Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Ý Thiên Trọng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 473 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 670 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 420: Hậu Sự
âm Cẩn Dung đã sớm đề phòng một chiêu này của Lã thị, ở trong mắt Lã thị, có lẽ để một tỳ nữ đổi tên, có thể tước đoạt mặt mũi của đích tôn, nhưng trong mắt Lâm Cẩn Dung, căn bản không đủ. Lập tức không đợi Lã thị nói tiếp, lập tức đứng dậy cười nói: “Là ta sơ sót, khi đó vừa về nhà liền thấy lão thái gia bệnh nặng, cho nên không lo lắng mấy việc này. May mắn tẩu tử nhắc nhở, nếu trùng tên của Phúc nương thì đổi đi.” Nghĩ nghĩ, chỉ định Song Phúc nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi được gọi là Song Hỉ.”
Song Phúc quỳ xuống đất dập đầu: “Tạ Nhị thiếu phu nhân ban thưởng tên.”
Lục lão phu nhân cúi mắt nhìn lướt qua, nửa điểm không đem chuyện này để ở trong lòng, huống chi tên này cũng sửa thành vui mừng.
Lã thị ngoài cười nhưng trong không cười: “Nhị đệ muội đúng là người sảng khoái.”
Lâm Cẩn Dung nói: “Tuy cũng không phải cố ý, nhưng sai thì nên sửa, tẩu tử không cần khách khí, nếu ta có lỗi, còn thỉnh tẩu đúng lúc chỉ điểm mới phải.”
Lã thị hừ một tiếng, quay đầu nhìn thấy Phúc nương ngốc si ngồi ở một bên nhìn Lực Lang, Nghị Lang vui đùa sinh long hoạt hổ, hai thằng nhãi con không công mập mạp, vô cùng tức giận, cũng miễn cưỡng nhẫn nhịn ngồi xuống, cười nói: “Lão thái thái dạo này thân thể thế nào?”
Lục lão phu nhân thản nhiên nói: “Cũng khá.”
Chợt nghe tiểu nha hoàn bên ngoài nói: “Lão thái thái, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân đến đây.” Ngay sau đó mành cửa nhấc lên, mấy người Lâm Ngọc Trân, Tống thị theo thứ tự tiến vào.
“Di, ba con lại tới cùng lúc sao.” Lục lão phu nhân thấy ba người sắc mặt cũng không tốt, ngực không khỏi run lên, khẩn trương nói: “Làm sao vậy?” Cũng không trách lão nhân gia bà lo lắng, mấy ngày nay không thấy chuyện gì hay, so với bất cứ thời điểm nào đều càng thêm mẫn cảm.
Lâm Ngọc Trân nhìn Tống thị đang cúi mắt, lại nhìn Đồ thị vẻ mặt gấp gáp, khó xử nói: “Là có việc muốn bẩm báo lão thái thái, nhưng lão thái thái cũng không cần gấp. Chỉ là gia sự.”
Lâm Cẩn Dung tính bỏ của chạy lấy người: “Chúng ta bế hài tử đi ra ngoài.”
Lâm Ngọc Trân ngẫm lại, nói: “Không cần, mọi người đều nghe một chút cũng tốt.”
Vài nhi tức trẻ tuổi trên mặt đều lộ ra kinh ngạc, Lục lão phu nhân càng nóng nảy: “Nói mau!”
Lâm Ngọc Trân hít vào một hơi, chậm rãi kể lại sự tình, nhẹ giọng nói: “Sổ sách đều ở trong này……” Vung tay lên, quản sự ma ma đã cầm tráp sổ sách đem tới
Xuất hồ ý liêu, lão thái thái cũng không lộ ra vẻ mặt kích động hoặc là khổ sở, bất quá là nhẹ nhàng vung tay lên, ý bảo Sa ma ma không cần tiếp nhận tráp, thản nhiên nói: “Không cần, tiền vốn chính là phụ thân con kiếm về, hắn vất vả cả đời, vì mọi người lo lắng hết lòng, lập nên một phần gia nghiệp to lớn như thế. Hiện tại hắn đi trước, để lại gia nghiệp cũng không thiếu. Không cần nói dùng hai mươi vạn mân tiền, nhiều hơn thì đã thế nào? Các con hẳn nên cảm kích hắn, bao nhiêu người vì linh cữu và mai táng mà táng gia bại sản, bán nhi dục nữ, các con không cần phải làm vậy, còn có thể sống qua ngày phú gia. Lại có gì đáng kinh ngạc khổ sở? Nếu thấy chỗ nào lãng phí, ngày sau thời điểm ta mất, liền chú ý chút là được, đỡ phải qua đi lại đau lòng hối hận.”
Một câu cuối cùng khiến mấy người Lâm Ngọc Trân đều khổ sở, nhất tề quỳ xuống mặt đất rưng rưng nói: “Mẫu thân nói quá lời, nhi tức không dám. Việc này vốn chính là hiếu đạo. Có điều không thể không đem chuyện này nói ẫu thân biết được.”
Lục lão phu nhân nói: “Cho các con cũng không dám. Của cải a, nói đến nói đi, phụ thân các con nói là lão bà tử ta chi phối. Lão bà tử ta cũng có chút vốn riêng, vốn định sau khi chết sẽ nói rõ, nhưng hôm nay thấy các con đem sổ sách đến, mới biết không thể như kế hoạch, các con lại là người không muốn ăn mệt, không thể không vì hậu thế tính toán một chút.” Mắt thấy vài nhi tức trên mặt đều lộ ra thần sắc xấu hổ, cũng không coi là gì, khoát tay: “Đi gọi mấy người lão Đại tới, nhân tiện, đem hậu sự của ta an bài hết đi.”
Mọi người nhất tề nói: “Lão thái thái trường thọ, tại sao lại nói điềm xấu như thế?”
Lục lão phu nhân thản nhiên nói: “Sinh lão bệnh tử vốn là thường tình, phải chết thì sẽ chết, đến tầm tuổi này của ta mà còn không nhận thức được, vậy thật sự là sống uổng phí. Nhanh đi!”
Không ai dám ngỗ nghịch ý bà, lập tức còn có người phân biệt đi thỉnh mấy huynh đệ Lục Kiến Tân.
Lục lão phu nhân ngoái đầu nhìn lại mấy hài tử nói: “Trừ bỏ tiền làm tang sự cho ta ra, khi ta còn trẻ cũng tích cóp được một chút, cho Lực Lang một ít, cũng muốn cho Nghị Lang chút, vài huynh muội Phúc nương cũng có ……”
Lã thị con mắt ba ba nghe ngóng, nghĩ tới ba hài tử của mình, như thế nào cũng muốn chiếm chút tiện nghi, chợt nghe Phúc nương gào to một tiếng khóc kêu, liền đánh gãy thanh âm của lão thái thái, quay đầu lại nhìn, thấy Phúc nương được chăn ấm bao quanh ngồi đó ngã vào một bên gào khóc, Nghị Lang cùng Lực Lang hai người đều tò mò nhìn Phúc nương, theo bản năng liền cho rằng là hai thằng nhãi con bắt nạt nữ nhi của nàng, hạ nhân còn không quản. Lập tức đi qua, bế Phúc nương lên, liều mạng đánh lên mông hai cái, mắng: “Khờ khạo không có tiền đồ!”
Phúc nương một tiếng khóc bị nghẹn ở trong cổ họng không thoát ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ hồng, run rẩy hai cái, bên miệng sùi bọt mép. Lã thị nhất thời nhìn xem choáng váng, Lâm Ngọc Trân cách nàng gần nhất, cầm con hổ bị Phúc nương đoạt đi, đặt lại xuống tháp, nhẹ nhàng xoa ngực nàng, an ủi, hơn nửa ngày, Phúc nương mới khóc thành tiếng, xanh tím trên mặt cũng trở nên phai nhạt.
Lâm Ngọc Trân bén nhọn nói: “Đại chất tức thực uy phong.”
“Ta không nghĩ tới thân thể của nàng yếu nhược như vậy.” Lã thị sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía Lục lão phu nhân, lại nhìn Tống thị, Lục lão phu nhân cúi mắt chuyển động lần tràng hạt trong tay, thản nhiên nói: “Không muốn nuôi, thì đừng nuôi.” Lại nhìn về phía Tống thị: “Con bế nó đi nuôi đi. Vì hai hài tử kia, ta thật sự nói không nên lời. Nhưng về sau thật sự không muốn nhìn thấy người này nữa, dữ dội ác độc.”
“Lão thái thái!” Lã thị sắc mặt đại biến, thấy bản thân thật sự là oan uổng, con nhà ai khóc phiền mà không bị đánh hai cái? Đang muốn quỳ xuống cầu tình, Sa ma ma đã nắm cánh tay của nàng, nhỏ giọng nói: “Đại thiếu phu nhân, vì hai vị thiếu gia suy nghĩ, người vẫn nên trở về đi.”
Lã thị nhìn về phía Tống thị, nhưng thấy Tống thị cúi mắt không nói, chỉ đành thút thít rời đi.
Lục lão phu nhân xoa xoa cái trán: “Thật sự là già rồi, không thể chịu nổi chút không thoải mái.”
Không ai dám đáp lời của bà, trong chốc lát, mấy huynh đệ Lục Kiến Tân và bọn người Lục Thiệu vội vã chạy đến, chỉ có Lục Giam không ở đó. Lục lão phu nhân nhíu mày hỏi: “Nhị lang đi đâu rồi?”
Lâm Cẩn Dung vội đáp: “Lão thái thái, mắt thấy đã qua năm, lập xuân, suốt ba bốn tháng chỉ rơi một ít tuyết, năm nay sợ là sẽ có hạn hán. Nhị lang đã mang theo người đi đề phòng cảnh tỉnh thu xếp, sợ đến buổi tối mới có thể trở về.”
Lục lão phu nhân tiếp lời: “Hắn không ở đây, có con là được rồi.” Vì thế đem mọi việc nhất nhất an bài: “Quan tài áo liệm của ta đã sớm chuẩn bị, tương lai cũng không cần mua, chôn bên cạnh phụ thân các con, có thể bớt đi chút tiền. Phật sự phô trương thì cũng không cần giống như phụ thân các con, không ảnh hưởng gì đến thể diện của các con là được rồi, cho nên trong số của cải này, để lại mười vạn mân cho ta cũng là đủ rồi. Còn lại, các tự mình nhìn xem, ta không kiên nhẫn quản. Cứ vậy đi.”
Lão thái thái đây là thật sự tổn thương thấu tâm, Lục Kiến Tân cười khổ: “Mẫu thân, con bất hiếu.”
Lục lão phu nhân ngừng lời hắn nói: “Không cần nhiều lời, ta chỉ phán cho các con, mặc kệ tương lai như thế nào, còn nhớ rõ trong thân thể chảy chung huyết mạch, đừng đuổi tận giết tuyệt. Cần biết, trước mặt người bên ngoài, vẫn là bản thân đáng tin hơn.” Sau đó nhìn về phía Lâm Ngọc Trân: “Thê tử của lão Đại vừa rồi làm rất tốt.” Lại nhìn về phía Lâm Cẩn Dung cũng Khang Thị: “Hai người các con, ta không nói nhiều, vẫn là rất phúc hậu ngoan ngoãn.”
Lục Kiến Lập thấy nàng giống như đang để lại di ngôn, không khỏi chảy lệ nói: “Mẫu thân, con bất hiếu, để cho người khổ sở,… người không cần nghẹn khí, có cái gì không vui thì nói ra, nếu chúng con có thể làm nhất định sẽ làm.”
Lục lão phu nhân hướng hắn hiền lành cười: “Lão Tam, con là hài tử hàm hậu, nương khuyên con một câu, giữ khuôn phép giữ lại mấy mẫu đất mà sống vui, không cần vọng tưởng, đời này con cũng chỉ có số mệnh đó thôi.” Nói xong hướng mọi người xua tay, ngữ khí quyết tuyệt: “Đều lui xuống đi, bắt đầu từ ngày mai, không có việc gì thì đứng đến quấy rầy ta, ta muốn hướng phật. Nhị lang tức sau khi rời khỏi đây, cũng mang theo Nghị Lang trở về đi, ta sợ ầm ỹ.”
Lời vừa nói ra, mọi người không khỏi sợ hãi. Lục lão phu nhân tức giận an bài hậu sự đều bình thường, nhưng hiện tại lời này cũng là có vài phần chán chường, không muốn mọi người đến quấy rầy bà. Lúc trước vẫn còn ban ân huệ, tại sao đột nhiên như thế? Ai cũng không biết nguyên nhân, liền đem ánh mắt nhìn về phía Sa ma ma, Sa ma ma chỉ lo cúi đầu khổ sở, cũng không thể cho bọn họ bất cứ ám chỉ gì.
Lục Kiến Tân còn muốn khuyên nữa, Lục lão phu nhân dĩ nhiên đã hàn sương đầy mặt, đứng dậy đi vào bên trong. Ba huynh đệ Lục Kiến Tân ngay tại chính đường quỳ chảy một hồi lệ, lại bảo Sa ma ma chăm sóc lão thái thái, thật sự không được lơ là.
Có lẽ những người khác đều cho rằng Lục lão phu nhân tức giận tiểu bối, ra vẻ cho bọn họ xem, nhưng Lâm Cẩn Dung cũng là nhớ rõ, năm đó Lục Luân bị độc sát xong, Lục lão phu nhân cũng đóng chặt đại môn Vinh Cảnh cư, một lòng hướng phật, không bước ra Vinh Cảnh cư nửa bước. Nhưng lần này Lục Luân cũng chưa chết, Lục lão phu nhân lúc trước cũng không lộ ra quyết định này, tại sao Lâm Ngọc Trân vừa mang sổ sách đến, Lã thị đánh Phúc nương một cái, lão thái thái liền quanh co, đột nhiên đưa ra quyết định này?
Nàng nhìn về phía chân trời xanh lam, nhẹ nhàng nắm chặt thành quyền. Lục Luân, đệ nhất định phải sống tốt, đừng cô phụ kỳ vọng của ta.
Ở sâu trong núi lớn, có hai người ngồi ở bên đống lửa, chậm rãi nướng một con thỏ. Hán tử đen mặt rỗ sẹo thóa mạ một tiếng: “Mẹ nó chứ, qua mùa đông này, thỏ béo cũng biến thành thỏ gầy, không nặng đến hai lạng, không nhét đầy bụng.”
Một bên nam tử mặt trắng áo xanh thở dài: “Gia, qua hồi lâu, chúng ta nên làm như thế nào? Cũng không thể cứ cả đời ở đây.”
Hán tử đen mặt rỗ trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói: “Chọn ngày tốt, đem tro cốt của ta đưa về. Truyền tin để người trong thiên hạ đều cho rằng ta đã chết.” Người Lục gia như thế, Quách Hải nơi đó cũng là như thế.
Thế Hôn Thế Hôn - Ý Thiên Trọng