Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lan Thảo
Upload bìa: Lan Thảo
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1137 / 8
Cập nhật: 2018-04-05 07:28:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
rong cuộc vật lộn gian khổ hiện nay, Andrew khao khát tình bạn cùng nghề. Anh đã đến dự một cuộc họp của nhóm bác sĩ trong khu anh mà chẳng thấy thích thú bao nhiêu. Denny vẫn ở nước ngoài. Thấy Tampico hợp, Denny ở lại đấy, nhận làm một chân phẫu thuật cho Công ty Dầu mỏ Tân thế kỷ. Ít nhất trong thời gian này, Andrew bị mất Denny. Còn Hope, đi công cán tại Cumberland, thì đang đếm các hạt tiểu thể cho “Cái khoái của kẻ rồ” – như câu anh ta viết trên một bưu ảnh màu sắc sặc sỡ.
Nhiều lần, Andrew muốn bắt liên lạc với Freddie Hampton nhưng lần nào cũng vậy, nhiều khi anh đã cầm lấy quyển danh bạ điện thoại lên rồi nhưng lại nghĩ là mình chưa công thành danh toại, chưa ổn định đàng hoàng, nên anh lại thôi. Freddie vẫn ở phố Hoàng hậu Anne nhưng đã dọn sang nhà khác. Andrew thấy ngày càng muốn biết Freddie bây giờ đã tiến đến đâu, rồi anh lại nhớ lại những chuyện cũ với nhau hồi hai người còn là sinh viên, cho đến một hôm không ghìm được nữa anh bèn gọi dây nói cho Hampton.
Gần như sẵn sàng đón nhận một thái độ lạnh nhạt, Andrew lầu bầu:
- Chắc cậu đã quên khuấy mình rồi. Mình là Manson đây. Andrew Manson. Mình hiện mở phòng khám bệnh ở đây đấy, tại Paddington.
Giọng Freddie Hampton ở đầu dây đằng kia thân mật, tình cảm:
- Manson đấy à? Quên thế nào được, ông bạn già! Tại sao đến bây giờ cậu mới gọi dây nói cho mình?
Vững tâm trước thái độ sốt sắng của Hampton, Andrew mỉm cười vào máy nói:
- À, chúng mình mới tạm ổn định nơi ăn chốn ở. Còn khi trước, lúc làm việc tại Ủy ban, chúng mình phải đi khắp nước Anh. Mình đã lập gia đình rồi chắc cậu đã biết.
- Mình cũng vậy. Này, ông bạn, chúng mình phải gặp lại nhau. Mà gặp sớm! Mình không tưởng tượng được đấy, cậu ở tại đây, ngay London này. Hay thật! Sổ tay của mình đâu rồi. Này, thứ năm tuần sau có gì bận không? Đến ăn tối với mình được chứ? Được rồi, được rồi nhé. Hay lắm. Đến ngày đó gặp nhau nhé, ông bạn vàng. Mình sẽ bảo cô vợ mình viết mấy chữ cho vợ cậu mới được.
Christine xem chừng không có vẻ hào hứng khi Andrew kể lại chuyện mời mọc này. Sau mấy phút im lặng, nàng nói:
- Anh đi một mình, anh ạ.
- Ồ, sao em nghĩ lạ vậy! Freddie muốn em gặp vợ anh ấy. Anh biết là em không thích gì anh ấy, nhưng sẽ còn gặp những người khác nữa, có lẽ toàn là bác sĩ cả. Chúng mình có thể sẽ tìm được một hướng đi mới, em ạ. Với lại, ít lâu nay, em và anh chẳng có gì vui chơi. Tiệc mặc lễ phục “nơ” đen đấy nhé, Freddie bảo thế. Cũng may là anh đã mua được một bộ lễ phục hồi đi các mỏ ở Newcastle. Nhưng còn em, Chris? Em cần có cái áo gì mặc chứ?
Nàng đáp lại, hơi xẵng:
- Em cần một cái bếp hơi mới thì có.
Mấy tuần vừa qua đã làm cho Christine phờ phạc. Nàng đã mất đi đôi chút cái vẻ tươi tắn xưa nay vốn là nét đáng yêu ở nàng. Và đôi khi như trong lúc này, nàng có giọng nói nhát gừng, mệt mỏi.
Nhưng đến tối thứ năm, trên đường đến phố Hoàng hậu Anne, Andrew không khỏi nhận thấy Christine vô cùng dịu dàng, duyên dáng trong chiếc áo… ừ, đúng là chiếc áo trắng nàng đã mua để mặc trong bữa tiệc ở Newcastle, được sửa lại nên trông có vẻ mới hơn, sang hơn. Nàng cũng làm đầu kiểu mới, tóc ép sát vào đầu, ôm lấy vầng trán mai mái thành một vành tối sẫm. Andrew nhận thấy thế khi nàng thắt ca-vát cho anh. Anh định nói một câu khen nàng đẹp nhưng rồi quên khuấy đi mất, vì anh bỗng sợ hai người khéo lại đến muộn.
Thế nhưng hai người đến không muộn mà là sớm, sớm đến nỗi họ phải đứng lúng túng dễ đến ba phút Freddie Hampton mới ở trong nhà vui vẻ đi ra, hai tay giang rộng, vừa xin lỗi vừa chào hỏi họ liền một mạch. Hampton nói anh ta vừa mới ở bệnh viện về, vợ anh ta cũng độ một giây nữa sẽ xuống chào, rồi anh ta rót rượu, vỗ vỗ vào lưng Andrew và mời họ ngồi. Hampton béo ra so với buổi tuối hôm nào ở Cardiff, ngấn thịt hồng hồng ở gáy là một dấu hiệu nặng nề cho thấy sự làm ăn phát đạt của anh ta, nhưng đôi mắt ti hí vẫn long lanh và mái tóc vàng bôi bi-ăng-tin bóng mượt vẫn không có một sợi tóc nào lòa xòa. Hampton ăn mặc chải chuốt đến nỗi trông người anh ta thực sự bóng lên.
Hampton nâng cốc:
- Không nói đùa chứ, gặp lại nhau thật vui mừng hết sức. Lần này thì phải giữ liên lạc với nhau luôn. Cậu thấy nhà mình thế nào? Mình đã chả bảo với cậu tối hôm ấy – chà một bữa tiệc mới đáng nhớ làm sao, chắc hôm nay sẽ khá hơn – là mình rồi sẽ phất là gì? Mình ở toàn bộ tòa nhà, chứ không phải vài ba buồng đâu. Mua năm ngoái. Tốn khá tiền, – Hampton nắn lại ca-vát với vẻ mãn nguyện – Dĩ nhiên mình chẳng đi quảng cáo với ai là mình ăn nên làm ra, nhưng với cậu, ông bạn cũ của mình thì không sao.
Đồ đạc bày biện trong nhà cho thấy rõ một cuộc sống xa hoa: bàn ghế đóng theo kiểu hiện đại, nhẵn bóng, lò sưởi bề thế, rộng và sâu, một chiếc dương cầm tự động nhỏ, bên trên đặt một chiếc bình lớn màu trắng, cắm những bông hoa mộc giả làm bằng xà cừ.
Andrew sắp sửa tỏ lời thán phục thì vợ Hampton bước ra: một người đàn bà cao, lạnh lùng, mái tóc đen rẽ giữa và ăn mặc khác hẳn Christine.
- Mình lại đây.
Freddie Hampton đon đả nói với vợ một cách âu yếm, thậm chí kính nể nữa, và vội đi rót cho vợ một cốc rượu nho. Chị vợ vừa mới chểnh mảng xua tay từ chối cốc rượu thì người làm vào báo các tân khách khác đã tới: “Ông Charles Ivory và vợ, bác sĩ Paul Freedman và vợ”. Tiếp đến là những lời giới thiệu với những tiếng cười và tiếng trò chuyện ồn ào giữa các cặp vợ chồng Ivory, Freedman và Hampton. Sau đó, không phải là quá sớm, họ chuyển sang phòng ăn.
