You practice mindfulness, on the one hand, to be calm and peaceful. On the other hand, as you practice mindfulness and live a life of peace, you inspire hope for a future of peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 104: Ặc, Chị Dâu Ngài Biến Mất Rồi Bang Chủ Ơi
ghe Vô Văn Dương còn cố chấp muốn ỉa lên đầu Lê Thiếu Phong thì gã họ Lê rùng mình 1 cái, tránh qua bên cạnh rồi nói:
_ Ách, huynh đệ, cứ tự nhiên.
Trong lòng còn không quên nhắc nhở mình không nên đắc tội với tên này, lỡ ghi thù với hắn hắn lại muốn ỉa lên đầu mình thì lại khổ.
Vô Văn Dương không nói không rằng hạ xuống ngay bên cạnh Lê Thiếu Phong, trên khuôn mặt tràn đầy vui vẻ vì sắp báo được thù.
Còn bọn Lâm Quân thì bay về phía Sát để xem hắn có sao không. Khi hắn đánh rắm ra cấm chú thì cũng biến lại thành người, nằm khoả thân trên mặt đất.
Hừm, nên chơi kiểu nào đây nhỉ. Đối với mấy tên khác thì qua loa cho xong chuyện là được, nhưng tên này tính ra cũng là đầu sỏ còn gì. Không những thế hắn còn bắt mình tốn công tốn sức đánh đấm nãy giờ.
Vô Văn Dương nghĩ như thế nên quyết tâm sẽ chiêu đãi vị thành chủ của chúng ta cho nó tận tình. Chỉ thấy hắn bước tới, thu nhỏ kích thước cơ thể lại thành 1 người bình thường. Thậm chí trên mặt hắn bây giờ cũng xuất hiện đầy đủ ngũ quan.
_ Thiên linh linh, địa linh linh, bồn cầu xuất hiện.
Vô Văn Dương chắp tay lầm rầm 1 lát. Sau đó tự nhiên xuất hiện 1 cái bồn cầu ngay trên đầu Lê Thiếu Phong. Nhưng cái đáy thì lại bị lủng. Tất nhiên là nếu Vô Văn Dương đi trên đó thì chắc chắn bao nhiêu thứ dơ bẩn sẽ đổ xuống đầu Lê Thiếu Phong rồi.
Nhìn hiện trường 1 lát thì Vô Văn Dương vẫn chưa hài lòng, sau khi đứng trầm tư 1 lát thì hắn bước tới, trên mặt nở 1 nụ cười âm hiểm. Chỉ thấy hắn niệm thêm 1 lát nữa, sau đó từ trong tay bắn ra vài dòng nước về phía Lê Thiếu Phong.
Những dòng nước hôi hám khi tới nơi thì giống như có sinh mệnh, chợt hoá thành thể rắn cột chặt tay chân của Lê Thiếu Phong, đồng thời cũng banh miệng hắn ra. Lê Thiếu Phong thì đang bị thương rất nặng nên đã hôn mê từ lâu, hắn không chống cự được 1 chút nào.
Vô Văn Dương thấy mọi chuyện đã xong thì mới khoan thai tụt quần, ngồi lên cái bồn cầu. Tiếp đến hắn bắt đầu rặng.
Tự hạ đan điền.
Thổ hạ khí công.
Trong công có khí.
Trong khí có công.
Tinh thần trong sạch.
Tập trung cao độ.
_ Phẹt, phẹt, xì, xì, xì…………..xì xì…………bỏm……….bỏm………bỏm� �� ��…..
Từng cục, từng cục màu nâu đen mang theo mùi hôi thối cực kỳ mãnh liệt rơi thẳng vào mõm Lê Thiếu Phong làm cho hắn “ khụ khụ “ liên tục, mặc dù đã bất tỉnh nhân sự. Mắt thấy sh*t đã phủ kín cả đầu Lê Thiếu Phong thì Vô Văn Dương mới đứng dậy, trong lòng tràn đầy thoả mãn.
Có sát khí.
Đang thoải mái tinh thần thì trong cảm giác của Vô Văn Dương chợt có 1 luồn sát khí mãnh liệt rất gần ngay tại chỗ hắn đứng. Vô Văn Dương quay về phía phát ra sát khí hét lớn:
_ Đi ra đây, giấu đầu giấu đuôi.
Sát khí là 1 thứ mông lung không rõ ràng, mắt nhìn không thấy, mũi ngửi không được nhưng con người có thể cảm nhận được nó. Nhất là những người có võ công cao cường hoặc là những người đã trải qua ranh giới của sự sống và cái chết thì cảm giác với sát khí cực kỳ mãnh liệt.
Từ trong bóng tối 1 lão già bước ra, lão già này đúng là Lê Dũng, chỉ thấy lão chỉ tay về phía Vô Văn Dương hỏi:
_ Ngươi………ngươi……… đã làm gì Lê Thiếu Phong.
Thật ra Lê Dũng cũng vừa tới thôi, ngay lúc tới thì lão thấy 1 màn phía trên kia nên trong lòng cực kỳ tức giận, vừa toả ra sát khí thì đã bị Vô Văn Dương phát hiện.
_ À, ta ỉa lên đầu hắn, có gì không?
Vô Văn Dương lập tức trả lời, trên mặt còn hiện lên thần sắc vui vẻ như báo được thù.
Nghe xong câu đó mặt Lê Dũng tràn đầy tức giận, khuôn mặt đầy nếp nhăn vặn vẹo đến dữ tợn. Lê Thiếu Phong nói cho cùng cũng là 1 thành chủ, ỉa lên đầu hắn khác gì ỉa lên đầu người dân Việt Quốc, khác gì sỉ nhục Việt Quốc. Đã thế những xác chết dọc đường lão cũng quy về tay tên người nước trước mặt này, lửa giận của lão bốc cao vạn trượng.
Nghĩ tới đây Lê Dũng hét lên 1 tiếng:
_ Con mẹ ngươi, tiếp chiêu.
Trước giờ lão là 1 con người đức cao trọng vọng, khỏi phải nói khi lão đã thốt ra lời thô tục thì giận dữ tới mức nào.
Nhưng Lê Dũng mới tập trung nguyên khí, chưa kịp ra tay thì 1 giọng nói quen thuộc truyền vào tai lão:
_ Uả, hiệu trưởng, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế.
Giọng này nghe quen quen. Quay đầu lại nhìn thì Lê Dũng thấy 1 đám người bước tới, đi đầu chính là tên nhóc con mà lão tìm kiếm bấy lâu nay. Phía sau là 1 đám người, trong đó có vài người lão đã biết như Đặng Tùng, Hoàng khải. Cũng có 1 số người lão chưa từng gặp bao giờ như Cẩu Thánh.
_ Lâm Quân.
Lê Dũng hét lớn 1 phát rồi lao tới, thật là đi mòn gót giày tìm không thấy, khi tìm được thì chẳng phí công. Lê Dũng ôm chằm lấy Lâm Quân rồi hỏi:
_ Tại sao các ngươi ở đây thế? 1 tháng này sao ngươi không đi học?
_ Ách, hiệu trường, ngài thả ta ra trước được không vậy? Từ từ ta giải thích.
Lâm Quân thấy Lê Dũng làm thế thì trong lòng kinh sợ không nhẹ, hắn không ngờ Lê Dũng gặp hắn lại phản ứng quá khích như thế.
_ Ặc, ta quên mất.
Lê Dũng đỏ bừng mặt nói. Hôm nay thực sự là lão quá kích động.
_ À, chuyện là vầy………………………
Lâm Quân miệng 5 miệng 10 kể ra hết mọi chuyện, từ lúc hắn bị Lê Thiếu Phong truy sát cho tới cái đám cưới hôm nay. Nhưng che giấu hết 1 số chi tiết như là gặp Kim Linh và vào Lô Đề Cờ Bạc Điện. Không những thế hắn còn thêm mắm dặm muối vào 1 số chỗ về Lê Thiếu Phong. Vd như tên này là gay, không chuyện ác nào không làm, vd như hắn là 1 tên ninja ngoại quốc trà trộn vào bắt cóc thiên tài, vd là thằng này là 1 tên biến thái …………..
Nhờ tài chém gió của Lâm Quân mà khi nghe xong, Lê Dũng râu tóc dựng ngược, lão chỉ hận không thể vén quần làm lên đầu tên Lê Thiếu Phong thêm 1 bãi nữa. Đồng thời lão cũng không quên quay sang Vô Văn Dương hô “ chú làm tốt lắm “.
_ À, mọi chuyện là như thế đó.
Lâm Quân nói xong rồi móc 1 lon pepsi ra tu.
_ Ừ, thế ngày mai các ngươi nhớ đi học. Ta về trước đây.
Lê Dũng nói xong thì bay đi mất, lão biết là tất cả chuyện này có gã họ Lê giải quyết nên cũng không quan tâm. Dù sao lão chỉ là 1 hiệu trưởng còn người ta là võ tướng của triều đình.
Gã họ Lê nghe thế thì cũng tiến tới, cung tay nói:
_ Đa tạ vị thiếp hiệp đây, ân tình lần này nhất định ta sẽ không quên.
_ Ách, chú, cứ gọi con là Quân được rồi, dù sao con là bạn của Thiên Vũ mà.
_ Ừ, thế chú không khách sáo, con coi dùm thằng con trời đánh của chú nhé. Lần sau có chuyện gì cứ nhờ chú. Chú tên là Lê Thiên Bảo.
Lê Thiên Bảo thấy thế cũng không miễn cưỡng, hắn trời sanh cực kỳ hào sảng nên cũng không để ý tiểu tiết.
_ Vâng, con biết rồi.
Lâm Quân gật đầu cái rụp.
_ Được, vậy chú đi đây.
Lê Thiên Bảo cười nói rồi vung tay lên. Nhất thời những tên lính ở phía sau đã chuẩn bị kĩ càng bắt đầu xuất phát. Bọn hắn cũng không quên mang theo Lê Thiếu Phong rời khỏi đây.
…………………………………….
Mắt thấy mọi người đã đi hết, chỉ còn lại bọn Lâm Quân, Cẩu Thánh và Vô Văn Dương thì Lâm Quân mới quay ra hỏi:
_ Thế lão huynh tính sao?
Vô Văn Dương nghe thế thì cười khổ:
_ Ta bắt buộc ở lại đây, khi nào nạy cái hầm phốt lên thì mới rời khỏi được. Ta hợp nhất với nó rồi.
_ Ặc, thế lão huynh có ngại không? Để ta giúp ngươi tẩy trắng.
_ Ừ, nếu ngươi làm được thì ta đi theo ngươi.
Vô Văn Dương thở dài nói. Lúc nãy vì không làm ảnh hưởng tới mọi người nói chuyện nên hắn phải tránh ra xa. Thật tâm hắn cũng không mong mỏi trên người mình có cái mùi như này.
_ Được, vậy chúng ta cứ nạy hầm phốt lên đã. Chuyện sau đó tính tiếp.
……………………………………
Vô Văn Dương bận nạy hầm phốt, còn đám Lâm Quân thì đi kiếm tạm 1 cái nhà trọ nào để ở. Dù sao ai nấy cũng mệt mỏi lắm rồi.
Trong đêm hôm đó, việc Lê Thiếu Phong làm ninja ngoại quốc truyền khắp SaiGon thành như tên lửa. Ngay lập tức cả phủ thành chủ bị niêm phong, 1 số quân đội Việt Quốc ở các thành bên cạnh đều dùng truyền tống trận cỡ lớn để qua canh gác.
Liên tiếp sau đó là 1 số người có chức có quyền của Việt Quốc liên tục được phái qua để điều tra, có thể nói là cao tầng Việt Quốc coi trọng chuyện này như thế nào.
…………………..
Sáng hôm sau,
Lâm Quân đang mông lung trong giấc ngủ thì có 1 người hấp ta hấp tấp chạy vào, đạp thẳng cửa phòng Lâm Quân và hét lên:
_ Bang chủ, có chuyện không ổn.
Lâm Quân đang ngái ngủ nghe thế thì bực mình quát:
_ Chuyện mẹ gì? Biến ra ngoài cho bố ngủ.
_ Ặc, chị dâu ngài biến mất rồi bang chủ ơi.
Người vừa tới vội vàng nói. Trong lòng khổ không tả được. Hắn biết bang chủ ghét nhất là đang ngủ bị ai đánh thức nhưng chuyện này thực sự là quá quan trọng mà.
_ Cái gì?
Lâm Quân quên cả ngủ, bật dậy nói lớn.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant