Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 169: Vậy Tổng Cộng Là 95 Điểm
rương Văn Long vừa dứt lời, tức thì 1 đàn học sinh lập tức leo lên sân khấu. Đây chính là toàn bộ học sinh lớp A1. Tiết mục đầu tiên chính là do họ biểu diễn.
Dẫn đầu đám người này chính là một tên nhóc khá nổi tiếng trong trường học. Tên này chính là con trai một quan đại thần trong triều. Thực lực đã là Võ Quân.
Hắn tên là Phạm Văn Sinh, tầm khoảng 17 tuổi, mặc một bộ áo giáp toàn màu đỏ, tay cầm một thanh đại kiếm cực to. Chức nghiệp của tên này chính là chiến sĩ. Phía sau lưng hắn là toàn bộ học sinh lớp A1. Mỗi người đều mặc trang phục phù hợp với chức nghiệp của mình như chiến sĩ mặc áo giáp cầm kiếm. Ma pháp sư mặc trường bào cầm gậy. Hay như sát thủ mặc một bộ đồ đen che kín mặt ……
Tên Phạm Văn Sinh vừa lên sân khấu đã rước tới những lời hoan hô vang dội của các bạn nữ. Dù sao bề ngoài tên này cũng cực bảnh, mái tóc dài màu đỏ tung bay trong gió, bộ áo giáp màu đỏ vừa vặn người. Khuôn mặt trông như những diễn viên Hàn Quốc nổi tiếng, tay cầm một thanh đại kiếm to khủng bố. Vừa anh tuấn nhẹ nhàng, vừa tỏ đủ sức mạnh của đàn ông. Rất dễ hiểu tại sao hắn được hoan hô như thế.
_ Mời bạn Phạm Văn Sinh, lớp trưởng lớp A1 lên giới thiệu tiết mục của mình.
Thấy đám học sinh đã đi lên thì Trương Văn Long mới mở lời. Sau đó đưa một thiết bị khuếch đại âm thanh trông như micro cho Phạm Văn Sinh.
Phạm Văn Sinh nghe thế thì tiến tới cầm mic, chào hỏi một cách rất tiêu chuẩn:
_ Chào các thầy cô, các bạn học sinh, các anh chị đã đến ngày hôm nay.
Dừng một lúc thì hắn mới tiếp lời:
_ Ngày hôm nay, lớp A1 xin bắt đầu tiết mục trước. Chắc hẳn các bạn học sinh đã biết tiết mục của bọn mình là gì phải không. Đúng, chính là tập võ theo điệu nhạc.
_ Ngày hôm nay bọn mình tập theo bài hát rất nổi tiếng của Việt Quốc. Tên gọi “ Tìm Lại “ của nhóm nhạc nổi tiếng “ MicroWave “. Mời các bạn và thầy cô thưởng thức.
_ Hoan hô, bis bis.
_ Chắc hay lắm, hoan hô.
………………………….
Các học sinh đứng dưới ai cũng vỗ tay rất nồng nhiệt, bài hát “ Tìm Lại “ là bài hát rất sôi động, ở Đại Địa Cầu thì nó không được gọi là thể loại “ nhạc rock “ mà chính là thể loại nhạc “ chiến tranh “. Bài hát này thường được các nhạc sư thể hiện trên chiến trường nhằm tiếp lửa thêm cho các chiến sĩ.
Phạm Văn Sinh vừa nói xong thì đội hình lớp A1 lập tức biến hoá. Chỉ thấy các chức nghiệp như ma pháp sư, nhạc công, mục sư…….nói chung là những chức nghiệp đánh xa lập đứng vây quanh sân khấu theo một đội hình cánh cung. Ma pháp sư đứng sau còn các chức nghiệp khác đứng trên.
Còn các chiến sĩ mặc giáp hoặc sát thủ che mặt, giữa sân khấu lập tức chia thành hai phe khác nhau. Một bên chính là Phạm Văn Sinh và thêm 9 chiến binh mặc giáp màu đỏ. Bên còn lại chính là gần 20 chiến binh giáp đen mà 40 sát thủ che mặt.
_ Bắt đầu.
Phạm Văn Sinh hét lên một tiếng.
Lập tức hai thiết bị như hai dàn loa quanh sân khấu vang lên tiếng nhạc rộn rã.
Tiếng trống dồn dập và tiếng guitar lập tức vang lên …..
Nhạc dạo vừa vang lên thì toàn bộ học sinh đều đứng im như tượng gỗ, không ai làm gì cả.
Chỉ vài giây sau, lời hát bắt đầu vang lên.
Chẳng muốn nghe gì.
Chẳng muốn nhìn khác.
Đôi mắt luôn tìm, tìm về.
Người nhếch môi cười.
Người như hụt hẫng.
Người khóc trong lòng.
Hết rồi.
Tiếng hát mạnh mẽ của nhóm nhạc “ MicroWave “ vừa vang lên thì các chiến binh mặc giáp của cả hai bên bắt đầu hành động.
Chỉ thấy 40 người giáp đen và các sát thủ giơ cao binh khí của mình lên, gào to một tiếng rồi lao vào bọn Phạm Văn Minh.
Còn bọn Phạm Văn Sinh thì như quyết định một điều gì đó. Trên khuôn mặt hiện lên chiến ý mãnh liệt và quyết tâm liều chết, với dẫn đầu là Phạm Văn Sinh cầm thanh đại kiếm to tổ bố cũng lao lên theo.
Cả hai bên đều vận dụng nguyên khí của mình hoá thành hai luồn sáng có màu khác nhau. Một bên màu đỏ còn một bên chính là màu đen.
Như hai tia chớp lao vào nhau.
Hai bên sau khi đụng nhau thì từng người chia ra đều tìm kiếm các đối thủ ình. Bên giáp đỏ chính là 1 vs 4, còn bên giáp đen chính là hai sát thủ và hai chiến binh vây 1 tên giáp đỏ.
Tiếng nhạc dồn dập, tiếng hát vang lên liên tiếp thì các chiến binh cũng phát ra từng chiêu từng thức xinh đẹp để chiến đấu với nhau. Lẽ dĩ nhiên, cái này chỉ là biểu diễn nên từng chiêu thức, nhìn nguy hiểm như thế nhưng thực chất không gây ra một chút sát thương nào.
Tìm lại đi hãy tìm lại trong mỗi người.
Để ta không thấy ta như lúc này.
Đường xa quá dài và ta mệt nhoài.
Vì ta không đứng bên nhau nữa rồi.
……………………..
Khi nhạc đã đến phần điệp khúc thì giữa sân khấu, biến đổi lại diễn ra. Chỉ thấy bên giáp đỏ, ngoài Phạm Văn Sinh ra. 9 người khác sau khi biểu diễn một đống chiêu thức hoa lệ thì giả bộ phun máu bay ra ngoài. Ở giữa sân khấu chỉ còn một mình Phạm Văn Sinh đang 1 vs 40.
Phạm Văn Sinh giờ phút này không biết làm sao mà máu me cũng đã đầy người. Thanh đại kiếm chắn trước ngực chống đỡ các chiêu thức của 40 người kia phát ra.
Sau đó, các mục sư đang đứng bên ngoài chợt hành động. Từng luồng sáng trắng mạnh mẽ đổ vào người Phạm Văn Sinh.
Ngay lập tức, từng vết máu trên người hắn biến mất như chưa từng xuất hiện. Sau đó Phạm Văn Sinh tỏ vẻ như lang như hổ lao lên đánh chiến tiếp với 40 người kia.
Lần này thì toàn bộ bọn họ sau khi đánh một đống chiêu cho xinh cho đẹp thì cũng giả vờ phun máu bay ra ngoài.
Trong sân khấu, ngay lập tức chỉ còn một mình Phạm Văn Sinh. Hắn lặng lẽ đứng đó nhìn tràng cảnh xung quanh. Sau vài giây lẳng lặng đứng thì hắn mới đi tới chỗ 9 tên giáp đỏ lúc nãy đã phun máu bay ra từ trước.
Tìm lại đi hãy tìm lại trong mỗi người.
Để ta không thấy ta như lúc này.
Đường xa quá dài và ta mệt nhoài.
Vì ta không đứng bên nhau nữa rồi.
Tìm lại đi hãy tìm lại trong mỗi người.
Để ta không thấy ta như lúc này.
Đường xa quá dài và ta mệt nhoài.
Vì ta không đứng bên nhau nữa rồi.
…………………………..
Lúc này thì phần điệp khúc vẫn vang lên nhưng Phạm Văn Sinh lại đứng nhìn thi thể, à tất nhiên là giả của các đồng đội mới chiến đấu lúc nãy.
Lần này thì hắn tỏ vẻ cực kỳ bi thương và đau lòng, khuôn mặt anh tuấn trở nên trắng bệch như bị bệnh. Chỉ thấy hắn quỳ xuống trước thi thể các đồng đội. Vuốt mắt cẩn thận cho họ. Rồi không hiểu sao, thằng này lại ngồi đó khóc tu tu hu hu. Nhìn cực kỳ thảm thương và đau khổ.
Tiếng nhạc mạnh mẽ cuối cùng đã dừng lại. Chỉ là khán giả đều rất khó hiểu. Xong rồi sao, mà thực ra cái đám đứng xung quanh sân khấu là làm cái gì thế.
Nhưng chưa kịp nói với nhau câu nào thì một màn tiếp theo diễn ra. Chỉ thấy, tiếng nhạc vừa dứt được 2s thì các ma pháp sư đang rãnh rỗi kia chợt vung tay lên, tung ra một chiêu thức cực kỳ hoa lệ bắn lên bầu trời.
Chỉ thấy đây là một chiêu thức có màu trắng, mỗi chiêu thức bắn lên bầu trời tạo thành một chữ khác nhau. Khi hơn 20 ma pháp sư hoàn thành chiêu thức của mình thì một dòng chữ màu trắng, đặc biệt bắt mắt hiện lên trên bầu trời.
Âm nhạc chính là cảm nhận của mỗi người. Riêng chúng tôi, chúng tôi nghĩ Tìm Lại ở đây chính là Tìm Lại những ngày tháng tốt đẹp đã trôi qua của mình.
Các bạn hãy trân trọng những gì chúng ta đang có được, nếu không, một ngày mất đi, chúng ta sẽ cực kỳ hối tiếc về nó.
………………………
Dòng chữ này chỉ hiện trên bầu trời chừng 10s nhưng ai cũng đã đọc được nó viết những gì. Và họ cũng hiểu tại sao lớp A1 lại diễn một màn như thế. Thì ra 10 tên giáp đỏ chính là các huynh đệ của nhau. Cuối cùng chỉ có một người sống sót nhưng người này rất đau thương. Qua những hình ảnh này lớp A1 muốn truyền một thông điệp tới tất cả mọi người “ hãy trân trọng những gì mình đang có, bởi vì cuộc sống đôi khi rất mỏng manh “.
_ Hoan hô, hay lắm……..
_ Lớp A1, làm tốt lắm. Thực cảm động ………
_ Phạm Văn Sinh, em yêu anh………..
…………………………..
Hiển nhiên, các khán giả của chúng ta rất ủng hộ tiết mục này. Đồng thời trong lòng cũng không khỏi cảm động, nhớ về những gì mình đang có. Tình thương cha mẹ, tình yêu, tình huynh đệ, quê hương đất nước ……….. Có những người cảm thấy trước giờ mình đối xử với cha mẹ, anh em, bạn bè hơi thậm tệ thì thầm nhủ “ chắc chắn mình sẽ trân trọng họ hơn “. Bởi vì, cuộc sống vốn dĩ quá mong manh. Không biết một lúc nào đó, họ sẽ rời xa mình mà qua thế giới bên kia.
Học sinh lớp A1, sau khi biểu diễn xong thì xếp thành từng hàng, cúi chào các thầy cô và khán giả rồi đồng thanh hô.
_ Xin chúc các thầy cô, các bạn học sinh có một buổi tối thật vui vẻ.
Lần này thì tiếng vỗ tay ủng hộ cũng cực kỳ vang dội. Sau khi các học sinh lớp A1 rời khỏi sân khấu thì hiệu phó Trương Văn Long lại tiến lên.
_ Các em, vậy là tiết mục của lớp A1 các em cũng đã xem xong rồi đúng không. Vậy sau đây, mời phần chấm điểm của ban giám khảo.
Hắn vừa dứt lời thì ban giám khảo đã giơ lên những biển số có ghi điểm ở trên. Chỉ thấy 5 nữ đều cho 10 điểm. Còn các nam đều cho 9 điểm. Vì sao ư, nữ dễ cảm động chứ nam thì không. Họ chỉ đánh giá đúng tiết mục mà thôi. Họ cảm thấy tiết mục này chưa hoàn hảo lắm.
_ Vậy tổng cộng là 95 điểm.
Trương Văn Long liếc mắt một cái rồi nói.
Dừng một lát, lão tiếp lời:
_ Vậy, sau đây. Xin mời lớp A2 lên sân khấu biểu diễn………..các em…….. ột tràng pháo tay nào ………………..
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant