In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: baohan399
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93
a!! Cái hồ lớn ghê! Có cả cá nè! – giọng Kevin bé oang oang.
Đột nhiên, nó nhăn nhó, một loạt hình ảnh về một cái rương nhỏ liên tục chạy qua đầu nó. Tiếp theo là Julia, đột nhiên cô cảm giác có ai đó đang níu mình xuống hồ. Còn Zoey nghe thấy một giọng nói vọng lên. Rồi cả ba nhảy xuống hồ, cứ như đã trông chờ giây phút này lâu rồi. Thấy tụi nó bị chập mạch hay sao lại… thế kia, tụi hắn vội nhảy theo vớt xác, vì có nguồn tin là nó và Zoey đâu có biết bơi. Kevin bé ngồi lại trên bờ, lo lắng nhìn theo, mà không hề khóc dù rất sợ.
Nhưng khi nước ngập đầu, tụi hắn đã nhìn thấy một đốm sáng, còn tụi nó đang vây quanh đốm sáng đó, hình như là cố gắng lôi cái đấy lên bờ. Tụi hắn lại gần cố kéo tụi nó lên, nhưng tụi nó cứ vùng vẫy. Tụi hắn hết cách đành giúp tụi nó. Hết hơi, tụi hắn phải bơi lên mặt nước, vậy mà tụi nó vẫn ở lì bên dưới. Tụi hắn ngậm một miệng oxi rồi bơi xuống đẩy khí vào miệng tụi nó bằng cách kéo lại, áp môi mình vào môi tụi nó… thổi. Thoáng giật mình, môi tụi nó lạnh như đá, tự nhiên tụi hắn thấy rợn người. Tụi hắn tiếp tục giúp tụi nó đem cái… sáng sáng không rõ là gì ấy lên.
Sau khi lôi được lên bờ, cả đám tá hỏa nhận ra đó là một cái rương. Bé Kevin bắt đầu ôm lấy nó khóc to.  Tụi nó rùng mình một cái, nhận thấy người mình vừa nặng vừa ướt, thản nhiên quay qua hỏi tụi hắn ngồi kế thở hổn hển:
- Có chuyện gì vậy?
- Không nhớ gì sao? Là mấy em tự nhiên nhảy ùm xuống nước đòi lôi cái thứ này lên. Tụi anh phải xuống giúp đấy! Mà cái này là gì thế???
- Sao tụi… em lại…?
- Đó là cái rương của tôi lúc còn sống. – một giọng nói kì lạ vang lên. Cả sáu đồng loạt hướng mắt về phía tiếng nói.
Dưới ánh mặt trời buổi sáng mai, có ai đó cứ thoắt ẩn, thoắt hiện, lại mờ mờ ảo ảo, thêm lấp la lấp lánh bởi những giọt nước, một… nàng công chúa? Cái mờ ảo đó cũng không thể làm lu mờ vẻ đẹp sắc sảo của nàng.
- Cô là… – nó cau mày để lửng câu nói.
- Tôi xin lỗi đã mượn xác của ba cô. Nhưng tôi đã chờ ba cô lâu lắm rồi.
- Cái… gì?
- Tôi vốn sống vào thời phong kiến. Triều đình thời đó ở xa đây lắm. Lần đó là giặc ngoại xâm kéo đến ồ ạt, vua cha đã bảo tôi chạy khỏi hoàng cung tìm cách thoát cùng với một người lính trung thành và một con ngựa. Tôi đã đem theo tất cả những gì quý giá của mình và bỏ trong cái rương này. Giữa đường, người lính ấy đã hy sinh để cứu tôi… – nói tới đây, giọng cô nàng trầm xuống, liếc nhìn hắn, làm nó khẽ giật mình.
- Rồi mình cô đã chạy đến đây?
- Ừ. Sau đó, mình tôi và con ngựa cứ chạy tiếp về phía nam. Lúc đó giặc đã hoàn toàn chiếm được nước ta, chúng treo lệnh truy nã tôi khắp nơi, và khi chạy đến đây, tôi đã chết.
- Cô thật đáng thương quá! Hic! Không ngờ cô đã chết lúc còn trẻ như vậy! – nó ứa nước mắt. Hắn nhẹ nhàng gạt dòng lệ trên má nó. Công chúa thấy hắn dịu dàng với nó, trong ánh mắt không giấu nổi sự đau xót, ngay lập tức che đi. Nhưng không qua mắt được bốn người còn lại.
- Cô biết không, cái rương này chứa rất nhiều kỉ vật quan trọng đối với tôi. Vậy mà chúng vừa giết tôi xong đã vứt nó đi, làm tôi không thể siêu thoát được khi không có nó. Tôi cứ chờ ba cô mãi.
- Tại sao lại là chúng tôi? – Julia hỏi mặt lạnh tanh, nhưng trong lòng vô cùng thương cảm cô công chúa tội nghiệp.
- Tôi xin lỗi. Tôi đã mượn xác của ba cô mà không xin phép, nhưng thực sự tôi chỉ làm vậy được với ba cô thôi. Tôi đã thử với rất nhiều người trước đây, nhưng không được… cho đến các cô, mà bản thân tôi cũng không tự mình đem nó lên được. Một lần nữa, tôi thật lòng xin lỗi.
- Không sao đâu. – Zoey cười toe toét, đem cái rương đến đưa cho nàng công chúa.
Trong rương là một bức vẽ bằng mực tàu hình hai người, một đàn ông, một đàn bà trung niên. Người đàn ông tỏa ra một luồng khí cao đẹp, đầy uy lực và tài ba. Người phụ nữ hiền hậu, đoan trang, kiều diễm có đôi nét giống cô công chúa.
- Đây là phụ vương và mẫu hậu của tôi.
- Đẹp quá! Người này giống chị ghê! – Kevin bé cười, thằng nhóc ngồi cạnh công chúa từ khi nào.
- Cảm ơn em. – cô cười rồi lấy tiếp ra một cây lược gỗ, được khắc nhiều họa tiết trông đẹp và thanh khiết – Đây là chiếc lược của huynh cả tặng ta.
Và còn nhiều thứ nữa, đa số là những vật giản dị rẻ tiền, nhưng dường như rất quý giá đối với công chúa.
- Đây là chút ngân lượng tôi chưa dùng, tặng các bạn.
- Thôi không cần đâu! Cô cứ giữ đi!
- Các cô đừng chê, ở thời các cô thì đây là vàng đấy. Lấy đi!
- Thôi cô giữ đi mà!
- Vậy… xin lỗi và cám ơn.
Cuối cùng, công chúa kiễng chân lên, hôn vào má hắn, rồi cười:
- Anh có tin vào kiếp sau không chàng lính bảo vệ tôi? Lúc trước khi anh chết, tôi chưa kịp nói tôi yêu anh… – trên má công chúa trải dài những giọt nước mắt – Anh trông thật giống với anh ấy. Giờ đây, anh vẫn thuộc về người con gái xinh đẹp khác… Các bạn hạnh phúc nhé! – công chúa cười trong nước mắt rồi biến mất.
Cả sáu đi thay đồ đi bơi mà cứ nghĩ về cô công chúa và số phận tội nghiệp của cô nàng. Nhưng thôi, cứ chơi thoải mái đi vậy.
Tụi nó lại diện những bộ đồ tắm khiến tụi hắn phải khổ sở trông coi. Cả sáu người với vẻ đẹp rực rỡ, cùng Kevin bé với độ dễ thương lên tới mức bá đạo đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn trên bãi biển. Cứ nhìn chằm chằm như cả bọn là vật thể lạ…!
Tụi nó và Kevin bé vô tư té nước vào nhau, mà Zoey ‘lỡ tay té nước nhầm’ vào mặt Josh, làm tụi hắn vô cuộc luôn.
Quậy đã, tụi hắn kéo tụi nó và Kevin bé lên bờ ngồi át, sau đó rủ cả bọn đi mua kem, Julia làm biếng ngồi lại dưới dù kiên quyết không đi, mà Jackson ở lại cũng không cho. Thế là chỉ còn mình cô ngồi lại đếm sóng biển chờ tụi kia về.
Có hai thằng cỡ tuổi tụi nó kéo lại rủ rê Julia:
- Em ơi. Sao ngồi có một mình buồn thế? Đi chơi với tụi anh nè.
- Em đến đây một mình à? Đi với tụi anh nè.
- Biến. – cô đáp gọn.
- Chà. Người đẹp như em mà đi biển có một mình thì buồn lắm đấy!
- Tôi đến đây với chồng và con trai.
- Ui! Đi với tụi anh nè! Em sợ gì,mà phải dựng chuyện để từ chối vậy? Tụi anh đâu ăn thịt em đâu mà? – hai thằng này bắt đầu dùng vũ lực, kéo tay cô dậy.
- Có buông ra không?! – Julia trừng mắt, cô giận thật rồi nhé! Cũng phải có chừng mực chứ? Mặt gì mà dày hơn cả mặt đường thế kia?
“Bộp!” – một tiếng động vui tai vang lên. Một trong hai tên đó nhìn xuống chân mình. Thì ra là một thằng nhóc bé tí con đấm một cái vào chân, nhưng lại chả có xí cảm giác đau nào.
- Con trai. – Julia thấy thằng bé, mỉm cười gọi.
- Mấy người tránh ra! – Kevin bé chạy đến, gỡ tay hai thằng đó ra khỏi tay cô, giọng sực mùi ra lệnh.
- Thằng nào thế này? Chồng em đây sao? Hahaha! – hai tên này cười lớn. Những người xung quanh chứng kiến nãy giờ mà không dám làm gì, càng tỏ vẻ khó chịu.
- Con trai ngoan, ba đâu rồi? – Julia lơ, vuốt tóc thằng bé dịu dàng hỏi.
- Dạ, ngoài kia. Sắp về tới rồi ạ! Sẽ không sao đâu! Kevin sẽ bảo vệ mẹ!
- Đáng yêu quá! – Julia cười. Không hổ danh là Kevin bé thần thánh với mức độ dễ thương có thể chiếm được trái tim của bao nhiêu cô nàng đa dạng về lứa tuổi.
- Không sao! Có thằng bé đi cùng cũng được mà. Đi thôi. – một thằng mất kiên nhẫn siết chặt tay, kéo cô đứng dậy.
“Bốp!” – một tiếng động vui tai khác vang lên. Thì ra là Jackson đã tặng thằng này một cú đá.
- Em quen mấy tên này hả?
- Chồng yêu về rồi hả? – Julia nói ra cái câu tràn đầy tình cảm này với vẻ mặt không cảm xúc… Nhưng chỉ có vậy cũng đủ làm tim anh đánh mất một nhịp.
Hai tên kia tặc lưỡi rồi chạy. Julia cười với Kevin bé:
- Cảm ơn em nhé!
- Dạ… hong có gì! Em đã nói sẽ bảo vệ mọi người mà!
- Ya!!! Dễ thương quá!!! – nam, nữ, giới thứ ba trộn lẫn đang có mặt trên biển lúc bấy giờ hét lên rồi phóng tới chỗ thằng bé. Jackson và Julia phải nhanh lẹ túm cổ lôi thằng bé đi, nếu không bị đè cho bẹp dí mất thôi!!
Cứ cái đà mà đi đâu cũng có thể làm mọi người hét lên điên cuồng vì độ dễ thương thì không sớm cũng muộn, thằng bé sẽ có riêng một FC, một trang trên facebook “Hội cuồng Kevin bé!”,… vân vân và mây mây.
Sau khi ăn kem, cả đám lại kéo nhau đi tắm biển, đến xế chiều thì về. Mấy nàng vô tư ngủ ngon lành trên vai mấy chàng. Còn mấy chàng cứ tủm tỉm cười, nhất là Kevin bé vì thằng bé đã có những ngày tuyệt vời.
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 94
Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố - baohan399