In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1862 - chưa đầy đủ
Phí download: 31 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 880 / 11
Cập nhật: 2017-09-25 00:28:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 161: Hẹn Lãnh Ngạo Khương Nữ Đua Xe
Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, lấy tay tiếp lấy chậu nước rửa mặt rơi trên đầu, nhưng hắn cũng không thể né tránh được nước chảy thẳng lên đầu. Kết quả là, toàn thân của hắn lập tức bị xối xuống, ướt sũng như gà nhúng nước.
"Haha......"
"Hay quá, hắn dính rồi, đã thật......"
"Hừ, Phương Dật Thiên, không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm này, bị biến thành gà nhúng nước, để coi sau này anh còn dám khi dễ bọn em không!"
Lâm Thiên Tuyết, Hứa Thiến cùng Chân Khả Nhân nhất thời vây quanh Phương Dật Thiên, nhìn xem bộ dáng chật vật bây giờ của hắn, thưởng thức kiệt tác do các nàng bày ra, trên mặt lột ra tiếu ý như đã thực hiện được gian kế.
Phương Dật Thiên cười cười, lắc đầu, vẩy vẩy bọt nước ra, sau đó lấy tay lau bớt nước trên mặt, mỉm cười nhìn ba mỹ nữ trước mặt hắn, lờ mờ nói: "Chuyện cổ tích của sói mấy đứa chưa biết hả? Sau này đừng có đùa như thế, nếu không...... Hắc hắc, anh sẽ không khách khí đánh tiểu PP của mấy đứa!"
Lâm Thiên Tuyết các nàng nghe xong, khuôn mặt xinh xắn không khỏi có chút nóng lên. Bất quá các nàng cảm thấy kỳ quái chính là giờ phút này, mặc dù Phương Dật Thiên bị các nàng chơi xỏ xối nước ướt như gà nhúng nước, vậy mà hắn cũng không hề nổi giận lôi đình rống lên như trong tưởng tượng của các nàng, điều này không khỏi khiến cho các nàng âm thầm cảm thấy thất vọng rất nhiều.
Một chậu nước xối xuống người Phương Dật Thiên, cũng biết rõ sẽ làm ướt sàn nhà, nên 3 vị mỹ nữ lập tức lấy ra giẻ lau đã chuẩn bị trước. Nhìn Phương Dật Thiên toàn thân ướt sũng, các nàng trong lòng thầm cao hứng không thôi. Mấy lần trước các nàng cùng Phương Dật Thiên đấu tranh gay gắt cuối cùng đều ăn không tiêu, thậm chí còn bị Phương Dật Thiên chiếm hết tiện nghi, bây giờ hòa được một ván hiển nhiên các nàng trong lòng cao hứng vô cùng.
Cộp một tiếng, cửa phòng của Tiêu Di ở đối diện mở ra. Nguyên lai nàng cũng nghe được động tĩnh ở phía bên ngoài. Bởi vậy liền mở cửa ra nhìn một chút.
Tiêu Di lúc này đã thay một bộ quần áo khác. Tuy nói là một bộ trang phục rộng thùng thình dùng để mặc ở nhà. Bất quá vẫn như trước không thể che lấp được bộ ngực cực đại mãnh liệt trước ngực Tiêu Di, cái thứ ấy vừa tròn trịa no đủ với đường cong hình cung đủ để khiến cho người ta phải điên cuồng.
Sau khi Tiêu Di đi tới liền chứng kiến Phương Dật Thiên cơ hồ là toàn thân ướt đẫm, sắc mặt nàng có chút kinh ngạc, không nhịn được hỏi: "Này, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ồ, là như thế này, khí trời oi bức, tiểu Tuyết cùng Khả Nhân rủ tôi chơi một trò chơi, có hảo ý muốn thay tôi tiêu tan cái nóng ấy mà." Phương Dật Thiên cười cười, lờ mờ nói, hắn cũng không có trách cứ Lâm Thiên Tuyết các nàng, mà mang việc này nói ra một cách hời hợt. Dù sao ở trước mặt Tiêu Di hắn cũng muốn biểu hiện phong độ một chút. Hơn nữa lại càng có thể tranh thủ chiếm được đồng tình từ tâm của Tiêu Di a!
Quả nhiên, Tiêu Di liền đứng về phía hắn, nàng hướng Lâm Thiên Tuyết các nàng nói: "Mấy đứa cũng không còn nhỏ, như thế nào lại chơi mấy trò ác như vậy? Thiệt tình, mấy đứa sao lại có thể trực tiếp mang một chậu nước đổ lên người người khác cơ chứ?"
"Tiêu Di, các nàng còn nhỏ, cô đừng trách các nàng, không có gì đâu, chỉ ướt quần áo tí thôi! Đợi xíu tắm rửa thay quần áo xong là được." Phương Dật Thiên nhẹ nhàng nói, giải vây thay cho Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân các nàng.
Đôi mắt xinh đẹp của Chân Khả Nhân lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Phương Dật Thiên, âm thầm nghĩ, giả bộ cái gì mà giả bộ, ai cần anh giả mù sa mưa thay tôi nói chuyện cơ chứ, hừ, thật sự đúng là một tên dối trá!
"Tiêu Di, dì thế nào lại tỏ vẻ đứng về phía hắn nói chuyện vậy. Hắn... Hắn trước kia khi dễ bọn con sao không thấy dì đứng ra." Lâm Thiên Tuyết chu miệng nói.
Tiêu Di có chút ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp tựa hồ như nóng lên, nàng vội vàng nói: "Dì... Dì chỉ là xét theo tình lý mà nói. Hơn nữa, dì cũng đâu thấy hắn khi dễ bọn con đâu, nếu thấy được...... Dì khẳng định sẽ không dễ dàng tha cho hắn!"
Phương Dật Thiên sau khi nghe xong trên người đổ một trận mồ hôi lạnh, thầm nghĩ nếu như để cho Tiêu Di biết hắn hôm này từng khiến cho Chân Khả Nhân trượt chân, hai tay nhân cơ hội phi lễ vuốt ve bộ ngực non sữa của nàng, vậy chẳng phải Tiêu Di sẽ không tha cho hắn sao?
Nghĩ xong hắn cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lầu hai nghe tiếp, bằng không Chân Khả Nhân lên tiếng đối chất vụ này hắn cũng sẽ không dễ dàng ứng phó, vì vậy hắn cười cười, nói: "Sau này muốn đùa với anh thì kiếm cái gì có ý nghĩa, có kích thích một chút mà đùa. Chứ chơi như vầy anh thật sự hoài nghi tâm trí bọn em có phải còn đang dừng lại trong giai đoạn trẻ con hay không đây nữa! Được rồi, anh đi xuống trước, thuận tiện đi tắm luôn!"
Phương Dật Thiên vừa nói vừa định hướng phía dưới lầu đi xuống. Đột nhiên, hắn nhớ tới chuyện gì đó, liền quay đầu nhìn về phía khuôn mặt hoa đào xinh xắn của Tiêu Di, nói: "Tiêu Di, àh...... Cô... Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, có gì muốn thì có thể tùy thời tìm tôi!"
Tiêu Di có chút ngẩn ra, trong lòng biết Phương Dật Thiên dặn dò như vậy là bởi vì "cái kia" của nàng tới. Lúc này sắc mặt của nàng tựa hồ như có chút ửng đỏ, mà trong lúc đó, nàng cũng bất ngờ phát giác Lâm Thiên Tuyết, Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến 3 người cũng đang dùng ánh mắt khác thường mà nhìn về phía nàng. Tựa hồ như là đang hỏi nàng cùng với Phương Dật Thiên rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao Phương Dật Thiên lại đột nhiên không đầu không đuôi bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt.
Tiêu Di trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh sắc mặt liền trấn định lại, nàng hướng 3 người Lâm Thiên Tuyết nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau lau khô sàn nhà đi!" Nàng nói xong liền trở về phòng của mình.
Sau khi Tiêu Di trở về phòng đóng cửa lại thì Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân và Hứa Thiến lập tức ghé vào nhau, tựa hồ là đang nhẹ giọng nói thầm cái gì đó. Có trời mới biết ba nữ hài tử tinh quái này xích gần lại thương lượng cái chuyện gì đây.
Phương Dật Thiên sau khi bước xuống lầu liền trực tiếp đi vào nhà vệ sinh. Cả người cũng ướt đẫm, hắn chỉ tắm rửa đơn giản chút, dù sao hôm nay lúc đi ra ngoài Tiêu Di có mua cho hắn hai bộ quần áo đắt tiền, không mặc thì uổng.
Nếu muốn mặc quần áo mới, theo lý thuyết là phải đổi lại quần lót mới cho sạch sẽ. Bất đắc dĩ vì nơi này không phải cái ổ chó hắn thuê, không có quần lót để đổi, không còn biện pháp, đành phải chấp nhận mặc đại nó vào.
Sau khi tắm rửa xong, hắn mặc vào bộ armani cùng với áo sơ mi sọc. Còn về cái bộ trang phục tây Ferragamo thì có lẽ là phải chờ chó tới buổi tối ngày mai bồi Tiêu Di đi ăn tiệc rượu thì mới mặc. Huống hồ chi trời nóng cũng không thích hợp để mặc trang phục tây.
Con người chính là dựa vào trang phục mình mặc. Sau khi mặc vào bộ trang phục armani xa xỉ đó, thì khí độ bất phàm của bản thân hắn cũng có chút lộ ra, cả người cũng có vẻ như càng thêm chững chạc thành thục, cộng thêm gương mặt cương ngạnh tạo cho người ta một loại cảm giác mâu thuẫn giữa lãnh khốc cùng uể oải, còn pha trộn thêm cả mị lực nam tính nữa.
Lúc Phương Dật Thiên đi tới thì cũng vừa chứng kiến Chân Khả Nhân cầm giẻ lau nhà đi ra sân trước của biệt thự để vắt khô. Sau khi nàng vô lại trong nhà thấy Phương Dật Thiên, khoảnh khắc đó khiến nàng trong lòng âm thầm cả kinh, cảm giác như Phương Dật Thiên tựa hồ đã biến thành một người khác vậy.
"Này này, không phải bị vương bát khí trên người anh phát ra chấn nhiếp đi chứ? Đừng nói em bắt đầu thích anh rồi nha." Phương Dật Thiên hứng thú nói.
Khuôn mặt xinh xắn của Chân Khả Nhân có chút đỏ lên, gương mặt lãnh ngạo lộ vẻ lạnh nhạt nhìn về phía Phương Dật Thiên, nói: "Chờ toàn bộ đàn ông trên thế giới này chết sạch có lẽ em sẽ coi trọng anh. Đáng tiếc, anh tựa hồ đợi không được ngày đó đâu."
"Anh cũng không hy vọng xa vời là em sẽ nhìn trúng anh, anh thích mỹ nữ đầy đặn một chút. Em quá gầy, không có chút thịt...... Không biết có phải hay không, kỳ thực ngực của em cũng không tính là nhỏ, nhưng hiệu quả thị giác cho thấy lại hoàn toàn không giống, lúc trước là anh hiểu lầm em." Phương Dật Thiên nghiêm túc nói.
"Phương Dật Thiên! Anh... Cái đồ hỗn đản này!" Chân Khả Nhân thở hổn hển la lớn một tiến, xông về phía Phương Dật Thiên định tiến hành một phen công kích thân thể.
Phương Dật Thiên vội vàng nói: "Này, em xông lên không chiếm được tiện nghi gì đâu, khuyên em tốt nhất là dừng tay đi. Nếu muốn thắng anh thì nghĩ trò khác đi là vừa."
Chân Khả Nhân có chút ngẩn ra, hai mắt nàng trợn tròn lên, căm tức nhìn Phương Dật Thiên, cắn răng nói: "Được, em muốn đua xe với anh, sao, dám không?"
"Đua xe? Có gì mà không dám cơ chứ." Phương Dật Thiên lờ mờ nói
"Vậy một lời đã định, đua xe nếu anh thua thì anh phải đáp ứng hết thảy mọi chuyện của em một cách vô điều kiện! Ngược lại, em thua cũng giống như thế! Sao, anh có dám hay không?" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói.
"Hết thảy mọi chuyện ư, kể cả......" Phương Dật Thiên vừa nói, hai mắt hắn vừa có hứng thú đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của Chân Khả Nhân, lại còn toàn tâm toàn ý hướng tới bộ ngực cùng cặp đùi thon dài tròn trịa của nàng, ý tứ của hắn khỏi nói cũng biết.
"Anh... Anh hỗn đản, anh lưu manh......" Chân Khả Nhân không chút khách khí mắng, sau đó bỏ lại một câu, "Tùy ý anh, tất cả!"
Nàng nói xong liền hướng phía trên lầu đi lên, lưu lại một mình Phương Dật Thiên cùng bóng lưng cao gầy nổi bật.
"Không phải chứ, chỉ đùa một chút mà nàng định làm thiệt sao? Đua xe? Ài, lão tử còn muốn sống mấy năm đó!" Phương Dật Thiên khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu, rồi đi tới chỗ ghế salon ngồi xuống.
Có điều hắn vừa mới ngồi xuống, thì điện thoại di động liền vang lên.
Thiếp Thân Đặc Công Thiếp Thân Đặc Công - Lương Thất Thiểu