There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 127 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:55:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 94: Bước Ngoặt Lớn
ặt của Chớ Huyên đã đỏ đến sắp nhỏ ra máu, vẫn không quên hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Khung. Sau đó hắn đột nhiên nghe được Vân Tư Vũ sâu kín thở dài nói: “Chớ Huyên, ta vẫn là nghĩ ngươi không ai thèm lấy đấy.”
Lời này của Vân Tư Vũ cũng không phải chê bai Chớ Huyên, mà là hắn quá rõ ràng tính tình mơ hồ của Chớ Huyên. Nếu là người bình thường thì hắn không thể yên tâm để gả Chớ Huyên. Chẳng qua nếu như là Bạch Khung thì hắn ngược lại không có ý kiến quá to lớn.
Lời này của Vân Tư Vũ đã cho thấy thái độ của mình, Bạch Khung lấy côn đánh rắn nói đạo lý: “Đa tạ Vương quân tác thành.”
Vân Tư Vũ khoát khoát tay, sau đó cầm lấy tay Phong Lăng Hề hào hứng nói: “Hề, sau ba ngày thì thế nào?”
Bạch Khung và Chớ Huyên còn chưa hiểu rõ ý của hắn thì Phong Lăng Hề đã kéo Vân Tư Vũ vào trong ngực, nói với Bạch Khung nói: “Nên làm cho người trở về trong vòng ba ngày, bằng không không thể uống được rượu mừng vậy chính là đáng đời!”
Bạch Khung trong nháy mắt phản ứng lại, cái gì gọi là ba ngày sau chính là ngày đại hỷ của nàng chứ? Nàng vẫn thật không nghĩ tới sẽ nhanh như thế, có chút cảm giác đang nằm mơ, choáng váng mà nghĩ đến, sao Vương quân lại nhìn trúng ba ngày sau nhỉ? Sẽ không phải là bởi vì lúc trước Nữ hoàng bệ hạ tứ hôn cho Vương gia và Vương quân cũng là định ba ngày sau chứ?
Kỳ thật Vân Tư Vũ chỉ là ở trong sơn cốc ngây ngốc đã lâu, trở về tự nhiên là muốn náo nhiệt một hồi, đã có náo nhiệt đưa tới cửa thì hắn tự nhiên khá là tích cực; mà hắn trải qua những ngày thành thân với Phong Lăng Hề, hắn biết ba ngày là có thể chuẩn bị thỏa đáng.
Chớ Huyên mơ hồ một hồi lâu mới hiểu được, rõ ràng không có ai hỏi ý kiến của hắn một chút thì hôn kỳ của hắn đã bị định ra rồi, há mồm muốn phản đối nhưng kết quả Bạch Khung trực tiếp đưa tay che miệng hắn, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói một câu cái gì. Gương mặt của Chớ Huyên trong nháy mặt đỏ hồng, không ngừng trừng liếc Bạch Khung, nhưng không có phản kháng tùy ý Bạch Khung kéo đi.
Vừa ra khỏi phòng khách thì Bạch Khung thả hắn ra, sau đó không dự liệu được nghe rống lên giận dữ: “Ngươi là tên lưu manh, ngươi đã thề sẽ không nói ra chuyện nhìn thấy ta tắm rửa mà!”
Trên mặt Bạch Khung rõ ràng phá trời bỏ đất lộ ra một tia vô tội: “Ta không nói, là tự ngươi nói ra.” Rống lớn tiếng như vậy cho nên bây giờ mọi người đều biết, ngươi nói không gả cho nàng còn có thể gả cho người nào đây?
Cho nên nói, thật không nên bị bề ngoài lạnh lùng kia của Bạch Khung lừa dối, kỳ thật nàng mới thật sự là một bụng ý nghĩ xấu.
Chớ Huyên phục hồi lại tinh thần sắc mặt càng đỏ, thật sự rất tức giận. Trong mắt đều có nước mắt, Bạch Khung vừa nhìn qua không khỏi đưa tay vò vò đầu của hắn nói: “Hôm nay phòng bếp có làm sườn kho.”
Nghe vậy, Chớ Huyên giật giật mũi, mặt mũi tràn đầy giãy dụa, hắn còn đang tức giận đây! Nhưng mà... sườn kho...
Đáy mặt của Bạch Khung lóe qua một nụ cười, đàng hoàng trịnh trọng nói: “Ta dự định đi phòng bếp đi một chút, ngươi không đi hả?”
Thấy Chớ Huyên vẫn giãy dụa, Bạch Khung xoay người rời đi. Chớ Huyên ở sau lưng nàng nắm chặt tay giậm chân một cái, sau đó hấp tấp đi theo.
Trong khoảng thời gian này Phong Lăng Hề và Vân Tư Vũ không ở đây Bạch Khung bồi dưỡng cho Chớ Huyên một thói quen, đó chính là đi theo nàng vào phòng bếp ăn vụng.
Mỗi lần Chớ Huyên giận dỗi trực tiếp dùng chiêu này thì có thể làm được. Trong lòng Chớ Huyên đã nhận định đi theo Bạch Khung ăn vụng là an toàn nhất. Bởi vì mỗi lần đều sẽ không bị đầu bếp mập bắt được.
Cho nên nói, chẳng trách Vân Tư Vũ luôn nói hắn ngốc, hắn rõ ràng đến bây giờ còn chưa hiểu, đầu bếp kia nào dám bắt Đường chủ ám bộ? Không sợ nửa đêm đầu và cổ ở riêng sao?
Vân Tư Vũ nghe lời nói của hai người nói ở bên ngoài không khỏi che che mặt. Hắn thật không muốn thừa nhận người có bước ngoặt lớn như vậy là thiếp thân tiểu thị của hắn, hơn nữa tại sao bên cạnh hắn kẻ tham ăn càng ngày càng nhiều? Rõ ràng Chớ Huyên trước đây không có tham ăn.
Phong Lăng Hề lại rất hài lòng, tìm nơi cho Chớ Huyên quay về cũng không tệ, chí ít sau này cô không cần phải hao tâm tổn trí.
Lại nói Nhàn vương điện hạ ngài thật sự có hao tâm tổn trí ư? Dường như từ lúc vừa mới bắt đầu chính là Bạch Khung hao tâm tổn trí chứ!
Vân Tư Vũ nhìn hai người đi xa đột nhiên cười có chút không có ý tốt, lôi kéo Phong Lăng Hề đi: “Chúng ta đi nhìn trộm!”
Bánh bao nhỏ đang phấn khỏi chiến đấu với cháo thịt bằm thì nghe nói như thế, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Vân Tư Vũ và Phong Lăng Hề đi ra ngoài, suy nghĩ một chút sau đó dường như là nghĩ rõ ràng nhìn trộm là có ý gì, chẹp chẹp miệng phun ra hai chữ: “Tu tu...”*
(*Tu: râu.)
Chọc cho Khởi Vân cười ha ha, không nhịn được đưa tay bóp gương mặt thịt mũm mĩm của nó.
* * *
Mà trong phòng bếp, hai người đi tới xa xa nhìn thấy đầu bếp mập lau mồ hôi trên đầu một cái. Bất đắc dĩ quan tâm mấy người đầu bếp khác cùng nhau bỏ chạy, lấy ánh mắt thỏa mãn đam mê nhìn Bạch Đường chủ ăn vụng biến thái.
Hầu như là trong chớp mắt, trong phòng bếp chừng mười mấy người liền biến mất không còn tăm tích, có thể thấy được nghiêm chỉnh huấn luyện.
Vừa vào phòng bếp, Chớ Huyên đã trực tiếp chạy thẳng về phía nồi sườn kho còn bốc hơi nóng, bóc được một miếng thì nhét vào trong miệng.
Mà hắn lại chưa từng có phát hiện, mỗi lần hắn ăn vụng đều là phần thức ăn độc nhất. Thế nhưng sau khi hắn ăn vụng xong cũng không có ai phát hiện trong phòng bếp thiếu một phần thức ăn, chuyện tình không hợp lý như vậy đều có xem nhẹ ư, người mơ hồ như thế sẽ là đối thủ của Bạch Khung à?
Vân Tư Vũ lôi kéo Phong Lăng Hề ngồi xổm xuống dưới bệ cửa sổ, chỉ lòi ra cái đỉnh đầu, lộ ra một đôi mắt nhìn lén.
Đầu bếp mập nấp trong bóng tối khóe miệng đã bắt đầu co giật, tại sao những chủ nhân này lại vô sỉ như thế? Ngay cả Cung chủ đại nhân nàng sùng bái nhất lại cũng tới góc tường nghe lén chứ?
Bên trong phòng bếp, Bạch Khung rót tách nước trà đưa cho Chớ Huyên, sâu kín hỏi: “Ngươi không muốn gả cho ta?”
Chớ Huyên hừ mỉa một tiếng rồi uống một hớp trà tiếp tục gặm xương sườn. Bạch Khung tiếp tục nói: “Nếu như ngươi không gả cho ta, vậy ta cũng chỉ có thể lấy người khác.”
Động tác nhai xương sườn của Chớ Huyên chậm một chút.
Khóe miệng của Bạch Khung hơi giương lên, làm nổi lên một độ cong không dễ phát hiện. Người khác thì không cần dùng biện pháp như vậy nhưng đối với Chớ Huyên thì Bạch Khung đã vô cùng hiểu rõ. Lúc này nếu như nàng bày tỏ thâm tình chỉ sợ cũng chỉ có thể đổi được một tiếng hừ mỉa của hắn. Thế nhưng nếu như kích thích một chút thì lại sẽ thu được hiệu quả không tưởng tượng nổi.
Chỉ nghe nàng tiếc nuối thở dài nói: “Sau đó ta cưới phu lang, cũng dẫn hắn đến ăn vụng. Bất quá không thể mang ngươi đến, nhiều người sẽ dễ dàng bị phát hiện.” Đừng cho rằng Chớ Huyên sẽ nói gì đến vấn đề phu lang nhà nàng sẽ ghen, thần kinh của hắn khác hẳn với người thường, hay là một chút trực quan gì đó, hắn tương đối dễ dàng hiểu.
Động tác gặm xương sườn của Chớ Huyên đã hoàn toàn ngừng lại, trong lòng hắn rất không thoải mái, giống như bị hốc xương vậy.
Tha thứ cho hắn hình dung như thế này đi! Kỳ thật cũng rất hình tượng.
Bạch Khung tiếp tục thở dài nói: “Ta không biết ngươi khó xử như thế, ngươi nếu như thật sự không muốn gả cho ta thì ta sẽ đi nói rõ ràng với Vương gia.”
Vân Tư Vũ không nhịn được mắt trợn trắng, lời này chỉ là lừa gạt quỷ thôi!
Đáng tiếc, thật sự là có người sẽ bị lừa. Chớ Huyên lẳng lặng mà trầm tư một lúc, tạm thời xem hắn là đang trầm tư đi. Kỳ thật hắn bất quá là phát ra ngốc một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Ta gả, bất quá không cho phép ngươi mang người khác tới ăn vụng.” Điều này làm cho hắn rất không thoải mái.
Bạch Khung xem ra luôn luôn thiếu hụt biểu tình trên mặt lại lộ ra một nụ cười chân thật: “Được.”
Vì vậy hoàn toàn thu phục.
Vân Tư Vũ buồn bực thiếu chút nữa đập tường, rất muốn hét to một tiếng: ‘Bạch Khung quá vô liêm sỉ, Chớ Huyên quá mất mặt!’
Mặc kệ Vân Tư Vũ buồn bực như thế nào, vương phủ cũng đã náo nhiệt lên bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của Bạch Khung và Chớ Huyên.
Vân Tư Vũ từ trong chuyện của Chớ Huyên và Bạch Khung nhận được dạy dỗ lập tức ôm bánh bao nhỏ trở về phòng, bắt đầu dạy dỗ: “Bánh bao nhỏ, con phải nhớ kỹ, nữ nhân đều không thể tin.”
Nhàn vương điện hạ ngồi ở một bên yên lặng không nói gì.
Mà bánh bao nhỏ đáp lại là khua tay múa chân kêu lên: “Tinh tinh... Tinh tinh...” Nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại chỉ có phụ thân và mẫu thân không có người ngoài, cho nên Tinh tinh có thể đi ra chơi với nó.
Phong Lăng Hề giật giật tay, Dạ Tinh lắc mình đi ra đưa tay ôm bánh bao nhỏ đi.
Bánh bao nhỏ vui lòng, Vân Tư Vũ vẫn còn chìm đắm trong phần đả kích kia, chờ phục hồi lại tinh thần quay người lại thì nhào vào trong ngực Phong Lăng Hề ô ô khóc ròng nói: “Hề, làm sao bây giờ? Bánh bao nhỏ sẽ bị bắt cóc...”
Phong Lăng Hề đưa tay vuốt vuốt lưng hắn dịu dàng nói: “Không có chuyện gì, bánh bao nhỏ còn nhỏ, chúng ta vẫn là thảo luận trước một chút vấn đề nữ nhân có thể tin hay không này đi!”
“A? A!” Sợ hãi kêu lên hai tiếng, Vân Tư Vũ trong nháy mắt ý thức được nguy hiểm, muốn trốn nhưng hắn yêu thương nhung nhớ quá mức hoàn toàn, cả thân thể hoàn toàn đặt ở trên người Phong Lăng Hề; mà Phong Lăng Hề một tay vuốt vuốt phía sau lưng hắn, một cánh tay lại cố định ở bên hông hắn. Vì vậy, hắn bị trói chết rồi.
Vân Tư Vũ mắt nước mắt lưng tròng vô cùng đáng thương nói: “Hề... ta không phải nói nàng...”
Phong Lăng Hề đưa tay xoa xoa mặt của hắn, chẳng trách bánh bao nhỏ lại học được tuyệt chiêu giả bộ đáng thương, nghĩ tới thì cúi đầu hôn lên.
* * *
Bánh bao nhỏ bị Dạ Tinh ôm vào trong sân có vẻ rất hưng phấn: “Dương dương... điệp điệp... hôn hôn...”
Nghe thấy lời này Dạ Tinh mím mím môi, đang nghĩ tới bánh bao nhỏ rốt cuộc từng thấy những gì thì bánh bao nhỏ đột nhiên nâng mặt nàng lên, cái đầu nhỏ trực tiếp tiến tới gần, miệng nhỏ dán lên môi Dạ Tinh.
Thân thể Dạ Tinh cứng đờ, xen vào lần trước làm cho bánh bao nhỏ khóc nên lần này nàng không dám manh động. Mặc dù trước nàng cũng là bởi vì không có manh động mới làm cho bánh bao nhỏ khóc.
Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt tựa hồ cảm thấy ăn rất ngon, không khỏi mở ra miệng nhỏ, bốn cái răng sữa nhỏ gặm rồi lại gặm một cách vô ích. Dạ Tinh càng thêm cứng ngắc, hai tay vịn eo nhỏ của bánh bao nhỏ, một bộ dáng muốn đẩy nó ra nhưng lại không dám đẩy.
Vì vậy, Khởi Vân bưng điểm tâm đi vào sân thì nhìn thấy một màn kinh sợ này. Dạ Tinh ngồi ở trên băng ghế đá, bánh bao nhỏ đứng trên đùi nàng, một đôi tay nhỏ nâng mặt Dạ Tinh; mà bánh bao nhỏ lại đang gặm môi Dạ Tinh, con mắt còn chớp chớp một bộ dáng hiếu kỳ lại vui vẻ.
Khởi Vân vội vã đi tới, trầm giọng nói: “Dạ Tinh, ngươi đang làm gì đó?” Mặc dù tiểu công tử còn nhỏ, thế nhưng chuyện này cũng quá đáng.
Khởi Vân nói xong thì đưa tay đi ôm bánh bao nhỏ, mà bánh bao nhỏ trơ mắt nhìn mặt Dạ Tinh cách mình càng ngày càng xa, không khỏi cuống lên: “Tinh tinh... Tinh tinh...”
Bánh bao nhỏ tức giận lại là vung móng vuốt, lại là đá chân, ai nấy đều thấy được nó mất hứng.
Khởi Vân không khỏi sửng sốt một chút, bánh bao nhỏ từ lúc mới vừa ra đời cũng rất làm cho người tĩnh tâm, trên căn bản không cáu kỉnh, nhưng bây giờ...
Thấy Dạ Tinh không có phản ứng bánh bao nhỏ rất đau lòng, trong mắt chứa đầy nước mắt, cái mũi nhỏ hít hít. Nhưng bởi vì nhớ tới lời phụ thân nói cho nên nhẫn nhịn không chịu rơi nước mắt, bộ dáng kia nhìn qua ngược lại càng thêm làm cho người đau lòng.
Dạ Tinh nhìn nó, sau đó đưa tay ôm nó về, Khởi Vân nhíu nhíu mày.
Bánh bao nhỏ giống như giành lấy chí bảo, chặt chẽ ôm cái cổ của Dạ Tinh, quay đầu nhìn về phía Khởi Vân, tức giận nói: “Xấu xa...”
Khởi Vân cũng không so đo với hài tử cái gì, chỉ là cau mày nhìn Dạ Tinh, rõ ràng rất không đồng ý với hành vi của nàng.
Thê Chủ Tà Mị Thê Chủ Tà Mị - Nhược Thủy Lưu Ly