Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 174: Nhưng Con Có Hai Điểm Yếu
rong bóng đêm tăm tối chỗ tứ sư phụ vừa bắn vào có một con ma thú cao to đang quằng quại vì đau đớn.
Chỉ thấy đây là một con ma thú trông giống như sói. Nhưng cả thân người đều là màu đen và nó cũng cao to như một con bò mộng, con sói này có một cặp mắt màu đỏ, trong đêm tối đặc biệt nổi bật. Nhưng giờ phút này một bên mắt của nó đang cắm một mũi tên bằng gỗ.
_ Ngaoooooooooo.
Con sói quằn quại lăn lộn trên mặt đất làm máu từ trong hốc mắt nó chảy ra liên tiếp. Theo Lâm Quân cảm nhận thì chắc chắn con sói này cũng là ma thú cấp 6, không hiểu tại sao chỉ một mũi tên bằng gỗ đã làm nó đau đớn như thế.
_ Đại đồ đệ, con nên nhớ. Khi đánh vào địch nhân thì phải đánh vào điểm yếu nhất của hắn.
Lúc này Võ Tinh Cung đứng bên cạnh đột nhiên mở miệng. Lâm Quân biết cái này chính là sư phụ dạy dỗ nên gật đầu.
_ Gào..
Con sói lúc này đau đớn cũng giảm bớt đi. Nó điên tiết vì bị thương nên lao lên tấn công. Chỉ thấy thân sói bật dậy, hai móng vuốt cào về phía Võ Tinh Cung.
Nhưng Võ Tinh Cung là ai, làm sao có thể để một con sói mới cấp 6 thương tổn mình. Chỉ thấy lão lách người sang bên cạnh. Đòn tấn công của con sói bị hụt.
Con sói này cũng là cấp 6, có được một ít trí thông minh, khi thấy đòn tấn công của mình bị hụt thì vội lấy lại thăng bằng, ý đồ tấn công lần 2.
Nhưng, chưa kịp làm gì thì một mũi tên lại bay tới, cắm thẳng vào đầu nó.
_ Ngaoooooooooooo.
Con sói lập tức kêu lên đau đớn.
_ Con nên nhớ, tránh né và phản đòn chính là một trong những bài học quan trọng nhất. Cho dù thực lực có mạnh tới đâu thì hai phần này cũng không thể thiếu được.
Võ Tinh Cung không thèm nhìn tiếp tục nói với Lâm Quân, còn Lâm Quân nghe thế chỉ gật đầu tỏ vẻ thụ giáo.
_ Ngaoooooooo ……….
Con sói lần này lại tiếp tục tấn công, nhưng hiển nhiên vẫn cứ hụt. Lần này nó bị ăn thêm một tên vào chân phải.
_ Hạn chế hành động của địch nhân cũng là một phần rất quan trọng. Khi đánh nhau ta không được để cho bọn hắn phát huy 100 % sức mạnh.
_ Ngaooooooooo …….
Lần này là một mũi tên vào con mắt còn lại.
_ Cung tên, hay mọi loại vũ khí, nếu biết cách sử dụng đều phát huy ra tác dụng đặc biệt. Ai nói, tên không thể đánh cận chiến.
_ Ngaoooooooo……..
Lần này là một tên vào lưng của con sói. Mũi tên xuyên thẳng qua, làm dính chặt con sói trên mặt đất. Không thể nào bò dậy được.
_ Tiếp đó chính là khống chế uy lực, thu phát tuỳ tâm. Giống như ta, chỉ sử dụng 1 phần trăm sức mạnh. Nếu như trên hai phần trăm thì con sói này đã chết từ lâu.
Nói rồi Cẩu Thánh đi tới, bàn tay đặt lên đầu con sói. Từng luồn nguyên khí từ bàn tay lão truyền qua người con sói, làm những vết thương của nó theo mắt thường có thể thấy đã lành lại. Ngay cả con mắt của nó, không biết Võ Tinh Cung làm cách nào nhưng nó đã sáng lại như bình thường.
_ Còn một điều nữa. Ta mong con hãy giống như loài sói, cho dù gặp bất cứ khó khăn nào cũng không được bỏ cuộc. Con có biết không? Từ khi ta đến đây, không có ngày nào mà con sói này không tìm tới. Ánh mắt nó nhìn ta vẫn căm thù như vậy.
Nói rồi Võ Tinh Cung rút mũi tên trên lưng con sói ra, đoạn trị liệu phần vết thương ở đó. Sau đó lão để con sói đi.
Con sói này như đã quen, nó gầm lên một tiếng rồi chạy thẳng vào rừng. Trước khi đi cũng không quên đưa một ánh mắt đầy hận thù nhìn Võ Tinh Cung.
_ Súc sinh chung quy vẫn là súc sinh. Nó không biết nếu là người khác thì đã giết nó từ lâu rồi.
Võ Tinh Cung cảm khái một câu, sau đó quay sang nhìn Lâm Quân hỏi:
_ Con tìm ta có chuyện gì?
Lâm Quân nghe thế thì cung kính nói:
_ Sư phụ, con có việc cần người giúp, chuyện là thế này ……………….
Lâm Quân mồm năm miệng mười kể lại những chuyện đã xảy ra, nhưng hắn không dám thêm thắt một câu nào. Bởi vì, theo như Lâm Quân biết thì chắc chắn tứ sư phụ của hắn đã biết có chuyện gì xảy ra, chẳng qua giả vờ vậy thôi. Dù sao theo như lời đại sư phụ hắn từng nói thì tứ sư phụ có nhiệm vụ bảo vệ hắn.
Sau khi nghe Lâm Quân nói xong thì Võ Tinh Cung không nói gì, chỉ trầm ngâm suy nghĩ. Được một lúc, lão mới mở miệng:
_ Đại đồ đệ, con là người có thiên phú tốt nhất, chiêu thức mạnh nhất, vũ khí mới lạ nhất mà chúng ta từng gặp được. Nhưng mà ……….
_ Nhưng sao hả sư phụ?
Lâm Quân nghe sư phụ tâng bốc hắn thì bên ngoài không thể hiện gì nhưng trong lòng lại cực kỳ vui mừng.
_ Nhưng con có hai điểm yếu.
Võ Tinh Cung giơ hai ngón tay lên.
_ Điểm yếu? Con có điểm yếu?
Lâm Quân ngạc nhiên hỏi, hắn chả biết mình có cái điểm yếu nào.
_ Đúng, một là, con quá dựa dẫm vào ngoại lực. Còn hai chính là con không chú tâm vào luyện võ. Với tư chất của con, nếu chú tâm thì ta nghĩ con đã lĩnh ngộ được một hoặc hai thuộc tính rồi.
_ Nhưng mà ……..
Lâm Quân nghe thế thì tỏ vẻ không phục. Ngoại lực có thì ngu gì không xài, còn sống trên đời đâu phải chỉ có mỗi võ công. Bộ bạn bè anh em, gái gú không được quan tâm sao.
Võ Tinh Cung chưa để Lâm Quân nói hết câu thì đã ngắt lời.
_ Ta biết con sẽ nguỵ biện. Nếu con ở trong thời bình thì những điểm yếu đó cũng không được coi là điểm yếu. Nhưng con đang sống trong thời chiến tranh, Việt Quốc ta đang trong đầu sóng gió. Nếu con không khắc phục được hai điểm yếu này thì ……..
Chưa nói hết câu, Võ Tinh Cung đã bước đi, không thèm quan tâm Lâm Quân nữa. Lão muốn đại đồ đệ này của lão tự hiểu được.
Trước khi chui vào ngôi nhà lá của mình thì Võ Tinh Cung còn nói thêm một câu:
_ Có đôi lúc, ta cũng ghen tỵ với con ………
Lâm Quân nghe những câu giáo huấn của Võ Tinh Cung mà chỉ ngẩn cả người. Trong lòng hắn đang suy nghĩ những gì tứ sư phụ của hắn vừa nói.
Đúng là trước giờ Lâm Quân rất ít khi tự ra tay, đa phần hắn chỉ dựa vào các ma thú và nô lệ là chính. Còn không cũng chỉ dựa vào vũ khí mới lạ mà thủ thắng.
Còn về phần hời hượt với luyện võ thì Võ Tinh Cung nói cũng đúng luôn. Thời gian này Lâm Quân luôn tất bật vì mục đích tán Kim Linh mà không chú tâm vào luyện võ. Thời gian hắn trong thế giới TLBB luyện võ cũng chuyển thành thời gian hắn trong không gian chiến thần tập cho các bạn múa.
Việt Quốc theo như lời các vị sư phụ nói thì đang trong thời kỳ khó khăn, mà thực lực hiện giờ của Lâm Quân cũng chỉ giống một con tôm con tép, trong cỗ máy xay thịt chiến tranh khốc liệt. Nếu như không cẩn thận, thì có lẽ, Lâm Quân cũng giả từ cõi đời, lần này thì chẳng có Thần Đèn giúp hắn chạy qua chạy lại nên có khi chết thật cũng nên.
Nghĩ tới đây mà Lâm Quân rùng mình một phát, sống trong môi trường học tập. Hình như hắn đã quên mất, đây chính là một thế giới cực kỳ nguy hiểm. Nếu không cẩn thận thì có thể chết bất cứ lúc nào. 1 phần 3 bang chúng Thiên Long Bang lên bảng đếm số lần trước chính là minh chứng xác thực nhất.
Lâm Quân nghĩ nghĩ rồi cảm thấy bản thân mình phải thay đổi, nếu như cứ trượt dài vào mấy vụ tán gái, chơi bời thì chắc chắn là có khi bạn bè, anh em, cái gia đình của hắn phải tiêu mất. May mắn ngày hôm nay có tứ sư phụ chỉ điểm ình. Gái, tuy quan trọng, nhưng phải có thực lực mới bảo vệ được.
Lâm Quân nghĩ thế rồi lập tức chắp hai tay, cung kính quỳ dưới đất hô:
_ Cảm ơn sư phụ đã cảnh tỉnh, đồ nhi đã biết phải làm sao rồi.
Sau khi đã dập đầu 3 cái thì Lâm Quân lập tức đứng dậy, gọi Eagle rồi rời khỏi ngọn núi. Hắn biết, lần này giáo huấn Vô Văn Dương hoặc ai khác thì chính mình phải tự làm. Không thể nào mãi mãi dựa vào các sư phụ được.
Nhưng có một điều, Lâm Quân thực ra vẫn chưa hiểu, sư phụ nói ghen tỵ với mình là ý gì nhỉ.
……………………………………..
Thấy bóng Lâm Quân đã khuất dần thì Võ Tinh Cung mới mỉm cười. Sau đó, lão lôi ra một bộ trang phục dạ hành, chuyên dùng để đi đêm mặc vào người. Tuy nói như thế, nhưng tên đệ tử này cũng rất quan trọng nha. Làm sao có thể để tên nhóc con này tự làm được.
Lần này thì lão quyết đi theo để bảo vệ cho Lâm Quân. Bởi vì, theo như lão cảm giác, thì hai tên phá đám Lâm Quân cũng có thực lực cỡ như lão.
Sau khi mặc xong bộ đồ thì Võ Tinh Cung cũng lập tức lắc mình, lặng lẽ bám theo sau …..
………………………………………..
Lâm Quân đứng trên người Eagle mà không biết rằng đã có một người lặng lẽ đi theo hắn. Trong lòng Lâm Quân đang nghĩ, phải dùng cách nào để dạy dỗ mấy tên đã phá hắn đây.
Nếu nghĩ thật kĩ, thì người đã phá hắn, cho dù không phải Vô Văn Dương thì cũng có thực lực cỡ Võ Thánh. Bởi vì cho dù là Thiên Không Võ Sĩ cũng không thể nào viết chữ trên bầu trời được.
Đang suy nghĩ tới xuất thần, thì đột nhiên, Eagle ở dưới chân hắn truyền âm nói:
_ Thiếu gia, hình như chỗ kia có một đám người lén la lén lút, muốn đột nhập vào SaiGon thành kìa.
_ Hả? Mà kệ mẹ bọn nó, anh đang suy nghĩ mà cứ phá là sao? Bay tiếp đi.
Lâm Quân bực mình lên tiếng. Bọn nào lén lút thì kệ bọn đó, có ảnh hưởng tới tiền ăn sáng của hắn đâu mà con chim này báo cáo làm gì.
_ Ách, thiếu gia, nhưng mà trang phục của bọn hắn hơi quen. Nhất là cái hoạ tiết con rồng bên vai trái. Hình như rất giống bộ trang phục của ngài hay mặc thì phải.
Eagle vội giải thích, đúng là thấy mấy cái hình đó, nghĩ là người quen của thiếu gia nên nó mới báo cáo. Nếu không thì báo cáo làm cái vẹo gì.
_ Hửm, phải không, bay về hướng đó cho ta.
Lâm Quân vội vàng ra lệnh, hình như áo giáp có con rồng bên vai trái là tiêu chí đặc biệt của Thiên Long Bang hắn thì phải. Làm quái gì mà bọn này xuất hiện ở đây, lại còn lén la lén lút.
_ Vâng
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant