He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Qua Nhân
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1230 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 822 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:06:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 245: Cướp Đoạt Quyền Lợi. (2)​
iểu Mục, phong thái của vị hôn thê đã lãnh hội tới đi?
Cao Phái đi tới thành phố kia đã được ba tháng, theo khẩu khí của hắn nghe ra tâm tình không tệ, hoàn toàn khác hẳn vẻ thấp thỏm bất an trước kia. Có thể dùng ngữ khí thoải mái nói chuyện, nói rõ công tác của hắn vẫn thật thuận lợi.
- Dượng ba, có phải công tác của ngài quá rỗi rảnh, không có ai làm trưởng bối như dượng, đặc biệt gọi điện thoại tới chê cười cháu.
Tần Mục châm điếu thuốc phun ra một hơi nói.
Cao Phái cười ha hả, Tần Mục này rất khác với những người trong Tần hệ, trên quan trường thận trọng vững vàng, trong gia đình lại như nhi đồng bình thường, biết ra vẻ ngoan ngoãn lại còn biết làm nũng, làm Cao Phái mỗi khi trò chuyện với hắn đều có cảm giác được thả lỏng. Hắn cười một lúc, lại dùng ngữ khí trêu chọc nói:
- Tiểu Mục, dượng nghe nói cháu đã xin phép điều một cấp dưới đến Lan Trữ?
Tần Mục quả thật đã xin phép Cận Thương Giang, cho cấp trên phân phối xuống, không nghĩ tới tin tức truyền thật nhanh. Tuy rằng dượng ba đã rời khỏi tỉnh Bắc Liêu, nhưng tình huống vẫn rơi vào trong tai của hắn, quan trường quan hệ rắc rối phức tạp, Tần Mục nhất thời thu liễm bộ dạng con cháu, chậm rãi nói:
- Dượng ba, huyện Lan Trữ, không chút bình tĩnh ah.
Một lời nói bao hàm ý tứ hàm xúc, làm thần sắc Cao Phái cũng ngưng trọng lên. Huyện Lan Trữ không bình tĩnh, đây là chuyện khẳng định. Một thị trấn có được hai xí nghiệp vốn nước ngoài cùng một quốc xí công nghiệp nặng, khẳng định khiến các thế lực thăm dò. Có năng lực chiếm cứ giang sơn, không có năng lực cũng muốn duỗi tay trích mật, nếu là địa phương không khí trầm lặng, lão gia tử sẽ không buông Tần Mục xuống nơi đó. Chỉ có giãy thoát khỏi những mạng lưới quan hệ rắc rối kia, lão gia tử mới có thể yên tâm cấp cho Tần Mục sân khấu càng lớn hơn nữa.
- Đúng vậy, thật sự không bình tĩnh, cũng thật không đơn giản.
Cao Phái biết Tần Mục hiểu được nỗi khổ tâm của lão gia tử, không nói thêm gì nữa, chỉ dặn Tần Mục làm việc cẩn thận hơn một chút, đừng để người ngoài nắm được nhược điểm. Tần Mục biết Cao Phái nhắc tới việc bình điều Cừu Tiểu Thiền, liền nở nụ cười, bởi vì quan hệ giữa hắn cùng chị em Cừu Tiểu Thiền là thượng hạ cấp, cũng không có gì đáng phải lo lắng.
Cao Phái nghe ra ý tứ trong tiếng cười của hắn, cảm giác mình đã có chút quá lo lắng, quan chức có một hai tình nhân hắn cũng từng gặp qua, đối thủ cũng không đến nỗi ở phương diện này làm khó, trừ phi đối phương thật sự là quân tử. Huống chi lực tự chủ của Tần Mục rất tốt, nghe Hàn gia truyền qua tin tức, Hàn lão gia tử không có việc gì hay than thở, vì sao bụng của Hàn Tuyết Lăng chưa có tin tức, thì ra lão gia tử rất khai phóng, hai đứa nhỏ chưa kết hôn đã nghĩ muốn ôm cháu.
Cúp điện thoại, Tần Mục đi tới bệnh viện thăm Cừu Tiểu Bằng. Cừu Tiểu Bằng nghe nói Tần Mục muốn xuống nông thôn, liền muốn xuống giường đi lái xe, bị Tần Mục trừng mắt ngăn cản, nằm trên giường vẫn mãi nói bản thân mình quá vô dụng.
Tần Mục an ủi vỗ vỗ tay hắn, mắt hiện tia áy náy. Cừu Tiểu Bằng bị đánh là một nước cờ, nhưng bị Hàn Tuyết Lăng phá vỡ, bản thân hắn cũng không ngờ.
- Tần ca, tôi không sao, thật sự. Vài ngày nữa tốt rồi, đến lúc đó tôi có thể quay về làm việc.
Cừu Tiểu Bằng nhận chân nói.
Tần Mục gật đầu, đứng lên dặn dò:
- Cẩn thận dưỡng bệnh, tôi không thể thiếu cậu.
Phó bí thư huyện ủy xuống nông thôn, huyện ủy cấp cho Tần Mục một chiếc xe nhỏ, mặc dù chỉ là Santana bình thường nhưng xem như đã có cấp bậc cao nhất.
Sản lượng công nghiệp của huyện Lan Trữ cao, thu nhập thuế cũng dày, trong huyện có năm chiếc xe con. Cừu Tiểu Bằng còn nằm viện, phó chủ tịch huyện Trần Đông Thăng suốt mấy ngày nay cũng nhàn rỗi, liền đem tài xế của mình là tiểu Trịnh tạm thời điều qua lái xe cho Tần Mục. Tần Mục tỏ vẻ cảm kích Trần Đông Thăng vô cùng, nhưng nụ cười của hai người có chút giả dối.
Vân Hải hương nằm ở tận phía đông huyện Lan Trữ, là địa phương khá gần biên cảnh quốc gia. Năm đó quân tình nguyện từng ở nơi này mở ra cuộc chiến tranh viện trợ.
Lần này Tần Mục đi xuống nông thôn không thông tri bất luận kẻ nào, nhưng nhân viên của Vân Hải hương đều tự có biện pháp riêng của mình, buổi họp của huyện ủy vừa chấm dứt, bên này đã chiêng trống rùm beng chuẩn bị nghênh đón phó bí thư, phó bí thư chủ quản giáo dục đã chạy qua trường tiểu học Vân Hải hương khẩn cấp mở cuộc họp giáo viên, nhấn mạnh mục đích mà phó bí thư huyện ủy xuống nông thôn lần nàêu cầu toàn bộ giáo viên trong trường nhất định phải tận tâm đối đãi, cẩn thận thái độ phát biểu, làm cho phó bí thư hiểu biết rõ ràng tình huống ban lãnh đạo Vân Hải hương xem trọng vấn đề giáo dục cùng sự quan tâm đối với toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường.
Tiểu Trịnh là một người địa phương chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi. Ở trên đường, Tần Mục hỏi thăm chút tình huống về trường tiểu học Vân Hải hương, từ miệng của tiểu Trịnh Tần Mục phát hiện sự kiện phòng học trong trường bị đổ sụp mặt sau giống như che giấu một tầng sương khói thật dày, trong lòng liền có suy tính, mục đích của Trần Đông Thăng thật không đơn thuần ah. Bình thường tài xế đều là tâm phúc của lãnh đạo, tiểu Trịnh nói chuyện không khỏi quá nhiều, nếu không có sự dặn dò của Trần Đông Thăng, phỏng chừng Tần Mục hỏi gì tiểu Trịnh cũng sẽ lấy lý do mình không hiểu rõ ràng mà thoái thác không nói ra.
Xe con chậm rãi chạy trên con đường nhựa không quá rộng rãi, Tần Mục lấy ra bút ký bổn viết xuống dòng chữ, sau đó khép lại nhắm mắt chờ đợi xe đến mục đích.
Khoảng mười giờ rưỡi sáng, từ trên xe đã nhìn thấy thân ảnh kiến trúc Vân Hải hương. Tần Mục cảm giác xe giảm bớt tốc độ, chậm rãi mở mắt, cười nói:
- Sắp đến sao?
Tiểu Trịnh đáp một tiếng, đầu ngẩng lên, trong khẩu khí mang theo chút chán ghét nói:
- Nhìn xem, lại là mấy phóng viên kia.
Nói xong trong miệng lẩm bẩm vài câu, thanh âm quá nhỏ nên Tần Mục nghe không được rõ ràng, nhưng từ sắc mặt tiểu Trịnh mà xem hẳn không phải lời gì hay ho.
- Dừng xe.
Tần Mục gọi một tiếng, tiểu Trịnh vội vàng giẫm phanh, mấy phóng viên trong miệng hắn chính là người quen của Tần Mục, tổ phóng viên do Hà Tinh dẫn dắt.
Tần Mục nhìn thấy Hà Tinh đang lôi kéo một cô bé chừng bảy tám tuổi, đem microphone đặt bên môi cô bé hỏi gì đó, trên mặt hắn lộ ý cười, đi tới sau lưng Hà Tinh, cười hỏi:
- Hà phóng viên, đúng là đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy được thân ảnh của cô ah.
Hà Tinh nhanh chóng ngẩng đầu, thấy Tần Mục vẫn mặc bộ áo Tôn Trung Sơn, đeo kính màu trà, trên mặt chợt hơi đỏ ửng. Hôm nay vì muốn phương tiện cho việc phỏng vấn, nàng chỉ mặc quần bò đơn giản mà thôi.
Một năm bôn ba ngày ngày phơi nắng, làm gương mặt Hà Tinh đã bỏ đi sự ngây ngô, không còn vẻ ngượng ngùng hồn nhiên, làn da đã biến thành màu tiểu mạch khỏe mạnh, càng tăng thêm phong tình nữ tính. Nàng vén nhẹ mái tóc dài, nhìn Tần Mục mỉm cười, lại cúi đầu nói với cô bé kia vài tiếng.
Thanh Quan Thanh Quan - Qua Nhân