Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 171: Chạy Thoát Được Một Tai Nạn.
Phương Dật Thiên liền thở dài chợt chớp ý nghĩ cho rằng kỳ thật mình rất may mắn, nhưng khi hắn nhìn lại chứng kiến Lâm Thiên Tuyết thẳng hướng tủ quần áo nơi hắn ẩn thân đi tới, bởi nàng trong miệng nói ra chính là muốn tìm quần áo đi ngủ, khiến cho Phương Dật Thiên tại thời điểm đó liền cảm giác được nỗi tuyệt vọng cùng cực, giống như là rơi xuống vực sâu không còn chút hy vọng cứu vãn
Hắn trong lòng thầm thở dài một tiếng não nề, trong lòng suy chuyển cấp tốc một cái lý do để thoái thác, chuẩn bị ứng phó lúc Lâm Thiên Tuyết mở cửa tủ sẽ kinh hô sợ hãi mà kêu lên thì chết
“Thật là con mẹ nó bực quá, tại đây mà bị chụp đủ cả người lẫn tang chứng thế này thì … ai da, chắc nàng ta sẽ rất “kinh ngạc”, toàn thân đã bị ta nhìn thấy không sót chỗ nào hắc hắc”.
Chứng kiến Lâm Thiên Tuyết vươn bàn tay tới nắm cửa tủ, Phương Dật Thiên tâm trí vốn đang kích động nhưng dần trở nên bình tĩnh, thậm chí còn im lặng nhìn ngắm tiếp qua khe cửa.
Bỗng nhiên ở đâu nhạc chuông di động khá to chợt reo lên, chỉ ở quanh quẩn bên trong phòng này mà thôi. Lời bản nhạc chuông là một ca khúc nước ngoài nhẹ nhàng đang được nhiều người nghe gần đây
Lâm Thiên Tuyết khẽ nhíu mày, bàn tay vừa chạm khẽ dừng lại tại nắm cửa tủ vừa tự nói thầm:
“Giờ này còn ai gọi điện thoại nhỉ?”
Liền buông tay, xoay người hướng tới cái bàn trang điểm mà đi.
Mà ở bên trong Phương Dật Thiên thấy thế liền thở nhẹ một hơi, tim đánh thót một cái rồi dần trở về bình thường, thầm nghĩ vừa rồi bản thân tại thời điểm đó có thể nói là mạo hiểm vạn phần, nếu điện thoại của nàng mà reo chậm chỉ 1s thôi, chỉ sợ lúc này hắn đã bị chụp cổ rồi/hiện nguyên hình rồi
“A là đường muội đó à, vài ngày này quên gọi cho em, hì, xin lỗi mà, đúng rồi, thi vào trường cao đẳng thành tích thế nào? Kỳ thi này có qua không?”
Lâm Thiên Tuyết tiếp điện thoại rồi ngồi lên giường, kéo một cái chăn mỏng che phủ lên cơ thể.
Thi khá tốt à, xem ra thi đậu đại học không thành vấn đề. Đúng rồi, đường tỷ, chờ qua vài ngày có thong báo điểm rồi em đi tìm chị chơi nhé, uki”
“Em đến à, được, đúng rồi mấy ngày hôm trước Tiêu di đã trở lại rồi đấy
“Tiêu di đã về rồi? Vậy e càng phải đến rồi! Khoảng 5 6 ngày nữa nhé, đến lúc đó trực tiếp tới nhà đó nha.”
“Trước khi đến gọi ta một tiếng, để ta xem ngươi thế nào”
“Cũng được, trước mắt cứ thế đã, bye bye.”
“Bye” Lâm Thiên Tuyết nói xong liển dập máy, buông nó xuống xong liền xoay chuyển ánh mắt, bởi vì nàng chợt thấy trên giường một bộ đồ ngủ bằng lụa màu tím, nàng liền vỗ nhẹ trán mình tự trách:
“Ai nha, thì ra đồ ngủ ban đầu đặt ở trên giường, mình còn tưởng rằng đã cất vào ngăn tủ rồi, xem ra dạo này trí nhớ thật sự kém đi!”
Lâm Thiên Tuyết liền mặc vào rồi bước xuống giường, nghĩ thầm vẫn muốn tắm rửa một cái, liền lại đi về phía tủ quần áo, muốn lấy một bộ nội y để thay đổi …
Hành động của nàng lại làm cho Phương Dật Thiên nấp trong tủ trái tim lại nhảy dựng một lần nữa, chẳng lẽ nhất định không thoát khỏi chuyện này?
Hai mắt vẫn nhìn chằm chằm động thái của Lâm Thiên Tuyết, mặc dù nàng đã mang quần áo ngủ che bớt đi thân thể mềm mại, bóng loáng như ngọc kia, đồng thời cũng “dấu” đi bộ vị mê người thần thánh đó, chẳng qua đối với Phương Dật Thiên mà nói không quan trọng nữa, vừa rồi hắn sớm đã ghi nhớ tất cả vào trong mắt, nhớ kỹ tận lòng!
Cho dù có điểm vô sỉ, nhưng vấn đề là một nữ nhân khỏa thân một mực đi lại tới lui trước mắt ngươi, dù không muốn nhớ kỹ cũng vô phương, chưa kể tới cái vị trí đặc biệt ấy
Phương Dật Thiên thoáng có chút khẩn trương nhìn vào từng hành động của Lâm Thiên Tuyết, may mà, Lâm Thiên Tuyết cũng không có hướng tới bên chỗ hắn mà là một cái tủ khác ở bên cạnh đó mở ra, nếu Phương Dật Thiên lúc này được chứng kiến thì hắn chắc chắn sẽ sửng sốt lên, bởi vì bên trong không ngờ treo đầy đủ mọi loại kiểu dáng nội y, vô luận là loại viền ren cổ điển hay cực kỳ khiêu gợi hình chữ Y,T đều có (DG:ta mà có sẽ đem đi tặng bạn gái:61:- Biên:Ta cũng thế:110:)
Có thể nói, cả một cái tủ nội y của nàng đều có thể tổ chức triển lãm, bên trong rất nhiều món còn mới tinh, đa số là gần như chưa mặc qua, xem ra đại tiểu thư này một khi coi trọng kiểu dáng nội y liền mua về trữ hàng, sau một thời gian liền đầy cái tủ này
Lâm Thiên Tuyết từ bên trong chọn ra một bộ nội y màu tím viền ren (:25: yêu thế) xong liền đóng tủ lại, đi đến bàn trang điểm gỡ dây cài tóc ra, xõa xuống một mái tóc mềm mại thật dài, nghịch ngợm làm dáng trước gương một vài thế khiêu gợi, rồi mới mở cửa đi ra bước về phía phòng tắm
Lâm Thiên Tuyết đi rồi, Phương Dật Thiên hắn mới thở dài một hơi, nghĩ thầm lúc nãy thật là tổ tông hiển linh mà, cái điện thoại kia vang lên thật đúng thời điểm, không thì hắn sẽ biến thành đối tượng bị công kích rồi!
Lâm Thiên Tuyết đã đi tắm rửa, vậy hắn đương nhiên phải nhanh mà đi ra ngoài, bằng không đợi cho Lâm Thiên Tuyết tắm rửa xong quay về như vậy khẳng định hắn sẽ bị phát hiện
Chẳng qua Phương Dật Thiên cũng sợ Lâm Thiên Tuyết đi mà đột nhiên quay lại, nếu nàng quên cái gì liền trở về quay lại lấy thì không xong, bởi vậy Phương Dật Thiên mạo hiểm chờ … tại tủ quần áo trong đó vài phút, cho đến khi không có động tĩnh Lâm Thiên Tuyết phản hồi lúc sau hắn liền nhẹ nhàng đích đẩy của tủ quần áo ra
Rồi sau đó hắn động tác nhẹ nhàng chậm chạp chui ra.Sau khi đi ra khỏi tủ phát giác toàn thân các ngón tay chân cứng ngắc, hiển nhiên là một mực ngồi lâu trong tủ ẩn thân sinh ra hiện tượng này, hắn liền nhẹ nhàng duỗi thân một lần, sau đó chuẩn bị lén lút đi ra ngoài
Lúc này ánh mắt hắn chợt thoáng nhìn, thấy được Lâm Thiên Tuyết để lại trên giường bộ nội y hồng nhạt quần lót, hắn liền động tâm, kìm lòng không được liền nhớ tới vừa rồi Lâm Thiên Tuyết cả người trần như nhộng mê người thân thể mềm mại, trong mắt mơ hồ hiện ra phiến thần thánh địa vực, cùng với nhìn cái kia phấn hồng quần lót như ẩn như hiện ra trước mắt một mảnh đất và thung lũng …
Phương Dật Thiên ánh mắt nhìn cái kia hồng phấn quần lót, trong đầu thoáng hiện lên một cái ý nghĩ “Ngửi ngửi xem nó có hương vị gì?”
“Chuyện này có phải thật là có chút thô tục không?”
Phương Dật Thiên nội tâm đấu tranh kịch liệt, đầu óc xoay chuyển
“ĐKM nó, dù sao cũng không ai nhìn thấy,nhìn thì cũng nhìn rồi, vậy sao không ngửi một phát?
Ý nghĩ vừa dứt, hắn liền vô sỉ cầm lấy cái quần lót màu phấn hồng kia của Lâm Thiên Tuyết đặt lên mũi mà ngửi, mặt trên lưu lại nhàn nhạt hương vị nơi riêng tư của Lâm Thiên Tuyết (bệnh quá), Phương Dật Thiên vừa ngửi vừa khẽ gật đầu: “chính là mùi vị này, xem ra khứu giác của mình không bị gì, chẳng qua như vậy chứng minh Lâm Thiên Tuyết cô tiểu thư nhỏ này mùi hương thật sự rất độc đáo
Sau đó Phương Dật Thiên đem quần lót Lâm Thiên Tuyết trả lại nơi cũ và đi ra cửa trước, hắn đầu tiên là nghe ngóng bên ngoài có động tĩnh gì khác thường không, xác định là bình thường không có gì sau đó thì nhẹ nhàng vặn cửa phòng, hé ra, thò cái đầu nhìn ra ngoài.Cảm ơn trời, bên ngoài tầng 2 phòng khách không có ai.
Phương Dật Thiên trong lòng mừng rỡ, liền nhẹ nhàng mở rộng cửa, rồi đi ra ngoài, rồi sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, tất cả đều rất cẩn thận, kế tiếp hắn chỉ cần hướng tới đi xuống cầu thang
Hắn đang ung dung nhẹ nhàng bước đi, đi một vài bước yên lặng không tiếng động đầy tiêu sái vui vẻ, hướng tới dưới lầu đi đến, nhưng ngay lúc đó, trong túi quần di động của hắn đột ngột rung lên, cùng chính là bài “yêu người một vạn năm” kêu lên, không quan tâm chủ nhân chính hắn đang ở trước một tình cảnh cực đáng xấu hổ
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu