Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Qua Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1230 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 822 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:06:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 935: Bài Báo Tiêu Cực. (1)
hững người này cộng thêm Tần Mục, chuyện xảy ra rất rõ ràng xuất phát từ Phổ Thượng. Tần Mục nhìn sắc mặt âm trầm của Hình Bảo Bình, và chồng báo chí trước mặt hắn, trong lòng ngầm hiểu.
Quả nhiên, Hình Bảo Bình dùng ngón tay gõ lên đống báo chí, trầm giọng hỏi:
- Báo cáo hôm nay mọi người cũng xem qua rồi, đối với chuyện đám ký giả nước ngoài gửi bản thảo cho chúng ta, chưa tổ chức thẩm tra đã đưa tin ra ngoài, mọi người nghĩ thế nào, cứ nói đi.
Hôm nay Tần Mục còn chưa đọc báo, không biết rõ nội dung bên trong. Nhưng nhìn các loại biểu tình khổ sở, tức giận, xấu hổ hiện ra trên mặt mấy vị khác, Tần Mục đoán chừng bài báo này đã hạ thấp giá trị của Phổ Thượng. Những thứ này còn không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến Hình Bảo Bình tức giận, nguyên nhân chủ yếu là bài báo này đã công bố và phát hành những ngôn luận bất lợi với Châu Quảng, đây là một loại bôi nhọ đối với thành phố Châu Quảng.
Hai người bên cục Văn hóa đã toát mồ hôi lạnh, ra sức lấy khăn tay lau mồ hôi. Xảy ra chuyện này, người đứng mũi chịu sào chính là cục văn hóa, hai người bọn họ bị Hình Bảo Bình gọi tới đây, đã chuẩn bị tinh thần bị hỏi tội. Hình Bảo Bình không quan tâm đến bọn họ, hai người đó chỉ chờ xử tội, không cần quan tâm bọn họ làm chuyện khỉ gió gì, nói khỉ gió gì, bọn họ nhất định phải ôm danh tiếng giám sát bất lực. Miễn chức thì quá nặng, nhưng chắc chắn sẽ bị xử phạt, không nên xem thường xử phạt này, ít nhất cũng sẽ chậm lên chức ba năm.
Không người nào lên tiếng, lúc này không có ai dám đứng ra chống đỡ. Hình Bảo Bình nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ Tần Mục, hỏi:
- Tần Mục, cậu thử nói xem.
Trò điểm danh này thật sự khó chịu. Tần Mục cười khổ, đứng lên nói:
- Hình thị trưởng, hôm qua giải quyết công việc hơi trễ, tôi vẫn chưa xem báo.
Hình Bảo Bình trừng mắt, chỉ vào đống báo chí trên bàn nói:
- Cầm xem đi.
Chỉ có ba chữ, nhưng lại lộ ra mấy phần trách cứ và thưởng thức. Tần Mục rút cuộc có xem đống báo chí này không, Hình Bảo Bình không biết, nhưng hắn biết thủ pháp này của Tần Mục rất khá, tránh nặng tìm nhẹ. Nếu Tần Mục thật sự không nói ý kiến của mình, bất luận là tốt hay xấu, cũng sẽ trở thành đối tượng công kích của những người khác.
Quân tử không nhịn được việc nhỏ, Tần Mục hiểu rất rõ điều này. Hầu hết những người ở đây đều có cấp bậc cao hơn hắn, làm gì có chỗ cho Tần Mục hắn lên tiếng, cho dù Hình Bảo Bình chỉ đích dang, trên danh nghĩa là thuận theo ý tứ của Hình Bảo Bình, nhưng vô tình lại đắc tội với những người khác, mất nhiều hơn được. Có câu nói, Diêm vương dễ thấy, tiểu quỷ khó dây dưa, Phổ Thượng muốn phát triển, nhất định không thể đắc tội với mấy nhân vật này. Cho dù là đỡ sấm, Tần Mục cũng không có tư cách này. Sấm không phải ai cũng có tư cách đỡ, nói thật, dựa theo bố cục hiện tại của Châu Quảng, trong đám người này, người không có tư cách nhất chính là Phương Thiên Nhu, nhưng Phương Thiên Nhu lại là khuê nữ của bí thư Phương Chấn Bang, vì vậy Tần Mục trở thành người không có địa vị nhất.
Vừa cầm tờ báo lên tay, Tần Mục đã nhìn thấy mấy chữ lớn trên mặt báo "Phổ Thượng, nông thôn chân chính". Cái đề mục này có chút hiềm nghi bên trong, Tần Mục khẽ nhếch miệng, phảng phất như nắm được cái gì.
Bài báo này của một ký giả nước Pháp, bên trong viết cặn kẽ Phổ Thượng hiện còn tồn tại những nhà mái bằng của những thập niên trước, thậm chí ký giả còn dùng ngòi bút miêu tả chi tiết bố cục của những loại nhà này. Nếu bài viết này không đăng trên báo, mà viết trong sách, thì đây chính là một bài du ký vô cùng đặc sắc. Nếu chỉ có như vậy, vậy thì cũng không sao, những trong bài báo còn in thêm những lời bình luận của một số chủ biên không phụ trách, trong đó ra sức chê bai hình thế lạc hậu của Phổ Thượng, hơn nữa còn dùng ngôn từ ẩn ý chỉ trích chính quyền thiếu trách nhiệm, dửng dưng nhìn Phổ Thương rơi vào cục diện chính sách hoang sơ, lại không tương ứng.
Tần Mục vừa đọc vừa suy tư, báo chí từ trước đến nay luôn nổi tiếng là phương tiện nói thật, hai mươi ba mươi năm sau vẫn đứng vững không ngã, được gọi là "Trận địa tự do ngôn luận", tiết lộ rất nhiều chuyện. Nhưng vào lúc này lại ném ra bài báo như vậy, Tần Mục hoài nghi một số người trong lòng ấm ức, không muốn nhìn thấy Phổ Thượng phát triển. Lời ngôn luận này được vứt ra một ngày ngay khi buổi biểu diễn thời trang kết thúc, nếu nói chủ bút không phải có chỗ dựa là đại nhân vật nào đó, tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Cái này gọi là gì, gọi là chọc phá thiên! Không khó tưởng tượng tại sao Hình Bảo Bình lại tức giận như vậy, sợ rằng phía bên Phương Chấn Bang cũng tạo cho Hình Bảo Bình áp lực rất lớn. Nếu muốn vào Đảng, Hình Bảo Bình phải vô cùng cẩn thận, không thể có một chút sai lầm, còn phải hành động theo tư tưởng của Phương Chấn Bang bất cứ lúc nào, nhưng hiện tại chọc thủng một cái sọt lớn như vậy, có thể thấy cố gắng vào Đảng của Hình Bảo Bình đã tan thành bong bóng xà phòng, làm sao hắn có thể không giận?
Tần Mục nhìn trộm Hình Bảo Bình, trong mắt hắn lộ rõ tức giận sắp bộc phát. Lúc này văn phòng di dời và cục xây dựng đã đứng dậy, bắt đầu nghiêm túc kiểm điểm sai lầm của mình, hạ quyết tâm cam đoan với Hình Bảo Bình. Trước kia Phổ Thượng không quy hoạch được, nguyên nhân tại sao, tất cả mọi người đều ngầm hiểu. Nhưng đây đều là chuyện của lãnh đạo, nếu chuyện không náo ra thì không có vấn đề gì, nếu náo ra, thì những người ở dưới phải chống đỡ, cái này gọi là giải quyết vấn đề khó khăn của lãnh đạo.
Cục xây dựng, văn phòng di dời, văn phòng quy hoạch, lần lượt từng người một đứng lên kiểm điểm, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ hối hận sâu sắc, vào lúc này Phương Thiên Nhu ho khan một tiếng, cúi đầu thấp xuống, rõ ràng trong nháy mắt Tần Mục nhìn thấy một tia khinh thường hiện ra trên mặt Phương Thiên Nhu.
Tần Mục thầm mỉm cười, cái gọi là tự kiểm điểm này chính là một mắt xích cần thiết, hiện tại Hình Bảo Bình không muốn nghe những chuyện tỉnh ngộ, hối hận gì đó, cũng không muốn nghe ca ngợi tâng bốc, hắn chỉ muốn làm thế nào giải quyết chuyện này, chẳng những phải giải quyết, mà còn phải hạ ảnh hưởng xuống mức thấp nhất. Đây là chuyện tất cả mọi người đều hiểu, vẻ mặt của Phương Thiên Nhu rất hiển nhiên là không quen thuộc với việc này. Tần Mục có chút hoài nghi, đi theo nhân vật lớn nhất của Châu Quảng, cho dù nàng có ngốc, cũng nên biết những việc như vậy chứ.
Trong chuyện này có gì đó mờ ám, Phương Thiên Nhu khẳng định biết cái gì. Tần Mục kiềm chế nghi ngờ trong lòng, đặt suy nghĩ này sang một bên. Đợi đến khi Trương Thúy tự kiểm điểm xong, Tần Mục lại đặt tờ báo lên bàn, nhưng hắn đặt ngược mặt tờ báo, phía trên viết về việc tổ chức buổi biểu diễn thời trang quốc tế, là thể hiện văn minh xây dựng của thành phố đã đạt tới độ cao nhất định, là một cảnh tượng ca ngợi tán dương.
Hình Bảo Bình nhìn lướt qua, sắc mặt trở nên khá hơn một chút, liếc nhìn Tần Mục, ngược lại ho khan một tiếng, tiếp tục dùng giọng nói nghiêm nghị:
Thanh Quan Thanh Quan - Qua Nhân