We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 320 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 597 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:38:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103
hương 103: BIA ĐÁ
Edit: Docke
Sau hai ngày nghiên cứu bia đá, ta cũng đã hiểu rõ được kha khá. Tần Thập Nhất cũng giúp ta phác thảo mấy văn tự và tranh vẽ trên tấm bia đá kia. Chữ viết của hắn cực kỳ xinh đẹp, lại hiểu được bí ngữ của Thục Trung Lôi gia, sao chép còn nhanh hơn ta rất nhiều. Chỉ có điều, lại phải ở trong Tuyên Vương phủ thêm vài ngày nữa.
Hôm đó, ta đang suy nghĩ có nên đến Tuyên Vương Phủ nhìn xem Tần Thập Nhất giúp ta sao chép đến đâu rồi. Còn chưa xuất môn, chợt nghe có tiếng gõ cửa. Tiểu Phúc Tử đi ra mở cửa viện, đã thấy Tần Thập Nhất cười dài đứng trước cửa. Trong tay cầm theo một hộp điểm tâm được đóng gói tinh mỹ. Cả người đều toát ra vẻ muốn tới cửa chào hỏi nói chuyện phiếm. Trên đầu còn vương chút sương sớm khiến ái tóc ướt át đen bóng. Thoạt nhìn, toàn thân hắn trông như một đóa hoa sen mới nở vậy. Tư Đồ đứng bên cạnh ta, trên mặt tuy đã được gắn lên bộ râu xinh đẹp kia, nhưng ta dùng dư quang đảo qua liền phát hiện thân mình nàng run lên nhè nhẹ. Đủ biết, nàng nhất định là đang nhớ đến mẫu thân rồi.
Ta vội dẫn Tần Thập Nhất đi vào sân trong, đến nhà chính. Kêu Tiểu Phúc Tử châm bình trà tiếp đãi. Nghĩ rằng, nếu hắn đến đây rồi thì ta cũng không cần phải đi Tuyên Vương Phủ nữa. Nói thật, khắp Tuyên Vương phủ đều tạo cho ta cảm giác như đang bị áp bách. Tuy Tiểu Phúc Tử đã nói cho ta biết nhiều lần rồi, rằng không có ai giám thị cả. Nhưng ta vẫn cứ có cảm giác có đôi mắt nào đó, ở một nơi nào đó đang nhìn ta. Quả thật, ta hoài nghi công lực của Tiểu Phúc Tử có phải bị giật lui rồi không, nên đi hỏi Tư Đồ. Lúc này, Tư Đồ lại cùng thống nhất ý kiến với Tiểu Phúc Tử, nói tuyệt đối không có khả năng có ai đó giám thị ta. Nhưng ta vẫn chưa an tâm. Bởi vì cảm giác này, thật sự rất mạnh mẽ…
Cảm giác này lúc ở hiện đại đã giúp ta rất nhiều lần. Đặc biệt có một lần, ta thân là giám đốc bán hàng, muốn giúp công ty ta đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm. Trước khi ta đến công ty đó đã kêu thư ký đưa danh thiếp vào trước. Nhưng chỉ một lát sau, thư ký đi ra, thật xin lỗi mà đem danh thiếp trả lại cho ta, nói: “Giám đốc chúng tôi bây giờ không gặp khách, phiền cô lần sau lại đến vậy.” Lúc đó, ta liền có cảm giác, có người lén nhìn trộm, xem ta sẽ xử lý tình huống này thế nào. Ta nói: “Không sao, có lẽ giám đốc các vị không thấy rõ danh thiếp của tôi. Phiền cô giúp tôi đưa vào một lần nữa xem sao…”
Dưới sự tha thiết yêu cầu của ta, thư ký kia đành bất đắc dĩ thử lại một lần. Chưa đầy một chốc lát sau, nàng lại đi ra, trong tay chính là tấm danh thiếp đã bị xé làm đôi, còn có năm đồng tiền. Nàng vô cùng xấu hổ nói với ta: “Giám đốc chúng tôi nói, ngài sẽ không gặp cô đâu. Còn xé cả danh thiếp. Ngài để tôi nói với cô rằng, xé danh thiếp của cô, đền cho cô năm đồng, đã đủ chưa?” Ta nhận năm đồng, bình tĩnh nở nụ cười: “Danh thiếp của tôi nếu muốn bán lấy tiền thì năm đồng có thể mua được hai tấm…” Nói xong, ta lại đưa cho cô thư ký thêm một tấm danh thiếp, nói: “Việc buôn bán của tôi luôn luôn hợp lý. Nhờ cô đem tấm danh thiếp này cho giám đốc giùm tôi…” Nói xong, ta xoay người chuẩn bị rời đi, bởi vì ta cảm giác được người lén rình nãy giờ sắp xuất hiện…
Quả nhiên, lão cha chủ tịch của ta cùng giám đốc công ty này ha ha cười, từ văn phòng đi tới.
Từ đó về sau, ta mới dần dần chiếm được lòng của lão cha từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chăm lo cho ta, rồi từng bước thăng tiến lên địa vị cao.
Hiện giờ, tại Tuyên Vương phủ, ta lại có cảm giác này, cảm giác như có người đang âm thầm theo dõi ta, rình xem ta. Nhưng mà, ngoại trừ mấy tấm bia đá này ra thì ta cũng không muốn có liên hệ gì với Tuyên Vương phủ. Bởi vì ta đối với Tuyên Vương không có hận ý, cũng không muốn thấy người sang bắt quàng làm họ. Hắn, đối với ta mà nói, là một người không hề có giá trị lợi dụng. Người như vậy, ở địa vị cao thì sao, ta vẫn cứ khinh như thường. Đương nhiên, ngoại trừ mấy tấm bia đá kia ra rồi.
Ta nghĩ, nếu Tần Thập Nhất có thể nhanh chóng phác thảo được hết bia văn này thì ta và Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ ba người từ nay về sau đã có thể như chim sải cánh bay lên trời cao rồi.
Tần Thập Nhất mở khay thức ăn trong tay ra. Vừa mở ra, một mùi hương thanh nhã thơm ngát từ từ lan tỏa khắp phòng, tựa như hương hoa lan vậy. Ta hít thật sâu một hơi, cảm giác mùi hương thơm ngát này đang chạy vào ngũ tạng lục phủ, hấp dẫn mời mọc người ta mau ăn đi. Tư Đồ thích nhất là món điểm tâm ngọt, đã sớm thèm nhỏ dãi. Nàng cúi đầu nhìn bánh tơ vàng ngũ sắc trên bàn, chòm râu dài thiếu chút nữa đã cắm dính vào trong điểm tâm luôn. Ta vội lấy tay che điểm tâm, nói: “Này này, chú ý chút đi. Muốn ăn thì cũng phải từ từ mà ăn chứ…”
Nói xong, vươn tay ra muốn cầm lấy một cái. Nhưng tay của ta không đủ nhanh bằng tay của Tư Đồ. Nàng có học võ mà. Ta chỉ nhìn thấy trước mắt, bóng trắng chợt nhoáng lên, điểm tâm trên bàn chỉ còn lại có hai ba cái. Quan Âm ngàn tay cũng không nhanh được như vậy, huống chi còn có hai kẻ ngàn tay?
Ta quay đầu nhìn lại. Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ mỗi người hai cái. Trong miệng còn đang ăn một cái. May thay, trên người họ không có cái túi nào, bằng không vừa ăn vừa lấy mang về thì ta còn có gì để ăn nữa đây?
Tần Thập Nhất hiển nhiên cũng không lường được sẽ nhìn thấy tình huống này, đang muốn mở miệng giới thiệu một phen, điểm tâm trên bàn đã sạch trơn rồi…
Chỉ còn lại mấy mảnh vụn…
Hắn chỉ vào mảnh vụn điểm tâm, mồm miệng mấp máy, nói: “Món bánh tơ vàng ngũ sắc này, do đích thân ta làm, này… Các người đều ăn cả rồi… Này, thật sự ăn rất nhanh nha…”
Không có ai đáp lời hắn. Tất cả đều đang ăn mà.
Loại điểm tâm này vừa mới bỏ vào miệng đã tan, thật sự là ngon miệng vô cùng. Cho dù ở trong hoàng cung, ta cũng chưa từng ăn được món điểm tâm nào ngon như vậy. Trong đó dường như có vị trái cây. Mùi vị từng tấc từng tấc tẩm vào đầu lưỡi, từ đầu lưỡi truyền xuống cổ họng, khuếch tán đến toàn thân. Khó trách Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ lại lấy vội lấy vàng như vậy.
Cũng may, ta lấy cũng không đến nỗi chậm…
Ba người ăn xong, trơ mắt mà nhìn chén đĩa trống trơn trên bàn, liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đồng thời tản rời ánh mắt…
Tư Đồ nói: “Món bánh này, thật sự do chính tay ngươi làm sao?”
Tần Thập Nhất nói: “Đương nhiên. Tay nghề làm món này chỉ có Tần gia chúng ta mới có, truyền từ đời này sang đời khác. Tuyệt đối không truyền ra ngoài…”
Tư Đồ nói: “Hương vị của món này, không hiểu sao, ta cứ có cảm giác như đã từng được nếm qua rồi. Nhưng ta không sao nhớ ra được…”
Ta nghĩ, chẳng lẽ mẫu thân nàng thật sự là Tần Vạn Nghi. Lúc nàng còn chưa hiểu chuyện đã làm loại điểm tâm này cho nàng ăn rồi? Cho nên nàng mới có thể có được ký ức hãy còn mới mẻ này?
Tần Thập Nhất lắc lắc đầu, nói: “Cô nương có lẽ đã nhớ lầm rồi. Tuyệt đối không có khả năng. Món điểm tâm này không phải người Tần gia thì tuyệt đối không thể làm ra được…”
Tư Đồ mê hoặc lắc lắc đầu, nói: “Nhưng hương vị độc nhất vô nhị này, ta khẳng định đã từng được nếm rồi. Điểm tâm khác làm không ra được hương vị này đâu…”
Tần Thập Nhất nói: “Gia tộc bọn ta trải qua biến cố vào mười mấy năm trước, sau đó người trong gia tộc sớm đã điêu linh rồi. May mắn nhờ Tuyên Vương ra tay cứu giúp, ta và thúc phụ mới có thể may mắn còn tồn tại. Ngoại trừ thúc phụ, ta nghĩ, trên đời này, trừ ta ra thì không còn người thứ ba có thể làm được món điểm tâm này…”
Nói xong, thở dài liên tục…
Ta hỏi: “Tần tiên sinh chẳng lẽ cả đời không cưới vợ sao, đến lúc đó không phải sẽ có thể truyền lại rồi?”
Tần Thập Nhất trên mặt hiện lên vẻ cổ quái, nói: “Không có…”
Ta thấy thần sắc trên gương mặt hắn, biết hắn có lẽ có nỗi niềm khó nói, liền không lắm lời nữa…
Thệ bất vi phi Thệ bất vi phi - Vân Ngoại Thiên Đô