Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 271 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1890 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 267: Sói
hư phòng Khổng gia
Khổng Khánh Tường xanh mặt ngồi phía sau bàn làm việc, đối diện Tống Trí Hào đang đứng với vẻ mặt bình tĩnh, Khổng Ngọc Phân thì kinh sợ, còn Triệu Chân Chân giấu vẻ mặt háo hức chờ xem kịch vui sắp xảy ra ngồi dựa vào ghế sô pha phía sau nhìn bọn họ.
Trong thư phòng yên tĩnh bất thường, thật giống khi trời đứng gió chờ 1 cơn bão ập đến làm cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng!
Khổng Khánh Tường ngẩng đầu, ánh mắt hung ác nham hiểm đảo qua hai người trước mặt, Tống Trí Hào khuôn mặt không hiện lên chút sợ hãi, Khổng Ngọc Phân sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân không ngừng run lên.
Bỗng nhiên, Khổng Khánh Tường vỗ bàn đứng lên, âm thanh lớn tới mức làm Khổng Ngọc Phân giật nảy người, lui về sau một bước. Tống Trí Hào vẫn trấn tĩnh như cũ.
Khổng Ngọc Phân e ngại khí thế của Khổng Khánh Tường liền chỉ vào Tống Trí Hào: "Ba, chuyện không liên quan đến con, công ty đó do chú Tống giới thiệu cho con, số điện thoại cũng do ông ta cho, cả 2 tên người Tây kia cũng là ông ta cùng con đón tiếp, cũng chính ông ta nói công ty này tin được, sau đó lại cũng chính ông ta phụ trách điều tra công ty này! Ba à, mọi trách nhiệm đều thuộc về ông ta, con vì quá mức tín nhiệm ông ấy, mới bị lợi dụng!"
Khổng Khánh Tường nghe Khổng Ngọc Phân nói xong ánh mắt chuyển hướng sang Tống Trí Hào, gằn từng tiếng: "Trí hào, tôi đang đợi giải thích của anh!"
Tống Trí Hào xoay người, đầu tiên là nhìn thoáng qua Khổng Ngọc Phân, sau đó lại nhìn về phía Khổng Khánh Tường, vẻ mặt thoải mái cười cười, ông ta buông tay, nói: "Khổng tổng, tôi có gì cần giải thích! Hết thảy mọi chuyện căn bản tôi không liên quan!" Nói xong ông nhìn về phía Khổng Ngọc Phân, cười nói: "Khổng tiểu thư, tôi có thể thông cảm tâm tình hiện giờ của cô, cô trẻ người non dạ, nóng lòng lập công, làm hại Khổng tổng lỗ nghiêm trọng, cô sợ Khổng tổng trách cứ, nên đương nhiên hy vọng tìm một người chịu tội thay, nhưng mà..."
Ông thở dài một hơi có vẻ miễn cưỡng"Cô không thể đem tội mình kéo tôi xuống nước!" Ông nhìn Khổng Ngọc Phân, trầm giọng nói, "Cô nói tôi giới thiệu công ty đó cho cô, là tôi đưa số điện thoại của bọn họ cho cô.Vậy xin hỏi cô có bằng chứng gì không, cô đừng hòng ngậm máu phun người!"
Khổng Ngọc Phân thấy ông ta nói dối không chớp mắt, lập tức thay đổi sắc mặt, cô chỉ vào ông ta, la lên: "Tống Trí Hào, ông còn dám không thừa nhận! Ông thật là tiểu nhân âm hiểm!" Cô vọt tới trước bàn Khổng Khánh Tường chỉ vào Tống Trí Hào hổn hển nói: "Ba, ba không được tin lời ông ta, nhất định ông ta đang giở trò, nói không chừng ông ta chính là kẻ lừa đảo chúng ta! Ba, chúng ta phải báo cảnh sát bắt ông ta đ!"
Tống Trí Hào cười lắc đầu."Khổng tiểu thư, cho dù cô có báo cảnh sát tôi cũng không sợ! Bất quá, nếu thật sự đưa tôi tới cục cảnh sát..." Ông ta nhìn về phía Khổng Khánh Tường. Cười lạnh nói: "Tôi quá kinh động, không chừng sẽ nói những điều không nên nói!"
Khổng Khánh Tường sắc mặt thay đổi, ông ra khỏi bàn làm việc, bước vọt tới trước mặt Tống Trí Hào, cầm cổ áo ông ta. Hai mắt ông hung hăng trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi: "Tống Trí Hào, mày dám uy hiếp tao?"
Tống Trí Hào không hề sợ hãi, nhìn Khổng Khánh Tường trước mặt khẽ cười nói: "Khổng tổng, ngàn lần đừng nói vậy, tôi chỉ nói ra sự thật thôi mà!"
"Sự thật! Sự thật chính là mày ở sau lưng phá rối! Nếu không bảng báo cáo điều tra kia viết cái gì?"
Tống Trí Hào mở to hai mắt. Tỏ vẻ khó hiểu: "Điều tra báo cáo nào? Khổng tổng có yêu cầu tôi điều tra gì à? Khổng tổng có nhớ lầm không?"
Khổng Khánh Tường giận dữ, một quyền đánh ngã ông ta xuống đất, ông chỉ vào Tống Trí Hào. Cả giận nói: "Tống Trí Hào, tao đối với mày không tệ, vậy mà mày lại phản bội tao! Mày làm tao quá thất vọng? Lúc trước nếu không nhờ có tao, mày bất quá chỉ là một thằng nhân viên quèn ở Cố thị, là ai đưa mày một bước lên cao. Là ai cho mày địa vị như ngày hôm nay! Mày là đồ vô lương tâm, nay biết ta gặp nạn còn đá tao một cái. Cái thứ vong ân phụ nghĩa như mày, để tao chống mắt nhìn coi về sau mày có kết cục gì tốt!"
Tống Trí Hào từ từ bò đứng lên, đầu tiên lau vết máu ở khóe miệng, sau đó sửa lại quần áo, ông nhìn Khổng Khánh Tường cười lạnh một tiếng: "Khổng tổng, đúng vậy, là ông đề bạt tôi, nhưng nhiều năm như vậy, tôi làm cho ông bao nhiêu chuyện? Chúng ta đều tự hiểu! Nay trong mắt ông xem tôi là gì, ông có coi tôi là anh em vào sinh ra tử sao,hay lúc nào cũng cho mình là người ban ơn, ông có thiệt cái gì sao?"
Ông ta lui về sau hai bước, nhìn Khổng Ngọc Phân lại nhìn Khổng Khánh Tường, hừ lạnh một tiếng, "Xem ra, ông chọn tin lời con gái ông hơn tôi, tôi cũng không cần ở trong này làm chướng mắt ông!" Ông ta lấy ra trong người ra một phong bì, đi đến trước bàn làm việc đặt xuống, "Đây là đơn xin từ chức của tôi, từ giờ trở đi, tôi và ông không còn quan hệ gì nữa!"
Đưa đơn từ chức xong, Tống Trí Hào xoay người bước đi.
Khổng Ngọc Phân nóng nảy, xông lên ngăn trước cửa thư phòng, không cho ông ta ra ngoài, "Ông không thể đi, hôm nay nếu không nói rõ ràng, ông không thể đi!" Nếu để ông ta không minh bạch đi rồi, ba bị lừa nhiều tiền như vậy, chắc hẳn sẽ trút toàn bộ lửa giận phát tiết lên mình?
"Khổng tiểu thư, cô có chứng cớ thì cứ việc báo cảnh sát, nếu không đừng càn quấy như vậy, tôi không rảnh ở đây dây dưa với cô?" Tống Trí Hào cũng bắt đầu bực tức!
Hai người đối diện, bỗng nhiên giọng nói Khổng Khánh Tường âm u truyền đến: "Tống Trí Hào, chắc chắn không phải một mình mày làm! Tao hiểu rõ mày, mày không có bản lĩnh lớn như vậy! Là Cố Trường Khanh mua chuộc mày! Nếu tất cả đều là âm mưu của nó, mày bất quá chỉ là con cờ của nó thôi!"
Tống Trí Hào ngẩn ra, thần sắc lập tức khôi phục như cũ, "Khổng tổng, tôi không biết ông đang nói gì, tôi không biết âm mưu gì, tôi cũng không bị ai mua chuộc!"
"Tao biết là nó, nhất định là nó!" Khổng Khánh Tường nắm chặt tay thành quyền, bộ mặt vặn vẹo, ánh mắt hung ác.
Bên kia Khổng Ngọc Phân nghe được ba nói vậy, lập tức liền điên cuồng đứng lên, cô ta nhanh chóng tiến lên nắm lấy áo Tống Trí Hào, gắt gao, kêu to: "Là Cố Trường Khanh làm sao? Là nó làm đúng không! Là nó đưa tôi vào bẫy? Ông nói xem, mọi chuyện đều là kế hoạch của nó đúng không?"
Tống Trí Hào bị hai cha con này dọa hơi hoảng sợ, ông ta gào lên: "Cô phát điên gì vậy!" Sau đó dùng lực đẩy Khổng Ngọc Phân trước mặt ra, tông cửa ra ngoài, biến nhanh mất dạng!
Khổng Ngọc Phân trong lòng kinh hãi, không biết nên đối mặt ba như thế nào, cô nghĩ xong, vọt tới bên người Khổng Khánh Tường, nắm lấy cánh tay ông, sợ hãi vội vàng nói: "Ba, không liên quan đến con, ba cũng thấy được mà, là Cố Trường Khanh liên hợp Tống Trí Hào đào cái hố cho chúng ta nhảy xuống, con khó phòng bị được! Ba, ba đừng giận, con biết con làm ba tổn thất không ít, nhưng sau này con sẽ giúp ba kiếm lại, ba à, ba hãy tin tưởng con!"
Khổng Ngọc Phân khóc nấc lên.
Cô không thể giống Khâu Uyển Di tiêu sái rời đi, cô đã bỏ đi một lần, nhưng cô đã tiêu hết tiền bên người vẫn chưa tìm được công việc thích hợp! Cho dù có công ty nhận cô, nhưng tiền lương không đến 1 vạn tệ một tháng. Còn chưa đủ cô sắm 1 bộ quần! Cô sao sống nổi? Đi ra ngoài vài tháng, cô chịu không ít sự cười nhạo, ngay cả những gã đàn ông thường ngày gặp mặt, ngủ với cô một đêm xong liền trở mặt, không núi dựa lưng, không có địa vị, không có tiền tài thật khó làm người, cô không bao giờ muốn trở lại những ngày tháng đó nữa!
Cô không thể lại để cha đuổi mình đi! Cho dù thế nào, cô cũng không thể mất đi người cha này, ngọn núi to lớn này!
"Ba ba, ba tin con. Con nhất định sẽ đem số tiền đó trở về!" Cô khóc nói
Khổng Khánh Tường lạnh lùng nhìn cô một cái, Khổng Ngọc Phân thấy ông sắc mặt bình thản, trong lòng thả lỏng. Nghĩ chắc ông đã bị đả động bởi lời nói của mình, nhưng bỗng nhiên, Khổng Khánh Tường biến sắc, tát một cái, Khổng Ngọc Phân đau đớn la lên. Bị ông ta tát thêm vài cái nên lùi hai bước, té ngã ra sô pha phía sau, cô ngẩng đầu khóc, vừa vặn nhìn thấy gương mặt vui sướng củaTriệu Chân Chân khi thấy cô gặp họa mặt!
Khổng Ngọc Phân vừa tức vừa giận, oán hận nhìn chằm chằm cô ta, Triệu Chân Chân cười, liếc mắt một cái. Nhẹ giọng mắng một tiếng: "Ngu xuẩn!"
Khổng Ngọc Phân giận dữ, nhưng đang trước mặt ba nên cũng không dám phát tác, chỉ nuốt hận vào trong.
Bên tai truyền đến tiếng ba giận dữ: "Nếu không phải mày quá mức lơ là. Sao bọn nó có thể dễ dàng nhảy vào được? Mày cút khỏi nhà cho tao, tao không bao giờ muốn thấy mặt mày nữa!"
Khổng Ngọc Phân kinh hãi, bất chấp sự xem thường của Triệu Chân Chân, vọt tới bên người Khổng Khánh Tường quỳ xuống,ôm lấy ống quần ông khóc nói: "Ba. Con là con gái của ba, giờ mẹ đã bỏ đi. Chú Tống cũng đi rồi, Ngọc Long vẫn còn nhỏ, bên cạnh ba còn mấy người đáng tin? Con biết lần này do con không cẩn thận, là lỗi của con! Nhưng ba đại nhân đại lượng! Ba hãy cho con thêm cơ hội, để con lấy công chuộc tội! Con gái thất bại cũng là làm xấu thể diện của ba thôi?"
Những lời nói này làm trong lòng Khổng Khánh Tường dâng lên một cảm giác thê thương, sau khi mất đi vị trí tổng giám đốc, người bên cạnh đều bằng mặt không bằng lòng, đầu tiên là Giám đốc Lưu phản bội, tiếp theo Khâu Uyển Di cho ông ta mọc sừng, rồi lại ôm một mớ tiền của ông bỏ trốn, sau đó lại làTống Trí Hào người ông vẫn luôn tín nhiệm giờ lại đầu quân cho Cố Trường Khanh, cho dù là còn Giám đốc Chu, Giám đốc Trương, nhưng những người này, thấy tình cảnh ông như thế cũng từ từ âm thầm đối kháng ông.
Người bên cạnh mình giờ còn ai?
Nhớ tới trước đây tiền hô hậu ủng, đi đến đâu đều có người cúi đầu khom lưng, a dua nịnh hót, nay đi đến đâu đều lại nghe tiếng cười nhạo, trào phúng...
Khổng Khánh Tường lửa giận từ từ hạ xuống, trong lòng thê lương vô hạn, ông vẫy vẫy tay, vô lực nói: "Mày ra ngoài đi, tao không muốn nhìn thấy mày!"
Khổng Ngọc Phân biết ba không có ý đuổi mình đi, liền mừng rỡ lau khô nước mắt, đứng lên cúi đầu rồi đi ra ngoài.
Chờ Khổng Ngọc Phân ra ngoài, Triệu Chân Chân liền từ ghế sô pha đứng lên, đi đến bên người Khổng Khánh Tường, cô ôm lấy vai Khổng Khánh Tường, ngẩng đầu nhìn mặt ông, nhe nhàng nói: "Khánh tường, em nói đúng không, Trường Khanh chính là một con sói cái, một sói cái ngoan độc, ai gặp phải sói, nếu không đánh chết sói sẽ bị nó ăn thịt! Khánh tường..."
Triệu Chân Chân vỗ nhẹ bờ vai của ông, tăng thêm ngữ khí: "Mười lăm triệu, mười lăm triệu đó! Đây là số tiền nhỏ sao? Chẳng lẽ anh cam tâm bị nó lừa đi 15 triệu này?"
Không cần đợi Triệu Chân Chân châm ngòi, Khổng Khánh Tường cũng nuốt không trôi cục tức này! Không chỉ vấn đề tiền bạc, nay mọi chuyện vòng đi quẩn lại ai cũng biết ông bị lừa, chuyện này đối với ông mà nói còn sỉ nhục hơn tất thảy!
Hơn nữa mười lăm triệu, mười lăm triệu thật chứ không phải giấy lộn!!
Cố Trường Khanh từ Mỹ trở về, tài sản ông liền từ từ đội nón đi, trước kia bên mình có hơn trăm triệu, giờ đâu mất rồi? Đếm tới đếm lui chỉ còn lại không hơn 9 triệu vốn lưu động, cùng năm mươi triệu giá trị cổ phần trong Cố thị! Không được hơn phân nửa
Mà tất cả đều là do Cố Trường Khanh!
Khổng Khánh Tường chỉ cảm thấy toàn thân bất lực, đầu đau như búa bổ, ông cắn chặt răng, nắm chặt thành quyền.
"Khánh tường,anh phải sớm quyết định, nếu không không biết Cố Trường Khanh lại có độc kế gì? Khó lòng phòng bị!" Triệu Chân Chân cười lạnh một tiếng, "Hiện tại thế lực Cố Trường Khanh không ngừng tăng, lại có Stirling cùng Hoa Nhã toàn lực tương trợ, nếu để cô ta tự tung tự tác, chúng ta cũng chỉ có nước ngồi chờ chết!"
"Cút xéo đi!" Khổng Khánh Tường khẽ quát một tiếng
"Khánh tường, anh hãy nghe em nói..."
Khổng Khánh Tường "Hừ" quay đầu, hét to: "Cút xéo đi!"
Triệu Chân Chân trong lòng cả kinh, nhìn nét mặt ông ta đáng sợ nên không dám nữa nói nữa, vội vàng xoay người ra khỏi thư phòng!
Rời khỏi thư phòng, Triệu Chân Chân lên lầu chuẩn bị trở về phòng mình, vừa mở cửa, đã thấy Khổng Ngọc Phân mặt bình tĩnh đi về phía mình.
Thiên Kim Trở Về Thiên Kim Trở Về - Thập Tam Xuân