Đồ dùng ăn uống trên bàn cực kỳ sang trọng và tinh xảo, trông rất giống bộ đồ ăn uống rất đắt tiền cộng thêm cây đèn nến mà Andrew thấy bày trong tủ kính cửa hàng vàng bạc “Labin và Benn” nổi tiếng tại phố Nhiếp chính. Thức ăn không thể nhận ra được thịt hay cá nhưng rất ngon. Lại có rượu sâm banh nữa. Uống được hai cốc, Andrew cảm thấy tự tin hơn. Anh bắt đầu nói chuyện với vợ Ivory, ngồi ở bên trái anh, một phụ nữ thon thả, mặc đồ đen với rất nhiều vàng bạc châu báu đeo quanh cổ, đôi mắt xanh to lồi lồi thỉnh thoảng lại nhìn sang Andrew với vẻ gần như con trẻ.
Chồng bà ta là Charles Ivory, nhà phẫu thuật. Bà ta bật cười khi nghe Andrew hỏi, bà ta nghĩ rằng ai mà chẳng biết Charles. Hai vợ chồng Ivory ở phố New Cavendish, quá góc phố đây một tí thôi – cả toà nhà là của họ. Ở gần hai vợ chồng Freddie thật rất thú vị. Charles, Freddie và Paul Freedman là bạn rất thân với nhau, cùng có chân trong câu lạc bộ Sackville. Bà ta ngạc nhiên khi Andrew thú nhận là anh chưa phải là hội viên câu lạc bộ này. Bà ta cứ tưởng ai cũng phải là hội viên câu lạc bộ Sackville.
Khi bà Ivory không nói chuyện với Andrew nữa, anh quay sang vợ Freedman ngồi ở bên phải. Anh thấy vợ Freedman dịu dàng hơn, ân cần hơn, nước da tươi tắn hồng hào gần như nước da người phương Đông. Andrew cũng khích lệ bà này nói về chồng. Anh nhủ thầm: “Mình muốn biết về mấy gã này, họ giàu có sang trọng ghê quá”.
- Paul – vợ Freedman kể – là bác sĩ nội khoa. Hai vợ chồng có một căn nhà ở góc phố Portland nhưng phòng khám bệnh của Paul lại ở phố Harley. Các khách bệnh của Paul thật tuyệt diệu – giọng bà ta thành thực quá, khó có thể là nói khoác – phần lớn là những người ở tại khách sạn Plaza. Ông hẳn biết khách sạn Plaza chứ, một khách sạn đồ sộ nhìn ra công viên. Ô hay ông không biết sao, đến giờ ăn trưa thì phòng ăn Grill Room của nó chật ních những người tên tuổi, danh tiếng. Paul hầu như là bác sĩ chính thức của khách sạn này. Biết bao nhiêu là người Mỹ giàu có và các ngôi sao màn bạc – bà ta ngừng lời, mỉm cười – ôi chao, mọi người ai cũng đến khách sạn Plaza, thật là tuyệt cho Paul.
Andrew có thiện cảm với vợ Freedman. Andrew cứ để cho bà này nói cho đến khi vợ Hampton đứng lên thì Andrew mới đứng bật dậy, lịch sự kéo lùi ghế cho bà ta.
Khi các bà vợ đã chuyển sang phòng bên, Hampton hỏi Andrew với vẻ thông thạo:
- Cậu hút xì gà chứ, Manson? Xì gà này khá lắm. Và mình khuyên cậu chớ bỏ qua thứ rượu lâu năm này. 1894 đấy. Không chê vào đâu được.
Với điếu xì gà đã châm lửa và chiếc cốc phình bụng đầy rượu trước mặt, Andrew nhích ghế lại gần mấy người kia. Đây chính là dịp mà anh đã thực sự ao ước, một buổi chuyện trò thân mật, sôi nổi, giữa những người cùng ngành y với nhau, hoàn toàn nói chuyện nghề nghiệp, không nói gì khác. Andrew hy vọng Hampton và các bạn bè anh ta sẽ nói chuyện nhiều, và quả là họ có nói.
Hampton nói:
- À này, hôm nay mình vừa mới đặt mua tại hiệu Glickert loại đèn bức xạ mới ra đấy. Đắt ra trò, trên dưới tám mươi guinea[13] một ngọn. Nhưng cũng đáng đồng tiền.
- Đáng chứ. Nó đem lời về đáng với cái giá của nó. – Freedman trầm ngâm nói. Freedman người nhỏ nhắn, mắt đen, có bộ mặt khôn ngoan của người Do Thái.
Cầm xì gà ra tay, Andrew nói lên lập luận của mình:
- Các bạn ạ, tôi không đánh giá cao loại đèn này. Các bạn có đọc bài báo của Abbey trên tạp chí “Y học” về cái gọi là liệu pháp nhật quang không nhỉ? Các loại đèn bức xạ này hoàn toàn không cho ta tia hồng ngoại.
Hampton giương mắt nhìn đăm đăm một giây lát rồi cười phá:
- Nhưng nó cho ta nhiều đồng guinea ra phết. Hơn nữa, nó lại còn làm đen da khá nhiều.
Freedman nói chen vào:
- Cậu thế nào chứ, Freddie, còn mình thì không chủ trương dùng các loại dụng cụ đắt tiền. Phải bỏ tiền ra trước rồi sau mới được lời. Với lai, nó lạc hậu rất nhanh, chẳng mấy chốc là không thịnh hành nữa. Thành thực mà nói, cậu ạ, không có gì hơn được cái bơm tiêm dưới da cổ lỗ mà lại giá trị.
- Chắc chắn là cậu dùng đến nó rồi. – Hampton nói.
Ivory cũng góp chuyện. Ivory to béo, nhiều tuổi hơn mấy người kia, mày râu nhẵn nhụi, nước da tai tái, dáng điệu thoải mái của người lịch thiệp.
- Nhân đây mình kể một chuyện: hôm nay mình vừa mới thu tiền về một đợt tiêm. Mười hai mũi cả thảy. Chất man-gan ấy mà. Kể cho các cậu nghe cách mình làm nhé. Mình cho rằng làm như vậy ở thời buổi này là ăn tiền. Mình bảo bệnh nhân như sau: Này, ông là một nhà kinh doanh. Đợt tiêm này, ông sẽ phải trả tất cả là năm mươi guinea. Nếu ông bằng lòng trả tiền tôi ngay bây giờ để sau không phải trả nữa thì tôi chỉ tính ông có bốn mươi nhăm guinea thôi. Thế là hắn viết ngân phiếu cho mình liền.
Hampton chê trách:
- Chà, bợm thật. Mình tưởng cậu là nhà phẫu thuật cơ mà.
Ivory gật đầu:
- Thì đúng mình là một nhà phẫu thuật đấy chứ. Mai lại có một ca nạo thai ở Sherrington.
- Lao động yêu đương uổng phí. – Freedman lẩm bẩm, lơ đãng với điếu xì gà trên môi. Rồi trở lại ý nghĩ ban đầu – Dù sao, cũng không có cách làm nào khác. Về cơ bản cũng khá lý thú. Đối với khách thuộc tầng lớp khá giả, cho thuốc uống dứt khoát là một cách điều trị lạc hậu. Ở khách sạn Plaza nếu mình cấp… cấp thuốc bột Omnipon chẳng hạn thì không đáng giá một guinea. Nhưng nếu ta cũng cho thứ thuốc ấy mà tiêm dưới da – ta lau chỗ da sẽ tiêm rồi làm vô trùng dụng cụ và mọi động tác chuẩn bị lỉnh kỉnh khác thì người bệnh phải nghĩ ta nhất định là loại cha bố trên phương diện khoa học.
Hampton cao giọng:
- Thật phúc cho nghề y là việc cho thuốc uống đã bị loại trừ ở khu Tây London. Lấy ví dụ trường hợp người bệnh của Ivory chẳng hạn. Giả sử cậu ấy cho man-gan, hay man-gan và sắt, loại thuốc chai cổ lỗ ấy mà, đối với người bệnh thì tác dụng không kém gì đâu, nhưng cậu ta có moi đến đâu cũng chỉ được ba guinea. Nhưng nếu cậu ấy chia liều thuốc ra làm mười hai ống tiêm, thì sẽ được năm mươi guinea, xin lỗi, Charles ạ, tôi muốn nói là bốn mươi nhăm guinea.
Freedman nhỏ nhẹ thêm vào:
- Trừ đi mười hai si-linh tiền ống tiêm.
Andrew thấy đầu choáng váng. Đây là một lý lẽ bác bỏ các loại thuốc chai mà anh lấy làm kinh ngạc trước khía cạnh mới mẻ của nó. Anh uống thêm một ngụm rượu để lấy lại bình tĩnh.
Freedman trầm ngâm tiếp lời:
- Còn một điểm khác nữa là bệnh nhân không biết những ống thuốc nho nhỏ ấy chẳng đáng giá bao nhiêu. Khi người bệnh nhìn thấy một dãy ống tiêm trên bàn là bà ta bất giác nghĩ thầm: “Chết chửa! Thế này thì khá tốn tiền đây”.
Hampton nhấm nháy với Andrew:
- Các cậu có để ý gì không, khi nói về các bệnh nhân khá giả là Freedman thường gọi bằng “bà”! À này, Paul ạ, hôm kia mình vừa mới được nghe nói đến kế hoạch ấy. Dummett định đứng ra lập một hội nếu cậu, Charles và mình bằng lòng gia nhập.
Trong mười phút sau, họ nói với nhau về chuyện săn bắn, đánh golf – chơi tại nhiều bãi golf đắt tiền ở ngoại ô London – chuyện xe hơi – Ivory đang đặt làm cho mình một chiếc xe Rex mới loại ba lít rưỡi với kiểu vỏ xe riêng. Trong khi đó, Andrew ngồi lắng tai nghe, miệng hút xì gà và uống rượu. Cả mấy người đều uống khá nhiều rượu. Hơi chuếnh choáng, Andrew, cảm thấy những người bạn này đều là những người tử tế. Họ không gạt anh ra khỏi câu chuyện của họ mà bao giờ họ cũng cố gắng bằng một lời nói hay một ánh mắt làm cho anh cảm thấy anh cùng một bọn với họ. Họ đã phần nào làm cho Andrew quên rằng anh đã ăn bữa trưa hôm nay với cá mòi muối. Khi tất cả đứng dậy, Ivory vỗ vai Andrew:
- Mình sẽ phải gửi danh thiếp của mình đến cậu, Manson ạ. Thật rất vui nếu cùng với cậu hội chẩn một con bệnh vào một ngày nào đó…
Trở lại phòng khách, trái ngược hẳn, bầu không khí, có vẻ ngượng nghịu. Nhưng đang lúc Hampton rất vui, bóng lộn hơn bao giờ hết, hai tay đút túi, quần áo sạch bong, anh ta bảo bây giờ hãy còn sớm, và tất cả phải ra hiệu Embassy chơi hết tối nay.
Christine đưa mắt rụt rè nhìn sang Andrew:
- Tôi e rằng… chúng tôi phải về.
Andrew mỉm cười yêu đời:
- Hay chửa, em! Chúng mình không thể nghĩ đến chuyện bỏ bạn bè mà về được.
Ở hiệu Embassy, Hampton rõ ràng được rất trọng vọng. Hampton cùng cả đoàn được người hầu bàn cúi đầu chào đón và tươi cười đưa đến một cái bàn cạnh tường. Lại rượu sâm banh, rồi khiêu vũ. Mấy tay này sống sướng thật – Andrew nghĩ thầm, đầu óc mụ mẫm và lòng thích cởi mở, chan hoà.
- Ồ, họ… họ chơi một điệu nhạc hay ghê. Không biết Chris có thích nhảy không?
Sau cùng, trong chiếc xe tắc-xi trên đường về nhà, Andrew vui vẻ nói:
- Mấy đứa bạn này chúa đấy chứ! Một tối lý thú quá em nhỉ.
Christine đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ, từ tốn:
- Một tối khó chịu.
- Ơ kìa, sao?
- Em muốn bạn đồng nghiệp của anh là Denny và Hope, chứ không phải những kẻ hào nhoáng này…
Andrew cắt ngang:
- Ơ kìa em, có gì không bằng lòng nào?
Christine trả lời với một cơn giận lạnh lùng:
- Hừ! Anh không thấy được sao? Tất cả: cả bữa ăn, đồ đạc lẫn chuyện trò của họ… tiền, lúc nào cũng tiền. Chắc anh không thấy con mắt chị ta nhìn chiếc áo của em, em muốn nói chị vợ Hampton ấy. Có thể cảm thấy như là chị ta đang tính chị ta tiêu cho một lần đi sửa sắc đẹp ở mỹ viện còn nhiều hơn em mua sắm quần áo trong cả một năm. Thật khá ngộ lúc ở phòng khách chị ta phát hiện ra em là con nhà tầm thường. Đương nhiên chị ta là con gái của Whitton rồi, Whitton chủ hãng uýt-ki ấy. Anh không thể tưởng tượng nổi câu chuyện trước khi anh vào nó thế nào đâu. Đúng là chuyện ngồi lê đối mách của giới thượng lưu: ai đi nghỉ cuối tuần với ai, cô thợ uốn tóc kể cho họ nghe được những chuyện gì, vụ phá thai mới nhất trong giới quý phái, không một câu nào tử tế, đứng đắn. Rồi, sao nữa! Chị ta còn nói chị ta thực sự “phải lòng” – đúng chữ chị ta dùng đấy – người chỉ huy dàn nhạc nhảy ở khách sạn Plaza.
Christine chê trách bằng một giọng cay độc. Lầm tưởng đó là lòng ghen tị, Andrew lẩm bẩm:
- Anh sẽ kiếm ra tiền cho em, Chris ạ. Anh sẽ mua cho em thật nhiều quần áo đắt tiền.
Nàng xẵng giọng:
- Em không cần tiền, và em không thích quần áo đắt tiền.
- Ờ… em yêu quý – Loạng choạng say, Andrew giơ tay với nàng.
- Không! – Giọng nàng làm Andrew giật mình. – Anh Andrew, em yêu anh. Nhưng không yêu được khi anh say.
Andrew ngồi lùi lại vào góc, lúng túng, tức tối. Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay Christine xua đuổi anh. Anh lầu bầu:
- Thôi được, cô mình… Nếu đã vậy.
Andrew trả tiền tắc-xi rồi đi trước vào nhà. Không nói một lời nào, anh lên gian phòng ngủ bỏ không vẫn dành cho khách. Sau cảnh xa hoa mà anh vừa sống qua, ở đây cái gì trông cũng tồi tàn, bệ rạc. Công-tắc đèn bật lên không được… dây điện trong cả ngôi nhà đã hỏng cả rồi. Quẳng mình xuống giường, Andrew nghĩ:
- Mẹ kiếp! Ta sẽ phải ra khỏi cái ổ này. Ta sẽ cho cô ấy mở mắt ra. Ta sẽ kiếm ra tiền. Không tiền phỏng làm được gì?
Từ ngày hai người lấy nhau đến nay, đây là lần đầu tiên họ ngủ riêng giường.
Thành Trì Thành Trì - Joseph Archibald Cronin Thành Trì