There is no way to happiness - happiness is the way.

There is no way to happiness - happiness is the way.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 320 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 597 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 143
hương 143: BỊ THƯƠNG
Edit: Docke
Đại khái đã hiểu được chân tướng, ta không truy tầm tiếp tình hình bên trong nữa. Hiểu biết này, ta nghĩ, nếu như muốn phải biết đến cùng, e rằng lại phải dính dáng đến Lâm Thụy. Dựa vào mối quen biết của hắn, trăm triệu lần ta cũng không hề muốn.
Không hiểu sao, mấy ngày nay ta luôn nằm mơ thấy mẹ, mơ thấy cảnh bà đối mặt với vách tường thì thào tự nói. Ta nghĩ, đây có phải là bà đang cảnh báo ta, muốn ta đề cao cảnh giác hay không? Mà những chuyện kiếp trước cũng thường xuyên tái diễn trong giấc mộng. Mỗi lần tỉnh lại, toàn thân ta đều ướt đẫm mồ hôi. Điều này có phải đã cho thấy, rõ ràng là bên trong đang có người muốn ám chỉ với ta hay không?
———- *** ———-
Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ đi đến trước cửa. Hai người đồng thời nhìn qua lão cha. Lão cha cau mày, hình như đang âm thầm đau buồn. Tiểu Phúc Tử lo lắng nói: “Ngài cũng đã nhìn ra?”
Lão cha gật gật đầu, nói: “Thân thể của nó, xem ra lần này đã bị tổn thương rất lớn. Nó đã cùng biện pháp cực kỳ bá đạo để ức chế dược tính của Nhiễu chỉ nhu. Nhưng chung quy, ngay cả một người có thân thể cực kỳ cường tráng, võ công cực cao cũng không có cách gì ngăn cản được sự tàn phá của Sưu Hồn Đại Pháp, huống chi là nó?”
Tư Đồ nói: “Mấy ngày nay, buổi tối nàng thường xuyên nằm mơ rồi giật mình tỉnh dậy. Chẳng lẽ, đó cũng là do hậu quả của việc nàng đã dùng Sưu Hồn Đại Pháp sao?”
Lão cha thở dài: “Phương pháp này vốn là sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với thần kinh. Buồn cười chính là, chính nó lại còn không tự biết được, cái gọi là có thể chữa trị cho người nhưng khó lòng chữa trị ình. Tình huống bây giờ không phải chính là như vậy sao!”
Đang nói chuyện, có người đến truyền: “Thụy Vương gia mời các vị đến thư phòng một chuyến…”
Ba người nhìn nhau, lão cha nói: “Xem ra, Vương gia cũng đã phát hiện ra rồi…”
———- *** ———-
Lâm Thụy ngồi trong thư phòng, nhìn nghiên mực trên thư án, trong ánh mắt lại mang theo vẻ mờ mịt. Trông thấy bọn họ đi vào, sau khi bọn họ hành lễ xong hắn liền ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống…
Lão cha cùng Tư Đồ không chút do dự mà ngồi xuống. Tiểu Phúc Tử lại không nói được lời nào, đứng ra phía sau bọn họ. Lâm Thụy cũng không bắt buộc, đứng dậy đi ra khỏi bàn, thong thả bước vài bước trong thư phòng rồi nói: “Giả tiên sinh, nói vậy thì ông cũng đã phát hiện…”
Lão cha gật gật đầu, nói: “Đúng vậy…” Ông ngạc nhiên nói: “Vương gia, làm thế nào mà ngươi phát hiện ra được?”
Vẻ mặt Lâm Thụy thoáng vẻ xấu hổ khả nghi, khiến lão cha càng thêm thắc mắc. Nhưng ông cũng không thể truy vấn hắn vấn đề này mãi được. Người ta dù sao cũng là Vương gia, cũng không thể so với đám dân chúng tóc húi cua được. Trong lòng ông tràn ngập nghi hoặc, nghĩ rằng: Chẳng lẽ Vương gia cũng học y? Nhưng chỉ nhìn bên ngoài thì không thể biết thân thể có tình trạng gì được, chỉ có thể xem mạch mới có khả năng biết đến. Mà nếu quả thật đã xem mạch rồi thì làm sao lại không khiến cho nha đầu quỷ quyệt kia nảy sinh lòng nghi ngờ?
Ông cũng không biết rằng, Thụy Vương gia đã dùng một cách hết sức sỗ sang. Đó là cả gan nắm chặt lấy tay Giả Tuệ Như, thời gian kéo dài đến hơn mười phút, mãi đến khi Giả Tuệ Như kháng nghị. Nhưng lại khiến cho Giả Tuệ Như không hề phát hiện, chỉ nghĩ rằng hắn lại đang ăn đậu hũ của mình mà thôi…
Với thân phận là Vương gia, đương nhiên Lâm Thụy sẽ không nói cho bọn lão cha biết rằng hắn đã dùng phương pháp này để tra biết. Cho nên, hắn đành phải xấu hổ cười cười, làm cho lão cha càng theo tối mù mù, càng có cảm giác Thụy Vương gia này thật đúng là bí hiểm, không thể giống như lẽ thường…
Lâm Thụy khụ một tiếng, nói: “Mạch tượng (hình thể của mạch) của nàng bị hao tổn, không thể nghe rõ, cũng không giống với người thường. Chẳng qua là vào lúc đêm khuya thì những chỗ hao tổn của mạch tượng mới hơi hơi hiển lộ, khiến cho tinh thần nàng bị quấy nhiễu…”
Ánh mắt lão cha lộ vẻ sùng kính, ông nói: “Không thể ngờ được Vương gia cũng tinh thông kỳ hoàng thuật (một bộ lý thuyết chữa bệnh)…”
Lâm Thụy nói: “Phàm là người luyện võ, đối với mạch tượng toàn thân cũng khá quen thuộc. Võ công của bổn vương mặc dù không cao, nhưng về điểm này thì vẫn phải biết…”
Lão cha muốn biểu đạt một chút sự sùng bái của ông đối với Lâm Thụy, giống như nước sông thao thao liên miên bất tuyệt, nhưng tâm tư lại rơi vào khoảng không. Ông đành cười tủm tỉm, nói: “Vương gia, vậy về vấn đề này, người thấy thế nào…?”
Lâm Thụy nhíu mày, nói: “Đối với sự tổn thương trong cơ thể của mình, nàng có khả năng cũng đã cảm nhận được. Nhưng có lẽ nàng không thể ngờ được lại đến mức nghiêm trọng như vậy… Điều ta không hiểu chính là, chẳng lẽ nàng lại không biết rằng: nếu sử dụng Sưu Hồn Đại Pháp thì ngay cả một người võ công cao cường cũng sẽ bị thương tổn khó có thể bù lại được. Nàng dựa vào cái gì mà cho rằng bản thân có thể ngăn cản được chúng? Hơn nữa, càng làm cho ta cảm thấy khó hiểu chính là, vì sao hai người các ngươi ở bên cạnh nàng mà lại không chịu ngăn cản nàng? Võ công của các ngươi không phải đã được nàng dùng Thiên chỉ pháp của Kim khâu quá huyệt, khôi phục lại mấy tầng rồi hay sao?”
Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ tuy rằng không phải là thuộc hạ của Thụy Vương gia, nhưng lúc này khi hứng chịu sự tức giận của hắn, không ngờ một chút không phục cũng không có. Bọn họ không biết vì sao lại như vậy, chẳng qua chỉ cảm thấy những lời chỉ trích của Thụy Vương gia đối với mình là đại nghĩa kinh thiên, không thể cãi lại…
Với sự kiệt ngạo của Tiểu Phúc Tử, không ngờ còn thành thành thật thật thừa nhận với Lâm Thụy: “Vương gia, là thảo dân sơ sót…”
Lâm Thụy áp chế cơn tức của mình, thở dài: “Hiện giờ thân thể của nàng, ở mặt ngoài thì có vẻ hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng trên thực tế thì chỉ cần hơi vô ý một chút đều sẽ dẫn phát những phản ánh liên tiếp. Khiến nàng bị hao tổn kinh mạch hỗn loạn. Đến lúc đó chỉ sợ…”
Lão cha tiếp lời: “Chỉ sợ sẽ tê liệt toàn thân. Ây da, đứa con gái này của ta, vì sao lại không chịu theo lẽ thường mà làm chứ?”
Lâm Thụy lạnh lùng nói: “Ngươi cho dù đã biết Tuyên Vương hạ độc nàng, vì sao không đề cao cảnh giác phát hiện ra trước mà để nàng làm ra chuyện sai lầm như thế?”
Trước mặt một Vương gia trẻ người non dạ, vậy mà lão cha tuổi tác lớn hơn hẳn lại bỗng nhiên cảm thấy như có từng trận gió lạnh từ trên người hắn thổi qua. Nhưng ông cũng không thể nào phản bác, ngược lại còn cảm thấy trong lòng thần phục. Loại tâm tính này, chưa từng thấy được ở Tuyên Vương. Nguyện trung thành với Tuyên Vương, chẳng qua ông cũng chỉ vì một lời hứa hẹn. Còn đối với Thụy Vương gia, ông bỗng nhiên cảm thấy, ông có một loại khuynh phục tự phát từ nội tâm. Có lẽ là bởi vì, Thụy Vương gia này đối với con gái ông là sự quan tâm chân thành. Có lẽ, ở Tuyên Vương phủ, hắn chỉ huy bình tĩnh, khéo léo chuyển đổi càn khôn, đã sớm làm cho ông âm thầm quý mến rồi…
Ông nghĩ như vậy cho nên trong lòng không khỏi cảm thấy an tâm. Đứa con gái tinh quái của mình, rốt cuộc đã có thể tống khứ ra ngoài. Có lẽ, khả năng là sau khi gả cho người ta, sẽ không còn muốn trêu cợt lão cha này nữa? Muốn trêu thì cũng phải trêu vị hôn phu của nó chứ. Rồi còn con cháu linh tinh nữa… Nghĩ, nghĩ… lão cha không khỏi nở nụ cười. Nhưng chỉ trong chớp mắt, lại nhớ đến thân thể của nàng, vẻ tươi cười kia liền lập tức đông cứng lại. Cả biểu tình có vẻ cực kỳ cổ quái…
Lâm Thụy không hề chú ý đến điều đó, vẫn chỉ thong thả bước tới bước lui trong thư phòng, hạ lệnh cho bọn họ: “các ngươi cần phải cẩn thận chú ý đến sức khỏe của nàng một chút. Hai mươi bốn canh giờ cũng không thể rời mắt khỏi nàng. Giả tiên sinh, ông phải nghĩ cách tìm phương pháp trị liệu. Tư Đồ cô nương, một khắc cô cũng không được rời khỏi nàng, đừng để nàng xảy ra chuyện gì nữa. Tiểu Phúc Tử, ngươi cũng vậy, lúc nào Tư Đồ không đảm đương được thì đến lượt ngươi…”
Ba người nhìn nhau, đối với mệnh lệnh của Thụy Vương gia, không ngờ cũng không cảm thấy có chút bất ổn nào, đồng thời cùng đáp: “Tôn mệnh…”
Đáp xong, ba người đồng thời nghĩ, vì sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy nhỉ? Đặc biệt là Tư Đồ, nàng cho đến bây giờ vẫn chưa từng phải làm thuộc hạ của một ai, vì sao không tự giác lại nghe lời người ta như vậy chứ? Kỳ lạ chính là, cả ba người lại có cảm giác điều này thật sự là đương nhiên, không có chút bất mãn không khỏe nào cả. Có phải là vì thật lâu trước kia, trong lòng đã sớm xem hắn trở thành đối tượng mà bản thân sẽ nguyện ý trung thành rồi?
Thệ bất vi phi Thệ bất vi phi - Vân Ngoại Thiên Đô