A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 468 - chưa đầy đủ
Phí download: 18 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 223 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:24:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 280: CạM BẫY (Hạ)
a Đạc ra lệnh một tiếng, hơn một vạn Bát Kỳ Quân Hán còn lại, mấy ngàn Bát Kỳ Triều Tiên, còn có hơn năm vạn hàng quân tiền Minh tựa như ong vỡ tổ từ trong đại trận ồ ạt xông lên, trên bờ sông đối diện, Đa Nhĩ Cổn đang ở xa xa xem cuộc chiến thấy thế thiếu chút nữa té lăn xuống ngựa, nhưng lúc này có muốn ngăn cản Đa Đạc cũng không kịp rồi, gần hai vạn phó binh đã hỗn loạn vọt lên trên mặt sông, hơn năm vạn trận quân tiền Minh cũng đã lao tới trên bãi sông.
Trên chiến thuyền Thủy sư quân Minh.
Mặt Sẹo đang áp vào lỗ bắn nhìn tình hình xung quanh bên ngoài, thấy mấy vạn Kiến Nô đã la hét xông tới trên mặt sông, trên mặt thoáng chốc hiện lên một tia dữ tợn khó hiểu, vung tay hét lớn:
- Châm lửa!
- Vâng!
Tướng sĩ Thủy sư Trương Nhan Lân đứng trang nghiêm bên người Mặt Sẹo dùng thanh âm hơi run rẩy đáp ứng một tiếng, giơ cao cánh tay phải hung hăng chém xuống, hơn mười tướng sĩ Thủy sư đã bày trận địa sẵn sàng đón địch đồng loạt đốt mồi lửa, tiếp cận kíp nổ ở trước người, kíp nổ gặp lửa lập tức bùng cháy, xèo xèo bốc lên khói xanh cháy một đường ra ngoài lỗ bắn, dọc trên mặt băng tiếp tục thiêu đốt lên trước...
Mặt Sẹo, Trương Nhan Lân còn có tất cả tướng sĩ Thủy sư trong khoang thuyền đều che lỗ tai, xoay người ngồi xổm trên sàn.
Hơn năm vạn hàng quân tiền Minh, hơn ba vạn phó binh Bát Kỳ còn đang reo hò xông lên trước chém giết tới, còn có năm ngàn cung tiễn thủ của Tương Lam Kỳ vẫn ở trên mặt sông bắn tên đến chiến thuyền Thủy sư quân Minh, không ai lưu ý đến, hơn mười đoạn kíp nổ to chừng ngón cái phả ra khói xanh đã nhanh chóng thiêu đốt tới ngoài mười trượng, sau đó đột nhiên biến mất.
Bỗng chốc không khí tựa hồ ngưng trệ, sau đó có hơn mười đoàn hồng quang khổng lồ bốc lên từ trên mặt sông, kèm theo ánh sáng đỏ rực chói mắt, hơn mười đám khói đặc giống như mây hình nấm bay lên trời, còn có tiếng nổ tung kịch liệt vang tận mây xanh, giờ khắc này, giữa thiên địa không còn âm thanh nào khác, chỉ có tiếng nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc.
Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ này, tất cả Kiến Nô đang xông lên phía trước chém giết đều ngây ngốc dừng bước, có phần lúng ta lúng túng nhìn tiền phương cuồn cuộn khói đặc, năm ngàn cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ cũng quên bắn tên, màng nhĩ của bọn họ ông ông rung động, đã nghe không được bất kỳ thanh âm gì rồi.
- Răng rắc!
- Răng rắc!
- Răng rắc!
Tiếng vỡ vụn liên miên không dứt vang lên.
Nhóm Kiến Nô phát giác được đều dừng bước, một đám cúi đầu nhìn xuống, lớp tuyết đọng bao trùm trên mặt băng chặn tầm mắt của bọn họ, bọn họ không thấy được cái gì, nhưng có thể cảm giác được tầng băng dưới chân bằng tốc độ kinh người đang vỡ vụn, không biết là ai rống lớn một tiếng, tất cả mọi người xoay người lại, điên cuồng đổ xô về phía bờ sông.
Nhưng mà, đã muộn rồi!
Tầng băng trên mặt sông kênh đào bởi vì bị nổ tung hơn mười lỗ thủng lớn, mặt băng mất đi tính nguyên vẹn lập tức trở nên yếu đuối không chịu nổi, tựa như một quả trứng gà, quả trứng gà hoàn chỉnh có thể chịu đựng áp lực rất lớn, nhưng nếu trên vỏ trứng bị đâm thủng một cái lỗ, toàn bộ quả trứng sẽ trở nên yếu đuối không chịu nổi.
Cùng với từng đợt tiếng băng vỡ vụn trong trẻo, Kiến Nô chen chúc trên mặt sông lập tức mất đi sự chống đỡ của tầng băng dưới chân, đều rơi vào trong nước sông băng giá đến thấu xương, tầng băng trên mặt sông vỡ vụn thành từng khối từng khối, đông nghịt Kiến Nô trên mặt băng tan tác rớt vào trong nước...
Năm ngàn cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ, hơn một vạn Bát Kỳ Quân Hán, còn có hơn một vạn Bát Kỳ Triều Tiên trước sau rơi xuống nước, chỉ có hàng quân tiền Minh bởi vì nhân số quá nhiều, vẫn còn hơn bốn vạn người chưa kịp xông lên mặt sông, có thể may mắn thoát khỏi tai nạn.
Bên bờ phải kênh đào, trận tiền Kiến Nô, Đa Đạc đã choáng váng.
Trong hàng tướng lãnh lĩnh binh của Kiến Nô, Đa Đạc coi như là đã trải qua trăm trận chiến rồi, nhưng dã nhân dù sao vẫn là dã nhân, vĩnh viễn không có khả năng học được kỹ xảo dụng binh của người Hán, gã căn bản không nghĩ đến quân Minh đã động tay động chân trên mặt sông! Mấy hôm trước tướng sĩ quân Minh trông như phí công đâm chọc vào mặt băng, kỳ thực chẳng qua là để mê hoặc Kiến Nô mà thôi.
Tranh thủ thời điểm lật lên một đống băng đá, tướng sĩ quân Minh đã len lén chôn xuống mấy chục thùng hỏa dược!
Cho dù là hai tên Hán gian đáng tin cậy Phạm Văn Trình và Ninh Hoàn Ngã cũng như nhau đều không thể tưởng tượng nổi, nói cho cùng hai người này cũng chỉ là nho sinh Minh mạt, bọn họ am hiểu nhất vẫn là văn chương bát cổ và lục đục với nhau, từ sau khi Lý học thịnh hành, người đọc sách khắp thiên hạ rất ít ai tập đọc binh gia, pháp gia, Mặc gia và học phái Tạp gia rồi.
Thảm bại Tát Nhĩ Hử của Kinh lược sử Liêu Đông Dương Cảo, còn có những sự tích khoác loác kể về Liêu đốc sư Viên Sùng Hoán, người sau thậm chí còn được Thanh sử và một số người gọi là giáo sư chuyên gia thổi phồng thành anh hùng dân tộc không tiền khoáng hậu, kỳ thực bọn họ căn bản cũng không hiểu chiến lược, làm không tốt còn không đọc qua một quyển binh thư có hệ thống.
Nếu như Dương Cảo có đọc qua binh thư chiến sách, thì tuyệt sẽ không dưới tiền đề binh lực không chiếm ưu thế quá lớn mà chia binh bốn đường.
Còn có Viên Sùng Hoán, chỉ cần ông ta hơi có một chút ánh mắt chiến lược, hẳn là nên nhìn ra Tổng binh trấn Đông Giang Mao Văn Long có sức kềm chế đối với Hậu Kim lớn thế nào, chỉ cần một ngày có Mao Văn Long, sẽ như một cây dao găm sắc bén trước sau chỉa vào điểm yếu của Hậu Kim, khi đó nô lệ của Kiến Nô cuối cùng sẽ không dám quy mô tiến quan, tàn sát bừa bãi Trung Nguyên.
Nếu Viên Sùng Hoán là một chiến lược gia xuất sắc, cách làm sáng suốt nhất của ông ta hẳn là trấn an Mao Văn Long, chứ không phải khí phách thư sinh mà dùng phương thức giết chết Mao Văn Long để tạo uy tín cho mình!
Tóm lại, ngoại trừ Hồ Tông Hiến, Vương Thủ Nhân, Tôn Thừa Tông và một số rất ít sĩ có tầm nhìn rộng, thời Minh mạt đã chẳng có mấy người đọc sách nghiên cứu binh pháp rồi, tinh thông binh pháp càng không cần nói đến, trong thư phòng của bọn họ có lẽ là bày đầy các loại binh thư, nhưng đây chẳng qua là bày đồ trang hoàng, làm màu làm dáng cho oai mà thôi.
Thế cho nên dạng như Vương Phác, chỉ từ TV thuyết minh học được ba chiêu hai thức binh pháp gà mờ xuyên qua thời Minh, cũng có thể lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, tuy nhiên, nói đến vận dụng hỏa khí và chiến thuật hỏa khí, so sánh với người thời đại này, Vương Phác cũng coi như là Ngưu Nhân (ngôn ngữ internet, dùng để hình dung một người vô cùng lợi hại) cấp bậc đại sư rồi, đó cũng là nguyên nhân hắn có thể nhiều lần dựa vào hỏa khí lấy ít thắng nhiều.
Trận chiến Liêu Thành lần này, Kiến Nô lần thứ hai nếm được lợi hại của Vương Phác.
Khiếp sợ thật lớn qua đi, Đa Đạc rốt cục phục hồi lại tinh thần, thê lương hét lớn:
- Mau, mau nghĩ biện pháp cứu người, cứu người kìa...
Bát Kỳ Quân Hán và Bát Kỳ Triều Tiên mặc dù chỉ là quân đội tay sai của Kiến Nô, nhưng nói thế nào thì đó cũng là bốn năm vạn người nha, không còn những quân tay sai này đảm nhiệm lính hầu, thương vong và tiêu hao của Kiến Nô chính thống sẽ tăng hàng loạt, chút binh lực và nhân khẩu này mà bị thương vong cũng không thể chấp nhận được.
Không ít Kiến Nô vọt tới bờ sông, duỗi trường mâu trong tay ra giữa sông, muốn đem Kiến Nô bị vây trong nước băng kéo lên bờ.
Khắp nơi đều là binh lính Kiến Nô đang giãy giụa trong băng nước lẫn lộn, Kiến Nô có vận khí tốt thì dựa vào mấy khối băng di động còn đang liều mạng vùng vẫy, vận khí kém sớm đã chìm xuống đáy sông rồi, cũng không thiếu Kiến Nô quen thuộc kỹ năng bơi giữ vững tinh thần, liều mạng huy động tứ chi hướng tới bờ sông mà bơi, đã có không ít Kiến Nô ướt sũng giãy giụa bò lên trên bờ sông...
Đúng lúc này, cơn ác mộng phủ xuống Kiến Nô!
Bởi vì năm ngàn cung tiễn thủ Tương Lam Kỳ đã toàn bộ rơi xuống nước, cung tiễn trên bờ lại với không tới, Thủy sư quân Minh giữa kênh đào sẽ không cần phải kiêng dè cung tiễn áp chế của Kiến Nô nữa.
Đội ngũ năm ngàn Hỏa thương của Mặt Sẹo đã nhao nhao từ trong khoang thuyền tranh nhau chạy lên boong thuyền rồi, dưới sự khiển trách của các cấp quan quân sắp xếp thành các đội ngũ bắn tập trung, Hỏa thương doanh của Trung Ương Quân sử dụng Toại phát thương do Nam Kinh chế tạo có tầm bắn chừng hơn một trăm trượng, mà khoảng cách từ bờ sông đến giữa sông cũng chỉ có không đến bảy mươi trượng, hoàn toàn nằm trong tầm sát thương của Hỏa thương Trung Ương Quân.
- Rầm rầm rầm...
Ánh lửa lập lòe, khói đặc bốc lên.
Cùng với từng đợt tiếng súng kịch liệt, Kiến Nô vọt tới bờ sông cứu người còn có Kiến Nô vừa mới liều mạng bò lên bờ đã tan tác ngã xuống, máu tươi chảy xuống chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ cả bờ sông.
Kiến Nô chen chúc ở bờ sông muốn cứu người hoảng sợ rút lui về phía sau, liên tục thối lui tới khoảng cách vừa đủ xa, không dám tiến lên cứu người nữa, Kiến Nô trong sông cũng chỉ có thể cố chịu đựng băng hàn thấu xương rụt xuống nước, tuyệt không dám dễ dàng ló đầu lên, hỏa lực của quân Minh thật sự là quá mạnh, đạn xả tới như mưa trút.
Hỏa thương thủ quân Minh cũng hợp thời đình chỉ bắn, nhưng chỉ cần có Kiến Nô cả gan có ý đồ lên bờ, ngay lập tức sẽ có một lưới đạn dày đặc xả tới, đem những Kiến Nô tâm tồn may mắn kia toàn bộ bắn thành cái rây! Ý đồ của quân Minh đã rất rõ ràng rồi, bọn họ chính là muốn dùng Hỏa thương phong tỏa triệt để bờ sông, không cho Kiến Nô rơi xuống nước lên bờ!
Bây giờ khí trời rét lạnh như thế, Kiến Nô rơi xuống nước nếu không kịp thời lên bờ rất nhanh sẽ bị đông chết, đừng nghĩ bơi tới khúc sông khác để trở lên bờ, ở trong nước băng giá thấu xương, Kiến Nô căn bản không có khả năng bơi được bao xa! Huống chi, sau khi tầng băng vỡ vụn, chiến thuyền Thủy sư quân Minh đã một lần nữa bắt đầu tới lui tuần tra rồi, năm mươi chiến thuyền có khả năng khống chế khúc sông rất dài.
Bên bờ phải kênh đào Đa Đạc gần như nghiến nát hàm răng, nhưng gã không có biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiến Nô rơi vào trong nước sông băng giá thấu xương kêu rên, trơ mắt nhìn bọn họ một đám bị đông cứng chết!
Bờ trái kênh đào, Đa Nhĩ Cổn rốt cục không kiềm chế được!
Đa Nhĩ Cổn nghiến răng quát:
- Đông Dưỡng Tính!
Đông Dưỡng Tính một đường chạy chậm đến trước mặt Đa Nhĩ Cổn, quỳ xuống đất cúi chào nói:
- Có nô tài.
- Đem Hồng Di đại pháo của ngươi kéo lên đây!
Ánh mắt Đa Nhĩ Cổn lộ ra vẻ dữ tợn, khàn cả giọng giận dữ hét:
- Oanh tạc, đem những chiến thuyền quân Minh chết tiệt này toàn bộ con mẹ nó oanh tạc thành bã vụn! Còn có mười lăm ngưu lục (Ngưu lục là chế độ tổ chức cơ sở quân chính của Bát Kỳ. Mỗi Ngưu lục có ba trăm người.) Hỏa thương đội tất cả kéo lên đây, chờ cho chiến thuyền Thủy sư quân Minh bị bắn phá chìm, dùng cùng một phương thức vây mọi rợ Nam Minh trên thuyền ở trong sông, đông chết bọn chúng!
Thời điểm Kiến Nô quy mô tiến quan, cũng mang theo hai mươi khẩu Hồng Di đại pháo, trận chiến Liêu Thành lần này liên quan đến sinh tử tồn vong của Kiến Nô, Đa Nhĩ Cổn đương nhiên cũng đem theo hai mươi khẩu Hồng Di đại pháo còn có mười lăm ngưu lục Hỏa thương đội, ban đầu Đa Nhĩ Cổn vốn muốn bắt chiến thuyền Thủy sư quân Minh làm tù binh, cho nên không đồng ý yêu cầu dùng Hồng Di đại pháo nã pháo vào Thủy sư quân Minh của Đông Dưỡng Tính.
Nhưng hiện đại, Đa Nhĩ Cổn đã đổi chủ ý!
Sự tình rõ rành rành, bắt chiến thuyền Thủy sư quân Minh làm tù binh đã là chuyện không thể nào, mặt băng thật dày không mang đến phúc âm cho Kiến Nô, ngược lại trở thành nơi mấy vạn Kiến Nô phải táng thân! Nếu không thể đạp lên mặt băng tiến công sẽ không bắt giữ được chiến thuyền Thủy sư quân Minh, Kiến Nô còn có biện pháp gì có thể bắt tù binh chúng nó?
Nếu đã không thể bắt tù binh chiến thuyền Thủy sư quân Minh, vậy tại sao không dùng đại pháo oanh tạc chúng nó?
- Dạ!
Đông Dưỡng Tính đáp ứng một tiếng, vội vã đi.
Rất nhanh, hai mươi chiếc xe bò lôi kéo hai mươi khẩu Hồng Di đại pháo trên bờ trái kênh đào đã xếp thành một hàng, còn có mười lăm ngưu lục Hỏa thương đội đã ở phía sau pháo trận bày xong đội ngũ xạ kích, Kiến Nô cũng không biết rằng trong Trung Ương Quân cũng có Hồng Di đại pháo, Đa Nhĩ Cổn, Đông Dưỡng Tính bọn họ vừa rồi chỉ nghe được tiếng pháo của Phật Lang cơ pháo, trên chiến thuyền Thủy sư quân Minh tuy rằng cũng có Phật Lang cơ pháo, nhưng tầm bắn của Phật Lang cơ pháo căn bản không thể so với Hồng Di đại pháo.
Đại doanh Trung Ương Quân, đài cao.
Chứng kiến hai mươi khẩu Hồng Di đại pháo từ trong trận địa Kiến Nô kéo ra ngoài, Lý Thành Đống hô:
- Ai da, con mẹ nó là Hồng Di đại pháo? Hai mươi khẩu!
- Còn có Hỏa thương đội.
Lý Bản Thâm trầm giọng nói:
- Có ít nhất năm ngàn người!
Tổng binh năm trấn còn lại cũng là thần sắc ngưng trọng, bọn họ đều không nghĩ tới Kiến Nô cũng có Hỏa thương đội và Hồng Di đại pháo, bởi vậy, Trung Ương Quân tức thì không còn chút ưu thế hỏa lực đáng nói.
Liễu Như Thị cùng Liễu Khinh Yên cũng nhịn không được xoay đầu lại, hai đôi mắt đẹp đồng thời nhìn về phía Vương Phác.
Thần sắc Vương Phác điềm tĩnh tự nhiên, khóe miệng của hắn cong lên một nụ cười lạnh thản nhiên, lần này, hố bẫy Vương Phác tỉ mỉ thiết kế chính là một cạm bẫy liên hoàn, dụ ra rồi giết chết đại lượng Kiến Nô khiến cho địch nhân thiệt hại nặng nề vẫn chỉ là thứ yếu, thứ Vương Phác chân chính muốn đối phó chính là Hồng Di đại pháo được giấu trong quân Kiến Nô!
Thời điểm hai quân tiến hành dò xét tính công kích, Kiến Nô từ đầu đến cuối không có xuất ra Hồng Di đại pháo đến công kích chiến thuyền Thủy sư quân Minh, lúc ấy Vương Phác lập tức hoài nghi Kiến Nô có ý đồ với chiến thuyền Thủy sư quân Minh, hơn nữa thời tiết chợt chuyển giá rét, mặt sông kênh đào bắt đầu kết băng, Vương Phác càng thêm khẳng định suy đoán của mình, cũng tương kế tựu kế thiết lập cạm bẫy liên hoàn!
- Leng keng...
Trong tiếng kim thiết ma sát trong trẻo dễ nghe, Vương Phác chậm rãi rút ra yêu đao, Lã Lục đứng trang nghiêm phía sau Vương Phác lập tức đi theo giơ lên yêu đao trong tay, tiếng bước chân chỉnh tề từ phía sau truyền đến, Lý Thành Đống và Tổng binh bảy trấn vội quay đầu lại nhìn lên, chỉ thấy đội đội tướng sĩ Trung Ương Quân đã chạy lên trên đài cao.
Lã Lục tiến lên trước một bước, quát lớn:
- Xốc vải dầu lên!
Các tướng sĩ Trung Ương Quân mỗi người vào vị trí của mình cấp tốc tiến lên xốc lên từng tấm vải dầu, trên đài cao "đồ vật" được từng tấm từng tấm vải dầu che phủ lập tức hiển lộ ra diện mạo thật dữ tợn, rõ ràng là hai mươi môn Hồng Di đại pháo, hai mươi môn Hồng Di đại pháo này hiện tại đã thay hình đổi dạng rồi, cùng với hai mươi khẩu đại pháo của Kiến Nô càng không thể đánh đồng.
Vương Phác đã cho lắp đặt đầu ruồi và ống ngắm trên hai mươi môn Hồng Di đại pháo này, dùng để nhắm bắn, còn lệnh cho Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí tổng kết một bộ phương pháp dùng ngón tay đo đạc đơn giản dạy cho mỗi một danh Thao pháo thủ trong Pháo doanh, tuy rằng phương pháp đo đạc bằng ngón tay có sai số rất lớn, nhưng Thao pháo thủ có kinh nghiệm lại có thể tính toán ra cự ly mục tiêu bắn khá chính xác, đồng thời điều chỉnh tương ứng góc độ bắn.
- Rầm rầm rầm...
Không đợi hỏa pháo của quân Minh trên đài khai hỏa, hai mươi khẩu Hồng Di đại pháo của Kiến Nô đã dẫn đầu khai hỏa, từng đoàn khói đặc cuồn cuộn cuốn qua, hai mươi khỏa thiết đạn đặc ruột gào thét đánh thẳng tới trung ương kênh đào.
Tiếc nuối chính là Hồng Di đại pháo của Kiến Nô không có trang bị ngắm, Thao pháo thủ của Kiến Nô cũng không hiểu phương pháp đo đạc bằng ngón tay, tuy rằng chiến thuyền Thủy sư quân Minh cũng là mục tiêu đủ lớn, nhưng xác suất trúng mục tiêu của hỏa pháo Kiến Nô lại thấp đến đáng thương, hai mươi phát pháo đạn không ngờ chỉ trúng đích có hai phát, tại sườn mạn của hai chiếc chiến thuyền Thủy sư đập thủng hai cái lỗ lớn.
Đạn pháo còn lại nếu không phải sớm đã rơi trên mặt sông, thì là gào thét xẹt qua chiến thuyền quân Minh, còn có một phát đạn pháo trực tiếp đánh tới bờ sông bên kia, đánh chết mười mấy tên Kiến Nô.
Một phát pháo đạn bắn xong, các Thao pháo thủ Kiến Nô vội vàng đem Hồng Di đại pháo mới phóng đạn xong dựng dốc đứng, trước tiên tưới nước dập tắt đốm lửa bên trong nòng pháo cũng làm cho nòng pháo nóng rực hạ nhiệt độ, sau đó lật nghiêng nòng pháo đổ nước ra, lại dùng que cời bọc vải lau sạch nước đọng lại trong nòng pháo, cuối cùng mới lắp hỏa dược vào trong...
Ngay tại thời điểm Thao pháo thủ Kiến Nô vội vàng lắp đạn lần nữa, các pháo thủ Pháo doanh của Trung Ương Quân đã đem hai mươi khẩu đại pháo nhắm thẳng trận địa của pháo binh Kiến Nô, sau đó nửa quỳ một gối trên mặt đất, một đám vươn ra ngón tay cái của mình, trước đóng mắt trái, sau đóng mắt phải, dùng mắt và ngón tay cái đo lường tính toán ra khoảng cách pháo trận Kiến Nô đại khái, cuối cùng lại hơi hơi chỉnh lý góc ngắm chiều cao bắn của Hồng Di đại pháo.
- Số mười tám đã điều chỉnh hoàn tất vị trí pháo!
- Số mười sáu đã điều chỉnh hoàn tất vị trí pháo!
...
- Số chín đã điều chỉnh hoàn tất vị trí pháo!
Cùng với từng tiếng báo danh vang dội, đã điều chỉnh tốt số liệu bắn các Thao pháo thủ từng người một đứng lên, tiếp theo Quan đái đứng ở sau ụ pháo giơ lên yêu đao trong tay, hai mươi đôi mắt đồng loạt nhìn về Vương Phác.
- Nổ súng!
Ánh mắt Vương Phác lạnh lẽo, yêu đao trong tay hung hăng chém xuống.
- Nổ súng!
- Nổ súng!
- Nổ súng!
Hai mươi Quan đái Pháo doanh vung xuống yêu đao theo, đồng thời khàn cả giọng rống to, Thao pháo thủ đã chuẩn bị bố trí xong ào ào châm lửa kíp nổ dưới đáy nòng pháo, sau đó bước nhanh chạy ra ngoài mấy bước, hai tay bưng tai ngồi xổm trên mặt đất, kíp nổ bốc lên khói xanh đốt cháy tiến vào nòng pháo, rất nhanh đã không thấy đâu nữa.
- Rầm rầm rầm...
Bỗng chốc thời gian tựa hồ ngừng lại, sau đó thì có tiếng nổ kịch liệt vang tận mây xanh.
Hai mươi phát đạn pháo từ trong nòng pháo gào thét phóng ra, trong chớp mắt liền đáp xuống trận địa Pháo doanh Kiến Nô, cùng với tiếng nổ mạnh càng thêm kịch liệt, hai mươi phát đạn pháo thoáng chốc nở rộ thành hai mươi đóa pháo hoa khổng lồ chói lọi không gì sánh được, vô số mảnh vỡ mang theo ngọn lửa đỏ nóng rực gào thét văng khắp nơi, Thao pháo thủ Kiến Nô còn có Hỏa thương đội Kiến Nô bày trận phía sau thoáng chốc ngã xuống la liệt!
Tuy rằng mục tiêu trận địa Pháo doanh Kiến Nô so với một chiến thuyền Thủy sư không lớn bằng, nhưng hai mươi phát pháo đạn của Pháo doanh Trung Ương Quân đã có ít nhất tám phát bắn trúng mục tiêu, trong đó còn có một phát trực tiếp bắn vào chỗ chất đống thùng thuốc súng, dẫn phát một trận bùng nổ càng thêm mãnh liệt, trực tiếp làm cho hai cái Hồng Di đại pháo nổ tung lên trời, khi rơi xuống đã trở thành một đống phế liệu!
Còn có sáu phát pháo đạn rơi vào bên trong đội ngũ Hỏa thương đội của Kiến Nô, ít nhất nổ chết nổ thương hơn một trăm Hỏa thương binh Kiến Nô.
- Chết tiệt, sao có thể?
Đông Dưỡng Tính giật mình mở to hai mắt nhìn, quả thực không thể tin được hết thảy đang diễn ra trước mắt, theo gã biết, Hồng Di đại pháo của Đại Minh triều so với Kiến Nô cũng không khá hơn chút nào, độ bắn lệch rất lớn, trên cơ bản ở ngoài trăm bước cho dù mục tiêu có là nhà cửa lớn nhỏ cũng rất khó trúng đích, cho nên Hồng Di đại pháo bình thường dùng để oanh kích tường thành và mục tiêu có hình thể khổng lồ.
Dùng Hồng Di đại pháo để oanh kích chiến thuyền Thủy sư quân Minh cũng đã là miễn cưỡng rồi, dùng Hồng Di đại pháo tiến hành pháo chiến là sự tình Đông Dưỡng Tính chưa bao giờ nghĩ ngợi qua.
Lấy tính năng của đại pháo thời đại này mà nói, pháo chiến đích thực là hoàn toàn không có khả năng, cho dù hai bên đều ở trong tầm bắn, cũng chỉ có thể là ngươi đánh ngươi, ta đánh ta mà thôi, không chỉ là vì thời đại này pháo binh khuyết thiếu khái niệm pháo chiến, càng là bởi đại pháo thời đại này tỉ lệ chính xác quá thấp.
Thiết Huyết Đại Minh Thiết Huyết Đại Minh - Tịch Mịch Kiếm Khách