Người mà cố gắng rồi thất bại vẫn tốt hơn nhiều so với người không cố gắng gì cả và thành công.

Lloyd James

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâu Vũ Tình
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Đinh Huy
Số chương: 19 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1334 / 20
Cập nhật: 2017-10-25 16:32:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 09
ăm thứ nhất đại học kết thúc, Thẩm Thiên Tình giành được học bổng với thành tích chói lọi, đồng thời cầm bảng thành tích lắc lư trước mặt anh, nhướng mày khoe khoang: [Em không làm mất mặt anh nè!]
Thẩm Hàn Vũ cũng đưa ra quyết định phòng nhân sự, cười nói: [Anh cũng không khiến em mất mặt.]
Cái này là cái gì? Cô tò mò mở ra. [Anh phải đi Anh huấn luyện?]
[Em không cần căng thẳng, có 3 tháng thôi mà. Viện trưởng từng ngầm nói, đợi huấn luyện trở về, chức vụ và lương bổng của anh sẽ có sự thay đổi.]
[Oa] Nhưng – 3 tháng đấy! Vừa vặn đến sinh nhật cô, năm nay anh lại không thể ở bên cô rồi.
Cô hơi thất vọng, có điều nghĩ tới tiền đồ của anh trai, cô ép bản thân nở nụ cười, không muốn vướng chân anh.
Để chúc mừng thành tích xuất sắc của  Thẩm Thiên Tình, đồng thời cũng mở tiệc tiễn đưa Thẩm Hàn Vũ, cả đám người hào hứng hẹn ra Tiền Cự hát cả đêm.
Suy cho cùng toàn là thanh niên, điên lên cũng hoàn toàn không cần hình tượng, lưu ý gì hết, mọi người đều có chút hơi men, bắt đầu giành ly rượu giành bia, giành microphone ra sức hát tới mức vỡ họng.
[Bài hát của tôi, bài hát của tôi, cậu đừng giành--] Một chân đá văng học đệ, Lâm Uyển Hyên tranh cướp được, đắc ý căng cổ họng, hát, giọng bắt đầu khàn khàn, biểu hiện cố ra vẻ vô nghĩa ban đầu tan vỡ–
[Anh bước tới dang hai tay vòng quanh em thật chặt giống trước đây, sự dịu dàng của anh thực ra như con dao, muốn em trả lại anh bằng nụ cười thế nào, rõ ràng em biết đây là cái ôm cuối cùng, anh cho em một cái bẫy, em không thể nhảy, không thể né tránh. Em lấy gì mà so đo với anh. Em muốn giữ, anh muốn quên, từng hạnh phúc, từng đau khổ, em, anh nên xóa sạch từ đây…]
Đôi mắt mơ màng, giao với Thẩm Hàn Vũ trong không trung, nước mắt dâng trào.
Lô hát hỗn độn chìm ngập trong nước mắt không lời của cô, chỉ có Thẩm Thiên Tình – Cô nhìn thấy.
[Anh biết bài hát đó là hát cho anh nghe.]
[Ừ.]
Phía ngoài lô hát huyên náo, cuối hành lang vọng tới đối thoại khẽ của đôi nam nữ.
[Em thật vô dụng, đến việc muốn cố gắng hát cho anh cũng không làm được.] Cô tự chế giễu.
[Tiểu  Huyên --]
Cơ thể lâng lâng hư ảo, Lâm Uyển Huyên mềm mại gối đầu dựa lên vai anh, cứ như thời còn yêu nhau.
[Tối nay về chỗ anh, được không?] Cô giơ tay, vòng quanh cổ anh.
[Em say rồi.] Thẩm Hàn Vũ đỡ nhẹ lưng cô.
Cô tùy ý dựa lên tường, tay dây dưa trên người anh không buông. [Em không say, anh biết tửu lượng của em, cái này chưa đủ khiến em say. Em chỉ lại muốn ôm anh lần nữa, cảm nhận cơ thể ấm áp của anh, như vậy mà thôi--]
Thẩm Hàn Vũ cúi đầu nhìn chăm chú khoảng cách giữa anh và bức tường, gương mặt say ửng đỏ của cô.
[Chúng ta chia tay rồi.] Anh nói khẽ nhắc nhở cô.
[Em biết. Nhưng anh muốn có người ở bên, đúng không?]
[Không thể là em.] Đã thử qua, rõ ràng biết không đưa được cho cô thứ cô cần, lại tùy tiện lợi dụng tình cảm sâu nặng của cô, bù vào sự trống rỗng của bản thân, hành vi này quá bỉ ổi.
Đúng, đây chính là Thẩm Hàn Vũ, anh có nhân cách của anh, nguyên tắc của anh, cũng vì anh như vậy khiến cô giẫm sâu vào bùn, yêu tới nỗi mất hết lý trí.
[Từ khi chia tay đến nay, anh nói thật cho em, anh có từng nhớ em, có một chút cảm giác đau khổ không? Cứ coi chỉ có một chút chút?]
[…]
[Anh biết không? Có lúc thực sự rất hận anh, hận anh quá thành thật, đến nỗi lừa dối em cũng không muốn.] anh chưa bao giờ lừa dối cô, là cô quá ngốc, tưởng rằng chỉ cần anh và cô cố gắng, cuối cùng sẽ thấy tình yêu mong đợi. Nhưng, rốt cuộc cô vẫn thất bại, cái giá phải trả là vết thương toàn thân, điều này chưa bao giờ có thể trách anh.
[Tuy chia tay là em nói, em cũng chưa từng hối hận đưa ra quyết định như vậy, vì em biết anh không thể cho em tình yêu em cần, nhưng anh biết không? Cho dù trải qua bao lâu, nhìn gương mặt khôi ngô này, tim vẫn thấy đau, đau tới nỗi không thể giả vờ tự nhiên hơn nữa…]
Thẩm Hàn Vũ chỉ trầm mặc, im lặng, nhẫn nại nghe cô nói.
Cô cay đắng ho nhẹ. [Đáng cười biết bao, tưởng rằng bản thân có thể lý trí đủ, mới phát hiện hóa ra em vẫn còn muốn yêu anh hơn cả trong tưởng tượng, nếu bây giờ anh muốn tái hợp, em nghĩ em nhất định sẽ đồng ý với anh…]
Anh không nói, nhưng cô cũng không hy vọng anh thể hiện gì, tiếp tục: [Nhưng em cũng biết, đây là điều không thể nào, anh không thể yêu em như em yêu anh, em cũng không thể nhân nhượng thứ tình cảm không trọn vẹn. Biết vì sao em muốn nói chia tay không? Vì anh không có linh hồn! Em hiểu anh rất cố gắng để yêu em, nhưng đôi mắt không lừa được người, anh không có trái tim, không có linh hồn, chỉ cần một ngày anh không tìm lại được thì anh mãi mãi không thể yêu bất cứ người con gái nào!]
Cô giơ tay, nhẹ nhàng vuốt gương mặt tuấn tú vẫn làm tim cô đau nhói. [Nguyên nhân mỗi một người con gái anh qua lại đều không thể hận nổi anh chính là vì anh rất nghiêm túc với mỗi một đoạn tình cảm, anh chưa bao giờ chơi đùa với tình yêu, không thể yêu được bọn em, trong lòng anh khổ hơn ai hết, vì vậy bọn em không cách nào hận, thậm chí còn đau lòng thấy anh như vậy. Hàn Vũ, em có thể hỏi không? Vậy người con gái khiến anh mất đi trái tim, là ai?]
[… Không thể.] Anh nhẹ nhàng nói ra hai từ.
Biết sẽ có đáp án này. [Đây là điều cấm kị sâu thẳm trong trái tim anh mà không một ai có thể chạm vào, nhưng chí ít em có quyền biết, nguyên nhân anh có thể cùng em qua lại, là vì [cô ấy] ư? Có lúc em cảm thấy, anh nhìn xuyên qua em để tìm kiếm cái gì đó….]
Anh nhắm mắt, ngón cái men theo viền môi đẹp đẽ của cô nhẹ nhàng vuốt ve. [Khi em mỉm cười, hai má có lúm đồng tiền …]
Chẳng trách, anh có thể thất thần khi nhìn cô mỉm cười.
Hạ đầu anh xuống, cô chủ động hôn lên đôi môi hơi lạnh của anh, đây là lần cuối cùng, để cô nhớ mãi cảm giác dây dưa cùng anh.
Thẩm Hàn Vũ không từ chối, ôm nhẹ cô, lướt qua hình dáng đôi môi đẹp đẽ anh yêu nhất, đồng thời cũng nếm bờ môi, giọt lệ trái tim tan vỡ của cô.
[Cho dù thế nào, anh đã từng cho em hồi ức đẹp đẽ nhất, tự đáy lòng em cảm ơn anh, cho dù người đó là Tâm Bình hay bất cứ người nào, em cũng hy vọng anh có thể sớm tìm lại được trái tim đánh mất đó.] Cô buông tay, rời vòng tay anh. [Em về trước, giúp em nói một tiếng với mọi người.]
[Anh tiễn em về--]
Cô lắc đầu, mỉm cười dịu dàng, [Anh là nhân vật chính hôm nay, sao có thể đi trước?]
[Nhưng em uống rượu --] Anh sao yên tâm để cô về một mình?
[Vẫn chưa say tới nỗi không về nổi nhà. Con người anh, rõ ràng không yêu, nhưng lại đối với em tốt thế, anh biết không? Sự dịu dàng như vậy đối với con gái mà nói, thực ra càng tàn nhẫn, có lúc lạnh lùng một chút, ngược lại mới là sự giải thoát.]
Anh không nói, lặng lẽ nhìn cô…
[Tạm biệt, người đàn ông em yêu nhất, chúc anh hạnh phúc.]
Lưu luyến hôn lên khóe môi anh, vượt qua anh, lẻ loi cuộc sống không anh. Anh không giữ lại, dựa lên tường, mắt tiễn cô đi xa, cho tới khi không còn nhìn thấy nữa, anh thu lại ánh mắt, quay người định về lô hát, thình lình đối diện với đôi mắt trong –
Một gương mặt dịu dàng, lặng lẽ, không nói lời nào nhìn thẳng anh …
Tim gan anh siết chặt một hồ.
Thất tịch không mưa Thất tịch không mưa - Lâu Vũ Tình Thất tịch không mưa