The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 221 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 568 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:27:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74: Hòa Tan Băng Sơn
rên bến tàu, một con thuyền khổng lồ hoa lệ đang thả neo.
Bề ngoài con thuyền rất lộng lẫy, khiến những chiếc thuyền chung quanh trở nên rất khó coi.
Thuyền đánh cá, thuyền buôn, thuyền quan dừng lại hai bên. Dân chúng kiểng chân ngóng nhìn, phỏng đoán đây rốt cuộc là thuyền gì. Bỗng có một người kinh hỉ hét to: “Mau nhìn kìa! Đây là thuyền của Kim Ngu Đường, Kim Ngu Đường đến đây diễn rồi!”
“Có diễn kịch, tốt quá.” Mọi người tuôn ra thông báo khắp nơi.
Một mỹ nam tử áo lam bước ra, khoanh tay đứng đó, hắn liếc xéo, lạnh lùng nói: “Diễn cái quỷ gì! Đúng là đám người vô vị.”
Chu tiên sinh ho khụ khụ, hắn đã thấy qua đủ loại tâm tình bực bội khó chịu của Ngu Nhiễm suốt dọc đường, hiện giờ Nhiễm công tử lại càng thêm buồn bực rồi. Hắn chuyển mắt nhìn thoáng qua băng hồ đang cúi gằm, ôm đuôi xám xịt bên cạnh, trong lòng có chút đồng tình. Dọc đường Nhiễm công tử đã nói muốn vứt nó xuống biển hơn mười lần, chủ nợ thì thú trả, bị bắt ra làm công cụ tiết giận, hắn không biết Nhiễm công tử có phải thích ngược đãi động vật hay không.
Hắn thở ra, tiến lên vài bước nói: “Nhiễm công tử, đã đến rồi sao?”
Ngu Nhiễm nhếch môi, khinh thường đáp: “Đương nhiên là đến rồi, thuyền của Yêu Cơ cô nương tạo ra có tốc độ rất nhanh.”
Chu tiên sinh hơi cảm khái, tốc độ đúng là nhanh thật, chỉ trong thời gian ba ngày đã tới nơi, nhưng tất cả thuyền viên đều bị say tàu nôn mửa.
Ngu Nhiễm phất nhẹ tay áo, y bào rộng rãi phấp phới trong gió, “Văn Nhân Dịch có lẽ không thể ngờ được ta lại đuổi theo nhanh như vậy, ta đi tìm bọn họ, ngươi theo ta.”
Ngu Nhiễm và Chu tiên sinh phi ngựa nước đại đến sơn trang.
Nhìn đường núi gập ghềnh, Chu tiên sinh phát sầu: “Nhiễm công tử, ta chạy không được nữa rồi.”
Sắc mặt Ngu Nhiễm trầm xuống: “Ở đây chỉ có thể thi triển khinh công mới nhanh được.”
Trong viện, hai cây cổ thụ xanh um tươi tốt, cành lá rậm rạp chồng lên nhau.
Văn Nhân Dịch kiềm chế tâm tình ngồi xuống, cảm thấy sâu trong lòng có thứ gì đó ngủ đông đã lâu nay thức dậy.
Hắn nhìn nữ tử trước mắt, không, thê tử của hắn, ánh mắt hắn như được châm lửa.
Hắn biết mình thích nàng, nhưng không ngờ nàng cũng thích hắn.
Trên đời này có gì tốt hơn là lưỡng tình tương duyệt chứ. (*lưỡng tình tương duyệt: hai người đều yêu lẫn nhau)
Nội tâm hắn không ngừng rộn rạo, trên mặt nóng cháy, toàn thân trên dưới như vừa ngâm ôn tuyền ba canh giờ hoặc như tôm bị luộc chín. Tô Mặc nghiêng người lười biếng nằm trên giường, hoa mẫu đơn bằng tơ vàng lẫn với hoa hải đường được thêu trên y phục trắng hoa lệ càng làm nổi bật làn da trắng tuyết của nàng. Khuôn mặt trắng hồng như hoa sen mới nở, không khí xung quanh cũng dần ấm áp hơn, gió núi se se lạnh càng thêm thoải mái.
Lông mi Tô Mặc vừa đen vừa dày, khóe mắt tà mị nhướng lên, môi mọng khẽ cong, có chút kiêu ngạo lại cực kì xinh đẹp.
Văn Nhân Dịch vẫn biết nàng rất đẹp, nhưng lại không biết đến tư thái yêu diễm mà an tĩnh này của nàng.
Nàng nhẹ nhàng nâng mắt, tay đặt bên đùi, “Tối qua chúng ta đã quên một chuyện rồi.”
Văn Nhân Dịch không ngờ nàng lại mở miệng lúc này, hắn hỏi: “Chuyện gì?”
“Chàng xem, ở đó có rượu.” Tô Mặc chỉ về chiếc bàn đối diện.
Văn Nhân Dịch liếc mắt qua, trên bàn đúng là có một bầu rượu và hai chung rượu nhỏ. Lúc này hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đêm qua họ chưa uống rượu hợp cẩn.
Rượu này đúng là rượu Phương phu nhân đưa tới khi họ đi tắm ôn tuyền, bà nhớ mang máng đêm qua hình như đã quên cái gì, thì ra là quên đưa rượu hợp cẩn tới.
Tính tình Phương phu nhân thoải mái tùy ý, hôm nay lặng lẽ sai người mang rượu tới cũng không sao.
Hai người phải uống ly rượu hợp cẩn này mới có thể hài hòa mĩ mãn, đoàn viên, ân ái đến bạc đầu.
Văn Nhân Dịch nâng ly rượu đưa cho Tô Mặc, hắn cũng cầm một cái, bình tĩnh nhìn nàng, trong đôi mắt đen như có tia sáng, hắn thì thầm: “Mặc Nhi, ta và nàng trở thành phu thê, không rời không bỏ.”
Trong lòng Tô Mặc mềm xuống, nàng nhớ đến cảnh tượng trong kiếm trận, khẽ nhấp môi.
Cánh tay hai người lồng vào nhau, môi chạm ly, ngửa đầu uống rượu giao bôi.
Bây giờ hai người là thật tâm thưởng thức tư vị của ly rượu này.
Uống xong, tửu lượng của Tô Mặc quá kém, nàng vươn tay đỡ trán.
Từ kiếp trước đến kiếp này nàng rất ít uống rượu, chỉ vì nàng vừa nhấp rượu đã thấy đầu váng mắt hoa.
Trong giang hồ nàng cũng rất hạn chế, lần nào cũng lướt qua là ngừng, tuy rượu hợp cẩn này có vị nhạt nhưng gương mặt nàng vẫn ửng hồng như hoa.
Nàng choáng váng day day huyệt thái dương nhưng vẫn chóng mặt hoa mắt, đột nhiên một đôi tay thon dài nắm nhẹ lấy vai nàng từ phía sau. Văn Nhân Dịch kề sát gò má nàng, hơi thở đượm mùi rượu nhạt thoang thoảng bên tai. Văn Nhân Dịch hôn môi nàng, nhẹ như lông vũ lướt qua, thoáng hương bạc hà dìu dịu. Nàng thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim gia tốc của hắn dưới lớp y phục, hắn thì thầm vào tai nàng: “Mặc Nhi, bộ y phục kia nàng có mang theo không?”
“Bộ nào?” Tô Mặc hơi ngẩn ra.
“Là bộ Ngu Nhiễm đưa cho nàng.” Văn Nhân Dịch có chút khó mở miệng.
“Có.” Tô Mặc say chuếnh choáng không kịp nghĩ nhiều, ngày đó sau khi nàng cởi bộ vũ phục đó ra thì quăng vào Thiên Thư, y phục mất cấm chế nên hiện tại chỉ còn là bộ hoa phục mỹ lệ bình thường.
“Mặc Nhi, nàng mặc nó đi, được không?” Văn Nhân Dịch nhịn không được than nhẹ một tiếng.
“Vì sao?” Tô Mặc nhấp môi nhìn hắn.
“Tiểu tử Ngu Nhiễm đó không đưa lễ vật thành hôn cho ta, ta với hắn cũng coi như là nửa huynh đệ, cứ xem đây là hạ lễ của hắn đi.” Văn Nhân Dịch mặt không đổi sắc nhưng lời nói lại rất vô sỉ.
Tô Mặc hơi quẫn bách, không biết phải nói gì, trong lòng hơi phiền não. Nàng phát hiện nội tâm nam nhân bên cạnh dường như càng ngày càng đen, càng ngày càng vô sỉ thì phải.
“Mặc Nhi, thay bộ y phục đó đi.” Văn Nhân Dịch vuốt tóc nàng, năn nỉ: “Mặc vào rồi chúng là làm lễ đôn luân, có được không?”
“Chàng… chàng…” Tô Mặc quả thực không biết nói gì nữa bây giờ.
Nàng không khỏi nghĩ thầm: Người trước mắt đúng là Văn Nhân Dịch băng lãnh cao quý sao?
Hắn vẫn là vị thống lĩnh vạn quân Đông Lăng Vệ?
Là Văn Nhân Dịch kiệt ngạo lạnh lùng đó sao?
Vậy mà hôm nay, nam nhân lãnh ngạo đó lại nói ra loại yêu cầu này?
Hắn cắn môi, dường như cũng có chút khó xử, nhưng vẫn mặt dày nói: “Nàng mặc bộ y phục đó đi, ta thích.”
Tô Mặc chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, rốt cuộc cũng nói: “Ừm.” Không ngờ nàng lại bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý. Văn Nhân Dịch vui mừng trong lòng.
Nàng đi ra sau bình phong, loạt soạt mặc bộ vũ phục xinh đẹp hoàn mỹ nhất đó vào, dùng trang sức hoa lệ Phương phu nhân đã tặng cho nàng.
Văn Nhân Dịch nhìn Tô Mặc, hít một hơi thật sâu, hai người đều mặc y phục mỏng, không khí trong lòng hơi lạnh.
Cảm nhận được ngoại bào tuột xuống đất, thân thể Tô Mặc khẽ run lên, Văn Nhân Dịch duỗi tay ôm lấy nàng, “Lạnh không?”
Nàng nâng mắt, “Hơi lạnh, ta không chịu được gió núi.”
Mặc dù lạnh nhưng tâm lại nóng, cổ nàng nhanh chóng ấm lên: “Có ta ở đây, nàng sẽ không lạnh.”
Hắn ngồi xuống cạnh nàng, mùi thơm cơ thể nhàn nhạt quẩn quanh, như mùi hoa nở rộ ngoài viện. Nhưng cách một tầng cửa sổ, một lớp màn che, mùi hương hiện giờ rõ ràng là thuộc về kiều thê của hắn. Hắn nghiêng người, nhìn nàng không chuyển mắt, môi cách càng ngày càng gần. Hắn cầm tay nàng đặt lên môi mình, lần lượt hôn từng đầu ngón tay.
Tô Mặc có chút thẹn thùng đưa mắt nhìn chung quanh, nhìn thấy tranh vẽ điêu khắc sống động trên đầu giường, đồ đằng tượng trưng cho hậu thế phồn vinh hưng thịnh, dàn hồ lô và củ sen hiện lên trước mắt.
Nàng nhìn thấy một con bướm xinh đẹp đang bay lượn trong bụi hoa. Bướm đậu lên hoa, nàng cũng cảm giác được nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Tựa như nụ hôn của nam tử nhẹ nhàng lướt trên má nàng, mí mắt, mũi, vành tai, cổ.
Hắn vung tay lên, tấm màn đỏ thêu vàng hạ xuống, hoàn toàn che khuất hai người.
Màn trướng đỏ, màn lụa trắng, từng tầng từng tầng, trùng trùng điệp điệp, như sóng hồng, như ảo như mộng. Tình như lửa, yêu như bài ca, ba ngàn cành hoa nổi lên Sa Bà. Màn trường bao lấy hai người, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào căn phòng.
Tình yêu nồng đậm kia dường như muốn thâm nhập hoàn toàn vào xương tủy của hắn với nàng. Ban ngày không tuyên dâm, nhưng trước mắt ai còn để ý đến lễ nghi phiền phức đó. Động tĩnh trong phòng khiến mặt trời cũng phải xấu hổ trốn vào trong mây. Những câu thơ tình yêu tuyệt mĩ cũng khó có thể diễn tả được sự tốt đẹp này, chỉ có một bài: Hoa xán ngọc thụ loan đối vũ, xuân quy họa đống yến song tê.
Phương tá hoa dung thiêm hỉ sắc, hân phùng thu dạ tác xuân tiêu.
Phương xuân hỉ vịnh uyên ương điểu, bích thu hân tê loan phượng trù.
Lượng lệ hoa đường phi thái phượng, ôn hinh cẩm trướng vũ giao long.
Liễu sắc nhuận mai trang kính hiểu, đào hoa ánh diện động phòng xuân.
Động phòng xuân noãn hoa tịnh đế, ngư thủy tình thâm nguyệt thường viên.
[Cổ Thi]
Ngu Nhiễm hoàn toàn bất chất Chu tiên sinh, hắn một đường phi như bay giữa rừng.
Bóng cây lay động, từng cánh hoa đào rơi xuống mặt hồ trong vắt làm làn nước gợn lăn tăn. Bóng dáng của nam tử áo lam còn hơn cả kiếm khách hạng nhất trên giang hồ, hắn nhảy lên như giao long, loang loáng bất định khiến người ta phải hoa cả mắt.
Hắn thi triển khinh công suốt đoạn đường, đến giữa sườn núi, hắn vọt xuống dưới từ tàng cây.
Khi hắn nhìn thấy hai cái đèn lồng đỏ treo trước cửa, đôi đồng tử hắn co lại, vẻ mặt đăm chiêu.
Vạt áo Ngu Nhiễm bay trong gió, hắn cột lại tóc, chỉnh trang y phục, tiến lên hai bước đẩy đại môn ra, nghiêm túc nhìn trên sai vặt trước cửa.
Tên sai vặt kia đương nhiên nhận ra Ngu Nhiễm, hắn vội vàng cúi đầu khom lưng: “Nhiễm công tử đến rồi.”
Ngu Nhiễm nhếch môi, cười lạnh: “Văn Nhân đại ca có ở nhà không?”
“Có, có.” Tên sai vặt gật đầu liên tục.
“A di cũng ở đây?”
“Vâng, vâng.” Tên sai vặt tươi cười, xoay người để Ngu Nhiễm đi vào, hắn nịnh nọt nói: “Nhiễm công tử lần này đến sớm không bằng đến khéo, Văn Nhân công tử đã mang về một cô nương xinh đẹp để thành thân, ngày hôm qua vừa bái đường, tiểu nhân cũng góp chút sức lực. Hiện tại Phương phu nhân đang ở trong phòng dùng trà nghỉ ngơi, mấy ngày nay người hẳn là rất mệt mỏi rồi, nhưng tâm tình người rất vui vẻ. Bây giờ công tử qua đó, người nhất định sẽ càng vui hơn.”
Nói đến đây, hắn bỗng cảm thấy tia sáng lạnh bắn ra từ đáy mắt đối phương.
Tên sai vặt rùng mình, dường như Nhiễm công tử rất phẫn nộ với việc Văn Nhân công tử lập gia đình thì phải, lại còn rất khinh thường nữa chứ.
Vẻ phức tạp trong mắt Ngu Nhiễm ngày càng dày, hắn bỗng cười cười: “Đúng rồi, Văn Nhân Dịch và phu nhân của hắn đang ở đâu?”
“Cái này tiểu nhân cũng không biết, hẳn là ở cùng với Phương phu nhân.”
“Được, được được, vậy ta đi xem xem.” Dứt lời, Ngu Nhiễm lập tức nâng chân bước đi.
“Nhưng mà… cái đó… công tử vẫn chưa…” Tên sai vặt vươn tay ra, chần chờ mở miệng.
Nhưng hắn còn chưa nói hết thì Ngu Nhiễm đã phất tay áo bỏ đi, tên sai vặt đứng đó, gãi đầu lầm bầm: “Kỳ quái, thật quá kỳ quái! Lần này Nhiễm công tử lại tay không mà đến, không mang theo lễ vật gì? Việc này không hợp lễ nghĩa, thậm chí còn không để ta đi thông truyền. Nhiễm công tử rốt cuộc là làm sao vậy?”
Ngu Nhiễm thi triển khinh công vòng qua tường viện, lập tức đi vào giữa phòng. Cây cối chung quanh tươi tốt, sắc hoa muôn hồng nghìn tía, vài tòa đình đài lầu các đan xen, cổ hương cổ sắc, hàm ý sâu xa.
Phương phu nhân đang ngồi trong viện phẩm trà lài, nhìn thấy một nam tử áo lam đi đến thì lập tức cười: “Là Ngu Nhiễm sao?”
“A di.” Ngu Nhiễm lên tiếng chào.
“Con đứa nhỏ này sao lại đến đột ngột thế, cũng không nói với ta một tiếng để chuẩn bị cho con vài món con thích.” Tóc mái Phương phu nhân phủ xuống che nửa mặt, nói xong lại ho khan mấy tiếng, bà bước lên cầm tay Ngu Nhiễm vỗ nhẹ.
“A di đừng khách khí.” Ngu Nhiễm nhìn khuôn mặt gầy yếu của bà, thở dài, trong mắt có chút buồn bã.
Tuy hắn tới để hưng sư vấn tội, nhưng nhìn thấy a di thì vẫn thu liễm chút kiêu ngạo hung hãn.
“Thân thể a di thế nào rồi?” Hắn xoay người đỡ Phương phu nhân.
“Vẫn còn được, con không thấy bây giờ ta rất có tinh thần sao. Đúng rồi, con đã dùng bữa chưa?”
“Chưa, con cũng hơi đói rồi.” Ngu Nhiễm không khách khí.
“Các ngươi đi chuẩn bị chút điểm tâm Ngu Nhiễm thích ăn mang tới đây.” Phương phu nhân quay đầu nhìn thoáng qua mấy hầu tì xung quanh, thấy các nàng đều đang si ngốc nhìn Ngu Nhiễm thì bà không khỏi thầm buồn cười. Từ sau khi Văn Nhân Dịch thú thê tử, ánh mắt những hầu tì này lại rơi xuống người Ngu Nhiễm, đương nhiên bọn họ đã đi theo bà đọc sách của Ngu Nhiễm nên ai ai cũng đều sùng bái Ngu Nhiễm không thôi, càng biết hắn thích ăn điểm tâm tiên hoa ở nơi này.
Bản thân bà còn thấy khâm phục tài hoa của đứa trẻ này, bà quay đầu lại nhịn không được hỏi sách mới của Ngu Nhiễm, sau đó thảo luận về các nhân vật trong sách, dường như không chú ý đến vẻ mặt mất kiên nhẫn của hắn.
“Ngu Nhiễm, lần này Kim Ngu Đường của con tỷ thí cùng Bách Hoa Đường đã thắng rất đặc sắc, trong lòng a di cũng vui mừng lây.”
“Ngu Nhiễm, nghe nói lần này sách mới của con có một nhân vật tên là Phong Trần Tuyệt.”
“Ngu Nhiễm, con còn vẽ Văn Nhân Dịch trong sách là hồ ly, rốt cuộc là có ý gì?”
“Ngu Nhiễm, sách này con còn viết về một nữ tử yêu mị, khác với Yêu Cơ nguyên bản, nhưng vì sao lại không cùng xuất hiện với Phong Trần Tuyệt?”
“Ngu Nhiễm, Văn Nhân Dịch đã thú cô nương đẹp nhất của Kim Ngu Đường con, ta còn chưa cám ơn bà mối là con đâu!”
Cuối cùng, Ngu Nhiễm không thể nhịn được nữa lộ nguyên hình, hắn lười biếng nghiêng người dựa trước bàn, ánh mắt nghiêm túc, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, vẻ mặt âm trầm như mưa dầm, “A di, con mắt nào của a di thấy con giống bà mối vậy?”
Phương phu nhân kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không đúng?”
Hắn nhìn bà: “Đương nhiên là không.”
Ngu Nhiễm dùng giọng điệu mang vẻ gượng gạo không dễ nhận thấy hỏi: “Đúng rồi, Văn Nhân Dịch đâu? Con còn chưa gặp huynh ấy.”
Phương phu nhân cười nói: “Nó vừa ra sau núi ngâm ôn tuyền, cùng đi với tân nương tử nữa, cơ hội này rất hiếm có.” Nói tới đây, Phương phu nhân khó xử cười cười như một thiếu nữ.
Ngu Nhiễm nhịn không được nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ… đã ở cùng nhau rồi sao?”
Phương phu nhân nhìn về phía hầu tì bên cạnh, mím môi cười, trầm giọng ra lệnh: “Đi xem xem Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng phi đang làm gì, nhớ rõ phải bảo họ qua đây một lần.”
Một hầu tì trong nhóm chớp chớp mắt nói: “Bẩm Phương phu nhân, vừa rồi sau khi ngâm hai người ngâm ôn tuyền thì Ngũ hoàng tử đã trực tiếp ôm Ngũ hoàng phi vào tân phòng, chúng ma ma và nô tì không dám quấy rầy, vẫn đang đứng ngoài cửa, thật sự phải đi gọi hai người sao?”
“Bọn chúng ở trong phòng bao lâu rồi?”
“Đã hai canh giờ.” Hầu tì bên trái cẩn thận trả lời.
“Vâng ạ, đã tròn hai canh giờ, quá cả thời gian dùng bữa nhưng thiếu gia và thiếu phu nhân vẫn chưa ra.”
“Ban ngày ban mặt, đây là có chuyện gì?” Phương phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve chén sứ trước mặt, nghĩ thầm: Việc này rất kỳ quặc.
“Phương phu nhân, vậy chúng nô tì sẽ đến đó xem sao.”
“Đi đi! Thăm dò một chút là được, nói là ta gọi chúng qua dùng bữa, nếu không có động tĩnh thì thôi, người trẻ tuổi ngủ nhiều một chút cũng không ngại gì.” Nói tới đây, Phương phu nhân nở nụ cười nhẹ không dễ phát giác.
Ngu Nhiễm nghe vậy, đôi đồng tử co lại, tâm tình khó chịu tới cực điểm.
“Dịch thiếu gia, thiếu phu nhân, Phương phu nhân gọi hai vị qua cùng dùng bữa.” Hai hầu tì đứng bên ngoài, cẩn thận nói.
Các nàng tuy là hầu tì bên người phu nhân, bình thường luôn giữ quy củ nhưng lúc này cũng không dám gõ cửa, sợ chọc giận người bên trong phòng.
Nhưng trong phòng một lúc lâu vẫn không có động tĩnh gì, hai người đưa mắt nhìn nhau, ngay lúc cả hai chuẩn bị rời đi thì đột nhiên cánh cửa “két…” một tiếng, nhẹ nhàng mở ra, nam tử áo trắng tuấn mỹ đang đứng trước cửa.
Hai hầu tì vội vàng ngẩng đầu, vụng trộm đưa mắt nhìn hắn.
Văn Nhân Dịch đứng đó, đôi mắt sáng như băng ngọc, tóc thả tán loạn, một nút áo trước cổ còn chưa cài lên.
Bình thường công tử đều rất cẩn thận tỉ mỉ, áo mũ chỉnh tề, nhưng trước mặt lại như vừa mặc y phục xong.
Hai người vội vàng hành lễ, cảm thấy Văn Nhân Dịch lúc này và lúc trước tựa như hai người. Ngày thường ánh mắt của công tử rất bình tĩnh, u lãnh, không giận tự uy, khí chất lạnh lùng cự người ngoài ngàn dặm, nhưng hiện giờ công tử có vẻ bình dị gần gũi, thậm chí bên môi còn hơi cong lên, thần thái sáng láng, tinh thần chấn hưng, ưỡn ngực ngẩng đầu. Nếu muốn hình dung thì nam tử trước mắt rất giống một con sói vừa được ăn no.
Hai hầu tì cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Văn Nhân Dịch đảo mắt qua hai người, lạnh nhạt hỏi: “Mẫu thân tìm chúng ta?”
“Vâng, Dịch thiếu gia, phu nhân tìm hai vị đến dùng bữa.” Hai nàng cúi thấp đầu, gò má hồng hồng, đồng thanh trả lời.
“Chờ một lát, ta đi chuẩn bị đã, hai ngươi đứng đây chờ hầu hạ thiếu phu nhân.”
“Vâng, Dịch thiếu gia.” Hai hầu tì nhẹ nhàng thở ra, vội vàng khom người hành lễ.
Sau giờ ngọ, ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua song cửa sổ, chiếu rọi lên dung nhan tuyệt thế của Tô Mặc.
Nàng mím môi, nhu nhược vô lực như đứa bé được chiều chuộng, nàng chậm rãi đứng dậy, giơ tay lên, xoa xoa bả vai nói: “Dịch, hiện giờ ta có nên đổi một bộ xiêm y khác hay không?”
Vũ phục trắng trên người nàng lúc này có chút chói mắt, như lớp váy ngủ mỏng, loại y phục này hành lễ đôn luân rất tiện lợi, nhưng hiện giờ nàng thật sự quá mức mỏi mệt, nằm một lúc mới khôi phục chút khí lực, toàn thân như đám mây trên trời, choáng váng, ngay cả nói chuyện cũng không còn sức.
“Nàng ngồi đi, ta mang y phục tới cho nàng.” Văn Nhân Dịch bước lên trước mở ngăn tủ gỗ Lê Hoa ra, hỏi: “Những thứ này đều là mẫu thân chuẩn bị, nàng muốn mặc bộ nào?”
Tô Mặc tùy ý chỉ một bộ màu anh đào thanh lịch. Văn Nhân Dịch hiếm khi phát biểu ý kiến: “Có phải là quá đơn giản rồi không?”
Tô Mặc lắc đầu: “Màu sắc vừa đủ, bên ngoài khoác áo choàng đỏ, đầu đầy châu ngọc, phục trang xinh đẹp, sao lại đơn giản được?”
Tô Mặc cảm thấy mình đã là tân nương thì đương nhiên phải ra dáng tân nương, nàng rất xem trọng hôn lễ này.
Nhưng bất luận là kiếp trước hay kiếp này nàng đều không thích ăn mặc quá diễm lệ, chỉ cần ưu nhã là được.
Chỉ tiếc Tô Mặc không có sức đứng dậy, lại càng không có sức thay y phục, rửa mặt chải đầu.
Vì thế, Văn Nhân Dịch nói: “Hai người các người qua đây chải đầu cho thiếu phu nhân.”
Hai hầu tì đáp lời, tách ra bước vào phòng, một người hầu hạ Tô Mặc trang điểm, một người đi chỉnh trang lại giường nệm.
Hầu tì lớn tuổi hơn đang búi tóc cho Tô Mặc, da thịt Tô Mặc trắng xanh, nhẵn mịn như ngọc, cái gáy cũng trắng như tuyết, đẹp thì đẹp thật nhưng lại có mấy vết xanh tím. Nàng ta rùng mình, đương nhiên biết dấu đó là gì, nên vội vàng dùng phấn bôi lên che đi, nàng phải dùng loại phấn tốt nhất mới có tác dụng. Không ngờ thiếu gia nhìn lạnh nhạt lịch sự nhưng sau lưng lại như thế, đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài, hai gò má nàng ta đỏ lên.
Nàng búi tóc cho Tô Mặc, dùng trâm trân châu cài lên. Sau khi ăn vận, Tô Mặc đẹp không gì sánh kịp.
Hầu tì còn lại đang im lặng dọn dẹp giường, vừa mới kéo màn trướng ra, một mùi xạ hương và mùi hương nam nhi hỗn loạn đã xông vào mũi. Nàng ta từng là hầu hạ sinh hoạt thường ngày của thánh thượng trong cung, về sau bị đưa đến nơi này nên đương nhiên hiểu rõ tình hình, lại không biết làm thế nào cho phải. Nàng nhịn không được đỏ mặt, tay chân luống cuống, dù sao nơi này cũng không giống trong cung, mùi hương dường như còn mãnh liệt hơn nhiều.
Vì thế, nàng có chút khó xử quay đầu lại nhìn Tô Mặc, vừa liếc mắt đã bị vẻ xinh đẹp kiều mị, mỹ lệ động lòng người của thiếu phu nhân làm ngẩn ngơ.
Đẹp, thật sự quá đẹp.
Cũng khó trách công tử lại thay đổi hoàn toàn thành người khác như vậy.
Nàng ta lập tức cúi thấp đầu, đỏ mặc treo màn lên.
Nàng nhanh chóng xếp chăn mền lại gọn gàng, nhưng lại không biết làm sao với hỉ khăn trên giường.
Sáng nay lúc nàng đến dọn dẹp rõ ràng không giống như bây giờ, mà hỉ khăn cũng đã thu một cái, sao nay vẫn còn một cái nữa?
Văn Nhân Dịch nhanh chóng bước lên thu hỉ khăn vào ngực, vừa rồi hắn đã quên thu lại.
Hai hầu tì không nói lời nào nhưng đều luống cuống tay chân.
Văn Nhân Dịch đi tới trước mặt Tô Mặc nói: “Mặc Nhi, chúng ta vẫn chưa dùng ngọ thiện, không bằng bây giờ qua đó cùng dùng bữa.” (*ngọ thiện: bữa ăn trưa)
Tô Mặc rất không thoải mái nên đi vô cùng chậm, đi đến một cái đình mới phát hiện mình chỉ vừa đi một đoạn ngắn, dường như vẫn còn rất xa rất xa, hai chân Tô Mặc bủn rủn không chịu nổi. Văn Nhân Dịch đương nhiên hiểu nỗi khổ của nàng, hắn lập tức bước tới bế nàng lên: “Mặc Nhi, vất vả cho nàng rồi.”
Thân thuần âm chính là như vậy, kiếp trước nàng cũng giống thế này.
Từng đợt hơi thở của Văn Nhân Dịch phả đến, hắn áy náy nói: “Xin lỗi, là ta đường đột, có lẽ vì đang ở đây nên si mê quá mức, làm nàng phải mệt mỏi…”
Tô Mặc lắc đầu: “Không sao.”
“Về sau ta sẽ chú ý.” Hắn ôm nàng, tựa như đang ôm bảo vật trân quý nhất thế gian.
Tô Mặc cảm nhận được lồng ngực rắn chắc mà ấm áp của Văn Nhân Dịch, nàng lẳng lặng tựa vào ngực hắn giống như lúc hai người thân mật khi nãy. Nàng bỗng cảm thấy, cuộc đời này có người để dựa vào như vậy cũng không tệ.
Một bên khác, bà tử nói khẽ bên tai Phương phu nhân mấy câu, sau đó hai người đều nở nụ cười. Phương phu nhân ho khan hai tiếng, chậm rãi uống thuốc, nâng mắt hỏi: “Thật sao? Năm lần?”
Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt - Hồng Trần Huyễn