Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Phá Hồ
Thể loại: Lịch Sử
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 182 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 882 / 0
Cập nhật: 2018-09-21 16:48:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102: Rốt Cuộc Tin Ai
ệ hạ, cũng vì thần nghe ngài lời nên mới xung đột cùng Hoàng hậu, quý phi. Bệ hạ, kỳ thật lúc ấy thần cũng đành chịu, mấy thị vệ này dựa oai hậu cung, vừa vào An Sát Viện đã nghĩ cách đòi bạc. Thần rơi vào đường cùng, mới hạ lệnh bắt họ. Hơn nữa …!
Chu Thiên Giáng nói xong, cố ý dừng lại.
Thành Võ Hoàng vừa nghe thị vệ đoạt bạc, không khỏi sửng sốt.
- Còn cái gì, báo cáo chi tiết cho trẫm.
- Bệ hạ, thần biết Đại Phong đang cấp bách ngân lượng cứu tế phát chẩn, thế nên một hai quan tiền cũng xem nặng như tính mạng. Hoàng hậu nương nương vừa thấy thần ngăn cản thị vệ đoạt tiền, có lẽ xuất phát từ phẫn nộ, không ngờ … không ngờ hạ lệnh đem quan ngân ban cho dân chúng. Nhân lực An Sát Viện đã ít, kết quả bị một đám điêu dân vọt vào An Sát Viện, cướp giật không ít bạc. Thần biết Hoàng hậu nương nương cũng là vì yêu dân như con, vì lê dân tạo phúc mới làm như vậy. Thần suy trước tính sau, cho nên đặc biệt đến lĩnh tội.
Chu Thiên Giáng tội nghiệp nói, còn “Hảo tâm” vì Hoàng hậu nương nương giải vây
Thành Võ Hoàng tức tới quai hàm phát run.
- Hoàng hậu hạ lệnh cướp giật quan ngân, nàng … nàng … ngươi nói cướp đi bao nhiêu?
- Ừ … gần bốn triệu lượng. Lúc ấy người tiến vào nhiều lắm, cửa chính An Sát Viện suýt nữa bị đạp đổ.
Chu Thiên Giáng cúi đầu, cẩn thận nói.
- Làm càn! Bốn triệu, trẫm có thể làm được bao nhiêu đại sự. Dân chúng cướp giật quan ngân, An Sát Sứ ngươi sao không hạ lệnh ngăn cản!
Thành Võ Hoàng tức tới chòm râu rung lên, trong lòng tự nhủ tiểu tử ngươi không phải trâu bò sao, 300 người có thể đánh bại Huyền Minh với 600 người.
- Bệ hạ, lúc ấy cũng vì muốn ngăn cản, thần mới không nhịn được lấy ấm trà đập tên thái giám đi theo Hoàng hậu nương nương. Nhưng có hai vị chủ tử hậu cung ở đây, thần cũng không dám nói thêm gì.
Chu Thiên Giáng dùng vẻ mặt của vợ bé bị khinh bỉ, đau khổ nói.
- Ngươi nghe đây, trẫm mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, bốn triệu lượng nhất định phải thu không thiếu một xu cho trẫm. Nếu không, trẫm sẽ hỏi tội ngươi.
Nhưng điều làm Thành Võ Hoàng tức nhất là Hoàng hậu lại cho người cướp giật quan ngân, giờ ông thật muốn hạ lệnh phế truất Hoàng hậu. Trước mắt, Đại Phong trong khốn ngoại vây, Thành Võ Hoàng thấy bạc còn thân thiết hơn cả con mình, không có bạc, Đại Phong giống như võ sĩ bị bệnh, cơ bản không thể thực thi chính lệnh hoàng quyền chính.
- Thần tuân chỉ!
Lần này Chu Thiên Giáng yên tâm, tự mình nói ra vẫn tốt hơn để Hoàng hậu cáo trạng trước. Chuyện quan trọng là, nếu để Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi cáo trạng trước, có lẽ hắn chưa kịp khiếu nại đã bị bẻ cổ rồi.
