I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 53 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 585 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:00:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 04 Phần 06
hương 4.6
Bất ngờ ngoài ý muốn
Chu Dật lén lút kéo dài khoảng cách với tôi, tôi lo lắng đứng thẳng lưng, sắc mặt cứng ngắc: “Ba, sao ba lại ở đây?”
Ngoài miệng hỏi, đôi mắt nhìn thẳng chằm chằm vào vẻ mặt của ông, rất sợ ông nghe được cuộc đối thoại giữa tôi và Chu Dật.
Ba cũng hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cười chất phác: “Đi mua cho con canh nấm tuyết, định về nhà hâm nóng lại cho con ăn khuya.” Ông nói xong, chuyển ánh mắt sang người bên cạnh tôi, Chu Dật: “Là thầy Chu sao? Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà ngồi
Tôi im lặng, nhìn chằm chằm dưới đất, một cảm giác xấu hổ cùng mặc cảm tội lỗi tự nhiên nảy sinh, tôi không để ý tới Chu Dật mà đi thẳng vào trong nhà.
Nhưng thật ra, Chu Dật vẫn vẻ mặt thẳng thắn, vô tư đi cùng ba tôi ở phía sau, nhiệt tnh đỡ lấy canh nấm tuyết trong tay tôi.
“Thầy Chu, thật sự là làm phiền đến thầy rồi.” Ba xấu hổ sờ sờ đầu.
Chu Dật khẽ nhếch khoé miệng, thờ ơ nói: “Không có việc gì đâu ạ, muộn như thế này rồi còn quấy rầy bác.”
Ba muốn nói lại thôi, nhẫn nại: “Đản Đản nó… phạm sai lầm gì sao?”
Trong suy nghĩ của ba, đoán là chỉ có phạm vào lỗi lớn, chủ nhiệm lớp mới có thể tối rồi vẫn không ngại cực khổ mà đến nhà học sinh như thế.
Chu Dật bước lên cầu thang nhỏ: “Không có ạ, biểu hiện của em ấy ở trường rất tốt, lần này thi tháng đã tiến bộ rất lớn.”
Ba nghe xong mặt mày rạng rỡ: “Cảm ơn sự quan tâm của thầy Chu, Đạm Đạm con bé này ấy, tính tình khá bướng bỉnh, bình thường ở trường học cũng gây cho thầy không ít phiền phức đây.”
Tôi mang tới mấy ly nước uống, không hiểu sao lại khó chịu, vì vậy ngồi một mình ở ghế dựa của phòng ăn quay lưng về phía phòng khách bọn họ ngồi.
Chu Dật nhìn thấy bộ dạng này của tôi có lẽ là hiểu rõ ý của tôi, lịch sự đứng lên: “Hôm nay, cháu phụ đạo cho em ấy trễ, sợ đứa trẻ này về nhà không an toàn, liền thuận tiện đưa em ấy về, không có chuyện gì đặc biệt, cháu xin phép về trước ạ.”
Ba cũng đứng lên theo, luôn miệng cảm ơn: “Phiền phức cho thầy quá, để tôi tiễn thầy ra ngoài.”
Chu Dật kiên quyết ngăn ông lại: “Không cần đâu ạ, mọi người nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tôi đứng lên khỏi ghế, lắc lắc tay với anh: “Tạm biệt thầy.”
Anh liếc mắt nhìn sâu vào tôi: “Tạm biệt.”
Đoạn nhạc đệm nhỏ này ba tôi đã quên rất nhanh, nhưng lại tản ra trong lòng tôi không đi, nếu như mối quan hệ của tôi và Chu Dật bị ba biết, ông sẽ phản ứng như thế nào?
Tôi cất giữ tâm tư phiền não này rất lâu, cứ như vậy, đã qua một ngày một đêm, tình cảm của tôi và Chu Dật càng ngày càng thắm thiết, trong trường học quan hệ của chúng tôi vẫn như bình thường, quan hệ người yêu tuy lén lút nhưng cũng ngọt ngào ấm áp.
Hình như chuyện này được che giấu rất khá, ngoại trừ Lăng Linh, cũng không có ai biết.
Thỉnh thoảng, Lí Đông Lâm cũng sẽ đến lớp tôi tìm tôi ăn cơm, tôi và hắn vẫn duy trì quan hệ bạn bè không mặn không nhạt, Chu Dật vốn hơi để ý, nhưng dần dần cũng không nói thêm gì nữa.
Thành tích của tôi do Chu Dật đe doạ dụ dỗ quả thực có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, mãi cho đến lúc tới Lễ Giáng Sinh.
Ngày Giáng Sinh đó vừa vặn là ngày thứ sáu, trường học vốn không đề cập tới những ngày lễ dương lịch này, nhưng nhịn không được những phương thức liều mình đối phó của học sinh nên cũng treo lên mấy bộ đèn màu, cây ngô đồng lạnh lùng ảm đạm trên con đường nhỏ thoáng cái náo nhiệt hẳn lên.
Không phải lên lớp một số tiết học, Chu Dật lại mang đến ọi người tin tức làm phấn chấn lòng người, thông báo đưa ra, toàn bộ giáo viên và học sinh được nghỉ buổi chiều, bao gồm cả năm ba ở trong đó.
Tin tức này vừa ra, cả toà nhà đều sôi trào, từng làn sóng hoan hô này tiếp làn sóng hoan hô khác, tôi cũng vui vẻ xúc động ôm Lăng Linh. Vốn vẫn oán giận lễ Giáng Sinh này không được ở cùng một chỗ với Chu Dật, có chút thất vọng.
Không nghĩ tới chuyển ngoặt nhanh như vậy, tôi hài lòng với nụ cười của Chu Dật ở trên bục giảng.
Trong ánh mắt anh tràn đầy ý cười, sau đó anh nhẹ gật đầu, bắt đầu phân công công việc cho chúng tôi.
Đêm Giáng Sinh màu sắc sặc sỡ, ngay cả những cửa hàng ở ngoài trường chúng tôi cũng đều trưng bày cây thông Noel, chứ đừng nói đến cảnh đẹp trung tâm khu phố. Suối phun ở giữa quảng trường vang lên tiếng nhạc dance, một đoàn những đôi tình nhân anh em em anh đi dạo trên đường, thỉnh thoảng lại có mấy cô bé bán hoa hồng nhảy ra.
Các siêu thị lớn cố ý đẩy thời gian mở cửa qua rạng sáng một chút, thậm chí còn có buôn bán suốt đêm.
Cho nên có rằng, lễ Giáng Sinh của người Trung Quốc vừa là một kiểu trá hình của lễ tình nhân, nhìn tới nhìn lui tất cả đều là một cảnh tượng bong bóng màu hồng ngọt ngào mạo hiểm.
Tôi ôm cánh tay của Chu Dật, cùng anh đi dạo bên cạnh suối phun trung tâm, anh mặc áo khoác ngoài cổ lật, đang lúc nói chuyện trong miệng thở ra khói trắng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Đạm Đạm, chúng ta làm gì ở chỗ này?”
Tôi ngửa mặt cười khanh khách: “Cùng em nghe tiếng chuông nhé.”
Lông mày anh co quắp hồi lâu, dường như rất không tán thành với đề nghị này: “Có cái gì dễ nghe, buổi tối em ăn rất ít, giờ có đói bụng không?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không đói bụng, chúng ta qua bên kia ngồi đi.”
Anh xoa nhẹ hốc mắt, bị tôi kéo tới cái ghế ngồi dài bằng gỗ có khắc hoa. Mười ngón tay của tôi và anh đan vào nhau, lẳng lặng nhìn cảnh tượng phi thường náo nhiệt trước mắt, xa xa đang mở bài hát lễ Noel, ở quảng trường còn có những nhân viên công tác mặc trang phục ông già Noel đang để cho những bạn nhỏ gửi đi bong bóng miễn phí.
Chu Dật lười biếng ngồi một lúc, đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy từ trong túi áo khoác ngoài ra một chiếc máy ảnh kĩ thuật số màu bạc xinh xắn. Xoa nhẹ đầu tôi, hất cằm về phía suối phun: “Qua đó đi, anh chụp ảnh cho em.”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh: “Em phát hiện ra anh đặc biệt nghiện việc này!”
“?”
“Đặc biệt thích chụp ảnh cho em. Nói! Anh có phải là có ý đồ xấu xa gì không?”
Chu Dật tức giận trừng mắt liếc tôi: “Chu Đạm Đạm, anh thấy em đúng là có đôi cánh cứng dài rồi, mới dám cãi lại thầy.”
Tôi khinh thường lơ anh: “Cánh của em không cứng cũng dám cãi lại anh.”
Tôi bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt anh, bản thân mình tự cao gian xảo, căn bản không để hình dạng của anh vào mắt, nghĩ thấy cực kì buồn cười.
Chu Dật nhéo nhéo mặt tôi: “Nhanh qua đó đứng.”
Trong lúc đó, tôi bị anh đẩy một cái, cả người đứng thẳng ở cạnh suối phun, những bọt nước phun ra từ cột nước tr đổi nhẹ nhàng bay đến trên người tôi.
Chu Dật đứng ở trước mặt tôi, giơ chiếc camera màu bạc, tanh tách một tiếng
“Ơ kìa! Em còn chưa tạo dáng mà!”
Chu Dật buông camera: “Vậy lại một lần nữa.”
Tôi nhắm ngay ống kính, cười tươi như hoa, lộ ra hai hàng răng trắng đều, kiểu dáng ngốc nghếch bị chụp vào camera.
Tôi chạy chậm đến bên cạnh anh, túm lấy tay áo anh: “Đến lượt anh, em chụp cho anh.”
Anh rút camera về, vẻ mặt thản nhiên: “Không chụp.”
Anh xị mặt, giống như một đứa trẻ: “Camera này là của anh.”
Tôi giả vờ rống giận anh: “Chu Dật! Anh lại chơi xấu!”
Anh nghe xong, vẻ mặt lại sinh động hẳn lên, với tay qua kéo tôi vào trong lòng anh, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, một lát sau, mới nghe anh rì rầm nói rằng: “Trong chiếc camera này, chỉ có thể có em.”
Một dòng nước ấm chui vào trong lòng tôi, tôi quay người ôm lấy anh.
Tôi và anh tiếp tục đi dọc theo con đường dành cho người đi bộ về phía tòa nhà Đế Đô cạnh tháp chuông, dọc theo đường đi anh nắm tay tôi, đột nhiên chẳng biết từ đâu xuất hiện một cô bé bán hoa hồng, giọng nói non nớt kêu anh chị.
Tôi và Chu Dật cùng nhíu mày.
Mấy cô bé này đều là bị người lớn sai khiến, nếu như anh mua một bông hoa, cô bé sẽ xin anh mua càng nhiều, thậm chí mấy đứa bé bán hoa khác xung quanh đó sẽ ùa lên vây lấy anh.
Tôi đã từng gặp qua, mấy đứa bé vây quanh một đôi tình nhân đều quỳ xuống, cuối cùng đôi tình nhân này phải mua hết toàn bộ hoa.
Kiểu ngày nghỉ lễ này, những đứa trẻ càng thêm càn rỡ.
Tôi liền liên tục lắc lắc tay: “Anh chị không muốn.”
Cô bé kiên trì bất động, đau khổ cầu xin. Chu Dật nắm chặt tay tôi: “Chạy!
Còn không kịp phản ứng lại, anh cũng đã lôi tôi chạy như bay, tiếng gió vù vù thổi bên tai, anh nắm tay phải của tôi, tóc mái tung bay trong gió, sườn mặt mang theo nụ cười đẹp trai.
Thấy đứa trẻ không đuổi theo nữa, chúng tôi liền dừng lại, tôi liếc nghiêng trêu ghẹo anh: “Anh, người thầy này làm tổn thương mấy bạn nhỏ đó.”
Anh ôm ngang tôi, kín đáo nói bên tai tôi: “Giờ anh cũng không phải là thầy giáo gì cả!”
Hai mắt tôi long lanh nhìn chằm chằm anh: “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là ấn tượng gì vậy?”
Anh ngẩn người, nhớ lại một lúc, lộ ra một tia biến hoá kỳ lạ, cười: “Bướng bỉnh thành thói, phản nghịch đa đoan, chẳng biết ăn năn.”
Tôi vừa nghe xong, ra vẻ hung thần ác sát trừng anh: “Không có một điểm tốt?!”
Anh chăm chú suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không có.”
Tôi tức giận đến mức giẫm anh một cái.
“Hi.” Anh nhịn đau gõ gõ trán tôi: “Không nhẹ không nặng.”
Tôi thấy đúng là anh rất đau, vội vàng cúi đầu nhận sai, nửa oán giận nửa làm nũng đỡ lấy anh: “Đáng đời!”
Một lát sau, anh đứng thẳng dậy, con mắt đen kịt ở trong đêm tối sáng lên lấp lánh, mang theo dịu dàng cưng chiều, hơi ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, chỉnh lại tóc tôi bị gió thổi rối.
Mỗi chữ mỗi câu trầm thấp thâm tình nói rằng: “Anh hy vọng Đạm Đạm trở thành một cô gái tự tôn tự ái, tự tin tốt bụng, tự có trách nhiệm.”
Tôi cúi đầu nhìn anh: “Thế nhưng… Em bây giờ còn không phải…”
“Anh biết, anh sẽ giúp em trở thành một cô gái ưu tú như vậy.” Ánh mắt Chu Dật sâu sắc, “Em thông minh lanh lợi, còn trẻ tuổi như thế, bản thân cần phải đuổi theo khát vọng. Mà anh, sẽ theo cạnh em, chỉ bảo cho em, giúp đỡ em, được không?”
Tôi bị anh làm cho cảm động đến chẳng biết nói gì cho phải: “Em… Anh thực sự tin tưởng emnh im lặng, kiên định nhìn tôi mỉm cười.
Viền mắt tôi đỏ lên, nhào vào trong lòng anh: “Cảm ơn anh.”
Anh siết chặt tay, mắt ngời sáng rực rỡ: “Đây mới là cô bé của anh.”
Tôi vươn người từ trong lòng anh lên, xấu hổ quá mức… kéo anh, đi đến tháp chuông.
Đã gần đến mười hai giờ, trước tháp chuông đã vây đầy người, tháp chuông được trang hoàng cực kì bắt mắt, đèn nê ông đan xen loé hồng xanh.
Chu Dật nắm chặt tay tôi để tránh bị đoàn người chen chúc mà rơi ra, tôi nhìn những con người bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến một điều đặc sắc, đong đưa cánh tay anh: “Chu Dật!”
Anh quay đầu.
Tôi cười trộm: “Hai chúng ta thật ra là đồng tính luyến ái!”
Trong mắt anh hiện lên nghi hoặc: “…”
“Đừng căng thẳng, anh họ Chu, em cũng họ Chu, không phải tình yêu cùng họ là gì?”
Anh nhướn lông mày: “Xem ra mấy trăm năm trước chúng ta là người một nhà.”
Tôi cười rộ lên khanh khách.
Đột nhiên cảm giác có ánh sáng mạnh mẽ chợt loé ở phía sau, tôi quay đầu lại nhìn trộm.
Lúc này người chụp ảnh rất đông, tôi vốn không nên cảnh giác như thế, nhưng dù sao vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng.
Chu Dật hình như cũng đã nhận ra, hờ hững nhìn bốn phía một lát, cầm chặt tay của tôi.
Lúc mười hai giờ, tiếng gõ vang lên trong tích tắc, đoàn người bắt đầu thét chói tai, bầu không khí nóng lên, mọi người ở phía trước đều thả bong bóng trên tay, bầu trời đêm được vẩy mực trong nháy mắt liền đầy đủ mọi sắc màu bóng bay nhẹ nhàng, số lượng ở trên chứa đựng rất nhiều nguyện vọng của mọi người.
Sau khi làm ầm ĩ một phen, bụng tôi có hơi đói, liền lôi kéo Chu Dật muốn đi ăn vặt.
Hai chúng tôi xoay người quay lại, đám người hơi chật chội, tôi lại không cao, mũ thiếu chút nữa bị chen cho lệch đi, trái lại Chu Dật, thân hình cao ngất trong đám người như hạc đứng giữa bầy gà.
Sau khi đi tới ngã tư đường, cuối cùng cũng không chen chúc như vậy nữa, Chu Dật cẩn thận từng li từng tí dắt tôi đi, hai người không hề chú ý đến người ở trước mắt.
Đến lúc tới gần mới hối hận không kịp.
Sau khi đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, tôi và Chu Dật sánh vai đi qua lối qua đường, bước chân hướng về bên trái, vừa bước một bước, thì bỗng nhiên dừng lại.
Vui cười vốn ở trên mặt tôi nhất thời cứng ngắc, xấu hổ nhìn đối phương cũng đang vô cùng kinh ngạc.
Lý Đông Lâm.
Chu Dật cũng sửng người, sau đó liền cười rộ lên, cuối cùng chào hỏi với hắn, nhưng ý cười trong đáy mắt đều không có.
Tôi nhất thời cảm thấy chân tay luống cuống, hạ khoé miệng nhìn Lý Đông Lâm. Hắn cũng cẩn thận đi qua, con mắt vẫn khoá trên mười ngón tay đan vào nhau của tôi và Chu Dật, sau đó há miệng, nhưng cái gì cũng không nói ra.
Ngược lại, nét mặt Chu Dật bình tĩnh, giọng điệu bình ổn, không ngại chút nào, cũng không rút tay cầm tay tôi về.
Tôi bất chấp khó khăn kéo khoé miệng với hắn: “Hi~”
Lý Đông Lâm mặc một cái áo lông màu lam đậm, nhưng cũng không có vẻ mập mạp, trên khuôn mặt nhã nhặn điển trai khôi phục lại nụ cười bình thường: “Thật trùng hợp nhỉ.”
“Đúng vậy…”
Hắn hơi nghiêng đầu, con mắt nhìn chằm chằm Chu Dật: “Chào thầy.”
Chu Dật mỉm cười, gật đầu.
Tôi bỗng nhiên cảm thấy không khí bất thường này, vội vàng khách khí nói: “Chúng tôi đi trước đây, cậu cứ từ từ vui chơi nha.”
“Được, gặp lại ở trường.”
Tôi lôi kéo Chu Dật đi nhanh về hướng phía sau Lý Đông Lâm, cho dù đi xa rất xa, vẫn cảm giác có một ánh mắt chăm chú theo ở phía sau đang tìm tòi nghiên cứu
Ở trên xe của Chu Dật, ngay lập tức niềm kiêu hãnh trên vẻ mặt tôi hạ xuống, đăm chiêu ủ dột nhìn anh.
Chu Dật xoa nhẹ gương mặt của tôi: “Không có việc gì đâu, em đừng lo.”
“Ngộ nhỡ cậu ấy…”
Chu Dật dỗ dành tôi: “Yên tâm, anh sẽ xử lí, tin tưởng anh.”
Tôi than thở hồi lâu mới gật đầu: “Được rồi.”
Nhưng trong lòng vẫn tính sẽ nói rõ ràng với Lý Đông Lâm như thế nào vào cuối tuần.
Tôi cũng không có tâm tư mà ăn vặt, Chu Dật không thể làm gì khác hơn là đưa tôi về nhà, ở trên xe hôn tôi: “Không nên suy nghĩ lung tung.”
Tôi không biết Chu Dật có mánh khoé gì, trong lòng luôn không nỡ đối với anh.
Cuối tuần này quả thực là rối loạn, tôi và Lăng Linh nấu cháo vài giờ trên điện thoại, gồm việc buổi tối đêm giáng sinh đó bị Lý Đông Lâm bắt gặp và chuyện hắn sẽ nói ra.
Phản ứng của Lăng Linh không ngoài dự đoán của tôi, cô nàng cân nhắc hồi lâu, mới nói: “Tớ nghĩ Lý Đông Lâm chắc sẽ không nói ra đâu.”
Nhưng tôi luôn luôn lo lắng: “Nếu như hắn không cẩn thận nhỡ miệng để lộ thì sao?”
Lăng Linh cũng hiểu được có chút không ổn, an ủi tôi: “Vậy ngày thứ hai cậu hẹn hắn đi ăn cơm đi? Ý thăm dò xem, có cần tớ đi với cậu không?”
Tôi trầm ngâm: “Cũng được, cậu nên đừng đi cùng tớ, để một mình tớ nói chuyện với hắn.”
Lăng Linh cách một lúc lâu sau, âm thanh hơi thấp nói rằng: “Đạm Đạm, có thể, tớ sẽ đến thành phố khác.”
“Cái gì?!” Tôi bỗng chốc bật dậy từ trên giường “Thế nhưng, chúng ta không phải đã nói xong là học đại học A rồi sao? Vì sao?”
Ở bên kia, Lăng Linh trầm mặc rất lâu: “Liên quan đến việc trong nhà của ba mẹ tớ, có thể phải đi Thượng Hải.”
Thanh âm của tôi hơi run: “Vậy… Sau này chúng t không thể gặp mặt sao?”
“Ai nói! Nghỉ định kì tớ nhất định sẽ trở về gặp cậu, cậu cũng có thể đến Thượng Hải tìm tớ đi chơi mà!”
“A…”
Tắt điện thoại, tôi đột nhiên cảm thấy một cảm giác bất lực, có phải sau khi kì thi vào đại học kết thúc, bạn bè ở bên cạnh đều phải chạy đông chạy tây hay không? Thời gian sẽ làm nhạt phai tất cả, đã từng là đôi bạn bè sẽ trở thành một hồi ức tốt đẹp.
Bên cạnh mình người đến rồi lại đi, đi một nhóm người sẽ có một nhóm người mới đến, mà đến cuối cùng, chỉ còn lại có chính bản thân mình ư?
Lăng Linh phải đi Thượng Hải, thành tích của An Nhược không quá hy vọng thi đậu được đại học A, Lục Hạo muốn tham gia vào quân ngũ, Phùng Yên còn đang do dự, mà Đàm Tư Tư đã quyết định ra nước ngoài.
Tôi từng ngây thơ cho rằng trái đất là hình tròn, mặc kệ mọi người xa nhau bao lâu, luôn luôn sẽ lại một lần nữa tụ họp cùng nhau.
Nhưng rất nhiều năm sau mới biết được, mỗi người mỗi việc, bỏ lỡ thì không còn cơ hội gặp nhau nữa, để lại cho chính mình, chỉ là sự gặp lại trong giấc mơ và những tấm hình đã ố vàng.
Đây là sự tàn khốc của xã hội, cũng là sự vô tình của cuộc sống ư?
Cuối cùng, ngày thứ hai cũng đến, tôi nhân lúc kiểm tra sức khoẻ mắt chuồn ra cửa sau, chạy xuống lầu tới lớp học của Lý Đông Lâm, đứng sau cửa nhìn vào trong. Đột nhiên phát hiện ra, luôn là Lý Đông Lâm lên lầu tìm tôi, mà tôi, chưa từng chủ động đi tìm hắn.
Không quá lâu sau, kiểm tra sức khoẻ của mắt đã xong, hắn và Đinh Trạch đi ra phía trước, lúc thấy tôi, hình như hơi kinh ngạc, ngay sau đó liền thoải mái, bình tĩnh hỏi thăm: “Có việc à?”
Tôi nhìn vẻ mặt sóng lớn không sợ hãi của hắn, cũng tự nhiên hỏi: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi?”
Hắn ngừng lại một chút: “Được, hai người chúng ta cùng đi thôi à?”
“Đúng!”
Buổi trưa tôi cố ý lượn qua phòng làm việc của Chu Dật, cùng Lý Đông Lâm chọn một nơi tương đối vắng vẻ, tuỳ ý ăn vài th
Giữa bữa, tôi cẩn thận từng li từng tý quan sát vẻ mặt của hắn, suy nghĩ làm sao để mở miệng.
Từng động tác của tôi hắn đều nhìn thấy, cũng không nhiều lời, tuỳ ý hỏi: “Nguyện vọng một của cậu là đại học A hả?”
“A? Há. Đúng vậy!”
Hắn nhếch môi: “Xem ra chúng ta lại trở thành bạn học.”
Tôi cười xoà, thuận theo hắn nói tiếp, một lúc không nói gì, hắn lại hỏi sang một vấn đề khác, tôi không có cách nào, chỉ phải tiếp tục nói chuyện với hắn. Cứ như vậy, thời gian một buổi trưa, tôi một bụng nghi hoặc lại chẳng nói ra gì cả, hình như hắn cố ý tránh né chuyện trọng tâm kia, giả vờ không biết gì.
Lý Đông Lâm đích thực sẽ không nói ra ngoài.
Cuối cùng, lúc tính tiền rời khỏi đó, trong mắt hắn loé lên một tia nhìn phức tạp, đứng ở bên cạnh tôi ý tứ hàm xúc không rõ ràng nói: “Tớ vẫn nghĩ cậu là một cô gái thông minh, hy vọng cậu đừng tự huỷ hoại chính mình.”
Tôi thất thần tại chỗ, hắn đã đi xa vài mét rồi.
Ánh sáng phản chiếu bóng lưng, làm cho có cảm giác tin tưởng kiên định.
Quả nhiên, những ngày kế tiếp không xảy ra chuyện gì, sinh hoạt ở trường học vẫn như mọi khi.
Mà tôi bắt đầu vội vàng chuẩn bị cho kì thi cuối kì, liền dần dần quên đi chuyện này, quan hệ với Lý Đông Lâm so với trước đây càng thân hơn, sau ngày đi ăn đó, hai chúng tôi ăn ý cũng không đề cập qua chuyện này nữa.
Sau khi kì thi cuối kì khiến người ta hít thở không thông kết thúc, kì nghỉ đông này đối với học sinh năm ba chúng tôi mà nói vừa vội vàng vừa mệt mỏi cũng lặng lẽ theo tới.
Thầy ơi em ghét thầy! Thầy ơi em ghét thầy! - Hoa Cười Với Tôi