When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Hồ
Thể loại: Lịch Sử
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 182 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 882 / 0
Cập nhật: 2018-09-21 16:48:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 167: Mượn Lực Đẩy Lực
hu đại quan nhân nhanh nhẹn né tránh, khiến Vương Bính Khôn mệt mỏi thở dốc. Chu Thiên Giáng cũng không đánh trả, chờ Vương Bính Khôn mệt đến hết nhúc nhích nổi mới vỗ kinh đường mộc, tiếp tục thăng đường. Giữa cảnh chửi bới đuổi đánh, trong một ngày Chu Thiên Giáng thẩm vấn bốn lần, chẳng những tất cả đều phán vô tội rồi phóng thích, mà còn sai người trả đất trả nhà. Sau một ngày, trong mười mấy lão thần chỉ ba người còn có thể đứng lên mà đi khỏi Hình bộ.
Chu đại quan nhân thật sự bội phục thể chất của Vương Bính Khôn, lão nhân này thế mà còn chưa gục xuống. Nhưng cuối cùng cũng phải nhờ người dìu ra khỏi Hình bộ, đến cây gậy trúc cũng không cầm nổi.
Chiều hôm đó Hình bộ vừa đóng cửa, bên ngoài hoàng cung đã nhanh chóng đông vui như cái chợ. Lần này không những là đám lão thần, mà đến Hộ bộ thượng thư Phùng Kính và Lại bộ thượng thư Phàn Tử Cương cũng dẫn theo một đám hạ quan mặt mũi bầm dập chuẩn bị lên triều đình cáo ngự trạng.
Trong hoàng cung, không cần biết bên ngoài ồn ào thế nào, Thành Võ Hoàng cũng dứt khoát đóng cửa không ra, giao tất cả mọi chuyện cho Tĩnh vương.
Sáng sớm hôm sau, Thành Võ Hoàng ngay cả tảo triều cũng tuyên bố tạm dừng, khiến văn võ bá quan không biết phải làm sao, lại hợp thành một cánh đại quân thảo phạt. Hôm ấy, Vương Bính Khôn dẫn theo hơn ba mươi vị lão thần và Học chính vào Hình bộ.
Chu Thiên Giáng bất chấp tất cả, vẫn cứ giữ nguyên phán xử của mình. Mấy chục người liền hỗn chiến trên công đường Hình bộ, Chu đại quan nhân đại phát thần uy, căn bản không cần nha dịch trợ giúp, một mình địch một đám lão nhân. Sau ngày hôm ấy, lại thêm mười mấy người nằm liệt giường không dậy nổi.
Ngày thứ ba Thành Võ Hoàng vẫn không lên triều, Vương Bính Khôn cũng nhìn ra manh mối, Thành Võ Hoàng căn bản là mặc kệ Chu Thiên Giáng. Lần này, Vương Bính Khôn dẫn theo nhiều người, định sẽ dạy cho Chu Thiên Giáng một bài học. Nếu Thành Võ Hoàng đã mặc kệ thì Vương Bính Khôn cương trực cùng một đám lão thần sẽ liều mạng với Chu Thiên Giáng, dù chết cũng phải giữ gìn luật pháp chính nghĩa của Đại Phong.
Thấy cục diện này, Tĩnh vương cũng bắt đầu lo lắng, vội vàng lệnh cho thái y viện phái người đến Hình bộ ngồi sẵn ở công đường. Dân chúng thì mừng phát điên, sống bao nhiêu năm mà đến giờ vẫn chưa từng thấy vụ xử án nào như thế. Trên công đường quan lớn hỗn chiến với trọng thần, bọn nha dịch đều đứng hóng trò vui, hình như không giúp bên nào cả.
Cách làm của Chu đại quan nhân cũng chấn động dân chúng, bách tính trong kinh thành chia làm hai phe. Một phe nói Chu đại quan nhân làm đúng, nên thả người ra. Phe còn lại nói Chu Thiên Giáng quả đúng là hành sự ngược ý trời, tội này nên giết!
- Mau đi thôi … chậm chân sẽ không có chỗ!
Bách tính trong kinh thành chạy khắp nơi loan tin, cửa hàng không thèm mở, việc buôn bán cũng không thèm làm. Ngay cả thanh lâu ở phố Tây cũng hợp thành đội ngũ đến Hình bộ trợ uy cho Chu đại quan nhân.
Những vụ đại thẩm hỗn loạn nhất của triều Đại Phong từ xưa tới nay cứ nối nhau khai màn. Bách tính thì chẳng quan tâm nhiều đến thế, dù sao với họ có chuyện hay ho để xem chẳng khác nào tăng thêm niềm vui sướng vô hạn. Văn võ bá quan dần dần liên kết với nhau thành một làn sóng thuỷ triều, kiên quyết đả đảo hành vi phá hoại luật pháp của Chu Thiên Giáng.
Ban đầu đám lão thần này còn dốc hết gan ruột suy nghĩ thay cho triều đình Đại Phong, nhưng đến giờ đã biến thành ân oán cá nhân giữa bọn họ và Chu Thiên Giáng. Đặc biệt là đám lão thần do Lão thái phó Vương Bính Khôn cầm đầu, bọn họ cảm thấy Chu Thiên Giáng quả thực còn khó ưa hơn Hoàng hậu Phùng Uyển Thu. Bất kể Chu Thiên Giáng có cứu vãn triều đình Đại Phong hay không, đám người Vương Bính Khôn cũng nổi lòng hung ác muốn tống cổ tên ác ôn này ra khỏi triều đình. Thành Võ Hoàng tránh mặt, nhưng Vương Bính Khôn biết sớm muộn gì ông ta cũng can dự vào chuyện này. Chuyện càng ầm ĩ thì đến lúc đó Thành Võ Hoàng càng khó lòng bao che cho Chu Thiên Giáng.
Chúng thần trong triều không phải ai cũng công khai phê phán Chu đại quan nhân, Binh bộ Thượng thư Lý Hồng, Kinh Giao đại doanh chủ soái Sở Vân và một đám võ quan đều không can dự vào. Những người này ngoảnh mặt làm ngơ, nhanh chóng phát hiện ra chỗ ảo diệu của vấn đề. Chu Thiên Giáng đã đả thương ba bốn mươi vị lão thần Đại Phong, bản thân hắn cũng bị cào tứ tung lên mặt, theo lý mà nói nếu Thành Võ Hoàng không lên tiếng, chỉ e sẽ rất khó chấm dứt. Thế mà hoàng cung vẫn không hề có động tĩnh, thậm chí đến một thái giám cũng không phái đi xem thẩm án. Đám Lý Hồng, Sở Vân xúm vào một chỗ cân nhắc, không khó đoán ra suy nghĩ của Thành Võ Hoàng. Xem ra Thành Võ Hoàng cố ý để cho Chu Thiên Giáng chọc giận nhiều người, làm thế sẽ gián tiếp suy yếu tầm ảng hưởng của Chu Thiên Giáng. Bọn họ chỉ không hiểu, vì sao Chu Thiên Giáng lại chủ động nhảy vào một cái bẫy lộ liễu như thế.
Vả lại, Chu Thiên Giáng thả đám tội thần này không được chút xíu lợi lộc nào hết. Chính hắn đích thân lãnh binh tiến vào thành, đập tan mộng đẹp của đám tội thần này, xong việc rồi lại đi làm người tốt, chẳng những chọc cho chúng thần và Thành Võ Hoàng đều mất hứng, mà đám tội thần này cũng sẽ không cảm kích Chu Thiên Giáng.
Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng lẳng lặng đọc cuốn sách cổ trên tay, Ngụy Chính Hải đầy mặt lo lắng đứng dưới thềm, không hiểu vì sao Hoàng thượng còn có tâm tư đọc sách.
- Chủ nhân, Thái y viện nói… đã có hơn bốn mươi vị lão thần không thể rời giường. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ e khi chủ nhân lâm triều sẽ có một nửa không lên triều nổi.
Ngụy Chính Hải cẩn thận nhắc nhở.
Thành Võ Hoàng đặt quyển sách trong tay xuống:
- Hừ! Không thể rời giường? Chỉ cần trẫm khai triều, dám chắc đám lão thần này sẽ chạy đến còn nhanh hơn thỏ. Trong lòng tiểu tử Thiên Giáng này hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, rằng kẻ nào đánh được, kẻ nào không thể đụng vào.
- Chủ nhân, Chu Thiên Giáng thả hết tội thần, chẳng lẽ ngài cũng không hỏi lại một lần sao?
Ngụy Chính Hải thầm nhủ lão tử bị Hoàng hậu giày vò gần chết, thả đám tội thần này lòng y cũng cực kỳ bất mãn.
Thành Võ Hoàng mỉm cười:
- Tiểu tử này đang gây dựng thanh danh nhân đức cho trẫm, còn thay trẫm gánh hết tiếng nhơ, trẫm cảm kích hắn còn không kịp, sao lại xen vào chứ. Nhưng trẫm cũng muốn xem hắn có dám thả hết người ra hay không.
Thành Võ Hoàng nói xong câu cuối cùng, sắc mặt cũng chuyển thành lạnh băng.
Ngụy Chính Hải biết Thành Võ Hoàng đang nhắc đến ai. Cho đến hôm nay, đám tội thần nên thả căn bản đều đã thả hết, ngay sau đó sẽ đến phiên đại thẩm của hai nhà Phùng, Ngạc. Dựa theo thỏa thuận của Phùng Uyển Thu với Quách lão phu nhân, Tĩnh vương và Chu Thiên Giáng trước kia, hai nhà chỉ có thể chịu án nhẹ nhất là lưu đày, tuyệt không thể tru sát. Nhưng dựa theo lý luận xử án mấy ngày nay của Chu Thiên Giáng, chỉ e ngay đến hai nhà này cũng không thể truy cứu trách nhiệm, bằng không những vụ án từ trước tới nay đều bị phủ định hết.
Bên ngoài công đường Hình bộ đã đông như nêm cối, Thân Bách Công phải dẫn sai nha của Hình bộ ra chỉnh đốn trật tự. Ngoài cửa công đường chia làm hai phe ủng hộ và phản đối, mỗi phe đứng một bên.
Trải qua hai ngày thẩm án, tâm trí Thân Bách Công vẫn luôn chìm trong hưng phấn cực độ. Từ sự sùng bái ban đầu đối với Chu đại quan nhân, đến giờ thì ngày càng không thể dứt ra được. Thân Bách Công đã đặt Chu đại quan nhân cao ngang hàng với Thành Võ Hoàng, chỉ cần Chu đại quan nhân mở miệng, Thân Bách Công tất sẽ dẫn một đám nha dịch lớn tiếng hô ‘được’. Quan viên Hình bộ cao thấp một lòng đoàn kết nhất trí, khiến người trong nha môn khác không khỏi cảm thấy cái lũ này đều điên mẹ nó rồi. Cơ quan luật pháp cao nhất trong triều đình Đại Phong, không ngờ lại bị một đám điên nắm giữ.
Chu đại quan nhân hô một tiếng 'thăng đường", dùng đối sách mới nhanh chóng bắt tay vào công việc. Vương Bính Khôn hôm nay đã chuẩn bị kỹ càng mới đến, trong tay áo giấu một miếng gỗ thiết lực. Ông ta biết cầm cây gậy trúc căn bản không đuổi kịp Chu Thiên Giáng, Vương Bính Khôn mới nổi lòng hung ác muốn đập Chu Thiên Giáng một lần cho hả hận.
- Chu Thiên Giáng, đến giờ này ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ sao?
Vương Bính Khôn trừng đôi mắt quắc thước mà hỏi.
- Ha ha, lão đại nhân, bản quan cảm thấy xử án như vậy mới thể hiện chính nghĩa và công bằng. Nhưng ta cũng rất khâm phục sự nhẫn nại của ngài, không ngờ còn có thể kiên trì đến hiện tại.
Chu Thiên Giáng nhìn Vương Bính Khôn bằng vẻ mặt chọc người giận chết không đền mạng.
- Hừ! Những sóng gió lão thần đã trải qua còn nhiều hơn muối ngươi ăn. Muốn hạ gục ý chí của lão thần hả, đừng hòng!
- Ngài nói gì vậy, học sinh nào dám nhắm vào ngài đâu. Lão đại nhân, ta chẳng qua chỉ hành sự theo lẽ công bằng đó thôi. Còn hai người nữa là đến hai nhà Phùng, Ngạc quan trọng nhất, nhân buổi sáng sớm, hôm nay hãy hoàn thành hết đi.
Chu Thiên Giáng ung dung nói.
Vương Bính Khôn giận dữ thở dốc, dựa theo trình tự thông thường, không mất đến một tháng thì đừng mong thẩm tra xử lí xong chừng đó tội thần. Tiểu tử này giỏi lắm, mới có ba ngày đã muốn kết án. Hôm nay nếu muốn thả hai nhà Phùng, Ngạc ngay trên công đường thì những quan viên Đại Phong như bọn họ đúng là trở thành trò cười cho thiên hạ. Dùng dằng bao lâu, đám tội thần này căn bản là vô tội, trái lại những người lúc trước bị đánh nhốt vào đại lao như bọn họ trở thành kháng chỉ bất tuân.
Sau khi khai đường, người được giải lên chính là Công bộ Hà đô tuần ti Vạn Hữu Thành. Hai ngày này tội thần trong đại lao đều nhận được tin, đám ngục tốt thu được món hời, liền truyền lại tin tức bên ngoài cho đám tội thần với tốc độ nhanh nhất. Căn cứ theo lời đám ngục tốt, Chu đại quan nhân trong mắt chúng quả đúng là thần thiện giáng trần, thần hiền chuyển thế.
Vạn Hữu Thành bước vào công đường, quỳ rạp xuống đất:
- Tội thần Vạn Hữu Thành khấu kiến Hình bộ Thượng thư Chu đại nhân.
- Lão Vạn, ông tự xưng là tội thần, chẳng lẽ thực sự có tội sao?
Chu Thiên Giáng nghiêng đầu hỏi, giống như đang giúp người ta chối bỏ trách nhiệm.
Vạn Hữu Thành đảo mắt, lập tức lên cao giọng:
- Đại nhân minh giám, tiểu nhân phụng chỉ hành sự, không có tội gì cả. Hạ quan đã sớm ngưỡng mộ sự anh minh của đại nhân, trên có các đời tiên hoàng Đại Phong ta, khẩn cầu Chu đại nhân chính nghĩa vô song làm chủ cho hạ quan!
Vạn Hữu Thành khóc cứ như toàn thân là một túi nước mắt, làm như mình thật sự có oan khuất tày trời đủ làm tuyết rơi tháng sáu.
Chu đại quan nhân vui cười đến nhe răng:
- Vạn Hữu Thành, bản quan cũng hiểu ngươi vô cùng oan khuất, nếu phụng chỉ hành sự thì nào có tội gì. Thả người! Một nhà già trẻ của người ta đều thả hết. Còn nữa, phái người đến Hộ bộ đòi nhà người ta về.
Chu đại quan nhân nói đoạn, rút thẻ tre ném ra.
Thân Bách Công vội vàng vung tay, dẫn theo một đám nha dịch cao giọng hô:
- Chu đại nhân anh minh!
- Thối lắm! Đây là cặn bã của Đại Phong!
- Khốn kiếp! Chu Thiên Giáng không từ quan, luật pháp Đại Phong sẽ hỏng mất!
- Chu Thiên Giáng mới là mối họa lớn nhất của Đại Phong! Đả đảo Chu Thiên Giáng!
- Mẹ kiếp, Chu đại nhân là công thần Đại Phong, tiểu tử nhà ngươi muốn chết à!
Ngoài cửa công đường Hình bộ còn náo nhiệt hơn bên trong, chẳng mấy chốc đã loạn cả lên. Hai phe bắt đầu ném su hào bắp cải đã chuẩn bị sẵn vào đối phương cứ như kẻ thù truyền kiếp.
- Chu Thanh Thiên là Chu Thanh Thiên! Chúng ta ủng hộ Chu Thanh Thiên!
Một đám kỹ nữ thanh lâu lắc eo tạo dáng hô khẩu hiệu. Chu Tứ là ông chủ giấu mặt của các nàng, nên họ đương nhiên muốn đến ủng hộ ông chủ của ông chủ.
Vương Bính Khôn giận đã thành quen, vậy mà lại không vác cây gậy trúc đuổi đánh Chu Thiên Giáng. Nhưng Vương Bính Khôn cũng âm thầm ấp ủ cảm xúc, chuẩn bị cho tiểu tử này một đập trúng đầu.
Chu đại quan nhân nhanh chóng kết thúc thẩm vấn những tội thần khác, sau đó lập tức nghênh đón trọng án của hai nhà Phùng, Ngạc.
- Lão đại nhân, hai ngày này có phải trong lòng rất khó chịu không? Ha ha, đương nhiên rồi, phó chủ thẩm như ông chỉ để làm cảnh thôi. Đợi thẩm vấn xong hai nhà Phùng, Ngạc, để ta mời ngài uống rượu.
Chu Thiên Giáng nói khích Vương Bính Khôn.
- Lão thần hỏi ngươi, hai nhà này ngươi sẽ phán quyết ra sao?
Vương Bính Khôn tối sầm mặt, đã phẫn nộ đến cực điểm.
- Đương nhiên là vô tội thả người, nói cách khác là phủ định hết những phán quyết trước kia. Vả lại Quách lão phu nhân và Tĩnh Vương, thêm cả ta nữa đều đã nhận lời hai nhà Phùng, Ngạc. Nếu thất hứa, chẳng khiến người trong thiên hạ chê cười tại hạ sao.
- Chết tiệt, ta thấy ngươi rất xứng đáng bị người trong thiên hạ thóa mạ.
- Hừ! Chủ thẩm cũng không phải ông. Dù có cho ông làm chủ thẩm, chẳng lẽ ông dám giết hai nhà đó sao?
- Có gì mà không dám, tội thần cỡ đó đáng ra phải liên lụy đến chín họ. Chỉ giết người trong họ của chúng coi như hời cho chúng rồi.
- Ông chỉ giỏi khoác lác thôi, dù ta có đồng ý, Tĩnh vương và Quách gia cũng sẽ không chịu. Thôi đi, không lảm nhảm với ông nữa, thả người xong ta còn đi ngủ. Con bà nó, hai ngày này bị một đám lão thần dốt nát hại cho lão tử bị cào trúng mặt mấy vết rồi.
Chu Thiên Giáng nói rồi sờ sờ lên mặt mình.
Vương Bính Khôn nổi giận trỏ vào Chu Thiên Giáng:
- Ngươi… ngươi dám nói lão thần khoác lác, Tĩnh vương ngu ngốc, Quách phu nhân chỉ là hạng đàn bà, căn bản không biết tha cho hai họ Phùng, Ngạc sẽ để lại hậu quả lớn chừng nào. Ngươi có giỏi thì tránh ra, lão thần tự thẩm án, xem ta có lập tức hạ lệnh chém hai họ ác tặc này trên công đường hay không!
- Ha ha, lão đại nhân, ta dám cá ông không dám làm vậy, chỉ biết nói cho sướng miệng thôi. Được rồi, ngài vẫn nên về nghỉ ngơi đi. Bay đâu, giải hết trực hệ của hai người Phùng Canh Niên và Ngạc Luân Xuân tới đây, lão tử sẽ thả ra cùng lúc cho bớt phiền toái!
Mệnh lệnh Chu Thiên Giáng hạ xuống lúc này lại hơi kỳ quái, không thẩm vấn từng nhà mà giải thẳng trực hệ của hai nhà lên. Trực hệ của hai nhà cộng lại ước chừng hơn tám mươi người, nhanh chóng đứng chật ních công đường Hình bộ.
