Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 73: Chồng Ơi, Cứu Em
guyễn Văn Sơn vừa dứt lời, tức thì 2 tên cao to lúc nãy tiếp tục vác 2 cái lồng sắt ra sân. Trong 2 cái lồng tất nhiên là cô mập mạp và Tường Vi rồi. Chỉ thấy 2 người đang khóc lóc bù lu bù loa. Giờ phút này trên người 2 cô cũng khá hoàn hảo, ít nhất là không bị tra tấn hay này nọ. Chỉ có điều là trên mặt không giấu được vẻ tiều tụy và mệt mỏi, chắc hẳn là mấy bữa nay 2 cô sống cũng không được tốt lắm.
Nhìn thấy cảnh này Lâm Quân như sôi máu trong lòng. Mặc dù hắn biết tên Lê Thiếu Phong mạnh hơn hắn nhiều lắm nhưng hắn cũng nhịn không được muốn lôi thằng cha đó ra đập một trận. Hắn không bao giờ muốn ai đụng vào bạn bè của hắn.
Lâm Quân đánh ánh mắt vào trong sân. Nhìn tới hướng 1 tên quản gia không chút bắt mắt trong sân, nheo nheo mắt 1 cái. Tên quản gia này thấy thế cũng đưa ra 1 thủ thế ok. Hẳn nhiên là tên này chính là Ảo Ảnh giả trang thành rồi.
Lâm Quân lần lượt đánh mắt sang bên cạnh, nhìn tới những người bọn Thiên Vũ và bọn Ảnh Lôi trong sân. Thấy tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng thì hắn cũng âm thầm chuẩn bị. Tất cả chỉ chờ tiếng nhạc nổi lên là bắt đầu hành động.
Trên sân khấu, Nguyễn Văn Sơn nói tiếp:
_ Đây là tiết mục đặc sắc nhất của ngày hôm nay, chắc hẳn các bạn cũng biết là gì phải không, đúng, chính là cá ăn thịt người.
_ Zô zô, làm đê, làm đê.
_ Đời ta chưa xem cái này bao giờ, làm đi, hahaha.
…………………………..
Nghe thế mọi người đều điên cuồng hô lên, ai cũng chưa thấy cái cảnh này bao giờ nha. Dù sao cũng không trách được bọn họ máu lạnh, đơn giản là vì ở thế giới này thì chuyện này là quá bình thường. Người yếu đuối ở đây không có quyền phát ngôn, kẻ mạnh mới là người có được tất cả. Giống như ở thế giới của Lâm Quân cũng vậy thôi, thường xuyên có cảnh người mạnh bắt nạt kẻ yếu, thậm chí là giết chết, chẳng qua là không có trắng trợn như ở đây.
Nguyễn Văn Sơn thấy mọi người đều điên cuồng, trên mặt hiện lên thần sắc vui mừng nói tiếp:
_ Vật thí nghiệm thì đã có ở đây, đây không phải là người vô tội. 2 cô gái này là đồng đảng trong 1 vụ trộm tài sản của thành chủ. Vì răn đe bọn còn lại nên thành chủ phải làm thế này thôi, xem như là trừng trị 2 đứa này.
Mặc dù mọi người xung quanh không tin tưởng lắm nhưng cũng chả ai thèm nói cái gì, dù sao người họ không quen không biết nên không cần quan tâm. Tường Vi cho dù là 1 cô gái rất xinh đẹp nhưng họ cũng không muốn vì thế mà đối đầu với 1 tên thành chủ biến thái làm gì. Tuy cũng có những người tốt không muốn điều này xảy ra nhưng họ thân cô thế cô không có quyền gì để phát ngôn nên lại thôi.
_ Sau đây, theo quy củ, trước khi hành xử tội phạm thì chúng ta sẽ cho họ 1 câu trăn trối trước khi chết.
Nguyễn Văn Sơn tươi cười nói, làm như cho họ nói trước khi chết là ân huệ lớn bằng trời hay sao ấy.
_ Cô gái nào đây nhỉ, hay là cô bé mập mạp này nhé.
Nguyễn Văn Sơn nói rồi đưa cái thiết bị khuếch đại âm thanh tới trước mặt cô gái mập mạp.
_ Nói xem, cô còn gì tiếc nối không?
Thấy thế mập mạp nín cả khóc, hô vào cái thiết bị:
_ Tôi không cam tâm, tôi còn chưa nhìn mặt con tôi lần cuối.
_ What the hợi? Cô đâu có bầu đâu.
Nguyễn Văn Sơn đầu to như cái đấu hỏi. Nếu việc này là thật vậy xui cmn xẻo rồi. Dù sao ở Việt Quốc cũng đã có lệnh, nếu tù nhân có con sẽ được ân xá. Ai mà dám cả gan xử tử tù nhân đó sẽ nhận lấy cơn thịnh nộ của nhà vua.
_ Đúng, tôi sắp có con rồi, theo như tính toán thì còn khoảng 2 tháng nữa, huhu.
Nói tới đây cô mập mạp lại khóc lên, giống như là cực kỳ ủy khuất, cũng giống như là 1 người mẹ thương con vì không được gặp con lần cuối mà đau lòng.
_ Hả? cô ta có con, phải không đây? ta chưa có làm gì nha.
Trong đám người, Lâm Quân cũng có điểm dại ra thầm thắc mắc. Không lẽ là có thật, người cô ta mập như thế chắc cũng chả nhìn ra bụng bầu đâu nhỉ, có khi là thật.
Nghe mập mạp khóc rất thương tâm, dân tình bên dưới cực kỳ phẫn nộ hét lớn:
_ Gì thế, các người vừa phải thôi chứ, người ta đã có con rồi mà còn không tha là sao?
1 cô gái tức giận nói lớn, vì cùng là phụ nữ nên cô ta cực kỳ đồng cảm với những mãnh đời bất hạnh như này.
_ Đúng, các ngươi vừa phải thôi, cho dù là thành chủ cũng không thể 1 tay che trời được.
_ Đúng đúng, mau thả người đi.
_ Mau thả người, mau thả người.
_ Thả người đi.
………………………………..
Mọi người cực kỳ phẫn nộ hô to, thiếu điều muốn chửi luôn cả Lê Thiếu Phong. Nhân tính thật ra rất kỳ lạ, có những chuyện bọn họ có thể không quan tâm. Nhưng lại có những chuyện bọn họ không đành lòng được.
Sức mạnh của quần chúng cực kỳ to lớn, chẳng mấy chốc mà Nguyễn Văn Sơn đã chảy mồ hôi đầy đầu, sau cùng hắn gắng sức hô to 1 tiếng vào thiết bị khuếch đại âm thanh:
_ Dừng, mọi người nghe ta nói đã, chúng ta chắc chắn đã kiểm tra kĩ càng mới đem ra hành xử, bây giờ chúng ta sẽ hỏi cô gái lại, nếu sai lầm chắc chắn chúng tôi sẽ thả cô ta rời đi.
Nguyễn Văn Sơn vừa nói vừa rủa thầm trong lòng. Khi thấy mọi người đã bình tĩnh lại thì hắn mới quay ra hỏi cô mập mạp tiếp:
_ Cô nói thì 2 tháng nữa sẽ sinh, nhưng tại sao trên người cô không có 1 chút dấu hiệu nào là sao? Cô giải thích đi.
_ Hức, người ta nói có là có mà, nhưng ai bảo ông là phụ nữ mới đẻ được, đàn ông không đẻ được à?
Cô mập mạp nín rồi nói ra 1 câu kinh thiên động địa.
F***, đàn ông đẻ bằng rốn chắc.
_ Ách, thế ai đẻ, nói rõ ra xem.
Nguyễn Văn Sơn đầu to như cái đấu hỏi tiếp, không lẽ có chủng tộc mới xuất hiện.
_ Chồng tôi đẻ đó, tôi còn muốn chịu trách nhiệm với anh ta cơ.
Cô mập mạp tung thêm 1 quả boom.
_ Gì cơ? chồng cô làm sao đẻ được?
_ Sao không, tôi đã nhìn hết cơ thể anh ta, trong sách bảo làm thế sẽ có thai mà, không lẽ sách nói sai sao? Hức, tôi không muốn chết đâu, tôi còn phải chịu trách nhiệm nữa đó, huhuhu, tha cho tôi đi mà, năn nỉ đó. Người ta còn muốn làm mẹ cơ.
Cô mập mạp khóc rống lên nói.
F*** ***, cái đậu xanh rau má.
Người xung quanh nghe thế thì thiếu chút nữa xỉu tại chỗ, cô gái này thật bá cmn đạo. Suy nghĩ cũng thật là kì lạ, ai nói với cô là đàn ông đẻ được thế. Đúng là không có thiên lý mà. Đã thế còn làm ra bộ mặt muốn chịu trách nhiệm nữa chứ.
Lâm Quân đứng trong đám người sém nữa tức tới phun máu. Bà ngoại nó, chơi nhau à. Hắn thật không ngờ con mập này lại bá cmn đạo tới thế, nếu biết trước hắn cũng chả thèm cứu làm cái quái gì. Lâm Quân run tay móc 1 điếu thuốc ra hút lấy lại bình tĩnh. Nếu không chắc chắn hắn sẽ nhịn không được lao lên đài, vả vào mồm cô ta nói “ bà ngoại cô, cô đừng có xem sách đó nữa được không? “ quá.
_ Hừ, tốt tốt lắm, cô sẽ phải chết.
Nguyễn Văn Sơn cũng hận tới ngứa răng, thầm nghĩ lát nữa xô cá đổ cho cô ta phải gấp đôi thì mới giải được cái mối hận trong lòng hắn.
_ Không, tôi không muốn đâu, tôi chưa chịu trách nhiệm nữa mà, hic khoai anh ta tuy hơi nhỏ nhưng chắc sẽ đẻ con được thôi, huhu, tôi muốn gặp con cơ. Tôi muốn chịu trách nhiệm cơ, dù sao cũng lỡ nhìn rồi, hic, tôi còn muốn chăm sóc anh ta nữa.
Cô mập mạp khóc lớn nói, trong lòng vạn phần ủy khuất.
Lâm Quân lần này thì suýt lên tăng xông thì tức, hắn nghiến răng nghiến lợi thầm thề sẽ cho cô ta biết mùi, dám kêu cái ấy của hắn nhỏ.
Cô mập mạp thấy không ăn thua thì vội vàng cầu xin người xung quanh giúp đỡ. Nhưng lần này chẳng ai thèm lên tiếng cả, trong lòng còn thầm hận cô ta ngu ngốc, cứ kêu có con là được rồi, cô béo thế ai mà nhìn ra, việc gì phải xin chúng tôi.
Thấy mọi người quay lưng, cô mập mạp vội vàng đưa mắt tìm người giúp đỡ. Đến khi cô ta nhìn thấy 1 người thì ánh mắt chợt dừng lại tại người đó. Chỉ thấy hắn là 1 ông già 70 tuổi, mặc 1 cái áo choàng màu đen. Tay run run cầm 1 điếu thuốc.
Cô thấy điếu thuốc trên tay người này thì thầm vui mừng, bởi vì cô biết hắn là ai. Chính là tên Lâm Quân bang chủ của bang cô, bởi vì thuốc lá chỉ 1 mình Lâm Quân có.
Cô vui mừng quên cả khóc, nhìn về phía Lâm Quân hét lớn:
_ Chồng ơi, cứu em.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant