A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: I Miss U
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 528 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Bình Minh Của Quá Khứ
áy bay đáp xuống sân bay đúng 4 giờ 30 sáng. Cả bọn bước ra khỏi sân bay, choáng ngợp trước những Ánh đèn hoa lệ và những ngôi nhà cao tầng sát nhau. Những dòng xe qua lại không ngớt, sáng sớm Chủ Nhật tại Pháp là một buổi sáng bận rộn!
- Nancy a ~ tớ muốn đến tháp Eiffel! Tớ muốn ngắm bình minh!
Gin dụi dụi mắt, cô nàng vẫn còn mệt lừ sau chuyến bay nhưng cái mệt khoa có tể trấn áp tinh thần ham chơi trong con người này... Vẫn là ăn và chơi là Top.
- Kuni, em đem đồ về nhà nhé? Chị muốn đi riêng với Jane và Gin.
Nó đưa chiếc balo trên vai cho Kuni, anh nhanh chóng nhận lấy và gật đầu, Kill bế Rui trên tay, phía sau Cian vẫn đang cố đánh thức " thây ma " Rin và Yun...
***
Nancy với chiếc áo đầm dây màu vàng, mái tóc nhuộm khói từ hôm qua, bên cạnh là Jane với quần Legging và áo phông lệch vai, mái tóc ngắn màu tím vẫn thể hiện rõ nét cá tính vốn có của chủ nó, Gin đáng yêu hơn với chiếc váy xoè màu cam dâu, chiếc cài tóc màu trắng đáng yêu trên mái tóc xoăn màu xanh khói.
Sân bay cách tháp Eiffel khá xa, nhưng vì Nancy nhớ khung cảnh ở đây nên cả ba quyết định đi bộ.... Bình minh ở Pháp dường như đến chậm hơn ở Nhật. Đến nơi thì vừa vặn 1 tiếng đồng hồ, bình minh cũng vừa vương lên những tia đầu tiên.
Ngồi xuống một băng ghế cạnh vườn hoa cách tháp Eiffel không xa, Gin hít một hơi thật sâu... Pari thường ngày bận rộn tấp nập như vậy, nhưng lại có một không khí trong lành mát mẻ như ngay lúc này thì đúng là cô nàng rất may mắn.
- Thấy sao? Quê hương thứ ba của tớ đẹp không?
Ngồi xuống chính giữa Gin và Jane, nó mỉm cười nhìn hai người bên cạnh.... Nếu nói Việt Nam là nơi nó bắt đầu sống trên đời, Nhật Bản là nơi đem nó đến với những thử thách của cuộc sống, thì Pháp là nơi xoa dịu mọi vết thương trong nó.... Pháp là một đất nước thanh bình, hiếm khi nội chiến và những người dân hoà đồng, tốt bụng.... Khác với Việt Nam ở chỗ, ở đây những người dân sống tách biệt với nhau, nhưng khi cần, họ luon sẵn sàng giúp đỡ, khác với Nhật ở chỗ, những phiên chợ tại Pháp luôn tấp nập người ra kẻ vào, luôn có tiếng cười và niềm vui.... Còn chưa kể đến nó thích mê cái vị và phê và nhâm nhi một cái bánh ngọt bên vệ đường - trong những quán nhỏ xin xắn!
- Nancy, tớ hỏi một chuyện, cậu phải nói thật, có được không?
Jane nhìn vào khoảng trời xanh, có một vài chiếc khinh khí cầu lơ đễnh trôi qua, cô muốn biết nhiều hơn nữa về nó - người con gái duy nhất có nụ cười buồn mà không buồn.
- Ừm, chuyện gì?
Nó gật nhẹ đầu, sau một thời gian không ngắn cũng không dài, nó cảm thấy hai người con gái bên cạnh là một phần trong những vị thuốc chữa lành vết thương của mình, nó đã sẵn sàng đón hai người này vào cuộc sống mà nó đã nghĩ vốn dĩ chỉ có một mình nó mà thôi.
- Tớ không biết cậu là người như thế nào, cậu là ai, cậu muốn trở thành ai. Nhưng tớ chưa gặp một ai đặc biệt như cậu cả Nancy... Từ tính cách, ngoại hình và cả.... Cuộc sống của cậu nữa.... Có thể nào cho bọn tớ biết... Trong quá khứ ấy cậu đã phải trải qua những gì? Những điều biến cậu thành Thiên Thần Khát Máu?
Nó không ngạc nhiên khi Jane biết điều đó, vì sau khi cứu Rui ra khỏi nơi đó, nó đã chạm mặt Jane ở tổ chức một lần, tuy rằng đeo mặt nạ và cách nói chuyện khác nhau, nhưng bằng một trực giác nào đó, đã làm Jane cảm nhận được người đứng đấy là Nancy.
- Gin này, cậu có biết chuyện tớ ở tổ chức chưa?
Vốn dĩ đã biết trước rằng nếu cho họ bước vào thế giới của mình là gián tiếp làm khổ họ, nhưng nó không muốn một mình nữa, nó muốn có những người cùng nó đi tiếp trên đường đời, nó muốn những người bạn như Jane và Gin....
- Tớ biết.
Gin trả lời nhỏ nhẹ, cô nàng đánh đu chân, nhìn Gin không có vẻ gì là một sát thủ cả, cô nàng cười thật dễ thương, Gin quay sang nhìn nó:
- Bọn mình đã là bạn, cậu cứ nói hết.... Một mình cậu chịu đựng như vậy là đủ rồi, cô gái à!
Nó mỉm cười, nó đã nghĩ đến ngày này biết bao nhiêu lần, ngày mà nó có thể trút bỏ lớp vỏ bọc, cho phép bản thân yếu đuối - như mội người con gái bình thường - buồn là khóc vui là cười....
- Mình là con gái út của Trương gia, trước kia mình có một người chị và một người anh... Hai người họ là song sinh, chị mình là ai thì hai người biết rồi đấy... Còn anh ba thì bỏ đi đâu đó suốt năm năm nay...
Nó dừng lại, nhìn sang hai người bạn một lượt rồi tiếp giọng:
- Năm đó, khi mình còn là một đứa con nít nghịch ngợm không hơn không kém... Trong một lần Myung vô tình để mình đến tổ chức, mình bị bắt làm con tin, các cậu chắc có nghe qua việc chống đối đó nhỉ? Một người trong tổ chức muốn biến nơi đó thành lãnh địa riêng của hắn, khi chị mình truy đuổi đến cuối cùng để giết hắn, thì mình lại là cái phao cứu hắn thoát chết... Chị vì mình mà hạ vũ khí, bỏ chiếc mặt nạ xuống, hạ mình cầu xin hắn, nhưng hắn đã nhẫn tâm mà đẩy chị ấy xuống vực núi.... Myung khi đó mới 18 tuổi... Chuyện cậu kể chị ấy bị mất tích thì đây là lí do đấy... Ngày chị ấy mất tích cũng là sinh nhật tớ... Anh ba gần như chết đi trước cảnh đó.... Anh bế mình đi, vài ngày sau đó anh cho người bắt tên giết Myung nhưng không thành, anh giết hết tất cả những người phản tổ chức bằng cách thả dần người xuống hồ cá Piranha... Mỗi lần như vậy... Anh bắt mình phải xem.... Anh muốn mình phải nhớ hình ảnh đáng kinh tởm đó.... Anh nói Myung cũng bị giết thê thảm như vậy! Sau chuyện đó, ba mẹ về Việt Nam, anh bỏ đi.... Tớ bị ám ảnh bởi cái chết của Myung và cả tên kia nữa... Tớ suy sụp một thời gian... Rồi tự biến mình thành một Myung thứ hai.... Cách đây bốn năm khi tớ xuất hiện với tư cách là Thiên Thần Khát Máu, mọi hoạt động trong tổ chức đều loạn. Cho tới khi tớ tự mình hạ hết Thiên Tử và cả Tử Thần, thì mọi chuyện mới trở lại như trước, tớ muốn tổ chức phải mạnh hơn, phải quyền lực hơn, dưới lòng hận thù của mình. Mình muốn kẻ giết Myung phải tự xuất đầu lộ diện, khi nghe đến Thiên Thần Khát Máu trỗi dậy.... Và từ lúc đó thì tớ duy trì trạng thái sáng thiên thần tối tử thần như thế này.... Sơ qua thì như vậy đấy!
Gin và Jane đều lặng người nghe câu chuyện của nó, hai người cảm thấy so với những gì nó phải chịu thì như vậy là kinh khủng lắm rồi, không ngờ chỉ mới là sơ qua! Rồi Sẽ còn bao nhiêu nỗi đau mà nó giấu kín một mình suốt thời gian qua được tiết lộ???
- Nancy.... Cậu.... Cuộc sống của cậu... Tớ xin lỗi! Vì không đến bên cạnh cậu sớm hơn....
Gin ôm lấy nó, một giọt nước mắt lăn đai trên má nhỏ... Dường như những thứ nó trải qua... Và những thứ nhỏ trải qua... Thì nhỏ còn may mắn vô cùng.
- Được rồi, từ bây giờ cậu Sẽ không phải một mình nữa, trừ Thiên Tứ và bọn hắn ra thì tụi này sẽ là vũ khí của cậu! Cậu xứng đáng có được hạnh phúc hơn nữa...
Nó để yên cho cả hai cô bạn cảm thán khóc than ôm ấp, nó chỉ thấy lòng mình như nhẹ đi một chút, nhưng nếu tất cả quá khứ của nó được phơi bày, liệu họ có bên cạnh nó nữa hay không? Vì riêng nó, nó cảm thấy ghê sợ chính con người mình. Nó cảm thấy mình như một con ác quỷ đội lốt thiên thần! Nó kinh tởm mình...
Thiên Thần Khát Máu (Khi Ác Quỷ Ngự Trị Đằng Sau Thiên Thần) Thiên Thần Khát Máu (Khi Ác Quỷ Ngự Trị Đằng Sau Thiên Thần) - I Miss U