Vệ Triển nhìn Chu Thiên Giáng, phát hiện tiểu tử này cuối cùng cũng lộ ra ý cười không dễ nhận ra. Vệ Triển nhìn Thành Võ Hoàng, cảm thấy trong chuyện này có chút vấn đề.
Thành Võ Hoàng tức tới nghẹn thở khi thấy Chu Thiên Giáng vẫn ngồi trong xe.
- Tiểu tử ngươi mau lăn xuống, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi.
- Bệ hạ, thần không biết cưỡi ngựa, vẫn nên ở đây bồi ngài trò chuyện.
Chu Thiên Giáng dõng dạc nói.
- Cưỡi ngựa? Ngươi còn muốn cưỡi ngựa. Ngụy Chính Hải…!
Thành Võ Hoàng giận hô ra bên ngoài.
- Có nô tài.
- Dẫn theo một đội áp giải theo sau Chu Thiên Giáng, không chạy đến cổng thành không cho hắn dừng!
- Nô tài tuân chỉ!
Trong lòng Ngụy công công vui muốn phát điên.
Đoàn xe dừng lại, Chu Thiên Giáng mang theo vẻ mặt đau khổ chạy xuống. Hay thật, từ nơi này tới cổng thành ít nhất cũng phải 20km, không chết mệt cũng ngây ngốc.
Thành Võ Hoàng tế trời trở về, còn không buồn dừng ngoài cổng thành đã trực tiếp đi vào trong. Lý Hồng và lục bộ đại thần kỳ quái nhìn đoàn xe vội vã lướt đi mà không rõ ai đã chọc giận Hoàng thượng.
Mặt trời lặn dần về phía Tây, ánh đèn rực rỡ sáng lên, cổng thành cũng sắp đóng lại. Lúc này, Chu đại quan nhân mới le lưỡi chạy tới cửa thành. Theo phía sau hắn còn có đám người Chu Nhất Đại Ngưu. Nhưng có Ngụy công công chấp hành thánh lệnh, Chu Thiên Giáng có xe cũng không được cưỡi. Chu Thiên Giáng mệt tới vừa vào cổng thành đã ngồi mệt xuống, mặt cắt không còn giọt máu.
Trong phủ Nhị Hoàng tử, những người ra ngoài tìm hiểu tin tức đã trở về. Căn cứ thám tử sở báo và theo mật thư, những địa điểm kia đều tụ tập một lượng lớn tinh tráng nam tử. Hơn nữa, một tên thám tử còn phát hiện, sau cổ không ít ngựa còn in dấu quan ấn. Chỉ có điều dấu vết này đã bị một lần nhiệt hủy diệt dấu vết, nhưng có nhiều chỗ còn có thể nhìn ra dấu quan ấn từng in trên đó. Điều này chứng tỏ, ngựa này là chiến mã trong quân.
Có được tin tức xác thực, Nhị Hoàng tử quá đỗi vui mừng, lập tức thay quan phục mang theo giấy viết thư chạy tới hoàng cung!
Thành Võ Hoàng mang theo lửa giận trở về hoàng cung, không ngờ vừa về tới cung thì gặp Tĩnh Vương cũng đang tố cáo Hoàng hậu. Tĩnh Vương nói rất uyển chuyển, chỉ nói Hoàng hậu phái Cấm Vệ Quân tới An Sát Viện tróc nã Chu Thiên Giáng, thân là Giám Quốc Đại Thần ông nhất định phải ngăn cản, thế nên đã xung đột với hoàng tẩu.
Thành Võ Hoàng giận không có chỗ xả, mới ra ngoài ba ngày, không ngờ Hoàng hậu càn rỡ tới mức này. Nếu nói do Chu Thiên Giáng cáo trạng thì thôi, nhưng ngay cả Tĩnh Vương cũng nói như vậy, xem ra vấn đề không nằm ở ai khác, mà nằm ngay trên người Hoàng hậu.
Không đợi Thành Võ Hoàng truyền chỉ, Hoàng hậu liền mang theo Ngạc Quý Phi khóc sướt mướt chạy tới càn cung, vừa tới cửa cung đã bắt đầu khóc lóc kể lể.
- Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp…! Hoàng thượng không có nhà, không ngờ Đại Phong triều xuất hiện nghịch tặc Chu Thiên Giáng, vừa gặp đã đánh người của nô tì, quả thực không thèm nể mặt hoàng gia mà.
Hoàng hậu còn không biết Chu Thiên Giáng đã cáo trạng về kinh, Thành Võ Hoàng đang nổi nóng.
Tĩnh Vương vừa thấy sắc mặt Thành Võ Hoàng, trong lòng cả kinh.
- Hoàng huynh, thần đệ thấy việc Chu Thiên Giáng chống đối hoàng tẩu cần phải xem xét kỹ mới có thể định đoạt.
- Hoàng thượng, nô tì có thể làm chứng cho Hoàng hậu, Chu Thiên Giáng quả thật đại nghịch bất đạo.
Ngạc Quý Phi vừa thấy Tĩnh Vương nói giúp Chu Thiên Giáng liền vội vàng nói.
Thành Võ Hoàng xanh mặt, tay vuốt đồ chặn giấy, không biết đã mấy lần muốn đập xuống.
- Tất cả im miệng cho ta!
Thành Võ Hoàng căm tức nhìn Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi.
- Thực lực của Đại Phong ta có bao nước dòm ngó, giang sơn của trẫm đều dựa vào quân thần đoàn kết mới củng cố được. Trẫm lệnh Chu Thiên Giáng đôn đốc quan lại chính là muốn chăm lo việc cách tân triều chính, đưa Đại Phong ta tái hiện đỉnh huy hoàng. Các ngươi hay lắm, không những không phân ưu giúp trẫm mà còn vì tư lợi chèn ép các đại thần trong triều. Hoàng hậu, ngươi như vậy sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ, khiến dân chúng kính yêu.
Tĩnh Vương nghe xong vui vẻ, xem ra Thành Võ Hoàng đứng về phía Chu Thiên Giáng, cũng không tính trách tội hắn.
Hoàng hậu ngẩn người, không ngờ Thành Võ Hoàng không hỏi rõ trắng đen đã giận dữ mắng mỏ bà. Nghĩ tới những lời nói độc ác của Chu Thiên Giáng, Hoàng hậu không khỏi ủy khuất.
- Hoàng thượng, nô tì làm chủ hậu cung nhiều năm như vậy, tự hỏi không làm... thất vọng liệt tổ liệt tông. Triều chính đại sự nô tì vốn không nên hỏi đến, nhưng Chu Thiên Giáng này quả thật đáng chết.
Thành Võ Hoàng trong lòng tự nhủ ngươi còn nói xạo, đè ép sự phẫn nộ trong lòng.
- Vậy ngươi nói cho trẫm nghe, hắn phạm phải tội lớn gì!
Hoàng hậu cũng hạ quyết tâm.
- Nếu Hoàng thượng đã nói như vậy, nô tì xin cáo trạng hắn. Thân là thần tử, chống đối người đứng đầu hậu cung, Tĩnh Vương thiên tuế, dựa theo luật pháp Đại Phong phải bị tội gì!
Tĩnh Vương đảo mắt, trong lòng tự nhủ ngươi hỏi lão tử làm gì, nhưng lại không thể không nói.
- Ách …nhẹ thì phạt trượng, nặng thì sung quân.
- Được, vậy bản cung hỏi tiếp, ngay trước mặt hậu cung chi chủ ra tay đánh thị vệ, thái giám tùy thân phải bị tội gì.
- Này …ừ …phải là…phải là tử tội!
Tĩnh Vương toát mồ hôi, đánh nô tài ngay trước mặt chủ tử đồng nghĩa với ám sát. Tuy nhiên còn phải xem tình huống thế nào, Tĩnh Vương tin Chu Thiên Giáng sẽ không vô duyên vô cớ hạ lệnh ẩu đả thị vệ.
Hoàng hậu cười lạnh không hỏi thêm gì, chỉ bằng hai tội này, Chu Thiên Giáng khó mà thoát thân.
- Hoàng huynh, thần đệ thấy không thể vơ đũa cả nắm, An Sát Viện chức trách đặc thù, mong Hoàng thượng suy nghĩ kỹ.
Tĩnh Vương khẩn trương nói.
- Tĩnh Vương, mấy ngày nay ngươi cũng vất vả rồi, người đâu, ban thưởng ghế ngồi!
Thành Võ Hoàng trước cho Tĩnh Vương ngồi xuống rồi mới nhìn Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi.
- Pháp lý pháp lý, có lý với có luật. Dù bản thân có thân phận gì, cũng không thể làm trái đạo lý. Hai tội ngươi vừa nói, trẫm cũng đồng ý, Chu Thiên Giáng đáng chết!
Nghe câu này, Tĩnh Vương sửng sốt đứng lên, nhưng lại bị Thành Võ Hoàng khoát tay ngăn lại.
- Tĩnh Vương, ngươi nghe trẫm nói xong đã. Hoàng hậu, trẫm muốn hỏi một chút, ngươi và quý phi không ở hậu cung lại đi An Sát Viện có chuyện gì?
Thành Võ Hoàng hỏi một câu đúng tử huyệt, các ngươi không ở trong hậu cung, ăn no rỗi việc đi tới nha môn người ta làm gì.
- Này…!
Hoàng hậu nhất thời không biết nói sao cho phải, cũng không thể nói cố ý đi tìm việc được.
Hoàng hậu không nói, Tĩnh Vương như bắt được cơ hội.
- Hoàng huynh, chuyện lànhư vậy, Tứ phẩm đốc thúc Vương Ngọc Lương phủ nội vụ nuốt riêng cống phẩm hoàng gia bị Chu Thiên Giáng bắt giữ, chắc là hoàng tẩu muốn tới đó nghe ngóng tình hình.
Chiêu ném đá xuống giếng này của Tĩnh Vương cũng đủ ác độc, đập ngay vào chỗ yếu hại.
Thành Võ Hoàng hừ lạnh.
- Vương Ngọc Lương dám nuốt riêng cống phẩm, ta thấy Chu Thiên Giáng bắt rất hay. Loại nội tặc đó phải nghiêm trị không tha.
Thành Võ Hoàng nói xong nhìn về phía Hoàng hậu nói tiếp.
- Hoàng hậu, ngươi đi tới nơi An Sát Viện phá án, người ta chống đối ngươi hai câu cũng không tính là xung đột hậu cung. Tĩnh Vương, hoàng huynh hỏi ngươi, hậu cung can thiệp triều chính, ấn theo cung chế phải bị tội gì.
Tĩnh Vương vừa nghe, cừ thật, hai vợ chồng nhà này như giao cả pháp điển Đại Phong cho ta, cái gì cũng hỏi ta.
- Bẩm hoàng huynh, dựa theo tổ chế, phải đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm.
Thành Võ Hoàng gật đầu.
- Chuyện thứ nhất coi như xong. Hoàng hậu, trẫm hỏi ngươi, thị vệ Đông cung vì sao bị đánh? Thái giám đi theo vì sao bị đập!
Thành Võ Hoàng bình tĩnh nhìn Hoàng hậu, nhưng trong nội tâm đang phẫn nộ tới cực điểm.
- Hoàn toàn không có nguyên nhân, ác tặc Chu Thiên Giáng kia cố tình nhục nhã bản cung.
Những lời này Hoàng hậu nói là thật, Chu Thiên Giáng chính là cố ý đánh đám người kia.
- BA…!
Thành Võ Hoàng ném cái chặn giấy.
- Vẫn là trẫm thay ngươi trả lời đi! Thân là Hoàng hậu Đại Phong, ngươi đúng ra phải yêu dân như con, không ngờ lại đòi đoạt lại ngân lượng thưởng cho dân chúng. Điểm này, trong lòng trẫm thật hổ thẹn. Nhưng, Chu Thiên Giáng thân là An Sát Sứ, có người đoạt bạc của hắn, có bị giết cũng không đủ chứ đừng nói chỉ mới ẩu đả!
Thành Võ Hoàng lạnh lùng nhìn Hoàng hậu, trong lòng tự nhủ con đàn bà phá sản này câu đầu tiên đã đòi ném đi bốn triệu lượng, thật là có dùng loạn côn đánh chết cũng đáng.
Hoàng hậu cả kinh.
- Hoàng …Hoàng thượng, nô tì …không…!
Hoàng hậu nhất thời tâm hoảng ý loạn, không rõ sao Hoàng thượng biết được việc này. Tĩnh Vương cũng nghi hoặc, đến trưa hắn vào cung cãi nhau chơi, căn bản không rõ An Sát Viện phát sinh chuyện gì.
- Thế nào, ngươi dám nói không hề hạ chỉ thưởng ngân lượng?
Thành Võ Hoàng trừng mắt với Hoàng hậu.
- Chuyện này ~ lúc ấy nô tì tức giận nên đã nói quá lời, nhưng chuyện điêu quan cướp bóc ngân lượng hoàn toàn không liên quan gì tới nô tì.
Hoàng hậu giải thích.
- Đúng là tức chết ta, không có quan hệ gì với ngươi? Chẳng lẽ phải để ngươi tự tay kéo người tới mới là có liên quan sao! Thân là hoàng hậu trong lúc tức giận còn dám thuận miệng nói lung tung, khác nào ngươi lôi cả trẫm và cái hoàng cung này ra ngoài!
Thành Võ Hoàng tức sùi bọt mép, lúc này hô.
- Người đâu, bắt bọn họ lại cho ta, phạt trượng trước điện!
Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi vừa nghe, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất. Thành Võ Hoàng hạ lệnh như vậy chẳng khác nào bị tước bỏ danh hiệu. Bởi vì có sắc phong trong người nên không thể phạt trượng, trừ phi tước đoạt danh hiệu trước.
- Chậm đã!
Tĩnh Vương vừa thấy Thành Võ Hoàng muốn xử trí Hoàng hậu và hoàng phi thật thì lập tức đứng lên ngăn cản.
- Hoàng huynh, không thể như vậy. Hoàng hậu và hoàng phi đều đã trải qua đại lễ sắc phong quý chủ, nếu hành sự lỗ mãng, người trong thiên hạ đều sẽ nhạo báng. Cổ ngữ nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, huống chi là hoàng thất Đại Phong ta.
Tĩnh Vương chủ quản Tông nhân phủ, loại chuyện này ông không thể không hỏi. Tuy nói Tĩnh Vương bất mãn với Hoàng hậu, nhưng vì mặt mũi hoàng thất Lý gia, Tĩnh Vương nhất định phải ngăn cản Thành Võ Hoàng.
- Tĩnh Vương, chẳng lẽ bảo trẫm tha cho họ như vậy sao?
Thành Võ Hoàng hầm hầm chỉ vào hai người Hoàng hậu.
- Hoàng huynh, chuyện cũng đã phát sinh, thần đệ cho rằng không nên rêu rao quá đáng. Hai vị hoàng tẩu có sai, nhưng không đến mức bị tước đoạt danh hiệu. Thần đệ thấy, vẫn nên cấm túc một tháng hoặc vài tháng cho thỏa đáng. Thứ nhất có thể giữ được thể diện hoàng thất, thứ hai cũng có thể cảnh cáo hậu cung.
Tĩnh Vương bưng Đả Vương Tiên lên nghiêm túc nói.
Thành Võ Hoàng vừa thấy Tĩnh Vương bưng Đả Vương Tiên lên, y cũng là người đứng đầu Tông nhân phủ, Thành Võ Hoàng tuy là vua một nước cũng phải suy xét lời Tĩnh Vương nói.
Đang lúc Thành Võ Hoàng vừa muốn hạ lệnh đưa người về hậu cung là lúc một tên thái giám vội vã chạy vào.
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Nhị Hoàng tử Huyền Xán có chuyện quan trọng cầu kiến.
Thành Võ Hoàng vừa nghe, cừ thật, chuyện với lão bà vừa giải quyết xong, nhi tử lại tới nữa. Không cần hỏi, khẳng định là có liên quan tới Chu Thiên Giáng. Khó trách Chu Thiên Giáng kia nhậm chức đã bắt đầu văng lời tục tĩu, nói chức quan này không dễ làm, nhất định sẽ bị mọi người chửi bới.
Thành Võ Hoàng nhìn Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi mặt cắt không còn giọt máu, vừa nghĩ hai người dù sao cũng là mẫu thân của Huyền Minh và Huyền Xán, cũng hiểu vừa rồi mình đã bị lửa giận xung váng đầu.
- Tĩnh Vương, chuyện của Hoàng hậu và Ngạc Quý Phi giao cho Tông nhân phủ xử lý, cho họ lui ra!
Thành Võ Hoàng mặt lạnh như hàn thiết, Tĩnh Vương khẩn trương khoát tay áo, vài tên công công chạy tới nâng Hoàng hậu và quý phi dậy, vội vàng từ cửa sau rời khỏi.
- Cho Huyền Xán vào đi.
Thành Võ Hoàng lên tiếng phân phó, chỉ một lát sau, Huyền Xán chấn hưng đi tới đại điện Càn Cung.
- Nhi thần Huyền Xán khấu kiến phụ hoàng! Tham kiến Vương thúc.
- Miễn đi …! Ngươi có chuyện gì mà vào cung lúc đêm khuya thế này.
Thành Võ Hoàng ôn hoà nhìn Huyền Xán.
- Phụ hoàng, nhi thần nhận được mật báo, Chu Thiên Giáng âm thầm tư mộ binh mã, đây chính là đại tội mưu nghịch. Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng, tróc nã nghịch tặc Chu Thiên Giáng.
Thành Võ Hoàng vừa nghe, cừ thật, sao ta lại nuôi được đứa con quý hóa như vậy. Mẹ nó vừa tới cáo trạng nói là chống đối hậu cung, Con trai còn độc hơn, thậm chí ngay cả tội chiêu mộ binh mã cũng nói ra được. Xem ra, mẫu tử họ không giết chết được Chu Thiên Giáng thì không cam lòng.
Tĩnh Vương khiếp sợ, ngây người tại chỗ. Đây cũng không phải trò đùa, nếu là thật, đừng ai trong phủ Chu Thiên Giáng được sống.
- Huyền Xán, ngươi có chứng cớ gì không? Thành Võ Hoàng chịu đựng nói.
- Nhi thần có chứng cớ.
Huyền Xán nói xong, đem phong mật thư trình lên.
Nói tới người này đúng là xui vãi lều, chỉ khẽ hà hơi cũng trúng được cứt chim. Nếu là lúc thường, Thành Võ Hoàng sẽ bình tĩnh phân tích một chút, nhưng lúc này, suy nghĩ của ông đã dựa vào cảm giác, cảm giác hai phía đang gieo họa cho kẻ đáng thương là Chu đại quan nhân. Thân là Hoàng thượng, trong lòng luôn thông cảm với kẻ yếu.
Thành Võ Hoàng xem hết mật thư, không cười nó.
- Huyền Xán, đây là do ngươi viết hay tìm người viết? Chẳng lẽ quan viên Đại Phong triều ta không hợp khẩu vị ngươi nên phải chém tận giết tuyệt sao!
Huyền Xán vốn tưởng phụ hoàng xem hết sẽ chấn động chứ không ngờ sẽ hỏi như vậy. Đừng nói là y, ngay cả Tĩnh Vương cũng thấy không thể tin nổi. Hôm nay hoàng huynh ăn nhầm thuốc gì, sao cứ mở miệng là bênh vực Chu Thiên Giáng, chẳng lẽ nói phần mộ tổ tiên nhà Chu Thiên Giáng chôn đúng chỗ tốt, lúc này mới bắt đầu tỏa ánh sáng hiển linh?
- Phụ…phụ hoàng, nhi thần nói thật, tuyệt không có nửa câu gian dối.
Huyền Xán si ngốc, chuyện lớn như vậy, không ngờ phụ hoàng một chút cũng không vội.
Thành Võ Hoàng lạnh lùng cười.
- Người đâu, truyền Vệ Triển tới đây.
Thành Võ Hoàng tự nhủ, nếu bên trong thành có cất giấu mấy ngàn binh mã, tuyệt không thể gạt được ánh mắt của Niêm Can Xử.
Vệ Triển đi theo Thành Võ Hoàng tế tổ ba ngày, đang ở Niêm Can Xử xử lý mật báo các nơi, vừa nghe Hoàng thượng truyền hắn, khẩn trương đi vào Càn cung.
- Vệ Triển, có người mật báo Chu Thiên Giáng tư tàng binh mã trong thành, Niêm Can Xử có nhận được tin tức?
Thành Võ Hoàng nhìn chằm chằm Vệ Triển hỏi.
Vệ Triển cả kinh, cau mày sửng sốt hồi lâu. Nhiều năm như vậy, đây là chuyện duy nhất y giấu diếm Thành Võ Hoàng. Tuy giờ Vệ Triển thừa nhận cũng không liên quan gì tới y, Thành Võ Hoàng tuyệt sẽ không trách cứ y. Nhưng chỉ cần thừa nhận, đêm nay Chu phủ không muốn máu chảy thành sông cũng khó.
Nhìn Vệ Triển chột dạ, Thành Võ Hoàng tức giận mỉm cười.
- Tĩnh Vương, ngươi thấy không, ngay cả Vệ Triển cũng giật mình không biết trả lời thế nào, Huyền Xán lại còn nói đây là sự thật. Trẫm quyết tâm muốn chỉnh đốn triều cương, không ngờ tới con trai và thê thiếp lại là người đầu tiên cản trở. Trước kia trẫm có mẫu hậu đè nặng, chẳng lẽ bọn họ cũng muốn làm mẫu hậu, vĩnh viễn kèm chặt hai bên trẫm sao!
Thành Võ Hoàng nói xong, phẫn nộ đứng lên.
Vệ Triển cười khổ trong lòng, y tự hỏi mình đúng là không hai lòng với Thành Võ Hoàng, vừa rồi y đang nghĩ phải thừa nhận Chu Thiên Giáng mộ binh, sau đó uyển chuyển tiêu trừ sát ý của Thành Võ Hoàng với Chu Thiên Giáng thế nào. Nhưng Thành Võ Hoàng vừa nói như vậy, Vệ Triển ngược lại càng không thể thừa nhận.
Tĩnh Vương lắc đầu thở dài, ông thấy hai mẫu tử Huyền Xán thật quá phận, ngay cả loại chuyện này cũng dám vu cáo hãm hại.
Huyền Xán giật mình há hốc miệng, hơn nửa ngày mới phản ứng.
- Phụ hoàng, nhi thần đã phái người tìm hiểu qua mấy địa phương trong thư, quả thật có không ít nam tử tinh tráng. Hơn nữa, còn có ngựa in dấu quan ấn.
Huyền Xán vừa nói vậy, Thành Võ Hoàng hơi giật mình kinh hãi, sắc mặt cũng trầm xuống.
- Ngươi xác định? Thành Võ Hoàng lạnh lùng hỏi.
- Nhi thần tuyệt đối nắm chắc.
Huyền Xán ngẩng cao nói.
Tĩnh Vương vừa nghe, sắc mặt trắng bệch, khẩn trương tiến lên một bước,
- Hoàng huynh, không bằng thần đệ suất lĩnh Cấm Vệ quân đi xem trước. Nếu thật như Huyền Xán nói, thần đệ sẽ tróc nã tại chỗ.
Thành Võ Hoàng vừa muốn nói chuyện, Vệ Triển lại đoạt lời nói.
- Từ đã! Tĩnh Vương, trong kinh có không ít người biết quan hệ giữa ngài với Chu Thiên Giáng, ta thấy ngài vẫn nên đứng một bên cho thỏa đáng.
Thành Võ Hoàng gật đầu.
- Vệ Triển nói không sai, chưa điều tra rõ ràng, Tĩnh Vương cứ ở trong cung đi. Vệ Triển, trẫm lệnh ngươi tự thân xuất mã, nếu thật Chu Thiên Giáng có một chi binh mã giấu trong kinh thành, giết không tha!
Thiên Giáng Đại Vận Thiên Giáng Đại Vận - Phá Hồ Thiên Giáng Đại Vận