Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ant
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 195 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 745 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:42:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 55: Lão Già Đáng Thương
m, ầm ầm …….
Lê Dũng chỉ thấy hằng hà sa số các tia sáng bay thẳng về phía lão, lúc đầu thì lão còn tránh né được 1 chút nhưng càng về sau, các tia sáng bắn ra càng nhiều. Cuối cùng lão cũng trúng 1 viên đạn đầu tiên.
Bụp.
Tuy bị bắn trúng nhưng kỳ lạ là lão chỉ cảm thấy hơi nhói lên 1 chút, chỉ giống như kiến cắn. Lão thấy thật khó hiểu, rõ ràng là lão có cảm giác nguy hiểm nhưng tại sao vết thương chỉ như kiến cắn.
_ Ê, nhóc, đã ngứa quá, bắn nữa đi.
Lê Dũng nhìn về phía Lâm Quân trêu chọc nói, nếu cứ như thế này thì lão ăn thêm vài trăm phát nữa cũng chả sao.
_ Như lão yêu cầu, ta là người kính trọng người già mà hahaha.
Lâm Quân vừa nói vừa bắn tiếp, thật ra hắn cũng không bất ngờ lắm. Hắn hiểu là dù sao người ta cũng là võ thánh, nếu chỉ mấy viên đạn nhãi nhép này mà làm thịt được lão thì chắc hắn làm trùm luôn quá.
Lâm Quân cũng đã tính xài chiêu khác nhưng khi thấy được 1 tác dụng to lớn của loạt đạn đã qua thì hắn thầm cười trộm, hắn phát hiện thì ra súng còn có thể sử dụng như thế.
Lâm Quân âm hiểm cười cười rồi truyền âm cho Huyền Nạn lấy ký ức châu ra ghi hình lại. Sau khi tất cả đã chuẩn bị xong thì Lâm Quân tiếp tục nạp đạn bắn. Lần này vì Lê Dũng không tránh né nữa nên tất cả đều trúng mục tiêu.
_ Sướng, sướng quá, đã ngứa lắm, bắn tiếp đi, cảm ơn nhóc nhé, lâu rồi ta không đi mát xa.
Lê Dũng không ngừng trêu chọc nói, lão cũng chả thèm tránh né làm gì, cứ đứng yên làm bia tập bắn cho Lâm Quân.
_ Ầm, ầm, ầm.
Liên tiếp những tiếng súng nổ vang lên không dứt, mọi người xung quanh đứng xem phải bịt tai lại. Khi đạn bắn ra thì khói bụi bay mù mịt, ai nấy đều căng mắt ra nhìn nhưng cũng không thấy rõ ràng lắm.
Tuy mọi người không biết cái vũ khí Lâm Quân cầm là gì nhưng cũng rất kinh hãi về nó. Mặc dù nó không làm gì được lão già kia nhưng với 1 số người ở đây thì cũng có 1 tác hại rõ rệt. Tỷ như 1 vài người bị đạn lạc bắn trúng cũng đau đến mức nhe răng nhếch miệng. Thi thoảng còn vang lên 1 vài tiếng chửi “ đậu xanh rau má “.
Lâm Quân thì không ngừng cười cười âm hiểm, vừa cười vừa bắn. Hắn hồn nhiên không để ý tới mọi chuyện xung quanh. “ Hừ, ta sẽ cho lão biết cái gì gọi là coi thường người khác “.
_ Cạch.
1 lát sau, cuối cùng khẩu súng cũng hết đạn, Lâm Quân ngừng tay ném khẩu súng vào nhẫn trữ vật của hắn.
_ Ê nhóc, sao không ra chiêu nữa. Hết sức rồi à, ta còn chưa đã ngứa cơ mà.
Lê Dũng cười cười nhìn Lâm Quân nói. Tuy là khẩu súng của Lâm Quân không gây ra tác dụng gì với lão nhưng lão cũng thầm kinh hãi trong lòng. Vì lão là võ thánh nên mới không bị gì, chứ nếu lão là 1 võ sĩ hoặc võ tốt gì đấy bảo đảm bây giờ đã thành 1 cái tổ ong. Và lão cũng phát hiện ra 1 vấn đề nữa, đó là khẩu súng này không sử dụng nguyên khí.
Nguyên khí là năng lượng của võ giả. Cơ hồ sử dụng bất cứ 1 vũ khí gì cũng cần phải có nguyên khí mới sử dụng được, cho dù là 1 cây kiếm hay thương. Vì nếu không có nguyên khí thôi động thì vũ khí đó sẽ mất đi tác dụng vốn có của nó.
Cây vũ khí của Lâm Quân tuy là hơi kỳ quái 1 chút nhưng chủ yếu là nó không cần phải sử dụng nguyên khí để thôi động. Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là người bình thường cũng có thể sử dụng được. Hơn nữa còn có thể giết được võ giả.
Nghĩ đến đây Lê Dũng nóng cả đầu, nếu cái này mà đưa ra chiến trường thì chất phải biết. “ Ta phải thuyết phục hắn bán cho đế quốc. Nếu thế thì Việt Quốc ta còn sợ gì bọn chó Tung Quốc nữa chứ “.
Lâm Quân nghe Lê Dũng nói thế thì chỉ cười cười, 1 nụ cười âm hiểm như đã thực hiện được mục đích.
Sau cùng, làn khói cũng đã tán đi, khi mọi người nhìn thấy cái cảnh trong sân thì tất cả mọi người ai nấy đều mang 1 vẻ mặt quái dị. Nhất là phái nữ, phải giả bộ lấy tay che mắt chứ không muốn nhìn cái cảnh éo le này.
_ Ê, sao ngươi không nói gì? sợ rồi à?
Lê Dũng thầm thắc mắc khi thấy cái điệu cười của Lâm Quân, lão cảm giác có âm mưu.
_ Lão già, ta hỏi lão 1 câu, lão phải trả lời thật lòng nhé.
Lâm Quân cười cười nhìn sang Lê Dũng hỏi.
_ Ừ, ngươi hỏi đi.
Lê Dũng tuy thấy có điều gì đó không ổn nhưng bây giờ lão chưa có phát hiện chỗ không ổn nó nằm ở đâu.
_ Ừ, ta hỏi thật nhé, lúc lão thấy mát mẻ thoải mái nhất là xuống đất, mềm mại rũ rượi như 1 con giun chết, thật tội nghiệp cho nó quá. Lâm Quân xua tay như đuổi rồi nói, trên mặt cười càng lúc càng tươi.
_ Sao ngươi biết?
Lê Dũng giật mình hét lớn, lão chả hiểu sao tên nhóc này lại biết cái bí mật của lão, “ hix thật ra lúc nghĩ tới mụ vợ béo ở nhà, lúc nào nó chẳng chỉa xuống đất “.
Lâm Quân không nói gì, hắn chỉ chỉ tay về phía hạ bộ của Lê Dũng.
Lê Dũng theo phản xạ nhìn xuống.
_ *******, quần áo ta đâu rồi.
Lão cúi người xuống thì thấy phía dưới lão trống không, hiện ra 1 con giun chết cong queo mềm rũ rượi. Lão thẹn quá lấy tay che đi hạ bộ, và cái mông trắng bóc của lão. Nhưng che đi che lại thì cũng không có tác dụng gì, cái mông lão to hơn cái bàn tay của lão nên lão không có che hết được, nó cứ ẩn ẩn hiện hiện kích thích ánh mắt người xem.
_ Ahahahahaha.
Thấy cảnh này Lâm Quân không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn, hắn chưa bao giờ thấy cái cảnh nào hài như cái cảnh này. 1 lão già sắp xuống lỗ tới nơi lại khoả thân, 2 tay che mông và t rim.
Lúc nãy vì Lâm Quân nhận ra được tác dụng lột đồ của khẩu súng nên hắn toàn bắn vào phần quần áo của lão. Vì lão già này là võ thánh nên không có cảm giác lạnh mới không phát hiện ra lão khoả thân từ lúc nào.
_ Hahaha, chết cười mất, bang chủ thật vô đối. Ngọc Tú cười chảy cả nước mắt nói.
_ Huynh đệ, ngươi thật ác, hahahahaha, giờ ta mới biết ngươi còn có cả chiêu này đó nhe. Thiên Vũ cũng ôm bụng cười nói.
………………………
Xung quanh liên tiếp vang lên những tràng cười và 1 số từ ngữ bình luận về cái bộ phận chính yếu của lão. Nhất là những em gái ngây thơ chưa biết gì, bàn luận càng nhiều càng sâu.
Lê Dũng nghe những tiếng cười xung quanh thì chỉ cảm giác trời đất như sụp đổ, trước giờ lão là 1 con người đức cao trọng vọng chứ đã bao giờ rơi vào cái cảnh oái ăm này bao giờ đâu. Mặt lão lúc tím lúc xanh, sau cùng vì tuổi à không chịu nổi cái nhục này nên đã lên tăng xông ngất ngay tại chỗ.
“ **, nhục quá, nhục hơn con cá nục, nhục vkl “. Đó là ý thức cuối cùng của Lê Dũng, chắc hẳn lão sẽ không quên được cái mối nhục ngày hôm nay. Đồng thời lão cũng không quên lôi 18 đời tổ tông của Lâm Quân ra chửi.
_ Ầm.
Lê Dũng nằm thẳng xuống đất, 2 tay vẫn che các bộ phận quan trọng, mặt tái ngắt, miệng còn sùi ra 1 ít bọt mép.
Lâm Quân thấy thế thì chỉ cảm thán hô:
_ Anh thật phờ rồ mà, chắc hẳn ta là người đầu tiên có thể làm võ thánh ngất xỉu, ahahaha. Chắc hẳn anh mày sẽ được lưu danh sử sách, hahaha. Hắn tự sướng thầm nghĩ, hồn nhiên không để ý tới 1 lão già đáng thương đang nằm xỉu trước mặt.
_ Á, thầy hiệu trưởng, thầy làm sao thế này, ai làm thầy thành thế này. Bỗng có 1 tiếng nói vang lên cắt đứt mọi suy nghĩ của Lâm Quân.
_ *****, lão già này là hiệu trưởng à, tiêu cmnr.
Lâm Quân từ 9 tầng mây rơi thẳng xuống mặt đất, hắn không ngờ lão già đánh nhau nãy giờ với hắn lại là hiệu trưởng của cái trường này.
Thiên Long Lệnh Bài Thiên Long Lệnh Bài - Ant