Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Thư Ca
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 251 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 665 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:37:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 77: Hiểm Nguy Trong Gang Tấc
dit: Phi Nguyệt
Gương mặt Mộ Dung Ca tái đi, không ngờ lại có kẻ cả gan ám sát người đang đứng giữa đường phố kinh thành. Trên người cô mặc một bộ trang phục khác mà vẫn bị bọn chúng nhận ra sao?! Chắc chắn kẻ này đã biết cô từ trước và bám theo sau. Hắn không phải cướp đường, vì cô đang mặc áo tang, băng cướp đường không bao giờ cướp của nhà có tang.
Bốn phía xung quanh đều có người dân qua lại, lúc đầu họ không có phản ứng, nhưng khi nhìn thấy thanh trường kiếm trên tay kẻ áo xám, tất cả đều kinh hãi lùi về phía sau, miệng hô to:
“Có cướp, có cướp!”
Sao hôm nay bọn cướp đường lại lớn mật đến vậy, dám hành hung người trên đường phố kinh thành?
Gã áo xám không hề hoảng sợ trước tiếng kinh hô của những người dân gần đấy, ngược lại mặt gã càng thêm hung tợn. Vốn gã tưởng rằng Mộ Dung Ca không có võ công nên chỉ cần một đao đơn giản sẽ kết liễu tính mạng của cô, nhưng ai ngờ đúng vào thời khắc mấu chốt cô lại tránh thoát. Gã gầm lên một tiếng, thanh trường kiếm mạnh mẽ đâm tới.
“Vì sao lại giết ta?” – Mộ Dung Ca nhìn thanh kiếm gần sát trong gang tấc, cả thân người theo phản xạ không ngừng lùi về phía sau. Cô biết mình cần phải kéo dài thời gian, tuyệt đối không thể bị chết một cách không rõ ràng như thế này.
Dân chúng ở đây hẳn luôn sống trong thái bình, nay thấy gã nam tử áo xám chém tới tấp vào một vị phu nhân mặc áo tang vải thô thì quá sợ hãi nên chỉ dám đứng nhìn từ xa, không một ai có ý định đi báo quan.
Mộ Dung Ca vẫn đang tránh né đường kiếm đâm tới, cô phát hiện võ công của gã này không cao, nhiều lắm chỉ mạnh hơn công phu quyền cước mèo cào ba móng một chút mà thôi. Nhìn kỹ, gương mặt của gã không hề lộ chút biểu cảm nào, cho dù có thô bạo rống lên một tiếng nhưng vẻ mặt gã vẫn đơ cứng như cũ, gương mặt đó chẳng khác gì một chiếc mặt nạ.
Mặt nạ?!
Chẳng trách hắn lại lớn mật như thế, dám hành hung người giữa ban ngày ban mặt mà không cần che dấu, quả nhiên đã có sự chuẩn bị từ trước.
Gã nam tử áo xám nào nghĩ được Mộ Dung Ca gặp nguy nhưng không loạn, còn nghĩ ra được nhiều điều như vậy, khi đứng trước sinh tử tồn vong, cô đã khám phá ra bí mật của gã.
Đúng lúc trường kiếm kia chém lên đỉnh đầu Mộ Dung Ca, cô tiện tay với lấy chiếc đòn gánh ở bên cạnh, đưa lên quá đầu ngăn lại đòn tấn công của gã, sau đó cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn gã đầy đe dọa: “Nam tử hán đại trượng phu, đã dám tới đây hành hung người lại không dám lộ ra gương mặt thật, quả thực buồn cười! Là kẻ ngu ngốc nào tìm ngươi tới giết ta?”
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng Mộ Dung Ca đã có thể hoàn toàn khẳng định, gã này do kẻ khác thuê tới để giết cô. Hơn nữa kẻ thuê gã nhất định biết cô không có võ công, cho nên mới mời một sát thủ tầm thường tới đây để ám sát cô.
Rõ ràng kẻ đứng đằng sau này cũng không ngờ cô lại bình tĩnh như vậy.
Gã nam tử áo xám nghe những lời Mộ Dung Ca nói liền giận dữ quát lên một tiếng, trong lòng gã nổi giận nhưng các đường nét trên gương mặt lại không động đậy chút nào.
Trong đám người đứng vây xung quanh, có người gan lớn dám chỉ vào nam tử áo xám mà nói: “Chẳng trách tên hung thần ác sát này lại dám ngang nhiên giết người giữa đường, thì ra là động tay động chân lên khuôn mặt!”
Nam tử áo xám nhìn gương mặt bình tĩnh của Mộ Dung Ca, trong mắt gã thoáng hiện nét nghi ngờ, nữ nhân này tuyệt đối không phải người thường, tuy rằng đang mặc áo tang vải thô, nhưng sự trấn định này nhất định chỉ có ở kẻ có thân phận quyền quý, vậy người cho hắn ngân lượng để ra tay thực ra là người phương nào?
Mộ Dung Ca thấy động tác của gã chậm lại, tuy rống lên một tiếng lớn nhưng trường kiếm đâm tới lại dừng ở đỉnh đầu của cô, tim Mộ Dung Ca đập rộn, khuôn mặt càng thêm bình tĩnh, xem ra người này cũng không phải kẻ ngu dốt!
“Nếu ngươi buông tay rời đi, ta nhất định sẽ không truy cứu chuyện hôm nay! Nếu còn cố, ngươi chắc chắn sẽ hối hận vì những hành động ngu xuẩn này!” – Mộ Dung Ca lạnh lùng nhìn gã nam tử áo xám, không khí xung quanh cô trầm xuống, mơ hồ lộ ra vài phần sát khí không nên thuộc về cô.
Gã nam tử áo xám đảo con ngươi, kỳ thực gã đã bị thuyết phục đến vài phần rồi. Nhưng gã cũng hiểu, nếu bây giờ bỏ đi, kẻ kia nhất định sẽ không tha cho gã. Huống hồ gì gã đã nhận ngân lượng, theo quy tắc phải hoàn thành công việc! Bỗng gã nhớ đến lời người kia đã từng dặn dò không được để nữ nhân trước mặt lừa gạt, nàng cực kỳ giả dối, chỉ cần nói mấy câu thì dù sắp chết cũng thành sống, xem ra người kia nói không sai. Hơn nữa, lúc này có nhiều người nhìn hắn như vậy, đối với một sát thủ lĩnh tiền – làm việc như hắn lại bị một nữ nhân lừa gạt, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sau này hắn phải sống thế nào?
Trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định, hắn không do dự nữa mà lập tức cười to hai tiếng: “Ngươi quả thực xảo trá! Tưởng kéo dài thời gian quan binh sẽ đến đây cứu ngươi sao? Có nghi ngờ gì cứ chờ xuống suối vàng hỏi Diêm Vương đi!”
Dứt lời, gã giơ trường kiếm lên thẳng tay đâm tới.
Mộ Dung Ca hoảng hốt, vừa nãy cô đã dùng hết sức lực tránh né đòn sát thủ kia, giờ gã áo xám lại dùng toàn lực, phía sau cô là tường cứng, có muốn tránh cũng không được.
Mành chỉ treo chuông, cô biết mình khó lòng giữ được cái mạng nhỏ này, trước lúc thanh trường kiếm kia đâm tới, Mộ Dung Ca nhắm mắt chờ đợi, nhưng chờ mãi vẫn không thấy thanh kiếm đâm xuyên ngực mình. Lạ quá.
Từ từ mở mắt ra, Mộ Dung Ca thấy trước mặt cô là một người thanh niên anh tuấn, trên gương mặt vẫn còn mang theo nét hồn nhiên đang mỉm cười nhìn cô. Trái ngược với khuôn mặt ngây thơ, cơ thể hắn vô cùng vạm vỡ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đoán được hắn là người luyện võ, nếu không tay chân đâu thể nhanh nhẹn đến vậy, chỉ một chiêu đã lấy mạng của gã nam tử áo xám kia. Mộ Dung Ca nhìn lại, gã áo xám tới giết cô đang nằm trên mặt đất, miệng sùi bọt mép. Ngay sau đó, không biết từ đâu xông ra vài tên quan binh đến kéo xác gã áo xám đi.
Mộ Dung Ca biết ngay người thanh niên mang nụ cười hồn nhiên này vừa cứu cô. Cô lập tức đứng dậy, kích động cảm ơn người ta, – “Đa tạ công tử đã cứu mạng.”
Tiểu Thập nhìn Mộ Dung Ca, hắn chỉ cười cười gật đầu.
Mộ Dung Ca hơi ngạc nhiên, hình như vị công tử này….
Tiểu Thập xoay nửa người, chỉ tay về phía khách điếm Như Long gần đó, ý bảo cô đi theo hắn.
Mặc dù đem lòng nghi ngờ nhưng Mộ Dung Ca vẫn đi theo Tiểu Thập, vừa đi vừa suy luận. Có vẻ hắn biết cô, thời gian hắn xuất hiện để cứu cô thật trùng hợp, nhưng cô chưa bao giờ gặp qua người này. Cô có một tia ấn tượng mơ hồ, hình như đã gặp hắn ở nơi nào đó, có lẽ gần đây gặp quá nhiều người nên không thể nhớ ra được.
Tiểu Thập đi trước dẫn đường, hắn vẫn nở nụ cười hồn nhiên khiến người khác không thể không buông lỏng.
Trong lòng vẫn rất nghi ngờ, nhưng khi cùng hắn đi vào gian phòng hảo hạng trong khách điếm, nhìn thấy Lan Ngọc đang bốc vài loại thảo dược cô mới ngộ ra. Hèn chi thấy người thanh niên này thật quen, thì ra cách đó không lâu cô đã gặp hắn. Khi cô đánh cờ cùng Lan Ngọc công tử, Tiểu Thập cũng đứng canh ở đó, khi ấy Mộ Dung Ca chỉ liếc mắt nhìn qua nên không có ấn tượng quá sâu sắc.
Thì ra là Lan Ngọc công tử cứu cô.
Nhìn qua Tiểu Thập cao khoảng mét chín, hắn chỉ khoảng mười bảy – mười tám tuổi nhưng làm việc vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, lúc này hắn đang bưng ấm trà đi ra ngoài.
“Ta đoán khi nàng rời khỏi Thái tử Hạ quốc nhất định sẽ có kẻ sai người tới ám sát nên bảo Tiểu Thập ra xem một chút.” - Lan Ngọc nhìn Mộ Dung Ca, ánh mắt vẫn nhẹ nhàng như vậy, ngay cả giọng nói êm ái cũng không hề thay đổi, trái lại còn khiến người ta cảm nhận được sự ấm áp đang lan tỏa từ y. Chỉ duy nhất sắc mặt hồng trước đây ngày càng trở nên tái nhợt, có vẻ y vừa trải qua một thời gian bạo bệnh nguy hiểm đến tính mạng.
“Thiếp Mộ Dung Ca xin cám ơn Lan Ngọc công tử.” – Cô thu lại ánh mắt, lập tức khom người chào hỏi, sau đó nhìn về phía Tiểu Thập, đưa tay làm động tác ‘Tiểu Thập, cám ơn nhé’. Thời còn học đại học cô đã từng cùng đám bạn đi tới vùng rừng núi xa xôi làm giáo viên từ thiện một năm, trước khi tới đó cô có tìm hiểu và được biết trong thôn có hai em bẩm sinh bị câm điếc, nhưng rất có niềm đam mê đối với việc học. Mỗi ngày các em ấy đều đi hai-ba tiếng đồng hồ vòng qua một ngọn núi để tới ngôi trường duy nhất trong thôn, nhưng mấy thầy cô trong trường hầu hết chỉ mới tốt nghiệp trung học, không ai trong số họ hiểu thủ ngữ (*) nên đành cố dạy cho hai bé cách đánh vần từng chữ theo khuôn miệng, tuy rất cẩn thận và kiên nhẫn nhưng hai đứa trẻ vẫn có nhiều điều không hiểu, nhưng không còn biện pháp nào khác. Chuyện này khiến Mộ Dung Ca cảm động nên cô quyết định dùng hai tháng để đi học thủ ngữ.
(*) Thủ ngữ: Ngôn ngữ giao tiếp bằng cử chỉ, hành động của bàn tay để diễn đạt tới đối phương những điều muốn nói.
Cho đến khi tới sơn thôn đó, tận mắt nhìn thấy hai đứa trẻ hồn nhiên kia, nụ cười tươi trên môi chúng, lần đầu tiên Mộ Dung Ca cảm thấy tư vị của những giọt nước mắt cảm động, thật mặn, nhưng cũng thật ngọt ngào.
Dùng hai tháng để học ngôn ngữ của người câm chính là việc làm đáng giá nhất đời của cô. Trong thời gian một năm đi tình nguyện, cô đã có tình cảm sâu đậm với những đứa trẻ ở sơn thôn. Lúc đó cô còn muốn tiếp tục ở lại sống cùng với chúng, đôi khi xuống sông bắt cá, vào trong núi hái rau, thỉnh thoảng nấu vài món ăn đơn giản như thịt xào ớt nhưng đó lại là món ăn thịnh soạn đối với chúng. Một ngày trôi qua tuy rằng giản đơn, nhưng có thể cảm nhận được tâm hồn mình được thả trôi như cánh chim đang bay lượn tự do trên bầu trời, thật vui sướng biết bao! Đặc biệt những đứa trẻ vùng núi kia luôn dùng giọng nói non nớt của mình gọi cô là cô giáo, tiếng gọi ấy sao thân thương quá.
Đáng tiếc…. Cô đã biết đời này mình không có duyên với cuộc sống giản đơn hạnh phúc đó, cha cô đã sử dụng rất nhiều thế lực để cưỡng bức cô trở về….
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tiểu Thập, cô thu lại phần hồi tưởng, rồi vươn ngón tay cái với hắn.
Không ngờ Tiểu Thập cao lớn là thế, lại đỏ mặt! Hắn đưa tay gãi ót, miệng cười ngượng ngùng.
Lan Ngọc rất kinh ngạc trước việc Mộ Dung Ca biết thủ ngữ, nhưng không truy hỏi cô, y chỉ mỉm cười: “Không cần nói cảm ơn. Ở trước mặt ta nàng không cần giữ lễ tiết như vậy.” – Cô vốn chẳng phải là người hay khách sáo, càng không phải là người trời sinh đã hèn mọn, những nghi thức xã giao này khiến y cảm thấy không quen mắt.
Khóe môi Mộ Dung Ca khẽ kéo lên, nét mặt cô thay đổi không còn vẻ hèn mọn nữa, cô nhìn thẳng vào Lan Ngọc, – “Là sơ sót của ta, đã khiến bằng hữu khó chịu rồi.”
Đồng thời cô cũng cảm nhận được bên mình có rất nhiều hiểm nguy, dường như chỉ cần đã từng liên quan tới vòng xoáy quyền lực thì đừng mong có ngày yên ổn. Nếu có thể, cô tình nguyện không muốn trở thành trở ngại của bất cứ kẻ nào.
Nhưng, có một số việc không phải muốn trốn tránh là được!
Có điều, Mộ Dung Ca muốn biết tại sao y lại cứu cô? Vốn tưởng rằng y tới đây để tham gia yến tiệc hòa thân, cũng sẽ trở thành đối thủ của Triệu Tử Duy và Nguyên Kỳ, thế nhưng y chẳng những không đến, mà lúc này còn xuất hiện trong một khách điếm nhỏ ở kinh thành, có vẻ y không muốn có quá nhiều người chú ý tới hành tung của mình.
Lan Ngọc xoay người kiểm lại số thảo dược, sau đó đưa cho Tiểu Thập vừa bưng trà tới, Tiểu Thập cầm gói thảo dược rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc vừa bước chân vào phòng cô đã ngửi thấy hương thuốc phảng phất trong không khí, mùi vị này không phải là thuốc mới được bưng lên, mà là mùi hương thảo dược nồng đậm. Nhìn người nam tử ở trước mặt có vẻ gầy hơn so với lần gặp mặt trước, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt them vài phần, may mà trong phòng có đốt nến, ánh nến đỏ chiếu lên gương mặt y khiến nó không quá trắng bệch.
Lan Ngọc thích y phục màu trắng, những nam tử khác mặc y phục màu trắng trông rất tầm thường, nhưng khoác lên cơ thể gầy gò của y lại khiến người ta cảm thấy chỉ có màu trắng mới xứng với y, nếu là những gam màu khác sẽ làm vấy bẩn khí chất cao nhã xuất trần ấy.
Kỳ thực còn một người nữa rất thích hợp mặc y phục màu trắng, chỉ tiếc người nọ dường như rất chán ghét màu trắng thuần khiết này…
C.77.1
Thiếp Khuynh Thành Thiếp Khuynh Thành - Thư Ca