Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 264 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 809 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:51:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
hương 31
Liên Tiếp
Dịch: A Phương
Biên: A Tút
Nguồn: Banlonghoi
Sau khi Thiên Vũ đến phòng điểm tâm thì tìm một góc nhỏ rồi ngồi xuống. Vừa ăn được vài miếng thì có một người đệ tử xa lạ xuất hiện ngồi xuống đối diện với Thiên Vũ. Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Thiên Vũ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn người nọ. Phát hiện đối phương cũng đang quan sát mình, ánh mắt hai người chạm nhau. Thiên Vũ liếc mắt một cái đã nhận ra người này đến đây vì lý do đặc biệt.
Dời ánh mắt, Thiên Vũ bắt đầu để ý nhìn người ngồi trước mặt mình. Người này là một nam tử khôi ngô, tuổi khoảng chừng mười tám mười chín với hình thể thanh cảnh vừa vặn, và so với Thiên Vũ thì cao hơn một chút.
Nhìn Thiên Vũ, vị nam tử cười hỏi: “Ngươi ở gian phòng chữ Thiên số tám mươi bảy đúng không?”
Thanh âm của hắn phát ra không nhỏ, cơ hồ tất cả đệ tử trong phòng ăn đều có thể nghe được.
Thiên Vũ khẽ nhướng mày, hỏi ngược lại: “Đúng thì sao?”
Khóe miệng nam tử khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười quái dị: “Ta chính là Diệp Phi Hoa, ở tại gian phòng một trăm ba mươi sáu. Mục đích ta tìm ngươi đơn giản là muốn ngươi cùng ta đổi phòng.”
Thiên Vũ hỏi: “Lý do ta phải đổi phòng?”
Diệp Phi Hoa ngạo nghễ nói: “Không có lý do, đơn giản là ta thích.”
Thiên Vũ hừ một tiếng rồi nói: “Nếu như ta không muốn đổi?”
Ánh mắt Diệp Phi Hoa trở nên lạnh lẽo, hàn quang từ trong mắt chiếu thẳng vào bên trong Thiên Vũ làm cho hắn phải rùng mình một cái.
“Ngươi tốt nhất là đổi cho ta, nếu không ngươi sẽ gặp phải xui xẻo.”
Sắc mặt Thiên Vũ khẽ biến đổi, liếc nhìn tình hình bốn phía xung quanh thì phát hiện ra tất cả các đệ tử trong phong ăn đang nhìn mình kể cả Ứng Thiên Hữu, Niếp Tiểu Song, Kim Bác Văn, Chu Anh Kiệt, Vương Thế Quốc, Hứa Tử Dũng cùng với Lam Tinh, Hạ Tùng, và Tiêu Nguyên Quân. Người duy nhất hắn không nhìn thấy là Nguyệt Hiểu Nhã.
Thu hồi ánh mắt, Thiên Vũ chăm chút nhìn Diệp Phi Hoa hỏi: “Ngươi liệu định sẽ dùng vũ lực?”
Diệp Phi Hoa cười nói: “Ta là một người nhã nhặn, không có cậy quyền áp bức, nên ta tin tưởng ngươi sẽ cam tâm tình nguyện cùng ta trao đổi.”
Thiên Vũ nghe vậy liền cười, lạnh nhạt nói: “Thật vậy sao? Không nhất thiết như vậy đâu. Ở nơi đây, người mà muốn đổi yêu bài với ta không chỉ có một mình ngươi.”
Diệp Phi Hoa cười nói: “Xua hổ nuốt sói! Nhìn không ra ngươi đã có mưu kế hẳn hoi nhỉ?”
Thiên Vũ liền phản bác: “Dục tốc bất đạt, người xông vào đầu tiên thường sẽ là người chết trước.”
Diệp Phi Hoa cưới lớn nói: “Thật sao? Vậy chúng ta hãy chờ xem.” Dứt lời Diệp Phi Hoa đứng dậy, nhanh chân rời khỏi phòng ăn.
Thiên Vũ vẫn yên lặng ngồi ở đó, khuôn mặt thanh tú lộ ra thần sắc phức tạp. Từ lúc tới Phân Đường Thiết Thạch, bản thân hắn không ngừng gặp phải phiền toái mà nguyên nhân gì chính bản thân hắn cũng không biết. Rốt cuộc đây là đạo lý gì?
Thầm than một tiếng, Thiên Vũ tiếp tục ăn cơm. Mới vừa ăn được vài miếng thì lại có người tìm tới.
Thiên Vũ ra chiều bực bội, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người mới đến. Quan sát thấy người này có lẽ hơn hai mươi tuổi, mặt cười quỷ quyệt cho thấy đây hẳn là một gã bất lương.
Vẻ mặt của nam tử này lộ vẻ dâm tà, so với Kim Bác Văn còn hạ lưu đê tiện hơn một cấp. Thân thể hắn dường như bạc nhược yếu đuối, thế nhưng trong đôi mắt sâu thẩm kia lại phát ra một quang mang âm trầm u tối.
Thiên Vũ chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức dời ánh mắt đi, trong lòng dao động thầm nghĩ: “Người này quá tà môn rồi, dường như hắn sở hữu một đôi mắt quỷ khiến cho trong lòng người khác phải sợ hãi.”
Gã thanh niên bình thản ngồi đối diện Thiên Vũ cười nói: “Tiểu tử, ta ra giá mười kim tệ để đổi lấy yêu bài của ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Thiên Vũ cúi đầu tránh đi ánh mắt người nọ, lạnh nhạt nói: “Mới vừa rồi đã có người ra giá một ngàn kim tệ.”
Gã thanh niên bất lương cười giả tạo nói: “Một ngàn kim tệ ngươi dùng hết sao?”
Thiên Vũ không kiêu ngạo cũng không xú nịnh, nói: “Vậy ta càng muốn thử cảm giác sử dụng một ngàn kim tệ là như thế nào đã!”
Gã thanh niên đối diện vẫn mỉm cười gian xảo nói: “Sợ rằng kim tệ của Âm Tiếu Thiên ta ngươi tiêu thụ không nổi mà thôi.”
Thiên Vũ hừ nói: “Ta đây sẽ không đổi cho ngươi, mời ngươi trở về.”
Gã Âm Tiếu Thiên bất lương dần lộ ra vẻ bực bội nói: “Ở trong đệ tử Ngoại môn, ngươi là người thứ tư dám cự tuyệt ta.”
Thiên Vũ lạnh lung nói: “Ngươi không cần ở trước mặt ta khoe khoang. Có bản lãnh thì ngươi đi tìm đệ tử Nội môn mà khiêu chiến.”
Mặc dù giận, Âm Tiếu Thiên vẫn cứ cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám?”
Thiên Vũ hừ nói: “Ta chưa từng thấy qua, làm sao biết được?”
Âm Tiếu Thiên cười lớn rồi nói: “Với kế khích tướng nông cạn đó, ngươi nghĩ rằng ta sẽ mắc mưu rồi rút lui sao?”
Thiên Vũ hỏi ngược lại: “Ngươi cho đó là khiêu khích sao?”
Âm Tiếu Thiên cười lớn một tràng, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi đã chọc giận ta. Ta khuyên ngươi nên giao ra yêu bài, ta có thể tha cho ngươi một mạng. Bằng không, ngươi cứ ở đó mà chờ vận xui đi.” Truyện "Thiên Địa Quyết " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
Khuôn mặt lãnh đạm, Thiên Vũ trả lời không hề run sợ mảy may: “Chỉ là ta thích mềm chứ không khoái cứng cho lắm, ngươi có thủ đoạn gì thì cứ việc sử dụng, ta chờ!”
Hai mắt Âm Tiếu Thiên híp lại, dùng ngữ khí lạnh như băng nói: “Ngươi cho rằng ta không thể ra tay với ngươi tại chỗ này?”
Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Ta cảm giác được ngươi không phải ngu xuẩn đến mức mà đi gây chuyện trước mặt bao nhiêu người thế này.”
Âm Tiếu Thiên hừ lạnh nói: “Ta đương nhiên sẽ không hành động ngu xuẩn cỡ đó. Nhưng ta cho ngươi biết nếu đổi lại là chỗ khác, ta sẽ cho ngươi muốn hối hận cũng không kịp.”
Đứng dậy, Âm Tiếu Thiên phất tay áo bỏ đi, thân thể có vẻ bệnh hoạn kia toát ra một cỗ khí tà mị mà không có lời nào diễn tả được.
Thiên Vũ nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng cực kỳ bực bội. Không phải vì đắc tội với Âm Tiếu Thiên mà vì chính bản thân thường xuyên bị khi dễ mà không có khả năng phản kích cho nên trong lòng hắn luôn chất chứa một cảm giác uất ức.
Những kinh nghiệm đó, nhục nhã đó đã công kính tâm linh Thiên Vũ làm cho hắn càng thêm khát vọng có được lực lượng lớn lao, khát vọng trở nên nổi bật, và khát vọng được giẫm đạp tất cả những người từng khi dễ hắn.
Trước mắt, tốc độ gia tăng thực lực của Thiên Vũ đã cực kỳ kinh người. Chỉ vì lúc khởi điểm quá thấp, cho nên hắn không có hài lòng với kết quả đó mà luôn nghĩ tới làm sao nhanh chóng vượt trội người khác để thóat khỏi tình cảnh bị người người khi dễ.
Diệp Phi Hoa và Âm Tiếu Thiên đã lần lượt rời khỏi, bên trong phòng ăn nhanh chóng trở lại bình thường. Cũng không còn ai tìm đến Thiên Vũ gây phiền phức. Dù sao đi nữa, đối với Thiên Vũ, những người ở đây chưa có ai quen thuộc cũng như nắm rõ lai lịch của hắn.
Sau khi dùng xong điểm tâm, Thiên Vũ lập tức đi tới quảng trường. Từ đằng xa đã thấy một mình Hoa Thanh đứng ở đó, còn những đệ tử cùng tổ khác đã triển khai luyện tập.
Lúc này Ngô Thiên Hạo vẫn chưa đến. Thiên Vũ đi thẳng đến trước mặt Hoa Thanh, để ý đến sắc mặt của nàng.
Vẻ mặt Hoa Thanh rất bình tĩnh, trên khuôn mặt xinh đẹp kia có chút lạnh lùng, lẳng lặng nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ.
Bốn mắt chạm nhau, Thiên Vũ có chút ngượng ngùng, chủ động dời đi chỗ khác, hắn cảm giác được trong ánh mắt sâu thẳm của Hoa Thanh đang có tâm sự trùng trùng.
Trầm mặc chỉ chốc lát, Thiên Vũ phá vỡ yên lặng, hỏi nàng: “Hôm nay là ngày chúng ta đối luyện sao?”
Hoa Thanh nhẹ giọng trả lời: “Phải.”
Thiên Vũ nhìn động tĩnh của xung quanh bốn phía, rồi quay sang hỏi Hoa Thanh: “Ngô sư phụ đã đến từ lúc nào vậy?”
Hoa Thanh đáp: “Đã tới một hồi rồi.”
Một hỏi một đáp, không khí giữa hai người có chút quái dị. Vẻ lạnh nhạt của Hoa Thanh khiến cho Thiên Vũ có chút không kịp thích ứng.
Cũng may tình huống này chỉ có duy trì trong một lát. Đúng lúc đó Ngô Thiên Hạo xuất hiện bên cạnh hai người.
Liếc mắt nhìn Hoa Thanh một cái, Ngô Thiên Hạo lập tức chuyển ánh mắt sang Thiên Vũ, phân phó: “Sau này hai người các ngươi sẽ cùng nhau luyện tập. Có gì không hiểu thì ngươi cứ trực tiếp hỏi Hoa Thanh.” truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
Thiên Vũ lên tiếng hỏi: “Buổi sáng thì đệ tử nên luyện tập những thứ gì?”
Ngô Thiên Hạo nói rõ thêm: “Đại khái là buổi sáng chia làm hai giai đoạn, trước luyện lực bạo phát, sau đó hai người sẽ đối chiến lấy quyền chưởng làm chính. Buổi chiều cũng chia ra làm hai giai đoạn, trước là luyện lực bạo phát, sau đó luyện Thiên Lang Trảm Pháp. Về phần buổi tối thì tương tựa như thế nhưng lấy luyện phòng thủ làm chính.”
Thiên Địa Quyết Thiên Địa Quyết - Tâm Mộng Vô Ngân