We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 131 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 650 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:51:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 70: Chương 38: Xuất Hành (Tt)
gày thứ hai Nguyệt Dao đang để Hoa Lôi tùy ý thu thập. Đặng ma ma mang duy mạo tới, Nguyệt Dao nhìn chiếc nón lụa trắng đang rũ xuống cũng có thể che cả tay nàng kia.
Chỗ như tiền trang, người đến người đi, tam giáo cửu lưu đủ loại người đều có. Đồ vật này ở trong mắt Đặng ma ma xem ra là nhất định phải mang. Nguyệt Dao thấy duy mạo, cũng không kỳ nhiên mà nhớ tới kiếp trước. Từ cái nơi cách xa kinh thành mấy ngàn dặm bên ngoài trở lại kinh thành. Khi đó còn dùng cái duy mạo nào: "Ma ma, bây giờ ta mới tám tuổi, đâu lại cần phải mang thứ này." Bình thường chỉ có nữ tử thành niên mới phải đội thứ này. Nàng bây giờ vẫn còn nhỏ, đâu cần phải đề phòng đến mức này.
Đặng ma ma cũng có băn khoăn của mình: "Tiểu thư, nếu để cho lão phu nhân biết được cữu lão gia dẫn theo người đi tới tiền trang, mà ngay cả cái duy mạo đều không mang. Sợ là lần sau muốn tới phủ đệ tiểu trụ sẽ khó khăn hơn." Thỉnh thoảng đi sang Mã phủ tiểu trụ mấy ngày, cũng là chuyện rất tốt. Chí ít cũng để cho Mạc thị biết, rằng tiểu thư có chỗ dựa, hành sự cũng không thể không cố kỵ gì.
Nguyệt Dao suy nghĩ một chút gật đầu. Thu thập chỉnh tề sau đó quay sang Chính ca nhi nói: "Hôm nay tỷ tỷ có chuyện cần làm phải đi ra ngoài với cậu. Chính ca nhi ngoan ngoãn đứng ở trong viện tử, chờ tỷ tỷ quay về. Biết không?"
Trải qua qua một khoảng thời gian ở chung, Chính ca nhi cũng không còn như lúc mới bắt đầu chờ đợi sẽ lo âu như vậy. Nghe Nguyệt Dao nói có việc phải đi làm: "Ta đợi tỷ tỷ trở về."
Nguyệt Dao đối với việc Chính ca nhi nhu thuận hiểu chuyện vẫn rất vui mừng. Cho dù sau này Chính ca nhi không thành đại tài được, nhưng mà an an phận phận coi chừng gia sản sống qua ngày là được rồi.
Nguyệt Dao dùng đồ ăn sáng ở Hải Đường Uyển, đi sang phòng chính thỉnh an Trình thị. Mới vừa thỉnh an Trình thị, thì bên ngoài đã có trường tùy tới nhắc đã xe chờ ở tiền viện.
Trình thị nghi ngờ nhìn Nguyệt Dao. Trông cái thế này, nhưng thật giống là muốn đi ra ngoài. Trình thị không biết hôm nay Mã Thành Đằng định dẫn theo Nguyệt Dao ra ngoài.
Nguyệt Dao cười nói: "Con muốn tìm bản tự thiếp để luyện chữ, nhưng mà tìm tới tìm lui cuối cùng không hài lòng. Cậu bảo hôm nay vừa lúc qua thư cục kiếm vài thứ đồ. Vừa lúc dẫn con đi theo, biết đâu con có thể ở chỗ nào đó chọn ra thứ mình hài lòng."
Bản thân Trình thị xuất thân là từ một nhà giàu mới nổi, tổ phụ làm nghề mổ lợn, gia gia thì làm ruộng, đến cha nàng mới phất lên, nhưng mẫu thân nàng cũng là một nữ nhi thương hộ. Bởi vì hoàn cảnh gia đình, mà trong suy nghĩ của Trình thị nữ tử chỉ cần biết vài chữ là được rồi, có học nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Bởi vì suy nghĩ này của bà ta, dẫn đến Mã Lâm Lâm cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lập tức tự nhiên nhíu mi tâm nói: "Cô nương gia chỉ cần nhận biết mấy chữ, không nên cố chấp trợn mắt mù quáng, đọc được sổ sách là được rồi. Lại còn tìm chữ cái gì thiếp?"
Ở thời đại này, giống nhau chính là cha dạy con trai, mẹ dạy con gái. Cho nên chữ viết của Lâm Lâm vô cùng thê thảm, tiếc là không có ai đi quản.
Nguyệt Dao cười nói: "Mợ hiểu lầm, không phải là tìm cho con, mà là tìm cho Chính ca nhi." Nguyệt Dao biết Trình thị vốn cho rằng nữ tử vô tài mới là đức. Nhưng Liên gia bọn họ gọi là thư hương môn đệ thế gia, nếu như các vị tiểu thư nhà các nàng đi ra ngoài cũng chỉ biết được vài chữ, vậy mặt mũi Liên gia không phải là mất hết. Ở Liên gia, ngoại trừ Nguyệt Hoàn là tình huống đặc thù, mấy người tiểu thư khác, người nào không phải bắt đầu đọc sách nhận chữ từ ba tuổi. Bất quá bởi vì không cần thi cử, cho nên cũng có yêu cầu quá nhiều. Thế nhưng có thể xuất ra một tài nữ, thì đối với gia tộc cũng đã một loại khẳng định.
Đặng ma ma khinh bỉ trong đầu, lại thở dài. Trước đây chỉ cho rằng vị cữu phu nhân tâm tư hẹp hòi, hiện tại xem lại còn là người tầm nhìn hạn hẹp. Nếu như là thứ nữ nhận biết mấy chữ cũng không sai, nhưng tiểu thư con vợ cả trong phủ lại chỉ biết vài ba chữ, chắc chắn sẽ làm người khác cười rớt răng. Haiz, làm sao lúc trước lại chọn một nữ nhân thô tục như thế làm kế thất chứ. Nếu như đặng ma ma biết rõ Mã Lâm Lâm cũng chỉ biết vài chữ, phỏng chừng muốn té xỉu.
Đến tiền viện, Nguyệt Dao nhìn thấy cậu mặc một bộ mặc trù sam mà xanh trúc, tóc dùng khăn lưới buộc trụ, cả người lộ ra một cổ nho nhã. Vẻ mặt Nguyệt Dao tươi cười kêu lên: "Cậu."
Mã Thành Đằng nhìn thấy Nguyệt Dao hôm nay mặc y phục màu xanh lơ, bên ngoài mặc chiếc áo choàng ngắn màu lam nhạt. Bên dưới là váy dệt hồ hàng màu trắng, bên hông chỉ treo một chuỗi ngọc lưu vân bách phúc. Trong thanh lịch, lộ ra mấy phần nhã nhặn lịch sự, hài lòng gật đầu một cái.
Lên xe ngựa, Nguyệt Dao nhìnlúc này trong xe ngựa bày một bàn nhỏ, trên bàn để nước trà và mấy đĩa điểm tâm. Chung quanh là bàn ghế. Bốn vách dùng tơ lụa màu xanh bao tới, cửa sổ nhỏ bên phải mở ra, ngoài cửa sổ buông xuống tấm màn màu xanh tro.
Nguyệt Dao nhìn mà thoải mái, đây cũng là bài trí tạm thời mà thôi, nhất định là cố kỵ thân phận nàng đang phải giữ đạo hiếu. Bằng không lấy tính phô trương lãng phí của Mã phủ thật sự là không giống tí nào.
Đi gần nửa canh giờ, bên ngoài bắt đầu náo nhiệt hơn. Nguyệt Dao nghe được âm thanh tiểu thương lớn tiếng kêu la. Đoán chừng chắc hẳn là đã đến trung tâm thành thị. Nguyệt Dao để cho Đặng ma ma vén mành trướng lên. Nguyệt Dao thấy Đặng ma ma không đồng ý, cười nói: "Năm nay ta mới tám tuổi, nếu như người lo lắng, ta đem duy mạo mang vào là được."
Đặng ma ma phản đối mãnh liệt. Tám tuổi cũng đã hiểu chuyện. Vạn vạn không thể để cho những gia đinh kia trở về phủ đệ há miệng thảo luận được.
Nguyệt Dao cũng cười, cố ý nhấc mành trướng lên. Nhìn quang cảnh phía ngoài. Lúc này, một thiếu niên cưỡi ngựa đi qua bên cạnh xe ngựa. Nguyệt Dao cũng thả màn xe xuống, nhưng không ngờ thiếu niên cưỡi ngựa vừa lúc nhìn về phía nàng.
Đôi mắt hai người nhìn nhau ba giây, mãi cho đến khi thiếu niên kia xoay người cưỡi ngựa đi, Nguyệt Dao mới phục hồi tinh thần lại. Nguyệt Dao cũng nhớ tới trong ánh mắt của thiếu niên kia không có chút độ ấm, trong lòng có chút kinh hãi. Người kia là ai? Tuổi còn nhỏ như thế, so với nàng lại còn khổ đại cừu thâm.
Đặng ma ma đẩy nhẹ Nguyệt Dao: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
Nguyệt Dao lắc đầu: "Không có gì."
Nguyệt Dao không biết rằng, sau khi người thiếu niên kia đi về phía trước vài bước, lại nhịn không được mà quay đầu nhìn Nguyệt Dao đang ngồi trong xe ngựa.
Gã sai vặt bên canh thiếu niên gọi: "Thiếu gia, người đang nhìn cái gì ở đó vậy?"
Thiếu niên lạnh lùng nói: "Không nhìn cái gì. Trước khi trời tối phải trở về sơn trang." Không trở về sơn trang, ở lại phủ đệ, phải đối mặt với đám nữ nhân dối trá ác độc kia, thực quá ghê tởm.
Thế Gia 2 Thế Gia 2 - Lục Nguyệt Hạo Tuyết