Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 183: Cho Dù Là Có Cứu Được Thì……..Việt Quốc Chúng Ta Cũng Sẽ Biến Mất
âm Quân giờ phút này dĩ nhiên là không chút hay biết có một vị “ Lê công chúa “ đang ngày đêm mong nhớ hắn. Lúc này trong lĩnh vực của Võ Tinh Cung, Lâm Quân đang đứng hút thuốc và tận hưởng cái cảm giác đi máy bay là như nào.
Kiếp trước Lâm Quân chỉ quanh quẩn sống ở Đà Lạt, chưa bao giờ được đi du lịch một lần chứ đừng nói là lên máy bay. Vì thế cho nên hắn rất tận hưởng cái cảm giác này, cái cảm giác bay vù vù theo gió, mọi thứ đều lướt qua mắt mình nó thật sự rất thoải mái. Thêm nữa vì lĩnh vực của Võ Tinh Cung rất trong suốt nên hắn có thể đưa mắt nhìn khắp nơi.
Cho tới bây giờ Lâm Quân mới quan sát được SaiGon thành từ trên cao, hắn cảm giác thì ra cái chuyện này thú vị hết sức. SaiGon thành không những chỉ có cảnh đẹp mà thôi, nó còn có cả một số cảnh đánh dã chiến thú vị mà không thể nhìn dưới đất được.
Ví dụ như trên cái toà tháp cao nhất SaiGon thành lúc này đang có một cặp đánh dã chiến, hay như có mấy toà nhà cao tầng, chủ nhân nó vì quá chủ quan nên cũng không đóng cửa sổ, đánh dã chiến ngay trên hành lang, còn không thì có một cặp đánh dã chiến trên bầu trời, à tức là trên lưng một ma thú họ chim ………Nói chung là có đủ hết cả.
Lâm Quân và Nhị Long nãy giờ vừa đứng bàn luận vừa chém gió bình phẩm tung cả trời, có lúc hai bọn hắn nổi hứng lên, ngay khi bay vút qua một cặp đang đánh dã chiến thì hét lên: “ đồ yếu sinh lý “ ………. Làm cho nhân vật nam sém chút liệt cmn dương.
………………………….
Hứng thú là thế, nhưng Võ Tinh Cung bay cũng nhanh lắm, chưa xem được mấy lần thì lão đã bao tới địa phận trường DongDa. Lúc này từ xa xa có thể quan sát trên bầu trời trường DongDa có một đám mây trắng cực to. Bay qua bay lại trút mưa xuống mặt đất, đồng thời kèm theo đó còn có một số tiếng hét, và tiếng kêu la vang vọng khắp nơi.
Hình như có gì đó không đúng.
Lâm Quân nghe thấy từng tiếng hét truyền tới thì lập tức thắc mắc trong lòng, hình như lúc nãy hắn đi thì cái trường này còn vui vẻ lắm mà. Tại sao lúc này lại nhiều tiếng kêu thảm thiết như vậy nhỉ, không lẽ chỗ này mở đại hội giết heo.
_ Quân, liên lạc với con gái của con đi. Nói cho nó là lập tức thu hồi chiêu thức, rồi mau qua đây.
Lúc này thì hình như Võ Tinh Cung cũng nhận ra gì đó, quay sang nói với Lâm Quân.
_ Vâng, sư phụ.
Lâm Quân gật đầu rồi tập trung tinh thần, hắn muốn câu thông với Tiểu Lâm. Vì lúc xưa Tiểu Lâm được ấp ra từ máu của hắn nên giữa hai người có một liên hệ rất vi diệu. Có thể liên lạc trong một khoảng cách không xa lắm.
_ Tiểu Lâm, con gái, con đang làm gì vậy?
Lâm Quân tập trung truyền ý nghĩ tới phương hướng mà hắn cảm giác Tiểu Lâm đang ở đó.
_ Papa, cứu con. Con sắp bị hấp rồi …….
Ngay lập tức trong đầu Lâm Quân vang lên tiếng kêu thảm cmn thiết, nó giống như khi con gái gặp yêu râu xanh..
Lâm Quân tâm thần lập tức đại động, nhưng vẫn hỏi thêm:
_ Con có chuyện gì? Con đang ở chỗ đám mây đúng không? Mau thu lại chiêu thức rồi qua chỗ papa đi.
_ Papa, con mất khống chế rồi, không thu hồi được ……
Lần này giọng nói của Tiểu Lâm có vẻ rất gấp gáp.
_ Ớ, papa, hép mi……………
Chưa nói thêm câu gì thì trong đầu Lâm Quân lại vang lên tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó liên hệ giữa hắn và Tiểu Lâm ngay lập tức bị cắt đứt. Lâm Quân tuy chưa hiểu có chuyện gì nhưng hắn biết ngay lúc này con gái hắn đang gặp chuyện, vì vậy hắn mới quay sang nói với Võ Tinh Cung:
_ Sư phụ, liên hệ giữa con và Tiểu Lâm đã mất. Chúng ta mau qua đó đi ….
Võ Tinh Cung vẻ mặt đột nhiên biến đổi, sau đó gục đầu thở dài nói:
_ Đã muộn rồi Quân, con gái con đã bị bắt …
_ Ơ, vậy chúng ta đi cứu nó đi sư phụ. Còn kịp mà ….
Lâm Quân ngạc nhiên hỏi, hắn cảm giác hình như sư phụ hắn hôm nay bị sao ấy.
Võ Tinh Cung thở dài thêm một tiếng, sau đó bất đắc dĩ nói:
_ Muộn rồi, có qua đó cũng vô dụng thôi. Cho dù là có cứu được thì……..Việt Quốc chúng ta cũng sẽ biến mất ……
_ Tại sao? Sư phụ, người là Võ Thánh mà còn phải sợ sao? Ruốt cuộc là ai đã bắt Tiểu Lâm?
Lâm Quân thắc mắc hỏi.
_ Chuyện này con không cần biết, chỉ cần biết. Tiểu Lâm cho dù có bị ai bắt đi chăng nửa, một khi tin tức truyền ra ngoài thì tổ chức đó sẽ biết. Nếu là như thế thì Việt Quốc chúng ta chắc chắn sẽ ………..
Võ Tinh Cung không đành lòng nói thêm một câu, lão sợ chính là sợ cái tổ chức đó. Một tổ chức mạnh nhất trên thế giới..
Lâm Quân nghe thế thì ngẫm nghĩ một lát. Sau đó hắn nói:
_ Vậy sư phụ, Việt Quốc còn gì để mất sao? Dù người không đi con cũng đi..
_ Ta biết, nhưng ta không thể nào mà đem an nguy của 80 triệu người dân Việt Quốc ra đùa cả …
_ Vậy con tự đi. Sư phụ, nó là con gái con, nếu con không đi thì chắc chắn sau này con không thể nào ngẩng đầu lên được ……
Lâm Quân bỏ lại một câu rồi đi thẳng.
_ Bang chủ, đợi thuộc hạ với…….
Lâm Quân vừa đi thì Nhị Long bên cạnh cũng chạy theo, chỉ để lại một mình Võ Tinh Cung bơ vơ tại đó …
……………………………….
Lâm Quân hùng dũng bước đi mà trong lòng không ngừng đưa ra những khả năng có thể xảy ra. Hắn thì hắn chỉ là một thằng tới từ Trái Đất nên dù gì cũng chưa biết về cái thế giới này lắm, chỉ cùng lắm là gói gọn trong Việt Quốc mà thôi.
Nhưng Lâm Quân vẫn biết cái chỗ này “ thực lực vi tôn “, cho nên hắn nghĩ cái thứ tổ chức làm sư phụ sợ như thế thì chắc hẳn là rất mạnh. Nhưng mà vậy thì sao chứ, dù gì Tiểu Lâm cũng là con gái hắn. Cho dù có phải chết hắn cũng phải đi qua xem.
_ Nhị Long, bắn pháo sáng đi.
Đi được một lát thì Lâm Quân nghiêm mặt nói.
_ Vâng, bang chủ.
Nhị Long nói rồi đưa tay vào trong người móc ra một ống bằng đồng, châm lửa vào đó.
Ngay lập tức, từ cái ống đồng một tia lửa bay lên trời. Khi đã lên tới độ cao nhất định thì tia lửa nổ tung. Trên bầu trời lập tức hiện ra một chữ “ HELP “ màu đỏ đặc biệt bắt mắt.
Cái này chính là phương tiện cầu cứu của Thiên Long Bang do Lâm Quân chế tạo ra, đồng thời chữ màu đỏ chính là lệnh cao nhất, nếu trong phạm vi SaiGon thành có bất cứ bang chúng nào nhìn thấy, phải đi qua ngay lập tức.
_ Tốt lắm, Nhị Long, ngươi đứng đây đợi. Ta đi đây một chút.
Lâm Quân bỏ lại một câu rồi biến mất. Thật ra hắn muốn vào thế giới TLBB để tìm thêm trợ lực. Ngày hôm nay hình như số hắn hơi xui, tỏ tình thì không như dự đoán, con gái thì bị tóm, còn sư phụ thì sợ hãi không giúp được.
Suy đi nghĩ lại thì hắn chỉ thấy có mỗi các nô lệ và hai huynh đệ trong thế giới TLBB là có thể tin được, vì vậy hắn muốn nhờ họ giúp..
……………………….
Nhoáng lên chỉ một cái thì cảnh tưởng trước mắt của Lâm Quân đã thay đổi, hắn đang đứng trong thành Đại Lý của thế giới TLBB.
Theo như Lâm Quân nhớ thì cả đám nô lệ của hắn đều đang theo Tiêu Phong và Đoàn Dự học tập. Lâm Quân dụng tâm cảm nhận một lát thì cảm giác cả đám đang ở Vô Lượng Sơn.
May thật, ở gần đây.
Lâm Quân nghĩ rồi lắp mô tơ vào mông, chạy thẳng hướng Vô Lượng Sơn. Hắn muốn nhờ Tiêu Phong và Đoàn Dự ra ngoài giúp hắn. Kể ra thì ngày hôm nay là lần đầu hắn đưa hai người mà không phải nô lệ ra bên ngoài. Không biết có chuyện gì không.
…………………………….
Vô Lượng Sơn.
_ Nha, Huyền Nạn đại sư, cái ngài nói là thật chứ?
Tiêu Phong sau khi tu xong một chai bia thì hứng thú hỏi. Lúc này hắn và đám Huyền Nạn đang ngồi nhậu, sau khi chém gió quên trời đất thì Huyền Nạn nói tiểu đệ của hắn có thể đưa mọi người ra thế giới khác.
_ Tiêu huynh đệ, ta là đại sư gì chứ, huynh đệ cứ nói quá. Dù sao ngươi là đại ca của thiếu gia nhà ta cơ mà …
Huyền Nạn cũng ngất ngưởng nói, tỏ vẻ rất khiêm tốn.
_ Ách, kính lão đắc thọ. Huyền đại sư đây dù gì cũng là cao nhân đắc đạo, lễ tiết là không thiếu được.
Tiêu Phong vỗ vai nịnh nọt nói, cho dù là lão già này thực lực thấp hơn hắn nhưng tuổi thì cao hơn thật. Tiêu Phong chính là kiểu “ ngươi kính ta một thước, ta kính ngươi một trượng “. Thời gian này thì Huyền Nạn đều đi thụ giáo võ công của hắn nên Tiêu Phong cũng hơi kính nể.
_ Nha, nếu thế thì ta cũng không khách sáo.
Huyền Nạn gật gù tỏ vẻ hài lòng lắm. Sau đó lão mới nói tiếp:
_ Ta nói thiếu gia nhà ta có thể đưa chúng ta qua thế giới khác chính là sự thật, không tin ngươi cứ hỏi Dư Độc tiền bối của ngươi, hoặc Tứ Đại Ác Nhân sẽ rõ. Bên thế giới đó, thực lực của ngươi có thể gọi là tầm trung thôi. Chứ có nhiều người mạnh hơn lắm. Cỡ như trụ trì Thiếu Lâm của ta thì không có 1000 cũng có 800 người như thế.
_ Gì? Lão nói thật chứ?
Tiêu Phong có vẻ không tin đáp. Dù gì trụ trì chùa Thiếu Lâm trong thế giới TLBB này thì cũng gọi là hàng top rồi, làm sao có nhiều người mạnh thế được.
_ Chẹp, đó là còn ít. Nghe nói chỗ đó còn có tiên và thần. Hèm, chỗ đó to gấp 100 lần trong này. Ngươi nói xem có khả năng không?
Huyền Nạn vặn lại Tiêu Phong ngay tắp lự. Thực ra cái này đều là Lâm Quân nói cho lão, chứ lão làm gì thấy thần tiên thật. Nhưng cái vấn đề to gấp 100 lần thì là sự thực. Dù gì cái thế giới TLBB này to lắm cũng chỉ là hình mẫu của Trung Quốc ở Trái Đất thôi, làm sao to bằng Đại Địa Cầu được.
_ Cũng có khả năng, nhưng mà ……..
Tiêu Phong ngập ngừng nói. Cảm giác cũng có lý xíu nhưng hắn thực sự không tin được ….
Đúng lúc này thì một giọng nói vang lên bên tai cả hai người bọn hắn:
_ Đại ca, Huyền Nạn, các ngươi bàn tán cái gì mà vui thế?
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant