To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: baohan399
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:37:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92
ối hôm đó, vết thương trên má nó vẫn chưa hết sưng, hắn nhìn mà thấy trái tim đau đau.
Trong phòng nó trước khi đi ngủ, hắn kéo nó lại gần, hôn nó. Nó hoảng hốt đẩy ra, nó sợ bé Kevin thấy… những hình ảnh không phù hợp độ tuổi của thằng bé.
Hôn nó thật lâu và thật sâu, hắn cuối cùng cũng buông ra, nhưng lại trách nó:
- Sao em lại để con đó làm như vậy chứ?
- Em… xin lỗi. Em đâu biết Cee sẽ đánh em…
Thấy mặt nó buồn buồn, nhưng đáng yêu quá! Hắn định hôn nó lần nữa, nhưng bé Kevin kéo nó ra, đưa má mình vào, thằng bé mếu:
- Con cũng muốn nữa!
Hắn và nó hơi bất ngờ, rồi cười lớn:
- Haha. Chuyện nhỏ!
Hắn má phải, nó má trái. Kevin bé thích thú cười tươi.
Sáng hôm sau, New Star…
Ba ả rắn độc bị đuổi học.
- Yo! – tụi hắn và tụi nó đang ngồi đợi Ave sắp xếp cho buổi tập thì đột nhiên, Phillip đi tới – Anh nghe nói Nobita tự tử rồi hả?
- Yup. Nguồn tin của anh cũng nhanh đấy. – hắn thở dài.
- Haha! Vậy mấy đứa đang chờ đó hả? Khi nào có phi vụ nhớ báo cho anh nha!
- Hở? Đừng có mà mơ! – Zoey lè lưỡi trêu.
- Em…
- Anh yêu! – giọng nói này làm ngưng đọng thời gian, cả lũ ngạc nhiên đứng hình, trừ Phillip, cơ mà giọng này quen lắm cơ.
- Ave?
- Phillip. Anh sang kia đi, lại lén đi chơi rồi! – cô nàng lớp trưởng mắng yêu anh chàng.
- Ok bà xã! – Phillip luồn tay qua eo Ave, kéo nàng sát mình, hôn lên trán một cái, rồi tung tăng chạy qua chỗ Ave sắp xếp.
Tụi nó + tụi hắn –> (=0).
- Ave? Giải thích! – Julia chộp lấy tay Ave, mặt nghiêm túc, nhìn ngu vô cùng.
- À… chuyện đó hả…
Hồi tưởng…
Hôm qua, sau khi cả bọn ra về, Ave qua thư viện mượn sách đọc, còn Phillip đi về, nhưng chợt nhớ quên đồ trên trường nên quay lại lấy.
Trên cái hành lang đó, một nữ sinh ôm chồng sách vừa đi vừa mơ mộng, một chàng trai hối hả chạy với vận tốc âm thanh vô ý tứ đã đâm sầm vào nhau. Khi cả hai ngồi dậy, cùng rối rít xin lỗi vừa nhặt đống sách. Hai tay chạm nhau, như có dòng điện chạy qua, cả hai cùng ngước lên nhìn nhau rồi đồng thanh:
- Ôi! Đây là định mệnh!
Sau đó trao đổi số điện thoại… sau một tối đã có 2 kẻ thoát kiếp FA.
Kết thúc hồi tưởng.
- OMG!
Ave chỉ cười rồi đẩy cả bọn đi tập tiếp.
Suốt tuần đó, không có tin gì từ đám bên Nhật, lớp nó thì tập tích cực. Về nhà tụi nó còn tập thêm tiết mục riêng của đám.
Rồi cũng đến cuối tuần, cuộc thi diễn ra ở trường vào buổi sáng.
Hai tiết mục của lớp nó đầu tiên, thi xong cả lớp kéo đi ăn chơi, còn tụi nó lên xe ra Vũng Tàu chơi hai ngày một đêm, tức là chủ nhật và thứ hai. Mà trùng hợp là thứ hai trường cho nghỉ.
Thế là chuyến đi thú vị có hơi phản khoa học bắt đầu.
Đến khách sạn đã là trưa, tụi nó đi nhận phòng rồi ngủ thẳng cẳng tới chiều. Chia phòng như sau: Josh và Zoey một phòng, do nhỏ sợ ma không dám ngủ một mình ở chỗ lạ. Julia, Jackson mỗi người một phòng. Hắn, nó và Kevin bé ở chung một phòng.
Chiều, tụi hắn dậy trước, gọi tụi nó dậy, đi ăn chơi.
Josh chống tay nâng cao đầu, nằm nghiêng sang một bên nhìn Zoey. Cái mặt lúc ngủ hiền như bụt. Nhóc lấy tay chọt chọt má nhỏ làm Zoey khẽ cau mày, nhưng vẫn ngủ. Josh mỉm cười nói vào tai Zoey:
- Zoey. Mau dậy đi! Ma kìa!
- Uwah!!!!
Ngay phút giây bật dậy, Zoey đã hạ knout out thằng nhỏ bằng cú đập đầu đầy ngoạn mục.
Jackson gõ cửa phòng Julia, không phản hồi. Tay anh vô thức vặn thử khóa cửa. “Cách”. Cánh cửa mở ra. Anh lầm bầm “Không biết nghĩ! Vô lo! Chả biết giữ an toàn ình gì hết! Không phạt không được!”. Anh tiến gần Julia đang nằm ngủ trên giường. Anh cúi xuống… gần hơn… gần hơn… “Bốp!” Hai cái trán đập vào nhau và phát ra tiếng động thật thú vị. Anh đập đầu cô! Julia hét lên:
- Ôi mẹ ơi! Trời sập?!!!… Là anh? Sao anh vào đây được.
- Em không khóa cửa, gan dạ nhỉ?
- Á… Em quên…
- Thôi, chuẩn bị đi rồi đi chơi.
- Ok.
Hắn í ới gọi nó, mà hôm nay khác mọi khi, hắn có đụng thế nào nó cũng không dậy, còn trở mình, gác chân lên người Kevin bé, làm thằng nhóc giật mình tỉnh luôn. Mặc cho hai giọng lè nhè bên tai người gọi mẹ, người gọi vợ, nó chìm vào giấc ngủ, mơ thấy một giấc mơ như điềm báo. Là một cái sân, sau một khách sạn, có một cái hồ rất rộng, rất lớn, nước trong vắt, điều đặc biệt, dưới hồ là kho báu… Nó có cảm giác bị cuốn hút, như là linh hồn của nó muốn rời xác chạy đến nhảy xuống hồ vậy, như là ai đó đang mời gọi nó… (không phải ai đó, mà là tiền đó em!!!)
Nó giật mình tỉnh dậy, bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, mà không biết mình lo điều gì. Hắn nhanh chóng bảo nó chuẩn bị rồi đi chơi.
Do đã chiều, nên cả đám quyết định đi ăn chiều, hóng gió biển buổi tối, rồi đi chợ đêm. Như nhớ ra điều gì, nó hỏi trên bàn ăn:
- Sau khách sạn mình ở có cái hồ nào không nhỉ?
- Có. Hồ đó to lắm đấy, tao định mai ra đấy chơi nè. Mà sao mày hỏi vậy? – Zoey miệng vừa ăn vừa nói, còn tay liên tục gắp thức ăn. Nhìn như bị bỏ đói lâu ngày!
- Kh… Không! Tao chỉ hỏi vậy thôi!
Mặt nó tái đi. Nó đột nhiên lại thấy bồn chồn thế này? Nhưng chắc do suy nghĩ nhiều quá thôi. Rồi, món tráng miệng nhanh chóng được dọn ra.
- Mẹ! Ăn quả dâu này đi! Phần bánh kem của con có tới hai trái dâu cơ! – Kevin bé đưa trái dâu cho nó. Khuôn mặt cười tươi tắn của thằng bé khiến những sợ hãi trong nó đột nhiên biến mất hết. Đáng yêu quá!
- Cám ơn bé nhé!
Ăn xong cả đám kéo ra biển đi dạo. Trời đen, biển cũng đen, trời còn không sao, thấy lấp lánh có ánh đèn của những chiếc tàu cá xa xa mà thôi, tạo nên một khoảng không gian màu đen. Còn một loại ánh sáng nữa là từ những ngọn đèn nhỏ của những người ngồi dọc bờ biển mở tiệc,… ánh đèn từ khách sạn phía xa rọi đến,…
Kéo nhau đi trên cát, ai cũng thấy bình yên và hạnh phúc khi đang đi bên cạnh mình đều là những người bạn mình yêu quý, trân trọng, đáng tin cậy, người yêu luôn quan tâm, chăm sóc, trao ình những thứ quý giá nhất mà không mong nhận lại. Cơ mà nói chung là những người khiến mình hạnh phúc. Giọng Kevin bé rôm rả:
- A!! Nước tạt vào chân con! Sợ quá!
Hắn bế thằng nhóc lên, Kevin bé nhăn nhó:
- Wa!! Ba mẹ với mấy anh chị hong thấy sợ luôn ạ?
- Có gì đâu mà sợ hả nhóc? – Julia véo mũi thằng bé, cười.
- Wa!! Người nhớn hay thiệt! Hong sợ gì hết luôn! Ba mẹ, anh chị, con cũng muốn mau chóng trở thành người nhớn nè! Sẽ luôn dũng cảm để bảo vệ mọi người luôn! Haha!!
- Ừ. Ba mẹ trông cậy vào con đấy! Nhớ ăn mau chóng lớn nghe chưa! – nó nắm lấy tay Kevin bé. Bàn tay thằng nhóc nhỏ xíu, vừa mềm, vừa ấm, làm nó cứ muốn nắm mãi.
- Gió mát quá! Mặn mặn như muối luôn! Ghê thiiiệttt!! – hai mắt thằng bé sáng rỡ như mới phát hiện ra gì đó ghê gớm lắm.
- Hahaha!!!
Jackson lấy tay khều nhẹ mớ tóc rối vướng trên má Julia. Tóc dài đôi lúc cũng khổ. Gió biển cứ hất tung lên cả. Nhưng mà lúc này, cô có khác nào cô công chúa của biển đâu, làm tim anh cứ đập loạn xạ.
Josh nắm tay Zoey mà không sợ bị uýnh tại vì nhỏ đang… sợ ma. Zoey nhìn quanh thấy đâu cũng tối, tốt nhất cứ giữ chặt lấy thằng kế bên cho chắc. (2 anh chị này thành người yêu rồi mà cứ như vậy… = =”).
Đi ỏi giò thì lại kéo nhau đi chợ mua sắm. Vẫn như thường lệ, ba nàng càn quét như cơn bão, và ba chàng xách lỉnh khỉnh đồ đạc. Chạy nhảy lung tung một hồi cũng mệt, lại về khách sạn nằm phè ra ngủ.
Sáng hôm sau, công cuộc đánh thức ba nàng của ba chàng lại bắt đầu.
Hắn khều, kêu, gọi, chọt,… nó vẫn ngủ say. Hắn chán nản nằm ra luôn, quay qua ôm nó mà siết chặt cái eo, miệng cứ lầm bầm như trù ẻo ai vậy:
- Em dậy mau… Có dậy không? Đừng để anh dùng biện pháp mạnh… Dậy đi… Hana… biển gọi em kìa… ngày mới chào em kìa… chồng em sắp điên rồi kìa…
Nó ngơ ngác tỉnh dậy, dụi dụi mắt như mèo con làm hắn muốn mắng cũng không được.
Jackson hôm qua vác Julia qua phòng mình ngủ luôn. Anh nói cô không biết quan tâm, chăm sóc bản thân,… cứ quên khóa cửa phòng,… làm mấy tên gian tà dễ tấn công. Mà cái tên gian tà nhất lá ảnh chứ còn ai… = =”
Giọng anh đều đều bên tai, làm cô muốn ngủ nữa cũng không được, với cái điệp khúc:
- Dậy đi em yêu. Trời sáng rồi.
Đợi cô mở mắt, anh đã thực hiện ngay hành vi gian tà. Anh đè cô xuống giường, nhếch mép:
- Mình tiếp tục hành động hôm trước ở nhà Nobita nhé!
Julia im lặng nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, não is loading. Vài giây sau, mặt đỏ ửng, cô đã hiểu vấn đề.
- Anh… tránh ra… Mau…
- Không thích.
- Mau…
- Không… A!!!
Và anh ấy đã bị chị ấy hành hung…
Josh đã biết điểm yếu của Zoey là tai, nên giờ cứ nhằm đó mà tấn công, dù bị cho knout out một lần vẫn chưa sợ. Josh cắn cắn vành tai Zoey, nhỏ tưởng là con muỗi, đập cái bốp rồi dậy luôn. Quay sang nhìn Josh _ người đang cực kì thê thảm với một ánh nhìn khinh bỉ, thản nhiên nhảy xuống giường đi làm vệ sinh cá nhân.
Đọc tiếp Thiên thần, Ác quỷ và tiểu thư tung tăng trên phố – Chương 93
Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố Thiên Thần, Ác Quỷ Và Tiểu Thư Tung Tăng Trên Phố - baohan399