Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 70: Triễn Lãm Cá
i ra khỏi khách sạn Hoa Nắng thì trời cũng gần sáng rồi. 2 bên đường đã có 1 số ít người bày bán đồ ăn sáng. Sau khi kiếm được 1 chỗ bán bánh bao thì cả bọn đều tiến vào ngồi. Dù sao thì bây giờ cũng không thể nào mà ngủ được nữa nên đành ăn sáng rồi sẽ bắt đầu đi dạo phố. Còn 2 ngày nên cả bọn đều nhất trí đi chơi.
_ Ê, cái con đó của cậu à, lấy đâu ra thế.
Ngồi chưa nóng đít thì Thiên Vũ thắc mắc hỏi, theo hắn thấy thì con này chỉ là 1 con gián thôi, làm gì mà xoắn hết cả lên.
_ Ờ, nó là rồng đấy.
Lâm Quân hắc hắc cười nói.
_ Gì? rồng? sặc? con gián thì có, ahahaha.
Nghe hắn nói Thiên Vũ phá lên cười, đây là cái thời đại nào rồi mà có 1 thằng so sánh gián với rồng, nếu mà thế thật chắc Thiên Vũ là thần tiên quá.
_ Hừ, ngươi không tin à?
Lâm Quân hừ lạnh 1 tiếng nói.
_ Ừ.
_ Thế nghe anh kể chuyện xưa đây.
Lâm Quân uống 1 ngụm nước rồi bắt đầu kể, hắn kể lại những gì mà Tiểu Thần Đèn đã nói, đồng thời cũng không quên thêm tí xì dầu nước mắm cho câu truyện nó hấp dẫn.
Những người xung quanh lúc đầu có vẻ không tin tưởng lắm, nhưng khi Lâm Quân kể tới khúc sau thì cũng nghe say sưa, hồn nhiên không thèm để ý tới chủ quán đã mang đồ ăn lên từ lúc nào rồi.
Khi nghe xong, Thiên Vũ đập bàn lớn tiếng nói:
_ Chuẩn, anh hâm mộ con gián đó thật, dám hiếp cả rồng cơ, hahaha, anh mà có dũng khí như nó chắc chuẩn bị kiếm ai mà hiếp quá.
_ Đúng, con gián thật quá trâu.
Mọi người xung quanh cũng nhao nhao đồng ý, ai nấy đều cực kỳ hâm mộ con gián đã hấp diêm con rồng nọ.
………………….
Nói rồi cả bọn cầm bánh bao ăn, tuy nó đã nguội từ lâu nhưng cũng đành phải nuốt. Khi đã ăn xong thì mọi người đề nghị đi dạo phố. Trước đó bọn hắn cũng phải cải trang cái đã, nếu Lê Thiếu Phong chụp được thì toi.
Lâm Quân phân phát cho tất cả mỗi người 1 bộ đồ vest đen và 1 cái kính. Tuy ai mặc vào nhìn cũng rất đẹp nhưng vì bọn này chỉ là trẻ trâu nên đi đứng chả có tổ chức gì cả, nhìn hơi giống 1 bang xã hội đen cùi bắp. Lâm Quân cũng không để ý lắm, bắt đầu dẫn mọi người đi dạo phố.
SaiGon thành là một ngôi thành cực kỳ to lớn và phồn hoa, khác hẳn BaoLoc thành mà bọn Lâm Quân đã tới trước kia. Thành này trước năm 1859 thì không được to lớn và bề thế như bây giờ, lúc đó nó chỉ là 1 thành nhỏ. Nhưng trong chiến tranh với Fran quốc, người Fran đã chiếm được nó. Sau đó thì họ đã xây dựng nơi đây thành 1 ngôi thành cực kỳ to lớn và bề thế.
Vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì Việt Quốc cũng chấm dứt chiến tranh. SaiGon thành sau đó chính thức trở thành 1 ngôi thành lớn thứ 2 của Việt Quốc, chỉ sau HaNoi thành. Ngôi thành này từ trước tới giờ cũng là thánh địa cho võ giả từ các nơi, bởi vì nguyên tố ở đây cực kỳ đậm đặc, hơn nữa còn có rất nhiều tài nguyên để tu luyện.
Lâm Quân vừa đi dạo xung quanh vừa cảm khái, cơ bản thì lịch sử ở đây cũng không khác lịch sử ở thế giới trước kia của hắn, nên hắn biết Fran quốc là nước nào. Chính là cái nước chết tiệt đã đô hộ Việt Quốc rất lâu. Vừa nghĩ hắn vừa chửi rủa bọn Long Tộc của Việt Quốc. Chả hiểu hộ quốc kiểu gì mà không ngừng bị người ta xâm chiếm. Nếu mà gặp được bọn Long Tộc chó má đó hắn chắc chắn sẽ không khách khí.
Đang suy tư thì hắn chợt nhìn thấy 1 tấm thông cáo, trên đó vẽ hình 1 cô gái mà hắn thấy hơi quen quen. Lâm Quân tiến tới phía trước để nhìn cho rõ. Bọn Thiên Vũ vì tò mò nên cũng đi theo hắn.
Tiến tới 1 chút thì hắn đã nhìn rõ cái gì viết trên đó, hắn đọc xong thì giận đến sôi gan. 2 bàn tay nắm thật chặt. Thấy Lâm Quân mặt mày giận dữ thì bọn Thiên Vũ phía sau đều khó hiểu, tiến tới xem cho kĩ. Nhưng khi đã hiểu cái gì rồi thì bọn họ cũng giận dữ y chang Lâm Quân. Thậm chí Thiên Vũ còn hét lên:
_ Khinh người quá đáng, ta **** tên thành chủ.
Trên đó viết rất nhiều nhưng Lâm Quân chỉ hiểu đại khái là thế này:
_ Ngày hôm sau thành chủ tổ chức triển lãm cá tại sân trước phủ thành chủ.
_ Vào cửa miễn phí.
_ Có màn đặc sắc, cá ăn thịt người. Liệu người béo và người gầy có gì khác nhau?
Trên đó còn kèm theo 2 tấm hình của 2 cô gái mà Lâm Quân quen biết. 1 là cô cháu gái của Ngô Nguyên, người mà bắt hắn chịu trách nhiệm bấy lâu. Còn 2 là Tường Vi mà bọn hắn mới vừa quen biết ở BaoLoc thành.
Tuy 2 cô gái này Lâm Quân không quen thân lắm nhưng dù sao hắn cũng không nhịn được tức giận. Tuy cô mập mạp hay bắt hắn chịu trách nhiệm nhưng cô ta cũng là người của Thiên Long bang, còn Tường Vi dù sao cũng có thể coi là bạn của hắn. Tức giận 1 lúc thì Lâm Quân cũng bình tĩnh lại, hắn muốn cứu cô ta nhưng dù sao cũng phải nghĩ cách.
Quay qua nhìn thì thấy bọn Thiên Vũ, Đặng Tùng ai ai cũng giận dữ, Lâm Quân khoát tay nói:
_ Đi thôi.
_ Chúng ta đi như vậy sao? Đặng Tùng thắc mắc hỏi.
_ Đương nhiên là không, chúng ta quay về nghĩ cách, dù sao ngày mai mới bắt đầu.
_ Được thôi.
Sau đó mọi người không còn hứng thú nữa đành đi kiếm 1 cái khách sạn ăn uống và bàn chuyện. Khi đã gọi tiểu nhị cho 1 phòng riêng thì bọn Lâm Quân đều tiến vào đó. Vừa ngồi xuống, Thiên Vũ đã đập bàn quát lớn:
_ Bọn c hó khinh người, bố mày ăn mày có mấy con cá nhép mà mày chơi tao thế à?
Đặng Tùng cũng hùa theo nói:
_ Đúng, khinh người, có giỏi bắt chúng ta đi chứ, tại sao bắt 2 cô gái trói gà không chặt là sao? Bố khinh bỉ nó.
_ Bình tĩnh đi 2 người, đây chắc chắn là âm mưu của chúng.
Ngọc Tú khuyên giải nói.
_ Âm mưu?
_ Đúng, chính là âm mưu. Mấy ngày nay ta không thấy bọn hắn truy nã chúng ta thì ta đã nghi nghi rồi. Nghĩ kĩ lại thì hẳn đây là bọn chúng buộc chúng tar a mặt.
Lâm Quân cảm thấy khó hiểu nên hỏi:
_ Tại sao chúng không truy nã ta mà ép chúng ta ra mặt?
_ Đơn giản thôi thưa bang chủ, bọn hắn biết chúng ta có thuật tàng hình, với lại thân pháp của bang chủ inh như thế nên bọn chúng chắc chắn bắt không được.
_ Tại sao lại là ta?
Lâm Quân chỉ vào mặt mình hỏi.
_ Bởi vì thuộc hạ nghe nói thành chủ là 1 tên biến thái, và lại thích câu cá. Nếu hắn câu cá thì trước tiên phải nhắm vào con cá to là thành chủ, còn mấy con cá nhỏ như thuộc hạ đây thì hắn bắt lúc nào chẳng được.
_ Vậy ngươi nói chúng ta phải làm sao?
Càng nghe đầu Lâm Quân càng sáng ra, thầm nghĩ tên Ngọc Tú này đúng là nhân tài, trước giờ sao hắn không biết nhỉ. Nếu là hắn thì chưa chắc hắn đã nghĩ ra mấy cái chuyện này, đúng là muốn tranh giành thiên hạ thì đầu tiên phải có 1 tên quân sư cái đã.
_ Theo thuộc hạ thì chúng ta nên tương kế tựu kế, làm cho bọn hắn không kịp trở tay. Tốt nhất chúng ta phải Ám Độ Trần Thương.
_ Ám Độ Trần Thương?
_ Vâng, tức là cách đánh mà kẻ địch không ngờ tới, thuộc hạ nhớ bang chủ có 1 đống thứ thiên kỳ bách quái, nếu vận dụng đúng cách thì thuộc hạ nghĩ bọn chúng sẽ không đánh mà thua. VD như Viagra hay thuốc xổ của bang chủ, nếu bang chủ có thể bọ thuốc bọn hắn thì thuộc hạ nghĩ chúng ta thắng chắc.
Thuốc xổ? Vừa nghĩ trong đầu cái từ này, Lâm Quân chợt nhớ tới thằng cha Mộ Dung Phục. Lâm Quân có 1 cái hay hơn là giọng hát heo kêu của HKT, Mộ Dung Phục và Đoàn Dự đã chứng minh được điều đó. Nếu mà hắn bật cái nhạc này trong triển lãm thì chất phải biết. Nghĩ tới đó Lâm Quân chợt nở 1 nụ cười kỳ quái.
_ Tốt, ngươi không làm quân sư thật là phí quá đi mà, xong chuyện này anh tăng lương cho, hắc hắc.
Lâm Quân cười nói, không nghĩ tới tên này bình thường ngu ngơ là thế nhưng khi cần dùng thì tuyệt đối là nhân tài.
Ngọc Tú nghe thế lập tức mừng như điên. Hắn biết “lương” mà Lâm Quân nói là gì, chính là Lâm Quân muốn dạy hắn 1 môn võ công mới. Hắn thèm thuồng đã lâu cái môn tàng hình của bang chủ rồi, nên lập tức cung tay nói:
_ Tạ ơn bang chủ, thuộc hạ xin dốc sức vì người.
_ Tốt, haha, ngươi đi gọi người của đội Ảnh Long tới cho ta.
_ Vâng thuộc hạ đi ngay.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant