Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 650 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:51:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 111: Chương 58: Gã Sai Vặt
gười lão phu nhân phái đi hỏi thăm rất nhanh đã trở về, tiên sinh vỡ lòng cho Lý Hàn là một cử nhân. Đi hỏi thăm chung quanh thì người ta nói, vị tiên sinh này có danh tiếng rất tốt, tài tình phẩm đức đều tốt đẹp.
Lão phu nhân vừa xác nhận là tiên sinh tốt, cũng liền đáp ứng Nguyệt Dao để cho Đình Chính đi Lý gia học tập. Điều lão phu nhân không nghĩ tới chính là, vậy mà đại nhi tử lại đưa ra ý kiến phản đối: "Nương, Lý gia và Liên gia chúng ta đều là thư hương môn đệ thế gia chênh lệch không bao nhiêu. Bây giờ lại để cho Đình Chính đi học theo bên đó, nếu chuyện này truyền ra ngoài người ta sẽ nhìn Liên gia ta ra sao. Nương, việc này không thể."
Lão phu nhân liếc mắt nhìn nhi tử, cười nói: "Chỉ là theo chân tiên sinh học tập, chuyện như vậy không phải chỉ riêng nhà ta mới có, nào có thể làm cho người khác coi thường Liên gia. Phương nhi, tuy rằng mẹ đẻ Đình Chính ti tiện, lấy tư chất của hắn cũng không có khả năng làm rạng rỡ tổ tông, nhưng dù sao nó cũng là con nối dòng duy nhất của đệ đệ con, đệ đệ con còn phải dựa vào thằng bé mà kéo dài huyết mạch. Bây giờ khó có được một cơ hội như vậy, để đứa bé đi đi! Ta không có kỳ vọng gì cao với nó cả, chỉ hy vọng sau này hắn có thể kéo dài huyết mạch đệ đệ con, chống đỡ cho chi thứ hai." Già rồi trông đợi gì đó cũng không còn nhiều nữa, hơn nữa làm rạng rỡ tổ tông là chuyện mà Đình Chính có muốn cũng không làm nổi, còn không bằng trông cậy vào Đình Lễ và Đình Nghi.
Liên Đống Phương lắc đầu: "Nương, trong khoảng thời gian này con đã tìm kiếm hỏi thăm các tiên sinh chung quanh, đã có người tiến cử người cho con. Đến lúc đó mời tiên sinh về nhà dạy, không phải tốt hơn sao, hơn nữa không những dạy cho Đình Chính, còn có thể dạy dỗ Đình Triều và Đình Luân." Không phải Liên Đống Phương không để chuyện này ở trong lòng, chỉ là bây giờ tìm một tiên sinh quả rất khó.
Lão phu nhân rất vui mừng: "Lúc nào có thể mời tiên sinh tới được?" Nếu được trong mấy ngày này thì bà có thể từ chối lời mời của Lý gia.
Liên Đống Phương nhíu chân mày lại nói: "Phải đến sau đợt thi đồng thử sang năm vị tiên sinh này mới từ quán, qua tháng giêng mới có thể tới đây." Tiên sinh không thể bỗng dưng rơi từ trên trời xuống. Tìm một tiên sinh, sớm nhất cũng mất tới nửa năm, nào có chuyện muốn tìm là có ngay.
Nghe xong lão phu nhân mới nói: "Nếu như vậy, liền để Đình Chính đi tới Lý gia học trước một đoạn thời gian. Chờ sang năm tự chúng ta mời tiên sinh rồi lại bảo Đình Chính trở về." Lão phu nhân biết mỗi tối Nguyệt Dao đều phải dạy bảo Đình Chính, sợ thân thể Nguyệt Dao chịu đựng không nổi, thay vì như vậy, còn không bằng cho Đình Chính đi Lý gia học tập, đến lúc mời tiên sinh đến rồi, hẳn từ chối cũng không muộn.
Liên Đống Phương thấy mẫu thân đã quyết định, biết mình có nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Chẳng qua khi quay về hậu viện, Liên Đống Phương phát cáu một trận thật lớn với Mạc thị.
Mạc thị ủy khuất đầy bụng mà không chỗ kể ra.
Không một ai biết, người Liên Đống Phương hận nhất cả cuộc đời này chính là Lý Quốc Hạnh. Còn nguyên nhân, ngoại trừ chính hắn ra không có người thứ hai biết.
Trong lòng Mạc thị vô cùng uất ức, nhưng cũng biết nhưng cũng biết trượng phu đang trong cơn giận dữ, dám phản bác lại chỉ thành đổ dầu vào lửa. Một mực đợi đến khi Liên Đống Phương phát cáu xong mới nhỏ giọng nói: "Tam nha đầu vẫn luôn là người có chủ kiến, lần này chuyện tìm kiếm tiên sinh thiếp cũng không biết. Một chút tiếng gió thiếp đều không nghe được, hẳn là Tam nha đầu tìm người của Mã gia. "Nha đầu này làm việc giữ bí mật vô cùng tốt, ngay cả một chút tin tức nàng đều không nghe được.
Liên Đống Phương nghe xong sắc mặt âm u như trời sắp mưa, hắn thật không nghĩ tới nguồn gốc mọi chuyện lại ở chỗ Tam nha đầu. Nghĩ tới trên đường trở về Nguyệt Dao cực kỳ bi thương, chân mày Liên Đống Phương nhíu lại, nửa năm trước nha đầu này gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc, sao nửa năm sau lại thay đổi lớn như vậy, có nhiều chủ kiến như thế này. Không đúng, hình như từ sau lần hắn đi công vụ về đó, nha đầu kia liền bắt đầu thay đổi. Trong khoảng thời gian này Liên Đống Phương rất bận rộn, hắn không chú ý tới những việc này, bây giờ lại không thể không hỏi: "Gần đây đứa bé Nguyệt Dao kia đang làm cái gì?"
Liên Đống Phương nghe thấy mỗi ngày Nguyệt Dao đều đi theo ma ma tiên sinh học tập, trừ chuyện đó ra chính là dạy dỗ Đình Chính đọc sách học chữ, những cái khác cũng không có gì khác thường. Chân mày Liên Đống Phương lại càng nhíu chặc hơn, nếu chỉ như vậy nhìn vào cũng không có gì không thích hợp: "Bởi vì nhị dễ đã mất rồi, cho nên nương dung túng Tam nha đầu có vẻ ngoài tương tự nhị đệ chính là chuyện khó tránh khỏi, nàng ở bên cạnh cố gắng khuyên nhủ cho tốt." Chuyện trong nội viện từ trước đến nay hắn đều mặc kệ.
Trong lòng Mạc thị buồn phiền tới cuống cuồng. Muốn để nàng đi khuyên nhủ lão phu nhân, còn không phải là bào nàng tới cửa tìm trách mắng. Thế nhưng trượng phu luôn luôn tự xưng mình là hiếu tử, ở nhà ngoại trừ lão phu nhân ra, hắn nói một là một, nói hai là hai, không cho phép bất cứ người nào ngỗ nghịch ý tứ của hắn, dĩ nhiên Mạc thị cũng không dám làm trái ý hắn: "Lão gia, thiếp sẽ cố gắng hết sức để khuyên lão phu nhân."
Nguyệt Dao có phần không rõ ràng, nàng còn tưởng chuyện lần này sẽ có chút khó khăn, không nghĩ tới sự việc lại tiến triển thuận lợi như vậy.
Đưa Đình Chính tới Lý gia học tập, lại xuất hiện thêm vài vấn đề mới. Bên người Chính ca nhi không có gã sai vặt thiếp thân, lão phu nhân để cho tự Nguyệt Dao đi chọn. Lão phu nhân đã lên tiếng, đương nhiên Mạc thị không thể nhúng tay. Chuyện lại rơi vào người Nguyệt Dao.
Ban đầu Nguyệt Dao muốn cho người tới thôn trang tìm hai đứa bé, Hoa Lôi ở một bên bèn cẩn thận nói: "Cô nương, thúc thúc nô tỳ nhận được tin tức biết bên người thiếu gia thiếu một gã sai vặt, có ý muốn cho đường đệ của nô tỳ đi theo hầu hạ bên người thiếu gia. Cô nương, đường đệ nô tỳ là một đứa bé cơ trí. Nếu sau khi gặp cô nương cảm thấy tốt, vậy có thể dùng."
Đặng ma ma lại nhíu chân mày. Bình thường Hoa Lôi làm việc rất có chừng mực, làm sao lại mất trình độ ở những chuyện thế này. Vậy mà dựa vào quan hệ đưa tới chỗ cô nương, cô nương muốn chọn người nào, thì tự có tính toán, nào có thể để tuy ý nha hoàn thao túng.
Gã sai vặt đi theo thiếu gia không thể có bất kì lỗi sai nào, sau này lớn lên cũng là người đắc lực nhất. Nguyệt Dao nghĩ tới chuyện lần trước, việc kia thúc thúc của Hoa Lôi làm rất tốt, không để lộ ra chút tin tức nào. Lần này cầu tới tận cửa, một là có ý quy phục, hai cũng là mưu một phần tiền đồ cho con cái nhà mình.
Bây giờ nàng cũng đang phát sầu vì không có người được việc, nếu có thể thu phục một nhà thúc thúc của Hoa Lôi vậy cũng không tệ lắm: "Được, để thẩm thẩm ngươi dẫn hắn đến cho ta xem một chút."
Hoa Lôi quỳ xuống đất dập đầu: "Tạ ơn cô nương." Nàng làm vậy cũng vì bị buộc không còn cách nào khác tiểu thúc nhà mình làm người hầu ở phòng chăn ngựa, tiểu thẩm làm việc nặng nhọc kiếm sống, trong nhà lại có những bốn đứa bé, hai người chỉ có chút tiền tiêu hàng tháng ít ỏi thế kia căn bản không đủ dùng, cuộc sống vô cùng khổ sở.. Lần này thúc thúc thẩm thẩm tới cầu xin nàng, Hoa Lôi thầm nghĩ lần trước cô nương cũng dùng thúc thúc, sợ mở miệng cự tuyệt ngay lập tức sẽ làm lòng của thúc thúc rét lạnh lại gây chuyện gì ầm ĩ đụng chạm tới cô nương, lúc này mới nhắm mắt làm liều nói với cô nương.
Nguyệt Dao khoát khoát tay: "Bây giờ tạ ơn còn hơi sớm, ta phải xem người trước đã rồi mới tính." Nếu thông minh quá mức, Nguyệt Dao cũng không muốn. Người quá mức thông minh, tâm nhãn quá nhiều Chính ca nhi sẽ không thể khống chế được. Đương nhiên, quan trọng nhất là phải trung thành, đây mới là điều trọng yếu.
Có thể cho một cơ hội, Hoa Lôi đã vô cùng cảm kích, còn dư lại, thì phải xem đường đệ nàng rồi.
Thế Gia 2 Thế Gia 2 - Lục Nguyệt Hạo Tuyết