Vương Bính Khôn thấy Chu Thiên Giáng thật sự muốn thả hết người, mới run rẩy rút miếng gỗ thiết lực trong tay áo ra, thừa dịp Chu Thiên Giáng không để ý, hung hăng đập thẳng vào ót hắn. Chu Thiên Giáng có thả người, Vương Bính Khôn cũng muốn phát tiết chút lửa giận tích tụ suốt hai ngày qua.
Chu đại quan nhân đã sớm nhìn ra động tác của Vương Bính Khôn, cắn răng một cái, trốn cũng không thèm trốn, thầm nhủ lão già nhà ngươi cũng đừng có mà đánh lão tử ra chuyện thật.
Bốp … A! Chu đại quan nhân kêu lên một tiếng 'thảm thiết’ rồi trượt chân thẳng xuống gầm bàn.
Đại Ngưu vội vàng chạy tới ôm Chu Thiên Giáng, Chu Thiên Giáng liền chớp mi, khẽ nháy nháy mắt với Đại Ngưu. Đáy lòng Đại Ngưu tức khắc nhẹ nhõm, xem ra đại nhân không sao rồi.
- Đại nhân… đại nhân ngài không thể chết được! Thái y! Đại nhân nhà ta bị đánh chết.
Đại Ngưu nước mắt nước mũi tuôn ào ào, sờ mò làm thấm ướt cả vạt áo trước của Chu Thiên Giáng, khiến hắn buồn nôn đến độ suýt nữa đã nhảy dựng lên chửi đổng.
Vương Bính Khôn giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, ông ta không ngờ mình mới ra một đòn đã nhanh chóng hạ gục hắn. Lẽ ra với sức lực của mình thì có đập con gà cũng không chết, làm sao đánh ngất nổi cao thủ của Lâm Phong chứ.
Hai thái y hấp tấp chạy tới, hết xem mạch lại lật mí mắt, dựa vào học thức của họ thì Chu đại quan nhân nhịp tim bình thường, đáng ra phải không việc gì mới đúng. Nhưng dù bấm huyệt nhân trung hay vỗ vỗ sau lưng, Chu Thiên Giáng vẫn không hề nhúc nhích.
- Lão đại nhân, xem ra phải đưa Chu đại nhân đến Thái y viện cho Thái thái y đích thân xem bệnh một lần.
Một thái y ngẩng đầu khẽ nói.
Vương Bính Khôn sửng sốt, trong lòng tức khắc vui vẻ:
- Được! Mau đưa hắn đến Thái y viện.
Không đợi Vương Bính Khôn phân phó, Đại Ngưu đã ôm Chu Thiên Giáng chạy biến ra ngoài. Một đám lão thần và bách tính ngoài cửa đều giật mình nhìn cảnh tượng này, bọn họ không dám tin Vương Bính Khôn gầy yếu lại có thể phát lực lớn như vậy. Trong đám người này, Lâm Phong đầu đội mũ rộng vành âm thầm quan sát, trong lòng tự nhủ về sau lão tử sẽ không bao giờ nhận hắn là đồ đệ của mình nữa, ai mà gánh cho nổi hắn chứ.
Cạch!! Vương Bính Khôn gõ kinh đường mộc:
- Chủ thẩm đại nhân ngất xỉu vì việc công, căn cứ vào luật pháp triều đình, từ giờ trở đi bắt đầu do bản đại nhân làm chủ thẩm.
Vương Bính Khôn nói xong, chúng thần dưới công đường thoáng sững sờ, liền đó bùng nổ một trận hoan hô.
Hình bộ Thứ sử Hạ Thanh 'bất đắc dĩ' bước lên:
- Lão đại nhân, căn cứ theo quy định của luật pháp thì nên cho ngài làm chủ thẩm. Nhưng hạ quan thấy vẫn nên đợi đại nhân nhà ta tỉnh lại rồi hẵng thẩm án, hẳn ngài ấy sẽ khỏe ngay thôi!
- Khốn kiếp, chẳng lẽ phó chủ thẩm quan ta đây là giả hay sao.
- Ấy, hạ quan không dám, nếu đã vậy… thì cũng được thôi.
Hạ Thanh bất đắc dĩ lui sang một bên.
Vương Bính Khôn không dám chậm trễ, ông ta sợ tiểu tử Chu Thiên Giáng kia tỉnh lại thì phiền to.
- Bay đâu, án này không cần tra xét kỹ càng. Hai nhà Phùng, Ngạc tội ác tày trời, giải hết cả trực hệ đến hậu viện chém ngay để tỏ rõ luật pháp Đại Phong!
Vương Bính Khôn nói rồi rút một thẻ tre ném thẳng ra ngoài.
Phùng Canh Niên sửng sốt, sau đó hô lớn:
- Vương Bính Khôn, ngươi không thể giết ta. Ta và Quách gia, Tĩnh vương đã giao hẹn trước, ngươi không thể giết!
- Vương Bính Khôn, ngươi làm thế là đẩy Quách gia và Tĩnh vương vào đường bất nghĩa!
Ngạc Luân Xuân cũng hô theo.
- Hừ, đám tội thần các ngươi không có quyền ngụy biện. Nếu Tĩnh vương và Quách gia không vừa lòng thì cứ để bọn họ đến tìm lão thần nói lý. Nha dịch nghe lệnh, giết!
Vương Bính Khôn hô lớn một tiếng với mọi người.
Hình bộ Thứ sử Hạ Thanh bỗng trở nên hết sức nghe lời, dẫn theo một đám 'nha dịch' xông tới. Không nói lôi thôi, giải ngay trực hệ hai họ Phùng, Ngạc ra hậu viện.
Từ khi Chu đại quan nhân ngất xỉu, Thân Bách Công cũng ngây ra luôn, lúc này mới kịp phản ứng. Thấy người đã bị dẫn đi, vội vàng chạy ra hậu viện.
- Hạ Thứ sử, không thể giết họ! Bằng không Quách gia và vương phủ sẽ đánh đến tận cửa đó!
Thân Bách Công vừa dứt lời, đám người Hạ Thanh đã giơ đao chém xuống, giết hai tộc Phùng, Ngạc ngay trên công đường Hình bộ.
Hạ Thanh toàn thân đẫm máu bước vào công đường báo lại kết quả, vừa định nói đã thấy Chu đại quan nhân lảo đảo chạy về.
Vừa nghe tin hai họ Phùng, Ngạc bị chém, Chu đại quan nhân ‘giận dữ’ chỉ vào Vương Bính Khôn nói:
- Ngươi… ngươi làm thế là đẩy chúng ta vào chỗ bất nhân bất nghĩa!
Nói rồi chỉ nghe một tiếng “bịch”, Chu đại quan nhân lần đầu tiên bị Vương Bính Khôn 'chọc ngất'.
Vương Bính Khôn vô cùng đắc ý cứ như mình đã làm một chuyện hết sức đúng đắn vì triều đình Đại Phong, chúng thần dưới công đường cũng đều reo hò vì thắng lợi của Vương Bính Khôn.
Trong hoàng cung, Thành Võ Hoàng nghe xong mật báo, cây bút lông trong tay bị bẻ gãy đánh 'rắc' một tiếng.
- Chu Thiên Giáng chết tiệt, dám giở thủ đoạn này ra với trẫm.
Nói rồi Thành Võ Hoàng lại cầm lên một cây bút lông, chấm chấm quét quét viết một đạo thánh chỉ.
- Người đâu, giao thánh lệnh này cho Tĩnh vương. Chu Thiên Giáng hủy hoại luật pháp Đại Phong, lệnh cho phủ Tông Nhân…phúc thẩm tội thần Chu Thiên Giáng!
Thiên Giáng Đại Vận Thiên Giáng Đại Vận - Phá Hồ Thiên Giáng Đại Vận