ thật là người mặt lạnh tâm nóng, chỉ cần là lúc Đại phu nhân tâm tình tốt, Tần Thiên liền nhịn không được ở trước mặt bà nghịch ngợm một chút, chọc cho bà cười. Không biết vì sao, Tần Thiên thực thích loại cảm giác này.
Đại phu nhân bị bộ dáng của Tần Thiên chọc cho vui vẻ, chỉ vào Tần Thiên quay đầu cười nói với Nguyệt nương: “Ngươi xem xem, ngươi xem xem, hồi trước ta và ngươi còn nói đây là một đứa nhỏ thành thật! Hiện tại cũng hiện nguyên hình rồi!”
Tần Thiên bĩu môi, như là rất ủy khuất, “Phu nhân, Tần Thiên làm sao không thành thật …”
Bộ dáng đáng yêu kia lại đem Đại phu nhân chọc cười, bà và Nguyệt Nương cùng nhau cười rộ lên.
Đúng lúc này, ngoài xe ngựa vang lên tiếng khóc than. Đại phu nhân xoay người vén rèm xe lên, thấy trước mặt một trận lộn xộn, vô số công sai đang trói một đám nam nữ đi ra từ một tòa nhà lớn.
Đại phu nhân nhìn tòa nhà lớn, nhất thời cả kinh, “Đây không phải là phủ của Trương lão bản sao? Đã xảy ra chuyện gì? Lão sai nha dừng xe!” Đại phu nhân nói với phu xe ngựa.
Xe dừng lại, Tần Thiên nhân tiện nói: “Phu nhân, nô tỳ xuống hỏi thăm xem.”
Đại phu nhân ngăn nàng lại: “Bên ngoài lộn xộn, một nữ hài tử như ngươi ra đó không an toàn, ta sẽ sai người khác đi.” Nói xong bảo Nguyệt Nương phân phó gã sai vặt đi theo xe ngựa ra ngoài hỏi thăm.
Tần Thiên thừa dịp cơ hội này, kéo màn xe ra nhìn, đã thấy bên ngoài ít nhất hơn trăm người bị trói lại, mấy người đầu tiên dường như còn bị còng tay, có vẻ như là chủ nhân của tòa nhà này. Phía sau hẳn là gia nô trong phủ, một đội ngũ rất dài, nam nhân cùng nữ nhân tách ra, nam nhân vẻ mặt bi thương, nữ nhân ôm tiểu hài tử tiếng khóc chấn thiên, một số lão nhân già cả đi không được, công sai liền giơ roi lên vụt.
Tiếng kêu rên vang lên từng hồi, cảnh tượng đập vào mắt thật kinh hãi.
Tần Thiên lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp thê thảm như thế, chạm vào ngực nhoi nhói.
Chỉ chốc lát, gã sai vặt hỏi thăm trở về, đứng ở cửa xe đáp lời: “Nghe nói là Trương gia chủ tử phạm tội, trong phủ nam nhân hơn 50, 60 tuổi đều bị phán chặt đầu, nữ nhân đều sung nhập doanh kỹ, ngay cả tiểu hài tử cũng có kết cục như thế…” Gã sai vặt đem tình huống hỏi thăm kể lại, thanh âm có chút run run, hiển nhiên bị một màn trước mắt này làm sợ hãi.
“A…” Đại phu nhân sắc mặt khẽ biến, kêu nhỏ ra tiếng.
Nguyệt Nương thấy Đại phu nhân sắc mặt không tốt, vội vàng kêu lão mã phu đánh xe đi.
“Trương gia lúc trước cũng là đại phú nổi danh trong thành, cũng từng rất sung túc, không nghĩ tới trong một đêm lại tan cửa nát nhà.” Đại phu nhân sắc mặt tái nhợt, vô hạn thổn thức.
Nguyệt Nương nói: “Ai kêu Trương thiếu gia vì bạc, cùng tặc tử làm loạn, gây nên bao điều ác…”
“Trương thiếu gia một người phạm tội, lại làm liên lụy đến mấy trăm mạng người trong phủ, còn bao phụ nữ, gia nô, tiểu hài tử vô tội, làm bậy, làm bậy a…” Đại phu nhân không nhịn được thở dài.
Tần Thiên nhìn về phía Đại phu nhân, lúc này trên mặt bà lộ rõ vẻ thương xót từ tận đáy lòng. Tuy rằng nàng đã sớm biết Đại phu nhân hậu đãi hạ nhân, nhưng mà chỉ đến lúc này, Tần Thiên mới chính thức hiểu được, Đại phu nhân quả thật quý trọng tính mạng hạ nhân, cũng không giống với các chủ gia khác, hèn hạ hạ nhân, coi mạng người như cỏ rác.
Tuy rằng xuyên qua thành gia nô thực bi thương, nhưng mà, nàng hẳn là may mắn khi có một chủ tử như vậy.
Trở về phủ, Tần Thiên đi theo Nguyệt Nương vào phòng hầu hạ Đại phu nhân thay đổi quần áo, rửa tay rửa mặt, đỡ bà đi nghỉ ngơi.
Bởi vì Tần Thiên đã trở thành nhị đẳng nha hoàn, cho nên có thể tùy ý ra vào phòng của Đại phu nhân.
Tần Thiên hầu hạ phu nhân xong, trở lại phòng ở của mình thay đổi quần áo đi ra, thời điểm đi đến viện, bỗng nhiên nhìn thấy một nha hoàn mặc lục y hướng nàng ngoắc gọi.
Nha hoàn này có chút lạ mắt, là lần đầu tiên gặp, Tần Thiên đi qua, cười hỏi: “Tỷ tỷ tìm ta?”
Nha hoàn cười nói: “Cô nương là Tần Thiên phải không, ta ở phòng thêu thùa, quản sự ma ma của chúng ta có một số việc muốn tìm cô nương, cô nương có tiện đi một chuyến?”
Quản sự ma ma tìm đến các nha hoàn trong viện cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Tần Thiên không chút nghi ngờ, cười nói: “Được, hiện tại vừa vặn ta đang rảnh.” Nói xong quay đầu nói với Lam Sơn một tiếng, rồi đi theo nha hoàn ra sân.
Phòng thêu nằm ở phía đông nam của Trang phủ, đi từ viện Đại phu nhân đến đó, phải đi xuyên qua hậu hoa viên.
Dọc theo đường đi, lục y nha hoàn đều đi ở phía trước, bộ pháp vội vàng, Tần Thiên hỏi thì nàng ta cũng chỉ nói hai câu ứng phó. Thời điểm tới hoa viên, cước bộ nàng ta càng lúc càng nhanh, Tần Thiên cơ hồ phải chạy mới có thể đuổi kịp. Thời điểm nàng cảm thấy có chút không thích hợp, nha hoàn kia bỗng nhiên rẽ vào một gốc cây đại thụ, đuổi tới nơi đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Tần Thiên dừng lại cước bộ, nhìn phương hướng biến mất của nàng ta mà ngây ngẩn cả người. Đang lúc chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến thanh âm, vừa định quay đầu, lại bị người từ phía sau chặn ngang ôm lấy.
Tần Thiên hoảng sợ, kêu to ra tiếng, lập tức một đôi bàn tay che miệng của nàng lại, đồng thời, một người cúi đầu tiến đến bên tai nàng, đè thấp thanh âm nói: “Tiểu nha đầu, đừng kêu, là ta…” Hơi thở nóng rát phun vào cổ nàng, thanh âm gian tà vô hạn ái muội.
Tần Thiên mở to hai mắt, nàng tất nhiên nhận ra thanh âm này, còn không phải tên cầm thú Nhị gia kia, Trang Tín Xuyên!
Hắn đây là muốn làm gì? Không phải là muốn ở hậu hoa viên cứng rắn cưỡng bức nàng chứ? Hắn không có cầm thú đến mức này chứ!
Tần Thiên ra sức giãy dụa, nhưng mà Trang Tín Xuyên dáng người cao lớn, thân thể cường tráng, chế trụ nàng quả thực không cần tốn nhiều sức.
“Không nghĩ tới ngươi nhìn qua gầy gò, vòng eo thế nhưng mềm mại như thế…” Trang Tín Xuyên ở bên tai nàng nhẹ nhàng cười, tay ở trên lưng nàng nhéo một cái, làm cho Tần Thiên cảm thấy buồn nôn. Tần Thiên khó thở, hé miệng, dùng sức cắn ngón tay của hắn. Trang Tín Xuyên đau kêu ra tiếng, bất đắc dĩ đành phải buông Tần Thiên ra.
Tần Thiên thoát ly khống chế, vội quay đầu bỏ chạy. Trang Tín Xuyên hiển nhiên sẽ không đơn giản buông tha nàng như vậy, không tới vài bước liền đuổi kịp, bắt lấy cánh tay nàng, dùng sức kéo nàng đến giả thạch, áp chế khiến nàng không thể động đậy.
Tần Thiên muốn lấy tay đánh, hắn đã bắt trụ tay nàng, định dùng chân đá, hắn liền dùng chân chặn nàng lại. Tần Thiên tức giận ngẩng đầu lên, đã thấy hai mắt hắn lóe sáng, khóe miệng mỉm cười, một vẻ mặt dạt dào hứng thú.
“Không nghĩ tới, tiểu nha đầu ngươi chẳng những nhanh mồm nhanh miệng, còn là một con mèo hoang nhỏ, thú vị, thực sự thú vị! Nha đầu, không bằng ta hướng Đại nương nói muốn ngươi, ngươi chuyên tâm hầu hạ Nhị gia ta, về sau được hưởng vinh hoa phú quý, vàng bạc đầy người, không cần phải xuất đầu lộ diện như hiện nay nữa?”
Mà chính vào lúc này, Trang Tín Ngạn từ sau một gốc cây cổ thụ cách đó không xa đi ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này, hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó rất nhanh nhíu mày lại.
Chương 38: Ký ức ùa về
Ở góc độ này của Trang Tín Ngạn, nhìn thấy tình ảnh giống như Trang Tín Xuyên cùng nữ tử kia trốn ở chỗ này vụng trộm tán tỉnh.
Trang Tín Xuyên thân hình cao lớn, đem mặt nữ tử và đại bộ phận thân hình che lấp, chỉ lộ ra vạt áo, từ chất liệu và kiểu dáng, hẳn là nha hoàn trong phủ.
Loại chuyện này cũng không kỳ quái, hắn đã nhìn thấy không chỉ một lần nha hoàn trong phủ hướng về Trang Tín Xuyên câu dẫn. Ý nghĩ đó của mấy nha hoàn ai cũng có thể lý giải, có thể trở thành chủ tử tương lại của Trang phủ, một bước từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, ai mà không muốn.
Loại chuyện này, hắn cũng mặc kệ. Đang chuẩn bị tránh đi, bỗng nhiên, mặt Tần Thiện hiện ra qua vai của Trang Tín Xuyên một chút, lại rất nhanh bị thân mình Trang Tín Xuyên che khuất, tuy rằng chỉ có trong chốc lát, nhưng cũng đủ cho Trang Tín Nhạn nhãn lực tinh nhuệ thấy rõ ràng.
Trang Tín Ngạn giật mình, trong giây lát, một số chuyện cũ, cũng là chuyện mà hắn muốn quên đi nhất, như thủy triều dũng mãnh xâm nhập vào óc hắn.
Mẫu thân dẫn tới một nữ tử tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp đến bên cạnh hắn, khi đó hắn mới chỉ có mười lăm tuổi.
Mẫu thân nắm tay hắn, lén lút nói với hắn: “Ngạn nhi, nha đầu này con có thích không?”
Hắn nhìn về phía nàng ta đang đứng cách đó không xa sau lưng mẫu thân, mà nàng ta cũng vừa vặn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt ngập nước ẩn chứa sợ hãi, làn da trắng nõn, khi nàng ta mỉm cười, xinh đẹp tựa như một đóa hoa.
Ngay lúc đó hắn chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu.
Từ lúc đó, nàng lưu lại bên cạnh hắn.
Một khoảng thời gian rất dài, nàng cùng hắn đọc sách, viết chữ, hầu hạ hắn, hắn thích nhìn thấy nàng, mỗi khi hắn nhìn thấy nàng cười, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nhưng tươi cười của nàng càng ngày càng ít, vẫn như cũ hầu hạ bên cạnh hắn, nhưng mà với sự mẫn cảm, hắn đã nhận ra được lòng của nàng không yên.
Có một ngày, nàng từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt tái nhợt, kỳ dị, nàng nhìn hắn cười, cười như mọi khi ôn nhu, xinh đẹp, nhưng mà trong miệng lại phun ra ngôn ngữ ác độc.
“Ngươi là kẻ câm điếc vô dụng, ta sao lại phải phí thời gian đi hậu hạ ngươi chứ?”
Hắn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu xinh đẹp của nàng, lúc này mới nhớ ra, chính mình dường như chưa bao giờ nói cho nàng mình biết môi ngữ.
Tươi cười của nàng càng ngày càng ôn nhu, nhưng lời nói lại càng ngày càng ác độc: “Cho dù ta hiện tại đang mắng ngươi, ngươi cũng nghe không được, như vậy ngươi căn bản chỉ là một phế vật. Nếu là phế vật, còn có thể có nữ nhân sao? Nay tương lai ta sẽ bị ngươi phá hỏng, ta thật không cam lòng, ta xinh đẹp như vậy, vì sao phải hầu hạ một phế vật như ngươi chứ? Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta muốn tránh ngươi thật xa, ta không muốn cả đời bị trói buộc với quái vật không thể nghe cũng không thể nói như ngươi!”
Nói xong, nàng xoay người chạy ra ngoài, hắn ở trong phòng sửng sốt sau một lúc lâu, tâm giống như bị đao cắt vô cùng đau đớn. Nhưng nhớ tới nàng nói muốn cách xa hắn, lại liều lĩnh đuổi theo.
Hắn chạy đuổi tới sau hoa viên, không nghĩ tới lại có chuyện đau lòng hơn đang chờ hắn, hắn thấy nàng ôm đệ đệ của hắn, so với hắn còn nhỏ hơn một tuổi, Trang Tín Xuyên. Tín Xuyên xé rách quần áo của nàng, cùng nàng tiến vào trong bụi hoa…
Xem đến đây, hắn yên lặng xoay người, từng bước một đi trở về sân của mình, không bao lâu, hắn ngã bệnh.
Qua vài ngày, chuyện của nàng cùng Tín Xuyên bị mẫu thân biết. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy mẫu thân giận dữ như vậy. Tín Xuyên được Nhị nương che chở, mẫu thân chỉ có thể đem nàng bán đi.
Lúc này, hắn mới biết được, hóa ra mẫu thân đã cùng nàng nói chuyện muốn nàng cùng mình viên phòng. Nàng không muốn đi theo mình, nên mới mạo hiểm câu dẫn Tín Xuyên, kỳ vọng có thể vụng trộm hoài thai đứa nhỏ của hắn, mượn cơ hội này thay đổi vận mệnh.
… Ta không muốn cả đời bị trói buộc với một quái vật không thể nghe cũng không thể nói như ngươi! …
Hắn nhớ tới những lời này từ lúc mười lăm tuổi, bất tri bất giác chảy nước mắt.
Ký ức nhanh chóng quay trở về, lại bị hắn cố ý áp chế quên đi. Trang Tín Ngạn nhìn nam nữ đang dây dưa phía trước, tâm giống như hàn băng lạnh lẽo.
Thì ra trên đời nữ nhân đều là như vậy… Trừ bỏ mẫu thân, trừ bỏ Nguyệt nương, căn bản không có nữ nhân nào đáng tin cậy…
Lần khảo nghiệm đó khiến hắn cảm thấy nha đầu này có lẽ sẽ là ngoại lệ, hóa ra trên đời này chưa bao giờ có ngoại lệ, chỉ cần có cơ hội vươn tới vị trí cao, các nàng sẽ không chút do dự ruồng bỏ chủ tử!
Bên này, Tần Thiên bị Trang Tín Xuyên áp chế không thể động đậy, tức giận đến phát hỏa, nàng ngẩng đầu nhìn Trang Tín Xuyên tức giận nói: “Nhị thiếu gia, nô tỳ là nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân, người đối với nô tỳ như thế này, thật sự không đem Đại phu nhân để vào mắt!”
Nếu không phải cố kỵ thân phận của hắn, Tần Thiên thật muốn nhổ vào gương mặt vô sỉ kia.
Trang Tín Xuyên sắc mặt trầm xuống, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hung ác nham hiểm, “Cho rằng ngươi có ba phần nhan sắc, ngươi liền lộng ngôn sao! Ngươi lấy Đại nương ra bảo ta phải nể mặt, thân phận ngươi là cái gì! Bất quá chỉ là một nô tài mà thôi, Đại nương sẽ vì ngươi, một nô tài mà xử lý ta thế nào? Chỉ cần ta nói một câu, Đại nương sẽ đem ngươi cho ta, Nhị gia ta để ý ngươi, là phúc khí từ kiếp trước của ngươi. Ngươi tốt nhất làm cho tâm trạng ta vui vẻ, nếu không, xem ta sau này trừng trị ngươi thế nào!”
Nói xong cúi đầu xuống, Tần Thiên liều mạng giãy dụa, mắt thấy sẽ bị hắn vũ nhục, bỗng nhiên, Tần Thiên quát to một tiếng: “Nhị thiếu phu nhân!”
Sớm đã nghe nói vị thiếu phu nhân này hủ đoạn lợi hại, khiến Trang Tín Xuyên phong lưu không ai bì nổi cũng phải có chút cố kỵ, cũng không biết có thật hay không.
Ai ngờ, bốn chữ này giống như phù chú, khiến động tác Trang Tín Xuyên tạm dừng. Tần Thiên thầm nghĩ một tiếng may mắn, thừa dịp cơ hội này đẩy hắn ra, vừa định thoát thân, lại nhìn thấy Trang Tín Ngạn đứng cách đó không xa.
Áo khoác dài trắng như tuyết bị gió nhẹ nhàng thổi bay, gương mặt mang vẻ lạnh lùng, dung nhan tuấn mỹ cao thượng như băng ngọc, tựa như kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời đất.
Rõ ràng là tư thái phong tư yểu điệu, nhưng vì ánh mắt hắn quá mức lạnh lẽo, mà phá hỏng bộ dáng yên tĩnh đẹp đẽ này.
Tần Thiên dừng lại cước bộ, nhất thời có chút giật mình, hắn đã đến đây từ lúc nào?
Phía sau Trang Tín Xuyên đã ý thức được mình bị lừa, xoay người vừa định đuổi theo Tần Thiên, đã thấy Đại ca của mình.
Hắn dừng lại, trên mặt mang ý cười, trong ánh mắt có sự khinh thường, tuy rằng biết rõ hắn nghe không thấy, vẫn gọi một tiếng Đại ca. Lại muốn đuổi theo lôi kéo Tần Thiên.
Tần Thiên chạy tới, trốn bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn hắn cầu xin giúp đỡ.
Nếu muốn khảo nghiệm nàng thì dù sống dù chết, cũng phải bảo hộ nàng một chút đi!
Trang Tín Ngạn thản nhiên nhìn nàng một cái.
Như thế nào, bị hắn phát hiện, lại ở đây làm bộ làm tịch sao? Nghĩ đến hắn nghe không thấy thì giả vờ ra vẻ?
Trang Tín Ngạn thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.
Tần Thiên ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn tựa như trích tiên, trong lòng bỗng nhiên tức giận.
Đang nghĩ cái gì vậy? Rõ ràng thấy nàng bị bắt nạt cũng bỏ mặc, hắn là cái chủ tử gì vậy!
Nhưng mà lại nghĩ tới, có lẽ hắn nhìn thấy một màn này cũng không biết tình huống gì đang phát sinh? Dù sao cũng nghe không thấy mà.
Nghĩ vậy, trong lòng lại bình thường trở lại.
Lúc này cách đó không xa truyền đến thanh âm cười đùa, Trang Tín Xuyên nghe tiếng nhìn lại, Tần Thiên nhân cơ hội này đi theo phía sau Trang Tín Ngạn.
Khi Trang Tín Xuyên phát hiện, Tần Thiên đã đi cách một khoảng xa, Trang Tín Xuyên cười lạnh hai tiếng, “Đi theo phế vật đi, nghĩ rằng hắn bảo hộ được cho ngươi sao?”
“Tướng công, chàng đang nói bảo hộ cho ai vậy?” Bên cạnh một thanh âm kiều mỵ truyền đến.
Trang Tín Xuyên con mắt vòng vo chuyển, cười mỉa quay đầu đi, “Nương tử, tất nhiên là vi phu bảo vệ nàng rồi!”
Bên kia, Tần Thiên đi theo Trang Tín Ngạn hướng về Thanh Âm viện của Đại phu nhân.
Trang Tín Ngạn đi phía trước, như không biết có người đi theo phía sau. Tần Thiên cũng không thèm để ý, nàng liên tiếp quay đầu, thấy Trang Tín Xuyên không đuổi theo, cuối cùng cũng yên tâm.
Nàng nhìn Trang Tín Ngạn phía trước, cảm thấy có chút kỳ quái, sao hắn lại một mình đi dạo, bên cạnh cũng không thấy có người hầu hạ?
Đang nghĩ tới, Hải Phú không biết từ nơi này đuổi theo lại đây, hắn đầu tiên là hướng Trang Tín Ngạn hành lễ, sau đó cùng Tần Thiên đi theo phía sau hắn. Tần Thiên hỏi hắn: “Ngươi đi đâu vậy, sao lại để Đại thiểu gia đi một mình!”
Hải Phú vừa đi vừa nói: “Đại thiếu gia mỗi ngày đều thích tới dạo ở hậu hoa viên một lúc, không cho người nào đi theo.”
Tần Thiên ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Đại thiếu gia hôm nay khi nào thì đến hoa viên?”
“Đã được một lúc lâu rồi, ta thấy đã tới canh giờ đến viện Đại phu nhân, mới đi ra ngoài tìm kiếm. Đúng rồi…” Hải Phú nhìn nàng kỳ quái hỏi: “Ngươi sao lại đi theo phía sau Đại thiếu gia vậy?”
Tần Thiên không trả lời, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng dáng lạnh nhạt của Trang Tín Ngạn ở phía trước, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận.
Đã ở đó một lúc lâu? Vậy thì chắc chắn, hắn căn bản là thấy mọi việc xảy ra?
Mẹ nó chứ, hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn mọi việc phát sinh, nhìn nàng bị Trang Tín Xuyên bắt nạt?
Có phải bởi vì nàng là hạ nhân, cho nên không để đáng hắn bảo hộ?
Giờ khắc này, Tần Thiên ánh mắt như đao, cơ hồ có thể đem bóng dáng hắn chẻ làm đôi!
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân