I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105: Không Phải Vị Nhân Huynh Đây Mất Trym Thì Là Gì?
_ Phải không đó?
Lâm Quân dụi dụi mắt hỏi. Hôm qua khi trở về thì tất cả mọi người đều gặp lại nhau. Lúc đó hắn còn nhớ Thi Giang lao vào lòng Đặng Tùng khóc lớn 1 hồi cơ mà, sao bây giờ mất tích rồi.
_ Đúng, bang chủ, đây là huyết thư chị dâu ngài để lại.
Ảnh Sát nói rồi móc trong người ra 1 tờ giấy trắng. Vì lúc nãy Đặng Tùng kêu hắn gọi Thi Giang dậy ăn sáng thì hắn tìm thấy được thứ này. Hắn biết là mọi chuyện không ổn nên vội vàng chạy tới đây.
_ Huyết thư? Đưa đây ta xem.
Lâm Quân nghe thế thì cầm lấy cái gọi là “ huyết thư “ cầm lên xem xét. Chỉ thấy trên đó viết:
Hơ lêy à, khi chàng cầm được bước thư này thì thiếp cũng đã đi rồi. Thiếp xin lỗi chàng về tất cả mọi chuyện, chúng ta không hợp với nhau đâu. Trước giờ thiếp cứ nghĩ tình cảm của thiếp cho chàng là tình yêu, nhưng sau khi nghĩ lại thì đó chỉ là tình thân thôi. Xin lỗi chàng nhé, thiếp đi đây ………. Thiếp muốn đi tìm tềnh yêu của đời mình.
Tái bút: Hôm qua kiếm không ra bút nên thiếp chơi luôn bằng máu, chàng đừng sợ nhé.
Người gửi: Thi Giang không còn là của chàng.
Đọc xong bức huyết thư thì Lâm Quân chỉ trầm ngâm không nói gì, điều hắn lo sợ đã tới. Từ rất lâu hắn đã biết Thi Giang không thích Đặng Tùng, nhưng không ngờ là Thi Giang lại chọn cách này để ly khai. Hắn không biết thằng bạn hắn nhìn thấy bức thư này thì có điên lên không đây.
Được 1 lúc hắn mới quay sang hỏi Ảnh Sát:
_ Phó bang chủ biết chuyện chưa?
Ảnh Sát đáp:
_ Chưa đâu bang chủ, lúc nãy thuộc hạ thấy bức thư này thì vội vàng chạy tới đây.
_ Ngươi làm tốt lắm, ra ngoài trước đi. Ta thay đồ đã.
Lâm Quân tán dương 1 tiếng, may mắn mà Đặng Tùng chưa biết nên không sao.
_ Vâng.
……………………….
Khi thay đồ xong thì Lâm Quân mới cùng Ảnh Sát đi tới nhà ăn, trong lòng không ngừng suy nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Vừa đi vừa nghĩ thì chẳng mấy chốc đã tới nơi. Trên bàn ăn đã ngồi đầy đủ người, chỉ thiếu mỗi Thi Giang. Thấy Lâm Quân bước tới thì cả bọn đều chào hỏi, sau đó Lâm Quân mới ngồi xuống.
Ngồi chưa nóng đít thì hắn quay sang hỏi Đặng Tùng:
_ Ta có 1 tin tốt và 1 tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào?
Đặng Tùng đang ăn 1 tô phở, nghe thế thì dừng đũa lại, tuy trong lòng thấy khó hiểu nhưng vẫn hỏi:
_ Tin xấu trước đi.
_ Ừ, tin xấu là dầu ăn tăng giá rồi.
Lâm Quân cười cợt nói.
_ Sặc thế còn tin tốt?
Đặng Tùng nghe thế suýt nữa phun hết phở trong miệng ra, khó khăn lắm hắn mới kìm lại được.
_ À, bây giờ ngươi chỉ có thể yêu đàn ông.
Lâm Quân cười thêm 1 cái nữa rồi nói. Hắn muốn làm thằng bạn hắn thoải mái 1 chút rồi mới nghe cái tin động trời kia.
Lâm Quân vừa nói xong thì lập tức vang lên nhiều tiếng “ phụt “, “ phụt “ liên tiếp. Vì lời hắn quá bá đạo nên tất cả các bàn bên cạnh, kể cả những người ngồi cùng bàn đều phun thức ăn từ trong miệng ra ngoài hết.
_ Ặc, tại sao?
Đặng Tùng khó hiểu hỏi, tuy hắn biết là Lâm Quân rất hay đùa nhưng chuyện hôm nay có vẻ đùa hơi thái quá.
Lâm Quân nghe thế thở dài 1 cái rồi móc ra bức huyết thư. Hắn đã quyết định sẽ cho thằng bạn biết tất cả, đau ngắn không bằng đau dài. Dù sao thì chuyện cũng đã rồi.
_ Nén bi thương đi.
Lâm Quân đưa xong chỉ nói 1 câu rồi trầm mặc. Mọi người xung quanh thấy hắn thần thần bí bí thì trên mặt đều hiện lên vẻ hiểu ra. Trong lòng ai nấy đều có nhãn tình thông cảm nhìn Đặng Tùng. Vì sao ư? Dầu ăn tăng giá, yêu đàn ông, sau đó là 1 tờ giấy dính máu.
Khỏi cần nói cũng biết chắc chắn là vị nhân huynh đây mất t rym rồi, haiz gói trong tờ giấy mà dính cả máu ra ngoài. Thật tội nghiệp.
Ai nấy đều thông cảm cho Đặng Tùng, thậm chí có người còn nhỏ ra 2 giọt nước mắt. Như để chứng minh cho giả thuyết của họ thì Đặng Tùng đột nhiên gào lên 1 tiếng:
_ Không, tại sao em lại bỏ anh? Tại sao chứ? Tại saoooooooooo?
Vừa gào Đặng Tùng vừa rơi nước mắt, trông thật thảm thương và tội nghiệp. Tiếp đó Đặng Tùng như phát điên, không ngừng đập tất cả những gì có trên bàn, quăng hết tất cả mọi thứ xuống mặt đất.
_ Tại sao? Anh làm gì có lỗi với em? Tại sao chứ hả?
_ Tại sao em không nói với anh 1 câu?
_ Tại sao trong bao nhiêu năm em lại lừa dối anh?
…………………………………..
Liên tiếp vang lên tiếng chất vấn của Đặng Tùng nhưng không ai có thể cho hắn 1 đáp án. Mọi người xung quanh đều im lặng xem Đặng Tùng đập phá mọi thứ mà không ai tiến lại ngăn cản.
Khi cảm thấy đã phát tiết đủ thì hắn mới ngừng lại, nhưng trên mặt vẫn còn rơi nước mắt. Lâm Quân thấy thế thì bước tới, vỗ vào vai Đặng Tùng nói:
_ Nén bi thương đi người anh em.
_ Ừ.
Đặng Tùng nghe thế thì ngồi sụp xuống, 2 tay ôm đầu khóc rống lên. Trong lòng hắn cảm giác trời đất như sụp đổ. Bao nhiêu năm qua hắn 1 mực yêu thương Thi Giang là thế, không ngờ tới tất cả chỉ là dối trá. Hắn thật sự rất không cam tâm, dù cho Thi Giang nói thẳng với hắn từ đầu thì hắn chắc chắn cũng bỏ qua thôi. Không nghĩ tới nàng ta đi không 1 lời từ biệt, chỉ viết 1 bức thư cho hắn.
Hắn không cam tâm, thật sự rất không cam tâm.
_ Đúng đó người anh em, nén bi thương đi.
_ Ta nghe nói đàn ông yêu nhau được mà, không sao đâu. Dầu ăn ta tài trợ.
_ Ừ nén bi thương tiếp tục sống đi. Ta nghe nói trong truyền thuyết có Đông Phương Bất Bại, tuy mất trym nhưng đã trở thành 1 người không ai coi thường được.
_ Đúng, cùng lắm đái đứng chuyển sang đái ngồi là được. Ta có bà con làm thái giám trong triều mà có sao đâu.
……………………………………..
Người trong quán nghe Lâm Quân an ủi thì cũng miệng năm miệng mười an ủi theo, nhưng họ chỉ nghĩ theo chiều hướng kia nên càng an ủi càng loạn, càng an ủi càng sai, họ không ngờ Đặng Tùng chỉ bị gái đá thôi. Đặng Tùng ngồi dưới đất khóc mà cũng chả hiểu chuyện quái gì xảy ra. “ Đái ngồi “, “ mất trym “, “ yêu đàn ông “, là cái nồi gì thế, anh mày bị đá thôi mà.
_ Dừng lại, các ngươi nói gì thế?
Thấy tình hình có vẻ không đúng thì Lâm Quân hét lớn 1 tiếng. Hắn thật sự rất sợ thằng bạn mình trong cơn thất tình, nếu bị đám người này dụ dỗ chuyển sang yêu đàn ông thì toi.
_ Sao lại dừng lại, lúc nãy ngươi kêu dầu ăn lên giá cơ mà.
_ Đúng, còn chuyển sang yêu đàn ông.
_ Đúng, còn đưa tờ giấy dính máu.
Mọi người xung quanh đáp trả mãnh liệt, cuối cùng chốt lại 1 câu:
_ Không phải vị nhân huynh đây mất trym thì là gì?
…………………………
Im lặng. Im lặng tới đáng sợ.
Lâm Quân ngẩn người nhìn mọi chuyện, thì ra là do lời hắn nói lúc nãy mà đám người này lại tưởng nhầm. “ *****, con ***** nó chứ, đám nhiều chuyện, bố nói chuyện với huynh đệ thì mắc gì chúng mày xía vào “.
Đám người xung quanh khi nói xong thì cũng im lặng, trong lòng thầm hô “ lỡ miệng cmnr “. Bọn hắn biết người mất trym kiêng kỵ nhất là bị người ta nói. Bọn hắn lỡ nói ra rồi, nhất thời cũng không biết làm gì cho nó đúng nên đành im lặng.
Riêng Đặng Tùng đang khóc thì chợt nín hẳn, hắn lau sạch nước mắt rồi quan sát xung quanh, khi tới chỗ Lâm Quân thì chợt nghiến răng kèn kẹt. Móc trong người ra 1 thanh kiếm rồi đứng lên cười nói:
_ Huynh đệ tốt của ta a, ta rất cảm ơn ngươi.
Lâm Quân thấy đôi mắt như muốn giết người của Đặng Tùng thì xua tay nói:
_ Đâu có đâu có, chúng ta là huynh đệ mà.
_ Ừ, huynh đệ, huynh đệ tốt.
Đặng Tùng cười âm lãnh nói từng chữ qua kẽ răng.
Sau đó hắn chợt nâng thanh kiếm lên, hét lớn 1 tiếng:
_ Con mẹ ngươi, tiếp chiêu. **** bố bị gái đá mà qua miệng ngươi thành mất trym, con mẹ ngươi.
_ Á, cứu mạng.
Lâm Quân nói 1 tiếng rồi chạy vù ra cửa, trong lòng thầm hô xui xẻo.
_ Đứng lại, hôm nay anh ày biết nước biển tại sao lại mặn.
……………………………………
Trên đường tới trường DongDa xuất hiện 1 đám học sinh kỳ quái. Người nào người nấy mặt mũi đều bầm dập thấy ghê. Nhất là cái tên đang đi đầu. Bọn hắn lê từng bước mệt mỏi đi tới trường, trông giống 1 đám lính mới thất trận hơn là 1 đám học sinh.
_ Cái **** nó, ngươi không thể đánh nhẹ nhàng hơn sao.
Lâm Quân mắng 1 tiếng, trong lòng phiền muộn không thôi.
_ Cái đậu xanh rau má, mày đánh bố nặng có kém đâu.
Đặng Tùng đốp chat lại 1 câu.
_ Thôi được rồi, 2 đại ca im dùm em cái. Sắp tới trường học rồi.
Ngọc Tú đành ra mặt điều hoà 1 phen, nếu làm không khéo có khi tiếp đến lại có thêm 1 trận đánh nhau nữa.
_ Hừ, ta tha cho ngươi lần này.
Đặng Tùng và Lâm Quân trăm miệng 1 lời nói.
_ Cái này ta ( bố ) mày nói mới đúng.
2 người cùng thốt thêm 1 câu nữa. Sau đó chợt ngẩn người rồi cười lên điên cuồng.
_ Hahahaha, chúng ta thật là cmn giống nhau. Thôi huynh ( đệ ), xin lỗi đệ ( huynh ) nhé, lúc nãy hơi quá tay.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant