Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Qua Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1230 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 822 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:06:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 459
hành phố có chỉ thị, hai người gặp mặt chỉ là vì muốn xử lý tốt trong huyện. Nếu trong hội nghị có chỗ nào bất lợi với Thanh Thao, hai người đều là châu chấu buộc chung trên sợi thừng, tôi không nhảy được ông cũng đừng mong chạy thoát.
Diệp Thạch Bình thâm trầm rít sâu một hơi thuốc, sương khói quanh quẩn, sắc mặt hắn có chút ngưng trọng, chậm rãi nói:
- Nghe nói lần này có quan hệ đến huyện Thanh Thao chúng ta. Tần chủ tịch có nghe nói qua sản nghiệp quốc nội trong huyện chúng ta, đồ điện Tư Lạc Ngõa không?
Tần Mục khẽ gật đầu, nói:
- Đó là sản nghiệp mà huyện Thanh Thao chúng ta có thể lấy được ra tay trên thị trường cả nước. Mặc dù là xí nghiệp quốc hữu nhưng dựa theo hình thức cạnh tranh của xí nghiệp tư hữu hoạt động, người lãnh đạo thật sự rất giỏi.
Diệp Thạch Bình gật gật đầu, thật đồng ý lời nhận xét của Tần Mục, mỉm cười nói:
- Phải, cũng bởi vì như vậy trong thành phố truyền đến tin tức, có xí nghiệp nước ngoài muốn thu mua Tư Lạc Ngõa, lấy kỹ thuật tiên tiến quốc tế đến trùng tu xí nghiệp.
Ánh mắt Tần Mục ngưng tụ, trong lòng tự nhiên lướt qua xí nghiệp Tam Tinh Hàn Quốc. Ở trong nhận thức của người quốc nội, Tam Tinh Hàn Quốc đại biểu phương diện di động, kỳ thật hoàn toàn sai. Trên thực tế trong tập đoàn Tam Tinh, nghiệp vụ di động chỉ là một công ty con, xí nghiệp Tam Tinh chân chính không chỉ là ngành sản xuất di động đại bài thế giới, đồ điện gia dụng, ngành sản xuất báo chí, thậm chí phương diện địa ốc cũng có thực lực hùng hậu.
Diệp Thạch Bình nhìn vẻ biến sắc của Tần Mục, thở dài nói:
- Lần này thành phố mở hội nghị, chỉ sợ muốn thúc đẩy cuộc mua bán này thành công.
Nói xong trong lòng có chút khó chịu rít sâu hơi thuốc lá.
Ngón tay Tần Mục nhẹ gõ lên mặt bàn, tay còn lại đặt bên môi, mặc cho thuốc lá chậm rãi thiêu đốt. Trí nhớ kiếp trước cùng tri thức kiếp này dung hợp thành một khối, Tần Mục phun ra một hơi thuốc, chậm rãi nói:
- Khoản mua bán này chỉ sợ làm không được.
Trong lòng Diệp Thạch Bình nhảy dựng, ý nghĩ của hắn cùng Tần Mục không hẹn mà trùng hợp. Bằng vào tin tức lấy được từ các phương diện cùng kinh nghiệm bản thân, Diệp Thạch Bình cảm thấy được một khi Tư Lạc Ngõa bị tập đoàn Tam Tinh thu mua, kỹ thuật đầu tư đạt được tuyệt đối sẽ không cao hơn tiền cảnh phát triển hiện tại, vì sao lại có phán đoán như vậy, Diệp Thạch Bình suy nghĩ suốt vài ngày vẫn nghĩ không ra nguyên nhân. Hắn nhìn chằm chằm Tần Mục, chậm rãi hỏi:
- Tần chủ tịch, làm như vậy đối với chúng ta phi thường có lợi, chẳng những lấy được đại lượng đầu tư của tập đoàn Tam Tinh, hơn nữa hiệu ứng nhãn hiệu nổi tiếng của Tam Tinh bày ra đó, tất nhiên có thể kéo theo kinh tế trong huyện bay lên, đối với trong huyện là có ích.
Mí mắt Tần Mục nâng lên, quan sát gương mặt nhận chân của Diệp Thạch Bình. Người đàn ông này dưỡng rất tốt, gương mặt bốn mươi mốt tuổi lại không có bao nhiêu nếp nhăn, đặt bên ngoài là một thương nhân hòa khí sinh tài, chỉ nhìn bề ngoài không có vẻ gì là một bí thư huyện ủy. Nhưng giờ phút này khóe mắt hắn hơi run, có thể thấy được thật để ý câu trả lời của Tần Mục.
Hiểu được nỗi khẩn trương trong lòng Diệp Thạch Bình, Tần Mục liền biết bản tâm của hắn chỉ sợ cũng không tán thành việc Tư Lạc Ngõa bị thu mua. Sở dĩ hắn dùng vấn đề trái ngược hỏi mình, phỏng chừng là chính bản thân hắn cũng không thể nói ra được nguyên nhân hắn không muốn là đúng hay sai. Đối nghịch với thành ủy, đây là lựa chọn bọn họ không thể làm, Diệp Thạch Bình không dám lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn. Nếu Tần Mục cũng không đồng ý chuyện này, như vậy trong hội nghị hắn có thể đẩy Tần Mục ra nói chuyện, xem như bản thân hắn có thể sống chết mặc bây.
Khi đó Tần Mục trở thành bia ngắm thay thế Diệp Thạch Bình, gánh vác mưa bom bão đạn xông lên trước, còn là vô oán vô hối.
Tâm tư hai người không ngừng thay đổi, Tần Mục rít một hơi thuốc, thản nhiên hỏi:
- Diệp bí thư, không biết ngài đối với ý định thu mua của xí nghiệp nước ngoài có cách nhìn gì độc đáo?
Một quả bóng bị đá ngược trở về, chiêu thức Thái Cực quyền của Tần Mục làm cho Diệp Thạch Bình phi thường không thích ứng, cũng làm cho hắn phải cảm thán thủ đoạn đanh đá chua ngoa bốn lạng bạc ngàn cân của Tần Mục đúng là lợi hại.
Hắn khẽ cười nói:
- Lão lãnh đạo không phải đã nói sao, muốn đem hết thảy hữu dụng lấy về cho ta sử dụng, rút lấy tinh hoa thôi. Hình thức quản lý của xí nghiệp nước ngoài cùng kinh nghiệm của họ đều là của cải quý giá cho chúng ta học tập. Tần chủ tịch cảm thấy thế nào?
Tần Mục gật gật đầu, tuy rằng Diệp Thạch Bình nói lời theo mặt quan trường, nhưng cũng là nguyên nhân chủ yếu mà quốc gia xem trọng xí nghiệp nước ngoài. Hắn khẽ thở dài, nói:
- Đối với nhà đầu tư hữu hảo từ ngoài đến, chúng ta nên hoan nghênh. Nhưng đối với những xí nghiệp có âm mưu đen tối, hắc hắc…
Nói tới đây Tần Mục cũng không nói hết lời, nhưng với trí tuệ của Diệp Thạch Bình cũng hiểu được hàm ý sau đó.
Diệp Thạch Bình nảy sinh hứng thú, thân thể hơi dựa ra sau, một tay vuốt trán, đây là động tác khi hắn cảm thấy mệt mỏi. Tần Mục rít vài hơi thuốc, dụi vào trong gạt tàn, lẳng lặng nói:
- Tài nguyên của quốc gia, chúng ta không thua nổi.
Ánh mắt Diệp Thạch Bình nhất thời đọng lại, chăm chú nhìn biểu tình của Tần Mục. Người trong quan trường đều có khả năng nhìn mặt suy đoán, trên mặt Tần Mục không có biểu lộ gì, thậm chí động tác dụi tàn thuốc cũng phi thường mạnh mẽ. Diệp Thạch Bình có chút hiểu được ý tưởng nội tâm của Tần Mục, gật đầu nói:
- Phải, tài sản của nhân dân chúng ta cũng không thua nổi.
Những lời này lại đem sự kiện Triệu Đông Bạch dẫn ra. Tần Mục đồng ý với lời nói của Diệp Thạch Bình nhưng không mắc bẫy, chậm rãi đáp:
- Khí tức cải cách của tỉnh Bắc Liêu ngày càng đậm, rốt cục huyện Thanh Thao có thể đi được bao xa, thật sự không thể nào thấy rõ.
Diệp Thạch Bình gật gật đầu, làm người đứng đầu một huyện, cách nhìn nội tâm vĩnh viễn cùng khẩu hiệu sẽ không nhất trí. Gọi khẩu hiệu là vì tỏ thái độ với cấp dưới, nhưng trong nội tâm đều hiểu được trong năm năm muốn tăng lên huyện cấp thị, đây là chuyện khó khăn bao nhiêu. Huống chi phía bắc còn có Đằng Long áp chế, phía nam còn có Lan Trữ chế hành, huyện Thanh Thao muốn mở một đường máu là chuyện phi thường khó khăn.
Tần Mục thở dài, Diệp Thạch Bình cũng không thể. Hắn đột nhiên cười nói:
- Tần chủ tịch có lời gì mời nói. Mặc dù chúng ta chưa từng gặp qua trong đại viện quân khu, nhưng thế hệ trước dù sao từng trải qua phong sương.
Diệp Thạch Bình thoáng yếu thế, trong lòng Tần Mục có chút chấn động. Về thủ đoạn xí nghiệp nước ngoài nuốt chửng quốc xí, Tần Mục hiểu được không ít, sở dĩ hắn không lựa chọn nói thẳng thứ nhất là vì phòng bị Diệp Thạch Bình, hiện tại nhìn ánh mắt hắn, hơn nữa Tần Mục cũng có chút hiểu biết về hắn, làm Tần Mục rốt cục quyết định đem việc mình đang lo lắng nói ra.
Diệp Thạch Bình ngây người nghe Tần Mục kể lại thủ đoạn của xí nghiệp nước ngoài, cảm giác vùng trán như muốn nổ tung.
Thanh Quan Thanh Quan - Qua Nhân